Oneshot


Mùa đông năm thứ hai của mối quan hệ, đối với Wonbin, giống như chiếc áo len cổ lọ mà Sungchan tặng: ấm áp, vừa vặn, nhưng lại khiến cậu ngột ngạt.

Tình yêu của Sungchan không phải là ngọn lửa cháy bùng, mà là một bếp lò sưởi cũ kỹ, vận hành bền bỉ với sự im lặng và đáng tin cậy. Anh sẽ lẳng lặng sửa bóng đèn bị cháy, đặt cốc nước ấm ngay tầm tay cậu khi cậu đang dán mắt vào màn hình, và luôn luôn đảm bảo rằng Wonbin được ăn đủ chất, ngủ đủ giấc. Sự quan tâm của Sungchan là một chuỗi hành động được mã hóa, thiếu đi những từ ngữ hoa mỹ, những lời thủ thỉ làm mềm lòng người nghe. Wonbin biết mình được yêu. Cậu cảm nhận điều đó qua hơi ấm nặng trịch của cánh tay anh đặt ngang bụng mỗi đêm, qua mùi gỗ đàn hương trên áo sơ mi anh, qua cách anh cẩn thận gọt vỏ táo để cậu không phải động tay. Nhưng trái tim cậu, dù no đủ bằng sự chăm sóc vật chất, vẫn khao khát một loại thức ăn khác: những lời ca tụng vô nghĩa, sự lãng mạn vô thường, và cảm giác được khao khát bằng ngôn ngữ.

Wonbin tìm đến trò chơi. Không phải để trốn tránh, mà để lấp đầy những khoảng trống vô hình. Đó là một trò chơi nhập vai nơi người ta xây dựng thế giới ảo, nhưng thứ thực sự thu hút cậu là cổng giao tiếp. Dưới lớp vỏ bọc avatar lấp lánh, cậu có thể nói bất cứ điều gì.

Và rồi cậu gặp "An"

An không phải là người ồn ào. An lắng nghe. Giọng văn của An, qua những dòng tin nhắn, giống như một bài thơ không vần.

"Áo len anh mặc hôm nay có vẻ rất mềm. Nó hợp với màu mắt anh." An có thể nói như thế, mặc dù không hề nhìn thấy Wonbin.

"Trò chơi này quá sức với tôi hôm nay. Tôi cảm thấy như đang cố gắng hoàn thành một điều gì đó mà không biết nó là gì." Wonbin nhắn tin vào một đêm khi Sungchan đang gõ lạch cạch trên máy tính làm việc.

Ngay lập tức, An trả lời, không phải là lời an ủi sáo rỗng. "Đó là một cảm giác bình thường. Nó không phải lỗi của anh. Ngừng lại và thở đi. Thế giới ảo sẽ không biến mất, nhưng sự bình yên của anh thì có thể."

Những lời nói đó. Chính xác là những gì Wonbin cần. Sungchan sẽ chỉ nói: "Đi ngủ đi, em mệt rồi."Cả hai đều muốn Wonbin được nghỉ ngơi, nhưng cách An nói chuyện khiến linh hồn Wonbin được xoa dịu. Cậu bắt đầu chờ đợi tin nhắn của An một cách ám ảnh, cảm thấy có lỗi mỗi khi cười một mình trước màn hình, trong khi Sungchan đang ngủ say bên cạnh.

Tình yêu của Sungchan là một ngôi nhà vững chãi. Tình cảm của An là một con đường bí mật dẫn ra biển. Wonbin đang đứng ở cửa, tay nắm chặt chìa khóa.

Một tối, Sungchan tắt máy tính sớm. Anh tiến đến chỗ Wonbin đang cuộn tròn trên ghế sofa, tay vẫn miết trên điện thoại. Anh đặt một nụ hôn lên tóc cậu, một hành động quen thuộc và an toàn.

"Bé cưng, anh mệt. Ngủ thôi." Giọng anh trầm ấm, mang theo chút mệt mỏi của công việc.

Wonbin khẽ gật đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi màn hình, nơi An vừa gửi một tin nhắn dài. "Em thấy anh đang mệt mỏi, anh à. Cả màn hình anh cũng không giấu được sự rã rời đó. Đôi mắt anh chắc chắn đang chờ đợi một thứ gì đó. Có lẽ là em."

Sungchan ôm Wonbin từ phía sau, anh muốn gần gũi hơn. Đôi môi anh tìm đến cổ Wonbin, hơi thở nóng bỏng lướt qua. Wonbin khẽ rùng mình, không phải vì sự kích thích, mà vì cảm giác tội lỗi. Cậu đẩy nhẹ tay Sungchan, một cách vô thức.

"Em hơi đau đầu." cậu nói dối, giọng nhỏ xíu.

Sungchan dừng lại ngay lập tức. Anh không bao giờ ép buộc Wonbin. Tình yêu của anh là sự tôn trọng tuyệt đối, đôi khi lại là sự xa cách đáng sợ. Anh chỉ hôn lên trán cậu một lần nữa, rồi nằm xuống giường, quay lưng lại.

Sự từ chối đó là một nhát dao nhỏ, nhưng nó khiến Sungchan co rút lại thành một khối im lặng. Anh không giận, anh chỉ thất vọng. Wonbin cảm thấy đau đớn, nhưng đó là một nỗi đau hỗn loạn. Cậu yêu Sungchan, yêu sự ổn định này. Nhưng cậu lại muốn chạy trốn khỏi nó.

Cậu trượt khỏi giường, với lấy chiếc áo khoác.

"Em đi đâu?" Giọng Sungchan vang lên trong bóng tối. Anh chưa ngủ.

"Em... xuống bếp uống nước." Wonbin nói. Cậu biết đó là một lời nói dối vụng về.

Thực ra, cậu đang đi tìm Wi-Fi mạnh nhất trong căn nhà. Cậu ngồi trong góc khuất nhất của phòng khách, nơi ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, đủ để đọc tin nhắn.

"Tôi đã khiến anh ấy thất vọng" Wonbin nhắn. "Anh ấy là người tốt nhất. Tôi không xứng đáng."

An trả lời chỉ sau một phút, như thể đã chờ sẵn ở đó, bên kia màn hình.

"Không ai hoàn hảo. Sự thất vọng là một phần của cuộc sống. Điều quan trọng là anh đang tìm kiếm sự an ủi, và anh tìm thấy nó ở đây. Em không phải là sự thay thế. Em là người nghe anh nói, là nơi anh có thể không cần hoàn hảo."

Lời nói đó làm tan chảy lớp băng lạnh lẽo trong lòng Wonbin. Cậu cảm thấy mình đang bị một bàn tay vô hình kéo ra khỏi vũng lầy của sự hoàn hảo mà Sungchan vô tình đặt ra. An không yêu cầu gì ngoài sự thật. An không chỉ trích sự yếu đuối của cậu. An chỉ ca ngợi nó.

Sau đó, An yêu cầu gặp mặt. Không phải để hẹn hò, mà là: "Em muốn thấy đôi mắt đang chờ đợi đó của anh ngoài đời. Chỉ một lần thôi, để xác nhận rằng anh là thật."

Đó là một yêu cầu không thể cưỡng lại. Wonbin đã vượt qua giới hạn cảm xúc, và bây giờ, ranh giới vật lý là thứ duy nhất còn lại.

Wonbin nói với Sungchan rằng cậu cần đến thư viện để hoàn thành một dự án. Sungchan không hề nghi ngờ. Anh chỉ hôn cậu, nói rằng: "Nhớ ăn trưa. Anh sẽ gọi đồ ăn tối cho em."

Buổi chiều hôm đó là một màn sương mù dày đặc. Wonbin ngồi trong một quán cà phê nhỏ, tay run rẩy với cốc latte đá đã tan gần hết. Cậu sợ hãi, nhưng sự tò mò đã lấn át tất cả. Cậu lướt nhìn những người đàn ông bước vào.

Và rồi, một người bước đến. Hắn ta cao hơn Sungchan một chút, với mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt sắc sảo, nhưng lại mang vẻ ngây thơ kỳ lạ. Hắn mặc áo hoodie rộng thùng thình, tay cầm một chiếc điện thoại.
"Wonbin?" Hắn ta hỏi, giọng nói trầm ấm và quen thuộc đến mức khiến Wonbin nghẹt thở. Chính là giọng điệu trong những tin nhắn của An.

"An?" Wonbin thì thầm.

Hắn ta cười nhẹ, nụ cười đó khiến khuôn mặt hắn sáng bừng, lộ ra sự trẻ trung không ngờ. "Gọi em là Anton."

Anton. Một cái tên vừa xa lạ vừa thân thuộc.

Buổi nói chuyện đầu tiên đó không có gì đặc biệt, nhưng lại là tất cả đối với Wonbin. Họ nói về những điều bình thường: thời tiết, sở thích, trò chơi. Nhưng dưới mỗi câu chữ, Wonbin cảm nhận được dòng điện ngầm của sự hiểu biết sâu sắc, sự khao khát kết nối.

Khi họ đứng dậy ra về, Anton đột nhiên nắm lấy tay Wonbin, ngón tay hắn đan vào kẽ ngón tay cậu một cách tự nhiên như thể đó là nơi nó thuộc về.

"Anh biết không, Wonbin" Anton nói, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, "Em đã hình dung anh sẽ như thế này. Đẹp, nhưng mang một nỗi buồn nhẹ nhàng. Em muốn xóa bỏ nó."

Câu nói đó chính là giọt nước tràn ly. Nó khẳng định rằng cảm xúc của Wonbin không phải là ảo ảnh. Cậu đang bị quyến rũ bởi một người đàn ông khác, trong khi vẫn đeo chiếc nhẫn đính ước của Sungchan.

Đêm đó, Wonbin về nhà lúc khuya. Sungchan đã ngủ. Ánh đèn ngủ nhỏ lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt anh, trông anh bình yên và đáng thương. Wonbin nằm xuống bên cạnh, quay lưng về phía anh. Cậu nhắm mắt lại, nhưng chỉ thấy hình ảnh của Anton – đôi mắt sắc sảo, nụ cười nhẹ nhàng và cảm giác ngón tay ấm áp đan vào tay cậu.

Wonbin không thể ngủ được. Cảm giác tội lỗi đã biến thành một loại kích thích tội lỗi, sự phản bội hóa thành một lời hứa bí mật. Cậu biết mình đang đi sai đường, nhưng cậu không muốn dừng lại. Ngôi nhà của Sungchan quá an toàn. Và an toàn, đối với Wonbin lúc này, là kẻ thù của sự sống.

Sự việc diễn ra một tuần sau đó. Lần này, Wonbin nói rằng cậu phải ở lại qua đêm tại nhà một người bạn để hoàn thành dự án gấp. Sungchan, dù thất vọng, vẫn tin tưởng tuyệt đối. Anh chỉ dặn dò: "Nhớ nhắn tin cho anh khi em đến nơi."

Wonbin đã nhắn tin. Địa điểm là căn hộ nhỏ thuê riêng của Anton, cách xa thành phố.

Khi cánh cửa khép lại, không còn lời nói dối nào nữa. Không còn màn hình, không còn avatar. Chỉ có hai con người.

Ánh sáng trong căn hộ rất dịu, màu vàng hổ phách. Nó làm mất đi ranh giới giữa thực tại và ảo ảnh. Anton tiến lại gần, không nói lời nào. Sự im lặng của hắn khác hẳn sự im lặng của Sungchan. Sự im lặng của Anton là sự chờ đợi, một lời mời gọi không cần ngôn ngữ.

Hắn đặt tay lên má Wonbin, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như đang xác nhận sự hiện diện của cậu. "Anh đến rồi" hắn chỉ nói thế, giọng khàn đặc.

Và rồi, nụ hôn. Nó khác biệt. Nụ hôn của Sungchan là sự sở hữu ấm áp, là lời khẳng định về tình yêu bền vững. Nụ hôn của Anton là một lời thăm dò dữ dội, một sự khám phá cuồng nhiệt, một lời hứa về những điều cấm kỵ.

Wonbin đáp lại ngay lập tức. Cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, khao khát sự xác nhận bằng da thịt này. Bàn tay cậu nắm lấy vai áo Anton, bấu chặt như thể sợ hãi rằng hắn sẽ biến mất. Quần áo rơi xuống sàn nhà. Không có sự vội vã, chỉ có sự từ tốn của những kẻ biết rõ họ đang làm gì là sai trái, và đang tận hưởng từng khoảnh khắc tội lỗi đó.

Anton đẩy Wonbin vào tường, cảm giác lạnh lẽo của vữa tường đối lập với hơi nóng của cơ thể hắn đang ép sát. Hắn không vội vàng, nhưng mỗi cử động đều có mục đích. Đôi môi hắn rời khỏi cổ Wonbin, tạo ra những dấu ấn nóng bỏng trên làn da nhạy cảm. Hắn không nói "Em yêu anh." Hắn chỉ thì thầm: "Anh tuyệt đẹp" và lời nói đó, đối với Wonbin, còn quyền lực hơn cả lời thề.

Mọi thứ diễn ra trên tấm thảm dày, dưới ánh đèn mờ ảo. Cảm giác mới lạ, mùi hương xa lạ, hơi thở dồn dập của một người đàn ông hoàn toàn khác đang bao bọc lấy cậu. Wonbin nhắm mắt lại. Trong thoáng chốc, cậu nghĩ đến Sungchan, nhưng cảm giác tội lỗi đó nhanh chóng bị cuốn trôi bởi cơn lốc của sự khoái cảm mới mẻ.

Wonbin là người chủ động nắm lấy cảm giác tội lỗi, biến nó thành nguồn năng lượng. Cậu kéo mạnh tóc Anton, giọng nói nghẹn lại thành một tiếng rên rỉ vô nghĩa. Cậu muốn sự trừng phạt, muốn sự xác nhận rằng mình đã sai, và Anton, bằng sự dâng hiến tuyệt đối của mình, đang ban phát cả hai.

Đó không phải là tình yêu. Đó là sự thỏa mãn bản ngã, sự lấp đầy khao khát được khen ngợi, được ngưỡng mộ bằng lời nói. Anton nói tất cả những điều mà Sungchan không nói, và Wonbin đã trả giá bằng sự chung thủy của mình để nghe những điều đó.

Khi mọi thứ kết thúc, họ nằm im lặng. Wonbin cảm thấy trống rỗng, nhưng không hối hận. Cậu đã vượt qua ranh giới.

Anton nhẹ nhàng vuốt ve lưng Wonbin. "Anh đã làm rất tốt, cưng à." hắn thì thầm.

Lời nói đó, lại là lời nói ngọt ngào vô nghĩa mà cậu đã bán linh hồn mình để nghe.

Sáng hôm sau, Wonbin về nhà. Cậu cảm thấy mệt mỏi, da thịt vẫn còn mang dấu vết của một đêm phản bội.

Sungchan đang ngồi ở bàn ăn, hai cốc cà phê đã nguội.

Anh không hỏi: "Em đã ở đâu?" Anh chỉ nhìn vào mắt Wonbin. Ánh mắt đó không có sự giận dữ, chỉ có sự buồn bã sâu thẳm, gần như thấu hiểu.

"Anh đã biết." không phải là một câu hỏi, mà là một lời tuyên bố.

Wonbin cứng họng. Cậu nhìn xuống, không thể đối diện với sự thất vọng của Sungchan.

Sungchan đứng dậy, tiến đến tủ quần áo, nơi anh lấy ra chiếc áo sơ mi của mình. Anh không hề chạm vào Wonbin.

"Anh thấy tin nhắn. Không phải nội dung, mà là thời gian. Em đã nhắn tin cho một người... liên tục. Khi anh ở ngay đây. Khi anh cố gắng ngủ bên cạnh em." Giọng anh đều đều, không một chút gợn sóng. Sự bình tĩnh đó đáng sợ hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào.

"Anh... Anh không hề biết em khao khát điều đó đến thế, sự ngọt ngào" Sungchan nói, quay lại. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng không rơi một giọt nước mắt. "Anh nghĩ tình yêu là hành động. Là sự ổn định."

"Đúng vậy." Wonbin nghẹn lại, "Nhưng em cần lời nói, Sungchan. Em cần... sự khẳng định."
Sungchan chỉ lắc đầu. Anh hiểu. Anh hiểu nỗi cô đơn của Wonbin trong chính mối quan hệ này, và điều đó khiến anh đau đớn hơn việc bị phản bội.

"Người đó là ai?" Sungchan hỏi.

Wonbin do dự. Cậu không thể nói. "Một người bạn trong game."

"Wonbin." Sungchan nhấn mạnh, lần đầu tiên giọng anh có chút run rẩy "người đó là ai?"

"Là... Anton" Wonbin thì thào.

Sungchan chớp mắt. Anh biết cái tên đó. Anton, đứa em họ của một người bạn chung. Một cậu bé tài năng, thường xuyên xuất hiện trong các câu chuyện phiếm của họ. Sungchan đã từng gặp Anton. Cậu bé đó là người ngọt ngào, khéo léo và biết cách giao tiếp.

Sungchan lùi lại một bước, như bị đánh mạnh. Sự phản bội không đến từ một người lạ, mà từ một người anh biết, một người đã chứng kiến tình yêu của họ.

"Anh không hỏi em có yêu em ấy không" Sungchan nói, cuối cùng. Nước mắt anh bắt đầu chảy xuống. "Anh chỉ muốn biết... Mọi thứ... Có đáng không?"

Wonbin không thể trả lời. Cậu chỉ đứng đó, sự đau khổ của Sungchan là hình phạt lớn nhất.
Sungchan không đập phá, không la hét. Anh chỉ đi về phía tủ giày, lấy ra một chiếc vali du lịch nhỏ.

"Anh đi đây. Anh cần thời gian. Cả hai chúng ta đều cần thời gian." anh nói. "Em cứ ở đây. Căn hộ này là của em."

Anh nhét vội vài bộ quần áo vào vali. Anh dừng lại ở cửa, nhìn Wonbin lần cuối, ánh mắt chất chứa hai năm tình yêu và sự đau đớn tột cùng.
"Anh sẽ không nói lời cay đắng" Sungchan thì thầm "Nhưng Wonbin, sự ngọt ngào không bao giờ là mãi mãi. Và khi nó tan biến, em sẽ nhận ra đâu là ngôi nhà thật sự của mình."

Và rồi anh quay lưng, bước ra khỏi căn nhà đã từng là tổ ấm của họ, không một tiếng động mạnh, không một lời tạm biệt. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, để lại Wonbin đứng một mình trong sự im lặng nặng nề của ngôi nhà.

Sự an toàn đã biến mất. Chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo, cùng với mùi hương xa lạ còn vương lại trên cơ thể cậu, như một lời nhắc nhở dai dẳng về tội lỗi của mình. Wonbin gục xuống sàn, nước mắt lăn dài. Cậu đã có tất cả, và đã vứt bỏ nó chỉ vì một vài lời nói ngọt ngào, hư ảo.

Wonbin không liên lạc với Anton nữa. Ngay sau đêm Sungchan rời đi, cậu đã chặn mọi tài khoản, mọi số điện thoại, và xóa bỏ hoàn toàn trò chơi cùng những ký ức về "An" Lời nói ngọt ngào đã trở thành chất độc. Chúng không còn là sự an ủi mà là tiếng vọng đinh tai nhức óc của sự phản bội. Cậu nhận ra, Anton không yêu Wonbin.
Anton chỉ yêu thích cảm giác được làm anh hùng cứu rỗi một người đàn ông cô đơn.

Trong ngôi nhà vắng lặng, Wonbin mới thực sự hiểu được tình yêu của Sungchan. Đó không phải là thiếu thốn ngôn từ, mà là sự dồi dào của hành động không cần chứng minh. Anh không nói "Anh sẽ lo cho em" anh chỉ nấu ăn và dọn dẹp. Anh không hứa hẹn tương lai, anh chỉ đặt tay lên lưng cậu mỗi khi ngủ để xác nhận cậu vẫn ở đó. Sự thiếu vắng của anh, không phải là sự trống rỗng, mà là sự mất mát của cả một hệ thống hỗ trợ sự sống.

Sau hai tuần sống trong căn hộ mà mỗi góc đều khắc sâu hình bóng Sungchan, Wonbin quyết định rời đi. Cậu để lại chìa khóa trên bàn, cùng một mẩu giấy ngắn: Em xin lỗi. Em sẽ trả lại cho anh sự bình yên này. Cậu không thể tiếp tục sống trong nơi đã từng là tổ ấm mà cậu tự tay phá hủy.

Wonbin đến một thành phố nhỏ ven biển, nơi có con sông chảy ra biển lớn. Cậu thuê một căn phòng trọ nhỏ, bắt đầu sống một cuộc đời cô độc. Cậu không còn lấp đầy thời gian bằng game hay mạng xã hội. Thay vào đó, cậu bắt đầu viết. Cậu viết về sự im lặng của Sungchan, về những hành động yêu thương không lời, về khao khát ngu ngốc của mình đối với sự phù phiếm. Cuốn sách đó là nhật ký, là lời sám hối, là cách cậu tìm lại chính mình – một Wonbin không cần sự công nhận từ bên ngoài.

Sáu tháng trôi qua.

Vào một buổi chiều cuối thu, Sungchan quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn sau những tháng ngày làm việc kiệt sức. Anh chọn một thành phố nhỏ, yên tĩnh, đúng nơi Wonbin đang trú ngụ.

Anh đi dạo dọc theo bờ sông, nơi những cây liễu rủ bóng xuống mặt nước tĩnh lặng. Ánh nắng nghiêng nghiêng, và ở một băng ghế gỗ cũ kỹ dưới tán cây, anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Wonbin.

Cậu gầy hơn, tóc dài hơn, và mặc một chiếc áo len đã sờn màu. Cậu không còn vẻ ngoài bóng bẩy, chăm chút như khi ở bên anh, mà mang một nét giản dị, có phần mệt mỏi nhưng thanh thản. Cậu đang ngồi thẳng lưng, một cuốn sổ tay dày cộm và cây bút chì trên đùi.

Khung cảnh đó cô đơn đến lạ. Cậu ngồi một mình, ánh mắt xa xăm nhìn ra dòng nước, đôi khi lại tập trung ghi chép gì đó. Cả thế giới dường như không tồn tại xung quanh Wonbin.

Sungchan đứng lặng yên, ẩn mình sau một thân cây lớn. Anh quan sát cậu. Anh thấy Wonbin không còn dán mắt vào điện thoại nữa. Cậu đã thay đổi rất nhiều. Đôi mắt cậu, mặc dù vẫn buồn, nhưng không còn sự bồn chồn, khao khát vô định như trước. Đó là đôi mắt của một người đã chấp nhận sự cô đơn và đang xây dựng lại cuộc sống.

Bỗng nhiên, Wonbin thở dài. Cậu đặt bút xuống, dùng tay xoa nhẹ thái dương, rồi đưa tay ôm lấy cuốn sổ, như thể đó là sinh mạng của mình. Hành động đó cho Sungchan thấy cậu đang mang theo một gánh nặng tâm hồn lớn lao.

Sungchan nhận ra, dù thời gian đã trôi qua, dù trái tim anh đã từng tan vỡ, anh vẫn yêu Wonbin. Anh yêu cái dáng vẻ cô độc, yêu sự thay đổi thầm lặng này. Nhưng anh biết mình không thể tùy tiện bước vào cuộc đời cậu lúc này, không thể phá vỡ sự bình yên khó khăn mà Wonbin đã xây dựng.
Anh rút ra khỏi nơi ẩn nấp một cách nhẹ nhàng nhất, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Anh quay lưng bước đi, dòng sông vẫn tiếp tục chảy, cuốn đi mọi âm thanh của bước chân anh.

Sungchan biết, Wonbin cần phải tự chữa lành vết thương, tự mình đứng vững. Và anh, sẽ âm thầm chờ đợi. Có lẽ, tình yêu thật sự không phải là sự sở hữu, mà là sự chấp nhận khoảng cách, cho phép người mình yêu được trưởng thành và thay đổi.

Anh rời khỏi bờ sông với một nỗi buồn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nhen nhóm hy vọng. Anh đã nhìn thấy, Wonbin đã quay lại. Dù chưa phải là quay lại với anh, nhưng là quay lại với sự thật. Và đó, đối với Sungchan, là tất cả.

Ba tháng sau cuộc gặp gỡ tình cờ bên bờ sông, Sungchan không thể ngừng nghĩ về Wonbin. Anh đã cố gắng tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh cậu ngồi cô độc dưới tán liễu cứ bám riết lấy tâm trí anh. Anh biết đã đến lúc phải chấm dứt sự chờ đợi im lặng này.

Sungchan tìm kiếm thông tin về Wonbin thông qua những người bạn chung, giả vờ hỏi thăm vu vơ. Anh biết được Wonbin vẫn đang ở thành phố ven biển đó, vẫn đang viết. Anh mua một vé tàu, không phải để du lịch, mà để tìm kiếm.

Anh tìm đến quán cà phê cũ kỹ mà Wonbin hay ngồi, nhưng không thấy cậu. Anh đến thư viện công cộng, cũng không. Cuối cùng, anh quyết định đi đến bờ sông, nơi anh đã gặp cậu lần trước.

Chiều hôm đó, trời lất phất mưa phùn. Wonbin đang ngồi trên băng ghế quen thuộc, nhưng lần này, cậu không viết. Cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, trên màn hình là một tấm ảnh cũ: bức ảnh họ chụp chung trong ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, nụ cười của cả hai đều rất chân thật.

Wonbin thở dài, nhắm mắt lại. Cậu nhớ Sungchan. Cậu nhớ sự im lặng an toàn, nhớ hơi ấm của anh, nhớ mùi hương quen thuộc. Sự ngọt ngào của Anton chỉ là pháo hoa rực rỡ rồi vụt tắt, còn tình yêu của Sungchan là bầu trời đêm tĩnh lặng, vĩnh cửu. Cậu đã bán thứ vĩnh cửu để đổi lấy một khoảnh khắc phù du.

Bỗng nhiên, một chiếc ô đen che phủ trên đầu cậu.

Wonbin giật mình mở mắt.

Sungchan đứng đó, cao lớn và vững chãi, chiếc ô che khuất nửa khuôn mặt anh, nhưng ánh mắt anh thì không. Đôi mắt đó vẫn chứa đựng sự yêu thương vô bờ bến và nỗi buồn không tên.

"Mưa đấy, Wonbin" Sungchan nói, giọng trầm ấm quen thuộc, mang theo chút run rẩy nhẹ.

Wonbin không nói nên lời. Cậu chỉ nhìn anh, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, hòa lẫn với hạt mưa phùn. Hình ảnh anh đứng đó, sau tất cả những gì đã xảy ra, vẫn dang rộng chiếc ô che chở cho cậu, khiến trái tim cậu tan chảy trong hối hận.

"Sungchan" cậu gọi tên anh, giọng vỡ òa.

Sungchan bỏ chiếc ô xuống, để cả hai cùng hứng chịu màn mưa lạnh. Anh quỳ xuống trước mặt Wonbin, tay đặt nhẹ lên đầu gối cậu.

"Anh đã tìm em, rất lâu rồi." anh nói, khó khăn nuốt nước bọt. "Anh thấy em. Em đã thay đổi. Em đã lớn hơn. Anh biết anh không phải là người nói những lời hay, Wonbin. Anh xin lỗi vì sự câm lặng của mình đã khiến em cảm thấy cô đơn đến thế. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu em."

Wonbin lắc đầu nguầy nguậy, tay ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. "Không, là lỗi của em. Em ích kỷ. Em đã đánh đổi tình yêu thật sự chỉ vì những lời hứa rỗng tuếch. Em xin lỗi vì đã phản bội anh, Sungchan. Em xin lỗi vì đã không nhận ra giá trị của sự ổn định."

Sungchan nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bằng ngón tay cái thô ráp của mình. "Mọi thứ đã qua rồi. Chúng ta đều đã mắc sai lầm. Anh học được rằng yêu không chỉ là hành động, nó cần cả lời nói. Và em, em học được rằng lời nói không phải là tất cả."

Anh đứng dậy, kéo Wonbin vào lòng. Đó là một cái ôm không nồng nhiệt, không cuồng nhiệt, mà là một sự tái khẳng định. Chiếc áo khoác của Sungchan ướt đẫm, nhưng hơi ấm của anh vẫn truyền sang Wonbin, làm tan chảy mọi sự lạnh lẽo và sợ hãi.

Wonbin ôm chặt anh, vùi mặt vào hõm vai quen thuộc, khóc nức nở như một đứa trẻ. Đó là những giọt nước mắt của sự hối lỗi được tha thứ, của tình yêu tìm lại được bến đỗ.

"Về nhà đi, Wonbin" Sungchan thì thầm vào tai cậu, giọng nói đã nghẹn lại. "Về nhà của chúng ta. Anh sẽ học cách nói những điều ngọt ngào. Và em, em sẽ dạy anh."

Wonbin không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh, bàn tay bấu chặt vào lưng áo anh. Nước mắt tiếp tục rơi, nhưng không còn là sự cô đơn tuyệt vọng nữa. Đó là nước mắt của sự đoàn tụ. Họ đứng dưới mưa, ôm nhau thật lâu, cho đến khi cảm giác tội lỗi và đau khổ tan biến, chỉ còn lại sự yên bình sâu sắc của những người biết rằng họ đã mất nhau và tìm lại được nhau.

Tình yêu của họ, sau giông bão, không còn là ngôi nhà an toàn lạnh lẽo. Nó đã trở thành một ngôi nhà được xây lại, vững chãi hơn, và có cả những tiếng thì thầm ngọt ngào.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro