Chương 8
Hoắc La Yên đứng im tại chỗ, Tần Di vẫn ngồi nguyên như trước, trên mặt không có gì biến hóa, nhưng chén lưu ly trong tay đã bị siết chặt đến mức phát ra tiếng vỡ vụn.
"Tướng quân..."
Hoắc La Yên cảm thấy có người nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, nghe được tiếng gọi, nàng ngẩng đầu, bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm kinh sợ, bất giác đứng thẳng người. Nàng chính là muốn nhìn khuôn mặt chứa đầy nhu tình như thế này. Nàng đã quên giờ phút này nàng đang gặp Hoàng Thượng, tính mạng lại đang nguy hiểm. Nàng chỉ biết tham lam hưởng thụ ôn nhu trong ánh mắt kia. Người đang kề sát mặt nàng là ai? Vì sao tuấn mỹ như thế? Còn không kịp nghĩ nhiều, nàng đã cảm nhận được hơi thở của người kia phả vào tai mình:" Ngươi còn trẻ... cần phải biết tiết chế"
"Hoàng Thượng?" Cuống quít đem khoảng cách hai người tách ra, Hoắc La Yên quả thực nghĩ muốn lập tức rút đao tự vẫn.
Tần Di hơi nhếch môi, trên mặt cũng dần chuyển lạnh: "Tướng quân, ngươi không sợ Trẫm giết ngươi sao?".
"Chém đầu cũng chỉ là bị chém một đao, cũng coi như là chết thống khoái. Hoàng thượng làm như vậy, người khác khó có thể đoán được người đang nghĩ gì, họ lại nghĩ rằng Người máu lạnh ác tâm".
Tần Di nhướn mày, tận lực áp chế sự tức giận trong đáy mắt, gằn từng tiếng: "Ai ai cũng mong muốn có được sự tín nhiệm cùng ân sủng của Trẫm, ngươi lại không muốn sao?".
"Tạ ơn Hoàng thượng ưu ái, Thần không nhận nổi"
Dứt lời, không chờ Tần Di phản ứng, nhanh chóng hành lễ rồi xoay người rời khỏi Ngự hoa viên.
Phía sau một mảnh yên lặng, cho đến khi nàng bước ra cửa mới nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh vỡ nát của gốm sứ, ở trong hoàng cung yên tĩnh như vậy nghe hết sức kinh tâm.
Liệu ta có thể buông xuống được chấp niệm này.....
Ngẩn ngơ quay trở lại phủ Tướng quân, tâm tư trong lòng Hoắc La Yên vẫn chưa tan hết. Những người trong vương phủ thấy mặt nàng âm trầm, trong lòng cũng thầm sợ sệt, không ai dám đi quấy rầy nàng.
" Tướng quân, người trở về rồi?".Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên ở phía sau, Hoắc La Yên mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần, quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Nhiên mang theo nụ cười trong vắt nhìn mình.
Một lúc sau Hoắc La Yên nở nụ cười nói: "Thì ra là Tống Nhiên, ta còn tưởng là ai".
Tướng quân.... người có chuyện gì phiền lòng sao?-Tống Nhiên ấp úng hỏi, qua một lúc người kia cũng không lên tiếng. Tống Nhiên lo sợ lên tiếng
"Người đừng buồn nữa...nếu... nếu không ta cũng không yên lòng đâu"
Tiếng nói của Tống Nhiên làm cho Hoắc La Yên giật mình đáp trả:" Ta không có, đệ đừng lo"Hoắc La Yên mỉm cười đưa tay xoa tóc Tống Nhiên.
"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại qua đây?"
" Ta nghe người trong phủ nói từ lúc tướng quân trở về sắt mặt không tốt, ta lo cho người nên mới chạy qua đây" Tống Nhiên càng nói giọng càng nhỏ, sợ nói sai một câu thì người đó sẽ không vui
Lòng Hoắc La Yên giật mình, vội vàng nở một nụ cười miễn cưỡng, vỗ vỗ vai Tống Nhiên: "Hôm nay Hoàng thượng giữ ta lại có việc, cho nên về hơi trễ một chút, không có việc gì đâu"
" Được rồi, bây giờ cũng đã trễ đệ cũng nên về phòng mình nghỉ ngơi đi" nói xong còn không quên sờ má Tống Nhiên một cái
"Vâng ạ, vậy người nghỉ ngơi sớm." Tống Nhiên đi ra tới cửa còn không quên ngoảnh lại nhìn một cái sau đó lủi thủi mà trở về phòng mình.
--------------------------------
Yến hội buổi tối có thể nói vô cùng xa hoa. Văn võ bá quan tề tụ tại Càn Khôn điện chúc mừng thắng lợi. Đương nhiên, Hoắc La Yên quang vinh thăng ba phẩm là đối tượng để mọi người ăn mừng. Huống chi hôm nay tại triều, chẳng những nàng chứng thật mình không phải chỉ trông vào vận khí vũ phu, lại còn chiếm được cảm tình tốt của thiên tử. Thanh Lân tướng quân từng thừa nhận nàng cũng như giúp đỡ nàng lại vui vẻ ra mặt.
Nhưng lúc ấy, diễn viên lại không hăng hái như mọi người tưởng tượng, tuy rằng cùng mọi người liên tục nâng cốc chúc mừng, nhưng lúc nhìn thấy Tần Di nói cười với ái phi đi ra, nàng không thể vui vẻ được. Hai người nhìn nhau, khoảng cách không xa lại dường như đã có mấy đời. Nàng hướng Hoa phi hành lễ, ánh mắt lại không rời khỏi Tần Di một khắc. Nàng có rất nhiều điều muốn nói với y, lại bị Hoa phi cắt ngang.
"Hôm nay tướng quân thật uy phong, cũng không nên bỏ qua ngày tốt cảnh đẹp này, ha ha ha."
"Hoa phi khách khí, thần không dám nhận."
Hoắc La Yên xưa nay chế quân nghiêm minh chưa từng có phóng túng như đêm nay. Hễ là kính rượu, ai nàng cũng không từ chối, không nói hai lời uống sạch sẽ, khiến mọi người liên tục trầm trồ khen ngợi. Vị tướng quân hai mươi tuổi này chân nhân trung long phượng. Vả lại, nhìn bộ dáng của nàng mắt phượng mày hoa, thân thể thon dài, là nữ nhi nhưng lại không biểu lộ ra sự nhu nhược thường thấy ở các cô nương đương thời,mặc dù không lưng hùm vai gấu như mọi người nghĩ, nhưng từ tứ chi bị quan phục bó vào có thể thấy được, thân thể cân xứng kia ẩn dấu lực lượng tuyệt đối. Phong sương ngoài biên quan nhưng nàng vẫn có một làn da trắng tuyết, xứng với mái tóc dài tới bên hông, nhất cử nhất động của nàng quả thực tao nhã thần bí như hắc báo. Các đại thần, vương gia đang ngồi, nhìn nàng như si như túy. Mà các nữ nhân, lại bị tính cách hào sảng không kiêng nể gì của nàng chinh phục. Hết thảy, đều rơi vào trong mắt hoàng đế Tần Di cao cao tại thượng. Trong mọi người ở đây, chỉ sợ có mình, Tần Di biết vị tướng quân đang vui vẻ kính rượu trong đám người kia không hề vui vẻ.
"Trân phi, nàng cảm thấy Hoắc tướng quân này như thế nào?"
"Chỉ cần có năng lực phục vụ Hoàng Thượng, không cần biết nàng là hắc miêu hay bạch miêu, đều là miêu tốt!"
"A? Ha ha ha, ái phi cao kiến!" Không để ý tới yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân, hai mắt Tần Di híp lại, giống như say lại không say, ai ngờ ánh mắt của y từ đầu đến cuối đều đặt trên người Hoắc La Yên. Nhìn vạt áo quan phục ma xát cặp chân dài đang đi lại kia, Tần Di lòng như nóng lên. Ân, quả thật có vài phần giống với Liên Nhi.Trên đời này, người làm y u mê, có một là đủ rồi!
"Các vị ái khanh, đến, cho ta mưa thuận gió hòa thiên hạ thái bình, nào!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế --"
"Mọi người hãy vui vẻ tận hứng, lâm triều ngày mai lùi lại một canh giờ. Người tới, bãi giá."
-----------phủ Tướng quân-----------
" Ôi tướng quân của ta, sao hôm nay lại uống nhiều như vậy? Say đến không biết trời trăng luôn rồi" Nguyên tổng quản vội chạy ra cổng dìu Hoắc La Yên vào
Tống Nhiên thấy thế cũng chạy ra đỡ hộ Nguyên tổng quản.Hoắc La Yên biết mình uống không ít, nếu không có người đỡ, ngay cả cánh cửa của Tĩnh Điện nàng cũng không bước qua được.
Dọc đường Hoắc La Yên không ngừng càn quấy mà đòi rượu thêm. Cho đến lúc thân thể nàng được đặt trên giường mới không còn nháo nữa.
Nguyên tổng quan đưa cho Tống Nhiên một chiếc khăn ấm dặn dò chăm sóc cho tướng quân, sau đó vội lui ra khỏi phòng.
Trên giường hiên tại Hoắc La Yên đang rất khó chịu vì rượu. Tống Nhiên thấy thế liền cởi giày cho y sau đó cởi bỏ áo ngoài làm lộ ra lớp áo trong bằng lụa.Bất giác Tống Nhiên cảm thấy rất ngượng.
Mặt của Hoắc La Yên hiện tại đỏ như xuất huyết, làm mất đi khí thế băng phong ngày thường. Tống Nhiên vội lấy khăn ấm giúp nàng lau mặt. Dường như cảm nhận được người trên giường đang rất khó chịu phát ra những tiếng đứt quãng, y liền kề tai mình gần hơn để nghe rõ tiếng nói
" Thẩm.... Liên... Thẩm Liên" Tiếng nói càng lúc càng nhỏ làm lòng Tống Nhiên sợ hãi suy nghĩ
Thẩm Liên chẳng phải là Liên tỷ sao? Hai người nhìn rất giống nhau. Chẳng lẽ tướng quân là tỷ muội với Liên tỷ. Nhưng Liên tỷ chưa bao giờ kể cho ta về chuyện đó cả
Mãi suy nghĩ mà trên giường đã phát ra những tiếng thở trầm ổn, đều đều.
Qua một lúc lâu, Tống nhiên mới hôn lên tay Hoắc La Yên, y làm động tác rất khẽ như sợ người người trên giường có thể tỉnh bất cứ lúc nào.
" Ngủ ngon... tướng quân" Nói rồi vội lui ra ngoài đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro