Chương 4

Chương 4

Hôm sau, Thiên Thiên đã bị dựng dậy bởi mẹ Dương từ rất sớm. Cô chuẩn bị tất thảy mọi thứ rồi nhìn lại mình một lần trong gương tự nhủ:

 “ Thiên Thiên! Mày phải cố lên!!!!”

 Lâm Tường đứng trước cửa chờ Thiên Thiên. Nhìn thấy cô bước ra, anh mỉm cười khích lệ hỏi cô: 

“ Em mang thẻ dự thi chưa?”

 Thiên Thiên lục lục cặp sách phía sau lưng, cô trả lời: “Rồi ạ” 

 “Còn tẩy, bút chì, thước kẻ, … ?”

 “ Lâm Tường”  Thiên Thiên không trả lời mà gọi tên anh

Lâm Tường hơi nhíu mày, đôi vai anh khẽ rung lên cơ hồ như vô tình

“Sao thế ? ”

“ Anh đừng quan tâm em nhiều như thế"

Cô không thể cho anh thứ anh cần. Vì vậy, cô lại càng không nên ích kỉ mà cứ níu kéo mãi sự quan tâm này của anh 

Lâm Tường quay lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Thiên Thiên, anh nói: “ Bây giờ em nhận ra sức quyến rũ của anh thì cũng chưa muộn đâu?”

 “ Trên đời số người con gái hơn em không thiếu, sao nhất thiết lại phải là em? ”

“ Trên đời có mấy người con trai bằng được anh, sao không thể là anh?”

Thiên Thiên khẽ thở dài: “ Xin lỗi!”

Lâm Tường cộc nhẹ vào đầu cô: “ Em không cần tỏ ra luyến tiếc anh đến vậy đâu”

Cô và anh cùng lên xe buýt. Tuy ngồi cạnh nhau nhưng cả hai dường như đều có tâm sự riêng. Thiên Thiên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ

Trên cùng một con phố,ngày ngày có hàng vạn người, nhưng mấy ai gặp được cái gọi là duyên phận. Cô và anh cũng chỉ như những người khách đi qua đường, cùng đứng lại chờ khoảnh khắc đèn đỏ đổi màu, rồi vô tình đối diện chạm mắt nhau trong một vài tích tắc, nhưng lại không thể bên nhau cùng đi trên một con đường

 Chẳng mấy chốc, Lâm Tường và Thiên Thiên đã đứng trước cổng trường đại học T.Lâm Tường cất tiếng nhắc nhở cô:

“Em xem lại lần nữa xem đã đủ tất cả mọi thứ chưa?” 

 Biết anh lo lắng, Thiên Thiên giả vờ đứng nghiêm, trang trọng trả lời : “Thưa Lâm thiếu gia! Báo cáo! Đã đủ rồi ạ !!”

Lâm Tường mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:  “ Thiên Thiên! Em đã có quyết định của mình thì anh cung tin em nhất định sẽ làm được. Cô lên nhé ”

Thiên Thiên thật sự cảm động. Chỉ cần là việc của cô, Lâm Tường sẽ luôn là người đứng về phía cô, ủng hộ cô, tin vào quyết định của cô.

Phải ! Cô tin rằng mình nhất định cũng sẽ làm được

Sau khi tạm biệt Lâm Tường, Thiên Thiên tự tin bước vào trường thi với quyết tâm vô cùng to lớn

Nghành cô chọn là thiết kế thời trang. Đại học T là một ngôi trường đã tồn tại gần 50 năm, nổi tiếng với các ngành như kiến trúc, công nghệ thông tin hay vật liệu. Tuy thiết kế không phải là một trong những khoa hot nhất nhưng điểm đầu vào hằng năm đều khá cao. Trường đã đào tạo ra rất nhiều nhà thiết kể vang danh trong giới thời trang như Mỗ Tích, Hà Minh hay Mã Tiểu Vi… Đặc biệt là Bối Mạc – hiện đang là sinh viên năm 3 của trường. Thiên Thiên vô cùng tôn sùng những thiết kế của chị ta: đậm một phong cách lạnh nhưng rất cuốn hút. Nếu có cơ hội, cô thật sự muốn học hỏi đàn chị này. Hơn nữa, sinh viên từ trường ra đều có cơ hội xin việc làm với mức lương ổn định khá cao, nhất là trong thời kì thất nghiệp như hiện này.

Vào phòng thi, Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, đều đặn thở ra hít vào mà không hề biết rằng…..

Ánh mắt của ai đó đang nhìn hướng tới chỗ cô ngồi

Diệp Phong  không ngờ rằng cô sẽ thi vào trường này. Hai lần làm giám thị, hai lần đều bắt gặp cô là thí sinh.

Lần đầu tiên, cô làm nguyên một giấc ngon lành ở phòng thi .

Lần thứ hai, trông cô có một vẻ quyết tâm khó thấy, thật khác với ấn tượng trước kia của anh .

Thời gian thi bắt đầu……….

Nhận được đề trong tay , Thiên Thiên chợt thấy dễ thở hơn nhiều vì hầu hết những câu hỏi đề đưa ra đều là phần cô đã học và ôn kĩ. Cô nhanh chóng ghi đầy đủ thông tin lên mục thí sinh dự thi rồi bắt tay vào làm bài.

Sau lần thi của hai môn trước, Thiên Thiên rút kinh nghiệm xem kĩ từng câu hỏi thận trọng trả lời, sau khi chắc chắn mới khoanh đáp án.

Thời gian thi trôi qua một nửa.....

“ Tạch ……”

A! Bút chì gãy rồi!

Cô còn không mang thêm cái bút chì nào. Gọt bút cũng để nhà .

Thiên Thiên bắt đầu tìm kiếm sự cứu giúp nhưng  ai nấy đều đang tập trung làm bài, làm gì mà có thời gian mà để ý tới cô gái bé nhỏ như cô cơ chứ.

Thiên Thiên phát hiện ra rằng lão giám thị ngồi phía trên đang dùng loại ánh mắt “ Thử tiếp tục ngó nghiêng xem” nhìn cô đầy ngờ vực

Đương nhiên cô không dám,Thiên Thiên vội vàng cúi đầu xuống…

Thôi! Kiểu này coi như xong rồi! 

Toàn bộ ước mơ của cô, tình yêu của cô chẳng lẽ phải chấm dứt thế này sao ? Cô thật không muốn nghĩ tới.

Diệp Phong chưa bao giờ gặp một người có suy nghĩ vụng về, hậu đậu như cô, kì thi quan trọng thế này mà có mỗi 1 cái bút chì, lại còn không thèm kiểm tra cẩn thận.

Nhưng khi thấy ánh mắt đáng thương đang cầu cứu của cô, anh liền quyết định phá vỡ nguyên tắc của mình một lần, liền ra tay giúp đỡ cô.

Thiên Thiên đang thất vọng không biết phải làm thế nào thì một tiếng động nhỏ vang lên đủ cho ai đó nghe thấy

Nhìn ra mép bàn, cô phát hiện một cái bút chì gỗ 

Thiên Thiên ngó lên đã thấy cái dáng cao gầy vừa đi qua. Cô chột dạ  lấy nhanh cái bút, thầm cám ơn trời cao đã cho cô gặp anh giám thị tốt bụng đến vậy

Nhìn vẻ mặt mừng rỡ như bắt được vàng kia, Diệp Phong khẽ nhếch miệng cười. 

Kết thúc giờ thi, Thiên Thiên nhanh chóng nộp bài cho giám thị. Cô cảm thấy khá hài lòng với bài làm của mình. Dù kết quả có thế nào, cô cũng sẽ chấp nhận, không hối tiếc gì nữa.

Nhớ đến Lâm Tường vẫn đang chờ mình, Thiên Thiên trở về thu dọn đồ đạc.Nhìn chiếc bút trên bàn, cô đưa mắt tìm hình bóng anh giám thị đã giúp đỡ mình.

Chẳng mấy chốc, Thiên Thiên đã định vị được anh  ta đang rời khỏi phòng thi. Cô liền cầm lấy cặp sách đuổi theo nhưng vẫn không kịp, vùa thở hổn hển vừa mở miệng trách móc: “Chân gì mà dài thế không biết được”

Nhìn bóng lưng phía xa, Thiên Thiên phát hiện trông anh khá quen

“ Gặp anh ta ở đâu rồi nhỉ?”

Ngắm chiếc bút chì trong tay,cô mới nhận ra đây là một chiếc bút khá tinh xảo, được mài từ gỗ trơn bóng, trên thân bút còn thấp thoáng những nét khắc

“ Phong”

Thiên Thiên thoang lắc đầu,cất cẩn thận chiếc bút, thầm nghĩ khi vào được trường nhất định sẽ tìm cơ hội để trả và cám ơn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: