Chương 1: Bị người trong toàn trại bán.

Chuyển ngữ: TS - Tử Sâm.

*

Phá Phong Trại, sáng lập vào 22 năm trước vào lúc binh hoang mã loạn, người ở đây đều là những bá tánh trôi dạt khắp nơi, Đại đương gia cùng Nhị đương gia là phu thê, có sinh một nữ nhi; Tam đương gia là một thư sinh, hơn bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân, toàn bộ một trăm người trong trại, đa số đều là tự cung tự cấp. (Ý là tự làm tự ăn)

Nếu hỏi gần đây ba vị đương gia sầu chuyện gì nhất, thì chắc chắn nó là hôn sự cục cưng bảo bối Viên Miểu Miểu của ba người bọn họ, từ lúc nàng đến tuổi cập kê, ba người liền chọn chọn lựa lựa, chọn đến bốn năm, đến khi biến nàng thành "Lão cô nương" mà vẫn chưa chọn được người thích hợp.

"Hai người các ngươi mau nói xem, đứa bé ngốc trong phòng chứa củi kia có được không, ta cũng thật sự không còn cách nào khác rồi, tuy rằng bây giờ chúng ta đã không còn vào nhà người ta cướp của nữa, nhưng cái danh thổ phỉ của Phá Phong Trại ta vẫn còn truyền khắp các thôn xung quanh, không còn ai dám cưới Miểu Miểu! Lấy cái tính tình của nó ta cũng không yên tâm gả nó đi xa, chi bằng tìm đến cửa một đứa con ở rể, đặt nó dưới mí mắt, thành hôn rồi cũng không sợ chịu ủy khuất."

Hai đại nam nhân một mặt nhìn nhau mãi, bọn họ vẫn cảm thấy đứa bé bên trong phòng chất củi kia gầy yếu quá, nhất định không thể khống chế được Viên Miểu Miểu, nhưng sự việc trước mắt, đã không còn ai thích hợp hơn.

Cuối cùng vẫn là cha ruột mở lời: "Mẹ nó à, bà nói được là được, Miểu Miểu đã hai mươi tuổi, nếu không thành thân thì đến bao giờ con của nó mới biết đi mua nước tương, bà xem mấy năm trước chúng ta còn ghét bỏ A Hoàng, bây giờ người ta gả đi đã có đến đứa thứ ba, việc này không thể tiếp tục kéo dài được."

Viên Miểu Miểu đang ngửa đầu ngủ trên đồng ruộng không hề biết đại hôn trước mắt, nàng còn đang hẹn hò với một soái ca vô cùng cường tráng trong mộng, trước khi xuyên đến nơi này nàng đang coi trọng một tiểu ca ca trong phòng tập thể thao, cơ bắp rắn chắc của đối phương đã dễ dàng bắt được tâm nàng.

Nếu không phải nàng xui xẻo đụng phải bọn cướp rồi bị giết, nàng cũng sẽ không sống lại lần nữa, vừa mở mắt lại nhìn thấy một tên đàn ông lỗ mãng, dọa nàng nhảy dựng.

Tên đàn ông lỗ mãng kia chính là cha ruột đời này của nàng - Viên Đại Nhân, đã từng là một nông dân bình thường, sau tiền triều đại loạn, dân chúng lầm than, ông lúc ấy cũng vừa thành thân với mẹ, lang bạt kỳ hồ đi tới địa phương này, tốn một chút công sức lập nên Phá Phong Trại.

Người có ý tứ chính là Dương thúc, nàng luôn cảm thấy trên người ông có chuyện xưa, thời khắc nào cũng lo lắng ông sẽ mang đến nguy cơ cho phá Phong Trại, dù sao đây cũng là kịch bản cơ bản của truyện xuyên không, nàng tuyệt đối sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Mang tâm tình đó, nàng thấp thỏm ( ăn no uống đủ ) qua hai mươi năm, sắp đem mấy con thú hoang dã phía sau núi Phong Trại giết chết hết, người trong trại đều dung túng nàng, cuộc sống sinh hoạt thật sự không thể tốt đẹp hơn.

Đến nỗi lúc thành thân, thật ra nàng cũng có coi trọng mấy nam nhân thuận mắt, nhưng vấn đề là người ta chướng mắt nàng đó! Trên thực tế bộ dáng trang điểm của nàng cũng không xấu, tuy rằng Viên Đại Nhân là một tên đàn ông lỗ mãng, nhưng mẹ của nàng đã từng là đóa hoa của thôn, nhan sắc lớn lên của nàng một phần là di truyền từ mẹ ruột.

"Ngại quá, ta thích nữ nhân nhỏ xinh một chút, ngươi không thích hợp cho lắm, chúng ta về sau vẫn là đừng qua lại nữa."

Soái ca trong mộng đột nhiên cự tuyệt nàng, Viên Miểu Miểu như bị sét đánh bừng tỉnh từ trong mộng, chạy như điên đến sông nhỏ xem ảnh phản chiếu của mình. "Đúng là không có xấu mà! Mắt người cổ đại đều mù sao? Ai......"

Nam nhân trong Phá Phong Trại không tính, gần đây nàng đang cân nhắc xuống núi đi chơi, nói không chừng có thể gặp được nam nhân ưng ý, nàng thậm chí còn muốn đi quân doanh nhìn một cái, nếu có thể gặp được tướng quân thì quá tốt rồi, lúc xem phim cổ trang, nhân vật nàng thích nhất chính là đại tướng quân đó.

Trong lúc nàng suy nghĩ viển vông, đột nhiên từ nơi xa chạy đến mười mấy người, trên mặt họ không áp chế được vui mừng, khiến cho Viên Miểu Miểu không khỏi sinh cảnh giác, từ xa gọi bọn họ.

"Các ngươi đừng có mà tới đây, có chuyện thì từ từ nói, tại sao lại đột nhiên chạy tới?" Nàng đã chuẩn bị tốt tư thế để chạy, đây chính là thói quen quấy rối từ khi còn nhỏ, một khi gặp loại tình huống này, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.

Đối với động tác của nàng trong lòng mọi người đều rõ mồn một, không nói hai lời tất cả đều vọt lên, toàn bộ phá Phong Trại trong khoảng thời gian ngắn này loạn đến mức gà bay chó sủa, nhìn rất náo nhiệt.

Mà trong phòng chất củi lại là một cảnh tượng khác, Tam đương gia Dương Đình đang tận lực khuyên bảo Tiêu Dịch Tranh cưới Viên Miểu Miểu, ai kêu bộ dáng ông thoạt nhìn như thư sinh chứ, da thịt non mịn.

"Tiêu tiểu hữu, cậu ở phá Phong Trại của chúng ta ngây người cũng hơn mười ngày rồi, vết thương cũng đã tốt lên còn chưa muốn xuống núi, có phải là do trong nhà không còn người thân hay không? Cậu cứ ở luôn trong phòng chất củi ở cũng không phải chuyện tốt, đã suy xét tới chuyện đổi chỗ ngủ chưa?"

Tiêu Dịch Tranh đoan chính ngồi, trên người mặc y phục cũ của người khác, bộ đồ thảm đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng, nhưng chỉ như thế, đã cho thấy hắn không giống với một người tầm thường.

"Ba vị là ân nhân cứu mạng của Tiêu mỗ, lần này cùng đến có phải là muốn đuổi Tiêu mỗ xuống núi hay không?" Hắn nhất thời có chút mờ mịt, trên thực tế hắn đã suy xét rất lâu rồi, nếu như có chỗ đi, hắn sẽ không trì trệ không có động tác, nhưng nếu như thật sự rời khỏi nơi này, hắn cũng không còn nơi khác để đi.

Dương Đình chậm rãi nói: "Tục ngữ nói rất hay, ân cứu mạng nên dùng thân để báo đáp, Tiêu tiểu hữu khi được cứu lên chỉ còn dư một hơi tàn, vì cứu cậu, của hồi môn mà Đại đương gia và Nhị đương gia để cho tiểu thư đều bị tiêu hết, ngươi nói chuyện này......" Ông trưng ra một bộ dáng khó xử.

Tiêu Dịch Tranh nháy mắt sáng tỏ, theo như hắn biết, đại tiểu thư của Phá Phong Trại, Viên Miểu Miểu vừa tròn hai mươi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, trong lòng hắn cười khổ.

"Không lừa ba vị đương gia, Tiêu mỗ nhưng thật ra nguyện ý cưới đại tiểu thư, chẳng qua đại tiểu thư hình như có bất mãn với Tiêu mỗ, chuyện này nên làm thế nào cho phải?" Trong trí nhớ của hắn, Viên Miểu Miểu từng đến một lần, khi nhìn thấy bộ dạng của hắn hoàn toàn thất vọng.

Lúc ấy nàng nói câu gì, hình như là "Như thế nào lại là một con gà yếu, mắt nhìn người của cha mẹ thật là không tốt mà, nhặt người lại nhặt cái dạng này." Hắn cũng bởi vì vậy biết mình không được nàng yêu thích.

"Không có việc gì, chỉ cần cậu đồng ý, nàng bên kia không thành vấn đề, chọn ngày không bằng lấy luôn ngày hôm nay, nếu cậu không ý kiến, thì hôm nay liền thân thành đi! Ha ha ha ha! Con gái của lão tử rốt cuộc cũng gả được ra ngoài!" Thời điểm Viên Đại Nhân làm càn cười to bị Phong Tứ Nương vỗ một phen.

"Ông đây là có ý tứ gì chứ, làm như nữ nhi của chúng ta không thể gả ra ngoài được vậy." Phong Tứ Nương đưa mắt ra hiệu, con rể tương lai còn ở trước mặt kia kìa, sao có thể làm mất mặt con gái được chứ.

Viên Đại Nhân thu lại tiếng cười, nhưng ý cười nơi khóe miệng cũng không hoàn toàn mất đi, hai vợ chồng chạy ra bận việc bố trí lễ thành thân cho con gái, Dương Đình lại không đi, ông ở lại.

"Cậu cũng thấy rồi, hai vợ chồng bọn họ đều là người không có mắt nhìn, nếu họ bằng lòng chịu gả Miểu Miểu cho cậu, tức là muốn nhận người con rể này, hy vọng cậu không phụ lại sự tín nhiệm của bọn họ." Năm đó hắn cũng là bị sự chân thành của hai người này đả động, mới ở lại Phá Phong Trại, trở thành Tam đương gia.

Tiêu Dịch Tranh cảm thấy bọn họ là cùng một loại người, cũng là người duy nhất ở Phá Phong Trại có cùng đề tài trò chuyện với hắn.

"Dương thúc lo lắng nhiều rồi, tuy rằng bên người Tiêu mỗ không có đồ dư thừa, nhưng tuyệt đối sẽ tuân thủ hứa hẹn, chỉ cần đại tiểu thư đồng ý việc hôn nhân này, cuộc đời này của Tiêu mỗ quyết không phụ nàng."

"Hy vọng cậu nói được thì sẽ làm được." Cuối cùng Dương Đình nói một câu, chắp tay sau lưng rời khỏi phòng chất củi.

*

Viên Miểu Miểu nằm mơ cũng không nghĩ đến, nàng thế mà lại bị toàn bộ người trong Phá Phong Trại đem đi bán, bọn họ đều là người thân của nàng, tại sao chưa được nàng đồng ý, lại đem nàng bán cho một tên tiểu bạch kiểm??

Nàng bị trói chặt để cùng Tiêu Dịch Tranh bái đường, sau lại bị cột vào giường, lúc này nàng còn đang hoài nghi cuộc đời, hình như cảm thấy chỗ nào không đúng thì phải.

"Ngươi còn muốn ngây người đến khi nào, nhanh cởi trói cho ta, tiểu bạch kiểm, ta nói cho ngươi biết, lần thành thân này là do cha mẹ bức ta thành, ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có, thức thời thì mau thả ta ra, bằng không đừng hòng ta để yên cho ngươi!"

Tiêu Dịch Tranh đã sớm trở lại, chẳng qua vẫn luôn ngồi trước bàn, không đi lại đây, nhìn dáng vẻ hắn hình như cũng không phải cam tâm tình nguyện, như vậy càng tốt.

Hắn rốt cuộc cũng động, chậm rì rì đi tới, khom lưng xuống, Viên Miểu Miểu cứ tưởng hắn muốn cởi trói cho nàng, kết quả lại bị hắn đẩy, đẩy vào trong giường, trong giường đó.

Hắn lúc đó lại bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, Viên Miểu Miểu nhanh chóng nhắm mắt lại: "Ta nói cho ngươi biết, ta đối với thân thể của ngươi không hề có hứng thú, ngươi đừng nghĩ muốn dụ hoặc ta, mau nhanh chóng cởi trói cho ta có nghe hay không!"

Tay chân nàng đã bắt đầu tê rần, nếu bị trói một đêm sợ là sẽ phế mất, Viên Miểu Miểu đang miên man suy nghĩ sự đời thì lại bị hắn nhét vào miệng một viên thuốc, thuốc vào miệng là tan, muốn phun cũng phun không ra.

Trong nháy mắt, nàng lại nghĩ tới loại thuốc không thể miêu tả được, cả người đều không khỏe: "Tiểu bạch kiểm ngươi tìm chết à, ngươi cư nhiên cho ta ăn cái loại thuốc này, lão nương muốn giết ngươi!"

Nàng muốn ngồi dậy, dựa vào thân thể cường tráng của mình đè chết hắn, kết quả đột nhiên cả thân thể đều không cử động được, đầu óc bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

"Thuốc viên là Dương thúc cho, đã được sự đồng ý của cha mẹ rồi, ngươi yên tâm đi, nó đơn thuần chỉ là một viên thuốc an thần mà thôi, không phải cái loại thuốc kia, ngươi yên tâm ngủ một giấc, ta sẽ không làm gì ngươi."

Hắn lại không phải hái hoa tặc (ý chỉ những tên trộm sắc), nếu nàng chưa đồng ý, hắn sẽ không làm xằng bậy.

Viên Miểu Miểu hơi yên tâm một chút, cơn buồn ngủ như gió thổi đến, ngay sau đó liền mất đi ý thức, đến lúc hô hấp nàng đã đều, Tiêu Dịch Tranh phải phí một phen sức lực mới tháo được cọng dây thừng trên người nàng.

Áo cưới đỏ thẫm bị trói nên nếp nhăn, hắn hít sâu một hơi giúp nàng đem áo ngoài cởi bỏ, sau đó dập tắt đèn dầu, nằm thẳng trên giường, kéo hai cái chăn qua đắp trên người mình.

Hắn đã từng có một vị hôn thê, chẳng qua sau khi mẫu thân qua đời, đối phương từ hôn, hắn thương tâm một đoạn thời gian rồi đem hết tinh lực dồn vào việc đọc sách, nghĩ thông suốt khoa cử khảo thí lên quan đồ, hoàn thành mà con đường mẫu thân vạch ra cho hắn.

Nhưng không lâu sau, mẹ kế vào cửa, phụ thân bất tri bất giác trật tâm, cuộc sống của hắn ngày càng gian nan, thẳng đến lúc đệ đệ hắn tròn mười tuổi, mẹ kế rốt cuộc nhịn không nổi hắn, hạ sát tâm giết hắn.

Thời điểm hắn đang thương xuân thu buồn, một cánh tay dừng trên ngực hắn, còn thuận tiện sờ sờ, bên tai là giọng của Viên Miểu Miểu nói thầm: "Không có cơ ngực, kém quá."

Tiêu Dịch Tranh không dám lộn xộn, đợi một lát mới đem tay nàng lấy xuống, kết quả không bao lâu chân nàng lại đạp lên.

Trong đêm đen hắn bất đắc dĩ cười khổ, tư thế ngủ của vị đại tiểu thư này thật sự rất chướng tai gai mắt, không biết nàng lại mơ thấy cái gì, cư nhiên càng nhích càng gần, ôm mặt hắn hôn một cái.

"Thật thơm."

Tiêu Dịch Tranh: "......" Chẳng lẽ nàng xem hắn như móng heo? Một loại cảm giác kỳ cục quanh quẩn trong lòng hắn thật lâu cũng không tiêu tán.

Hắn quyết định không tiếp tục làm chuyện vô dụng, tùy ý nàng ôm, không lâu sau cũng ngủ mất.

*

Trên WP của nhà đã cập nhật đến chap 4 :3 ghé nhà để đọc nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro