Món hàng số 17

Bối cảnh: trong thế giới ngầm em bị bắt đem đi đấu giá như một món hàng và hắn mua em về lắm món đồ chơi cá nhân của riêng hắn.

---

“Đồ vật, khi được đặt đúng tay kẻ điên… sẽ trở thành một tội ác hoàn hảo.”

Sàn đấu giá ngầm nằm sâu dưới lòng đất Seoul. Không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có những bóng đèn vàng nhạt treo lơ lửng trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng mờ đục như mùi tiền và thuốc súng.
Y/N — hay nói đúng hơn là em, là món hàng thứ mười bảy trong danh sách những món hàng cuối cùng được bán vào đêm nay.Mười sáu món trước đó đều là súng, người, kim cương máu hoặc một cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên. Nhưng em là ngoại lệ—

không phải vì em nổi bật, mà vì người mua được yêu cầu đặc biệt.Bọn đàn ông phía dưới cười nói vui vẻ, uống rượu mạnh, mắt nhìn lên khán đài như đang xem một con động vật đáng thương đang bị xiềng lại.Mắt em bị che lại bằng miếng vải đen, thân thể chỉ khoác một chiếc áo sơ mi trắng mỏng vừa vặn ôm sát người em gấu áo đủ dài để che được bên dưới . Hai tay bị trói, chân cũng bị trói chặt bằng dây da.

“Tiếp theo là món hàng số 17, yêu cầu đặc biệt từ ông Kim Gitae,” giọng người điều hành vang lên như kịch bản. “Chưa ai chạm, chưa ai thử. Tình trạng… còn mới hoàn toàn.”

Cả sàn cười ồ.

Tim em đập nhanh. Mồ hôi rịn ra từng lỗ chân lông. Nhưng điều khiến em sợ không phải là số người dưới kia — mà là người không xuất hiện, nhưng lại là chủ nhân tương lai của em.

Kim Gitae.

Cái tên đó vang lên như một bản án tử.

Người ta bảo hắn là con quỷ đội lốt người rất tàn nhẫn sẵn sàng ra tay với những kẻ nói những lời không hợp ý gã hoặc không vừa mắt gã, giết người không gợn máu tắm trong biển máu,và cực kỳ ghét những thứ gọi là “lãng mạn.” Hắn không yêu.Mà hắn thích phá nát rồi vứt.Sàn đấu giá yên lặng một lúc. Không ai dám ra giá — vì ai cũng biết hàng của Kim Gitae mà dám tranh thì mạng chắc cũng không cần nữa. Sau 10 giây chết chóc, người quản lý gật đầu.

“Được rồi. Giao dịch hoàn tất. Hàng chuyển đến penthouse phía Bắc, đúng yêu cầu khách đặt.”

Ngay lúc đó, một bóng người cao lớn vạm vỡ bước ra từ sau cánh gà. Không ai thông báo. Không ai dám ngẩng đầu.

Chỉ mình em nghe tiếng bước chân hắn.Chậm. Vững. Nặng như lưỡi rìu rơi xuống.Băng bị giật ra khỏi mắt. Em nhíu mắt vì ánh đèn.Và rồi, đập vào mắt là gương mặt đó.
Kim Gitae – người đàn ông khiến hàng loạt băng nhóm khác quỳ gối xuống, đang nhìn em từ trên cao nhìn xuống. Không cười. Không động lòng. Ánh mắt hắn như soi mói một món đồ sắp đem lên bàn mổ.

> “Được đấy,” hắn nhếch mép. “Cái mặt này trông cũng chưa đến nỗi làm tao thấy buồn nôn.”

Em chưa kịp hiểu thì một cú đấm giáng vào bụng.Không đủ mạnh để ngất. Nhưng đủ để cắt đứt hơi thở.

> “Luật đầu tiên,” hắn nói, cúi xuống, thì thầm vào tai em.
“Không được nhìn tao khi chưa có lệnh còn mà muốn nhìn khi chưa có sự cho phép của tao thì tao sẽ móc mắt của mày ra.”

“Luật thứ hai…” – ngón tay hắn siết lấy cằm em, kéo ngửa ra – “…mày là đồ của tao từ giây phút này. Không được cãi,cãi là tao bẽ răng.”

“Luật thứ ba…” – hắn cười, mắt ánh lên như kẻ săn mồi – “Tao có quyền làm bất cứ thứ gì với mày. Và mày… không có quyền từ chối và cái mạng quèn này của mày tao muốn để mày sống hay chết đều do tao quyết định.”

Một lúc sau bị ném vào ghế sau xe, em vẫn chưa thể hoàn hồn
Cơn choáng từ cú đấm, cái ánh mắt như lột da người ta chỉ bằng một cáivẻiếc của hắn, và sự im lặng chết chóc bao trùm khiến em cảm thấy mình không còn là người nữa.Chỉ là một món hàng.
Chiếc Audi đen bóng lao qua những con đường tối của Seoul. Bên trong, Kim Gitae ngồi cạnh, chân vắt chéo, tay đặt lên đùi em như thể khẳng định quyền sở hữu.Không ai dám mở miệng. Tài xế không nhìn kính hậu. Không có vệ sĩ nào dám đi cùng. Chỉ có em, với hắn – và hơi thở mùi thuốc lá lạnh tanh của một kẻ nghiện quyền lực.

> “Tao ghét những đứa thích lãng mạn,” hắn lên tiếng, tay siết đùi em mạnh hơn. “Tao không làm tình. Tao chỉ dùng. Hiểu không?”

Em gật.

Một cú tát. Đủ mạnh để đầu em nghiêng sang một bên.

> “Không ai dạy mày mở miệng ra khi được hỏi à?” – hắn rít lên.

“Em… hiểu…” – em đáp, giọng run như dây đàn đứt.

Hắn cười khẩy.

> “Tốt.”

Penthouse nằm trên tầng cao nhất của một toà nhà không có tên.Cửa mở bằng vân tay. Nội thất toàn màu đen, đỏ nhìn rất u tối ma mị căn phòng và nội thất được trang trí,bày trí rất phù hợp với tính cách không thích sự lãng mạng và có phần điên cuồng của gã ta. Không có hoa,– chỉ có camera để giám sát,có dây trói,còng tay,roi da và những thứ dụng cụ khác.

> “Cởi đồ mày ra.”

Hắn đứng đó, nhìn em như thể đang xem một chương trình dọn dẹp.
Từng mảnh vải tuột xuống, lạnh lẽo, nhục nhã, trống rỗng. Em không dám che.

> “Bước đến.”

Em bước.

> “Quỳ xuống.”

Em quỳ.

> “Ngẩng mặt lên. Tao muốn nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mày khi tao dùng mày.

Sàn đá cẩm thạch lạnh như băng. Em quỳ trần trụi, hai đầu gối sưng đỏ lên do quỳ lâu,nhưng không dám kêu vì em biết nếu em kêu sẽ bị gã đánh. Hơi thở Gitae lướt trên đỉnh đầu, nhẹ đến rợn sống lưng.

> “Mày run,” hắn nói, giọng thản nhiên như đọc tin tức.
“Được. Tao thích những món đồ biết sợ.”

Một tiếng cạch. Dây da bị quăng xuống trước mặt em.

> “Quay lưng lại. Chống tay lên ghế.”

Em làm theo. Không dám nghĩ. Không dám phản kháng.Một cú tét mạnh từ sợi dây da giáng thẳng lên tấm lưng ngọc ngà trắng trẻo của em. Em thở gấp, miệng cắn chặt.Để không phát ra một tiếng rên khẽ nào.

> “Không hét à?” – hắn hỏi.
“Đồ chơi biết nhịn đau cơ đấy…”

Lại thêm một cú. hắn đang đóng dấu sở hữu như để chứng minh rằng món đồ này là của hắn ta thuộc quyền sở hữu của gã không ai được phép chạm vào trừ gã.

> “Tao sẽ không dịu dàng đâu, nên đừng mong,” hắn gằn giọng.

“Thứ như mày, tao mua về là để phá hoặc chỉ để lợi dụng, phá cho nát bét khi không sử dụng được nữa thì vứt.”

Chân em bị kéo rộng ra. Hắn cởi thắt lưng ra một tiếng Cạch! vang lên trong căn phòng rộng lớn hắn ta giải phóng con quái vật thô to với kích thước khủng hình trụ đầy gân guốc đến đáng sợ,gã chợp lấy bao cao su để trên bàn rồi xé bao bọc vào dương vật của gã ta, rồi đâm thẳng vào mà không hề có sự báo trước nào.không nới lỏng cũng chả bôi chơn không có khởi động. Không vuốt ve. Chỉ có sự xâm nhập trần trụi, tàn bạo, điên cuồng như dã thú làm em vừa nghẹn thở vừa đau đớn trong sự nhục nhã bất lực để tên đàn ông xa lạ cưỡng hiếp.

> “A—!” – em phát ra tiếng rên, lần đầu trong đêm.

Gitae siết cổ em từ phía sau, cúi sát tai:

> “Tốt, cứ rên như thế. Tao muốn cả toà nhà biết món đồ tao vừa mua về có âm thanh ra sao và tuyệt như thế nào.”

Hắn thúc mạnh hơn, đâm sâu hơn, tiếng da thịt va đập vào nhau dội lên từng vách tường bọc nhung. Em khóc, nhưng không thể dừng lại. Cơn đau truyền lên từ bên dưới xé, rát, ướt át đầy đau đớn và em cũng chả có tư cách để cầu xin gã ta nhẹ hoặc dừng lại em chỉ đành bất lực để gã lợi dụng như một món đồ chơi. Hắn kéo tóc, bắt em ngẩng mặt lên nhìn vào tấm gương:

> “Nhìn đi. Nhìn cái mặt mày khi bị tao dùng. Dơ bẩn. Thỏa mãn. Mày nghĩ mày là người hả?”

Hắn cười, ánh mắt chìm trong dục vọng, rồi cúi xuống cắn mạnh vào bờ vai nhỏ của em, để lại nhiều hết hôn hicky đỏ chót và những dấu răng đỏ thẫm.

“Tao sẽ không dừng cho đến khi mày hỏng.”

“Và tao sẽ chơi nát mày.”

Sau khi xong, Gitae rút ra,sau khi giải tỏa được nhu cầu của mình.

> “Tắm đi. Mày còn phải sạch sẽ cho lần sau.”

“Tao sẽ kiểm tra. Nếu bẩn, tao sẽ dùng mày ngay giữa nhà bằng tay.”

Rồi hắn bỏ đi, không thèm nhìn lại.
---

Chương 1 kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro