Búp bê tình dục
Bối cảnh: tiếp nối chương 1
---
"Đừng nghĩ em là người.Với tao em chỉ là món đồ chơi biết rên."
– Kim Gitae
---
Căn phòng vẫn yên lặng sau khi cánh cửa sắt nặng nề khép lại, nhốt em lại cùng với một con thú mang hình người. Kim Gitae dựa lưng vào cánh cửa, tay nhét sâu vào túi áo khoác, ánh mắt trượt dọc cơ thể em như một lưỡi dao rạch nhẹ qua từng lớp da thịt. Em vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang mà bọn đấu giá phát cho "hàng trưng bày", đầu óc ong ong và cổ họng thì khô khốc đến mức chỉ muốn gào lên. Nhưng giọng nói duy nhất vang lên lại là của hắn.
"Không có ai tới cứu em đâu. Vậy nên... ngẩng mặt lên đi, búp bê."
Búp bê.
Từ đó vỡ tan trong đầu em như một câu nguyền, không phải vì nó dễ thương, mà vì cách hắn nói khiến nó trở nên đáng sợ. Như thể em không còn là con người, mà chỉ là một thứ hắn đã trả tiền để sở hữu. Một món đồ.
"Em biết không... thứ tao ghét nhất là giả vờ. Và thứ tao ghét hơn cả là lãng mạn. Vậy nên đừng diễn nữa. Run lên đi, nếu em sợ. Khóc đi, nếu em yếu. Miễn là đừng che giấu. Tao muốn xem em thật sự vỡ vụn thế nào."
Hắn bước đến từng bước, từng bước. Mỗi tiếng giày va vào sàn là một tiếng gõ mở cửa địa ngục. Em lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào đầu giường—không còn đường lui. Tim em đập loạn, nhưng không vì hắn đẹp trai. Mà vì hắn nguy hiểm. Quá nguy hiểm.Hắn cởi áo khoác, ném qua một bên. Hơi thở phả ra lành lạnh, nhưng ánh mắt thì cháy rực như tro tàn Mexico hắn từng dẫm qua. Hắn nắm cằm em, ép em ngẩng đầu, môi gần kề.
"Nhìn tao. Nhìn cho kỹ. Đây là kẻ đã mua em, nhớ chưa? Không phải để yêu. Mà để nghiền. Nát."
Em không còn nhận ra người trong gương là ai nữa. Cái nhìn trong mắt em phản chiếu không phải sự phản kháng, mà là hoang mang tột độ. Em sợ. Nhưng lại không thể quay đầu.Gitae đẩy em nằm ngửa ra giường. Tấm đệm lún xuống, còn hắn thì trườn lên như một con thú vừa bắt được con mồi. Không vội vàng. Không hấp tấp. Nhưng ánh mắt hắn thì gợi lên cảm giác như thể tất cả mọi lựa chọn của em đều đã bị hắn cắt cụt.Một tay hắn giữ lấy cổ em, không mạnh nhưng đủ để tim em đập dồn. Tay kia vuốt ve từ xương quai xanh xuống ngực, như thể đang khám phá món đồ chơi mới.
"Đẹp thật. Nhưng biết thứ gì khiến tao hứng thú hơn không? Là khi thứ đẹp đẽ này... bắt đầu rạn nứt."
Hắn áp môi vào tai em, thì thầm những lời khiến xương sống em lạnh toát:
"Tao sẽ huấn luyện em... từng chút một. Để đến khi em chỉ biết cười khi tao đau. Khóc khi tao dừng lại. Và cầu xin tao đừng bỏ rơi."
Căn phòng bị bóng tối nuốt chửng. Chỉ còn ánh đèn đỏ dịu nơi trần nhà phản chiếu lên làn da ẩm ướt của em—Y/N. Những dải ánh sáng mờ mịt như nhấn chìm mọi thứ vào một cơn ác mộng nửa tỉnh nửa mê. Không có gì ngoài sự tĩnh lặng đến rợn người. Nhưng ánh mắt đó—cái nhìn của một con thú vừa sở hữu được món đồ chơi ưa thích nhất—khiến em như đông cứng.
"Món hàng số 17... Em đúng là đẹp hơn những gì tao tưởng." Giọng hắn trầm khàn, không gợn chút ấm áp nào. Mỗi chữ như kéo lê trên da thịt em, lạnh lẽo.Em định mở miệng, nhưng hắn đã kịp đưa một ngón tay thô ráp đặt lên môi, ra hiệu: im lặng. Rồi đột ngột, hắn túm lấy cằm em, bắt em nhìn thẳng vào đôi mắt tối sầm như vực thẳm.
"Không cần nói. Chỉ cần rên."
Em rùng mình.
Hắn đã không để em kịp phản ứng. Tay hắn lướt qua từng vùng da trên cơ thể em, như vẽ nên quyền sở hữu lên từng tấc thịt.
"Cái thân thể này... từ giờ là của tao. Mỗi tiếng rên, mỗi giọt nước mắt, mỗi vết xước—là bằng chứng cho việc em thuộc về tao."
Không báo trước, hắn dùng tay bóp lấy cổ em. Không đủ mạnh để ngạt, nhưng đủ để em thấy tim mình đập như muốn nổ tung. Gitae cúi người xuống, lưỡi hắn lướt qua hõm cổ em, để lại một vệt ẩm lạnh. Rồi bất ngờ...
Xoạc!.
Tiếng vải bị xé toạc vang lên, áo em bị hắn giật xé rách không thương tiếc. Đôi mắt hắn nheo lại đầy mãn nguyện khi thấy làn da mỏng manh ửng hồng vì hoảng loạn và xấu hổ. Bàn tay thô ráp vuốt ve, rồi bất ngờ siết chặt lấy eo em, kéo sát em vào người hắn.Em có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cơ bắp rắn chắc quyến rũ đến mê người của hắn—cơ thể gã nóng rực, mạnh mẽ, và tràn đầy dục vọng ham muốn hoang dã như một con mãnh thú đang động dục.
"Sợ không?"
Em gật đầu, vô thức. Nhưng Gitae chỉ bật cười. "Tốt. Tao thích cảm giác đó. Thích nhìn em run, nhưng vẫn không dám bỏ chạy."
Hắn nắm lấy hai chân em lên, vác thẳng lên vai mình. Em cố vùng vẫy nhưng vô ích. Gitae cúi xuống, cắn nhẹ lên đùi trong của em—vết cắn để lại đỏ rực. Em cào lên lưng hắn theo phản xạ, để lại những vệt móng tay kéo dài đầy giận dữ và tuyệt vọng.
Nhưng Gitae... lại càng thích thú hơn.
"Em biết không, tao là một kẻ nghiện. Không phải nghiện ma túy, mà là nghiện nỗi đau của người khác. Nhất là nỗi đau của thứ đồ chơi mới."
Hắn không cho em thời gian thở. Động tác ngày càng điên cuồng. Cơ thể em bị lật từ nằm ngửa sang nằm sấp, hắn đè chặt lưng em xuống giường, giữ chặt như nhấn chìm em không cho em một lối thoát nào.
Em chẳng còn biết gì nữa ngoài hơi thở đứt quãng, tiếng rên bị nghẹn, và cơ thể mệt mỏi nhừ bên dưới hai mép thịt múp míp bị hành hạ mà sưng lên cái lỗ nhỏ thì sưng đỏ lên và đau rát mỗi khi hắn tiến vào, mạnh bạo, thô ráp và không thương tiếc móc khoáy đảo bên trong mị thịt ấm áp ẩm ướt mút chặt lấy con quái vật to lớn gân guốc của gã.
Gitae thì thầm sát tai em:
"Ráng nhớ cảm giác này đi. Vì đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Ngay đêm đó em bị tên cầm thú hoang dại đó điên cuồng hành hạ thân thể ngọc ngà đáng thương của em. Mỗi lần rút ra gần hết làm em vừa có thể hít thở một chút thì lại bị gã ta đâm vào lại lút cán chỉ chừa lại hai túi tinh lớn.Gã liên tục nắc mạnh hai túi tinh lớn liên tục đập vào mông em làm nó hơi ửng đỏ ngay nơi giao hoan dữ dội không ngừng chảy ra dịch nhầy nhớp nháp tanh ngọt của em. ngay đêm đó em bị tên chó điên động dục đó hành cho ngất lên,ngất xuống vừa tỉnh lại rồi ngất liên tục.Ngày hôm sau em tỉnh dậy khi đầu còn váng vất, giữa mùi ngai ngái của máu khô và tinh dịch, và nước hoa đắt tiền dính trên ga giường. Mắt mở không nổi, nhưng cơ thể thì vẫn nhận biết rõ ràng… đặc biệt là cái cảm giác âm ấm nhớp nháp giữa hai bên đùi trong và không ngừng chảy ra.Phía dưới thậm chí còn đau hơn như em tưởng. Cả toàn thân em đều bị nhức sau đêm hoan ái với hắn ta. Kiểu nhức đau đớn tê dại như này giống như một cuộc tra khảo kéo dài bằng dục vọng ha muốn mụ mị.
Em thở ra. Không khóc.
Vì đêm qua... em đã khóc hết nước mắt. Khóc đến mức mắt sưng đỏ, cổ họng giờ đang rất khô rát mà Gitae vẫn không dừng lại. Cứ mỗi lần em gào lên “đủ rồi” hoặc “dừng lại” là mỗi lần hắn dìm em sâu hơn đâm sâu vào bên trong điểm nhạy cảm của em, ép em vặn vẹo như một con thú bị xẻ thịt sống bất lực trước sức mạnh của kẻ thống trị điên cuồng này.
---
Có tiếng gõ cửa.
Không. Là tiếng khóa.
Em giật mình ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống để lộ khắp người em đầy dấu răng vết hôn đỏ chói và những vết tím bầm.Gitae bước vào, vẫn là dáng đi như không ai trên đời này xứng đáng nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn cầm ly nước, ao sơ mi đen xắn tay, cổ áo phanh rộng ra để lộ cặp ngực săn chắc và xương đòn đầy hấp dẫn của gã, và em biết nơi đó là chỗ mình đã cắn đêm qua nên trên ngực và cổ gã có vài vết cắn nhỏ là do em gây ra.
> “Ngồi dậy.”
Giọng hắn trầm và ngắn, không giận, không dịu dàng. Chỉ đơn giản là mệnh lệnh.
Em rụt người lại. Theo bản năng. Hắn nhếch mép cười.
> “Em học nhanh đấy. Biết sợ rồi à?”
Hắn ném ly nước xuống giường, nước bắn lên da em, lạnh buốt. Em run lên, nhưng không dám phản kháng.
---
Gitae trèo lên giường, chống một tay cạnh đầu em, tay kia siết cằm em thật chặt, đến mức xương dưới da răng rắc.
> “Tao mua em không phải để nhìn em khóc. Tao mua để nghe em rên.”
> “Em là búp bê tình dục. Là thứ đồ chơi biết rên rỉ và biết ướt đúng lúc.”
Hắn nói chậm rãi, như đang khắc từng chữ vào trong đầu em. Cái thứ âm điệu vô cùng nhẫn tâm, vô cảm nhưng lại kích thích đến khó hiểu.Em nên ghê tởm hắn. Nhưng... phần dưới bụng em lại co thắt.Cơ thể em đang phản bội em. Như thể nó đã ghi nhớ hắn rồi. Ghi nhớ sự chiếm hữu. Ghi nhớ bàn tay ấy – dù thô bạo, cũng là thứ duy nhất chạm vào em như muốn nghiền nát
---
> “Nằm sấp.”
Gitae vỗ mạnh vào mông em. Tiếng vỗ Chát! vang giữa căn phòng rộng, khiến da thịt em nóng rát. Em vẫn chưa quen. Nhưng cũng không còn sức để phản đối. Hắn kéo em xuống, đặt chân em vắt lên vai hắn, một cách thành thạo như đã làm với hàng trăm cơ thể khác trước đó. Nhưng em thì khác. Hắn bảo thế.
> “Em không giống bọn gái tao từng đụ. Em rên khác. Em khóc khác. Em dính hơn.”
Hắn nói rồi liếm một đường dọc theo cổ em. Lưỡi hắn ấm nóng. Bàn tay hắn thì nóng ấm như nung. Gitae không vào bên trong em ngay. Hắn dùng ngón tay đẩy từng chút một, chậm rãi, như muốn khiến em phát điên vì chờ đợi. Mỗi đốt tay thô luồn sâu là mỗi tiếng em rít qua kẽ răng, gồng người lên như một con rối bị kéo dây quá mạnh.
> “Cào đi. Tao cho phép.”
Một lát sau hắn nói trong lúc thúc sâu vào bên trong mật đạo mạnh hơn, và em không kiềm được – móng tay cắm sâu vào lưng hắn, để lại từng vệt máu trượt dài xuống sống lưng căng cứng.Gitae rên khẽ, nhưng không vì đau – mà vì hưng phấn. Cảm giác em quằn quại bên dưới hắn như thể khiến con thú hung ác bên trong hắn sống dậy. Mỗi cú va chạm là một cú xé tâm trí em ra làm hai: một phần van xin được thoát, một phần khác… khát được nuốt sâu hơn.
> “Mở miệng.”
Em chưa kịp hiểu thì hắn đã tống ngón tay ướt vào môi em. Vị của em – mặn, nhục nhã, tanh nồng – khiến em muốn nôn. Nhưng em vẫn liếm.
Vì hắn nhìn.
Và em học được rồi – khi hắn nhìn, em phải diễn.Hắn đẩy vào em mạnh hơn, dồn dập, không thương tiếc. Tiếng da thịt va vào nhau vang vọng trong căn phòng lạnh. Cảm giác ấy vừa đau, vừa như bị chọc thủng vào tận bên trong thứ gì sâu thẳm – không chỉ là cơ thể, mà cả linh hồn.
> “Búp bê, em biết không…” – Hắn cúi sát vào tai em, thì thầm giữa hơi thở gấp gáp –
“Tao không chỉ muốn đụ em. Tao muốn phá em.”
Một cú thúc sâu đến tận cùng khiến em giật người, miệng há ra không phát nổi âm thanh. Chỉ có tiếng nấc, tiếng rên lạc giọng – không còn phân biệt được là khoái cảm hay sợ hãi.
> “Em không cần tình yêu.”
“Em chỉ cần tao đè xuống, vặn vẹo, và bắt em nhớ tao cả đời.”
Cuối cùng, hắn rút ra. Dòng tinh dịch ấm nóng trào ra ướt đẫm giữa hai bắp đùi non em, nóng hổi như tro tàn.Em nằm thở dốc, mồ hôi lạnh trộn nước mắt. Cơ thể em không còn là của em nữa. Mọi tấc da, từng khe rãnh, từng cái rên – tất cả đã bị Gitae đóng dấu.Hắn ngồi dậy, châm thuốc, kéo em vào lòng như ôm một con búp bê rách.
> “Tao sẽ giữ em sạch. Sạch theo cách của tao.”
> “Để sau này, khi em nghiện tao, thèm tao, và phát điên nếu không có tao, em sẽ biết – ai là chủ nhân.”
Trước khi rời khỏi giường, Gitae cúi xuống thì thầm vào tai em, môi hắn dính mồ hôi, mùi thuốc lá cay xộc thẳng vào não:
> “Từ giờ, em không còn tên. Không còn quá khứ.
Em chỉ là của tao.
Và tao sẽ dạy em yêu cảm giác bị tao hủy hoại.”
–––––––
Kết thúc chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro