BẢN SỬA ĐỔI - CHƯƠNG 117: ĐỘI QUÂN CON RỐI

BẢN SỬA ĐỔI - CHƯƠNG 117: ĐỘI QUÂN CON RỐI
#cv: Shu
#edit: Vy

Việc Thuận Đức đến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Bầu trời bên ngoài cháy rụi nhuộm đỏ sắc máu.

Không Minh cau mày, lập tức đẩy cửa, Lạc Cẩm Tang cũng vội vã chạy theo.

Không lâu sau, không ít ngự yêu sư cùng yêu quái đồng loạt ngự phong bay lên từ Bắc thành, thẳng đường đến biên cảnh.

Kỷ Vân Hòa nhìn qua cửa sổ điện phụ, liền trông thấy đoàn người lũ lượt ngự phong bay lên, giống như những hạt mưa cuốn đến biên giới. Lâm Hạo Thanh lau sạch máu trên khóe miệng, bấy giờ mới nói: "Hoảng cái gì." Hắn có mấy phần tự giễu, "Đây mới chỉ là sức mạnh từ khoảng cách trăm dặm của nàng ta thôi."

Một câu của Lâm Hạo Thanh đã khiến thần sắc Kỷ Vân Hòa càng nghiêm trọng, Kỷ Vân Hòa nhìn về phía Lâm Hạo Thanh: "Nàng ta vẫn còn cách trăm dặm?"

"Nàng ta mượn Tư Ngữ thấy được ta, ta đương nhiên cũng thấy nàng ta." Lâm Hạo Thanh nói, "Nàng ta hiện giờ tuy cách trăm dặm, nhưng muội và ta nói thêm vài câu, nàng ta có lẽ chỉ còn cách mấy chục dặm rồi. Ngũ hành hệ mộc, thuật ngự phong vốn dĩ đã lợi hại hơn người khác rất nhiều*, nay lại có thêm sức mạnh của thanh loan và đại quốc sư, thao túng gió trên thế gian, đối với nàng ta mà nói, cũng là chuyện dễ dàng."

(*trong Ngũ hành, Mộc sinh Phong nha mấy đứa :v)

Thuận Đức công chúa vẫn cách biên giới xứ Bắc chừng trăm dặm, biên giới cách Ngự Yêu đài lại thêm trăm dặm nữa, mà vừa rồi Thuận Đức lại thông qua Tư Ngữ thấy được Lâm Hạo Thanh, rồi sau đó thao túng gió nổi lên...

Kỷ Vân Hòa nhìn lướt qua vật dụng tán loạn trong phòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên gương mặt Trường Ý: "Sức mạnh của Thuận Đức còn vượt xa tưởng tượng của chúng ta, kết giới là ta hạ cột trụ, ta phải đi biên cảnh. Nếu kết giới bị phá, ta sẽ dụ Thuận Đức đến chỗ lôi hỏa dung nham. Trước khi Trường Ý tỉnh lại, nhờ huynh trông nom chàng giúp ta."

Nàng dứt lời, xoay người rời đi, Lâm Hạo Thanh gọi tên nàng, nhưng chỉ nhìn Trường Ý trên giường, không hề nhìn nàng:

"Không được liều mạng."

Bốn chữ, ở thời khắc này bật thốt lên, Lâm Hạo Thanh nói với nàng, giống như lời người nhà nói với nhau.

Khóe miệng Kỷ Vân Hòa khẽ giật: "Được."

Kỷ Vân Hòa dậm chân rời khỏi điện phụ, chín cái đuôi hồ yêu sau lưng vùng vẫy trên không trung, bóng dáng nàng như khói, thoáng chốc đã vạch ngang chân trời, hòa vào những "hạt mưa" đằng xa.

Lâm Hạo Thanh bước tới bên cạnh Trường Ý vẫn còn nằm trên giường, hắn nhìn giao nhân đang nhắm mắt, ngón tay thon dài của giao nhân khẽ run lên.

Lâm Hạo Thanh nói: "Nàng sẽ không có chuyện gì đâu."

Đầu ngón tay run rẩy, chầm chậm an tĩnh trở lại.

...

Thời điểm Kỷ Vân Hòa tới biên giới, trông thấy một màn mà nàng vạn lần không ngờ tới.

Nàng vẫn cho rằng, Thuận Đức chỉ tới một mình, nhưng thật không ngờ, nàng ta lại có thể dùng thuật pháp tạo ra một đại quân con rối thuộc về nàng ta...

Phạm vi rộng lớn bên ngoài kết giới đã không thấy bóng dáng nạn dân, trong tầm mắt đều chỉ thấy con rối lấp ló thanh quang của Thuận Đức!

Bọn họ biểu tình hoang dại, vẻ mặt đờ đẫn, mỗi người mi tâm đều nối với khí tức màu xanh, dẫn đến một điểm vô định rất xa ở phía nam. Bọn họ giống như con kiến không có tri giác, nghe theo lệnh của kiến chúa, người trước gục ngã người sau lập tức tiến lên.

Pháp thuật hệ mộc thao túng bọn họ đâm vào bức tường lửa cao ngất như mây, bọn họ tức khắc bị thiêu hủy.

Trong không khí, nhất thời nồng nặc mùi xác cháy hôi thối cùng tro bụi tán loạn.

Kỷ Vân Hòa đứng trên tường thành, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy cuối dòng ánh sáng xanh có một thân ảnh mặc hồng y cố hữu, ả chân trần ngồi trên cỗ kiệu mấy chục người khiêng.

Một màn này, khiến cho Kỷ Vân Hòa bất giác nhớ đến rất nhiều năm về trước, nàng ở Ngự Yêu cốc, lần đầu gặp Thuận Đức.

Cao ngạo, lạnh lùng, nắm quyền sinh sát trong lòng bàn tay.

Chẳng qua là so với lúc ấy, vẻ điên cuồng của ả còn tăng thêm mấy phần. Ả ngồi trên kiệu uống rượu, hết rượu liền tiện tay ném một cái, bầu rượu mang theo thuật pháp của ả bay tới phía xa, ầm ầm va vào bức tường lửa.

"Oanh", một tiếng vang cực lớn!

Thoạt nhìn chỉ là một bầu rượu không thể nhỏ bé hơn được nữa, nhưng lại làm kết giới thủng một lỗ, toàn bộ kết giới ầm ầm rung lên, chẳng qua ngọn lửa rất nhanh lại đốt lên, vá lại lỗ thủng ấy.

Bên trong kết giới ai nấy đều kinh hãi.

Thuận Đức thấy vậy trái lại cười phá lên, tiếng cười của ả theo gió truyền khắp xứ Bắc hoang sơ, làm tất thảy dân chúng lồng ngực thắt lại.

Kiệu của ả dừng trước kết giới trăm trượng. Ả vẫy tay, sợi chỉ xanh trong tay chuyển động.

Thanh quang dưới lớp da của đoàn rối chợt lóe lên, bước chân dần tăng tốc, cuối cùng chuyển sang chạy điên cuồng, từng người nối tiếp nhau, liều mạng xô vào kết giới, tựa như thiêu thân lao vào đống lửa, nhất thời, dưới chân kết giới bụi bay mù mịt, bụi đất bị xới tung, che khuất cả bầu trời.

Kết giới đem tất cả bụi bặm cùng hỗn loạn ngăn cách ở bên ngoài, nhưng cái cảnh liều mạng kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên này, dưới con mắt của người có lý trí đều vô cùng đáng sợ.

Dù là những ngự yêu sư cùng yêu quái này trên tay đều từng dính máu tươi, bọn họ cũng không tránh khỏi mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Trận chiến này không giống những trận chiến khác. Bất cứ quân sĩ nào trong trận chiến đều là vì tìm đường sống, nhưng đại quân của Thuận Đức lại vì... tìm chết.

Dần dần, bọn họ người đông vô kể, từng tầng từng tầng, dùng hài cốt cùng tro bụi đắp thành một ngọn núi sát kết giới.

Độ cao như muốn tràn qua tường thành.

"Chúng muốn chết, vậy hãy để cho chúng tới đi." Kỷ Vân Hòa nói như vậy, nàng ở trên tường thành vẫy tay hạ lệnh.

Bên trong kết giới, trên tường thành, từ từ dâng lên một cột khói xám, ngay sau đó, trên mười mấy cửa khẩu biên giới đều dâng lên khói lửa, mỗi cửa khẩu đều có cột kết giới Kỷ Vân Hòa hạ, hắc hồ hỏa bên trong đốt thành hỏa trụ khổng lồ chống trời.

Kỷ Vân Hòa trong tay niệm quyết, trận pháp dưới chân chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ, linh quang như nước trên mặt hồ, tầng tầng sóng gột, thanh tẩy không gian.

Hắc hồ hỏa làm bùng lên ngọn lửa như hai cái đuôi hồ yêu. Ngọn lửa múa trên tường thành, vừa như đuôi vừa như hai bàn tay lớn, quét qua kết giới, xô đổ ngọn núi chất từ thi thể những con rối.

Ngọn lửa màu đen gào thét càn quét trên mặt đất.

Mà lúc Kỷ Vân Hòa niệm quyết, lại khiến cho Thuận Đức ở bên kia chiến tuyến nhìn thấy nàng.

Từ khoảng cách trăm trượng, mi mắt Thuận Đức trùng xuống.

Ả từ trên cỗ kiệu to lớn đứng lên.

Tiếng gió sau lưng ả rít gào, thổi tung tay áo ả, Thuận Đức hời hợt lấy một mũi tên trên người thuộc hạ đứng đằng sau, ả không dùng cung, chỉ nắm phần lông vũ trên cung tên, giống như sắp chơi trò ném tên vậy.

Mà "ống tên" của ả, lại nằm cách trăm trượng, là Kỷ Vân Hòa bên trong kết giới.

Thuận Đức nhếch môi, mũi tên trong tay theo gió mà vút đi.

Mũi tên như tia chớp, khiến cho người ta căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt, nó cũng phá vỡ trùng trùng khói bụi, đâm thủng không biết bao nhiêu thi thể con rối của chính ả, chỉ nhất mực muốn giết Kỷ Vân Hòa đằng sau kết giới.

Ngọn lửa màu đen lao đến dưới chân thành, tựa như muốn chặn đứng mũi tên, nhưng trước khi nó chạm đến mũi tên lại bị áp lực khổng lồ đi theo mũi tên đẩy lui vài bước.

Mũi tên xuyên qua ngọn lửa đen, ở trong ngọn lửa lưu lại một lỗ thủng trống rỗng, đằng sau lỗ thủng đen ngòm là nụ cười ngạo nghễ của Thuận Đức.

Đầu mũi tên bị ngọn lửa kết giới chặn lại.

"Rắc" một tiếng.

Ánh sáng mãnh liệt bắn ra, mũi tên tan thành mây khói, đồng thời cũng đánh nát cột lửa kết giới của Kỷ Vân Hòa.

Tường lửa kết giới không ngừng chấn động, bụi bặm bên ngoài thông qua lỗ hổng này tràn vào.

Chỉ trong thời gian chớp nhoáng, những con rối kia liều mạng leo lên tường thành, từ lỗ hổng chui vào trong. Nhưng chuyện này chưa cần Kỷ Vân Hòa ra tay, những ngự yêu sư khác đã giải quyết sạch sẽ bọn chúng. Một mũi tên của Thuận Đức công chúa mặc dù lợi hại, nhưng không làm suy yếu căn cơ của kết giới, ngọn lửa bên dưới rất nhanh lại bùng lên, vá lại khoảng trống vừa mất.

Nhưng thần sắc Kỷ Vân Hòa thoáng trầm xuống.

"Kết giới không ngăn được nàng ta." Kỷ Vân Hòa nói với Không Minh đứng bên cạnh, "Những con rối kia đều sống nhờ thuật pháp của nàng ta, chỉ cần giết Thuận Đức, đám rối sẽ biến mất. Nhưng nơi này không phải là nơi để đánh một trận với Thuận Đức."

Không Minh quay sang nhìn Kỷ Vân Hòa: "Ngươi định làm gì?"

"Chờ lát nữa lộ ra sơ hở, để nàng ta đuổi theo ta. Ta dẫn nàng ta đến chỗ lôi hỏa dung nham, các ngươi chỉ cần ngăn cản những con rối này, không cho bọn chúng thừa cơ tràn vào xứ Bắc là được."

"Không thành vấn đề."

Vừa dứt lời, Thuận Đức từ phương xa lại ném thêm ba mũi tên nữa, lần này, tên của ả không nhằm vào Kỷ Vân Hòa nữa mà chia làm ba hướng, đánh vào những chỗ khác nhau trên bức tường kết giới.

Kết giới răng rắc vài tiếng rồi bị phá vỡ, nặng nề đổ ầm xuống như tiếng trống trận rền vang, tuyên cáo trận chiến sáp lá cà của hai quân đã bắt đầu.

Thuận Đức lần thứ ba giơ tay lên, ném đi chín mũi tên, con rối của ả từ lỗ thủng trên kết giới chui vào trong.

Kỷ Vân Hòa không do dự nữa, chủ động nhảy ra khỏi kết giới, đuôi hồ yêu múa trên không trung, so với ai cũng càng bắt mắt.

Thuận Đức dĩ nhiên cũng trông thấy nàng.

Thuận Đức híp mắt lại, gió nổi lên trong lòng bàn tay, ả dùng thuật pháp điều khiển mũi tên hung hăng bay thẳng về phía Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa không tránh không né, chín cái đuôi sau lưng liên tục chuyển động, đợi mũi tên tới, chỉ nghe một tiếng vang vừa dày vừa nặng, giống như một đạo thiên lôi giáng xuống.

Môi Thuận Đức nhếch lên, còn chưa kịp thành ý cười, Kỷ Vân Hòa bên kia chợt ngưng tụ một quả cầu lửa màu đen, hồ hỏa thế tiến công nhanh như chớp không cho đối phương kịp trở tay, cuốn lấy mũi tên của Thuận Đức ném ngược trở lại!

Cầu lửa xẹt qua tai Thuận Đức, đốt cỗ kiệu do con rối khiêng của ả cháy sạch sẽ.

Ngọn lửa lại quét qua mặt đất, xoay tròn như lốc xoáy, cuối cùng, cháy một đường, thiêu toàn bộ con rối sau lưng ả thành tro bụi.

Thuận Đức nhìn mảnh đất khô cằn sau lưng, lúc quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa đã nhuốm đầy sát khí.

Còn sau lưng Kỷ Vân Hòa, một kích này của nàng không còn nghi ngờ gì nữa, chính là hồi trống mạnh mẽ cổ vũ tinh thần cho quân đội xứ Bắc, người người cao giọng hô vang, giương vũ khí, anh dũng giết địch.

Kỷ Vân Hòa không quay đầu lại, nàng chỉ nhìn chằm chằm Thuận Đức phía trước.

Quả nhiên! Không ngoài dự đoán của Kỷ Vân Hòa, hành động này của nàng, quả nhiên đã kích động Thuận Đức! Trường phong như lốc xoáy, Thuận Đức phi thân lao lên, tốc độ của ả nhanh hơn nhiều so với dự liệu của Kỷ Vân Hòa! Chỉ một chưởng liền đánh bay Kỷ Vân Hòa vào trong kết giới!

Lửa trên kết giới mặc dù không đủ để làm Kỷ Vân Hòa bị thương, nhưng lực đạo từ chưởng này lại trực tiếp khiến khóe miệng Kỷ Vân Hòa chảy xuống một vệt máu.

"Ngươi là thứ gì?" Thuận Đức đạp giữa không trung, quanh thân ả được thuật pháp màu xanh bao bọc, ả đứng trong tường lửa kết giới, mặc cho ngọn lửa đánh vào người, nhưng ả vẫn không chút thương tổn!

Trên tường thành, những người khác đều không khỏi hoảng sợ. Sắc mặt Không Minh tối lại, hắn theo bản năng bảo vệ Lạc Cẩm Tang bên cạnh, nhưng vừa quay đầu, không biết Lạc Cẩm Tang đã chạy đi đâu. Không Minh không có thời gian đang phân tâm tìm Lạc Cẩm Tang, chỉ đành nâng cao phòng bị nhìn chằm chằm Thuận Đức bên trên.

Sức mạnh của đại quốc sư và thanh loan, vô cùng cường đại, đối mặt với thế lực tuyệt đối như vậy, việc bọn họ dựng kết giới, hay toàn bộ những cố gắng kia, thật giống như đã biến thành một câu chuyện cười.

Trong ngọn lửa, y phục đỏ thẫm của ả bay tán loạn, mái tóc rối tung, thanh sắc bén nhọn, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, "Bổn cung sớm nên giết ngươi."

Kỷ Vân Hòa cười một tiếng, nàng đứng dậy: "Chỉ tiếc, ngươi vẫn luôn không được toại nguyện, bây giờ cũng vậy."

Lời của Kỷ Vân Hòa càng chọc giận Thuận Đức, trường phong cuồn cuộn giết về phía Kỷ Vân Hòa, Kỷ Vân Hòa trái lại ngự phong xoay người chạy trốn.

"Muốn chạy!?" Thuận Đức đuổi theo Kỷ Vân Hòa.

Thuận Đức rời đi, đuổi theo Kỷ Vân Hòa về phía núi tuyết xứ Bắc.

Tuy nhiên, Thuận Đức phá kết giới xông vào tạo điều kiện cho quân đoàn con rối chui qua kết giới vào bên trong biên cảnh.

Trận đánh trực diện, hết thảy đều trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Lạc Cẩm Tang!" Không Minh gào to tên của Lạc Cẩm Tang. Hắn vốn không muốn cho nàng đi cùng. Hôm trước ở điện phụ Ngự Yêu đài nàng đã bị tổn thương tâm mạch, bằng sức của nàng, có thể giết được bao nhiêu địch chứ?

"Thật biết gây thêm loạn mà!" Không Minh hơi nghiến răng, bất thình lình, một đạo kiếm pháp từ sau lưng chém tới. Không Minh lập tức quay lại, giơ tay đỡ một đòn này, nhưng khi nhìn thấy mặt người nọ, hắn chợt sửng sốt.

Cơ Thành Vũ...

Đệ đệ của hắn.

Hắn đã rất lâu không gặp Cơ Thành Vũ. Đếm không hết là mấy năm, hay là mười mấy năm. Ngày hắn rời khỏi phủ quốc sư, cũng từng nghĩ sẽ có một ngày hai người bọn họ đứng ở hai đầu chiến tuyến. Nhưng lại chưa từng nghĩ, sẽ dùng cách thức ngày hôm nay để đối mặt. Hắn đứng đối diện với một Cơ Thành Vũ đã chết, thậm chí còn đang bị thao túng.

Không Minh sững sờ nhìn hắn, nhưng đúng vào lúc này! Cơ Thành Vũ bất ngờ động thủ, động tác của hắn so với suy nghĩ của Không Minh nhanh hơn rất nhiều, trường kiếm phi thẳng vào ngực hắn, Không Minh sau phút giây thất thần, tứ chi trở nên chậm chạp, không cách nào ngay lập tức tránh được, bất thình lình, mũi kiếm của Cơ Thành Vũ dừng lại cách ngực Không Minh đúng một tấc.

Không Minh ngẩn ra. Lại thấy mũi kiếm của Cơ Thành Vũ vô hình rịn ra vài giọt máu tươi.

Máu tươi theo hàn kiếm chảy thành dòng, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống đất ngay trước mặt Không Minh.

Khoảng không trống rỗng chợt xuất hiện một bóng người.

Là Lạc Cẩm Tang ẩn thân...

"Ta... Ta không gây thêm loạn."

Hắc hồ hỏa trên tường thành phía sau quét qua một lượt, gạt bỏ toàn bộ những con rối đang bò lên tường thành. Không Minh ôm Lạc Cẩm Tang ngồi xuống, hắn giúp Lạc Cẩm Tang đè xuống vết thương trên ngực.

"Im miệng."

Hắn ghì chặt đầu vai nàng.

"Ta vốn phải đi giúp Vân Hòa, nhưng ngươi tương đối ngốc, cứu ngươi trước vậy..." Cho đến giờ phút này, Lạc Cẩm Tang vẫn thích lảm nhảm, "Ta bây giờ là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi, ngươi nói thử xem, sau này... muốn báo ân, phải... lấy thân báo đáp."

Không Minh cắn chặt hàm răng, tỉnh táo ngày thường toàn bộ đều bị phá vỡ: "Ngươi im miệng."

Ngực nàng bị đâm thủng.

"Ngươi không cho phép? Ngươi không cho phép, ta chỉ có thể cứ như vậy đau tới chết, nếu ngươi hứa, ngươi hứa rồi, ta sẽ cố gắng chịu một chút. Ta..." Lạc Cẩm Tang còn muốn nói tiếp.

Không Minh thô bạo ấn lên vết thương trên ngực nàng, không nhịn được mà mắng nàng: "Ngực ngươi thủng một lỗ rồi! Ngươi có im miệng hay không! Ta hứa! Ngươi mau im miệng cho ta!"

Tâm nguyện được đáp ứng, Lạc Cẩm Tang toét miệng cười: "Vậy ngươi đồng ý rồi nhé, chờ đánh xong trận này... Ngươi sẽ cưới ta..." Thanh âm nàng nhỏ dần, đôi mắt từ từ khép lại.

Không Minh chỉ cảm thấy cổ họng trong khoảnh khắc bị ai đó bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng hết sức khó khăn, mỗi một hơi thở đều cực kỳ đau đớn.

Hắn bắt mạch cho Lạc Cẩm Tang...

Yếu ớt...

Nhưng thật may, vẫn còn.

#ngu_yeu_chuong_117
#link_wattpad: https://my.w.tt/Awf61eJUnW

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro