41-45

Hiện menudoc truyen

TruyệnCuộc Sống Ở Bắc TốngChương 41

CUỘC SỐNG Ở BẮC TỐNG41: Tranh giành điền sản

 TrướcTiếp 

Lâm Y đi vào phòng ngủ Phương thị, thấy bà ta tay cầm giấy tay đề bút như đang tính sổ. Nàng đứng đó, không đợi Phương thị ngẩng đầu, liền hỏi. “Nhị phu nhân tìm tôi có chuyện gì?”.

Phương thị ngẩng đầu, đặt bút xuống, nói. “Giá tiền lúc trước chúng ta bàn vẫn có thể thương lượng, tính cô mỗi mẫu bảy mươi lăm văn được không?”.

Lâm Y đã ủy thác cho Đinh môi giới, cũng lười để ý bà ta, nói. “Tôi chỉ trả nổi năm mươi văn thôi, nào có nhiều tiền để bỏ ra nữa”.

Nàng nghèo, Phương thị không thể bức bách nàng, nhưng hạ giá bà ta lại không nỡ, đành không cam lòng cho nàng đi.

Không tới mấy ngày, Đinh môi giới lo thỏa đáng mọi việc, sai người gửi tin mời Lâm Y vào thành, đưa một xấp khế thuê đất cho nàng kí tên, nói. “Ruộng trong thôn đều bỏ trống, nghe nói có người thuê hầu như tất cả đều đồng ý, nhưng vốn của cô không nhiều, lại còn phải để dành mua phân bón, bởi vậy tôi thay cô thuê một trăm mẫu, đúng theo giá cô ra, mỗi mẫu năm mươi văn, thuê đến chừng tháng ba tháng tư, tôi chỉ mới thương lượng qua với bọn họ bằng miệng thôi, nếu cô ngại đắt, bớt chút ít cũng được”.

Lâm Y đã sớm tính toán, căn cứ theo sản lượng cải trắng nhà họ Trương, thêm chút phân bón, một mẫu ít nhất có thể cho ra hai ngàn cân, ấn theo giá từng cân, riêng phần lãi là bốn ngàn văn. Cứ như vậy, thu hồi vốn không khó, Lâm Y gần như có thể nghe thấy tiếng tiền đổ vào túi leng keng, vội nói. “Tôi thuê hết một trăm mẫu”. Nàng cầm bút lưu loát kí tên, chốc lát đã kí xong mười mấy tờ khế đất, lại hỏi. “Tôi chưa mướn tá điền trồng rau bao giờ, trả tiền công thế nào, còn phải thỉnh giáo Đinh môi giới.”

Đinh môi giới nói. “Tôi đã thay cô xem xét mấy hộ tá điền, làm người thành thật, tiền lương chia ba bảy, cô xem có được không?”.

Quy tắc tiền lương chia ba bảy là quy tắc làm việc quen thuộc của các tá điền, Lâm Y nhận danh sách nhìn qua, gật đầu nói. “Được, tôi tin tưởng nhất là Đinh môi giới, thuê những người này đi”.

Nàng bỏ ra một ít trả tiền thuê đất, lại hỏi thăm Đinh môi giới cửa hàng bán hạt giống, mua mấy bao hạt giống cải trắng, đậu đũa, dưa leo, vân vân. Chờ đến khi nàng quay lại thôn, chưa tới nhà đã bị hộ trưởng nương tử kéo đi, hỏi nàng. “Tam nương tử, cô thuê nhiều đất như vậy làm chi?”.

Lâm Y giơ giơ bao hạt giống trong tay, đáp. “Trồng ít cải trắng”.

Hộ trưởng nương tử nghe vậy, phản ứng không khác Phương thị mấy, dù chưa mở miệng trào phúng nàng nhưng mặt mũi tràn đầy vẻ hoài nghi, hảo tâm khuyên nàng. “Tam nương tử, tôi hiểu cô cần tiền gấp nhưng đừng nên xem việc trồng trọt là trò đùa, thua lỗ biết làm sao? Tiền cô nợ nhà tôi, trả trễ chút cũng được, chớ sốt ruột nóng vội…”.

Lâm Y không muốn nói chuyện, ngắt lời bà này, nói. “Tôi vẫn chưa tạ ơn nương tử mang khế đất sang cho tôi, hay ngài cũng giữ mấy mẫu mà gieo?”.

Hộ trưởng nương tử liên tục lắc đầu. “Tôi bao tuổi rồi, cũng không dám học cô đùa dai”.

Lâm Y cười cười, xưng trong nhà còn có việc, nói tạm biệt.

Cửa viện nhà họ Trương, thím Nhâm đang đặc biệt chờ đón Lâm Y, thấy nàng tiến vào, liền sấn ra chất vấn nàng. “Gạo nhà này cho cô ăn xem như uổng? Cô thà thuê ruộng nhà khác cũng không thuê ruộng nhà này?”.

Lâm Y cũng lười cãi nhau với bà ta. “Đi nói cho Nhị phu nhân, năm mươi văn một mẫu, nếu đồng ý thì vào thành tìm Đinh môi giới”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Thấy thái độ của nàng cương quyết, thím Nhâm đâm ra khiếp đảm, miệng cũng không dám cãi lại, đi thẳng đến chỗ Phương thị, truyền đạt lại ý của nàng. Phương thị không cam lòng, tự mình đến phòng Lâm Y, hỏi trước. “Nghe nói cô thuê nhiều ruộng lắm, làm sao có tiền, kết nút thắt giàu có vậy ư?”.

Lâm Y bây giờ không phải ăn nhờ ở đậu, chẳng thèm để ý bà ta, thuận miệng lấy cớ. “Vào thành vay nặng lãi”.

Chỉ là lấy cớ ấy vậy mà Phương thị tin, trong lòng mừng thầm, trông chờ nàng trồng rau thất bại ngồi trên đống nợ. Bà ta có ý định muốn Lâm Y thiếu nợ nhiều, nhân tiện nói. “Cô ở nhà họ Trương, ăn của nhà họ Trương, thêm ít tiền thuê ruộng không được?”.

Lâm Y thầm nghĩ : phòng ốc Dương thị cho ở, tiền cơm canh chưa từng thiếu đồng nào, cũng phục bà ta dám mặt dày nói ra câu này. Nàng giả bộ khó xử nói. “Không phải tôi không muốn, nhưng thân là chủ thuê, đã bảo các hộ kia là năm mươi văn, nếu trả cho phu nhân nhiều hơn, chẳng phải bọn họ bị thiệt sao, lỡ đâu họ đòi tôi bù khoản tiền chênh lệch, tôi lấy đâu ra mà trả”.

Phương thị không cam lòng, góp ý. “Chúng ta lặng lẽ làm, đừng cho bọn họ biết”.

Lâm Y mất kiên nhẫn. “Nhị phu nhân, đây là khế ước có đóng dấu đỏ của quan phủ, phu nhân không muốn người khác biết cũng được, nhưng phu nhân phải trả phí môi giới trung gian”.

Phương thị thật đúng là để bụng câu này, yên lặng tính một lúc, phát hiện vụ này bản thân thiệt thòi, khuôn mặt thất vọng, đứng dậy quay về phòng.

Lát sau, thím Nhâm tới, đứng ở cạnh cửa nói. “Năm mươi văn thì năm mươi văn, một trăm hai mươi mẫu, đều cho cô thuê”.

Lâm Y đáp. “Đã thuê nhiều lắm, cũng không thiết tha gì trăm mẫu ruộng đó, có điều Nhị phu nhân yêu cầu thì tôi không thể không nể mặt, đành phải chắt bóp ra thuê vậy”.

Thím Nhâm hầm hừ bước đi, đến kể lại cho Phương thị nghe, Phương thị nhất định muốn mấy đồng tiền của Lâm Y nên không thể làm gì nàng được, ôm cục tức trong bụng đổ hết lên đầu thím Nhâm, khiến bà ta kêu khổ không thôi.

Trồng rau đơn giản hơn lương thực rất nhiều, ngày hôm sau, Lâm Y tập trung đầy đủ các tá điền, phân phát hết số hạt giống, khởi công làm việc ngay trong ngày, ròng rã qua hai ngày, hai trăm hai mươi mẫu đều gieo xong. Sáng trưa chiều tối nàng đều ra ruộng tuần tra một hồi, tinh tế dặn dò các tá điền trông coi cẩn thận, một là đề phòng nạn sâu bệnh, hai là đề phòng có người cố ý gây rối. Cũng là nàng lo xa, tiền công trả theo quy tắc ba bảy, rau quả càng tốt, tá điền càng kiếm được nhiều tiền, lại đang lúc nông nhàn, ngoại trừ trồng rau bọn họ không có việc gì khác, mỗi ngày hận không thể ngồi luôn ngoài ruộng, căn bản không cần nàng dặn dò.

Lâm Y không bao giờ đoán được, chuyện nàng thuê ruộng của nhà họ Trương đã nhấc lên bao phen phong ba khi cả gia đình Đại phòng từ phủ Thành Đô quay về, trực tiếp biến thành mồi lửa châm ngòi cho cuộc chiến tranh giành điền sản giữa Đại phòng và Nhị phòng.

Giữa tháng tám, Đại phòng một nhà đã về đến nhà họ Trương đón tiết Trung thu, lúc còn đang đi đường đã nghe người ta nói chuyện Lâm Y thuê đất. Đợi đến nhà, Trương Đống và Dương thị đồng loạt đi tìm Nhị phòng, người thứ nhất hỏi. “Ruộng nhà chúng ta, toàn bộ cho thuê rồi sao?”. Người thứ hai lại hỏi. “Một mẫu cho thuê được năm mươi văn?”.

Hai câu hỏi, Trương Lương nghe thấy không sao, Phương thị nghe lòng đầy căm tức, muốn cãi lại sợ Trương Lương dùng ghế đập mình, đành nén giận nặn ra một tiếng “Dạ”.

Trương Đống nghe trả lời, dậm chân nói. “Dốt nát, ngu xuẩn, dù tôi chưa nghe người ta trồng rau trên ruộng nước, nhưng ở Phúc Kiến và Tô Hàng, tháng bảy tháng tám thu xong lúa, tháng mười sẽ gieo tiếp vụ đông, tôi định về gấp thông báo cô chú, giữ ruộng đến tháng mười đi, ai ngờ đã cho thuê toàn bộ rồi, thật sự là dâng chuyện tốt lên miệng người dưng”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Phương thị thầm nghĩ : nếu là có tâm, trước lúc rời nhà tại sao không nói, chờ đến bây giờ trách cứ ai, bản lãnh lắm ư. Bà ta giương mắt nhìn Trương Lương, thấy ông ta không có ý định phản bác, đành phải cố nuốt trở vào.

Dương thị nhìn hai người không lên tiếng, quyết định nói ra việc bà suy nghĩ đã lâu. “Trước khi Tết đến, chúng ta phân gia đi”.

Trương Lương nghe vậy cả kinh, nghĩ bụng : không phải đại ca đã nói không cần gia sản rồi sao? Ông ta tự xưng là người đọc sách, ngượng ngùng nói ra này, chỉ đưa mắt nhìn Trương Đống.

Trương Đống né tránh ánh mắt của em trai, nắm tay đưa lên che miệng ho khan hai tiếng. “Cháu trai chú ốm, tốn không ít tiền, phí thuốc thang lang trung ở phủ Thành Đô đắt đỏ, hiện đang thiếu nợ, sau này không biết còn muốn tiêu tốn bao nhiêu, hiện nay có đại tang ở nhà, không có gì thu vào, chỉ có thể trông cậy vào vài mẫu đất cha lưu lại”.

Phương thị không nhịn được nữa, đoạt nói trước Trương Lương. “Việc canh tác Đại phòng anh chị chưa bao giờ trông nom, chẳng hạn như năm nay thu lúa anh chị ở nơi nào, chỉ có Nhị phòng chúng em bận bịu từ tờ mờ sáng đến tối muộn”.

Bà ta trách cứ ngược lại nhắc nhở Dương thị. “Thóc lúa thu được có một nửa là của Đại phòng, chúng tôi trả tiền công”.

Tranh ruộng tranh lúa không phải bổn ý của Trương Đống, nhưng thật sự là thâm hụt quá lớn chống đỡ không nổi, ông ta kéo Trương Lương qua một bên, xin lỗi. “Đợi đến lúc xuất sĩ làm quan có bổng lộc, sẽ trả lại ruộng cho gia đình Nhị đệ”.

Một nửa số ruộng thật sự quá nhiều, Trương Lương tiếc, lại không muốn quan hệ với Trương Đống đổ xấu, khó xử nói. “Đại ca, Nhị phòng chúng em nhiều người, chia nhiều hơn vài mẫu được chứ?”.

Trương Đống đang định gật đầu, Dương thị kéo ông ta về lại. “Ngày nào Tam lang cũng phải thuốc thang tẩm bổ, có thêm một văn tiền cũng đỡ, chúng tôi chỉ có một đứa con trai mà thôi”.

Lời nói ra không hề nhỏ, Trương Đống biết Trương Lương cũng nghe thấy, quay đầu lại, mặt lộ vẻ xin lỗi, miễn cưỡng cười. “Nhị đệ, xem như thương cháu trai của chú đi”.

Trương Lương ở thế khó xử, không biết nào đáp lại thế nào, Phương thị thay hắn phân ưu. “Đại ca, không phải chúng em không muốn, chỉ là hai cháu trai anh chừng hai năm nữa phải vào kinh thành đi thi, đường xá xa xôi, lộ phí tốn kém, chỉ trông cậy vào mấy mẫu ruộng đấy”.

Trương Lương cảm thấy bà ta nói những lời này vô cùng đúng, liên tục gật đầu. Trương Đống còn muốn nói tiếp, Dương thị lại giật tay áo ông ta nói. “Tranh cãi nữa không hay, sáng mai nói sau đi”.

Hai người trở lại trong phòng, Trương Đống vẫn than ngắn thở dài, phần vì bệnh của con mà phát sầu, phần vì băn khoăn chuyện tranh điền sản với huynh đệ. Dương thị và ông ta vợ chồng nhiều năm, quá hiểu tâm tư ông ta, rót chén trà đưa tới tay Trương Đống, ra chủ ý. “Ruộng đất là sản nghiệp tổ tiên cha để lại, vốn dĩ chúng ta nên có một phần, không coi là cướp đoạt. Lão gia cảm thấy khó qua, ngày mai ta đi mời Lý chính đến phân, ông ấy phân cho chúng ta bao nhiêu thì chúng ta nhận bấy nhiêu, tuyệt đối không nói lời thứ hai, thế nào?”.

Trương Đống lo nghĩ, cảm thấy chủ ý này thật không sai, vui mừng khen. “Phu nhân cao minh”.

Dương thị cười, tiến lên thay ông này cởi áo ngoài, hai người cùng nằm xuống ngủ. Ngày tiếp theo, Trương Đống tự mình đi mời Lý chính, nhờ Lý chính làm người phân xử. Vợ chồng Trương Lương thấy Lý chính đến, có chút hoảng hốt, chia đều sản nghiệp tổ tiên cho huynh đệ trong gia đình là quy củ, bọn họ muốn được thêm một phần, nào có không để ý. Phương thị tranh thủ thời gian bảo thím Dương xuống bếp, chuẩn bị một bàn tiệc rượu , mời Lý chính ngồi ghế trên.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

TruyệnCuộc Sống Ở Bắc TốngChương 42

CUỘC SỐNG Ở BẮC TỐNG42: Phân chia hoàn toàn

 TrướcTiếp 

Lý chính uống rượu, cực kỳ khó xử, tâm tư hai huynh đệ ông đều hiểu, Trương Đống yêu cầu chia đều sản nghiệp tổ tiên là hợp quy củ, không thể chê trách, nhưng Trương Lương ở gần, ruộng nhà anh giáp ruộng nhà tôi, nhiều chỗ cần nhờ cậy, nếu không nghĩ biện pháp thiên vị hắn ta vài phần thì không thể nào nói nổi. Ông uống một ly lại một ly, uống đi khi bình rượu đã cạn, ngà ngà nói với Trương Đống. “Sản nghiệp tổ tiên chia đều là hợp quy củ, cho dù xách nhau lên quan phủ theo phép nước cũng chia thế, không thể nói gì được, có điều Nhị đệ của anh ở nhà phải đảm đương nhiều thứ, vài mẫu ruộng kia nếu không phải một nhà cậu ta bận rộn suốt ngày, không chừng đã sớm hoang phế, có phải thế không?”.

Đây chính là lời nói thật, Trương Đống cùng Dương thị đều gật đầu.

Lý chính nói tiếp. “Theo tôi thấy, năm nay lương thực thu được toàn bộ về Nhị phòng, đưa cho Đại phòng một phần tiền lễ, thế nào?”

Xem như mỹ mãn, Đại phòng mất lương được tiền, Nhị phòng cũng không phật lòng, vợ chồng Trương Đống gật đầu. Lý chính thấy bọn họ thông tình đạt lý, vẻ mặt tươi cười, dẫn đầu mọi người ra ruộng, đo đạc ruộng vườn lần nữa, tổng cộng hơn một trăm hai mươi mẫu, chia đều từ trên xuống dưới, mỗi nhà được phân hơn sáu mươi mẫu.

Trương Đống nói đôi lời khách khí với Trương Lương, đoạn cùng Dương thị và Lý chínhrời đi.

Phương thị thương tâm đến cực điểm, ngồi ở bờ ruộng không chịu đi, nói. “Nhà chúng ta tổng cộng sáu miệng ăn, chỉ được sáu mươi mẫu ruộng, không biết nuôi sống nổi không”.

Trương Lương cũng đau lòng, an ủi vợ. “Nhẫn nhịn chút, tiết kiệm chút là được, đợi các con thi đỗ làm quan, còn có lộc chờ”.

Khoa thi hai năm sau mới mở, Phương thị không thể nghĩ xa như vậy được, nhớ đến thời gian khổ cực trước kia, oán khí nói. “Lúc tôi gả đến đây mang theo hơn trăm mẫu ruộng hồi môn, bởi vì lão gia mỗi lần khoa thi mở phải đi đi về về, gom góp lo lộ phí, lục tục đem vài chục mẫu ruộng tốt đều bán, còn lại một nửa đều là ruộng cạn, bằng không giờ vẫn sống khá giả”.

Trương Lương khó khăn lắm mới cho bà ta tí hòa nhã, lại nghe bà ta nói vậy, cảm thấy mặt mũi đàn ông mất hết, tức giận bỏ mặc bà ta, xoay người bước đi.

Phương thị thấy ông ta giận, mau chóng đuổi theo, cả đoạn đường nói lời hay không đổi được khuôn mặt tươi cười của ông ta. Hai người một trước một sau về đến nhà, lại phát hiện Lý chính chưa đi còn ngồi ngay ngắn trong nhà chính, Trương Đống thấy bọn họ trở về, mặt lộ vẻ xấu hổ, há miệng ngậm miệng muốn nói lại thôi, thấy Dương thị giật ống tay áo mới lên tiếng nói. “Nhị đệ, vừa hay Lý chính đã ở đây, chi bằng phân luôn cái nhà này, miễn làm phiền Lý chính chạy đi một chuyến nữa “.

Trương Lương giật mình, Phương thị tức giận, song song đứng tại cửa, quên cả ngồi xuống. Lý chính hiểu được chút ít sự tình nhà họ Trương, thấy như vậy, liền chỉ chỉ hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi đang đọc sách trong nội viện, cười nói. “Hai anh em thật là hòa thuận, học hành cũng giỏi giang, ngày sau thi đỗ, đừng quên mời tôi đến uống một chén rượu mừng”.

Trương Lương nghe xong lời này, rốt cục hoàn hồn, đưa tay ra sau lưng Phương thị vỗ một cái, thấp giọng nói. “Chớ đắc tội với đại ca, làm hỏng tiền đồ các con”.

Phương thị một bụng oán khí không có chỗ xả, xoay người muốn bỏ đi, lại sợ chính mình không ở đây phòng tốt bị phân hết cho Đại phòng, do dự mãi, vẫn là nghiêng người ngồi xuống bên cạnh bàn, tức giận nói. “Phân thì phân, dãy nhà chính mỗi người một nửa, chính giữa nhà chính làm từ đường, ba kho lương thực, phòng bếp, nhà vệ sinh về chúng em, còn lại là của đại ca đại tẩu”.

Phân chia như vậy, mới nghe tưởng rất công bằng, cẩn thận suy nghĩ lại rất bất công, nhà chính thì thôi, ba kho lương thực là ba gian phòng lớn nhất trong số các nhà kề phòng phụ, những nơi trọng yếu như nhà bếp nhà vệ sinh cũng bị bọn họ đòi mất, tức là Đại phòng chỉ được chia mấy gian phòng nhỏ.

Dương thị tự xưng là mệnh phụ triều đình, không muốn tranh chấp với em dâu những thứ nhỏ nhặt, trao đổi một cái liếc mắt với Trương Đống, gật đầu đồng ý. Phương thị cảm thấy rốt cục thắng được một lần, cao hứng phấn chấn đứng dậy tự mình xuống bếp chuẩn bị rượu, giữ Lý chính lạiăn cơm tối. Hai anh em Trương Đống Trương Lương tốn hai ngày bàn giao xong mọi thủ tục, Dương thị thừa dịp hai ngày này, mời thợ xây đến đắp bếp lò, đào nhà vệ sinh, bố trí phòng bếp khác đối diện xéo phòng bếp Nhị phòng, nhà vệ sinh đặt ngay cạnh nhà vệ sinh của bọn họ.

Nhân mã hai nhà dời nơi ở, chuyển gia cụ qua lại bận rộn bốn năm ngày, rốt cục cũng an bài tất cả thỏa đáng, từ nay về sau người một nhà biến thành người hai nhà, nhà ai nấy ở thân ai nấy lo.

Lâm Y chịu đựng ầm ĩ vài ngày, rốt cục được thanh tĩnh, thư thái ngủ một giấc, thức dậy ra sân tản bộ, bước đến trước hai nhà vệ sinh đặt song song, bất giác mỉm cười, nhà này thật đúng là đã phân ra hoàn toàn, sau này muốn mua phân bón phải lần lượt qua hai nhà hỏi mua.

Nàng đi thong thả đến trước phòng ngủ Dương thị, hỏi Lưu Hà đang canh cửa. “Đại phu nhân có đó không?”.

Lưu Hà gật đầu, đi vào thông báo một tiếng, vén rèm mời nàng vào. Lâm Y cúi người hành lễ, ngẩng đầu nhìn, trong phòng bố trí không khác mấy với nơi ở trước kia của Dương thị, trên bàn trải khăn, một cái lư hương nhỏ khói bay lãng đãng, bên cạnh gác chuỗi tràng hạt, đến khi nàng ngồi xuống phát hiện trên mặt ghế có lót đệm vải, để ngừa hơi lạnh ngày thu.

Dương thị xem nàng là khách, gọi Lưu Hà bưng trà đến, cười nói. “Những thứ như thế, lúc trước muốn bày ra một ít, lại sợ Nhị phòng nói này nọ, bây giờ đã phân gia, không lo”.

Lâm Y không quen uống trà bột, nếm thử một chút cho có bộ dáng liền buông, hỏi. “Tôi thấy đại phu nhân mới đắp bếp lò, là muốn tự mình nấu nướng?”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Dương thị sai Lưu Hà bưng một đĩa điểm tâm trước mặt mình sang cho Lâm Y bên kia, đáp. “Đã phân gia, đương nhiên là ai ăn người nấy nấu”.

Lâm Y cười. “Tôi ở nhà của Đại phu nhân bên này, nhưng lại ăn cơm ở Nhị phu nhân bên đó rất không thuận tiện, chi bằng từ tháng sau trở đi tôi giao tiền cơm canh cho Đại phu nhân, phiền toái Đại phu nhân một chút?”.

Dương thị gật đầu đồng ý, cười nói. “Cô cũng không phải không trả tiền, đừng nói như vậy”.

Lâm Y nói xong đứng dậy muốn cáo từ, Dương thị giữ nàng lại nói. “Ta đang lo không có người nói chuyện, Tam nương tử nếu rảnh rỗi, ngồi tán gẫu với ta vài câu?”.

Lâm Y cảm thấy bà hòa ái dễ gần hơn Phương thị rất nhiều, nói chuyện cũng không phiền hà gì, liền gật đầu cười. “Tôi nào có chuyện gì, ngày ngày chỉ biết đùa, chỉ sợ ăn nói không vừa mắt Đại phu nhân, chê tôi thô bỉ”.

Lưu Hà chen miệng nói. “Riêng hai câu đây đã thấy được Tam nương tử biết cách nói chuyện rồi”.

Dương thị cười rộ lên, hỏi nàng điểm tâm có ngon miệng không, lại gọi Lưu Hà lấy quýt mang từ phủ Thành Đô cho nàng, Lâm Y cũng không khách khí, bóc vỏ, vừa ăn vừa trò chuyện cùng Dương thị. Hàn huyên một lúc, Dương thị giống như thuận miệng nhắc tới, hỏi. “Nghe nói tam nương tử thuê nhiều ruộng, mỗi mẫu chỉ cần năm mươi văn tiền?”.

Lâm Y tim đập nhanh, ruộng của nhà họ Trương nàng thuê được, bây giờ có một nửa là của Đại phòng, chẳng lẽ Dương thị muốn nâng giá? Nếu là người khác nói lời này, nàng không sợ, có khế đất ấn con dấu của quan phủ sao nói sửa là sửa được, nhưng mà Dương thị cho nàng một gian phòng ở không lấy tiền, không nể mặt mũi vài phần không được.

Nàng cân nhắc lúc lâu, mới đáp. “Đại phu nhân nói đùa, năm mươi văn tiền người ta đâu chịu cho tôi thuê. Bất kể ai cho tôi thuê ruộng, tôi cũng ra giá hợp lý mua thêm mấy gánh phân bón, tính ra mỗi mẫu phải bảy mươi văn không chừng”.

Dương thị kinh ngạc nói. “Cô kiếm tiền ở đâu ra?”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

TruyệnCuộc Sống Ở Bắc TốngChương 43

CUỘC SỐNG Ở BẮC TỐNG43: Tam lang mất

 TrướcTiếp 

Lâm Y cười nói. “Thuê đất là mượn tiền, về phần tiền phân bón… Đại phu nhân là người thông minh, tôi cũng không dối gạt phu nhân, tiền phân bón không ghi vào văn khế, tôi mua chịu trước, đợi đến khi rau quả chín đưa ra chợ bán kiếm được tiền rồi trả sau”.

Dương thị đánh giá nàng một phen, cảm thán nói. “Ta thấy cô mới là người thông minh, tuổi còn nhỏ, lại có kiến thức như vậy, rất bản lãnh”.

Lâm Y cười khổ. “Nào đâu có kiến thức gì, là bị người ta bức bách mà ra, dù sao cũng chết, không bằng tranh đấu một hồi”.

Dương thị lại lắc đầu. “Khối người chết vì đói, có mấy ai nghĩ ra được biện pháp như cô?”.

Lâm Y biện bạch. “Tôi chẳng qua cũng là thử thôi, thành hay bại còn phải chờ tương lai nói sau”.

Nàng sợ Dương thị tiếp tục hỏi, vội vàng chuyển chủ đề, nói. “Sau này chắc không thiếu những lúc phải hỏi mua phân bón nhà Đại phu nhân, giá tương đương những nhà khác”.

Dương thị là người thông thấu, nghe vậy liền không hỏi nữa, chỉ nói. “Không mua cũng cho, ta thành tâm giữ cô lại ngồi một chút, thật giống như đòi tiền cô vậy”.

Lâm Y thầm nghĩ, vị Đại phu nhân này nói chuyện cũng coi như xuôi tai, sau này kết thân với bà ấy chắc hẳn cuộc sống ở đây sẽ tốt hơn nhiều. Nàng và Dương thị lại hàn huyên vài câu, thấy mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, liền cáo từ đi ra, đi hướng phòng Phương thị.

Trước mặt Phương thị la liệt giấy bút, bà ta đang ghi ghi chép chép gì đó trên giấy, hai hàng lông mi nhăn lại một đống, Lâm Y cười hỏi. “Nhị phu nhân lại đang tính sổ?”.

Phương thị nghe thấy câu hỏi, ngẩng đầu lên nói. “Cô tới vừa đúng lúc, nhà ta lương thực hạn chế, sau này phải tăng giá tiền cơm canh”.

Lâm Y cố ý nói. “Giá lương thực không phải đang đứng yên sao, tiền cơm canh như thế nào muốn tăng?”.

Nhị phòng mất một nửa ruộng vườn, Phương thị tính sổ đang buồn bực nóng nảy, mất kiên nhẫn nói. “Ta nói tăng là tăng, cô không thích thì đừng ăn”.

Lâm Y thuận theo lời của bà ta. “Vậy tôi không ăn nữa”. Nói xong xoay người bước đi.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Phương thị thấy nàng phản ứng lưu loát như thế sững sờ gọi với theo. “Cô không ăn cơm, muốn thành tiên?”.

Lâm Y đứng ở cửa, quay đầu lại cười. “Tôi là một kẻ phàm nhân, sao có thể không ăn cơm, nhà Đại phu nhân tự nấu ăn, tôi qua nhà Đại phu nhân ăn”.

Phương thị ném bút đứng dậy mắng. “Cô cái đồ vong ân…”.

“Đại phu nhân đã sớm mời tôi, bị tôi từ chối, hôm nay chính Nhị phu nhân đuổi tôi đi, tôi mới tính toán như thế, chẳng trách tôi được”. Lâm Y không đợi bà ta mắng xong, mở miệng ngắt lời, nói đoạn cũng không quay đầu đi hướng Đại phòng bên kia.

Phương thị tức giận không nhẹ, quay đầu mắng thím Nhâm. “Ngươi hiến kế ngu xuẩn, hay lắm, khi không mất luôn bốn trăm văn”.

Thím Nhâm lần đầu bị quở trách như vậy, tự biết mất mặt, lui ra góc tường không dám lên tiếng. Phương thị mắng một mạch, thẳng đến lưỡi khô miệng khát mới yên tĩnh. Thím Nhâm nhìn lên thấy sắc mặt bà ta hơi giãn mới tiến lên góp lời. “Trước kia Lâm Tam nương nào dám nói chữ không trước mặt Nhị phu nhân, từ khi Đại phu nhân đến nhà, cô ta bắt đầu to gan hẳn lên. Chuyện tiền cơm canh khi nãy, khẳng định cũng là đại phu nhân xui khiến”.

Phương thị cảm thấy điều này có lý, nhưng nhớ tới lời dặn của Trương Lương, nhớ tới tiền đồ hai đứa con trai, vẫn là trách cứ thím Nhâm vài câu, không cho bà ta nhắc lại.

Trung thu qua đi một tháng, Trương Tam lang bệnh nặng, Dương thị hỏi vay tiền khắp nơi, chi một số tiền lớn mua nhân sâm ngàn năm, Trương Lương biết được thương lượng với Phương thị, Nhị phòng bỏ tiền ra mua một cân tặng cho Đại phòng. Phương thị nắm chặt chìa khóa hòm tiền, kiên quyết không đồng ý. “Nhân sâm tốn kém bao nhiêu, vì cháu trai mà tiêu hết số tiền của người thân không đáng, hơn nữa lang trung phủ Thành Đô đều nói nó không sống được mấy ngày nữa, còn tiêu tiền uổng phí làm chi”.

Trương Lương trong nội tâm cũng do dự, bởi vậy không kiên quyết đòi, kì kèo với bà ta ba năm ngày, chưa đợi được thành công, Đại phòng bên kia truyền tin : Trương Tam lang mất.

Trương Lương nhìn cửa viện lại treo khăn trắng, đổ hết lỗi lầm lên người Phương thị, trút xuống mắng một trận té tát. Phương thị vừa hận vừa ấm ức, lấy cớ thân thể khó chịu, bản thân trốn ở trong phòng không nói, còn không cho hai bà thím đi hỗ trợ.

Trương Đống trung niên mất con, đau thương khó nhịn, trong vòng một đêm bạc hơn nửa mái đầu, Dương thị suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngồi buồn trong phòng không màng ăn uống. Hai vị chủ nhân chìm trong đau thương, Phương thị lại không giúp đỡ một tay, tuy có Trương Lương và hai đứa con trai bận trước bận sau, nhưng trước nay bọn họ đều là những người không phải lo nghĩ gì nên càng giúp càng bề bộn. Khi Trương lão thái gia qua đời, Lâm Y từng giúp đỡ lo liệu, còn nhớ chút ít quy củ, Trương Tam lang là tiểu bối, lại không có con trai, tang sự đơn giản rất nhiều, nàng nhớ tới ân tình Dương thị cho nàng ở miễn phí, chủ động hỗ trợ, vô hình trung đã đỡ cả gia đình này đứng lên, chỉ huy mọi người chăm lo thỏa đáng hết thảy.

Đợi đến tang sự xong xuôi, Lưu Hà về bẩm báo Dương thị, khen. “Lâm Tam nương thật là người có khả năng, nô tỳ thấy Tam thiếu phu nhân cũng không sánh bằng”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Trên mặt Dương thị hiển rõ mỏi mệt. “Nó một chữ bẻ đôi cũng không biết, sao so được với Lâm Tam nương, ban đầu ta cưới nó vào cửa làm chính thất cho Tam lang là mong nó có thể xung hỉ, kết quả vẫn công dã tràng”.

Người đã mất, nói nhiều cũng vô ích, Dương thị hai tay che mặt, lại rơi lệ, Lưu Hà đang muốn khuyên “Nén bi thương…”, Dương thị đã tự lấy khăn lau lệ, ra lệnh. “Tuy là tang sự, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, tìm thứ gì xem được, tặng cho Lâm Tam nương”.

Lưu Hà nghe lệnh, lấy chìa khóa đi mở rương, nhưng lật tới lật lui, ngay cả một súc vải lành cũng không có, khó khăn tìm ra một cái bình nhỏ, cầm đến trước mặt Dương thị, hỏi. “Tặng cho Lâm Tam nương cắm hoa chơi?”.

Dương thị lắc đầu nguầy nguậy. “Tặng bình thường thì thôi, đây là quà tạ lễ đàng hoàng, sao có thể đưa thứ đồ chơi không đáng tiền này”.

Lưu Hà sợ bà thương tâm, không dám nói trong rương rỗng tuếch, đành phải làm bộ trở về lật tìm, Dương thị sực tỉnh ra, miễn cưỡng đứng dậy đi nhìn, những vật đáng giá đã mất, lúc này mới nhớ lại, vì chữa bệnh cho Trương Tam lang, Đại phòng bọn họ đã thiếu nợ một đống, có thể bán đã bán, lấy ở đâu ra quà tạ lễ nên hồn đây.

Lưu Hà nhìn sắc mặt bà không đúng, vội đỡ bà ngồi xuống, an ủi. “Bây giờ chúng ta có ruộng, năm sau gieo trồng cẩn thận, chờ đến lúc thu được lương thực là sẽ qua thôi”.

Dương thị chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Y, nói. “Trơ mắt nhìn?”.

Lưu Hà nói. “Lâm Tam nương không phải người như vậy, Đại phu nhân còn không thu tiền cô ấy thuê phòng kìa”.

Dương thị trầm ngâm một lát, thở dài. “Thôi, nợ bên ngoài còn chưa trả được, trước thiếu phần nhân tình này đi”. Nói xong, sai Lưu Hà qua thay mặt bà tạ ơn Lâm Y.

Lưu Hà đi đến phòng Lâm Y, truyền đạt lòng biết ơn của Dương thị, lại quỳ xuống dập đầu, Lâm Y lần đầu bị người ta quỳ lạy, chợm muốn nâng Lưu Hà dậy, nhưng nghĩ ngợi vẫn là áp chế ý tưởng không phù hợp với thời đại phong kiến đó xuống, ngồi ngay ngắn nhận lễ, mới nói chuyện, hỏi. “Tam thiếu gia trước khi mất ăn mấy cây nhân sâm, tốn không ít tiền đi?”.

Lưu Hà sững sờ, nói. “Tam nương tử thật sự là thần cơ diệu toán, Đại phu nhân nhà tôi vừa mới vì tiền tài tục sự này mà phiền não”.

Lâm Y có tâm, ghi nhớ câu này, thầm nghĩ rau quả ngoài ruộng đảo mắt sẽ chín, đợi đến lúc bán có lời, trợ giúp Dương thị một phen.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

TruyệnCuộc Sống Ở Bắc TốngChương 44

CUỘC SỐNG Ở BẮC TỐNG44: Thu hoạch cải trắng

 TrướcTiếp 

Cuối tháng chín, một mẫu cải trắng gieo trước tiên đã đến lúc thu hoạch, Lâm Y nghe tá điền báo lại, lập tức vào thành tìm Đinh môi giới, cười nói. “Nhờ phúc của Đinh môi giới, cải trắng thu hoạch rồi, tôi không có thời gian vào thành mỗi ngày, làm phiền Đinh môi giới giúp đỡ tìm người mua hoa màu”.

Đinh môi giới trước cám ơn nàng lại chiếu cố việc làm ăn, chỉ lấy một nửa phí trung gian, giúp nàng tìm chủ thu, đàm xong giá chịu trả năm văn tiền mỗi hai cân cải trắng. Giá tiền này còn cao hơn so với dự định của Lâm Y, nàng mừng rỡ cảm tạ Đinh môi giới rối rít. Đinh môi giới lại nói. “Cô đừng mừng vội, bây giờ đang lúc đầu mùa, giá có cao hơn một chút, chờ cô chở chúng vào thành, cải trắng nhiều, giá sẽ không cao như vậy nữa”.

Mấy ngày nữa còn phải phiền ông ta, Lâm Y không giấu giếm, cười nói. “Hai trăm mẫu ruộng, nhiều lắm chỉ có ba mẫu là gieo chung một loại hoa màu, tôi đã gieo hết toàn bộ những giống có thể gieo được, chắc sẽ không hạ giá quá thấp”.

Đinh môi giới lộ vẻ kinh ngạc, lại thêm bội phục, Lâm Y và ông ta đã hợp tác nhiều lần, hiểu được ông ta sắp nói gì, vội lên tiếng trước. “Tôi sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở nông thôn, trồng hoa màu phải trồng nhiều loại, đạo lý đơn giản như vậy đương nhiên là biết”.

Nàng mặc dù nói như thế, Đinh môi giới vẫn khen ngợi từ đáy lòng. “Làm khó cô nghĩ ra được điều đó”.

Lâm Y khiêm tốn vài câu, hỏi qua địa điểm thu hàng, liền đứng dậy ra về, đi trên đường, tìm tiệm bán sách, mua một vài quyển nông thư, mang về nhà xem.

Ngày thứ hai thu hoạch, vô số người vây xem, Lâm Y tự mình đến đồng ruộng đôn đốc, nhìn tá điền cân cải trắng. Hộ trưởng nương tử hâm mộ không thôi, hối hận nói. “Lúc trước tôi còn chê cười cô, không nghĩ được có thể kiếm ra tiền”. Nhiều người đứng xem ở bờ ruộng, Lâm Y vội giấu dốt nói. “Một ít cải trắng mà thôi, có thể đáng giá mấy văn tiền”.

Bên cạnh có người rắp tâm làm bậy, hét lên. “Cải trắng to thật, nhổ vài búp về nhà đi, vừa hay buổi tối không có gì ăn”.

Tá điền lo lắng thiếu hoa màu bị trừ tiền, đương nhiên không chịu, nhưng người đứng xa không ngăn kịp, tên kia đã nhanh chân nhảy xuống ruộng. Lâm Y lập tức biến sắc, nông thôn đúng là có quy định bất thành văn, nếu là thu hoạch rau củ quả sẽ tặng cho mỗi nhà một ít, nhưng ở đây có rất nhiều người, mỗi người nhổ một cây thì chẳng còn gì mà bán nữa. Đang lúc cuối thu se lạnh mà nàng hoảng đến độ ra một thân mồ hôi, ánh mắt cầu cứu nhìn hộ trưởng nương tử, nhưng mà bà này đang còn ảo não bản thân thiển cận, căn bản không nhìn thấy, nàng đang muốn đi đến nói rõ, chợt nghe dưới ruộng hét lên một tiếng đau đớn, quay đầu vừa thấy tên trộm cải trắng ôm tay nhảy tưng tưng, trong miệng mắng to. “Trương Trọng Vi, uổng công là người đọc sách mà lại lưu manh đánh người”.

Trương Trọng Vi trong tay cầm then cửa, ngăn ở đồng ruộng, không cho phép người đến trộm cải trắng, lớn tiếng phản bác. “Ngươi nhổ rau mà chưa được chủ nhân cho phép, đó gọi là ‘ăn trộm’”.

Tuổi chàng không lớn nhưng vóc dáng cao, trong tay lại có “vũ khí”, người nọ sợ bị đánh nữa, không dám tiếp tục đi, hùng hùng hổ hổ nói. “Cũng không phải ruộng nhà ngươi, xen vào việc người khác làm chi”.

Trương Trọng Vi muốn nói đây là nương tử tương lai của ta, lại ngượng ngùng mở miệng, đỏ mặt nhìn thoáng qua Lâm Y, vẫn cầm then cửa đứng thẳng bất động. Có một tá điền đi tới, nhặt rau cải người kia định trộm, nói. “Lâm Tam nương không cha không mẹ, chỉ dựa vào mấy mẫu hoa màu sống qua ngày, các người đông như vậy, mỗi người nhổ một cây, không phải muốn lấy mạng người ta sao?”.

Anh ta nói có lý, bên cạnh có người biết chuyện, liên tục gật đầu, mấy tá điền khác nhân cơ hội lại nói. “Chúng tôi khổ cực gieo trồng cho người ta, kiếm mấy văn tiền công, các vị đều là hàng xóm láng giềng thân thiết, cho chúng tôi đường sống đi, trong nhà trên có cha mẹ cần nuôi dưới có con cái cần chăm”.

Phần lớn mọi người là ăn mềm không ăn cứng, thấy bọn họ cầu xin tha thứ, đều nói. “Thôi, ai cũng khổ cực cả, nhà mình cũng không phải không trồng hoa màu để ăn, tội gì lấy của họ”.

Lâm Y nhìn người vây quanh dần dần tán đi, thần kinh căng thẳng dần buông lỏng, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống bờ ruộng. Trương Trọng Vi cầm then cửa nhảy lên, ân cần hỏi. “Làm sao vậy? Tôi đưa em trở về?”.

Lâm Y tránh đi tay chàng, bản thân đứng lên, vừa cảm kích vừa xin lỗi. “Đa tạ anh giúp đỡ, lần này lại khiến anh chịu phạt”.

Trương Trọng Vi khó hiểu, ngạc nhiên nói. “Lời này là sao?”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Lâm Y nhìn về hướng nhà họ Trương chép miệng, nói. “Vừa rồi thím Nhâm cũng đứng trong đám người, nhất định là nhìn thấy toàn bộ, lọt vào tai mẹ anh, có thể không phạt anh sao?”.

Trương Trọng Vi sắc mặt không chút biến đổi, bình chân như vại. “Phạt thì phạt, ta không sợ”.

Lâm Y bực chàng quá thành thật, dậm chân nói. “Anh cũng khôn lanh một chút, nếu lại phạt quỳ, lúc không có ai cứ nghỉ ngơi đi”.

Trương Trọng Vi cho rằng nàng đang quan tâm mình, vui vẻ ra mặt, thành thành thật thật lên tiếng. “Ừ”.

Lâm Y dở khóc dở cười, đuổi chàng về, nói. “Nhanh đi về đi, chậm trễ càng lâu, phạt lại càng nặng”. Nói xong bỏ lại chàng đứng đấy, tự đi đến bên kia đốc công.

Một tá điền thấy nàng tới, tiến lên hỏi. “Sợ bán một ngày không hết, chỉ lấy phân nửa, trước đẩy vào thành, bán hết lại thu hoạch tiếp?”. 

Lâm Y cười nói. “Không cần, thu hoạch toàn bộ, trong thành đã có người mua”. Chờ nguyên mẫu rau đã thu xong chất lên xe, nàng tự mình áp tải vào thành, tìm chủ mua, bán hết. Tá điền nhận tiền công ngay tại chỗ, mừng rỡ không kìm hãm được. “Chúng tôi còn đang lo lắng rau củ nhiều như vậy bán không xong e là thối mất, không ngờ Lâm Tam nương bản lĩnh cao, nháy mắt đã có tiền trong tay”.

Lâm Y nói. “Bán sỉ không thể cao bằng bán lẻ, mọi người không ngại thì may quá”.

Các tá điền liên tục lắc đầu. “Còn bao nhiêu hoa màu chưa chín, những ngày bận rộn còn ở phía sau, nào có thời gian so đo vài đồng tiền lời, như thế này quá tốt”.

Lâm Y cười. “Tôi cũng nghĩ như thế”.

Bán hết rau, mọi người vô cùng cao hứng quay về thôn, các tá điền người đi trả xe người lại xuống ruộng, Lâm Y dặn dò vài câu, tự về nhà đóng cửa cài then, bắt đầu tính sổ. Mẫu ruộng này tổng cộng thu được hai ngàn ba trăm cân cải trắng, cứ hai cân là được năm văn tiền, tổng tiền thu được là năm ngàn bảy trăm năm mươi văn, trừ đi phí trung gian và tiền công cho tá điền, lời được hơn ba ngàn chín trăm văn. Nàng thói quen ăn nhờ ở đậu nhiều năm, không mừng bản thân có nhiều tiền nhàn rỗi, hơn nữa tiền đề phòng khẩn cấp chưa đụng tới, liền dồn hết ba ngàn văn đó vào tiền trả nợ.

Cứ theo đà này, nợ nần rất nhanh sẽ trả hết, còn lời được không ít, Lâm Y tâm tình khoái trá, đem hai cân hạt dưa đi phòng bếp rang, bản thân giữ lại nửa cân, nửa cân tặng Dương thị, nửa cân tặng Điền thị, nửa cân cuối cùng bỏ vào túi, xách đi cho thím Dương. “Mang về cho cháu thím”.

Thím Dương cảm tạ nàng, vui mừng nói. “Cháu đi theo Đại phòng quả thật sống dễ chịu hơn, nếu là Nhị phu nhân, sao uổng phí củi lửa cho cháu rang hạt dưa”. Nói xong mở gói, nắm một nắm đưa cho Lâm Y, hai người cùng ngồi trước nhà cắn hạt dưa. Bình thường lễ Tết mới có hạt dưa ăn, thím Dương sung sướng cắn liền một hạp to, mới tiếc rẻ gói túi lại, cười. “Giữ lại một ít, nếu không chẳng còn gì mang về”.

Lâm Y nói. “Có gì to tát đâu, ngày khác lại rang ăn”.

Thím Dương chê cười nàng. “Thế nào, trồng rau bán được nhiều tiền, bắt đầu mạnh vì gạo bạo vì tiền phải không”.

Lâm Y cầm xác hạt dưa ném bà, cười. “Là thím cháu mới cho, người khác đừng hòng”.

Một già một trẻ đùa giỡn nhất thời, chợt thấy Phương thị đi qua đi lại trước phòng, Lâm Y nhớ tới ngày ấy ngoài ruộng, vội hỏi. “Nhị thiếu gia mấy ngày nay có bị Nhị phu nhân phạt không?”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Thím Dương nghe nàng không gọi “Trọng Vi” mà gọi “Nhị thiếu gia”, biết nàng cố ý xa cách, thở dài một hơi mới trả lời. “Ý cháu là chuyện Nhị thiếu gia bênh vực cháu ngoài ruộng? Nhị phu nhân đâu có tâm tư lo lắng này, chỉ hận không canh được Nhị lão gia kìa”.

Lâm Y ngạc nhiên nói. “Nhị lão gia làm sao?”.

Thím Dương liếc mắt xem xét nhà giữa bên kia, nhỏ giọng. “Ngày nào cháu cũng vội vàng chuyện ngoài ruộng, không biết gì đúng không? Nhị lão gia bây giờ lúc nào cũng chực hướng thôn Đông mà chạy, người ta ngăn cũng ngăn không được”.

Thì ra năm nay bội thu, nhà nào cũng có tiền, liền có người môi giới nhìn trúng cơ hội buôn bán, kéo một xe người hầu đến nông thôn bán, trong số những người bị bán nam có nữ có già có trẻ có, nhưng các cô gái trẻ chiếm đa số, bởi vậy Trương Lương mắt thèm thiếp thất đã lâu, nhịn không được chạy hướng bên đó.

Lâm Y nghe xong, lại kinh ngạc mấy phần, hỏi. “Nhị lão gia đi nhìn làm chi? Không lẽ muốn nạp thiếp? Nhà họ Trương còn đang để tang, trong nhà không thể tổ chức việc vui”.

Thím Dương bĩu môi nói. “Ai mà không biết, nhưng nhìn cho đã mắt cũng được rồi”. Bà thấy trong nhà không có việc, đơn giản kéo Lâm Y đứng lên, nói. “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút”.

Rau củ ngoài ruộng chưa chín hết, Lâm Y không có gì cần làm, vì thế gật đầu đi cùng bà. Tới đầu thôn Đông, cảnh tượng quả là náo nhiệt, đông nghìn nghịt người, tất cả đều là đàn ông, mắt ai cũng chằm chằm nhìn, thường thường còn chỉ trỏ. Lâm Y nhìn lần lượt : lý chính, hộ trưởng, Trương Lương… Nhà nào trong thôn hơi có chút tiền đều đứng trong hàng, nàng kéo thím Dương, hỏi. “Sao không thấy phu nhân nương tử nào cả?”.

Thím Dương cười. “Tiền tài trong nhà đều là phụ nữ chưởng quản, họ không đến, các ông làm sao mua người?”.

Lâm Y ngẫm nghĩ cũng cười. “Thì ra ai cũng có chiêu”.

Hai người nói chuyện, vừa vặn bị hộ trưởng nghe thấy, trêu ghẹo Trương Lương. “Nương tử nhà ông giữ tiền còn chưa yên tâm, phái người hầu đến canh chừng”.

Lý chính hôm qua vừa mua được một cô mới mười mấy tuổi về làm thiếp, nghe vậy cũng đến chê cười Trương Lương. “Khó trách Trương Nhị phu nhân không đến kéo ông về nhà, thì ra sợ đến đây bị ông đòi tiền mua người”.

Trương Lương mặt đỏ tai hồng, biện hộ. “Tôi đang để tang, làm sao mua thiếp, chớ nói bừa”.

Hộ trưởng và lý chính cùng nháy mắt chê cười. “Ai bảo ông mua thiếp, tôi đang nói mua nha hoàn kìa”.

Một đám đàn ông cười hớ hớ, ai cũng nhìn Trương Lương, Trương Lương sượng mặt không chỗ trốn, đi đến trước mặt các cô hầu bị bán, chọn cô xinh đẹp nhất, hùng hổ gọi người môi giới. “Nha đầu này, ta muốn!”.

Thím Dương chắp tay niệm. “A di đà Phật, lại đạp hư một cô nương”.

Lâm Y bước đến nhìn cô gái kia, tuổi không lớn hơn nàng là bao, nhíu mày. “Thím Dương không cản?”.

Thím Dương bị nhắc, vội vàng chen vào đám người, kéo tay áo Trương Lương khuyên nhủ. “Nhị lão gia, Nhị phu nhân mới oán giận trong nhà không đủ tiền tiêu, chớ thêm người vào nhà, thêm miệng ăn lại tốn lương thực…”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

TruyệnCuộc Sống Ở Bắc TốngChương 45

CUỘC SỐNG Ở BẮC TỐNG45: Bốn cô nha hoàn

 TrướcTiếp 

Lâm Y nhắm mắt, lời khuyên cũng thật không sáng suốt chút nào, khi mở mắt ra gặp thấy Trương Lương tức giận, đẩy thím Dương lảo đảo, hét lên. “Một kẻ hầu mà dám ăn nói lung tung”.

Chung quanh có người chê cười nhà họ Trương nghèo túng, càng làm ông ta để ý, máu nóng dồn lên đầu, nhất thời xúc động phẫn nộ, chỉ thêm ba nha đầu nữa, nói. “Bốn nha đầu, đàn ông nhà họ Trương, mỗi người một nha đầu, vừa vặn”.

Thím Dương cả kinh, khuyên nữa lại bị đẩy ngã nhào ra đất, bà lớn tuổi tay chân già cả, không dám tiến lên nữa, đành phải trơ mắt nhìn Trương Lương mang theo bốn nha đầu và người môi giới đi hướng nhà họ Trương. Lâm Y chen vào đám người, đỡ thím Dương ra, ân cần hỏi. “Bị thương ở đâu, cần đi lang trung xem sao?”.

Thím Dương lắc đầu nói. “Không sao, nào yếu ớt như vậy, Nhị lão gia về nhà, Nhị phu nhân nhất định phát giận, chúng ta nhanh về nhìn xem”.

Lâm Y nâng bà đi, bước chậm chậm, nói. “Chúng ta không cần đi xui xẻo, đợi Nhị phu nhân phát giận xong rồi hẵng đi vào”.

Thím Dương xoa xoa khuỷu tay vẫn còn ê ẩm, gật đầu nghe nàng, hai người đi chậm đến cửa nhà họ Trương, chỉ ở ngoài cửa viện trốn tránh không vào.

Trương Lương đã mang người đến trước mặt Phương thị, Phương thị đứng ở cửa nhà chính nghe ông ta nói nguyên do, cũng chưa làm ầm ĩ, nhưng cương quyết không chịu trả tiền, người môi giới thấy thế, đành phải đến sau lưng Trương Lương, kéo bốn nha đầu đi, nói. “Đã không trả nổi tiền, tôi lại mang về, hộ trưởng nói còn muốn chọn một đứa, đừng làm trễ nãi việc buôn bán của tôi”.

Trương Lương vừa rồi bị khích tướng một hơi chọn luôn bốn nha đầu, nếu lại bị dẫn trở về, chẳng phải càng mất mặt, ông ta vội vàng nhanh chân ngăn người môi giới lại, thanh âm từ tốn nói. “Cứ từ từ, ta đi lấy tiền”. Ông ta mới mắng Phương thị, không có kết quả, lúc này thay đổi cách khác, kéo bà ta ra chỗ kín đáo, ôn tồn giải thích nói. “Tôi thấy phu nhân ở nhà vất vả, mua đứa nha hoàn hầu hạ phu nhân mà thôi, phu nhân nghĩ mà xem, nhà chúng ta còn đang để tang, làm sao tôi nạp thiếp được?”.

Lời này coi như xuôi tai, còn mang chút lý lẽ, sắc mặt Phương thị hòa hoãn một chút, hỏi. “Hầu hạ tôi một đứa đủ rồi, ông mua bốn làm gì?”.

Trương Lương đỏ mặt, nói. “Đã mua nha hoàn, chỉ mua cho chúng ta có vẻ keo kiệt, bởi vậy tôi mua thêm vài đứa, phân cho đại ca và các con”.

Con trai là ruột thịt, mua hai cái nha hoàn sai sử, Phương thị không nói gì, nhưng nghe nói còn muốn tặng một nha hoàn cho Trương Đống, lông mi lập tức nhíu lại. Trương Lương vội vã giục bà ta ra tiền, vội nói. “Bình thường nhờ vả ai chẳng phải tặng một phần lễ vật, các con sau này còn phải trông cậy vào đại ca, có thể không nịnh nọt trước?”.

Mỗi lần có việc, luôn lấy cớ này thoái thác, Phương thị buồn bực trừng ông ta, nhưng vẫn coi trọng con trai của mình, gật đầu đồng ý, lập tức xuống nước, hỏi người môi giới. “Một nha đầu bao nhiêu tiền?”.

Người môi giới thấy Trương Lương thuyết phục được bà ta, âm thầm giơ ngón tay cái lên, khen. “Vị phu nhân này quả thật hiền lành”. Mới báo giá tiền. “Bốn nha đầu đều là dung mạo xinh đẹp, mỗi người một quan tiền”.

Phương thị nhìn bốn nha đầu kia ai cũng dung mạo như hoa, trong nội tâm trăm lần không muốn, nghe xong giá tiền xoay người bước đi, nói. “Nhà chúng ta là nhà nông, mua nha hoàn là để làm việc nặng nhọc, muốn xinh đẹp làm chi, dẫn về đi”.

Người môi giới sợ mất mối làm ăn, kéo một cái nha đầu cho bà ta nhìn, nói. “Tay chân cũng linh hoạt, khó được nhất là thành thật”.

Trương Lương cũng hát đệm một bên. “Tuổi chỉ mới mười ba mười bốn, bà nghĩ dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế ấy”.

Lời này Phương thị thích nghe, kéo qua xem xét, nhìn chân tay, nhìn ánh mắt, hỏi vài câu quê quán nơi nào, tại sao bị bán đi, lại cò kè mặc cả với người môi giới. “Nữ hài mười mấy tuổi ăn nhiều, khí lực lại ít, ta mất nhiều hơn được, mỗi người hai trăm văn, được thì bán”.

Người môi giới sững sờ. “Phu nhân ép giá hơi quá đáng”.

Trương Lương thấy Phương thị trả giá quá mức, vội dàn hòa. “Bớt bớt chút đi, năm trăm văn”.

Người môi giới không ưng, Phương thị bắt đầu vạch lá tìm sâu, đứa này tay quá nhỏ, đứa kia chỉ biết dụ dỗ người. Người môi giới nghe được bực mình, nói. “Dụ dỗ người tính tật xấu gì, nếu bán làm thiếp, bao nhiêu người tranh nhau mua đấy”.

Đại khái là Lưu Hà nghe ngóng báo tin, Dương thị ra cửa, nói. “Nha đầu ngươi bán, ngoại trừ xinh xắn chút, còn lại ca hát cũng không, múa cũng không, đại lão gia nhà nào muốn mua làm thiếp, gạt ai đó”.

Phương thị thấy Dương thị giúp mình trả giá, rất là kinh ngạc, nghiêng đầu liếc nhìn bà. Người môi giới ngẩng lên, thấy Dương thị dù ăn mặc sơ sài, nhưng khí độ ung dung, đang ngẫm xem cãi lại thế nào, Lưu Hà ở một bên xen vào. “Đại phu nhân chúng tôi là người Đông Kinh, chuyện gì chưa thấy qua, đừng bịa đặt lường gạt làm chi”.

Người môi giới bị nói trúng tâm đen, xấu hổ cười, không dám nói tiếp, y theo giá Trương Lương ra, thu hai ngàn văn, bán bốn tiểu nha đầu cho nhà họ Trương.

Bởi vì Dương thị hỗ trợ trả giá, Phương thị xem bà thuận mắt rất nhiều, không đợi bà trở về phòng, dẫn nha đầu dung mạo xuất chúng nhất đi đến, cười nói. “Gia đình đại tẩu ba người lại chỉ có một nha hoàn hầu hạ, trước nay ít nhiều không tiện, chúng em đặc biệt mua thêm một đứa, tặng cho đại tẩu sai bảo”.

Dương thị cũng không chối từ, chỉ hỏi. “Xác định là tặng cho tôi?”.

Phương thị gật đầu. “Dạ phải”.

Dương thị lại hỏi. “Tùy tôi xử trí?”.

Phương thị đưa khế bán mình của nha đầu kia qua, cười nói. “Đã là nha đầu của đại tẩu, muốn đánh muốn chửi tự nhiên liền tùy đại tẩu nha”.

Dương thị tiếp khế, tạ ơn bà ta, nói. “Em dâu tặng cho, đương nhiên phải nể mặt, sao có thể nói đánh là đánh”. Bà nhìn sắc mặt Phương thị mỉa mai, xem thường bà ta, rũ mắt xuống, vịn tay Lưu Hà đi vào trong nhà. Trương Đống đang ngồi trước bàn xem một phong thư đồng nghiệp ngày xưa gởi, thấy bà dẫn nha đầu mới tiến đến, ngẩng đầu hỏi. “Ở đâu ra?”.

Dương thị ngồi xuống, nói. “Động tĩnh bên ngoài ông đúng là không nghe thấy? Nhị đệ dẫn trở về, em dâu tặng cho”.

Trương Đống đánh giá nha đầu kia mấy lần, mặt lộ vẻ hài lòng, phất tay gọi Lưu Hà dẫn xuống dưới, lại hướng Dương thị thương lượng. “Con trai mất, bà dù sao cũng phải để cho tôi nối dõi tông đường, mấy người thiếp trước đây không sinh con được, bán đi thì thôi, nha đầu này nuôi sai sử vài năm, đợi đến hết tang kì giữ hiếu, cho nó chải tóc vào phòng tôi hầu hạ, được chứ?”.

Dương thị nhắm mắt nghĩ đến dung mạo nha đầu kia, lắc đầu nói. “Hai mươi bảy tháng chịu hiếu, chỉ còn hai năm, nha đầu kia tôi vừa hỏi qua, mới mười ba tuổi, chừng hai năm nữa cũng mới mười lăm, sợ là sinh con không tốt. Hơn nữa chúng ta bây giờ còn chưa trả hết nợ, không có tiền nhàn rỗi để nuôi thêm một miệng ăn, chi bằng bán đi, đợi ra hiếu kì, tôi chọn cho lão gia một đứa khác tốt hơn”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Trương Đống luyến tiếc, nhưng lo lắng các mặt một phen vẫn là Dương thị có lý, lại nghĩ dù sao Dương thị không ngăn đón ông ta nạp thiếp, nạp sớm hay muộn cũng như nhau, đồng ý. “Theo ý phu nhân đi, gọi ngay người môi giới ban nãy, khỏi mất công”.

Dương thị đáp, gọi Lưu Hà vào, sai đi hỏi Lâm Y xem người môi giới ở đâu. Lưu Hà đi qua, về báo. “Lâm Tam nương nói ngay tại đầu thôn Đông, chỗ có đám đông vây quanh là chính nó”.

Dương thị nghe vậy, kêu Lưu Hà dẫn nha đầu kia đi tìm người môi giới trả lại tiền. Lưu Hà nghe lệnh đi, người môi giới kia không muốn, miệng nói hàng đã bán không đổi trả. Nhưng nha đầu này dung mạo tốt nhất, không cần Lưu Hà biện giải đã bị lão gia giàu có khác nhìn trúng, Lưu Hà là người linh hoạt, liền không nói trả người nữa, trực tiếp bán cho người khác, ngược lại lời thêm năm mươi văn, về báo cáo sổ sách, được Dương thị khen ngợi vài câu.

Phương thị tặng nha đầu xinh đẹp nhất cho Đại phòng, muốn nhìn xem Dương thị khốn đốn, ngồi trong phòng cười trộm, chợt thấy thím Nhâm chạy vào nói. “Nhị phu nhân, Đại phu nhân quả là lợi hại, quay đầu liền đem bán nha đầu đó đi, Đại lão gia không tằng hắng một tiếng”.

Phương thị không tin, tự mình đến phòng Dương thị, liếc tứ phía, hỏi. “Sao không thấy nha hoàn mới hầu hạ đại tẩu?”.

Dương thị giải thích, nói thêm. “Thùng gạo cạn, Đại ca thím muốn bán nha đầu thím tặng, tôi ngăn không kịp, cũng đành theo ý lão gia”.

Phương thị tỏ vẻ hoài nghi. “Đàn ông trên đời này ai cũng như ai, Đại ca chủ động bán nha đầu? Là đại tẩu bán phải không?”.

Dương thị cười, cũng không cãi, sai Lưu Hà châm trà cho Nhị phu nhân. Phương thị thấy bà cam chịu, trong lòng vừa bội phục vừa buồn bực, không nhịn được hâm mộ một phen. “Đại tẩu thật là bản lĩnh, bán nha đầu sạch sẽ lưu loát, cũng không thấy Đại ca oán giận”.

Dương thị nhấp ngụm trà, nói như không. “Sớm muộn cũng nạp, phải nối dõi tông đường chứ”. Than thở xong khuyên khuyên Phương thị. “Tôi là vì con nối dòng, không thể không nạp, thím con cái đề huề, tùy ý Nhị đệ mua nha đầu làm chi, nếu thật sự thiếu người hầu, xung quanh thiếu gì phụ nữ có chồng cần làm công, mướn hai người về là xong”.

Bà dốc sức khuyên Phương thị bán nha đầu mới mua đi, Phương thị cũng muốn lắm, nhưng sờ sờ thái dương, cục u ngày xưa đã biến mất mà dường như vẫn ẩn ẩn đau, bà ta sợ bán mất bảo bối trong lòng Trương Lương, lại chịu đánh đập, nghĩ trước nghĩ sau, nói. “Em phải làm người vợ hiền”.

Dương thị và Lưu Hà che miệng cười trộm, Phương thị vẫn hồn nhiên tỉnh bơ, mặt không tình lòng không nguyện đứng dậy cáo từ. Bà ta tốc tốc trở về phòng, Trương Lương đang phân phát nha hoàn cho hai đứa con, bà ta thấy bộ dạng ba người đều bình bình như nhau, không nói gì, tùy tiện Trương Lương.

Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi mỗi người được phân một, hai người bốn mắt nhìn nhau đều kinh ngạc không hiểu, Trương Bá Lâm to gan trực tiếp hỏi Trương Lương. “Cha, người ta đọc sách đều có thư đồng đi theo, vì sao chúng con lại là nha hoàn?”.

Trương Trọng Vi cũng gật đầu lia lịa. “Sai nha hoàn ôm sách vở đi thư viện, quá mất mặt”.

Trương Lương bị hai đứa con ngây thơ nói đỏ mặt tía tai, nhưng lời nói thô tục khó mở miệng, đành phải đánh trống lảng. “Đâu có nói hai con sai nha hoàn như thư đồng, đây là thấy các con đã lớn, tặng cho các con trải giường chiếu”. Ông ta mập mờ nói về nha hoàn thông phòng, Trương Bá Lâm lớn hơn, nghe hiểu, có chút ngượng ngùng, nhưng hơn là vui mừng, cười cảm tạ phần thưởng của cha, lôi kéo Trương Trọng Vi ra ngoài.

Trương Trọng Vi vẫn không nghĩ ra, chân bước theo Trương Bá Lâm vào phòng, chỉ vào nha hoàn của mình, hỏi. “Ca ca, em có vú nuôi hầu hạ, muốn nha hoàn trải giường làm chi?”.

Trương Bá Lâm đang bận xem xét nha đầu của chính mình, không rảnh quan tâm chàng, bực mình nói. “Mệt cậu đọc nhiều sách như vậy, bản thân tự cân nhắc đi”.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro