Chương 41

Bởi vì dù giống như thế nào, chung quy cũng không phải tỷ tỷ.

“Nói cho cùng, ngươi chính là đố kị Thẩm Liên, không tha cho nàng”.

“Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi tự biết. Ngươi là sợ nàng còn sống. Ngươi sợ nàng còn sống sẽ đoạt đi tất cả của ngươi, ngươi sợ nàng trở về, sẽ lấy đi tất cả những yêu thương của ngươi, ngươi biết nếu nàng còn sống, ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi! Là ngươi đố kỵ với nàng!”.

Chỉ cần tỷ tỷ sống, vĩnh viễn sẽ không thích ta.

Ngươi tàn khốc bất nhân.

Ta đố kỵ tỷ tỷ. Tàn khốc bất nhân.

Hoắc La Yên chậm rãi mở mắt, đôi mắt chua xót, môi dưới vừa sưng vừa đau, một lát sau y mới hiểu, là bị mình cắn rách.

Bởi vì nằm mơ thấy ngày xưa, bản thân mình không thể chịu được.

Nói không nên lời nên yên lặng nở nụ cười, đau đớn trên môi càng rõ ràng hơn, Hoắc La Yên chớp chớp mắt, một màn té xỉu trước đó từ từ hiện lên trong đầu, Hoắc La Yên hô hấp có chút dồn dập, dùng sức cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng động.

Tống Nhiên vì tỷ tỷ mà chạy tới…

“Chi? Chi! Ngươi tỉnh rồi?”.

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm vui mừng của Tống Nhiên, toàn thân Hoắc La Yên cứng đờ, cơ hồ theo phản xạ mà nhắm nghiền hai mắt, chỉ hơi rung động mí mắt, biểu hiện sự kích động của y.

“Chi? Ngươi tỉnh rồi đúng không? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”.

Thanh âm của Tống Nhiên bên tai đầy vội vã, Hoắc La Yên im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nhả hàm răng đang cắn môi dưới ra, mở mắt ra, trong mắt là một mảnh băng lãnh. Y ngẩng đầu, thấy Tống Nhiên đang ngồi bên giường, vẻ mặt mừng rỡ nhìn mình.

Bàn tay giấu dưới chăn đã nắm lại thành quyền, móng tay như muốn đâm vào lòng bàn tay, một lát sau, Hoắc La Yên mới lạnh lùng cười: “Tĩnh vương sao vẫn còn ở đây? Thần không phải đã nói, muốn người quay về Lạc kinh hay sao?”.

“Chi?”. Tống Nhiên ngẩn người, nhìn Hoắc La Yên, nhất thời không biết phải nói sao.

“Ta kêu ngươi cút về ngươi nghe không hiểu sao? Ai cho phép ngươi tới nơi này, ai cho phép ngươi lưu lại? Ngươi cút, ngươi cút, ngươi cút ra ngoài!”. Thấy vẻ mặt Tống Nhiên mờ mịt, Hoắc La Yên tức đến nỗi hai mắt đều đỏ lên, rút tay đẩy Tống Nhiên ra ngoài, nhưng trên tay lại vô lực, đẩy Tống Nhiên hoàn toàn không có lực, y liền cắn chặt răng, mày nhíu hết lại, đến cuối cùng vẫn không thấy có hiệu quả gì,  liền trực tiếp đánh lên người Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhìn y giống như thú non bị chọc giận mà đấm đá khắp nơi, đánh vào người mình lại không có bao nhiêu lực, không khỏi vừa buồn cười vừa thương tiếc, chờ y đánh đến thở dốc, liền đưa tay bắt lấy hai tay của y, kéo y dựa vào người mình, liên miệng kêu y: “Chi, Chi Nhi, được rồi, đừng làm rộn, ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu ớt, không chịu được ngươi dằn vặt như vậy đâu”.

Hoắc La Yên đẩy hắn ra nhưng không được, chỉ có thể tựa vào người Tống Nhiên thở dốc, nghe thấy Tống Nhiên kêu cực kỳ thân thiết, không khỏi có chút mờ mịt.

“Ngươi đó! Ngươi nói xem ngươi là ai chứ?”. Thấy Hoắc La Yên an tĩnh lại, Tống Nhiên nghiêm mặt hỏi.

Hoắc La Yên nhìn hắn, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ, không nói gì hết, chỉ cúi đầu thở phì phò.

“Tại sao ngươi lại dại dột chạy đến ổ phản tặc để chiêu hàng như thế hả? Nếu ngươi có gì sơ suất, bao nhiêu người đi theo ngươi cũng sẽ có chuyện theo, ngươi biết không?”.

Hoắc La Yên chỉ an tĩnh dựa vào Tống Nhiên nghe hắn nói, không phản bác lại, cũng không lên tiếng, trên mặt thủy chung là vẻ mờ mịt.

Tống Nhiên nhìn dộ dáng của y, cuối cùng cũng hết giận, không quá ôn nhu đưa tay tới, dùng sức xoa xoa, đem đầu Hoắc La Yên đặt tại hõm vai của mình, mắng thành tiếng: “Hỗn trướng!”. Trong thanh âm lộ ra chút nghẹn ngào.

Hoắc La Yên giật giật, muốn nhìn hắn, lại bị Tống Nhiên bịt kín mắt, Hoắc La Yên hơi híp mắt, lại càng mê man hơn.

“Ta đã hỏi Tạ Thiên, những phản tặc này căn bản không hề bắt được Thẩm Liên. Vì sao ngươi lại muốn gạt ta? Khi đó rõ ràng đã không chịu nổi, tại sao lại còn giận dỗi với ta? Ngươi biết không…”. Thanh âm của Tống Nhiên càng lúc càng thấp, nói đến “ngươi biết không” ba chữ cuối, lại không nói gì nữa.

Một lúc sau, Hoắc La Yên vẫn chưa từ bỏ ý định giãy ra, Tống Nhiên cũng vẫn kiên quyết che mắt y, không cho y ngẩng đầu, dường như Hoắc La Yên nghe thấy bên tai có tiếng nức nở nho nhỏ, một lát sau, mới nghe Tống Nhiên nói tiếp: “Lúc thấy ngươi đột nhiên ngã xuống như vậy, ta thấy trời cũng như sập xuống theo”.

“Ngươi nói dối!”. Hoắc La Yên cơ hồ là theo bản năng mà kêu thành tiếng, tim đập rất nhanh, thanh âm từ hõm vai Tống Nhiên truyền ra, khí thế cũng giảm đi phân nửa.

Tống Nhiên cười tự giễu, lẩm bẩm nói: “Ta cũng biết là giả. Ta rõ ràng… vẫn nhớ Thẩm Liên…”. Nhưng khoảng thời gian một năm ở bên ngươi, ta cũng không biết đó là loại cảm xúc gì.

Tống Nhiên nói đến câu thứ hai thì ngừng hẳn, hắn thật sự không dám nói lên ý nghĩ trong lòng kia...

Hoắc La Yên ngẩn ra, những giãy giụa yếu ớt nãy giờ đều dừng lại, học theo Tống Nhiên nở nụ cười, hai mắt nhắm nghiền: “Không sao. Dù sao thì cả đời này ngươi đều nhớ mãi tỷ tỷ…”.

“Ngươi nghe ta nói”. Trong thanh âm của Tống Nhiên có chút buồn bực. Hoắc La Yên ngẩn ra, ngoan ngoãn dừng lại. Một lúc sau y cảm giác được cánh tay ôm mình của Tống Nhiên càng ôn nhu hơn: “Có lẽ cả đời này ta cũng không thể quên được Thẩm Liên. Ta thương nàng, lúc đó tuổi trẻ bồng bột, ta cũng không phân biệt đâu là thật đâu là giả, tình cảm đó ta cũng không biết đó là cảm giác gì, mãi đến sau này khi gặp được ngươi, trái tim ta như được chữa lành. Đoạn thời gian ở cùng với ngươi ta cũng rất lo sợ, lo sợ ngươi sẽ giống như Thẩm Liên mà bỏ ta, nhưng cuối cùng ngươi cũng giống như nàng... Hoắc La Yên, không phải ngươi luôn muốn biết câu trả lời của ta từ bốn năm trước sao? Hiện tại, ngươi nghe cho rõ đây.... Sinh thần của ta có một mình ngươi là đủ rồi!”. Cảm thấy thân thể Hoắc La Yên cứng ngắc, Tống Nhiên thầm thở dài, ôm y vỗ về: “Thế nhưng, giống như ngươi nói, nàng đã… đã chết. Ngươi không cần phải trở thành thế thân của nàng, ngươi luôn luôn là vị Tướng quân cao ngạo trong lòng ta, không cần phải… ủy khuất mình như vậy”.

“Ngươi không muốn ta sẽ không miễn cưỡng ngươi!”. Hoắc La Yên cắn răng, từng chữ từng chữ nói.

Tống Nhiên vừa buồn cười lại vừa đau lòng mà ôm y: “Ta là muốn nói, Chi, ta nghĩ, có lẽ ta có thể không so sánh hai người các ngươi với nhau nữa”.

Lần này Hoắc La Yên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ ghé vào vai Tống Nhiên, mặc cho Tống Nhiên che mắt mình, nhưng vẫn ấp úng nói ra câu nói trong lòng

"Nhưng...nhưng ta vừa xấu lại không thục nữ như những cô nương ngoài kia, huống hồ ai cũng nói ta máu lạnh vô tình, nếu so với tỷ tỷ ta cũng không bằng một phần của tỷ ấy, nữ...nữ nhân nào lại luyện võ như ta chứ? Cơ thể ta lại có sẹo rất...rất xấu, ngươi không cần phải tự ép bản thâ..."

“Nàng ấy là Thẩm Liên, ngươi là Chi, Thẩm Liên đã mất. Dù ngươi ở hình dáng nào đi nữa thì trong lòng ta, ngươi vẫn là vị Tướng quân đã cùng ta sống dưới một mái hiên, người đưa ta ra khỏi những tháng ngày đen tối mãi mãi cũng chỉ có một mình ngươi...”.

Sau đó thật lâu, hai người đều không nói nữa, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hô hấp của nhau, thật giống như tất cả những gì vừa nói, cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.

"Tống Nhiên" Hoắc La Yên ngẩng đầu lên, liền thấy Tống Nhiên dở khóc dở cười nhìn mình, y sửng sốt hồi lâu, mới cẩn thận hỏi một câu: “Thật vậy sao?”.

“Thật sự”.

“Thật sự… thật sự?”.

“Thật sự thật sự”. Tống Nhiên cười, học theo cách nói của Hoắc La Yên để trả lời.

Hoắc La Yên không nói gì nữa, qua thật lâu, mới đột nhiên cắn răng, đưa tay ôm lấy cổ Tống Nhiên mà hôn lên.

“Như vậy mới tương đối chân thực”.

Nghỉ ngơi vài ngày, thân thể Hoắc La Yên cũng tốt lên nhiều, y vốn là người luyện võ, dư độc cũng hết, uống vài thang thuốc thì liền tốt lên, hơn nữa lại ở cùng một chỗ với Tống Nhiên, trong lòng vui mừng, tất nhiên là khỏe nhanh hơn.

Chờ sự việc xử lý xong, Tạ Thiên liền chọn ra mười người trong Giang Châu quân, lại để tri phủ Giang Châu chuẩn bị xe thật tốt, đưa hai người về lại Lạc kinh.

Trên đường đi, Tống Nhiên cũng theo đúng những gì mình nói, quan tâm Hoắc La Yên rất chu toàn, Hoắc La Yên cũng không nghe hắn gọi lại một tiếng “Thẩm Liên” nào.

Vốn dĩ không cầu mong nhiều, Hoắc La Yên cũng cảm thấy mĩ mãn, cũng không có nói gì nhiều, Tống Nhiên cả ngày cười đùa bên người Hoắc La Yên, hai người thật sự là thân mật ngọt ngào làm cho Hoắc La Yên như cảm nhận được tư vị của bốn năm trước.

Đến tận khi về đến Lạc kinh.

Tống Nhiên tự quay về Tĩnh vương phủ để sắp xếp công việc, Hoắc La Yên cũng trở lại phủ, đã có người chờ sẵn y ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro