Chương 3

Trong phòng làn khói lượn lờ, bên cửa sổ hé ra một cái giường bằng gỗ tùng, bên trên chăn đệm rối loạn. Một thiếu nữ chừng mười ba, mười bốn tuổi ôm đầu gối ngồi xổm trên giường, trên người mặc một cái quần lụa màu xanh, nửa thân trên chỉ có áo lót, trên gương mặt tinh tế tựa như búp bê sứ không có một tia biểu tình, hé mắt nhìn người trước mặt bận rộn chạy ra chạy vào.

Một lúc lâu sau, cái người vẫn đứng lom khom nhìn ấm thuốc cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, cầm lấy dải lụa trên bàn rồi đi đến bên giường.

Thiếu nữ ngoan ngoãn cúi đầu, để cho hắn buộc tóc lại cho mình, làm lộ ra những vết roi trên lưng khiến người ta kinh sợ
" Là cửu cửu làm?" Trần Bạc hỏi
Thiếu nữ trả lời:" đúng vậy"
" Vì sao lại đánh?"
Thiếu nữ giật giật lông mi: “Ngày hôm qua luyện võ, bị sư phụ đánh cho bất tỉnh ba canh giờ, cữu cữu nói tỷ tỷ ở Lạc kinh chịu khổ, ta lại dám ở nơi này nhàn hạ, không thể không phạt”.
“Có phải vậy không?”.

Một lúc sau, thấy nàng lại lấy một cái bình thuốc làm bằng sứ men xanh từ trong tủ ra, mới không nhịn được mà nói rằng: “Trần Bạc, ngươi không thể đổi loại thuốc khác sao? Loại thuốc này hiện tại dùng thì không sao, nhưng hôm sau thức dậy nhất định sẽ đau muốn chết”.
Người được gọi là Trần Bạc quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang bất mãn, đi lại bên giường: “Dù sao ngươi cũng nhịn được. Trên roi của Quốc cữu có móc câu, trên lưỡi câu còn có thuốc bột, giờ ngươi không bôi thuốc này, đến đêm nay ngươi sẽ biết thế nào gọi là chết đi sống lại”.
“Sao vậy?”. Không nghe thấy phía sau có tiếng đáp lại, Trần Bạc quay đầu lại: “Ngươi cũng nhớ ai ư?”.
“Ừ…”. Thiếu nữ úp úp mở mở nói: “Ta nhớ tỷ tỷ”.
“Trong người tỷ tỷ vốn đã có bệnh, khi đó cuộc sống khó khăn, cho dù giữ tỷ ấy lại, cũng không cứu được. Đưa tỷ ấy đến Lạc kinh, gặp được người thích hợp, mới là thật sự cứu tỷ tỷ. Huống hồ có nhiều người ở đó, sau này có chuyện gì cũng thuận lợi hơn”.

Trần Bạc xoa đầu y, như đang an ủi tiểu hài tử, nhưng lại không nói gì
“Trần Bạc, ngươi chuẩn bị nhiều thuốc trị thương, cả thuốc giảm đau nữa, chờ ta trở về sẽ phải dùng đó”.
" Ngươi muốn làm gì?" Trần Bạc kinh ngạc hỏi
" Ta muốn đến Lạc Kinh"Thiếu nữ cúi đầu: “Cữu cữu luôn nói tỷ tỷ là vì ta mà phải chịu khổ, ta muốn đi xem thử”.
Thiếu nữ cầm lấy thuốc, do dự một hồi, cuối cùng hỏi: “Tỷ tỷ thật sự ở chỗ Tam hoàng tử ư? Thật sự… không tốt sao?”.

“Ở trong Tam vương phủ, vị Tam hoàng tử kia đối đãi với nàng cũng không tệ"
“Ta chỉ đi xem trộm tỷ ấy một lát”. Sắc mặt thiếu nữ càng khó nhìn hơn, giọng nói có chút run rẩy.
Trần Bạc nhặt y phục rơi trên mặt đất, đi đến bên người thiếu nữ, giúp y mặc vào, thản nhiên nói: “ngươi hãy nhớ, sẽ có một ngày ngươi vì mảnh đất Tần Nguyên này vào sinh ra tử.Đến lúc đó, ngươi không thể chỉ vì một câu nói của người khác mà để lộ sự sợ hãi, cũng không thể vì người khác mà làm lòng mình rối loạn”.
Thiếu nữ bình ổn lại hô hấp, từ từ bình tĩnh lại: “Ta nhớ rồi”.
"Lên đường cẩn thận"
Thiếu nữ đi đến bên cửa, nghe câu nói đó liền dừng lại, nói: “Trần Bạc, ngươi không thể gọi thẳng tên ta ư?”.
"La Yên?"
Ánh mắt thiếu nữ thoáng vẻ buồn bã, hừ một tiếng, quay đầu bước đi: “Bỏ đi”.
Là Hoàng đô của Tần Nguyên, Lạc kinh tất nhiên phải có khí độ của nó, ba tháng mùa xuân đã qua, nhưng trong Lạc kinh trăm hoa vẫn khoe sắc, dân chúng đều mặc quần áo mới, hơn hẳn những nơi khác.
Ngoại ô phía bắc Lạc kinh, phủ đệ của Tam hoàng tử Tần Nguyên quốc lại càng xa hoa
Màn đêm buông xuống, La Yên ẩn nấp trên nóc nhà, nhìn Tam vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng không yên hơn mười ngày nay mới hạ xuống được.
La Yên vuốt nhẹ lên miệng vết thương, từng trận đau nhức truyền đến làm cho bản thân tỉnh táo lại
Đứng một lúc lâu, đợi cho đội tuần tra đi qua rồi bay nhanh về phía tiểu viện kia.Nương theo lỗ nhỏ trên nóc, trong phòng bày biện hoa lệ, nhưng lại không xa xỉ, mỗi một chỗ đều bài trí hợp lý, cho thấy chủ nhân đã bỏ ra không ít tâm tư.
Sát bên tường là một cái giường, màn trướng nửa buông xuống, trên tấm đệm mềm mại là một cô nương khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày tinh xảo, chỉ hé nửa mắt đã đủ kinh động lòng người.
Nhưng gương mặt của cô nương ấy lại tái nhợt, không dấu được nét tiều tụy, trên môi chỉ còn chút màu hồng nhạt, càng làm cho nàng thêm vẻ yếu ớt. Nửa người vùi trong chăn đệm mềm mại, lại khoác trên người một cái áo bằng lông vũ, tựa như một con búp bê bị hỏng, xinh đẹp mà gầy yếu

La Yên gắt gao che lấy miệng mình mới không phát ra tiếng động, trong mắt dâng lên sự đau lòng, móng tay gần như cắm vào da thịt,trên tay truyền đến từng trận đau đớn, vết thương trên lưng cũng chảy máu, nhưng đau đớn trên thân thể vẫn không sánh được nỗi đau trong lòng.
“Được rồi”.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên thanh âm ôn nhu của nam nhân, dịu dàng ấm áp. Tâm tư La Yên chợt tắt, theo bản năng run rẩy, liền nhìn thấy một thân ảnh chậm rãi đi đến bên giường, cuối cùng xuất hiện ở giữa ô cửa sổ là một cẩm y nam tử đang bưng một chén thuốc đứng trước giường
La Yên cảnh giác đánh giá nam tử kia, dáng vẻ rắn chắc, mày kiếm mắt sáng, khi cười cũng không giấu được sự cao quý. Có lẽ người này chính là chủ nhân của Tam vương phủ, đứa con mà Đương kim Hoàng thượng yêu thương nhất, Tam hoàng tử Tần Di.
“Di…”. Như để xác nhận suy đoán của La Yên, cô nương trên giường gọi một tiếng.
Tần Di đem thuốc để lên cái bàn nhỏ ở đầu giường, nở nụ cười sủng nịnh, dùng thanh âm mềm mại nói: “Ăn cháo xong rồi, tới giờ phải uống thuốc”.
Cô nương dường như rất không muốn, nhắm nghiền hai mắt quay đầu sang một bên.
Tần Di bất đắc dĩ cười mắng một tiếng: “Nghe lời!”.
Cô nương ấy mím môi, mở mắt nhìn Tần Di
"Ngươi a!”. Tần Di liên tục lắc đầu, đưa tay qua nhẹ nhàng nâng người kia ngồi dậy, để tựa vào lòng mình, kéo chăn đắp kín cho người trong lòng, một bên dò xét nhiệt độ trên trán nàng, một tay lại xoa nhẹ đỉnh đầu cô nương, xong mới với tay cầm lấy chén thuốc, múc một muỗng đưa đến bên môi nàng.

Trên nóc, tâm tư của Hoắc La Yên đã sớm đứng lên, hận không thể đi vào giúp Tần Di mở miệng tỷ tỷ ra để tỷ ấy ngoan ngoãn uống thuốc. Tỷ tỷ từ trước đến giờ rất sợ uống thuốc, mỗi lần bị bệnh đều trốn trên giường không chịu uống thuốc, không biết vị Tam hoàng tử này dùng cách gì để có thể làm cho tỷ ấy uống thuốc đây.

Tần Di lén nhìn nàng, vừa thương vừa tức, lại không nhịn được mà dỗ dành hắn: “Không uống thuốc thì không khỏi được, ngươi không khỏe ta lại càng khó chịu hơn, chỉ muốn thay ngươi sinh bệnh, thay ngươi chia sẻ một chút đau khổ, ngươi nhẫn tâm nhìn ta khó chịu sao?”. Thấy nàng có chút buông lỏng liền đưa muỗng đến bên miệng, liên tục nói: “Nào, Liên Nhi nghe lời”.

Nghe thanh âm dỗ dành bên dưới, lòng Hoắc La Yên liền mềm nhũn, nghe hắn gọi một tiếng Liên Nhi mới hốt hoảng phục hồi tinh thần. Bởi vì thân thể tỷ tỷ không tốt, cữu cữu không chọn tỷ tỷ làm người thừa kế, ngay cả tên cũng không đặt cho tỷ ấy, sau đó bị đưa đến Thịnh kinh, được Tam hoàng tử thu về, đặt tên là Thẩm Liên, y đã từng nghe cửu cửu kể cho như vậy.

Danh tự hiện tại của tỷ tỷ, là Thẩm Liên, là người của vị Tam hoàng tử ôn nhu trước mắt.

Nghĩ như vậy, không biết tại sao, trong lòng La Yên có chút hâm mộ. Nhìn Thẩm Liên tựa vào lòng Tần Di, nhắm chặt mắt nuốt xuống từng ngụm thuốc, Tần Di dịu dàng xoa đầu hắn, cưng chiều vô cùng.
“Đắng…”. Có lẽ vì đang mang bệnh nặng, Thẩm Liên nói chuyện hữu khí vô lực, cúi đầu than một tiếng, mặt mũi đều nhăn lại.

“Nào có đắng như vậy, ngươi đúng là thích làm nũng”. Tần Di bất đắc dĩ cười, ngậm lấy một ngụm thuốc.

Hoắc La Yên ở trên nóc nhìn xuống, sửng sốt một chút, liền thấy Tần Di cúi đầu, đem môi hắn phủ lên môi Thẩm Liên.
Không biết qua bao lâu, Tần Di mới buông Thẩm Liên ra, nhẹ giọng đùa với nàng: “Liên Nhi thích nhất là uống thuốc như vậy phải không?”.

La Yên ở bên trên nhìn đến ngây ngốc, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích. Mãi cho đến khi nghe được tiếng của đội tuần tra cách đó không xa, y mới mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, lưu luyến nhìn lại hai người trong phòng, sau đó phi thân rời đi.

------------

Thật lâu sau này y mới hiểu được, thì ra cảm giác của y lúc đó chính là ghen tị.

Tỷ Tỷ đã nỗ lực rất nhiều, trong thời gian này nàng ấy luôn có một người ở bên yêu thương che chở. Tiếng thầm thì dịu dàng, sự trấn an nhẹ nhàng, cái ôm đầy trân trọng, những nụ hôn triền miên.

Những khi bực bội, y thường tưởng tượng mình được nằm trong lòng người kia, khuôn mặt vẫn như trước, nhưng bớt đi vài phần ốm yếu. Có khi y lại ao ước được ôm hắn một lần, ôn nhu sủng nịnh, trân trọng vô cùng.

Chỉ là những suy nghĩ này, y chưa kịp chôn giấu, chẳng mấy chốc đã tan biến...

-----------------
" Bẩm Hoắc tướng quân đã tới cổng thành" tiếng nói của Tạ Thiên khiến ta hoàn hồn
" Người dân trong thành đang vay kín để chào đón quân ta trở về"
" Được, đi thôi " tiếng nói của ta như hòa vào trong gió

Cuối cùng thời khắc này đã đến, gặp lại ngươi một lần nữa...Tần Di ....đế vương của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro