Chương 1 : Cuốn họng của tôi bị bọn chúng hủy hoại rồi.
Chiến tranh giữa hai vương quốc đó giờ vẫn diễn ra quyết liệt. Những vũ khí nhuốm đầy máu tươi, hay ở đâu đó, xác chết vẫn còn ấm trên nền đất khô cằn.
Tôi còn nhớ rõ, bản thân bị cuốn vào chiến tranh vô nghĩa. Lúc đó, tôi chỉ vừa tròn 22 tuổi. Tôi còn chưa đủ để hiểu rằng sự nguy hiểm mà chiến tranh hai bên có thể ảnh hưởng đến tôi.
Tôi hận gia đình. Tôi hận họ, vì chính họ là nguyên nhân đẩy tôi đến nơi còn hơn cả ác quỷ một nơi chỉ toàn là chém giết.
Nhưng cũng thật may, tôi đã quen được một người trong quân đội chiến tranh của đất nước. Anh ấy rất khác biệt so với những người tôi từng gặp. Nụ cười và khí chất của anh đã khiến tôi đem lòng yêu. Anh ấy đối với tôi rất dịu dàng một thứ tình cảm cấm kỵ, chỉ có tôi biết được sự thật.
Và rồi, tôi còn chưa kịp tỏ tình thì cú sốc và ám ảnh đột ngột ập tới. Lưng tôi áp thẳng xuống nền đất. Tôi sợ hãi gã trưởng quân đã đè tôi xuống, chiếc sơ mi yêu thích duy nhất của tôi lấm lem bùn đất.
Ông ta phát điên khi tôi nói rằng mình yêu người lính thuộc quân đội của ông. Nét mặt căm hận ấy khiến tôi sợ hãi tột độ. Tiếng đánh dần vang trong căn phòng, mang theo sự sợ hãi và đau đớn không thể thốt nên lời.
Ai cũng biết ông ta là chú tôi. Nhưng cách ông ta đối xử thật tởm lợm một thứ yêu thương mà tôi chỉ muốn chối bỏ."
- Ực... chú.. chú đau con chú ơi.... chú bỏ cổ con ra đi chú ép thanh quản của con.
- Im đi mày biết hết tất cả cơ mà mày biết đó là cấm kỵ mày vẫn kể chuyện này cho tao nghe!!
- Chú... chú ư cháu cứu cháu cuống họng cháu đau quá, chú bỏ cháy ra đi chú còn phải đi đánh định nữa mà.
- Câm miệng!! Tao bóp chết mày!!!
Ông ta bóp cổ tôi đến mức tôi chẳng còn thở nổi. Dây thanh quản như muốn nổ tung, hơi thở bị chặn lại nơi cổ họng. Máu rỉ ra, tràn dọc xuống khoé môi, nóng hổi và tanh tưởi như thể thanh quản của tôi đã đứt lìa.
Tôi ú ớ trong tuyệt vọng rồi ngất lịm giữa cơn mơ hồ. Và rồi... cú sốc thực sự ập đến khi tôi tỉnh dậy."
-ư... ơ.. ư ah// Chạm vào cổ mình// ư...? ư??.
- Ư... ư??
Cuống họng tôi chẳng còn phát ra âm thanh nào nữa. Nước mắt cứ thế chảy xuống không ngừng. Tôi cố gắng mở miệng nói ra điều gì đó, nhưng hoàn toàn bất lực.
Tôi bị câm mất rồi...
Tôi còn chưa kịp nói lời yêu với anh ấy, càng không thể cất tiếng an ủi những người đang gục ngã nơi chiến trường. Tôi như một kẻ đang dần chết đi từng chút, từng chút một.
Tôi không thể nói. Tay tôi run lên. Chiếc áo sơ mi yêu thích cũng bị tôi bấu chặt đến nhàu nát, nhăn nhúm theo từng cơn co giật của cơ thể. Lão chú đó chỉ đứng nhìn, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng.
Việc tôi bị câm... chính là điều ông ta muốn.
Ông ta bước lại gần hơn, nâng gương mặt tôi lên khuôn mặt đau khổ, nhòe trong nước mắt. Tôi run rẩy nhìn ông ta, ánh mắt đẫm đầy tuyệt vọng.
Miệng tôi ú ớ cố van xin, giãy giụa trên chiếc giường bệnh trắng toát. Nhưng chẳng một âm thanh nào thoát ra. Chỉ có nỗi sợ, nỗi căm hận, và tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
- ú ơ ư// Vùng vẫy//
- Hahha... cháu ngoan của ta giờ thì những việc ta làm con không la hay méc ai được nhỉ
Tôi được ông ta nuôi lớn lên. Trách nhiệm ở bên ông ta đã bị ép buộc, cho dù tôi chưa từng muốn điều đó.
Bàn tay ông ta chạm vào cổ tôi... thật ghê tởm. Tôi muốn bò ra khỏi đây, muốn thoát thân, nhưng ông ta đã chụp lấy chân tôi. Ánh mắt đáng sợ ấy khiến tôi chỉ muốn thoát càng nhanh càng tốt.
Tôi bị kéo lại. Đôi chân đạp mạnh trong tiếng cười đầy ác ma của ông ta. Tôi bấu vào sàn nhà, lắc đầu bất lực...
"Ông ta... ai đó cứu tôi đi..."
Nhưng chẳng có ai tới cả. Không ai đến cứu tôi.
Tôi không thể hét lên, càng không thể kêu cứu. Cuống họng tôi rát buốt, mùi tanh bốc lên nghẹn ngào nước miếng, nước mắt… trộn lẫn với nhau.
-Duy!! Em đâu rồi anh tới đưa em đi chơi này Duy...!? Duy...!!!
Tôi nghe được tiếng của người tôi yêu, nhưng tôi không thể nói ra được câu nào. Tiếng ú ớ thay cho tiếng la cầu cứu.
- Duy!??// Hốt hoảng chạy tới// Duy em làm sao thế này làm sao thế này!???
Máu đã chảy khắp cơ thể tôi. Ánh mắt đục ngầu, chiếc áo trên người không còn nguyên vẹn.
Cả cơ thể tôi… bẩn mất rồi. Nhuốm đầy mùi máu tươi.
Đó là kết quả của cuộc bạo hành tàn khốc mà chú tôi gây ra. Tôi chỉ biết bật khóc trong tiếng ú ớ, với ánh mắt như muốn gào lên tất cả... như muốn nói hết mọi nỗi đau mà cổ họng đã vĩnh viễn không còn cất thành lời.
Ư...ơ...
- Ư// Vừa khóc vừa quơ tay// Ư...
ư!!!
" Làm ơn cứu em... cứu em với "
- Tiếng của em.... tiếng của em!?
- // Ôm lấy em mà bế lên // Có ai không cứu!!? cứu người đi cứu người đi!!?
- Anh xin lỗi em anh xin lỗi em Duy, anh tới trễ rồi anh tới trễ rồi// hốt hoảng vừa chạy vừa tìm kiếm//
- !??? Chuyện gì...
Tôi chỉ biết ôm lấy anh, người tôi đơn phương cho đến tận bây giờ. Cánh tay tôi không ngừng ôm lấy anh, toàn thân cũng đủ biết tôi vừa trải qua thứ cảm giác đau đớn gì.
- Em em trả lời cho chị ai ai làm em thành ra thế này!
Chị Ngọc Quyên, một người chị thân thiết nhất của tôi, nắm lấy tay tôi, nhưng rồi tôi lại hất ra như bất giác.
-Ư... ư// ôm cơ thể mình//
- Duy!?
Đầu tôi hiện lên cảnh ám ảnh: khuôn mặt chú tôi ở ngay sau lưng chị ấy, ông ta đang nhìn tôi.
-ư...!? Ư " Biến đi Biến đi lão già!!! " // vùng vẫy trong sợ hãi//
- Nào đừng quậy nào cháu trai, nói ta nghe là kẻ nào làm??
Tôi không thể nói tên ông ta ra. Toàn thân tôi run rẩy, như bị nhấn chìm trong một sự sợ hãi không tên. Ngón tay tôi chỉ đại vào một ai đó.
Làm theo ý muốn của lão ta đề ra, ông ta hài lòng rồi bỏ đi.
Đến tận lúc này, tôi mới nhìn rõ rằng Quang Anh anh ấy cũng ở đây.
- // Đưa tay đập vào tim, tay diễn tả lại tất cả cảnh vừa xảy ra//" Ông ta đánh em, ông ta... "// đưa tay bóp cổ mình// "bóp cổ em "
- // Vừa diễn tả vừa nói//" Ông ta đáng sợ lắm, em đã cố vùng vẫy nhưng" // chỉ phía dưới rồi lắc đầu// " dưới chân em đã chảy máu"
-"Em không thể la " //Chỉ vào miệng mình//
-" Càng không thể nói, em bị câm mất rồi, em sợ lắm "
- //Che miệng hoảng sợ// Ôi trời
ơi!?
- // nắm chặt tay// ...
-" Chị làm ơn đừng khóc mà xin chị đừng thương hại em"// Lau nước mắt cho cô//
" Em sẽ tự đổi lỗi mọi chuyện đều là do em mất ".Tôi chỉ biết an ủi họ. Phía bên dưới, tôi có thể cảm nhận được rằng chúng không còn nữa rồi, thứ công nghệ dính chặt ở phía dưới.
Thật khó chịu...
" Tại sao... em lại phải đeo cái túi này, tại sao em lại không thể nói ra nổi đau của mình cơ chứ "// Hoảng loạn muốn kéo thứ dưới chân mình ra//
- Duy không được!? em đừng làm thế cái này đang hỗ trợ em, nó sẽ vướng víu nhưng ngoan nghe anh nhé!?
- Đừng tháo nó ra, có anh ở đây rồi có mọi người ở đây rồi...// ôm chặt lấy em//
- Hức ư... ơ... ư " Em yêu anh... em yêu anh, anh đừng tốt với em nữa... em sẽ... sẽ mãi yêu anh mất " // Nức nở ôm lấy anh//
Lời nói tỏ tình đó sẽ mãi mãi tôi chẳng thể nói ra. Cho dù có nói, thì anh ấy sẽ chẳng hiểu tôi nói gì. Tôi sẽ mãi mãi chỉ yêu đơn phương một người.
Giọng nói của tôi...
Bị bọn chúng cướp lấy mất rồi
hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro