Bức Tường Cuối Cùng và Sóng Gió Của Sự Tái Thiết
Sự thất vọng về Khu Tị Nạn không kéo dài lâu. Sau khoảnh khắc im lặng chìm đắm trong tuyệt vọng, lời nói của Chung Sanghyeon (18 tuổi)—người bé tuổi nhất—đã trở thành tia lửa. Nhóm quyết định biến căn cứ quân sự bỏ hoang thành nơi trú ẩn của riêng mình, biến đống đổ nát thành biểu tượng của sự tự chủ và ý chí xây dựng lại.
Dưới sự chỉ đạo của Lee Sangwon (21 tuổi) và sự đa nghi có kiểm soát của Kim Junseo (23 tuổi), họ bắt đầu dọn dẹp và củng cố căn cứ, tạo ra một mạng lưới phòng thủ phức tạp. Mỗi người, mỗi cặp đôi đều có vai trò riêng, làm việc với sự đồng bộ được tôi luyện qua những tháng ngày sinh tồn, biến họ từ những cá thể vỡ vụn thành một cỗ máy sinh tồn hoàn hảo.
Hoàn Thiện Tình Yêu Trong Lao Động
Leo (22 tuổi) và Jiahao (22 tuổi) đảm nhiệm việc củng cố cơ sở vật chất. Leo, với sức mạnh và sự hung hãn có mục đích, phá dỡ và xây dựng lại các bức tường, chuyển sự tàn bạo của anh thành năng lượng kiến thiết. Jiahao ở bên cạnh, cung cấp dụng cụ, nước uống, và sự yên bình cần thiết để giữ Leo không rơi vào sự lạnh lùng cũ. Tình yêu của họ không cần lời nói; đó là sự bù trừ hoàn hảo giữa bạo lực và sự nhẹ nhàng, một sự cân bằng tuyệt đối mà họ chưa từng nghĩ tới.
Park Donggyu (20 tuổi) và Chen Kaiwen (20 tuổi) thiết lập hệ thống phòng thủ, rào chắn và bẫy dưới sự giám sát tỉ mỉ của Sanghyeon. Khải Văn không còn là gánh nặng; cậu sử dụng kỹ năng học được để chiến đấu bên cạnh Donggyu, ý chí của cậu mạnh mẽ nhờ lời hứa về một tương lai cùng nhau. Họ đã tìm thấy ý nghĩa của sự sống không phải trong sự giải thoát mà là trong sự chịu đựng cùng nhau.
Zhou Anxin (19 tuổi) và Sangwon là trung tâm chỉ huy, lập kế hoạch và phân bổ nguồn lực. Anxin không chỉ chăm sóc thể chất mà còn là người lắng nghe thầm lặng, giúp Sangwon giải phóng những áp lực vô hình. Họ là sự cân bằng hoàn hảo giữa chiến thuật lạnh lùng và lòng trắc ẩn cần thiết, một sự kết hợp mà Sangwon đã học được cách tin tưởng và dựa vào.
Lời Thú Nhận Bằng Sự Im Lặng Đắt Giá
He Xinlong (20 tuổi) và Kim Geonwoo (21 tuổi) tìm thấy một nhịp điệu mới trong sự đối lập của họ. Geonwoo sửa chữa và nâng cấp thiết bị thông tin, biến chiếc radio thành một hệ thống liên lạc nội bộ và đài phát sóng. Xinlong dành thời gian câm lặng ở bên cậu, anh học cách cảm nhận hy vọng qua tiếng nhiễu sóng và giọng nói của Geonwoo.
Một đêm, Geonwoo đã thành công trong việc sửa chữa một máy phát điện dự phòng và phát sóng tín hiệu thử nghiệm. Tiếng nhiễu sóng và giọng nói của cậu vang vọng trong căn cứ, một âm thanh của sự sống giữa nghĩa địa.
"Xinlong, em nghĩ có ai nghe thấy không?" Geonwoo hỏi, giọng cậu đầy mong manh, khao khát một phản hồi từ thế giới.
Xinlong ngồi dựa vào tường, nhìn cậu. Anh đứng dậy, đi đến chỗ Geonwoo, và lần đầu tiên, Xinlong nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Anh đã chấp nhận rủi ro của cảm xúc.
"Tôi nghe thấy," Xinlong nói, giọng anh trầm ấm và chân thành, phá vỡ lớp vỏ im lặng của mình. "Chỉ cần tôi nghe thấy là đủ. Anh không cần cả thế giới nghe thấy. Anh cần tôi."
Khoảnh khắc đó niêm phong mối quan hệ của họ. Geonwoo đã tìm thấy người bảo vệ cho hy vọng của mình, và Xinlong đã tìm thấy ý nghĩa cho sự im lặng của mình: bảo vệ tiếng nói của người mình yêu, tiếng nói mà anh đã học cách cần đến để cảm thấy sống.
Thử Thách Cuối Cùng: Bầy Quỷ và Sự Hy Sinh Cao Cả
Sự ổn định chỉ kéo dài một tuần.
Sau khi tín hiệu thử nghiệm của Geonwoo được phát đi, một mối đe dọa bất ngờ và kinh hoàng ập đến: một bầy Kẻ Khát Máu khổng lồ, dường như đã bị thu hút từ sâu bên trong đất liền, đang tiến về phía bờ biển. Đó là một đợt tấn công quy mô lớn chưa từng có, một lời tuyên bố cuối cùng của đại dịch.
Nhóm chuẩn bị phòng thủ. Junseo và Sangwon biết đây là trận chiến cuối cùng của họ.
Trong cuộc chiến hỗn loạn, tuyến phòng thủ bên ngoài bị phá vỡ. Geonwoo và Xinlong đang ở bên trong, bảo vệ trạm phát sóng chính. Một nhóm Kẻ Khát Máu đột nhập qua một bức tường yếu gần trạm phát.
Xinlong ngay lập tức rút cung tên, nhưng anh nhận ra một sự thật tàn khốc: anh chỉ có thể bảo vệ Geonwoo hoặc cứu một thành viên khác đang bị mắc kẹt.
Leo và Jiahao bị vây hãm ở hành lang bên ngoài trạm phát. Leo, người đã bị thương trong một cuộc giao chiến trước đó, đang kiệt sức, cố gắng đẩy lùi lũ Kẻ Khát Máu. Jiahao cố gắng kéo anh vào trong, nhưng một Kẻ Khát Máu lớn lao tới, đe dọa kết liễu Leo.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Xinlong đã đưa ra một lựa chọn đau đớn: Anh chặn cửa ra vào trạm phát sóng để bảo vệ Geonwoo ở bên trong, sau đó lao vào hành lang. Anh dùng hết sức mạnh còn lại và sự hung hãn tích tụ, hạ gục con Kẻ Khát Máu đang đe dọa Jiahao và Leo, cứu hai người khỏi cái chết gần kề.
Xinlong cứu được Leo, nhưng anh bị mắc kẹt lại trong hành lang khi cửa sắt của trạm phát đóng lại theo lệnh của Sangwon. Anh đã hy sinh cơ hội rút lui của chính mình để cứu người khác.
"Xinlong!" Geonwoo hét lên, tuyệt vọng nhìn qua khe cửa, hình ảnh Xinlong chiến đấu ở hành lang như một cái bóng đơn độc và bất khuất.
Leo, dù bị thương nặng, nhìn thấy khoảnh khắc hy sinh đó. Sự lạnh lùng của anh tan biến. Anh không thể tin được sự hy sinh không cần tính toán chiến thuật này. Jiahao bật khóc nức nở, tay nắm chặt tay Leo.
Xinlong tựa lưng vào cánh cửa sắt, kiệt sức. Anh nhìn Geonwoo qua khe cửa, máu chảy xuống thái dương anh. Anh gật đầu với Geonwoo, một nụ cười gần như không thể nhận ra xuất hiện.
"Tôi sẽ bảo vệ anh. Anh phải sống. Tiếp tục nói."
Cái gật đầu đó là lời yêu câm lặng cuối cùng của anh, lời khẳng định rằng hy vọng và tình yêu là xứng đáng để hy sinh.
Cuộc chiến tiếp diễn với sự tàn khốc mới. Sự hy sinh của Xinlong đã thức tỉnh sức mạnh cuối cùng của Nhóm. Họ chiến đấu như những con thú bị thương, không phải vì một nơi chốn, mà vì nhau, vì lời hứa về một bình minh mà Xinlong đã hy sinh để bảo vệ. Họ đã mất đi một người, nhưng đổi lại, họ đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của sự sống sót: hy sinh vì gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro