Chương 1

Mỗi buổi sáng trước đây đều giống nhau một cách bình yên đến kỳ lạ.
Trong căn nhà nhỏ quét vôi cũ, tiếng báo thức chưa vang thì Minh đã dậy. Người đàn ông 43 tuổi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, mở cửa nhẹ như sợ đánh thức ai. Anh đi ra sân, xách chậu nước rửa mặt. Nước lạnh buốt, nhưng Minh luôn thích cảm giác đó nó khiến anh tỉnh táo để bắt đầu một ngày dài ở nhà máy chế biến.

Trong bếp, Quỳnh đang nhóm bếp. Ngọn lửa xanh soi đôi mắt chị đỏ vì thiếu ngủ.
Chị phải dậy sớm để nấu đồ ăn, mở tạp hoá nhỏ trước nhà. Chị không giàu, nhưng Quỳnh có một thói quen đẹp: bữa sáng của chồng và hai đứa con bao giờ cũng nóng.

“Anh dậy sớm quá…” Quỳnh mỉm cười, đặt trứng vào nồi luộc.
“Đi sớm cho khỏi kẹt cổng khu công nghiệp”
“Anh lúc nào cũng lo”

Minh không trả lời. Anh nhìn đôi tay vợ, bàn tay gầy gò nhưng chưa bao giờ ngừng chăm lo cho gia đình.
Anh thầm cười nghĩ “Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn cưới người này”

Trên gác, hai đứa sinh đôi Lan và Linh đang chuẩn bị đi học.
Linh nhanh nhẹn buộc tóc thành đuôi ngựa. Lan thì cẩn thận chỉnh nếp áo, luôn chậm rãi như sợ làm xô lệch buổi sáng.

“Lan, lẹ lên trễ rồi!” Linh gọi.
“Chờ em chút…”
“Chút hoài!”

Chúng chạy xuống, tranh nhau ôm mẹ trước, rồi ôm ba sau.

“Ba nhớ giữ sức khoẻ nha!” – Linh luôn nói câu đó mỗi sáng.
“Ba nhớ rồi cô bác sĩ nhỏ.”
“Còn em nữa ,còn em nữa” Lan chìa hai tay.
“haha em thì ba nhớ nhất.”

Bốn người cười vang trong căn bếp nhỏ.
Không ai biết đó sẽ là những tiếng cười cuối cùng đầy đủ.

Con đường đến trường rợp bóng cây me già. Hai chị em đạp xe song song, vừa chạy vừa nói chuyện không dứt. Ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn một phần vì chúng đẹp, một phần vì hai bóng xe đạp ấy lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng.

Linh nói nhiều, Lan nghe nhiều.
Nhưng cả hai đều giống nhau ở một điều là chúng thương ba mẹ bằng tất cả những gì chúng có thể thương.

Buổi chiều, Minh tan ca muộn. Anh bước ra khỏi nhà máy với dáng vẻ mệt mỏi quen thuộc. Áo dính vài vệt bụi trắng. Mồ hôi chảy dài trên thái dương. Nhưng anh vẫn cười khi nhận tin nhắn của Quỳnh:

“Có cá kho, anh về ăn đi cho nóng”

Minh đọc và mỉm cười.
Hạnh phúc của người đàn ông nghèo thực ra chỉ đơn giản như vậy.

Buổi tối, bữa cơm gia đình luôn là thứ thiêng liêng nhất.
Lan kể chuyện bài kiểm tra, Linh tranh công giành phần hơn. Quỳnh thì mắng yêu cả hai. Minh vừa ăn vừa nhìn hai đứa con như nhìn một món quà.

Anh từng nói.
“Nếu phải đánh đổi cả đời để tụi nó được học hành, anh đổi liền”

Quỳnh chỉ cười, nhưng trong lòng lại thắt lại vì chị biết anh nói thật.

Thời điểm đó, đại dịch vẫn còn xa lạ. Người ta nói trên tivi, trên báo, nhưng trong căn nhà nhỏ này, chẳng ai tin rằng nó có thể đã đứng trước cửa.

Họ vẫn sống, vẫn thương nhau, vẫn tin ngày mai sẽ giống ngày hôm qua.

Họ đâu biết rằng hạnh phúc không báo trước khi rời đi.

Nó chỉ biến mất.

Như cách bình minh ngày mai sẽ không còn thức dậy với 4 người nữa.

Đầu tháng ấy, trời trở gió bất thường. Mưa đến không theo mùa, từng đợt nặng hạt như tiếng thở dài của bầu trời. Trong hẻm, ai cũng bắt đầu ít ra ngoài hơn. Người lớn nói với nhau về dịch bệnh. Trẻ con nghe loáng thoáng, không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy thứ gì đó lạ lẫm đang len vào cuộc sống.

Trong nhà, Quỳnh bắt đầu che miệng bằng khẩu trang khi bán tạp hoá.
Lan và Linh đi học về đều rửa tay bằng nước sát khuẩn mẹ đặt ngay cửa.
Còn Minh vẫn đi làm mỗi ngày, vẫn chạy xe đạp đến nhà máy như thường, nhưng thỉnh thoảng anh ho một tiếng ngắn. Anh bảo:

“Không sao đâu, anh hít bụi công nghiệp nhiều, ho chút cũng bình thường”

Nhưng Quỳnh không yên lòng.
Lan cũng không yên lòng.
Linh thì càng lo.

Buổi tối đó, trong bếp vang tiếng muỗng đũa nhẹ nhàng, nhưng không ai nói nhiều như mọi hôm. Minh ăn ít, nuốt chậm, tay đôi lúc run nhẹ.

Quỳnh nhìn, hỏi:

“Anh sao vậy? Nhức đầu hả?”

Minh gượng cười:

“Không sao đâu, chắc tại hôm nay tăng ca”

Nhưng Lan nhìn thấy đôi mắt ba hơi đỏ, và hơi thở ba nặng hơn.

Đêm xuống.
Trời đổ mưa như trút.

Ở phòng bên, hai chị em nằm sát nhau, vẫn nghe tiếng ho của Minh vọng từ phòng khách. Hai đứa nó không nói nhiều, nhưng mỗi tiếng ho như một nhát dao nhỏ đâm vào nỗi lo của chúng.

Linh quay sang Lan:

“Chị nghe không?”

“Ừm… em ngủ chưa?”

“Không ngủ được… Ba mình sao vậy chị?”

Lan im lặng. Cả hai nhìn lên mái tôn cũ, nghe tiếng mưa lộp bộp. Cảm giác bất an trùm lên như một cái chăn lạnh.

Sáng hôm sau, Minh cố che dấu mệt mỏi.
Anh mặc áo bảo hộ, đội nón, nở nụ cười quen thuộc

“Ba đi làm nha. Ba khoẻ mà đừng lo”

Nhưng chân anh khụy một chút khi bước ra cửa.

Lan chạy đến đỡ:
“Ba… ba có sao không ba?”

“Ba té trượt thôi, không sao đâu còn gái”
Minh xoa đầu con và rời đi.

Khi anh đã khuất sau con hẻm, Quỳnh thở dài:

“Anh ấy đang yếu mà cứ giấu”

Lan ôm tay mẹ, nói rất khẽ:
“Con sợ lắm mẹ…”

Quỳnh nắm tay con thật chặt.
Rồi chị cũng quay đi chấm nước mắt.

Ngày hôm ấy ở nhà máy, Minh cố làm nhưng không thể tập trung. Đầu anh nóng ran. Tai ù đi. Chân bước loạng choạng. Đồng nghiệp nhìn anh và nói:

“Ê Minh, ông ổn chứ? Mặt xanh như tàu lá rồi kìa ”

Minh cười gượng:

“Tôi chắc bị cảm thôi”

Nhưng đến trưa, cơ thể anh như mất hết sức. Mỗi hơi thở nặng như có đá đè lên phổi.

Khi tan ca, anh về muộn hơn mọi ngày.
Đạp xe được vài trăm mét, người anh lảo đảo.
Dừng lại bên đường, anh ho đến mức bụi đường tung lên mù mịt.

Khi về đến nhà, Quỳnh nhìn thấy anh bước vào với khuôn mặt tái mét.
“Anh… Anh sốt hả?”

Minh cố cười:
“Không sao… chỉ hơi mệt…”

Nhưng khi anh đưa tay lên trán, tay run bần bật.

Lan và Linh chạy đến, hoảng hốt:
“Ba! Ba sao vậy?”

Minh muốn nói “Ba không sao”, nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Anh đứng không vững.

Và anh ngã xuống nền nhà, ngay trước mặt vợ con.

Tiếng khóc vang lên.
Quỳnh lật đật gọi xe cứu thương, tay run đến mức không bấm được nút gọi. Lan ôm chân ba, nước mắt rơi lã chã. Linh chạy tìm khăn lau trán cho ba, nhưng tay nó cũng run đến tê dại.

Sau gần 30 phút dài như một đời người, xe cứu thương đến.

Người ta mặc đồ bảo hộ kín mít.
Họ không cho ai lại gần.
Minh được đặt lên cáng, gắn bình oxy.
Quỳnh gọi với theo:

“Anh ơi! Anh có nghe em không?”

Nhưng Minh chỉ mở mắt một giây, nhìn vợ, nhìn đứa hai con… ánh nhìn sâu nhưng mệt mỏi.

Anh cố nói một câu, nhưng khẩu trang oxy che mất.
Không ai nghe rõ.

Cánh cửa xe đóng lại.

Tiếng xe cứu thương hú dài xuyên qua con hẻm nhỏ, xuyên qua trái tim của ba mẹ con đứng ôm nhau trong mưa.

Tối hôm đó, nhà trống hoác như chưa từng ấm.
Lan ngồi trước cửa, nhìn con đường ba đã rời đi.
Linh ôm mẹ trong bếp, nơi mùi cơm canh vẫn còn nhưng không ai nuốt nổi.

Quỳnh cứ nhìn vào chiếc muỗng Minh hay dùng, tay run bần bật.
Cuối cùng chị bật khóc nức nở nước mắt rơi lã chã :

“Anh ơi… sao anh yếu vậy mà không nói cho em biết…”

Linh quỳ xuống ôm mẹ.
Lan từ ngoài chạy vào, ôm hai người thật chặt.

Ba mẹ con ngồi với nhau đến nửa đêm, trong căn nhà nhỏ mà lần đầu tiên… không có bóng dáng của Minh.

Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng.
Như thể trời đang để tang trước.

Ba ngày kể từ khi Minh được đưa đi, căn nhà vốn nhỏ giờ như rộng ra vì thiếu hơi ấm của một người.
Lan và Linh không còn chạy giỡn nữa.
Quỳnh không còn cười nữa.
Cơm vẫn nấu nhưng không ai ăn được hơn vài muỗng.
Đêm nào hai đứa trẻ cũng ngủ gục bên chiếc điện thoại, chờ một tin nhắn, một cuộc gọi… chỉ cần nghe ba nói một câu thôi.

Nhưng bệnh viện im lặng như một bức tường không cửa.

Sáng hôm thứ tư, điện thoại của Quỳnh rung lên.
Cả nhà giật mình. Lan bật dậy khỏi giường như bị điện giật. Linh té khỏi ghế vì hấp tấp quá.

Quỳnh cầm điện thoại bằng hai tay run rẩy:

“Alo… alo bác sĩ ạ? Chồng tôi… anh Minh…”

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói bị bóp nghẹt qua lớp khẩu trang:

“Chị Quỳnh phải không? Tôi báo tình hình của anh Minh…”

Quỳnh nuốt nước bọt:

“Dạ… anh ấy sao rồi bác sĩ?”

“Anh Minh… trở nặng rồi chị ạ. Chúng tôi đang cố gắng.”

Lan và Linh đứng sau mẹ, hai tay bấu vào áo mẹ.
Cả hai run đến mức chân muốn khuỵu xuống.

Quỳnh nghẹn ngào:
“Trời ơi… bác sĩ ơi… anh ấy còn tỉnh không?”

“Anh ấy vẫn còn ý thức, nhưng yếu. Không nói chuyện được. Không gặp người nhà được… chị thông cảm, bệnh viện đang cách ly.”

Một sự im lặng chết người kéo dài.

Và rồi bác sĩ nói câu khiến trái tim Quỳnh như vỡ vụn:

“Chị… nếu được, chị hãy chuẩn bị tinh thần.”

Tối đó, trời không mưa, nhưng gió rít qua mái tôn nghe đau đớn như tiếng ai than khóc.
Lan và Linh ngồi ép hai bên mẹ, ba mẹ con ngồi giữa nền nhà, không ai dám vào phòng ngủ vì ở đó có chiếc áo Minh mặc dở tuần trước, có chiếc võng anh nằm nghỉ mỗi trưa, có mùi mồ hôi quen thuộc mà giờ trở thành vết cắt trong lòng.

Lan chợt nói, giọng run:

“Mẹ… nếu ba về… mình sẽ làm món gì cho ba ăn?”

Linh nắm tay chị, thì thầm:

“Bún riêu đi, món ba thích nhất…”

Quỳnh đưa tay che miệng, cố nín khóc nhưng không nổi.
Tiếng nấc trào ra như vỡ.

“Các con… ba chắc… ba chắc sẽ về mà…”

Không ai tin vào câu nói ấy, kể cả chính Quỳnh.

Đêm.
Điện thoại reo.

Âm thanh ấy vang lên giữa căn nhà yên lặng như tiếng dao nhọn rơi xuống nền gạch.

Quỳnh bật dậy. Lan và Linh lao theo.
Quỳnh nhấn nút nghe trong run rẩy:

“Dạ… tôi nghe…”

“Chị Quỳnh… tôi là bác sĩ đây.”

Lan siết chặt tay Linh.
Linh gục mặt vào vai chị.
Cả hai không dám thở mạnh.

Giọng bác sĩ nhỏ hẳn, như sắp nghẹn:

“Anh Minh… không qua khỏi rồi chị ạ.”

Không có tiếng sét nào đánh xuống, nhưng tim Quỳnh như bị xé đôi.
Chị ngã quỵ xuống sàn.

Lan hét lên, nhưng tiếng hét nghẹn như bị bóp cổ:

“Không!!!! Ba ơi!!!”

Linh gào theo, tiếng gào nhỏ nhưng đứt từng khúc:

“Baaaa… ba ơi đừng mà…”

Bác sĩ nói tiếp, giọng trầm buồn:

“Anh ấy mất lúc 22 giờ 13 phút. Vì quy định, chúng tôi không thể để gia đình nhìn mặt lần cuối. Tro cốt sẽ được gửi về sau.”

Cuộc gọi kết thúc.
Nhưng nỗi đau bắt đầu.

Đêm đó, ba mẹ con ôm nhau khóc đến kiệt sức.
Không ai hiểu vì sao cái chết lại đến nhanh như vậy.
Lan gào đến khản giọng.
Linh ngồi bất động như tượng đá, nước mắt chảy không ngừng.
Quỳnh chỉ biết nhìn vào bức tường trắng, miệng liên tục gọi:

“Minh ơi… sao anh bỏ mẹ con em…”

Trong căn nhà, mọi thứ đều còn đó:
chiếc áo sơ mi Minh chưa giặt,
đôi dép anh mang mỗi ngày,
bàn chải đánh răng vẫn còn ướt vì anh dùng buổi sáng anh ngã bệnh…

Chỉ có Minh là không bao giờ trở về nữa.

Ba ngày sau, bệnh viện gửi tro cốt.
Một hộp nhỏ, niêm phong, không tên, không hình, chỉ có mảnh giấy:

“Nguyễn Bình Minh, mất do biến chứng Covid-19.”

Quỳnh ôm hộp tro cốt vào ngực, ngồi gục ngoài cửa nhà, gió thổi tung tóc chị.
Lan quỳ bên, ôm lấy cánh tay mẹ, không dám thở mạnh.
Linh đưa tay chạm vào hộp, rồi rụt lại như sợ làm ba đau.

Lan nói đứt quãng nước mắt rơi từng giọt:

“Ba… ba đây hả mẹ…”

Quỳnh cắn môi đến bật máu.

“Ba con… ba con khổ quá mà…”

Đêm đó, Quỳnh đặt hộp tro cốt lên bàn thờ.
Chị thắp nhang nhưng không châm được lửa vì tay cứ run.
Lan phải cầm diêm giúp mẹ.

Khói hương bốc lên, mỏng manh, yếu ớt… như phần đời Minh vừa tan biến.

Ba mẹ con quỳ xuống, lạy ba trong tiếng nấc.

Ngoài sân, gió thổi từng cơn, mang theo tiếng lá khô chạm nhau lạt xạt như tiếng chân của Minh khi anh trở về sau những ca tăng ca mệt nhọc.

Nhưng lần này…
Không ai mở cửa bước vào nữa.

Sau ngày hôm đó căn nhà nhỏ như bị rút hết không khí.
Không còn tiếng cười khàn khàn của anh sau mỗi bữa cơm.
Không còn tiếng bật công tắc đèn quen thuộc khi anh thức dậy sớm để chuẩn bị đi làm.
Không còn tiếng giày dép lẹp kẹp ngoài sân.

Mọi thứ im lặng đến đáng sợ.

Thậm chí tiếng thở của mỗi người trong nhà cũng nhỏ lại, như sợ làm động đến vết thương chưa kịp khép miệng.

Ngày đầu tiên sau lễ nhận tro cốt, Quỳnh dậy sớm như thói quen.
Nhưng khi mở mắt, chị chợt nhớ ra chiếc võng bên cạnh trống trơn.
Không còn Minh nằm đó, hai chân vắt lên nhau, mắt nhắm mà miệng cười khi nghe tiếng Lan và Linh chuẩn bị đi học.

Quỳnh ngồi bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc cả đêm.
Chị đi ra bếp.

Chiếc chén Minh hay dùng vẫn còn trên kệ.
Cái ly uống trà của anh vẫn còn dấu nước đọng ở đáy.
Mùi gạo chị vo hôm qua vẫn còn vấn vít trên tay.

Quỳnh bỗng gục xuống bàn bếp, hai vai run rẩy.
Nỗi trống vắng như một con thú lớn, há miệng nuốt lấy chị.

Sáng đó, Lan thức dậy với đôi mắt sưng húp.
Linh cũng vậy.

Hai chị em nhìn nhau như nhìn qua lớp sương mù. Không ai nói gì, không ai cười, không ai hỏi “Ăn sáng chưa?”, như mọi ngày.

Lan nhìn chiếc bàn ăn rồi quay mặt đi, không chịu nổi khoảng trống chỗ ba từng ngồi.

Linh thì lặng lẽ ngồi xuống, đặt tay lên mặt bàn gỗ, nơi Minh từng để tay mỗi sáng.

“Mẹ ơi…”
Linh gọi khẽ.

Quỳnh quay lại, lau nước mắt thật nhanh, cố tỏ ra bình thường:

“Mẹ đây… hai con ăn gì mẹ làm.”

Nhưng ba mẹ con nhìn nhau, chẳng ai nuốt nổi thứ gì.

Trước kia, Minh đi làm nhà máy; Quỳnh bán tạp hóa, lời lãi ít nhưng đủ tiền chợ.
Giờ chỉ còn mình chị.

Quầy tạp hóa nhỏ dần.
Mấy ngày đầu, Quỳnh chẳng mở cửa nổi.
Nhìn cái cửa sắt cũng làm chị bật khóc, vì nó là thứ Minh vẫn kéo lên mỗi sáng để giúp vợ.

Hàng xóm hỏi:

“Chị ổn không vậy chị Quỳnh?”

Chị chỉ gật đầu, nhưng nước mắt chảy ra lúc nào không biết.

Buổi chiều nọ, khi Quỳnh gỡ tấm bạt che hàng, tay chị run đến mức làm rơi cả thùng mì tôm.
Lan vội chạy đến nhặt.

“Mẹ để con làm cho…”

Quỳnh nhìn con gái mình đứa trẻ chỉ mới hơn 17 tuổi mà lòng đau như bị dao cứa.

Từ ngày ba mất, Lan không còn ngồi học ở chiếc bàn cạnh cửa sổ nữa.
Đó là vị trí Minh thích nhìn thấy con học bài mỗi tối, dưới ánh đèn vàng.

Linh chuyển vào phòng ngủ, ngồi học trên giường.
Cô bé nói:

“Chỗ đó… mỗi lần con nhìn ra cửa là thấy ba…”

Còn Lan, dù nhỏ hơn 20 phút thôi, nhưng yếu đuối hơn.
Cô bé sợ bóng tối, sợ tiếng mưa, sợ tiếng xe cứu thương chạy ngang hẻm.

Đêm nào Lan cũng chui vào ôm chị:

“Linh ơi… em sợ ba về mà không thấy tụi mình…”

Linh ôm em gái vào lòng, nước mắt rơi nhưng không nói gì.

Hai chị em song sinh đã lớn lên bằng nỗi đau giống nhau, nhưng lại đối diện theo hai cách hoàn toàn khác nhau.

Linh mạnh mẽ bằng sự im lặng.
Lan yếu đuối bằng những giấc mơ giật mình khóc.

Hôm đó Quỳnh nấu bữa cơm đơn giản: cá chiên, canh rau, và chén nước mắm mà Minh thích nhất.

Chị trộn ớt vào nước mắm, rồi chợt khựng lại.

Minh hay ăn cay.
Mỗi lần Quỳnh cho ít cay hơn, Minh lại cười:

“Thiếu cay ăn không có đã!”

Nghĩ đến đó, tay Quỳnh run lên, gạt mạnh chén nước mắm qua một bên.
Nó đổ tràn ra bàn, mùi cay hăng xộc lên như vết thương mới bị rạch.

Lan nhìn mẹ, không dám thở mạnh.
Linh cúi mặt xuống, môi cắn chặt đến bật máu.

Cả ba ngồi bên mâm cơm, ai cũng khóc.

Không ai nuốt nổi một miếng.

Hàng xóm nhìn chỉ và hai đứa nhỏ ai cũng thương.
Nhưng vì dịch, không ai lại gần.
Người ta chỉ đặt túi gạo, vài bó rau, vài lời hỏi thăm trước cửa.

“Mẹ con Quỳnh cố lên nghen…”
“Có gì cần cứ gọi chị.”

Nhưng không ai dám tới an ủi, không ai dám ôm, không ai dám đưa tay chạm vào vai Quỳnh vì sợ dịch.

Nỗi đau của ba mẹ con vì thế mà lạnh lẽo hơn gấp trăm lần.

Tối đến, khi Lan và Linh đã ngủ, Quỳnh mở điện thoại xem lại hình Minh.

Có những tấm Minh cười rộng miệng, lộ cái răng hơi khểnh.
Có tấm anh cúi xuống cột lại dây giày cho Lan.
Có tấm anh bế Linh hồi nhỏ, Linh cười tít mắt.

Nhưng tấm cuối cùng…
Là tấm bệnh viện chụp hồ sơ của anh.

Ảnh mờ, chỉ thấy đôi mắt mệt mỏi, nhưng vẫn có chút ánh sáng như ngọn đèn le lói trước khi tắt.

Quỳnh ôm điện thoại vào ngực, khóc đến thở không ra hơi.
Chị nấc nghẹn:

“Anh ơi… sao em sống nổi đây…”

Mái nhà nhỏ inh ỉm, chỉ có tiếng quạt quay đều đều, nghe như tiếng đếm từng nhịp buồn của cuộc đời.

Từ ngày đó, linh luôn dậy sớm hơn mẹ.
Cô bé pha trà, gom quần áo, tưới cây, mở cửa tạp hóa, làm mọi thứ Minh từng làm.

Lan thấy vậy cũng phụ, nhưng nhiều khi đang làm thì ngừng lại, ôm mặt khóc.

Linh sẽ ôm em vào lòng, vỗ nhẹ:

“Không sao đâu em… không sao đâu…”

Nhưng nước mắt Lan thấm cả vai áo Linh.

Có một ngày, Quỳnh đang dọn hàng thì có người ghé mua gói muối.
Ông ta nói:

“Tội nghiệp… mới hôm nào thấy anh nhà chị cười nói…”

Quỳnh gượng cười, nhưng khi người đàn ông rời đi, chị bỗng ngồi sụp xuống, tay ôm ngực.

Lan lao đến đỡ mẹ.

“Mẹ sao vậy?”

Quỳnh lắc đầu, cố thở:

“Không… không sao… nhưng mẹ nhớ ba con quá…”

Lan nhìn mẹ mà cảm giác như cả thế giới đang rơi xuống.

Cô bé 17 tuổi nhưng đã phải trở thành trụ cột cùng mẹ gánh cả nỗi đau nứt toác.

Linh đứng bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt, nước mắt rơi lả tả.

“Chị Linh… mẹ đau quá…”

Linh siết chặt bàn tay mình, móng tay bấu vào da đến bật máu.
Nhưng cô không kêu đau.

Đau trong lòng còn lớn hơn trăm lần.

Mỗi đêm, Lan nằm im nghe tiếng đồng hồ tích tắc.
Linh nằm bên, xích lại sát chị hơn mỗi khi có tiếng chó sủa hay xe cứu thương.

Lan vuốt tóc em, khẽ thì thầm:

“Ngủ đi… chị ở đây…”

Nhưng Lan cũng không ngủ được.

Trong đầu cô bé chỉ có hình ảnh ba bước lên xe cứu thương… và không bao giờ quay lại.

Hình ảnh hộp tro cốt nhỏ xíu.
Hình ảnh mẹ ngồi khóc bên bàn thờ.

Hình ảnh những ngày tháng sau này…
Không biết phải sống sao.

Thấm thoắt đã hơn một tuần từ ngày Minh mất.
Nhà nhỏ vẫn đầy đủ bốn người trong những tấm ảnh treo trên tường, nhưng thực tế chỉ còn lại ba bóng dáng gầy guộc.
Nỗi đau chưa kịp lành miệng thì một cơn gió khác lại thổi đến, lạnh buốt hơn, tối tăm hơn.

Một buổi sáng, Lan đang chuẩn bị mở cửa tạp hóa thì nghe tiếng mẹ ho trong bếp.
Lúc đầu chỉ nhẹ, như tiếng ai nghẹn nước mắt.
Lan nghĩ mẹ khóc nhớ ba.

Nhưng rồi cơn ho thứ hai kéo dài hơn.
Rồi thứ ba, thứ tư.

Linh ngẩng lên khỏi tô cháo nhìn mẹ mà con ngươi co rụt lại, hoảng sợ nhìn mẹ.

“Mẹ… mẹ bị sao vậy?”

Quỳnh cười gượng:

“Không… mẹ chỉ ho chút… thay đổi thời tiết ấy mà.”

Nhưng Lan nhìn thấy bàn tay mẹ đặt trên ngực rất giống,rất giống Minh trước khi ngã bệnh.

Tim hai cô bé thắt lại giống như có gì đó bóp chặt

Hôm đó trời âm u như có bão.
Lan đang dọn mấy thùng hàng thì nghe tiếng động mạnh trong nhà.
Cô bỏ hết mọi thứ, chạy vào.

Quỳnh đang ngồi sụp dưới nền bếp, tay bám vào mép bàn để chống ngã.

“Mẹ!!!”

Lan lao đến đỡ mẹ.
Ngay lập tức cô cảm nhận được điều gì đó không ổn người mẹ nóng như lò than.

“Mẹ sốt rồi! Mẹ ơi đứng dậy đi đã!”

Linh chạy vào, ôm lấy cánh tay mẹ, giọng run bần bật nước mắt rơi từng giọt trên má.

“Mẹ ơi đừng bỏ tụi con… mẹ đừng giống ba…”

Quỳnh cố gượng cười, nhưng môi trắng bệch:

“Mẹ… không sao đâu con… chắc mẹ mệt… nghỉ tí là hết…”

Nhưng giọng chị yếu như sợi chỉ sắp đứt.

Lan và Linh đưa mẹ lên giường.
Quỳnh nằm xuống, mắt nhắm lại, hơi thở nặng như có đá đè lên ngực.

Lan run rẩy sờ trán mẹ nóng đến mức cô bé giật mình.

“Mẹ… mẹ sốt cao rồi…”

Quỳnh chỉ nói được một câu trước khi thiếp đi:

“Lan… gọi người ta… nhưng đừng sợ…”

Câu “đừng sợ” chỉ khiến Lan càng hoảng hơn.

Bởi đó là câu Minh đã nói… trước khi lên xe cứu thương.

Linh chạy đi tìm thuốc, lục lọi tủ gỗ nhỏ.
Lan lấy khăn ướt, lau trán mẹ liên tục, tay cô bé run đến mức khăn cứ rơi xuống.

“Lan ơi… mẹ nóng quá… làm sao bây giờ…”

Lan cắn môi đến bật máu:

“Chị gọi cấp cứu…”

Nhưng khi gọi, chỉ nghe tiếng máy:
“Đường dây đang quá tải.”

Lan gọi lại.
Rồi một lần nữa
Một lần nữa

Cứ mỗi lần nghe tiếng tút dài, Linh thấy tim mình rơi xuống sâu hơn.

Lan ngồi dưới sàn, ôm chân mẹ, nức nở như một đứa trẻ lạc mẹ giữa chợ.

Quỳnh tỉnh dậy một chút.
Chị thở hổn hển, tay quờ quạng tìm Linh

“Linh… lại đây…”

Linh quỳ xuống cạnh giường, nắm tay mẹ.

“Mẹ ơi… mẹ đừng bỏ tụi con… mẹ còn tụi con mà…”

Quỳnh nâng tay, đặt lên đầu Linh, vuốt như cách chị vẫn làm khi con còn nhỏ.

“Linh… con mạnh mẽ lắm… con phải… giữ gìn… em cho mẹ…”

Lan bật khóc:

“Con cũng mạnh được… con cũng giữ được… mẹ đừng nói vậy…”

Quỳnh quay sang nhìn Lan, nụ cười đứt đoạn:

“Lan… con ngoan lắm… nhưng con hay khóc… phải nghe lời chị… nghe không con…”

Lan úp mặt vào tay mẹ, khóc đến nghẹn cả hơi.

Quỳnh nhìn hai con lâu hơn mọi khi, như muốn khắc sâu tất cả hình ảnh của chúng vào trái tim phòng khi không còn được nhìn thấy nữa.

Cuối cùng, sau hơn một giờ gọi liên tục, xe cứu thương đến.

Hai nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ kín mít.

“Chị ấy sốt cao bao lâu rồi?”
“Có khó thở không?”
“Có tiếp xúc với F0 không?”

Linh đáp trong tiếng khóc:

“Ba… ba con vừa mất vì Covid… mẹ ho từ mấy ngày trước… sáng nay mẹ ngã…”

Nhân viên y tế nhìn nhau, ánh mắt đổi sang lo lắng.
Họ đưa Quỳnh lên cáng, gắn bình oxy.

Lan chạy theo, bám vào mép cáng:

“Cho con đi với! Con muốn đi với mẹ!”

Một nhân viên lắc đầu:

“Không được. Con phải ở nhà. Nguy hiểm lắm.”

Linh giữ lấy em, ôm chặt:

“Lan!! Để người ta làm việc!”

Nhưng Lan vùng vẫy, la thét lên một cách đau đớn:

“Mẹ ơi!!! Mẹ đừng bỏ tụi con!!!”

Quỳnh nằm trên cáng, đôi mắt mờ đi vì sốt, nhưng chị cố mở mắt nhìn hai con lần cuối như muốn khắc sâu hình ảnh hai đứa con mình vào linh hồn.
Cái nhìn ấy kéo dài chỉ vài giây… nhưng đủ xé rách trái tim của cả ba.

Xe cứu thương đóng cửa.

Tiếng còi hú lên, vang dài trong hẻm nhỏ âm thanh quen thuộc, nhưng lần này còn đau hơn lần Minh ra đi, vì nó lặp lại.
Vì cơn ác mộng đang quay lại lần thứ hai.

Lan và Linh đứng giữa hẻm, nhìn chiếc xe trắng nhỏ dần…
Như nhìn theo ánh sáng duy nhất trong đời bị kéo đi

Trời đổ mưa ngay sau khi xe rời đi.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống nền xi măng lạnh ngắt.
Nhưng Lan không chạy vào trú.
Linh cũng không.

Hai chị em đứng trong mưa, để nước mưa hoà vào nước mắt.

Lan thì thầm:

“Linh… mẹ sẽ về… mẹ phải về…phải không?”

Lan run run nói :

“Nhỡ… nhỡ mẹ giống ba thì sao…”

Linh ôm em, mạnh đến mức cả hai ngã xuống nền xi măng ướt.

“Không! Không được nghĩ vậy! Mẹ phải về với tụi mình! Mẹ phải sống!”

Nhưng chính Linh cũng đang sợ.
Sợ đến mức hai bắp chân bủn rủn, không đứng nổi.

Hai chị em không bật đèn.
Căn nhà tối đen, chỉ có ánh sáng từ điện thoại hắt ra.

Linh ngồi dựa vào tường, điện thoại đặt trên tay, chờ bệnh viện gọi.
Lan nằm gối đầu lên đùi chị, mắt mở to, sợ nhắm lại vì sợ khi mở ra mẹ đã biến mất.

Ngoài cửa, gió thổi, mang tiếng rít dài như tiếng ai nghẹn khóc.

Linh siết chặt tay em gái và nói thật khẽ, như sợ chính mình nghe thấy:

“Lan… nếu mẹ… nếu mẹ có mệnh hệ gì…”

Giọng Lan vỡ ra.

“…chị sẽ nuôi em…”

Lan bật khóc, ôm chị thật chặt.

Trong bóng tối, hai đứa trẻ ôm nhau, run rẩy, sợ hãi, cô độc.

Chúng không biết rằng những ngày tới  còn tối hơn, còn nặng nề hơn  đang âm thầm kéo đến.

Đêm ấy dài hơn bất kỳ đêm nào Lan từng sống qua.
Hai chị em ngồi co ro bên nhau, không ai dám ngủ.
Lan cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại như thể chỉ cần cô lơ đãng một giây, cuộc gọi quan trọng nhất đời mình sẽ bị bỏ lỡ.

Rồi 22:47 điện thoại rung.

Linh giật bắn, tim như bị ai bóp nghẹt.
Màn hình hiện tên người gọi: “Bệnh viện dã chiến.”

Lan nắm chặt tay chị đến mức móng tay bấm vào da.

Linh cố bình tĩnh bấm nghe,giọng run run.

“Dạ… con nghe ạ…”

Giọng điều dưỡng vang lên, nghèn nghẹn phía sau khẩu trang:

“Mẹ của con chị Quỳnh được đưa vào phòng cấp cứu lúc chiều… Tình trạng lúc này… khá nặng.”

Linh kìm tiếng nấc, giọng run như sợi chỉ:

“Cô ơi… mẹ con… có sao không ạ… mẹ con vẫn còn thở chứ…?”

Điều dưỡng im vài giây khoảng im lặng ấy dài đến vô tận.

“…Mẹ con đang được hỗ trợ thở oxy dòng cao. Phổi tổn thương nhiều. Bác sĩ đang cố gắng hết sức…”

Linh bịt miệng để không bật khóc thành tiếng.

Lan nhìn chị, đôi mắt to tròn ngập trong sợ hãi:

“Chị… mẹ còn sống không…”

Linh chỉ biết lắc đầu, nước mắt rơi liên tục.

Cuộc gọi kết thúc bằng câu nói như gió quét qua căn nhà trống:

“Nếu có diễn biến xấu, bệnh viện sẽ liên hệ.”

Câu đó như nhát dao treo sẵn trên đầu họ sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lan ngủ gà ngủ gật trên nền nhà.
Linh nằm sát cạnh, đầu tựa lên đùi chị.

08:19 sáng
Điện thoại lại reo.

Lan choàng tỉnh, tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Linh bắt máy nhanh đến mức suýt đánh rơi cả điện thoại:

“Dạ con nghe!”

Lần này là một bác sĩ, giọng trầm nhưng lộ rõ sự căng thẳng:

“Con là người nhà của chị Quỳnh?”

“Dạ… con là con gái lớn của mẹ…”

Bác sĩ thở nhẹ một hơi, như chuẩn bị nói điều khó nhất:

“Mẹ con… đang yếu dần. Bọn cô cần người nhà chuẩn bị tinh thần.”

Lan đứng bật dậy, hai tay bịt tai:

“Không!!!! Mẹ con chưa chết!!! Mẹ con chưa chết!!!”

Linh không còn trấn an em được nữa  chính cô cũng đang sụp đổ.

“Bác… bác sĩ ơi… có cách nào cứu mẹ không ạ… xin bác cứu mẹ con…”

Bác sĩ nói rất nhẹ, nhưng từng chữ như găm vào tim:

“Cô biết… con và em còn nhỏ. Nhưng mẹ con đã tổn thương phổi quá nặng. Cô rất tiếc… nhưng có thể mẹ con không qua khỏi hôm nay.”

Linh chới với, cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp.

Cô không thể thở.

Cô không thể nói.

Cuối cùng cô chỉ thều thào:

“Bác… cho con… nói chuyện với mẹ được không… dù chỉ 1 phút thôi…”

Bác sĩ im lặng hồi lâu rồi nói:

“Cô sẽ cố gắng.

Mười phút sau, bác sĩ gọi lại.

“Linh… mẹ con không thể nói được nữa. Nhưng cô đặt điện thoại gần mẹ, con cứ nói đi…”

Linh bật loa ngoài cho Lan cùng nghe.

Cả hai quỳ trước bàn thờ tạm của ba, tay run phát khóc.

Ở đầu dây bên kia, chỉ có tiếng máy thở “tít… tít…” đều đều.
Mỗi âm thanh như đếm ngược thời gian sống của mẹ.

Linh đưa điện thoại sát vào mặt, giọng lạc đi:

“Mẹ ơi… là con… Lịnh đây… Mẹ ơi mẹ nghe không…”

Lan quỳ bên cạnh, khóc nghẹn:

“Mẹ ơi… con là Lan… mẹ đừng bỏ tụi con…”

Ở đầu kia vang lên tiếng thở nặng, rất nặng như ai đó đang kéo từng hơi cuối cùng.

Lan cố cười mà nước mắt tuôn không ngừng:

“Mẹ ơi… tụi con ngoan mà… mẹ về đi… tụi con không làm mẹ buồn nữa đâu…”

Tiếng máy thở chậm lại.

Linh gào lên trong nỗi tuyệt vọng:

“MẸ ƠI!!! MẸ ĐỪNG ĐI!!! MẸ ƠI TRẢ LỜI CON ĐI MÀ MẸ ƠI!!”

Lan run rẩy thì thầm:

“Mẹ… ba đi rồi… mẹ đừng đi theo ba… tụi con… tụi con còn nhỏ lắm…”

Tiếng bác sĩ vang lên nhỏ xíu, đứt quãng:

“…nhịp tim chị ấy đang giảm…”

Linh bật khóc như xé họng:

“MẸ ƠI!!!!!!!”

Rồi đột nhiên âm thanh máy kéo dài thành một tiếng bípp… dài… liên tục

Không còn nhịp tim.
Không còn hơi thở.
Không còn mẹ nữa.

Bác sĩ nghẹn giọng:

“Cô… xin lỗi hai con… mẹ con… đã không qua khỏi.”

Điện thoại rơi xuống nền, kêu một tiếng khô khốc.
Lan nhào lên người chị, ôm chặt, khóc thét đến mức kiệt hơi.

Linh gục xuống, đôi vai nhỏ bé run bần bật, như muốn gãy đôi dưới sức nặng của nỗi đau quá lớn cho hai đứa trẻ chỉ hơn 17 tuổi

Không còn ai để làm nũng.
Không còn ai để trách mắng mình.

Linh nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình đen, và bỗng nhận ra
Trong căn nhà này…
Chỉ còn hai đứa trẻ mồ côi.

Gió bên ngoài thổi mạnh.
Một cánh cửa sập lại, vang lên như tiếng đóng lại cuối cùng của số phận.

Linh ôm Lan sát vào lòng, nấc lên từng tiếng:

“Lan… từ giờ… chỉ còn chị với em thôi…”

Lan ôm chặt lấy chị, nói trong tiếng nức nghẹn:

“Chị đừng bỏ em… chị đừng như ba mẹ…”

Linh siết em thật mạnh.

“Không… chị sẽ sống… để bảo vệ em… dù có gì xảy ra…”

Trong căn nhà tối, hai đứa trẻ ôm nhau, run rẩy.
Tiếng khóc của chúng vang lên giữa không gian trống trải buồn đến mức người nghe cũng thấy tim mình nhói theo.

Từ khi mẹ mất, căn nhà trở nên im lặng đến rợn người.
Linh và Lan hai cô gái 17 tuổi, vốn đã trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa sau cái chết của ba giờ như già đi thêm cả chục năm chỉ trong một đêm.

Không ai còn khóc thành tiếng nữa.
Nỗi đau lúc này không còn là tiếng nức nở…
mà là sự trống rỗng lạnh lẽo đến mức ngay cả nước mắt cũng chết lặng.

Ba ngày sau, giữa trưa nắng gay gắt, một chiếc xe của phường chạy vào hẻm.
Họ mặc đồ bảo hộ kín mít, không nhìn rõ mặt.

Một người nói:

“Đây có phải là nhà của chị Quỳnh không?. đây là tro cốt của chị”

Vừa nói người đó vừa đưa một chiếc hộp có dán tên và hình của Quỳnh trên đó

Lan thét lên:

“Không phải…đây không…phải mẹ con…mẹ con lớn lắm,ấm lắm “

Linh bước lên thay em nhận hộp tro cốt của mẹ nhưng ánh mắt vô hồn đang chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt đau buồn

Từ lúc nhận hũ tro cốt của mẹ về nhà, hai chị em Lan và Linh như ngã quỵ hoàn toàn.

Nhà chỉ còn hai bóng người  hai đứa trẻ đứng trước bàn thờ tạm, bên cạnh hũ tro bé nhỏ của mẹ và của ba đặt cạnh

Căn nhà im phăng phắc, đến mức nghe được tiếng thở run rẩy của chính mình.

Đêm hôm đó, Linh thấy trong người nóng bừng như lửa.
Lan cũng vậy.

Hai chị em nằm trên cùng một giường, chăn mỏng kéo đến tận cổ, nhưng vẫn lạnh run.

Lan khẽ gọi:

“Linh… chị cũng sốt hả?”

Linh  đặt tay lên trán mình nóng, nặng, và đau.

“Ừ… chắc chị với em cùng nhiễm rồi.”

Lan ho nhẹ.
Linh ho mạnh hơn.

Không điều gì tàn nhẫn hơn việc vừa mất mẹ vài giờ trước, giờ đến lượt thở của chính mình cũng trở thành nỗi đe doạ.

Sáng hôm sau, Lan vẫn sốt nhẹ nhưng còn đi lại được.
Linh thì không.

Cô ngồi dậy là choáng váng.
Thở mạnh một chút là ho sặc sụa.
Mỗi hơi thở như có đá đè lên ngực.

“Chị… chị đừng ngồi dậy nữa.”

Lan dìu Linh nằm xuống nệm, giọng vừa run vừa nghẹn:

“Chị càng ho càng nguy hiểm đó Linh…”

Linh mỉm cười yếu:

“Không sao đâu… chỉ là chị mệt…”

Nhưng đôi môi trắng bệch của chị đã phản bội lời nói.

Lan nắm chặt tay chị gái, bàn tay nóng hừng hực như đang bốc cháy.

“Hay… hay để em gọi y tế đến… Chị nặng hơn em rồi…”

Linh lắc đầu, thở khó khăn:

“Không… em đừng gọi… nếu chị bị đưa đi… chị sợ em ở nhà một mình…”

Lan sững người.
Tim như thắt lại.

Từ khi ba rồi mẹ mất, cả hai đều hiểu một điều:

Bị đưa vào bệnh viện trong mùa dịch có nghĩa là có thể không bao giờ trở về.

Lan không dám rời em.
Linh không dám mất chị.

Mặc dù sức rất yếu, Linh vẫn cố ngồi dậy khi Lan đặt hũ tro của mẹ lên bàn thờ gỗ cũ.

“Chị… chị nằm đi, đừng gắng nữa…”

Linh lắc đầu, giọng đứt quãng:

“Không… hôm nay… mẹ về với mình… chị phải… thắp nhang cho mẹ…”

Lan giúp chị đứng dậy, nhưng Linh chỉ đứng được vài giây rồi khụy xuống.
Lan hoảng hốt đỡ lấy, nước mắt trào ra.

Cả hai quỳ trước hũ tro của mẹ.

Linh run run thắp nén nhang, tay không giữ nổi cây nhang, phải để Lan nắm tay chị cho khỏi rơi.

“Mẹ… tụi con về với mẹ đây…”

Câu nói quá nhỏ.
Nhỏ đến mức như chỉ có hũ tro mới nghe được.

Lan gục đầu xuống, nghẹn ngào:

“Mẹ ơi… tụi con bệnh rồi… mẹ phù hộ để chị con đừng sao hết…”

Linh nghe vậy, mắt đỏ hoe, định ôm em nhưng toàn thân yếu đến mức không nhấc nổi cánh tay.

Nỗi bất lực ấy còn đau hơn bệnh tật.

Không có họ hàng.
Không có bạn bè.
Không có mâm cỗ.
Không có tiếng kèn.
Không có ai đưa mẹ về nơi cuối.

Chỉ có hai đứa trẻ nhiễm bệnh, quỳ gối giữa căn nhà nóng ẩm, thắp nhang cho người mẹ vừa mất.

Buổi tối, Lan thấy Linh nằm mà thở dốc, từng hơi đều nặng nhọc.

“Linh… chị đau ở đâu?”

Linh cố mỉm cười:

“Không… chỉ hơi… khó thở…”

Nhưng rõ ràng không phải “hơi”.
Ngực chị phập phồng mạnh, từng hơi thở rít lên như người bị bóp nghẹt.

Lan run rẩy:

“Hay… hay bây giờ em gọi cấp cứu đi… chị như vậy nguy hiểm lắm…”

Linh lắc đầu rất nhẹ, như sợ chỉ cần lắc mạnh là kiệt sức:

“Em mà gọi… người ta đưa chị đi liền… Chị không muốn bỏ em…”

“Nhưng… nếu chị không thở được thì sao… nếu chị…”

Lan chưa nói hết câu thì bật khóc.

Linh  đưa tay lên định lau nước mắt cho em, nhưng tay rơi xuống giữa chừng.
Không còn chút sức nào.

“Lan… đừng sợ… chị còn đây…”

Nhưng chính Linh lại sợ.
Trong bóng tối, nỗi sợ ấy len vào từng hơi thở của chị.

Hai chị em nằm sát bên nhau.

Lan sốt, thỉnh thoảng ho, nhưng vẫn ổn.

Linh thì không.
Cơn sốt cao đến mức người chị nóng rực như lửa.
Mỗi lần Linh ho, Lan cảm giác như trái tim mình cũng bị xé theo.

Lan run run đặt tay lên trán chị:

“Linh… đừng ngủ… chị ngủ em sợ lắm…”

Lịnh thều thào:

“Chị không sao… chị chỉ… mệt…”

Lan nắm tay chị, siết chặt, sợ nếu buông ra chỉ một giây thôi chị sẽ biến mất như ba và mẹ.

Cơn gió ngoài cửa sổ thổi qua.
Ngọn nhang trên bàn thờ ba mẹ vẫn còn cháy âm ỉ, tỏa mùi hương cay mắt.
Khói nhang quyện với hơi thở gấp gáp của Linh, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt tim.

Trong bóng đêm, Lan khóc bên cạnh chị, thì thầm:

“Linh… đừng giống ba mẹ… em xin chị…”

Linh không trả lời.

Cô chỉ thở.

Một hơi dài.
Rồi ngắn.
Rồi hụt.

Lan chưa từng thấy sợ đến vậy trong đời.

Đêm ấy, cả hai đều hiểu:
Cơn bão thật sự đã đến cửa.
Và lần này, nó đã muốn cuốn Linh đi

Đêm ấy, tiếng thở của Linh cứ yếu dần.
Lan nằm sát bên chị, đôi mắt mở to không dám chớp.
Từng hơi thở của Linh giống như một sợi chỉ mỏng… có thể đứt bất kỳ lúc nào.

Trong gian phòng tối, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên khuôn mặt Linh  nhợt nhạt đến mức Lan phải dí sát tai vào mũi chị để chắc chắn chị vẫn còn thở.

Mỗi lần nghe được tiếng thở yếu ớt đó, Lan lại nấc lên một tiếng.

Nhưng càng về nửa đêm… hơi thở ấy càng thưa dần.

Lan cố giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể run lên bần bật.
Tay em đặt trên ngực Linh để cảm nhận nhịp thở… và càng lúc nó càng chậm.

“Linh… Linh ơi… chị nghe em không?”

Không tiếng trả lời.

Lan lay nhẹ chị:

“Linh! Đừng ngủ! Em sợ lắm…”

Linh mở mắt một chút, đôi mắt đục và mệt mỏi:

“Lan… đừng… chị vẫn ổn…”

Nhưng vừa nói xong, Linh bắt đầu ho dữ dội.
Ho đến mức đỏ cả mặt, ho đến khi người cong lại như bị bóp nghẹt.

Lan hoảng loạn:

“Linh! Linh ơi, thở đi chị! Thở đi!”

Linh đưa tay lên ngực như tìm không khí.
Miệng há ra cố hít nhưng không khí vào chẳng được bao nhiêu.

Lan quỳ xuống bên cạnh, tay run đến mức không thể bấm nút điện thoại.

“Linh… chị đừng như ba mẹ… đừng…”
Giọng Lan vỡ ra thành tiếng gào tuyệt vọng.

Mất ba, mất mẹ…
Giờ nhìn chị nằm trước mặt mình như vậy Lan cảm giác cả thế giới đang sụp xuống.

Lan cầm điện thoại mà không ngừng run:

Gọi cấp cứu nghĩa là Linh sẽ bị đưa vào bệnh viện.
Bị đưa vào bệnh viện nghĩa là có thể không bao giờ trở về.

Nhưng nếu không gọi… Linh có thể ngừng thở ngay trước mắt mình.

Lan bật khóc, ôm đầu:

“Em phải làm sao đây chị? Nếu gọi… em sợ mất chị… Nếu không gọi… chị đau…”

Tiếng thở của Linh đã chuyển thành tiếng khò khè.

Lan nhìn chị gái đang vật lộn với từng hơi thở, rồi nhìn hũ tro của mẹ bên cạnh.

Một quyết định tàn nhẫn, nhưng Lan hiểu:

Nếu để chị chết trong nhà, Lan sẽ sống cả đời trong tội lỗi.

Em lau nước mắt, bấm nút gọi 115 bằng bàn tay run rẩy như sắp vỡ.

“Làm ơn… cứu chị con…”

Đầu dây bên kia bắt máy:

“Trung tâm cấp cứu 115 xin nghe.”

Lan nấc lên:

“Chị… chị con 17 tuổi… thở không được… sốt cao… ho… xin cứu chị con… cha mẹ con chết vì dịch rồi… tụi con chỉ còn nhau thôi…”

Người trực tổng đài im một giây, giọng trầm xuống:

“Em giữ bình tĩnh. Xe sẽ đến. Em để chị nằm nghiêng, đỡ đầu cho dễ thở. Đừng để chị nằm ngửa.”

Lan đặt Linh nghiêng một bên, vuốt tóc chị, vừa làm vừa khóc:

“Linh… nghe em… thở đi…”

Linh mở mắt mờ dần, môi tím lại.

Trong giây phút ấy, Lan cảm giác như mình đang níu sợi chỉ sinh mệnh cuối cùng của chị.

Khoảng 20 phút sau, tiếng còi cứu thương vang lên ở đầu hẻm.

Lan chạy ra mở cửa, vừa chạy vừa hét:

“Các cô chú ơi! Nhanh lên! Chị con sắp không thở được nữa rồi!”

Ba nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ chạy vào.

Họ đo oxy cho Lính.
Chỉ số hiện lên: 67%.

Một nhân viên lắc đầu:

“Nguy rồi. Phải đưa đi ngay.”

“Không! Không!”
Lan ôm lấy Linh, như che chắn chị khỏi thế giới.
“Đừng mang chị con đi! Chị con sẽ chết mất! Cha mẹ con đi rồi! Con sợ…”

Một cô y tá đặt tay lên vai Lan, giọng nghẹn:

“Cô hiểu… nhưng nếu không đưa đi, chị con sẽ không sống qua đêm đâu.”

Lan nhìn Linh người đang được gắn oxy, mắt mờ dần, hơi thở nặng như chì.
Rồi Lan bật khóc, buông tay.

“Làm ơn… cứu chị con… con xin đó…”

Họ nhẹ nhàng đặt Linh lên cáng.

Lan chạy theo đến cửa, nhưng một nhân viên giữ lại:

“Em không được đi theo. Em cũng nhiễm bệnh mà.”

“Làm ơn… để em đi với chị… em sợ chị một mình…”

Người y tá nhìn Lan một đứa trẻ 17 tuổi đứng giữa căn nhà tối, ôm ngực, ho khan, nhưng vẫn cố chạy theo chị mình.
Ánh mắt cô hiện rõ sự thương xót.

Nhưng quy định là quy định.

“Xin lỗi… không được.”

Cánh cửa xe đóng lại.

Linh nằm bên trong, không biết em đang gào tên mình.

Tiếng còi vang lên.
Xe lao đi vào đêm.
Và Lan quỵ xuống giữa sân, bàn tay ôm nỗi trống rỗng đến nghẹt thở.

Đêm ấy  căn nhà mất thêm một người.
Không ai biết Linh có trở về hay không.

Lan ngồi ôm đầu trước hiên, nước mắt rơi xuống bàn tay run:

“Linh… em xin lỗi… đừng bỏ em… chị đừng bỏ em…”

Không còn tiếng trả lời.
Chỉ còn tiếng gió và hương nhang từ bàn thờ ba mẹ.

Một mình.
Giữa đêm.
Không biết ngày mai còn ai ở lại.

Lan thức dậy vì cơn ho giật cả lồng ngực.
Nhưng điều khiến em choàng tỉnh không phải cơn ho… mà là sự im lặng tuyệt đối.

Không còn tiếng chị gọi:

“Lan, dậy đi ăn sáng đi nè.”

Không còn tiếng bước chân Linh.

Không còn hơi ấm bên cạnh.

Chỉ có tiếng quạt quay chậm rãi, tiếng kim đồng hồ nhích từng giây… và một khoảng trống lạnh buốt nơi giường chị từng nằm.

Lan ngồi dậy, mệt đến mức phải chống tay hai lần mới đứng được.
Căn nhà hôm nay giống như rộng ra gấp đôi, lạnh gấp ba, và trống gấp nghìn lần.

Em bước đến chiếc giường của Linh, chạm vào tấm chăn chị để lại.
Nó vẫn còn giữ hơi ấm rất mờ… như một dấu vết mong manh rằng chị vẫn tồn tại.

“Linh ơi…”
Lan khẽ gọi.
Không ai trả lời.

Cái im lặng ấy giống như tát thẳng vào trái tim sắp sụp đổ của Lan.

Điện thoại của Lan báo 6 cuộc gọi nhỡ… tất cả đều từ cô nhân viên y tế đêm qua.

Lan gọi lại, tai áp sát điện thoại nhưng tim đập loạn:

— Tút… tút… tút…

Không ai bắt.

Em gọi tiếp.

— Tút… tút…

Lần thứ 5, một giọng mệt mỏi bắt máy:

“Alo, 115 đây.”

“Cô ơi! Con… con là em gái của bệnh nhân Linh hôm qua! Chị con sao rồi ạ? Chị con còn thở được không?”

Đầu dây kia im vài giây  khoảng im lặng đủ làm Lan muốn ngã quỵ.

“Em bình tĩnh.”
Giọng cô y tá nhỏ lại.
“Chị em được đưa thẳng vào ICU. Tình trạng nặng. Bác sĩ đang cố hết sức.”

“Cô ơi… chị con có tỉnh không?”

“…Chưa.”

Lan bấu chặt góc bàn, móng tay bấm vào gỗ đến trắng bệch.

Giọng cô y tá nghèn nghẹn, như cố an ủi:

“Nhưng còn thở được… là còn hi vọng. Chỉ là… ca của chị em phức tạp lắm.”

Câu nói ấy như lưỡi dao nhọn.

Linh run giọng:

“Con… con muốn gặp chị…”

“Không được, em đang dương tính. Bệnh viện cấm thăm. Em chỉ có thể chờ.”

Chỉ có thể chờ.
Chờ trong căn nhà chỉ còn một mình.
Chờ trong bệnh tật, trong sợ hãi, trong những cơn ho cào rát cổ họng.

Lan ngồi xuống sàn, ôm chân, nghẹn ngào:

“Linh… chị đừng bỏ em… chị đừng…”

Cả buổi sáng Lan không ăn được gì.
Mỗi lần đi ngang cửa phòng, em đều liếc vào chỗ chị từng ngồi để gấp quần áo, để đọc sách, để trêu em…

Nhưng nơi đó giờ trống rỗng.

Cốc uống nước của Linh vẫn còn trên bàn.
Áo chị giặt chưa kịp khô vẫn treo ngoài hiên.
Và trên giường, con gấu bông Linh thường ôm nằm nghiêng về phía Lan như đang chờ chủ nó quay lại.

Lan ôm con gấu bông vào ngực.

“Linh… chị hứa sẽ dắt em ra biển còn gì…”

Chị từng nói, sau dịch họ sẽ cùng nhau đi đến biển, đứng trước sóng gió, hít một hơi thật sâu và bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng giờ… biển xa vời.
Cuộc sống mới… xa vời hơn.

Bệnh của Lan chưa hết.
Trước đó Lan đã gắng chăm chị , còn em thì nghĩ mình chỉ bị nhẹ.
Nhưng khi cảm xúc căng thẳng kéo dài… cơ thể Lan đột ngột xuống sức.

Sốt lại.
Người nóng như lửa.
Nhưng tay thì lạnh buốt.

Mỗi lần ho là đau nhói sau lưng.
Nằm xuống thì thở nặng.
Ngồi dậy thì chóng mặt.

Em run rẩy chống tay lên tường để đứng vững.

“Không sao… không sao…”
Lan tự nói với bản thân như bám víu vào sợi dây vô hình.

“Em phải sống… để chờ chị về.”

Không có Linh ở nhà để pha nước gừng.
Không ai đưa thuốc cho em.
Không ai đỡ em mỗi khi em gục xuống.

Cả nhà chỉ có mình Lan
đối diện với bệnh tật, với nỗi sợ, với tiếng tủ lạnh và tiếng đồng hồ thành những thứ đáng sợ nhất.

Khoảng 4 giờ chiều, điện thoại Lan rung.

Một tin nhắn:

“Tình trạng bệnh nhân Lan chuyển biến xấu. Chuẩn bị đặt ECMO. Đã báo bác sĩ.”

(ECMO: kỹ thuật hỗ trợ sự sống ngoài cơ thể)

Dòng chữ ấy khiến Lan gần như đánh rơi điện thoại.

Đặt ECMO…
Em đã từng nghe trong những câu chuyện về ba mẹ.
Đó là cấp cứu tối đa phương án cuối cùng.

“Không… không thể nào…”
Lan lùi lại, lưng chạm tường.

“Linh… chị đừng bỏ em…”

Trong căn nhà, tiếng khóc của Lan vang lên, nghẹn lại vì ho, vì đau ngực, vì tuyệt vọng.

Và căn nhà lại trở về im lặng.

Đêm xuống.
Lan nằm co ro trên giường của mình, nhưng mắt luôn nhìn sang giường chị giường đang trống.

Em đặt tay lên nệm vị trí Linh từng nằm, nhắm mắt tưởng tượng:

Giá mà chị vẫn ở đây.

Giá mà chị vẫn thở ngay bên cạnh.

Giá mà chị còn nắm tay em.

Lan lẩm bẩm như nói với cái bóng của Linh trong bóng tối:

“Em sẽ không ngủ… em sẽ chờ chị…”

Nhưng cơ thể đuối dần vì sốt.
Đầu đau như búa bổ.
Hơi thở nặng nề.

Dù vậy, Lan vẫn cứ hướng mắt về phía cửa như chờ ai đó bước vào.

Chờ một điều kỳ diệu.

Chờ bóng dáng quen thuộc.

Chờ tiếng của Linh gọi:

“Lan ơi, chị về rồi.”

Nhưng cửa không mở.
Không có tiếng bước chân.

Chỉ có ánh đèn đường ngoài hắt vào, chiếu lên gương mặt Lan nhợt nhạt, mệt mỏi, và đầy nước mắt.

Đêm ấy… Lan không biết:
ở phía bên kia thành phố, Linh đang nằm trong phòng ICU, giữa ranh giới mong manh nhất giữa sự sống và cái chết.

Và cả hai chị em mỗi người một nơi đều đang chiến đấu cho sinh mạng mình, nhưng không có nhau.

Trong một căn phòng lạnh buốt của khoa hồi sức tích cực, Linh nằm bất động giữa rừng dây truyền, ống thở và tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đều.

Linh không còn ý thức.
Mỗi hơi thở của chị đều đến từ chiếc máy hô hấp nằm bên cạnh.
Trên ngực chị đặt những miếng điện cực theo dõi tim; mạch đập lúc nhanh lúc chậm, như đang cố níu lại một điều gì đó rất xa.

Một bác sĩ trẻ đứng trước giường, thì thầm với đồng nghiệp:

“Bệnh nhân chỉ mới 17 tuổi mà nặng thế này… đáng tiếc thật.”
“Gia đình đâu rồi?”
“Không thể vào. Em gái bệnh nhân cũng dương tính, đang cách ly.”

Một khoảng im lặng nặng nề.

Ánh mắt bác sĩ lướt qua đôi tay gầy guộc của Linh đôi tay từng rất ấm áp, từng thay mẹ chăm em gái mỗi tối, từng vuốt tóc Lan khi em khóc vì sốt.

Giờ đây nó lạnh ngắt, nằm im lìm dưới lớp chăn.

Bác sĩ thở dài:

“Chúng ta cố hết sức thôi…”

Họ bắt đầu chuẩn bị ECMO phương án cuối cùng cho sự sống.

Trước cửa căn nhà nhỏ, gió đêm lùa qua khe cửa, mang theo cái lạnh thấm vào da thịt.

Lan đang nằm co quắp trên nền gạch phòng khách.
Em không còn đủ sức để leo lên giường.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm thái dương.
Mặt đỏ bừng vì sốt.
Hơi thở dồn dập như người chạy đường dài.

“Linh… chị…”
Em thì thầm, mỗi chữ như xé rách cổ họng.

Điện thoại nằm gần đó báo hết pin.
Không còn ai biết em đang ra sao.
Không ai biết trong căn nhà ấy, một cô gái đang chống chọi với bệnh tật trong cô độc tuyệt đối.

Lan đưa tay lên không khí như đang cố tìm một bàn tay khác.

“Đừng… bỏ… em…”

Nhưng tay em chỉ chạm vào khoảng không lạnh buốt.

Khụ…

Một cơn ho đau rát khiến Lan quỳ gục xuống sàn.

Hai mắt mờ dần.
Nhịp thở chậm lại.

Căn phòng xoay vòng, tối dần.

Trong giây phút ấy Lan chỉ nghe được tiếng tim mình đập yếu ớt và tiếng chị gọi trong ký ức.

“Lan, lại đây chị ôm này…”
“Lan, đừng sợ…”
“Lan, chị luôn ở bên em…”

Một giọt nước mắt rơi xuống sàn.

Rồi mọi thứ tối đen.

Trong vô thức, Linh cảm thấy mình đang đứng giữa một căn phòng trắng xóa.

Không có máy móc.
Không có bác sĩ.
Không có hơi thở khó nhọc.
Chỉ có sự tĩnh lặng.

Chị nhìn quanh nhưng không có ai cả.

“Lan…?”
Linh gọi, nhưng âm thanh tan vào hư không.

Ở phía xa xuất hiện một cánh cửa sáng chói.
Linh bước theo bản năng.

Mỗi bước đi khiến chị cảm thấy cơ thể nhẹ dần, như thoát khỏi sức nặng của đời sống.

Khi chị chạm vào cánh cửa, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Linh… đừng đi.”

Linh quay lại.

Là Minh, là Quỳnh
Là ba và mẹ của chị.
Họ vẫn đứng đó, vẫn dáng vẻ hiền lành, đôi mắt buồn nhưng vẫn ấm áp như ngày nào.

“Ba… ba ơi… mẹ ơi…”
Linh lao về phía hai người, nhưng khi sắp chạm tới cơ thể họ tan thành ánh sáng lấp lánh.

“Ba,mẹ?”
Linh bật khóc.
“Ba,mẹ ở lại với con!”

Giọng Minh vẫn vang lên:

“Con không thể đi theo ba mẹ được Lan đang chờ con.”

“Cố lên con gái mẹ tin con làm được…)

Linh lắc đầu:

“Con mệt lắm… con đau lắm ba ơi… con không thở được… con muốn nghỉ…”

“Lan sẽ cô độc nếu con bỏ nó lại.”mẹ nói:

Linh khựng lại.

Hình ảnh Lan nằm trong căn nhà tối, ho khan và run rẩy, vụt hiện ra.

Linh đưa tay lên miệng, nghẹn ngào:

“Lan… em con…”

Giọng Minh nhẹ như gió:

“Con còn việc phải làm ở thế giới đó.”

Linh nghẹn lại.

Rồi bóng Minh và Quỳnh mờ dần, biến mất hoàn toàn.

“Ba…mẹ…!”
Lan gào lên.
“Ba mẹ đừng đi nữa… con sợ lắm…”

Không có câu trả lời.

Chỉ còn lại cánh cửa sáng rực trước mặt  lôi kéo chị, thì thầm gọi chị đến một nơi dễ chịu hơn, an yên hơn.

Linh run rẩy.

Chị muốn bước vào.
Chị rất muốn.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, như một cơn sét xé ngang bầu trời, một ký ức đập mạnh vào tâm trí:

Hình ảnh Lan ngồi thu người trong chăn, nhìn ra cửa, chờ chị về.

Linh bật khóc.

Chị lùi lại khỏi cánh cửa.

“Em… em cần chị…”

Ánh sáng từ cánh cửa nhạt dần như thất vọng.

Cơ thể Linh rơi xuống một khoảng tối vô tận.

“Nhịp tim tăng lên rồi!”
Một bác sĩ hét lên.

Các y tá chạy đến, điều chỉnh lại ống thở, truyền dịch, báo nhịp tim

“ECMO phản hồi rồi! Cô bé… còn cơ hội!”

Họ nhìn nhau, thở phào nhưng không ai dám cười.

Một bác sĩ khác nói nhỏ:

“Nếu qua được đêm nay… may ra…”

Câu nói dang dở, không ai dám nói tiếp.

Linh nằm đó, tim đập từng nhịp yếu ớt nhưng kiên cường  như thể chị vừa thua một trận chiến lớn… nhưng vẫn quyết định quay lại vì một người nào đó.

Còn Lan

Trong căn nhà nhỏ, Lan vẫn nằm bất tỉnh trên sàn, hơi thở yếu như sắp tắt.

Không ai gọi cửa.
Không ai biết.
Không ai hay trong bóng tối đó, một cô gái đang cận kề lằn ranh sinh tử một mình.

Nhưng có một điều mà Lan không biết:

Linh đã từ chối cái chết… vì em.

Vì lời hứa.
Vì nỗi sợ Lan sẽ ở lại một mình.
Vì sợi dây cuối cùng nối họ với cuộc sống.

Và khoảng cách giữa hai chị em một người trong ICU, một người bất tỉnh trong căn nhà tối chỉ còn lại một điều duy nhất:

Cơ hội.

Cơ hội mong manh đến tàn nhẫn…
Nhưng vẫn là cơ hội.

Ánh mặt trời lọt qua khe cửa, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Lan nhưng em không thức dậy.

Không còn tiếng ho.
Không còn tiếng khóc.
Không còn tiếng gọi “Linh ơi…”

Chỉ có một sự im lặng nặng nề, đáng sợ đến lạnh sống lưng.

Lan nằm nghiêng, mái tóc rối bết mồ hôi dính lên má.
Một cánh tay em duỗi về phía chiếc giường của Linh cử chỉ cuối cùng trước khi em gục xuống đêm qua.

Khoảng 10 giờ sáng, điện thoại của Lan chiếc điện thoại cũ đã được sạc lại nhờ pin dự phòng bất ngờ đổ chuông.

Người gọi là… cô giáo chủ nhiệm của hai chị em.

Cô Hân đang rà soát danh sách học sinh nghỉ bệnh nhiều ngày liền.
Thấy cả Linh và Lan không gửi bài tập, không liên lạc, cô lo lắng.

Cô gọi cho Linh trước không ai nghe.
Cô gọi cho Lan máy đổ chuông, nhưng không ai nhấc.

“Lạ quá…”
Cô lẩm bẩm.

Một linh cảm xấu chạy dọc sống lưng.

Cô thử gọi lại một lần nữa.

Vẫn không ai nghe.

Cô bắt đầu thấy sợ.
Hai chị em bình thường rất ngoan, rất có trách nhiệm, không bao giờ im lặng như thế này.

Cô quyết định gọi hàng xóm cô Sáu bán rau bà con của cô Hân, người vẫn hay cho hai đứa ít rau củ.

“Alo, cô Sáu, con hỏi chút… mấy bữa nay cô có thấy Linh với Lan không ạ?”

“Không thấy con à.”
Giọng cô Sáu lo lắng hẳn.
“Tối qua nhà nó tối thui. Không nghe tiếng động gì…”

Tim cô Hân chùng xuống:

“Cô Sáu… cô có chìa khoá phụ không?”

“Không có… nhưng cửa sau nhà nó dễ mở lắm. Cô chạy qua thử xem.”

Cuộc gọi kết thúc.

Và hành động ấy… đã cứu một mạng người.

Cô Sáu vội vàng chạy qua nhà Lan, vừa chạy vừa gọi:

“Linh! Lan! Hai đứa có ở nhà không?!”

Không có tiếng trả lời.

Cô gõ cửa.
Cũng không ai đáp.

Lo lắng đạt đến cực điểm, cô vòng ra cửa sau, luồn tay vào khe cửa cũ kỹ đúng như cô Sáu nói, khoá bị lỏng, bật mở dễ dàng.

Căn nhà tối om.

“Linh?”

Cô Sáu bước vào thêm vài bước.

“Linh,Lan con đâu? Trời ơi trả lời cô đi!”

Vẫn im lặng.

Nhưng đến khi bước đến phòng khách cô đứng chết sững.

“Trời đất ơi!!! Lan!!”

Cô lao tới, run rẩy đỡ Lan lên.

Người Lan nóng hổi như bị đặt trong lò nướng, nhưng tay chân thì lạnh buốt như băng.

Chân cô Sáu run đến mức suýt ngã.

“Trời ơi con bé sốt cao quá! Mặt tái nhợt hết trơn rồi… Lan! Lan ơi tỉnh đi con!!”

Không có phản ứng.

Lan bất động như một con búp bê bị bỏ quên.

Cô Sáu run rẩy bấm 115, giọng lạc đi vì hoảng:

“Alo! Cứu! Cứu! Nhà có một đứa nhỏ bị ngất! Bệnh nền Covid! Làm ơn tới liền!”

Đầu dây bên kia hỏi địa chỉ cô vừa khóc vừa nói.

“Làm ơn nhanh lên… nó còn nhỏ lắm…”

Xe cấp cứu đến sau 15 phút quãng thời gian dài như cả thế kỷ đối với cô Sáu.

Hai nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ bước vào.
Một người quỳ xuống kiểm tra mạch, người kia đo nhiệt độ.

“Tình trạng nguy cấp. Sốt cao 40.3 độ. Mạch yếu. Có dấu hiệu mất nước nghiêm trọng.”

Họ đặt mặt nạ oxy lên miệng Lan

Một y tá nhìn đồng nghiệp, giọng thấp xuống:

“Hình như cô bé này… nằm ngất từ đêm qua.”

Cô Sáu ôm miệng.

Trời đất như sụp xuống.

“Cô ơi đừng lo.”
Một y tá trấn an.
“Chúng cháu sẽ cố hết sức.”

Họ đưa Lan lên cáng.
Ánh nắng buổi trưa chiếu lên khuôn mặt em nhợt nhạt như giấy.

Một y tá thì thầm:

“Cố lên bé… đừng bỏ cuộc…”

Nhưng Lan không nghe thấy gì.

Cơ thể em chỉ còn lại hơi thở nặng nề và một sợi dây mong manh nối với sự sống.

Trong ICU, máy đo nhịp tim đột ngột phát cảnh báo.

Tít! Tít! Tít!
Nhịp tim giảm nhanh.

Bác sĩ hét lên:

“Huyết áp xuống! Điều chỉnh thông số ECMO!”

Các y tá lao vào.

Một người bóp bóng hỗ trợ hô hấp.
Một người tiêm thuốc nâng huyết áp.
Một người kiểm tra máy.

Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu:

Linh đang ở sát mép vực.

Nếu không đáp ứng… nếu cơ thể chị bỏ cuộc…

Một bác sĩ trẻ nắm tay Linh, nhẹ giọng như nói với người đang ngủ:

“Cố lên đi con… cố lên con… em con đang chờ…”

Điều mà không ai biết là Lan cũng đang ở lằn ranh ấy.

Hai chị em, cách nhau cả thành phố, mỗi người nằm giữa vòng vây của cái chết, nhưng trái tim họ vẫn hướng về nhau như sợi dây vô hình kéo lại.

Khi xe cấp cứu chở Lan đến bệnh viện dã chiến, bác sĩ trực cấp cứu nhìn hồ sơ và hỏi:

“Gia đình đâu?”

Nhân viên y tế lắc đầu:

“Không có ai. Ba mẹ đều mất. Chị gái của bé đang nằm ICU ở bệnh viện trung tâm, ca nặng. Hai bé sống với nhau.”

Bác sĩ đứng chết lặng vài giây.

Ông thở dài:

“Tội nghiệp quá…”

Rồi ông gọi trực tiếp sang bệnh viện nơi Linh đang điều trị:

“Alo, ICU bệnh nhân Linh phải không? Tôi báo để các anh biết  em gái của bé, Lan, được đưa đến cấp cứu rồi. Tình trạng nguy kịch.”

Đầu dây bên kia ngỡ ngàng:

“Cả hai chị em đều trong tình trạng nguy hiểm… Trời ơi…”

Lan được đưa vào phòng cấp cứu, dây truyền cắm vào tay, oxy gắn vào mũi, mọi chỉ số được theo dõi gắt gao.

Linh thì nằm trong ICU, giữa rối loạn nhịp thở và máy ECMO.

Hai chị em dù không biết lại đang cùng chiến đấu trong hai căn phòng cách xa nhau.

Hai trái tim yếu ớt cố gắng đập tiếp, như thể:

Em vì chị.
Chị vì em.

Và đêm đang chuẩn bị buông xuống một đêm có thể thay đổi tất cả.

Một tháng sau.

Cánh cửa sắt cũ của ngôi nhà nhỏ kêu lên một tiếng két khi Linh đẩy bước vào. Mùi ẩm mốc lâu ngày, xen lẫn chút mùi tàn nhang còn sót lại, lập tức ập vào mũi. Trong khoảnh khắc đó, Linh đứng sững. Ngôi nhà quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, lạnh ngắt, như không còn là nơi từng chứa tiếng cười của bốn con người.

Linh đã tưởng rằng khi khỏi bệnh trở về, ít nhất vẫn còn Lan chạy ra hỏi: “Chị đỡ chưa?”
Nhưng không. Chỉ là căn nhà rỗng.

Trên bàn thờ, hai di ảnh của cha và mẹ vẫn đặt đó… nhưng bên cạnh đã có một hộp tro cốt mới, được gói kỹ trong tấm vải trắng sạch.

Tên viết trên đó:
Nguyễn Mỹ Lan hưởng dương 17 tuổi.

Linh cảm giác như cả thế giới vừa bị ai bóp nghẹt. Đầu óc em ù đi, cơ thể mềm oặt, đôi chân khuỵu xuống. Em quỳ ngay dưới nền nhà lạnh, hai tay run rẩy chạm vào hộp tro cốt.

Lan… em… em nói chờ chị mà… sao em bỏ chị vậy? Linh bật ra tiếng khóc nghẹn, đứt từng đoạn như không còn hơi.

Xung quanh im phăng phắc. Không còn ai để trả lời.

Những ngày sau đó, Linh sống như một cái bóng.
Mỗi sáng thức dậy, em vẫn quay sang phía chiếc giường trống mà gọi:

Lan ơi, dậy đi… đi học trễ rồi…

Rồi mới nhớ ra:
Lan đã được đưa đi trong chiếc hộp sứ trắng lạnh lẽo.
Lan đã không bao giờ thức dậy nữa.

Cái đau không thành tiếng còn tàn nhẫn hơn cả tiếng khóc.

Linh mở tủ áo của Lan. Mùi hương nhẹ của em vẫn còn phảng phất. Những bộ đồ Lan thích mặc vẫn treo ngay ngắn. Cái áo hoodie màu kem mà Lan đòi chị mặc chung vẫn nằm trên tầng hai. Ở ngăn kéo dưới cùng là chiếc hộp Lan giấu riêng – bên trong có vài tờ giấy vẽ linh tinh, mấy tấm ảnh chụp hai chị em hồi nhỏ, và mảnh giấy gấp lại.

Linh mở ra.

“Nếu một ngày nào đó em mất đi trước, chị đừng buồn quá.
Em thương chị nhiều lắm.
Nếu đời này em bảo vệ chị không kịp, thì đời sau em sẽ bảo vệ chị tiếp.”

Nét chữ quen thuộc, hơi tròn, hơi nghiêng.
Giấy đã cũ, chắc Lan viết lâu rồi có thể viết chơi, hoặc viết những lúc buồn.

Nhưng vào lúc này… từng câu chữ như trở thành dao cắt thẳng vào trái tim của linh

Linh ôm tờ giấy vào ngực, nước mắt rơi xuống ướt đẫm.

Đêm đó Linh không ngủ. Em ngồi trong phòng khách tối om, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt từ bàn thờ hắt xuống. Em nhìn ba tấm di ảnh: cha, mẹ, và em gái của mình.

Rồi em nhớ lại.
Tất cả.

Ba chở hai chị em đi học ngày nhỏ, áo công nhân còn dính bụi bột từ nhà máy nhưng lúc nào cũng cười hiền.
Mẹ đêm nào cũng đợi ba về mới ăn, dù có đói đến mấy cũng không bỏ bữa trước.
Lan lúc nào cũng bám theo Linh, kể cả khi bị mắng vẫn ôm chị ngủ.
Những buổi tối bốn người quây quanh chiếc bàn nhỏ, ăn bữa cơm đơn giản mà đầm ấm… như một điều hiển nhiên, như sẽ tồn tại mãi mãi.

Nhưng mọi thứ đã biến mất chỉ trong hai tháng.

Linh đưa tay chạm vào chiếc móc khóa mặt trời của Lan. Thứ cuối cùng Lan cầm theo mỗi ngày. Từ mặt trời đó, Linh nhìn thấy gương mặt Lan cười tít mắt trong tưởng tượng.

Cơn đau dầy lên, nghẹt thở.

Ba ơi, mẹ ơi, Lan ơi…  Linh gọi trong vô thức Con mệt quá… con không chịu nổi nữa…

Căn nhà không trả lời.

Linh bật khóc. Lần này không còn tiếng nấc, không còn kiểm soát. Em khóc như chưa từng bao giờ được khóc, như cả trái tim bị xé ra.

Gần 3 giờ sáng.

Linh đứng dậy, lau mặt, mắt đỏ hoe như bị bầm. Em đi vào phòng ngủ.
Mọi thứ trong phòng của hai chị em vẫn giữ nguyên: gối của Lan còn hằn vết đầu em, góc bàn học vẫn để cuốn tập Lan dùng dở, bút của Lan vẫn cắm trong ly.

Linh mở tủ áo và lấy sợi dây thừng mà mẹ thường dùng để phơi quần áo trong nhà mỗi khi trời mưa. Em vuốt nhẹ sợi dây, cảm giác gai thô của nó cắt vào ngón tay.

Em thầm nghĩ:
Lần này… sẽ không đau lâu.
Và em sẽ gặp lại mọi người.
Em sẽ không còn cô đơn nữa

Căn phòng nhỏ im lặng đến mức nghe rõ tiếng gió thổi qua khe cửa. Linh đứng giữa phòng, đôi mắt đỏ hoe.

Dường như mọi tiếng khóc, mọi kỷ niệm, mọi sự mất mát đã bào mòn linh hồn mỏng manh của cô suốt những tháng ngày vừa qua.

Không còn ai trên đời này để cô dựa vào nữa.

Mẹ mất… cha mất… lan mất… và cả chính cô cũng đã mất một nửa linh hồn.
Chỉ còn một điều duy nhất vẫn tồn tại: nỗi đau.

Linh đứng rất lâu, rất lâu, trong căn phòng tối, nhìn sợi dây thừng đã buộc vào thanh xà. Cô không khóc, cũng không còn cảm giác sợ hãi. Chỉ thấy một sự thanh thản lạ lùng như thể cuối cùng, cô sẽ được gặp lại tất cả những người cô yêu thương.

Cô đưa tay sờ vào chiếc khăn nhỏ Lan từng dùng mỗi sáng. Hương thơm nhè nhẹ còn sót lại khiến trái tim cô như bị bẻ gãy thêm một lần nữa.

“Chị mệt quá rồi Lan à…”

Cô thì thầm.

Rồi cô bước lên chiếc ghế gỗ cũ, đôi chân nhẹ bẫng như không còn sức nặng. Sợi dây thừng lạnh buốt áp vào cổ, khiến cô rùng mình. Tim cô đập chậm lại, từng giây như kéo dài vô tận.

Ngay khoảnh khắc cô đạp ngã chiếc ghế…

…thế giới tối sầm lại.

Nhưng rồi, trong màn đêm ấy… ánh sáng xuất hiện.

Một khoảng trời mở ra trước mắt Linh. Cô không còn cảm thấy đau, không còn thấy sợi dây siết lấy cổ. Thay vào đó, cô đứng giữa sân trường tiểu học cũ nơi cô từng mơ ước trở thành cô giáo.

Gió thổi nhẹ, lá me rơi xuống từng chiếc. Trẻ con mặc đồng phục ríu rít chạy quanh, tiếng cười vang như chuông gió. Linh nhìn xuống tay mình cô mặc áo dài trắng tinh khôi, tay cầm giáo án mới tinh. Cô giáo. Đúng rồi. Cô đã trở thành cô giáo như cô đã từng mơ ước.

Mẹ đứng phía xa, nở nụ cười dịu dàng, tay chỉnh lại khăn choàng trên vai của ba. Ba cười với cô như những ngày còn sống, ánh mắt tự hào vô bờ bến. Và Lan… Lan chạy tới ôm lấy Linh, vòng tay nhỏ bé ấm áp đến mức Linh bật khóc.

“Chị Linh, chị giỏi lắm! Chị thành công rồi!”

Linh quỳ xuống, ôm chặt Lan như ôm cả thế giới mà cô đã đánh mất.

Từ đằng xa, một chàng trai trẻ bước lại, ánh mắt hiền lành, sâu thẳm. Người ấy rất lạ mỉm cười với cô như đã quen từ rất lâu. Linh cảm nhận được sự bình yên trong ánh nhìn đó thứ bình yên mà cô chưa từng có suốt nhiều năm.

Họ kết hôn trong tiếng chúc phúc của mọi người. Căn nhà nhỏ đầy nắng, tiếng trẻ con gọi “mẹ ơi!” vang lên trong buổi chiều dịu mát. Hạnh phúc tràn ngập như một cơn mưa hoa.

Linh sống trọn vẹn trong thế giới ấy đầy ắp tình yêu, tiếng cười, và những người cô thương yêu nhất.

Mọi thứ thật đẹp.
Đẹp đến mức… không thể là thật.

Bầu trời dần tối lại.

Những tiếng cười biến mất.
Những gương mặt nhòe đi như bị gió thổi tan.
Căn nhà, sân trường, ánh nắng tất cả như một bức tranh bị xé vụn.

Linh bàng hoàng:

“Đừng… đừng biến mất… xin đừng… lan… mẹ… ba…”

Nhưng tiếng gọi của cô chỉ vang trong khoảng không lạnh lẽo.

Một giọng nói rất nhẹ, như gió thoảng:

“Chị Linh… chị làm tốt rồi… bây giờ, chị nghỉ đi…”

Linh giật mình.

Trong khoảnh khắc ấy mọi thứ vụt tắt.

Căn phòng trở lại.

Sợi dây thừng lắc nhẹ trong gió, chiếc ghế nằm lăn lóc dưới sàn.

Cơ thể Linh bất động…
Đôi mắt khép lại, hàng mi còn vương giọt nước mắt.
Khóe môi cô mỉm cười rất nhẹ nụ cười của một người cuối cùng cũng tìm được nơi mình thuộc về.

Ngoài trời, gió đêm thổi qua, mang theo tiếng xào xạc khe khẽ…
Như tiếng ai đó thì thầm:

“Chị Linh… em ở đây… chị không cô đơn đâu…”

Và thế là…
Một linh hồn nữa rời khỏi thế gian, mang theo tất cả nỗi đau và cả những giấc mơ chưa kịp trọn vẹn.

Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: