Chương 168: Hạnh Phúc (Đại kết cục 3)

Suy nghĩ một chút, Lâm Tiểu Phân lại nói: "ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, mấy ngày nay con cứ đợi ở khách sạn đi, đừng tới đây nữa, ở đây có thím Trương chăm sóc mẹ, không sao đâu."

"Mẹ, con không sao thật mà, mẹ yên tâm đi." An Nhiên nhẫn nại bảo đảm nói, để bà và thím Trương ở nơi này, nơi này không thể so với Giang Thành, tất cả bác sĩ y tá ở đây đều là tóc vàng mắt xanh, nếu cô không có ở đây, bọn họ khó có thể hiểu nhau.

Lâm Tiểu Phân vẫn lo lắng, chỉ có thể nhỏ giọng thầm nói: "ai, lúc đầu không nên cho con đi cùng."

Cho Lâm Tiểu Phân ăn sáng xong, đưa bát cháo cho thím Trương đi rửa, mình thì đi sang chỗ bác sĩ điều trị chính cho Lâm Tiểu Phân hỏi thăm tình hình.

Vừa mới ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính thì điện thoại di động vang lên, là Tô Dịch Thừa gọi tới, tính thời gian, giờ hẳn là hơn 8 giờ tối ở Giang Thành.

Liền nhấn nút nghe, còn chưa kịp mở miệng, người bên kia điện thoại đã nói trước: "để anh đoán em đang ở đâu."

An Nhiên cười khẽ, nói: "được, anh đoán xem giờ em đang ở đâu nào?"

"Ở bệnh viện có đúng không." Cách nửa địa cầu, giọng nói Tô Dịch Thừa vẫn dịu dàng dễ nghe như thế.

An Nhiên cười, "Tô Đại lãnh đạo thông minh như vậy, quả nhiên không lừa được anh."

Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại khẽ thở dài nói: "anh cũng muốn mình đoán sai một lần, nghe em nói cho anh biết em còn đang ở khách sạn." Chẳng qua là anh lo lắng cô mệt mỏi quá, chỉ muốn cô nghỉ ngơi cho khỏe, mình không có bên cạnh, cô vẫn chăm sóc tốt cho bản thân, như vậy anh mới an tâm.

"Ha ha." An Nhiên khẽ cười, tất nhiên là cô biết trong lòng anh nghĩ gì, chẳng qua là mẹ cô còn đang nằm trên giường bệnh, cô đâu thể an tâm ngủ được.

"Em, hắt xì ——" Vừa muốn mở miệng nói gì, đột nhiên ngứa mũi, liền hắt xì một cái, "hắt xì, hắt xì, hắt xì ——"

Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại không khỏi lo lắng căng thẳng, vội vàng hỏi: "sao vậy, có phải ngã bệnh rồi không?"

Không muốn anh lo lắng, An Nhiên chỉ cười khẽ, lắc đầu nói: "không sao, chỉ hơi cảm chút, uống chút nước là được rồi."

Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại im lặng một lát, nói: "An Nhiên, anh không có bên cạnh em, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm anh lo lắng cho em."

An Nhiên gật đầu, không muốn anh lo lắng vì mình, vội chuyển đề tài, nói: "hôm nay công việc suôn sẻ chứ, ăn tối chưa?"

"Ừ, ăn rồi, công việc cũng suôn sẻ." Tô Dịch Thừa nói, "định thời gian phẫu thuật cho mẹ chưa?"

"Định rồi, ngày mai, cũng chính là thứ hai." An Nhiên thuật lại, nhưng mà nhớ tới lời bác sĩ nói, vẫn không khỏi lo lắng, giọng nói hơi rầu rĩ nói: "Dịch Thừa, em, em rất sợ." Càng tới thời khắc phẫu thuật, cô càng sợ, luôn không ngừng suy nghĩ, nếu trong lúc mổ có vấn đề gì thì làm thế nào bây giờ, nếu phẫu thuật thất bại thì làm thế nào, cô không dám tưởng tượng những hậu quả này, cô thừa nhận mình rất yếu đuối, không thể tiếp nhận những tin tức không tốt.

"Đồ ngốc, không có chuyện gì, đừng lo lắng linh tinh." Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại chỉ có thể an ủi cô như vậy.

Đưa tay lau đi nước mắt rơi xuống mặt từ lúc nào, miễn cưỡng cười vui nói: "ừ, không sao, mẹ mạnh mẽ như thế, nhất định sẽ không sao."

"Ừ, sẽ tốt thôi!" Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại nói với giọng khẳng định.

Hai người lại nói vài câu khác, vì không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, An Nhiên thúc giục anh nhanh cúp điện thoại, buổi tối cũng đừng làm việc quá khuya.

Người này bình thời phải chậm chạp nói thêm mấy phút nữa, thế mà hôm nay lại rất nghe lời, sớm liền cúp điện thoại.

Tay cầm điện thoại vẫn còn hơi ấm, An Nhiên than nhẹ lẩm bẩm, 'nếu mà anh ở bên thì tốt.... ' nhất định anh sẽ cho cô một cái ôm trong lúc cô bất lực, để cho cô yên lòng.

Cảm cúm lần này còn nghiêm trọng hơn so với An Nhiên nghĩ, sáng ngày hôm sau thức dậy chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề mê man, mũi không thở nổi, cổ họng cũng hơi sưng lên, nói chuyện hay uống nước đều thấy đau.

Mơ mơ hồ hồ đi từ khách sạn đến bệnh viện, khi thím Trương thấy bộ dạng nhợt nhạt của cô, thì giật nảy mình, nhưng vì cô là phụ nữ có thai, không được tiêm hay uống thuốc gì, chỉ có thể uống nước ngủ nhiều hơn, Lâm Tiểu Phân lo lắng bệnh viện nhiều vi khuẩn lây cho cô, cho nên khăng khăng bắt buộc cô phải về khách sạn nghỉ ngơi, không chăm sóc tốt thân thể mình thì không được quay lại đây.

An Nhiên bị thím Trương áp tải về khách sạn, cũng may khách sạn cách bệnh viện không xa, không cần thuê xe, cứ đi bộ mấy phút đồng hồ là đến rồi, thím Trương cũng có thể qua lại.

An Nhiên nằm ở trên giường, đặc biệt căn dặn khách sạn mang cho cô một bình nước sôi, vì không thể tiêm hay uống thuốc, chỉ có thể uống nhiều nước, để mình đổ mồ hôi.

An Nhiên uống chén nước, cảm thấy mình toàn thân vô lực, muốn ngủ, rồi lại không dám, rất sợ Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới cho cô, nếu mình ngủ say anh gọi không nhận được thì sẽ lo lắng. Nhưng mà hôm nay đợi đã lâu, đến gần 11 giờ rồi mà Tô Dịch Thừa còn chưa gọi tới, thật sự không chịu được nữa, liền gọi cho Tô Dịch Thừa, lúc này mới biết là Tô Dịch Thừa tắt máy.

Không suy nghĩ nhiều, chỉ đoán anh đã quên gọi điện tới là vì còn đang bận bịu công việc, đầu càng ngày càng nặng, cả người chóng mặt quay cuồng không chịu được nữa, cầm điện thoại di động nằm trên giường cứ thế là ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng An Nhiên cảm thấy có người nhẹ nhàng gọi tên bên tai cô, chỉ là mệt mỏi quá, mí mắt nặng trịch, thật sự không mở mắt ra được.

An Nhiên không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trong lúc mình ngủ có người không ngừng lật cái khăn mặt trên trán mình, tay cũng thương yêu vuốt ve mặt cô, cảm giác này rất quen thuộc, cảm giác giống hệt lúc Tô Dịch Thừa sờ sờ mặt cô, rất dịu dàng, rất cẩn thận.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy mình nằm trong một cái ôm ấm áp quen thuộc, mà gương mặt tuấn tú trước mắt càng khiến cô cảm thấy ngẩn ngơ, An Nhiên thấy mình bị cảm đến hồ đồ rồi, thậm chí còn có ảo giác Tô Dịch Thừa đang ở bên cạnh mình, giống như trước kia, ôm cô để cô ngủ yên trong ngực anh.

"Là đang nằm mơ sao?" An Nhiên nhẹ nhàng lẩm bẩm, đưa tay ra không xác định vuốt ve mặt anh, xúc cảm chân thật nơi tay kia khiến cô thấy không thực, lẩm bẩm, "sao giấc mộng này lại chân thật như vậy?"

Bị cô đụng vào, người nào đó vốn đang ngủ say chậm rãi mở mắt ra, thấy cô tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, đưa tay áp lên trán cô, xác định nhiệt độ đã hạ xuống, nở nụ cười đẹp mắt, sau đó vào lúc An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, một tay ôm cô vào lòng, sau đó nói bên tai cô: "tốt quá, rốt cuộc hạ sốt rồi."

Bị anh ôm như vậy một lúc lâu, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, lúc này An Nhiên mới từ từ phục hồi tinh thần lại, sau đó đưa tay đẩy anh ra, có chút ngạc nhiên trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mắt: "anh anh anh ..." Trong lúc nhất thời thật đúng là không nói nên lời.

Tô Dịch Thừa cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, nói: "là anh."

An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cô còn chưa kịp tiêu hóa, chưa kịp tiêu hóa vì sao người đàn ông rõ ràng cách cả bán cầu giờ lại xuất hiện ở đây!

Sau khi cười xong, Tô Dịch Thừa kéo lấy tay của cô, sau đó trực tiếp đặt vào trong miệng, cũng không nhẹ nhàng trực tiếp cắn đầu ngón tay của cô một cái, trong nháy mắt từ đầu ngón tay truyền đến đau đớn đem An Nhiên lấy lại tinh thần từ trong nửa trạng thái lơ mơ, bị đau cau lại lông mày, giãy dụa muốn kéo lại bàn tay nhỏ bé của mình.

"Em đây là tự chăm sóc bản thân mình sao?" Tô Dịch Thừa vẻ mặt có chút nghiêm túc, cả người nhìn qua thật là có chút ít tức giận.

An Nhiên nhìn anh, ánh mắt có chút vô tội, cô thậm chí còn không có hiểu anh sao lại ở chỗ này, hiện tại lại cũng không biết dưới tình huống nào bị lửa giận của anh đốt tới.

Nhìn ánh mắt vô tội của cô, Tô Dịch Thừa chỉ có thể than thở, đưa tay kéo cô ôm cô vào trong ngực, tay vỗ về mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "An Nhiên, em làm anh sợ muốn chết biết không?"

Đưa tay ôm lại anh thật chặt, nhẹ nhàng gọi tên của anh: "Dịch Thừa..... ."

"Em biết mình sốt đến hơn 39 độ không?" Bây giờ sau khi suy nghĩ một chút đều cảm thấy sợ, ngày hôm qua nghe được ra trong giọng nói của cô không khỏe, cho nên không suy nghĩ nhiều nữa, buổi tối hôm đó trực tiếp đặt một vé cho chuyến bay sớm nhất, rồi trực tiếp thu thập đồ tới New York, lúc đến bệnh viện mới biết được cô cảm mạo ngã bệnh rồi, nghe mẹ nói xong rất nghiêm trọng, sau đó không có suy nghĩ nhiều trực tiếp từ bệnh viện chạy tới khách sạn, sau khi đi vào mới phát hiện cô một mình khó chịu nằm ở trên giường, trên tay còn đang nắm điện thoại, trong miệng rù rì cái gì đó, đưa tay đặt lên trán của cô, lúc này mới phát hiện trán của cô nóng đến kinh người, lúc ấy anh thật rất luống cuống, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể gọi điện thoại cầu trợ mẹ, hỏi thăm kinh nghiệm cô hộ lý, cũng biết tình huống đặc thù của cô bây giờ, tất cả thuốc cũng đều không được uống, chỉ có thể không ngừng thay khăn chườm cho cô, tới khi nhiệt độ trên người cô hạ xuống.

"Em, em không biết...." An Nhiên lắc đầu, cô hoàn toàn không biết, cô cho rằng chỉ bị cảm mạo, mấy ngày nữa mình sẽ tốt hơn.

"May là, may là anh tới." Tô Dịch Thừa ôm lấy cô nhẹ nói. Sau khi suy nghĩ lại đều có chút ít sợ hãi, nếu như anh không có tới đây, nếu như cô cứ như vậy một người ở trong khách sạn, nếu như phát sinh chuyện gì cũng không biết, cũng may là, may là hiện tại không có chuyện gì.

Cúi đầu, hôn tóc của cô, mới hạ xuống tâm tình căng thẳng của mình.

Trong ngực, An Nhiên ôm chặt hơn chút ít, thanh âm ôn nhu ở trong ngực vang lên: "Dịch Thừa thật sự là anh sao? Thật sự là anh đã tới sao?" Đến bây giờ còn cảm thấy có chút khó tin, không thể tin được.

Tô Dịch Thừa bật cười, tay vịn tóc của cô, gật đầu ở bên tai cô nói: "Ừ, là anh."

Chôn ở trước ngực anh, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, tay ôm càng chặt hơn chút ít.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới đem người trong ngực thả mở ra, tay nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, nói: "Đã đói bụng chưa?"

An Nhiên khẽ mỉm cười, dùng sức gật đầu, đúng là thật đói bụng, hôm nay cơ hồ cô chưa ăn gì cả, hiện tại bụng đói vô cùng.

"Anh đi nói bọn họ làm một bát cháo tới đây." Tô Dịch Thừa vừa nói vừa từ trên giường ngồi dậy xuống giường.

"Anh cùng em ăn đi." An Nhiên biết anh xuống máy bay khẳng định cũng chưa có ăn cái gì, cộng thêm đã biết cô như vậy, lại càng chẳng quan tâm tới chính anh.

Tô Dịch Thừa xoay người sờ sờ đầu của cô, rồi mới cầm lấy điện thoại trực tiếp kêu phòng phục vụ, đặc biệt dặn họ chuẩn bị cháo nhanh lên mới được.

Chờ sau khi khách sạn nghe yêu cầu của Tô Dịch Thừa đưa cháo được nấu xong vào thì cũng đã hơn nửa giờ sau, đồng thời cũng đưa mì Ý cho Tô Dịch Thừa ăn.

Bữa cơm tối này ăn cũng đã sắp qua 9h, sau đó gọi điện thoại cho thím Trương, hỏi tình huống của Lâm Tiểu Phân, nghe nói mọi chuyện đều tốt, nên cũng yên lòng hơn.

Buổi tối hai người ngủ vô cùng sớm, Tô Dịch Thừa là bởi vì bị lệch giờ, mà An Nhiên thì bởi vì bị cảm mạo thể chất còn có chút suy yếu.

Giữa trưa ngày thứ hai là Lâm Tiểu Phân sẽ phải phẫu thuật, buổi sáng lúc hai người đi tới bệnh viện Lâm Tiểu Phân đã bị cạo trọc đầu, cả người nhìn qua khí sắc cũng không tệ lắm, cùng An Nhiên nói đùa là mình như vậy có phải rất xấu hay không.

Trước khi phẫu thuật, Cố Hằng Văn ở Giang Thành gọi điện thoại cho An Nhiên, nghe ra được trong lòng ông rất khẩn trương cùng sợ hãi, hơn nữa cứ dặn đi dặn lại An Nhiên nói sau khi phẫu thuật kết thúc nhất định phải gọi điện thoại cho ông trước tiên để nói cho ông biết kết quả.

Buổi trưa lúc hơn 11h một chút Lâm Tiểu Phân được đưa vào phòng phẫu thuật, An Nhiên, Tô Dịch Thừa cùng thím Trương ba người đợi ở phía ngoài phòng phẫu thuật.

Lòng bàn tay An Nhiên rất lạnh, chỉ đổ mồ hôi, Tô Dịch Thừa vẫn nắm tay cô, cô còn có chút ho khan, cổ họng có chút đau, nhưng cả người đã không còn giống như ngày hôm qua tái nhợt đến dọa người nữa, thím Trương lo lắng cô đang mang thai chờ ở bên ngoài như vậy sẽ mệt mỏi, liền quan tâm cô bảo cô trở về nghỉ ngơi, nhưng mà An Nhiên làm sao chịu đi, nhất định kiên trì nói muốn chờ Lâm Tiểu Phân đi ra ngoài.

Lúc đang lúc từng giây từng phút trôi qua, phẫu thuật tiến hành đã hơn phân nửa thời gian, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy một cô y tá tay đầy máu từ bên trong chạy ra, An Nhiên là người đầu tiên đứng dậy, lôi kéo cô y tá đang muốn đi nhanh, hỏi tình huống bên trong phẫu thuật như thế nào, cô y tá kia căn bản là chẳng quan tâm trả lời, trực tiếp đẩy tay của An Nhiên ra liền chạy về phía trước, lúc chạy về trên tay là hai bịch máu, An Nhiên cả người có chút lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, may mắn phía sau có Tô Dịch Thừa đỡ lấy cô, ôm lấy bả vai của cô không ngừng an ủi cô nói không có chuyện gì.

"Me......" Nắm chặt tay của Tô Dịch Thừa, cả người bởi vì lo lắng mà có chút phát run, lúc lần nữa quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, trong hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, "Mẹ sẽ không có chuyện gì, có đúng không?"

Tô Dịch Thừa gật đầu, ôm lấy cô tựa vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy, ở bên tai cô khẳng định nói: "Nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Tựa vào trong ngực của anh, An Nhiên gật đầu, nắm chặt quần áo bên hông của Tô Dịch Thừa.

Thím Trương nhìn như thế, chỉ lắc đầu than nhẹ, sau đó trong miệng không ngừng lẩm bẩm, chỉ là mấy lời cầu nguyện đơn giản.

Tại bên kia địa cầu, Cố Hằng Văn cũng cả đêm không ngủ, một người ngồi ở trong phòng khách trong nhà, cả buổi tối ngó chừng chiếc điện thoại đặt trên bàn trà. Sợ bỏ qua một cú điện thoại, một cái tin nhắn nào.

Chờ suốt một đêm, tính toán thời gian, bên kia nước Mỹ, Lâm Tiểu Phân đi vào làm phẫu thuật cũng đã hơn bảy tiếng rồi, An Nhiên đến bây giờ cũng chưa có điện thoại tới đây, trong lòng luôn có dự cảm xấu, mơ hồ lo lắng, muốn cầm lấy di động gọi điện cho An Nhiên, nhưng mỗi lần cầm điện thoại chuẩn bị gọi qua, lại rút lui trở lại, thủy chung không có dũng khí, ông quá sợ, sợ nghe được tin tức gì đó không tốt.

Thời gian đợi chờ trôi qua rất lâu, từng giây từng phút cũng đều hành hạ người ta.

Phía đông dần dần lộ ra ánh sáng trắng, hôm nay khí trời tựa hồ không tệ, ánh bình minh kia nhiễm đỏ phía chân trời, mặt trời chậm rãi từ phía đông dâng lên, Cố Hằng Văn lần nữa đem ánh mắt dừng lại ở trên chiếc điện thoại trên bàn kỷ trà, Lâm Tiểu Phân vào phòng phẫu thuật đã sắp tám tiếng rồi, An Nhiên vẫn còn chưa gọi điện thoại tới đây.

Trong lòng không khỏi lo lắng, phiền não, bất an đã hoàn toàn chiếm lấy lí trí, ông hiện tại không cách nào làm cho mình bình tĩnh xuống, nắm lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi cho An Nhiên, nhưng vừa mới cầm lấy điện thoại di động, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, là An Nhiên gọi điện thoại tới, nhìn màn hình trên điện thoại di động kia lóe ra biểu tượng gọi tới, đột nhiên đến thời khắc này, Cố Hằng Văn lại khiếp đảm, ông bỗng có chút sợ sau khi nhận điện thoại nghe được tin tức không tốt, rất sợ, rất sợ.

Điện thoại di động ở trên tay một lần một lần nữa vang lên, dùng sức nắm thật chặt, nhưng vẫn không có dũng khí nhấc lên điện thoại, ông không dám, thật sự không dám.

Bên kia điện thoại An Nhiên một lần vừa gọi lại, nhưng thủy chung không thấy có người nhận máy, vừa tức vừa vội dậm chân, ngoài miệng nói thầm: "Chuyện gì xảy ra vậy, điện thoại làm sao không ai nhấc máy đây!" Vừa nói, một bên đi qua đi lại.

Một bên Tô Dịch Thừa cười, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay An Nhiên, đưa thay sờ sờ mặt của cô, nói: "Em đi gặp mẹ trước đi, để cho anh tới báo cho ba tin tức tốt này."

Đúng vậy, Lâm Tiểu Phân sau khi trải qua hơn tám tiếng phẫu thuật bác sĩ đã tuyên bố thành công, mặc dù trong lúc đang phẫu thuật không cẩn thận đụng vào một bên mạch máu phức tạp, nhưng mà bởi vì cứu giúp kịp thời, cũng không có nguy hiểm đến tánh mạng.

Lúc bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi tới nói phẫu thuật viên mãn thành công, An Nhiên cơ hồ là cao hứng đến muốn ngất đi, phía trước lo lắng khổng lồ, sau đó đột nhiên tới khổng lồ vui sướng, cái loại vui sướng này làm cho người ta khó có thể đón nhận.

Đợi tiêu hóa hết tin tức tốt kia, An Nhiên trước tiên là muốn gọi điện thoại cho Cố Hằng Văn, chỉ là gọi hồi lâu, hình như cũng không có ai nhấc máy.

An Nhiên có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tô Dịch Thừa, đành gật đầu, đi về phía phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân.

Tô Dịch Thừa cũng không có gọi điện thoại thêm cho Cố Hằng Văn, anh có chút có thể hiểu được tâm tình của Cố Hằng Văn bây giờ, vừa lo lắng, lại khát vọng biết đến.

Kiểm tra số điện thoại của Cố Hằng Văn, rồi trực tiếp viết một tin nhắn ngắn gửi cho Cố Hằng Văn, anh biết, sau khi nhận được tin nhắn, không tới một phút đồng hồ, Cố Hằng Văn cũng sẽ gọi điện thoại lại cho anh.

Quả nhiên đúng như Tô Dịch Thừa dự đoán, tin nhắn gửi đi vẫn chưa tới một phút đồng hồ, chỉ có ba mươi giây, Cố Hằng Văn liền gọi điện thoại tới.

Tô Dịch Thừa cười khẽ nhấc máy, còn chưa kịp chờ Tô Dịch Thừa mở miệng, Cố Hằng Văn liền mở miệng trước tiên nói: "An Nhiên, có thật không? Phẫu thuật thành công có phải không? Mẹ của con không có chuyện gì rồi, có phải hay không?" Liên tiếp hỏi vài vấn đề, mặc dù qua điện thoại, nhưng mà Tô Dịch Thừa có thể nghe ra được ông hiện tại rất vui sướng.

Tô Dịch Thừa cười khẽ gật đầu nói: "Ba yên tâm đi, mẹ mọi chuyện đều tốt, không có gì đáng ngại."

Nghe được thanh âm của Tô Dịch Thừa, Cố Hằng Văn có chút kích động, nói: "A Thừa, con đang ở nước Mỹ?"

"Dạ, gần đây đều đã không còn bận rộn, lo lắng An Nhiên, cho nên con sang đây xem cô ấy." Tô Dịch Thừa coi như là nói chi tiết.

"Được, được, tốt." Cố Hằng Văn liên tục nói mấy tiếng tốt, cả người có chút thả lỏng nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, có con ở đấy, ba cũng yên tâm."

Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa lộ ra nụ cười, có chút ân cần nói: "Ba, một đêm không ngủ sao, buổi sáng đi ngủ một giấc đi."

"Được, được, được." Cố Hằng Văn hợp với gật đầu, khẩn trương lo lắng một đêm, buổi sáng không có lớp, ông nghĩ hiện tại ông rốt cục có thể ngủ ngon giấc rồi, không cần lo lắng rằng bên kia điện thoại truyền đến tin tức gì không tốt nữa. Nghĩ đến cái gì lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bác sĩ nói lúc nào có thể xuất viện không? Các con lúc nào trở lại?"

"Còn không có, nhưng mà sau khi phẫu thuật ít nhất còn muốn quan sát một thời gian, đoán chừng cũng không có nhanh như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ suy đoán nói.

"Ừ." Cố Hằng Văn gật đầu, mặc dù hiện tại trong lòng khẩn cấp muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Phân, nhưng mà cũng biết sau phẫu thuật quả thật cần phải quan sát chặt chẽ, nên gật đầu nói: "Ừ, cũng cần phải quan sát tốt, người không có chuyện gì là tốt rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi." Người không có chuyện gì so sánh với cái gì cũng đều quan trọng hơn.

Lại cầm điện thoại hàn huyên mấy câu, Cố Hằng Văn lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã sắp 8h, từ giữa trưa đến bây giờ, An Nhiên cũng không có ăn cái gì, đồ mua tới đây, vốn nói ăn không vô liền đụng không có đụng tới, nghĩ đến hiện tại cũng nên ăn rồi, vì vậy trực tiếp đi ra phía bên ngoài bệnh viện mua chút thức ăn, nơi này dù sao không thể so với trong nước, toàn là cơm Tây, muốn mua cháo phải tìm khắp các nơi, cuối cùng chỉ có thể mua mấy phần sandwich cùng mấy bình sữa tươi trở về, lúc đến phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy An Nhiên đang ngồi ở trước giường bệnh của Lâm Tiểu Phân, tay nắm lấy tay của Lâm Tiểu Phân nhẹ nhàng đặt ở trên mặt của mình, nhìn bà, khóe miệng mang theo nụ cười đẹp mắt, vẻ mặt kia, không hề có u buồn lúc trước nữa, là thoải mái, là tự nhiên .

Tô Dịch Thừa đem sandwich phân cho thím Trương, hôm nay thím Trương cơ hồ cũng chưa có gì cả ăn, ba người một ngày đều vì lo lắng cho Lâm Tiểu Phân phẫu thuật, bất quá cũng may là kết cục tốt.

Lúc An Nhiên xoay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tô Dịch Thừa, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Lâm Tiểu Phân sau khi phẫu thuật, hai ngày mới tỉnh lại, khi tỉnh lại cả người còn rất yếu, biết được mình đã không có chuyện gì, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười.

Sau bốn ngày Tô Dịch Thừa đang ở New York, thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, bởi vì Tô Dịch Thừa lần này đi tương đối gấp, có rất nhiều chuyện cũng không có nói rõ ràng, có rất nhiều chuyện tình khác chờ anh trở về xử lý, thư ký Trịnh qua điện thoại còn nói với anh tin tức trọng yếu, đó chính là trong tỉnh đối với chuyện tình của Tô Dịch Thừa lần nà,y đã ra quyết định xử phạt, cụ thể còn phải chờ bản thân anh sau khi trở về mới báo cho anh được.

Lâm Tiểu Phân trải qua hai ngày nghỉ ngơi, cả người tinh thần cũng khôi phục rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng tốt hơn, đôi mắt sau khi phẫu thuật, ngày thứ nhất hơi mơ hồ, hai ngày này tất cả đều thấy được rõ, bất quá thể lực tự nhiên còn phải qua một thời gian nữa mới có thể khôi phục giống như lúc trước, bởi vì có công chuyện, nên Tô Dịch Thừa cũng rất bất đắc dĩ, không thể ở chỗ này lâu, chỉ có thể trở về trước, nhưng mà sợ thím Trương một người bận không chịu kịp, nên đã ở ngay tại chỗ tìm một người phụ giúp, bởi vì sợ tiếng nói không thông, cho nên trực tiếp tìm một người Hoa kiều tới hiệp trợ thím Trương chăm sóc tốt cho Lâm Tiểu Phân.

Biết Tô Dịch Thừa sáng mai phải bay trở về, Lâm Tiểu Phân cùng thím Trương để cho An Nhiên tối nay ở bên cạnh Tô Dịch Thừa đi dạo một chút, lại muốn ly biệt, trong lòng đối với anh tất nhiên là có chút ít không đành. Mà bây giờ có thêm người cùng Thím Trương cùng nhau chiếu cố mẹ của cô, tự nhiên cũng yên tâm rất nhiều, cho nên sau khi ăn xong cơm tối, An Nhiên liền lôi kéo Tô Dịch Thừa nói muốn để cho anh mang cô đi dạo một chút chỗ thành phố có kinh tế phát đạt nhất thế giới này.

Thật ra thì lúc trước An Nhiên cũng đã tới New York, nhưng mà lúc trước là vì công việc, thời gian vô cùng gấp, căn bản là chưa từng thấy rõ diện mạo của thành phố này, đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.

Tô Dịch Thừa đối với thành phố này cũng coi như không quen thuộc, bất quá khi còn đang học ở trường bị mấy người bọn Diệp Tử Ôn lôi kéo anh tới đi dạo quá một thời gian ngắn, khi đó Diệp Tử Ôn nói là tới học tập đặc điểm kiến trúc bên này, mà anh ta và Chu Hàn chỉ là khách, nên hai người chỉ lo du ngoạn, vì thế đối với mấy phong cảnh nổi tiếng New York cùng đặc điểm của nơi này anh cũng hiểu rõ ràng. Bất quá xem ra, hiện tại anh cùng An Nhiên đều là thời gian cấp bách, căn bản cũng không có thời gian nói đến khắp nơi đi dạo vân vân, mặt khác thì suy nghĩ đến An Nhiên đang mang thai, thời gian đi dài tất nhiên sẽ bị mệt, cho nên anh chuẩn bị xong liền mang An Nhiên đến quảng trường Thời Đại cách bệnh viện cùng khách sạn không xa đi dạo xem một chút.

Đến buổi tối, quảng trường Thời Đại người luôn đặc biệt nhiều, các chủng tộc, các màu da, Tô Dịch Thừa đưa tay kéo An Nhiên vào trong ngực, tránh cho cô mãi mê nhìn mà bị đám người kia đụng vào.

Lâm Tiểu Phân phẫu thuật thành công, An Nhiên mấy ngày qua, cả người đều thoải mái rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Quảng trường Thời Đại cơ hồ là chỗ nào cũng bị bảng hiệu quảng cáo che lấp, biển quảng cáo khổng lồ cùng màn hình điện tử lớn cơ hồ bao trùm tất cả các cửa sổ kiến trúc, hình hình sắc sắc đèn quảng cáo lóe lên làm cho người ta có chút chói mắt.

Hai người theo đám người không có gì mục đích gì mà chậm rãi dạo bước, đi mệt rồi, hai người liền ngồi ở trên ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi tốt xong, hai người tiếp tục đi xem một chút phía trước.

Ở đầu đường quảng trường Thời Đại, bày biện một đoàn Piano hội họa, một kẻ lang thang đang chơi đàn, hai người nghỉ chân lắng nghe, mặc dù đối với âm nhạc cũng không có nghiên cứu cùng hiểu biết sâu gì, nhưng mà hai người giờ phút này thật là tâm tình rất tốt để cho bọn họ cảm thấy người lang thang kia chơi đàn vô cùng tốt. Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hai người, người lang thang quay đầu, cười cười với bọn họ, dĩ nhiên, hai người cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.

Xong một khúc, kẻ lang thang liền tiếp tục con đường lang thang của mình, lại có người lên đánh đàn, cô gái ăn mặc khêu gợi, vừa đàn vừa ngoảnh đầu nhìn về phía bạn trai của mình cười, mà bạn trai của cô gái ở bên cạnh gật đầu nhảu lên khiêu vũ trên đường, cứ thế thu hút ánh mắt rất nhiều người, nhiều du khách thi nhau chụp ảnh.

Đợi hết một khúc, hai người rời đi trong tiếng vỗ tay của mọi người, An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa cũng tiếp tục lộ trình của bọn họ.

Nhìn xe buýt hai tầng trên đường phố, An Nhiên hưng phấn reo lên, như đứa trẻ vậy kéo tay Tô Dịch Thừa nói muốn lên ngồi thử một chút, Tô Dịch Thừa chỉ sủng nịnh sờ sờ đầu cô.

Hai người thật sự đi xe buýt hai tầng, An Nhiên khăng khăng nhất định phải ngồi tầng trên, Tô Dịch Thừa thì lo lắng tầng trên quá chật, cộng thêm An Nhiên vừa bị cảm, gió buổi tối thì lớn quá.

Nhưng mà An Nhiên chỉ lém lỉnh thè lè lưỡi, nói có anh bên cạnh nhất định sẽ không để cô gặp chuyện gì, lại nói anh nhất định sẽ ôm chặt cô vào lòng, dù trời có lạnh nữa, chỉ cần có nhiệt độ của anh, cô sẽ không sợ.

Người ta đã chụp mũ anh thế rồi, Tô Dịch Thừa còn có thể nói gì, chỉ có thể cười nghe theo cô.

Khi bọn họ đi lên, đã có một đôi vợ chồng người Pháp lãng mạn ngồi tầng trên xe buýt, hai người nhìn đã khoảng năm mươi, nhưng mà vẫn ân ái ôm nhau ngồi một chỗ, lấy tay chỉ chỉ khung cảnh phồn hoa dọc hai bên đường.

An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa ngồi vào phía cuối của xe buýt, thật lo lắng cô bị lạnh, Tô Dịch Thừa ôm cả người An Nhiên vào lòng, An Nhiên cũng ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, vẻ mặt hạnh phúc.

Xe chạy không nhanh, đủ thời gian cho người ta thấy rõ quang cảnh xung quanh, An Nhiên tỏ ra hưng phấn, luôn vui vẻ chỉ tay chỗ nọ chỗ kia, cả buổi tối nụ cười trên mặt chưa từng phai mờ.

"An Nhiên." Tô Dịch Thừa thấp giọng khẽ gọi cô.

"Ừ?" An Nhiên quay đầu, trên mặt vẫn cười cười.

Tô Dịch Thừa nhìn có chút động tình, giữ khuôn mặt cô, sau đó hôn lên môi cô.

An Nhiên đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đưa tay vòng lên cổ anh, nở nụ cười ôm hôn anh. Chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu mà lúc này có máy ảnh thì tốt, hình ảnh này nhất định rất đẹp.

Hai người ôm hôn một lúc lâu, mới buông ra, cái trán hai người kề sát nhìn nhau cười, chỉ nghe thấy tách một tiếng, hai người quay đầu lại nhìn, thấy đôi vợ chồng trung niên người Pháp đang mỉm cười nhình họ, người đàn ông tiến lên đưa hai tấm ảnh cho bọn họ, nói giọng Anh chuẩn nói với bọn họ, là vợ ông bảo ông chụp, vì cảm thấy hình ảnh vừa rồi rất đẹp.

An Nhiên nhìn ảnh rất vui, quay đầu mỉm cười gật đầu với vị phu nhân kia.

Vị phu nhân kia cũng đi tới, bốn người cùng ngồi một hàng, nói chuyện phiếm một lúc mới biết, thì ra vị phu nhân kia bị bệnh nan y, không còn nhiều thời gian lắm, bà và chồng bà quyết định cùng nhau đi lại những con đường bọn họ từng đi, nghe thế An Nhiên khiếp sợ, lại càng tiếc hận cho bọn họ, vị phu nhân kia như là nhìn ra cảm xúc của An Nhiên, nắm tay cô, lắc đầu nói, giờ bà rất hạnh phúc, suốt chặng đường này được ở cạnh người bà yêu nhất, bà không còn gì để tiếc nuối.

Vị phu nhân kia còn nói, Newyork là chặng cuối cùng của bọn họ, sau đó trở về bọn họ còn phải làm đám cưới, dù đã yêu nhau 30 năm rồi, nhưng vì hồi đó cha mẹ bà không đồng ý, hai người bỏ trốn đi, hôn lễ của bọn họ không nhận được lời chúc phúc của người thân bạn bè, nhưng bà biết hôn nhân của bọn họ rất hạnh phúc, cho nên lần này trở về, dù cuộc sống đã đi đến hồi kết rồi, nhưng bọn họ vẫn muốn bổ sung hôn lễ, để người đời chứng kiến bọn họ hạnh phúc, để tất cả mọi người chúc phúc cho bọn họ.

Cho dù chia tay rồi, trên đường trở về, An Nhiên vẫn còn bùi ngùi nhớ lại câu chuyện của vị phu nhân kia và chồng bà.

Nhìn ra tâm tình của cô, Tô Dịch Thừa đưa tay nắm chặt tay cô, mỉm cười với cô, nói: "bọn họ rất hạnh phúc."

An Nhiên nhìn anh, nghe hiểu ý anh, gật đầu mỉm cười, "ừ bọn họ rất hạnh phúc."

Khi đi ngang qua một cửa hàng áo cưới, An Nhiên không khỏi dừng bước, nhìn áo cưới màu trắng thánh khiết được trưng bày trong tủ kính, không nhịn được ngơ ngẩn nhìn, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: "vị phu nhân kia mặc áo cưới nhất định rất đẹp."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, lại nhìn áo cưới một chút, nhớ tới dường như mình còn nợ người nào đó một nghi lễ rất quan trọng, trong lòng âm thầm có chủ ý.

Một đêm này An Nhiên nằm trong lòng Tô Dịch Thừa ngủ không ngon giấc lắm, hơn hai giờ đêm còn chưa ngủ được, một là sắp phải ly biệt, theo như tình hình bình phục của Lâm Tiểu Phân, các cô phải ở lại đây ít nhất nửa tháng nữa, một là không khỏi nhớ tới đôi vợ chồng người Pháp gặp tối qua trên xe buýt hai tầng, hi vọng bọn họ trở về có thể có một hôn lễ lãng mạn, lại được mọi người chúc phúc, hi vọng vị phu nhân kia có thể hạnh phúc lúc cuối đời này.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã rời đi, không nói lời từ biệt, chỉ để lại một tời giấy ở đầu giường cho cô, nói mình phải nhanh kịp giờ bay, thấy cô chưa tỉnh không đành lòng đánh thức cô, ngoài ra còn mang đi hai tấm ảnh chụp tối qua, nói lúc không có cô, ít nhất có thể để anh nhìn ảnh nhớ cô.

An Nhiên nắm thật chặt tờ giấy kia, cầm điện thoại di động muốn gọi cho anh, nhưng mà đã tắt rồi.

Khi An Nhiên có chút cô đơn từ khách sạn đi đến bệnh viện, Lâm Tiểu Phân đã làm xong kiểm tra đi ra rồi, thấy bộ dạng của cô, mặc dù cả người vẫn suy yếu, nhưng nhìn tinh thần không tệ, cười vẫy vẫy tay với cô, nói có đồ cho cô.

"Cái gì ạ?" An Nhiên ngờ vực, nhìn thím Trương đưa một hộp giữ nhiệt cho cô.

An Nhiên lắc đầu, "con không muốn ăn." Thanh âm nghe rầu rĩ, hơi suy sụp.

Lâm Tiểu Phân bật cười lắc đầu, đưa tay lấy sandwich trong hộp giữ ấm ra, đưa cho cô, nói: "cầm lấy, nếm thử xem, con sẽ thích."

An Nhiên bất đắc dĩ, không tiện trái lời mẹ, chỉ có thể gật đầu, nhận lấy sandwich từ tay bà, có lẽ do tâm trạng, rõ ràng chưa ăn gì, nhưng không cảm thấy đói.

Há mồm cắn miếng sandwich, không khỏi trừng lớn mắt, cảm giác rất quen thuộc, mùi vị cũng rất quen.

Lâm Tiểu Phân ngồi trên giường và thím Trương đứng cạnh cùng mấy cô y sĩ đều bật cười, Lâm Tiểu Phân hỏi: "thích không?"

"là là là anh ấy làm đúng không ạ?" An Nhiên cảm động, hốc mắt hơi nóng lên, ăn bữa sáng anh làm hơn nửa năm rồi, tất nhiên cô nếm ra đây là mùi vị Tô Dịch Thừa làm.

Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, cũng cảm thấy vui mừng vì con gái mình tìm được người thật lòng yêu thương, nói: "sáng nay trước khi lên máy bay, a Thừa đặc biệt đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó giao chỗ sandwich này cho mẹ, nói là cho con ăn, đây là nó mượn phòng bếp của bệnh viện làm cho con, Nhiên Nhiên a, con tìm được người đàn ông thật tốt, mẹ mừng cho con."

An Nhiên gật đầu, vừa cười vừa khóc, cầm lấy sandwich ăn một miếng to.

Mấy ngày nay Tô Dịch Thừa bề bộn nhiều việc, không chỉ bận công việc, anh vẫn nợ An Nhiên một hôn lễ, mặc dù lúc đầu An Nhiên nói không muốn có hôn lễ, nhưng mà ở Newyork vào đêm trước khi đi, đứng ở trước cửa hàng áo cưới, anh cảm nhận được cô không chỉ cảm thán cho đôi vợ chồng kia, cô cũng muốn có một hôn lễ thuộc về mình.

Vì thế anh đặc biệt tìm hỏi Lâm Lệ, từ miệng Lâm Lệ mới biết được nguyên nhân tại sao hồi đó cô khăng khăng không muốn tổ chức hôn lẽ, thì ra là cô coi hôn lễ rất thần thánh không gì sánh được, bất khả xâm phạm, hôn nhân có thể được tạo thành từ sự hợp tác của hai người không hề yêu nhau, nhưng hôn lễ phải do hai người thật lòng yêu nhau cùng sánh vai đi tới.

Nhớ lại lúc sự gắn kết của hai người lúc mới gặp nhau, quả thật là phần hí kịch, hồi đó cô nói không cần hôn lễ, mình cũng không nói thêm gì, vì khi đó mình hoàn toàn khác với bây giờ, nếu lúc đầu cô thật sự muốn lễ cưới, anh sẽ cho vì cảm thấy đây là chuyện mà một người chồng nên làm cho vợ mình, nên tôn trọng, nhưng mà cô nói không cần, anh cũng không thèm để ý, giống như lúc ban đầu, lúc lựa chọn kết hôn với cô cũng vì hai chữ — thích hợp!

Nhưng mà bây giờ khác rồi, tình cảm của anh đối với cô không giống như hồi đó, không phải là thích hợp, mà là yêu, bất kể cô có muốn hay không, anh cảm thấy mình nên cho cô một hôn lễ, trong hôn lễ cho cô lời hứa hẹn, đây không phải là sự tôn trọng nên có của một người chồng đối với vợ mình, mà là lời hứa hẹn và tỏ tình của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu nhất.

Cho nên sau khi trở về từ Mỹ, trừ công việc, anh vẫn luôn bận rộn chuẩn bị các nghi thức hôn lễ, hy vọng trong vòng nửa tháng chuẩn bị xong hôn lễ, đến ngày cô về nước, có thể chính thức nắm tay cô lên tấm thảm đỏ, tiếp nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người dành cho bọn họ.

Đối với việc anh nói muốn bổ sung hôn lễ, hầu như là nhận được sự ủng hộ của mọi người, Tô gia vẫn luôn cảm thấy thua thiệt An Nhiên một hôn lễ, cho nên lần này Tô Dịch Thừa nói muốn bổ sung, nhận được phiếu thông qua của mọi người. Trước đó Tô Dịch Thừa cũng liên lạc với bên Cố Hằng Văn, nói cho ông biết ý nghĩ và kế hoạch của mình, hơn nữa xin ông phối hợp giữ bí mật cho anh, thật ra thì người cha nào cũng muốn có thể đích thân dắt con gái lên thảm đỏ, sau đó đặt tay con gái mình vào tay người có thể cho cô hạnh phúc, thương yêu chiều chuộng cô cả đời, lúc An Nhiên nói không cần hôn lễ, vì muốn con gái vui, nên bọn họ tôn trọng quyết định của cô, nhưng mà bây giờ Tô Dịch Thừa hứa hẹn muốn bổ sung một hôn lễ cho cô, làm cha, tất nhiên là Cố Hằng Văn không có ý kiến gì, hớn hở đồng ý, cũng giữ bí mật với vợ và con gái mình.

Tất cả tiến hành vô cùng thuận lợi, người nào đó vì muốn lấy lòng anh vợ mình, đứng ra nói toàn bộ sân khấu, đoàn xe hoa đều do cậu ta lo, cũng có người đứng ra chịu trách nhiệm điều khiển chương trình và đội nhạc để chúc mừng bạn tốt.

Một hôn lễ long trọng thế đều bị người khác ôm việc, cứ như vậy, chú rể là Tô Dịch Thừa lại biến thành không có việc gì. Khi Dịch Kiều nói muốn chịu trách nhiệm bao hết lễ phục của bọn họ thì Tô Dịch Thừa từ chối, còn để bọn họ ôm đồm hết thì anh cảm thấy đây không phải là hôn lễ của anh nữa.

An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân đã xác định ngày về, vào hơn tám giờ sáng ngày mai máy bay sẽ hạ cánh xuống Giang Thành, sau khi nhận được tin tức, Tô Dịch Thừa lập tức báo cho mọi người, tính ngày mai hai người Tô Dịch Kiều và Lâm Lệ trực tiếp đến sân bay đón An Nhiên đi trang điểm, sau đó đi đến nơi tổ chức hôn lễ, đến lúc đó Cố Hằng Văn nắm tay cô giao cho anh.

Vừa tưởng tượng thế, khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhàn nhạt, một lần nữa cầm lấy giấy tờ trong tay, chuẩn bị hoàn thành công việc hôm nay, ngày mai một lòng một dạ đi đón 'cô dâu' của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro