Chương 26
Đêm dài sắp hết, sắc trời đã chuyển sang màu xám trắng, Hoắc La Yên mở mắt ra, nín thở đem chăn mền trên người lật ra một chút, thật cẩn thận nhìn Tống Nhiên bên cạnh, thấy hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, liền thở phào một hơi, lại hít vào một hơi, rón rén bước xuống giường, đi chân không trên nền nhà, lại liếc nhìn Tống Nhiên một cái, mới buông màn xuống, nhặt lại áo choàng rơi trên mặt đất, đi tới cạnh cửa, mặc y phục vào, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhanh chóng lách mình ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tiêu An đi tới, Hoắc La Yên không chút nghĩ ngợi liền đưa tay bịt miệng Tiêu An lại, lôi đi vài bước mới buông tay ra thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, Tống Nhiên còn chưa tỉnh, mang một thùng nước nóng vào chính điện, ta muốn tắm rửa. Còn nữa, chuẩn bị sẵn điểm tâm, chờ hắn tỉnh dậy rồi mang lên”.
Sau khi phân phó vài câu thì Hoắc La Yên cũng nhanh nhẹn trở về phòng, quay lưng lại thì đã thấy Tống Nhiên ngồi bất động trên giường nhìn mình, ánh mắt nhìn về xa xăm. Hoắc La Yên liền tươi cười bước đến: “Dậy rồi? Là vừa nãy ồn ào làm đệ tỉnh sao? Sau khi thượng triều về ta sẽ làm cho đệ ăn nha! Bây giờ thì ngủ thêm một lát được không?”.
Tống Nhiên lại như không nghe thấy nàng nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển.
Hoắc La Yên ngẩn ra, nhịn không được đưa tay đến trước mặt Tống Nhiên, khoa trương vẫy vẫy: “Này, này, tỉnh chưa? Tỉnh…”.
Nàng kéo dài chữ “tỉnh”, vẫn còn chưa hỏi xong thì tay đã bị Tống Nhiên bắt được, Hoắc La Yên ngạc nhiên nhìn cánh tay bị hắn cầm, cười cười: “Tỉnh là tốt rồi, chứ đừng vừa ngồi vừa ngủ, như vậy ngã sẽ rất đau, ta trước đây…”. Dường như ý thức được mình nói hơi nhiều, Hoắc La Yên vội ngừng lại, vòng vo thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nếu vẫn còn buồn ngủ, đợi về phòng rồi ngủ sau. Nếu không mệt thì đứng lên đi, ta sai Tiêu An chuẩn bị nước nóng, chắc nàng cũng sắp mang lên rồi, để nàng mang nước qua bên này, đệ tắm rửa rồi ăn điểm tâm. A, vừa rồi ta chỉ bảo nàng đi chuẩn bị điểm tâm, không biết nàng đã đi chưa… Hay đệ cứ đi ngủ thêm một lát, tỉnh dậy mọi thứ cũng chuẩn bị xong. Ừm… Ta phải đi về chính điện thay y phục, ta dặn dò cung nhân là được rồi, đệ cứ đi về trước, chờ nước nóng mang tới, đệ lại…”.
Tống Nhiên nghe Hoắc La Yên nói liên miên như không muốn dừng lại, cuối cùng nhịn không được, kéo Hoắc La Yên vào lòng, chuẩn xác đặt tay lên đôi môi đang không ngừng khép mở kia ngăn cho nàng không nói nữa.
Hoắc La Yên ngạc nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt gần trong gang tấc, quên cả giãy giụa.
Một lát sau Tống Nhiên mới buông nàng ra, thấy Hoắc La Yên ngạc nhiên không nói nên lời, không khỏi cười nhẹ một tiếng, đưa tay chỉnh vạt áo của y, ôn nhu nói: “Chi, đừng vội lo cho ta, chính người không phải cũng gấp sao”.
Hoắc La Yên chỉ mở ta mắt nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt, khuôn mặt non dại lúc hắn mới vào phủ hiện giờ đã vơi đi bớt, trên người cũng thoát ra khí thế nam tính hơn lúc trước, lời nói cũng trầm đi vài phần, các đường nét trên khuôn mặt cũng sắc xảo hơn, đúng rồi hiện tại là thời kì triển hóa của một đứa trẻ, một hồi lâu sau Hoắc La Yên mới thốt lên một tiếng: “A?”.
Nhìn thấy biểu tình đó của Hoắc La Yên, Tống Nhiên cũng đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, ngực mơ hồ xẹt qua một tia hổ thẹn, nhẹ nói một câu: “Chi ngốc”.
Hoắc La Yên kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau đỏ mặt quay đi: “Hừ, làm càn! Ai dám mắng ta là Chi ngốc! Đệ thật là vô pháp vô thiên mà. Chờ ta trở về sẽ hảo hảo thu thập!”. Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về chính điện, lưu lại Tống Nhiên tại đó, cười đến híp mắt.
“Lúc lên triều thì lãnh ngạo uy phong, chỉ chớp mắt liền biến thành đứa nhỏ biệt nữu, đúng là ngoài mạnh trong yếu mà”.
Y và Liên tỷ, không giống.
Mang theo thâm ý đó nhìn thân ảnh Hoắc La Yên biến mất, đứng đó một lúc lâu, Tống Nhiên mới chậm rãi quay người, thong thả bước về phòng.
Sau khi Thượng triều cả một buổi sáng , vừa bước vào phủ thì Hoắc La Yên đã dục chuyện khao quân sang một bên, hảo hảo đi xuống Trù phòng làm náo loạn bọn hạ nhân một phen.
Trù phòng hiện giờ một mảnh hỗn độn, mặt đã dính toàn bột nhưng vẫn không ngăn được quyết tâm của nàng.
Nghĩ đến khuôn mặt háo hức của Tống Nhiên lúc tối, lòng tràn đầy vui mừng mà cuộn tròn chiếc bánh , đem ngó sen cắt xong rồi bỏ vào trong nồi.
Tống Nhiên đang ở trong viện luyện kiếm, dáng người lỗi lạc, kiếm thức phong lưu, một bộ kiếm chiêu nước chảy mây trôi, kiếm quang sáng như tuyết xẹt qua sương mù sáng sớm, Hoắc La Yên mang theo hộp đồ ăn tiến vào viện, trước mắt sáng ngời, nhân đó ngừng ở cửa, nhìn Tống Nhiên múa kiếm.
Tống Nhiên toàn tâm toàn ý đắm chìm ở bên trong kiếm chiêu, cho đến lúc thu kiếm mới phát hiện người kia đang tiến lại gần.
"Đúng là tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều, đúng là không uổn công ngày đó đã đem đệ vào phủ a" Hoắc La Yên tấm tắt khen, cười cười đi đến gần. Lúc thu kiếm biểu tình hắn lạnh nhạt, quay người lại đã nhoẻn miệng cười, đi tới đón người nói: “Vậy nếu ta không giỏi thì người không nhận sao?”
Hoắc La Yên đang nhìn đối phương đến ngơ ngẩn, thấy dáng người tựa như du long kia tới gần thì phục hồi lại tinh thần, đưa tới hộp đồ ăn trong tay, nói: “Nào có, nào có, Tống Nhiên của ta làm gì có chuyện không giỏi. A? nhân dịp còn nóng đệ mau chóng nếm thử ?”.
Tống Nhiên nhìn thấy hộp đồ ăn sơn đen trong tay Hoắc La Yên, duỗi tay tiếp nhận, xu nịnh nói: "Tướng quân cố ý vì ta làm, sao có thể tùy ý nếm thử là xong? Tất nhiên là muốn, tinh tế phẩm vị mới phải đạo.”
Nói đến bốn chữ tinh tế phẩm vị, giọng điệu hắn chậm rãi, ánh mắt như có như không mà nhìn lướt qua môi của Hoắc La Yên, giống như đang ám chỉ, môi mỏng hơi hơi khép mở, đầu lưỡi rất là hàm súc mà liếm môi, nửa ẩn nửa lộ.
Tầm mắt Tống Nhiên ở trên môi nàng, trên mặt Hoắc La Yên đã đỏ bừng mà không tự biết, cho đến khi hộp đồ ăn trong tay bị người cầm lấy, không thể kiềm chế mà run một cái, lập tức vừa thẹn vừa bực nói: “Dẻo miệng!”
Hoắc La Yên đẩy hộp đồ ăn vào tay Tống Nhiên, xoay người muốn thoát đi, ai ngờ một chân còn không có bước ra ngạch cửa, eo bỗng nhiên bị người ôm, tiếp theo phía sau lưng dán lên lòng ngực rộng lớn, trên người đối phương bởi vì vừa mới múa kiếm hơi nóng chưa tiêu, còn có chút mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Cả người Hoắc La Yên cứng đờ đứng bất động thanh sắc, không ngờ Tống Nhiên ban ngày ban mặt mà làm hành động như vậy, nào hay Tống Nhiên lại dán lên tới, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Đừng đi, Chi, bồi ta ăn xong có được không?”
Thanh âm Tống Nhiên mang theo vài phần trầm thấp,lại mang thêm từ tính, lúc này lại cố ý hạ thấp, như là trầm mê tới linh hồn của Hoắc La Yên, chấn động từ ngực người kia truyền tới trên lưng nàng.
“Được……” Cơ hồ là bị dụ dỗ mà đáp ứng.
Thấy nàng chịu đáp ứng, Hoắc La Yên lập tức tránh ra lui về phía sau, mang theo hộp đồ ăn đi đến bên cạnh bàn. Hoắc La Yên cũng đi theo Tống Nhiên ngồi bên cạnh bàn đá.
Tống Nhiên mở ra hộp đồ ăn, nhìn thấy bên trong chén sứ Thanh Hoa có vài cái bánh quế hoa vàng ươm, nhờ vào ánh nắng buổi sáng có thể thấy dường như màu vàng của chiếc bánh hơi bóng loáng do dầu mè, còn có vài miếng ngó sen phiến, bên ngoài ngó sen phiến có một ít nước, nhưng lại nhìn không giống nước nguyên chất, giống như nước trong veo, lại có một chút sền sệt, “Chi, đây là……”
“Là bánh quế hoa cùng một ít đường tí ngó sen, lần trước lúc đi dạo kinh thành kẹo hồ lô tất cả đệ đều ăn sạch, không nghĩ tới đệ lớn lên cao lớn lại thích ăn ngọt.” Hoắc La Yên trêu chọc, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào —— trên đời này không có người so với nàng càng hiểu biết người trước mắt. Bất kể là tính nết, thói quen, khẩu vị…… Tất cả tất cả, chỉ cần là có quan hệ với Tống Nhiên, Hoắc La Yên đều rõ như lòng bàn tay.
Tống Nhiên không phủ nhận, cầm lên chiếc đũa để bên cạnh gắp một mảnh cắn một ngụm, lúc vào miệng thoáng nhăn mày lại, Hoắc La Yên lập tức hỏi: “Thế nào?”
Tống Nhiên mặt không đổi sắc mà đem miếng ngó sen phiến kia nuốt xuống, cười nói: “Không hổ là Tướng quân, khẩu vị vừa vặn, độ ngọt vừa phải, thiếu một chút thì vô vị, nhiều một chút thì ngọt ngấy, ăn rất ngon, ta rất thích.”
Đánh giá như vậy đều ở trong dự kiến của Hoắc La Yên, nàng giơ tay ý bảo Tống Nhiên tiếp tục ăn: “Thích thì tốt, nếu thích lần sau ta lại làm cho đệ.”
Tống Nhiên như phát hiện điều gì đó dừng một chút, buông chiếc đũa trong tay, Tống Nhiên hơi đến gần Hoắc La Yên một chút, chạm tay vào mặt nàng, nói: “Có một ít bột dính trên mặt, để ta lau giúp người.”
Nhiệt độ từ đầu ngón tay Tống Nhiên truyền khắp toàn thân, nàng cảm nhận được cảm giác nóng bỏng từ sườn mặt nổi lên, thiêu đến hốc mắt nàng nóng lên, cảm tình này chỉ cần người có mắt liền biết không phải là tình cảm gia đình gì, mà là…… Thứ tình yêu muốn đem đối phương chiếm cho riêng mình.
Hoắc La Yên như chợt tỉnh vội lấy tay Tống Nhiên ra cuống quýt không biết làm sao mà chà sát mặt mình ấp úng nói"A? Chỉ là vô tình bị dính thôi, không...không có gì đâu đệ đừng lo. Ta không ngại làm lụng vất vả, ta rất thích làm mấy thứ này cho đệ ăn, đệ thích, ta liền…… Ta liền cảm thấy vui vẻ."
"……" Tống Nhiên im lặng, nhẹ hít một hơi, lộ ra ý cười, săn sóc nói: “Được, ta nhất định sẽ không cô phụ ân tình của người.”
Không đợi hắn tới sát gần, một miếng ngó sen đã dán trên môi nàng, Hoắc La Yên ngơ ngác, tầm mắt dời xuống, Tống Nhiên lại gắp một miếng ngó sen khác đưa đến bên miệng nàng. Đối phương mang theo ý cười dạt dào mà nhìn nàng.
Ở trong mắt Tống Nhiên, đút cho ai đó ăn cái gì đó là hành vi cực kỳ thân mật, huống chi chiếc đũa đang đưa tới trước miệng Hoắc La Yên chính là chiếc đũa mà vừa rồi hắn mới gắp ngó sen lên ăn, khiến cho Tống Nhiên tuy rằng hôn môi thất bại, lòng vẫn tràn đầy vui sướng, kêu người kia há miệng cắn miếng ngó sen.
Dường như Tống Nhiên rất thích đút cho nàng ăn, một mâm ngó sen phiến trừ bỏ lúc ban đầu chính Tống Nhiên cắn một ngụm nhỏ, một miếng nối một miếng Tống Nhiên đều đút cho Hoắc La Yên, hoàn toàn quên ngó sen phiến này là làm cho Tống Nhiên ăn, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã ăn hơn nửa mâm, vội vàng kêu ngừng.
Tống Nhiên nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc La Yên ảo não nói: “Vốn là làm cho ngươi, kết quả đều bị ta giành ăn.”
Tống Nhiên cười nói: “Không sao, ta nhìn người ăn vẫn cảm thấy rất vui.”
“……” Hoắc La Yên lúng túng nửa ngày muốn nói lại thôi, sau đó kiên định mà đoạt lấy chiếc đũa trên tay Tống Nhiên bỏ vào trong hộp, đậy nắp lại, nói: “Làm cho đệ thì chính là cho đệ, cái này, đệ để dành ăn, ta…… Ta lại đi làm thêm chút nữa.”
Hoắc La Yên túm chặt ống tay áo nàng nói: " đừng đi, ở lại cùng ta một lát, cùng ta trò chuyện".
Vốn dĩ Hoắc La Yên không muốn đi, lúc này nghe Tống Nhiên có ý giữ nàng lại, một hủ mật đổ đầy trong lòng, ngọt đến nhìn không ra đông nam tây bắc, làm ra vẻ ghét bỏ nói: “Đệ bao lớn rồi, còn dính người như vậy.”
“Chỉ dính mỗi Tướng quân thôi.”
Hoắc La Yên như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt háo hức chờ mong mà nói" Đúng rồi! Còn mấy ngày nữa là tới lễ hội bắn cung, lúc đó ta cũng tham gia đệ có muốn đi xem không?"
Còn tưởng là chuyện gì thì ra là lễ hội bắn cung, hắn cũng không hứng thú lắm nhưng nếu người kia đã mở lời thì hắn cũng thuận theo vậy, Tống Nhiên ánh mắt nhu tình nhìn người trước mặt sủng nịnh nói :"Được"
Hoắc La Yên vẫn còn tràn ngập trong trí tưởng tượng của mình không để ý đến ánh mắt của Tống Nhiên có điều khác lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro