C26

Tôi ngồi trong quán cà phê, khi thấy xe anh từ đằng xa, tôi đã vội vàng nghiêng người dán vào kính cửa sổ cố sức nhìn ra ngoài, chỉ sợ bỏ sót bất kì vẻ mặt, động tác nào của anh.

Mỗi ngày đều như vậy, anh không vội xuống xe, đợi vệ sĩ đi sau lên mở cửa cho anh, rồi anh mới bước xuống, lấy ngón tay bóp đầu thuốc, vất đi. Tôi đưa ngón tay cách một tấm kính vuốt ve bóng hình anh.... cho đến tận lúc anh đi vào tòa nhà nguy nga sang trọng kia.

Tôi đã từng chờ anh, ôm anh một cách quang minh chính đại. Vậy mà bây giờ, nhìn trộm anh một cái từ xa cũng xa xỉ như thế. ... Vài ngày trước, tôi về nhà tìm anh, bảo vệ nói anh đã dặn: không cho phép tôi qua cổng chính. Thấy vẻ mặt khó xử của bảo vệ, tôi đành ngồi trên thềm đá một cách đáng thương hại, đợi anh. Đợi đến khi gần tối, vài người khiêng một đống đồ vật ra, quăng vào đống rác cách đấy không xa... Vào buổi chạng vạng đấy, tiết trời đầu thu, gió thổi quần áo mong manh. Tôi cảm thấy lạnh run quỳ xuống đất, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, tôi nhặt mấy thứ trước thùng rác lên.

Bức tranh, hoa bỉ ngạn héo rũ, chiếc đèn màu cam bể nát, còn có cả chiếc ga trải giường chúng tôi đã từng nằm... những thứ mà anh đã từng rất quý trọng... Mỗi một đồ vật đều quý báu như ký ức của tôi, anh lại vất đi như rác...

Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua người đàn ông như anh, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Anh dùng phương thức quyết tuyệt như thế nói cho tôi biết, chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản, cũng đồng nghĩa với việc, chuyện anh không muốn làm không ai có thể lay động được anh.

Nếu anh đã quyết định, tôi nên tôn trọng. Yêu anh thì làm như anh mong muốn, không để anh thấy tôi nữa...

Lúc rời khỏi, tôi lưu luyến quay đầu nhìn về cửa sổ phòng tôi một cái, chiếc rèm ren tơ tằm đã không còn. Căn phòng trống không, tựa như cuộc sống trống rỗng của chúng tôi... Trên con đường tôi đã đi qua hơn nghìn lần, mắt cá chân đau theo từng bước đi... Bác sĩ nói lúc còn nhỏ mắt cá chân của tôi đã từng bị thương, lúc này vết thương cũ tái phát, lại chịu kích thích lặp lại nhiều lần, khả năng phục hồi hoàn toàn không quá lớn.

Nhớ tới tình cảnh còn bé ngã bị thương, ngoại trừ cười khổ ra tôi còn có thể làm gì. Thù hận cũng giống một loại vết thương trong xương, khi nó không đau, bạn sẽ quên nó. Nhưng bạn không biết lúc nào nó dùng sự đau đớn nhắc nhở bạn rằng nó đã từng bị tổn thương. Bạn có thể dùng hạnh phúc trộm được mà gây tê nỗi đau, nhưng bạn không thể phủ nhận nó còn tồn tại...

Anh không tin tôi là đúng, tôi có thể cầm dao sau thời gian triền miên mãnh liệt, có ai dám cam đoan nhiều năm sau, vào một đêm nào đó tôi sẽ không giương súng khi ở trong lòng anh? Có lẽ, chia ly với tôi là lối thoát tốt nhất. Cả đời không gặp, để yêu và hận mai táng theo thời gian... ...

"Nhìn ông ta thế này, có ý nghĩa gì sao?"

Không biết Siwon ngồi xuống đối diện tôi từ bao giờ. Tôi cũng biết không có ý nghĩa gì, tôi đã cố gắng hết sức để khống chế bản thân, nhưng tôi thật sự rất nhớ anh. Tôi vừa mở mắt đã muốn xuống tầng ăn sáng cùng anh. Đi tới đâu cũng muốn về nhà. Mỗi đêm tôi không làm gì, ngồi trong căn phòng xa lạ, ngồi trên chiếc ghê sofa xa lạ chờ anh, nghĩ đến không bao giờ gặp anh nữa, tôi hoàn toàn không muốn vượt qua ngày thứ hai... Nên tôi chỉ có thể tới đây mỗi ngày, nhìn anh đi từ xa tới, rồi dõi mắt nhìn anh đi. Siwon cầm lấy tay của tôi, ôm lại trong lòng bàn tay anh:

"Miyoung, anh đã liên hệ cho em bác sĩ chỉnh hình tốt nhất, vé máy bay... anh đã mua rồi, cuối tuần đi."

"Tâm trạng gần đây của anh ấy không tốt, rất không tốt! Em lo cho anh ấy."

Tôi còn đang nhìn vào cánh cửa anh đã đi khuất.

"Sao em biết?"

"Khi tâm trạng của anh ấy không tốt sẽ vô thức chọn áo sơ mi tối màu. Mấy ngày hôm nay anh ấy toàn mặc màu đen... Anh ấy là một người có khả năng kiềm chế rất tốt. Người khác chỉ nhìn thấy sự quyết đoán của anh ấy, thật ra, anh ấy cũng có những lúc phân vân mâu thuẫn... Có chuyện gì khiến anh ấy rất khó quyết định, thì anh ấy sẽ châm một điếu thuốc, đặt bên môi từ từ hút... Đợi đến khi quyết định được, sẽ lấy ngón tay dập thuốc..."

"Quên ông ta đi."

"Điều em lo lắng nhất chính là buổi tối khi anh ấy về nhà, không ai chờ anh ấy..."

Tôi rút tay về, cầm chiếc bút trong tay, cẩn thận viết lên chiếc lót cốc đã sớm bị tôi viết đến lẫn lộn mơ hồ: "Tae, em yêu anh! Em đợi anh!" Tôi không biết bản thân mình cuối cùng viết bao nhiêu lần, dù sao những hàng chữ giao nhau, mực nước xanh đen, trừ tôi ra có lẽ không ai thấy trên đó viết cái gì...

Thật ra Kim Taeyeon nói rất đúng, yêu không phải dùng miệng để nói, cũng không giữ trong lòng mà nhớ đâu. Với anh, tình yêu của tôi chỉ là để chống đỡ nối hận của anh, chẳng qua chỉ là để bảo vệ Siwon mà thôi. Và so với tình yêu của anh dành cho tôi, tình yêu bé nhỏ này của tôi hoàn toàn không xứng với lời thề mà tôi đã từng nói!

Trước khi ra nước ngoài, tôi lại trở về nhà của chúng tôi một lần. Bảo vệ vẫn nói một câu:

"Xin lỗi, ông ấy không cho phép cô bước qua cánh cổng này lần nữa."

"Tôi biết."

Tôi đưa cho anh ta đĩa CD tôi thu mất một đêm:

"Phiền anh giúp tôi đưa cho thím Lee cái này, chuyển lời của tôi cho thím Lee: nếu tâm trạng của ông ấy không tốt, bật nó lên cho ông ấy nghe."

Đó là những bản dương cầm mà tôi đã đàn, đều là những dòng nhạc rất êm dịu nhẹ nhàng, cũng đều là mấy bài anh thích nghe khi tâm trạng không tốt. Mặc cho anh có cần hay không, đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho anh. Khi rời khỏi, tôi liếc mắt nhìn căn biệt thự chúng tôi đã sống với nhau tám năm này lần cuối. Nó thật khang trang lộng lẫy! Trước đây chưa từng nhĩn kỹ, bởi trong mắt tôi chỉ có anh.

Con người đôi khi cũng có lúc nực cười thế này. Trước đây thấy bánh ga-tô rất khó ăn, nay lại nhớ lại chiếc bánh mình ăn trong nước mắt ngày sinh nhật mười tám tuổi, rất ngọt... Không thể quay trở lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất, trở lại cái đêm sinh nhật mười tám tuổi cũng tốt, ít nhất tôi còn có thế trông thấy anh mỗi ngày, nghe tiếng bước chân anh mỗi ngày...

Đi được một đoạn rất xa, tôi lại quay đầu nhìn về cửa sổ phòng đọc của anh, dưới ánh nắng mặt trời lóa mắt, tôi không nhìn thấy rõ bên trong...

Nhưng tôi cảm nhận được, ánh mắt của anh: quyết tuyệt! Tôi ngẩng đầu lên không để nước mắt rơi xuống, để lại cho anh nụ cười cuối cùng.

"Em đi đây! Sẽ không để anh phải nhìn thấy em nữa! Nếu như đây là điều anh muốn..."

"Em chỉ xin anh, đừng nhớ em..."

...

Khi đi vào cửa kiểm tra an ninh, tôi không cam lòng đưa mắt nhìn khắp ngõ ngách của sân bay. Biết rằng anh sẽ không tới nhưng vẫn không bỏ được sự hoang tưởng không thực tế đó. Anh không cần giữ em lại, để cho em nhìn từ xa một lần, để em biết màu áo sơ mi của anh, có phải màu trắng hay không...

Tôi mất mát quay người, hít một hơi thật sâu, đi theo Siwon ra cửa khởi hành. Từ nay về sau, tôi sẽ một mình đối mặt với cuộc sống của tôi. Tương lai? Không ai đoán trước được điều gì, thế nên mới làm cho người ta hy vọng! Khi còn ở bên anh, tôi chưa từng suy nghĩ tới tương lai, đối với tôi, tương lai là một giấc mơ rất xa vời. Rời khỏi anh, chợt phát hiện ra trong nỗi đau khổ tuyệt vọng, bản thân mình cái gì cũng không có, chỉ có tương lai!

Thời gian thật là một thứ gì đó rất tuyệt diệu, vết thương sâu bao nhiêu đều có thể điều trị khỏi, ngay cả nỗi đau đớn xé rách tim gan đều có thể yên bình trở lại.

Phiên ngoại

Bận rộn một ngày, Kim Taeyeon đi ra khỏi cửa khách sạn. Gió lạnh phả vào mặt anh.

"Ngài muốn đi đâu?"

Lái xe hỏi. Anh bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào. Đi hội quán? Anh vừa nhìn thấy những cô gái ăn diện trang điểm đậm kia đã thấy nhức đầu. Lần trước có một người phụ nữ rất đẹp, nũng nịu ngồi trên đùi anh, khi đấy anh có loại cảm giác bị đàn bà...

Kwon Yuri nói anh nên đi bệnh viện, xem có phải có bệnh hay không. Anh nói, không phải anh không muốn, mà là sợ vào lúc sung sướng nhất, hưng phấn nhất đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ trong lòng không phải cô ấy! Anh chịu đựng đủ cái loại trống rỗng sau khi phát tiết xong dục vọng này rồi.

Trên thực tế, cũng là anh không muốn. Từng thử lên giường với người phụ nữ mình yêu thương nhất, từng thử thử cảm giác tình dục lên đến đỉnh được cô ôm hôn, được bàn tay ấm áp của cô vuốt ve trên cơ thể.... thì đàn bà có vóc người hoàn mỹ thế nào cũng đều không làm anh hướng tới được.

Về nhà? Vừa nhìn thấy ghế sofa trống rỗng, đầu anh lại càng đau.

Anh ngồi trên xe nhìn khách sạn sáng đèn rực rỡ, nhìn một đôi tình nhân ôm nhau mang theo nụ cười mơ màng đi vào khách sạn, anh chỉ có thể ngồi trong xe nghe một bản nhạc dương cầm, hút một điếu thuốc. Anh có một khách sạn xa hoa như thế, có thể cho vô số người giữa đêm khuya có một căn phòng ấm áp. Anh còn có đủ chỗ ăn chơi, ví như quán massage, sòng bạc, club cao cấp, rất nhiều nơi có thể khiến vô số đàn ông muốn ngừng mà ngừng không được. Mà trong đêm tối hiu quạnh anh luôn luôn không có chỗ để đi.

Anh hút hết một bao thuốc lá, người lái xe xem ra hơi mệt mỏi, vệ sĩ ngoài xe cũng đứng đến cứng ngắc. Anh nhìn quán café đối diện, mở cửa xe nói với mấy người vệ sĩ:

"Vào kia uống tách cà phê."

Sau khi Miyoung đi, anh đã lâu rồi không uống. Quán cà phê không quá lớn, chỉ có lác đác vài người. Anh chọn một chỗ ngồi sát của sổ.

"Tiên sinh, ngài muốn uống loại cà phê nào?"

Cô nhân viên phục vụ hỏi.

"Espresso đi."

Anh nhàm chán cầm chơi gạt tàn, vừa muốn châm một điếu thuốc, ánh mắt bất chợt bị một tấm lót cốc kỳ quặc thu hút. Tấm lót cốc đáng nhẽ phải trắng thuần, nay lại nhuộm màu xanh đen, mặt trên mơ mơ hồ hồ tràn ngập chữ.

Anh nhìn nét bút trên đó, điếu thuốc trên tay bị niết đến méo mó. Nữ phục vụ trông thấy vẻ mặt của anh, vẻ mặt áy náy nói:

"Xin lỗi, tôi đổi cho ngài một cái khác."

"Không cần."

Bàn tay cầm tấm lót cốc của anh bắt đầu trở nên lạnh giá. Nữ phục vụ cười giải thích cho anh:

"Đây là do một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu viết. Liên tục khoảng mười ngày, mỗi ngày cô ấy đều tới đây, từ sáng đến tối đều nhìn sang khách sạn đối diện, mỗi lần đến đều viết chữ lên đấy."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới tầng là xe anh đang đỗ.

"Chúng tôi không biết rốt cuộc là cô ấy viết cái gì, nhưng chúng tôi đoán rằng cô ấy thầm yêu một người đàn ông nào đó trong khách sạn đối diện, nên chúng tôi vẫn giữ lại tấm lót cốc này giúp cô ấy, hy vọng có một ngày người đàn ông kia sẽ tới nơi này, nhìn được những gì cô ấy viết."

...

Cà phê trong tay anh đã lạnh ngắt, anh vẫn nhìn không dời mắt vào tấm lót cốc trong tay, nhìn một mảnh mơ hồ trước mắt. Có lẽ người khác không nhìn ra trên đây viết gì, nhưng anh nhìn ra được. Đó là năm chữ đã viết mấy nghìn lần, mấy vạn lần: Tae, em, yêu, anh, chờ. Anh nghĩ, cô nhất định là muốn anh biết. Tae, em yêu anh... Anh chờ em...

Anh cười, vuốt ve những nét chữ trên đó, phảng phất như nhìn thấy hình bóng cô ngồi đây, cúi đầu viết chữ. Anh nhớ mỗi khi cô làm gì đó đều rất chăm chú, cúi thấp đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu... Anh cười, lấy tấm lót cốc, nhìn ra chiếc xe ngoài khách sạn:

"Miyoung, tôi sẽ không ép em lần nữa... Tôi hứa với em, tôi có thể chờ, chờ em quên đi thù hận, chờ em có thể tha thứ cho tôi, cho dù bao lâu... tôi nhất định sẽ chờ em quay về!"

***

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, Kim Taeyeon cầm một bó cúc trắng đi tới mộ. Không hề ngoài ý muốn, anh thấy sĩ quan Im đang cẩn thận lau chùi bia mộ. Ông đã già rồi, đầu tóc đã đầy những sợi bạc, ngay cả cảnh phục phẳng phiu kia cũng không che đậy được tấm lưng đã không còn thẳng, cong vẹo. Anh thử một vài lần, cuối cùng cũng gọi ra được:

"Cha!"

Khi gọi ra mới phát hiện thấy dễ hơn tưởng tượng rất nhiều. Sĩ quan Im quay người lại rất nhanh, đôi mắt lấp lánh ánh nước. Kim Taeyeon coi như không vấn đề gì mà cười, dùng giọng điệu rất bình tĩnh êm tai nói:

"Nghe nói cha nghỉ hưu rồi."

"Đúng vậy! Cuối cùng cũng có thể về hưu nghỉ ngơi."

Sĩ quan Im cúi đầu, tiếp tục lau chùi bia mộ.

"Cha đã lo liệu việc di cư, mấy ngày nữa sẽ đi Australia dưỡng lão."

"À. Australia là một nơi khá tốt!"

Anh đặt bó cúc trắng trong tay xuống cạnh một bó hoa bách hợp trắng khác. Nhiều năm như vậy, trong lòng anh cuối cùng vẫn có nhiều nút thắt không tháo gỡ được. Từ khi Miyoung rời khỏi anh, hình như anh thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa, cái gì cũng nghĩ thông suốt. Ân oán gì đó bất quá chỉ dùng để giày vò lẫn nhau mà thôi. Học cách tha thứ cho người khác, mới có thể giải thoát cho chính bản thân mình. Đời người vốn cũng rất ngắn ngủi, khi có thể cười không nên để chính mình hận, đặc biệt là đừng căm ghét những người quan tâm đến mình.

"Tae, cảm ơn con có thể tha lỗi cho cha."

Sĩ quan Im cay đắng cười, giọng nói có chút chênh vênh:

"Cho tới bây giờ cha không hy vọng con có thể gọi cha một tiếng: cha."

"Năm đó cha làm cũng vì tốt cho con."

Sĩ quan Im nhìn anh, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống từ khóe mắt:

"Suy cho cùng cũng là cha sai, nếu cha không làm mất súng, con cũng sẽ không..."

"Chuyện quá khứ rồi, nói những lời này còn ý nghĩa gì đâu."

"Tae, là cha phá hủy tương lai của con, làm hỏng một đời con."

"Cha! Con bây giờ tốt lắm, xã hội đen rất phù hợp với con."

Kim Taeyeon cầm lấy chiếc khăn trong tay ông, cúi người lau chùi bụi bặm trên bia mộ.

"Với lại, con đã sớm nói, con không phải vì cha, mà là vì mẹ con! Đáng tiếc là bà không có phúc, không đợi được đến lúc theo cha sang Australia an hưởng tuổi già."

"Vậy còn con?"

Sĩ quan Im khẩn thiết nhìn anh:

"Thu tay lại đi, theo cha đi Australia, trải qua những ngày thanh tịnh."

Anh có chút dao động, đã từng lăn lộn trong xã hội đen đánh đánh giết giết, từng lăn lộn trong thương trường giết người không dao, cái gì cần có anh cũng đều có, nên bỏ qua cũng đã bỏ qua. Có lẽ nên tìm một nơi yên ổn mà sống yên tĩnh qua ngày! Anh gật đầu:

"Con đang đợi một người, đợi cô ấy trở về con nhất định sẽ đưa cô ấy đi gặp cha."

"Đến lúc đó cha sẽ làm cho con món cá kho con thích ăn nhất."

"Cảm ơn!"

Trong nghĩa địa nặng nề, họ nhìn nhau cười. Có một số ân oán, muốn cởi bỏ thì rất dễ dàng. Không phải là phải quên đi, mà cần phải đổi một góc độ khác để nhìn hoàn cảnh thực tế của người ta.

Khi sắc trời dần tối, Kim Taeyeon mua một bó hoa bỉ ngạn đi sang một khu mộ khác, đặt trên một bia mộ. Anh nói: "sinh nhật vui vẻ!" Người con gái trên bức ảnh mỉm cười với anh. Anh lấy khăn lau mộ bia cẩm thạch, cười nói: "Em xem, chỉ có tôi nhớ kỹ ngày sinh nhật của em..." "Park Miyoung, tha lỗi cho tôi! Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu rõ tôi tàn nhẫn với em bao nhiêu."

***

Hai năm, đối với một số người là rất ngắn, còn đối với những người mang nỗi nhớ trong mình, nó dài đằng đẵng. Thế nên, với người chờ đợi, nghe thấy bất kỳ tin tức nhỏ bé nào đều có giá trị đến mức hưng phấn, ngoại trừ một loại tin tức...

Kim Taeyeon ngồi trong nhà hàng khách sạn, yên lặng nghe bản nhạc dương cầm được phát trên truyền hình. Bàn bên cạnh có hai chàng trai đang trò chuyện. Một cậu trai còn rất trẻ lắng nghe bản nhạc, khó hiểu nói:

"Công ty SM nghĩ thế nào vậy, đầu tư nhiều tiền thế để tâng bốc cô gái đến mặt cũng không dám lộ này?"

"Cậu thì biết cái gì. Tôi đã gặp cô gái này rồi, khỏi phải nói có bao người mê, còn làm cho Lee Donghae điên đảo thần hồn."

Một cậu chàng khác nói.

Kim Taeyeon đổ đầy ly rượu vang, một hơi uống sạch.Tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.

"Thảo nào!"

Cậu trai khinh thường bĩu môi:

"Nói thật, tiếng đàn dương cầm cũng khá hay, cô ấy không đi đường này cũng có cơ hội nổi tiếng như thế."

"Không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi thấy Lee Dong Hae với cô ấy là thật tình đấy. Tôi còn nghe Lee Dong Hae nói tháng sau Kim Miyoung sẽ về nước, họ dự định đối diện với giới truyền thông, tuyên bố tin tức đính hôn."

"Lee Dong Hae thật vẫn giữ bộ ấy, mánh khóe làm việc đến tận cùng này, cô gái kia không nổi danh mới là lạ. Đến lúc đó anh ta thua lỗ bao nhiêu cũng kiếm lại được."

Bọn họ vẫn còn tiếp tục trò chuyện. Kim Taeyeon buông chiếc ly vỡ vụn trong tay, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng. Bóng lưng anh vĩnh viễn mạnh mẽ như thế, bờ vai vĩnh viễn có thể chống đỡ được cả trời đất, chịu đựng được những bị thương mà người khác thể gánh đỡ được...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro