Chương 5: Sao nàng ấy lại sợ trẫm đến vậy?

Trong cung hoàng hậu, cung nữ Ngọc Hà xách giỏ hoa và hương liệu đi vào gian trong. Cung hoàng hậu cũng chia làm ba gian, gian trước là sãnh, vào trong nữa là phòng ngủ của hoàng hậu. Còn gian còn lại chính là phòng tắm. Hoàng hậu Nghi Thánh rất thích sạch sẽ. Trong tẩm cung của nàng bày biện rất đơn giản nhưng từng góc ngách đều rất sạch sẽ và thơm tho. Bên trong gian phòng tắm, hoàng hậu đang ngâm mình trong thùng tắm bằng gỗ. Mái tóc dài của nàng phủ bên ngoài thùng gỗ để tránh bị ướt. Toàn thân nàng ngâm trong nước, lộ lên bờ vai trắng nõn nà. Tì nữ Ngọc Hà mang giỏ hoa đến rãi vào trong thùng nước của hoàng hậu. Hoàng hậu nhắm mắt, hít thật sâu mùi thơm của hương hoa và hương liệu bốc lên. Sau đó nàng từ từ đứng dậy. Ngọc Hà liền lấy khăn khô bao lấy thân thể nàng rồi dìu nàng bước ra khỏi thùng tắm. Ngay lúc ấy lại nghe tiếng gọi xôn xao của Tô Lễ. Ngọc Hà nhìn mắt Hoàng hậu:

- Hình như đó là tiếng của tổng quản Tô Lễ bên cạnh quan gia. Hoàng hậu, để nô tì ra ngoài xem thử.

Hoàng hậu đáp ứng. Ngọc Hà vội chạy ra ngoài. Còn lại một mình, hoàng hậu tự mình lau khô người rồi với tay lấy quần áo được Ngọc Hà cẩn thận đặt trên giá để cạnh đó mặc vào. Nàng vừa xỏ vào được một tay áo, chợt không tìm thấy tay áo kia. Vừa quay đầu lại, nàng hết hồn khi thấy trước mặt là một nam nhân với nụ cười cực kì nham nhở đang nhìn chằm chằm vào nàng:

- Để trẫm giúp nàng mặc áo nha...

Câu nói chưa kịp dứt thì chỉ nghe một tiếng bốp. Gã nam nhân nham nhở lăn đùng trên đất. Hoàng hậu hoảng sợ, quăng giá để đồ xuống đất, mặc vội áo vào rồi gọi to:

- Người đâu...

Khi Ngọc Hà, Tô Lễ chạy vào đã thấy Trần Hạo trán bị đập chảy máu, nằm bất tỉnh trong phòng tắm của hoàng hậu. Tô Lễ hoảng sợ gào khóc gọi hắn tỉnh. Hoàng hậu cũng sợ run, tay đặt trong tay Ngọc Hà mà vẫn run lẩy bẩy.

Trần Hạo tỉnh dậy, liền đưa tay lên trán sờ, chỉ thấy chỗ bị băng bó vẫn còn sưng lên một cục to. Hắn nhăn mặt nhíu mày ngồi dậy, đã thấy Tô Lễ đang quì bên giường hắn ngủ gật rất thảm hại. Nghe hắn động đậy, Tô Lễ tỉnh giấc, vội đến đỡ hắn sang bàn ngồi, rót trà cho hắn. Hắn nhấp một ngụm trà rồi hỏi Tô Lễ:

- Trẫm ngủ bao lâu rồi?

- Dạ bẩm, đã được hai canh giờ.

Hắn nhìn trong phòng, đèn đã được thắp, vậy rõ là vẫn còn đêm. Hắn đưa tay sờ bụng rồi bảo:

- Ngươi ra bảo người làm cho trẫm ít thức ăn rồi đi ngủ đi, không cần ngươi hầu nữa.

Tô Lễ trả lời một tiếng nhưng vẫn lừng khừng chưa đi. Trần Hạo bỏ chung trà xuống nhìn hắn:

- Sao vậy, còn việc gì?

Tô Lễ liếc ra bên ngoài rồi ái ngại nói:

- Dạ bẩm quan gia, hoàng hậu vẫn còn quì bên ngoài.

- Ngươi nói sao? Ai bắt nàng ta quì? - Hắn đứng dậy, lập tức đi ra.

Ngoài sãnh cung Quan Triều, chủ tớ hoàng hậu đang quì, mặt hướng vào bên trong. Hoàng hậu cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như gió, nhưng trong lời nói đầy bi thương:

- Ngọc Hà, chuyện này là tự ta gây ra. Nếu quan gia xử ta tội chết, em đừng bận tâm ta nữa. Em cũng sắp đến tuổi xuất cung rồi. Cứ mặc kệ ta! Tốt nhất là đừng năn nĩ van xin gì nữa để tránh họa lây đến em hiểu chưa?

Ngọc Hà òa khóc:

- Không đâu! Kiếp này Ngọc Hà may mắn được hầu hạ hoàng hậu, người đối với nô tì quá tốt. Nếu thật sự xử người tội chết, Ngọc Hà cũng quyết phải theo người.

Hoàng hậu quay lại, vuốt nhẹ tóc trên trán Ngọc Hà:

- Em đừng như vậy, người chết rồi thì không còn gặp được nhau nữa. Em theo ta làm gì? Em vẫn còn phụ mẫu ở quê, còn có tiểu đệ. Em lo cho ta đã quá nhiều rồi. Cuộc sống này ta sống đã quá đủ rồi. Nếu ta chết đi mà có thể hiển linh, ta nhất định sẽ phù hộ cho em.

Ngọc Hà ôm lấy hoàng hậu khóc như mưa:

- Đừng mà hoàng hậu, đừng bỏ em mà... tiểu thư.

Trần Hạo đã ra đến, nghe được những lời thân tình động lòng người của đôi chủ tớ trước mặt. Hắn cũng hiểu những lo lắng của hai người nữ trước mắt. Trong thời phong kiến này, việc tội lớn nhất chính là làm tổn hại hoàng đế. Dù người đó là hoàng hậu cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng đối với hoàng đế khác thôi, chứ với Trần Hạo hắn thì chỉ một cục u trên đầu sao đến mức phải giết người? Huống chi đó còn là hoàng hậu xinh đẹp mà trong lòng hắn đang khao khát mà vẫn chưa có được. Hắn bước ra, đứng trước mặt hoàng hậu và Ngọc Hà, không chút kiêng kị, nâng tay đỡ nàng dậy. Hoàng hậu đang xúc động khóc lóc nhưng khi nhìn thấy hắn, trong ánh mắt nàng lại chan chứa sự hoang mang tột độ. Nàng rút tay, tránh khỏi bàn tay to của hắn, cúi mặt không nhìn hắn, từ chối sự nâng đỡ của hắn tiếp tục quì nói:

- Thần thiếp có tội, xin quan gia xử phạt!

Nếu bình thường, khi hắn nắm tay một cô gái mà bị từ chối hắn sẽ cảm thấy rất bực bội. Nhưng ánh mắt lúc nãy của hoàng hậu khiến hắn tò mò, không còn tâm trí để bực dọc nữa. Hắn nhìn hoàng hậu từ trên xuống rồi hạ giọng:

- Nàng đứng dậy rồi nói. Trẫm không nói là sẽ trách tội nàng.

Hoàng hậu ngạc nhiên nhưng không dám nhìn hắn. Hắn thấy nàng vẫn không chịu đứng, liền cao giọng ra lệnh:

- Nàng đứng lên cho trẫm. Những người khác thì lui ra hết.

Ngọc Hà nhìn lên muốn kháng nghị:

- Quan gia...

Tô Lễ nhanh trí dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng rồi dìu nàng bước đi ra. Ngọc Hà nhìn theo hoàng hậu đầy lo lắng. Tô Lễ hết sức kéo nàng ta đi nhanh ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Còn lại Trần Hạo đối diện với hoàng hậu. Tuy rằng nơi đó là đại sãnh nhưng nàng vẫn hết sức không tự nhiên. Trần Hạo lần nữa đưa tay đỡ nàng. Nàng thêm một lần nữa rút tay, né tránh hắn rồi tự mình đứng dậy. Hắn vẫn không lấy làm tức giận, cười nhẹ rồi bước đến ngồi vào ghế:

- Trẫm đã nói không trách tội nàng rồi, đừng sợ nữa!

Hoàng hậu cúi đầu, giống như không hiểu những gì hắn nói. Hắn lại nói:

- Nàng là hoàng hậu thì cũng là vợ của trẫm. Lẽ nào trẫm lại không thương xót mà xử tội nàng được? Huống chi cũng là do trẫm lỗi trước. Là trẫm hù nàng hoảng sợ mới có phản ứng như vậy.

Lúc đó, hắn hiên ngang đi thẳng vào cung hoàng hậu ngay khi nàng và Ngọc Hà còn đang trong phòng tắm. Hắn không thấy người trong sãnh phòng liền đi thẳng vào phòng ngủ. Trong khi Tô Lễ đi sau, không dám tự tiện xông vào cung hoàng hậu nên đứng bên ngoài gọi to. Ngọc Hà nghe gọi nên bước ra ngoài. Không ngờ lúc Ngọc Hà đi ra, Trần Hạo hắn lại từ phòng ngủ đi vào phòng tắm, đúng lúc hoàng hậu đang mặc y phục. Hắn nhìn thân thể tuyệt mĩ của nàng, mà nuốt nước bọt ừng ực. Kiềm không nổi nữa mới xông đến muốn tranh thủ thì đã bị nàng một cú giáng giá gỗ xuống đầu khiến hắn hôn mê. Hắn có thể lí giải nàng vì bất ngờ kinh hoảng mà đánh hắn. Nhưng lúc này, hắn và nàng đối diện nhau, sao lại không có chút thân tình vợ chồng gì cả mà lại còn sợ hắn hơn sợ quỉ?

Thấy hoàng hậu vẫn tần ngần đứng cách xa với hắn, hắn liền vẫy tay:

- Lại gần đây một chút!

Hoàng hậu lén nhìn hắn, rồi từng bước thật chậm tiến lên. Trong mỗi bước chân run rẩy đến thảm hại. Hắn nhìn nàng tội nghiệp như vậy, không thể chịu nổi cảnh bị người đẹp kinh sợ mình như thế, hắn dứt khoát đứng dậy, kéo nàng ôm vào lòng:

- Thôi nào hoàng hậu xinh đẹp của trẫm...

Hoàng hậu kêu lên một tiếng rồi bất ngờ vùng thoát khỏi tay hắn, quì mọp xuống đất khóc thảm thiết:

- Cầu xin quan gia ban chết cho thần thiếp! Cầu xin người!

Nàng dập đầu thật mạnh lạy hắn. Hắn thấy vô cùng xót xa lại bàng hoàng bất lực. Rất muốn đỡ lấy nàng, nhưng lại không dám. Nhìn nàng cứ lạy như vậy, hắn sợ cái trán nàng có khi sẽ còn bị thương nặng hơn hắn nữa nhưng lại không biết làm sao ngăn nàng. Đúng lúc này, Ngọc Hà xông cửa vào, đến ôm lấy Hoàng hậu rồi cả hai cùng khóc. Hắn ngơ ngác nhìn hai cô gái trước mặt, có cảm giác mình như tội lỗi tày trời nhưng lại không hiểu mình có lỗi gì nữa? Cũng may Tô Lễ lanh trí nói:

- Quan gia, hoàng hậu chắc đã mệt rồi. Xin quan gia khai ân cho Ngọc Hà đưa hoàng hậu về tẩm cung nghỉ ngơi ạ!

Hắn lập tức gật đầu:

- Đúng đúng, các ngươi đưa nàng ấy về nghỉ đi! Còn nữa, cho bác sĩ...à không, thái y đến xem nàng ấy thế nào. Mau!

Hai chủ tớ hoàng hậu được Tô Lễ hộ tống ra ngoài. Khi Tô Lễ quay về, Trần Hạo vẫn còn ngồi ngây người trong sãnh. Hắn thừ người nhìn vào khoảng không trước mặt nói:

- Ngươi nói đi, trẫm đã làm gì đâu. Sao nàng ta lại sợ trẫm đến vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro