CHƯƠNG 108: SẼ KHÔNG BAO GIỜ RỜI XA

Lâu rồi không gặp :-*
___***___

CHƯƠNG 108: SẼ KHÔNG BAO GIỜ RỜI XA
#cv_edit: Vy #sp: Namca

Lâm Hạo Thanh người còn chưa tới, tiếng ho khù khụ đã truyền vào, lúc bước qua cửa, hắn biểu hiện rã rời, có lẽ một chưởng của đại quốc sư đã đả thương tâm mạch của hắn, khó có thể khỏi hẳn.

"Thuận Đức giết đệ đệ của nàng ta, tự mình trèo lên vương vị." Lâm Hạo Thanh vừa thấy Kỷ Vân Hòa, cơn ho còn chưa dứt đã nói thẳng, "Nàng ta điên rồi, dùng cấm thuật hút linh lực của đông đảo đệ tử phủ quốc sư, triều đình nghiễm nhiên trở thành vở tuồng nàng ta độc diễn... Khụ... Ít ngày nữa e rằng sẽ có vô số dân tị nạn từ phương nam ồ ạt đến xứ Bắc, các người nên mau chóng chuẩn bị."

Không Minh cả kinh: "Không thể nào, tại sao việc này xứ Bắc còn chưa thu được nửa phần tin tức?"

"Tư Ngữ chính là yêu bộc của ta, chân thân của nàng ở chỗ ta." Lâm Hạo Thanh cầm thanh kiếm bên hông, tiếp tục nói: "Nàng và ta có thể trực tiếp liên hệ với nhau. Đây là chuyện mới phát sinh ở kinh sư..." Lâm Hạo Thanh chấn tĩnh lại, nhìn xuống vài tiếng ho khan, "Tin tức của các người sợ rằng cũng đang trên đường tới."

Lâm Hạo Thanh vừa dứt lời, gian phòng thoáng chốc lâm vào tĩnh lặng.

Kỷ Vân Hòa cau mày: "Thuận Đức công chúa có sức mạnh của thanh loan, sau đó lại nuốt công pháp của đại quốc sư, hiện tại thiên hạ này, sợ rằng không còn ai có thể sánh ngang nàng ta."

Lâm Hạo Thanh nặng nề ho khan hai tiếng: "Là lỗi của ta, ta quả thực chưa từng nghĩ tới, sự tình sẽ phát sinh thành cục diện ngày hôm nay."

"Ai cũng chưa từng nghĩ tới, đại quốc sư cư nhiên lại nhận thua theo cách như vậy." Kỷ Vân Hòa nói với Lâm Hạo Thanh, "Tự trách cũng vô dụng, chi bằng hãy nghĩ cách đối phó với Thuận Đức đi. Thuốc luyện người thành yêu là do huynh chế cho nàng ta, thế còn thuật pháp bổ sung gì đó?"

"Lúc trước ta thi thuật bên trong viên thuốc, nếu nàng ta chỉ dùng đệ tử phủ quốc sư Cơ Thành Vũ cùng một yêu quái khác để luyện hóa, tuyệt đối không thể phá vỡ pháp thuật, nhưng thanh loan..."

"Ngươi nói ai?" Không Minh hòa thượng bỗng nhiên ngắt lời Lâm Hạo Thanh.

Kỷ Vân Hòa cũng có chút không dám tin nhìn Lâm Hạo Thanh: "Nàng ta... dùng thanh loan cùng... Cơ Thành Vũ...?"

Lâm Hạo Thanh nhìn thoáng qua vẻ mặt của Kỷ Vân Hòa và Không Minh, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về Cơ Thành Vũ, nhưng vẫn đoán được Cơ Thành Vũ đối với bọn họ mà nói không chỉ là một đệ tử phủ quốc sư bình thường, hắn gật đầu: "Đúng. Thuộc hạ Chu Lăng của Thuận Đức có quan hệ tốt với Cơ Thành Vũ, đã lừa Cơ Thành Vũ mắc bẫy."

Chu Lăng. . . . . .

Kỷ Vân Hòa còn nhớ, ngày nàng cùng Trường Ý rời khỏi Ngự Yêu cốc, chính là Chu Lăng cùng Cơ Thành Vũ tới đón bọn họ. Khi ấy hai thiếu niên tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng vẫn có thể nhìn ra Chu Lăng rất kính nể Cơ Thành Vũ, tình cảm thời niên thiếu, suy cho cùng lại biến thành lưỡi dao đoạt mạng...

Kỷ Vân Hòa cảm khái trong lòng, mà Không Minh bên cạnh nắm tay buông xuống đã siết chặt thành quyền.

Không Minh hơi nghiến răng, trên mặt hắn là dáng vẻ khó coi trước nay chưa từng thấy, hắn không nói một lời rời đi, ra đến cửa hình như va phải một người vừa tới, bên ngoài có tiếng Lạc Cẩm Tang lớn giọng kêu lên: "Lừa trọc, ngươi đi đâu thế?... Lừa trọc?Chờ ta với..." Nghe thanh âm của Lạc Cẩm Tang, có lẽ nàng đang đuổi theo Không Minh.

Kỷ Vân Hòa chau mày, chợt thấy tay mình được Trường Ý nắm chặt, nàng quay đầu nhìn Trường Ý, chỉ thấy tròng mắt màu lam của hắn như biển rộng, chứa đựng tất thảy những bất an cùng hỗn loạn trong lòng nàng, nàng siết chặt tay Trường Ý, âm thầm nhắc nhở bản thân, bây giờ, bất luận có hoang đường hơn nữa, có thống khổ hơn nữa, rốt cuộc cũng không cần nàng một mình gánh vác nữa rồi.

Vậy nên, những cảm xúc ngổn ngang từ sau khi tỉnh lại lúc này mới được trấn an, nàng bình ổn lại tâm tình, lại nhìn về phía Lâm Hạo Thanh:

"Ta nhớ huynh từng nói với ta, Thuận Đức lấy thanh loan làm tế phẩm, đã phá vỡ pháp thuật bên trong thuốc. Nhưng pháp thuật này vẫn còn trong cơ thể Thuận Đức? Dù không thể giết nàng ta, nhưng chỉ cần đả thương nàng ta là được rồi."

"Hoặc là, kéo dài thời gian nàng ta đến xứ Bắc."Trường Ý nói, "Xứ Bắc thu nhận nạn dân, cần có thời gian."

Lời vừa dứt, đầu mày Lâm Hạo Thanh hơi nhíu lại: "Chuyện xứ Bắc, vốn dĩ ta không nên can dự, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ta cảnh báo trước cho các ngươi chuyện này, cũng không phải để các ngươi tiếp nhận nạn dân."

Lâm Hạo Thanh nói, "Thuận Đức tính tình hung bạo, bây giờ còn trì hoãn ở kinh sư, e rằng chỉ là vì dung hợp thật tốt sức mạnh trong cơ thể, đợi nàng ta hoàn tất dung hợp, giết tới xứ Bắc chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên sức mạnh của thanh loan cùng đại quốc sư cường đại tột cùng, muốn dung hợp triệt để không hề dễ dàng, xứ Bắc có thể nhân cơ hội này, ở biên giới dựng một kết giới thật chắc chắn, lấy nơi này làm phòng tuyến chặn địch. Tiếp nhận quá nhiều nạn dân sẽ khiến xứ Bắc vốn thiếu tài nguyên lại càng khó khăn hơn, đến lúc đó, chỉ sợ mâu thuẫn trong nội bộ ngày càng căng thẳng."

"Ý tứ này của Lâm cốc chủ, là muốn nhìn hàng ngàn, hàng vạn người chết bên ngoài kết giới xứ Bắc sao?" Tiếng Tuyết Tam Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào, nàng chậm rãi bước vào, xem thần sắc có vẻ vẫn hết sức bất mãn với Lâm Hạo Thanh, trong ấn tượng của nàng, Lâm Hạo Thanh vẫn không thay đổi gì so với ngày còn ở Ngự Yêu cốc. Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên là hổ phụ sinh khuyển tử."

Lâm Hạo Thanh nhất thời trầm mặc.

Kỷ Vân Hòa trầm giọng gọi Tuyết Tam Nguyệt: "Tam Nguyệt."

Biết được chuyện của Lâm Hạo Thanh và Lâm Thương Lan, cho dù cả đời này nàng cũng không tha thứ cho Lâm Thương Lan, nhưng đối với Lâm Hạo Thanh, Kỷ Vân Hòa từ đầu đến cuối đều cảm thấy, số mệnh của hắn cũng giống như mình, bất quá chỉ là quân cờ chìm nổi trong tay kẻ mạnh...

Bi thương khiến người khác phải mủi lòng.

Kỷ Vân Hòa mở miệng nói: "Lâm Hạo Thanh nói cũng không phải không có lý."

Tuyết Tam Nguyệt cau mày: "Vân Hòa, ngươi cũng muốn bỏ mặc những người kia?"

"Ta chỉ có thể nói, tận lực cứu." Kỷ Vân Hòa quay đầu, nhìn về phía Trường Ý, "Ta cho rằng, không thể tiếp nhận bừa bãi, phải ước tính thời gian, kiểm kê sĩ số, sau khi đủ một lượng nhất định phải bày kết giới, cõi đời này, nào có mấy chuyện được vẹn toàn. Bằng không... Cứu thêm một người, sợ rằng sẽ làm loạn đại cục."

Trường Ý trầm ngâm cân nhắc.

Đây là quyết định cứu một người, cũng là giết một người.

Nhưng bởi vì có "bỏ", nên mới giữ được "còn".

"Người đâu." Trường Ý mở miệng, theo tiếng gọi của hắn, hai thuộc hạ cúi đầu tiến vào điện, hắn nói, "Trước ngày 15 tháng tư, nạn dân phía trước xứ Bắc, mỗi cửa ải mỗi ngày chỉ cho 500 người thông qua, phàm là người phát hiện có ác tính, lập tức trục xuất."

"Vâng."

Thuộc hạ lĩnh mệnh đi thi hành.

"Công pháp của thanh loan cùng đại quốc sư đều là pháp thuật hệ mộc, có thể bày kết giới hệ hỏa." Lâm Hạo Thanh đề nghị, "Pháp thuật hạ lên người Thuận Đức tuy đã bị sức mạnh phá vỡ, nhưng ít nhiều vẫn để lại đường dẫn, nàng ta cùng đại quốc sư giống nhau, đều tu pháp thuật hệ mộc, bây giờ dùng cường hỏa công kích, dẫn ra pháp thuật trong cơ thể nàng ta, có thể gây trọng thương cho nàng ta."

"Ừ." Trường Ý gật đầu, rồi lại trầm ngâm nói, "Xứ Bắc hiện giờ, yêu quái cùng ngự yêu sư tu hỏa hệ tổng cộng có năm ngàn tám trăm ba mươi người, đoạn thời gian ta không ở xứ Bắc, có rất nhiều ngự yêu sư hàng Bắc cùng yêu quái từ phương nam đầu quân đến còn chưa nghiệm tra xong, nhưng thiết nghĩ người tu pháp thuật hệ hỏa đếm ra nhiều lắm cũng không quá một vạn người (10k), muốn bày ra kết giới ở biên giới phía nam để chặn Thuận Đức, sợ rằng vẫn không đủ."

Kỷ Vân Hòa quan sát Trường Ý một chút, giao nhân này, trước đây ở xứ Bắc tuy nói là muốn giết liền giết, nhưng thực ra vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ xứ Bắc, đối với người gia nhập xứ Bắc, trong lòng hắn đều hiểu rõ.

"Ta tu cũng là pháp thuật hệ hỏa." Kỷ Vân Hòa chủ động nói, "Hắc hỏa của Cửu vĩ hồ vượt trội hơn hẳn pháp thuật của ngự yêu sư cùng yêu quái thông thường, kết giới tại biên giới, ta có thể đi trước đặt nền móng. Sau đó những người khác truyền linh lực vào để gia cố kết giới. Còn về nhân lực... Hay cứ làm như trước đây chế ngự dung nham, người không tu hệ hỏa độ linh lực cho người ra tiền tuyến, tăng cường sức mạnh."

"Ừ." Trường Ý đáp lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Thanh, từ sáu năm trước từ biệt ở Ngự Yêu cốc, hai người bọn họ chưa từng đường hoàng đối diện, mà sáu năm trước, thân phận bọn họ đối mặt với nhau vẫn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, bầu không khí luôn trong tình trạng giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt Trường Ý nhìn Lâm Hạo Thanh không còn thù hận, Lâm Hạo Thanh cũng không còn ham muốn phân thắng bại mãnh liệt. Những quá khứ kia, qua tháng qua năm, dường như đều hóa thành sương khói.

"Lâm cốc chủ, xứ Bắc chưa kiểm kê hết toàn bộ ngự yêu sư đến nương nhờ, nhưng ngươi đối với bọn họ tương đối quen thuộc. Đang lúc cần dùng người, không có thời gian kiểm tra từng người, ngươi có thể trực tiếp đề cử ứng viên thích hợp, đi hỗ trợ kết giới ngoài biên cảnh."

"Trong lòng ta đã có ứng cử viên, ngày mai sẽ đưa đến đây."

"Đa tạ."

Lâm Hạo Thanh lặng yên chốc lát, ho khan hai tiếng, lại nói: "Giao nhân, toàn bộ người trong thiên hạ, mới nên cảm tạ ngươi. Nếu như không có ngươi, không có xứ Bắc, không người che chở, không nơi cư trú, thiên hạ cùng bách tính, sẽ ra nông nỗi nào đây... Đừng tiếp tục cảm ơn ta, ta không gánh nổi câu này của ngươi đâu."

Lâm Hạo Thanh dứt lời, liền ho khan bước ra cửa.

Trường Ý trái lại quay đầu sang Kỷ Vân Hòa, chỉ đơn giản là nhìn nàng chăm chú, Kỷ Vân Hòa bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, có chút khó hiểu: "Sao vậy? Chàng cảm thấy lời Lâm Hạo Thanh vừa nói không đúng sao?"

"Không đúng." Trường Ý nói, "Ta đến xứ Bắc, mới đầu chỉ là vì trả thù. Nếu theo lời của hắn, người trong thiên hạ, nến đến cảm tạ nàng."

Hắn đem chuyện đã qua nói trắng ra như vậy, nhất thời lại khiến Kỷ Vân Hòa có chút dở khóc dở cười. Nàng vuốt ve mái tóc bạc của Trường Ý: "Bày kết giới ở biên cảnh là chuyện không thể chậm trễ, ngày mai ta sẽ xuất phát đi biên cảnh, khoảng thời gian này chàng thi thuật quá độ, ngàn vạn lần không thể tùy tiện sử dụng pháp lực, chàng ở đây làm Tôn chủ xứ Bắc cho tốt, thâu tóm toàn cục, chờ thời cơ phát hiệu lệnh."

Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa, không lập tức đáng ứng, cách hồi lâu mới nói, "Người tộc ta, sau khi chấp thuận ấn ký, cho dù biển cả mênh mông, cũng sẽ không dễ dàng bị chia cắt. Nhưng người trên đất liền, tại sao ở bên nhau thì ít mà cách xa thì nhiều."

Trường Ý khiến cho đáy lòng Kỷ Vân Hòa tê tái, nàng ngồi xuống, quỳ một chân trước mặt Trường Ý, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sẽ ổn cả thôi." Nàng nắm chặt tay Trường Ý, "Nhất định sẽ tốt hơn. Chờ những chuyện này kết thúc, Trường Ý, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nữa."

Bốn mắt nhìn nhau, thâm tình lưu luyến.

"Được."

. . . . . .

Rời khỏi phòng Trường Ý, Kỷ Vân Hòa đi cùng Tuyết Tam Nguyệt, Tuyết Tam Nguyệt khóe mắt liếc Kỷ Vân Hòa, nhìn thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.

"Nhìn muốn mòn mặt ta rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng." Kỷ Vân Hòa không nhịn được nữa.

"Không ngờ nha." Tuyết Tam Nguyệt khoanh tay, cong môi cười cười, "Chờ những chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa..." Nàng bắt chước giọng điệu của Kỷ Vân Hòa, sau đó lại quay đầu cười lớn, "Nếu ta nói với ngươi của ngày trước, đây đều là những lời nói ra từ miệng của ngươi, ngươi nhất định sẽ đánh ta."

"Hiện tại cũng không phải không thể đánh ngươi." Kỷ Vân Hòa lườm Tuyết Tam Nguyệt, giả bộ tức giận nháy mắt liền biến mất, hai người đều bật cười.

Nắng ngày xuân rốt cuộc khiến cho xứ Bắc băng phủ nửa năm ấm áp hơn chút, trong ánh nắng chan hòa, bước đi trên con đường đá xanh của Ngự Yêu đài, phảng phất như qua thời gian hỗn độn, lại tìm về mấy phần dáng dấp buổi ban đầu.

Tuyết Tam Nguyệt huých khuỷu tay Kỷ Vân Hòa một cái: "Làm yêu quái có cảm giác gì?"

"Không có gì khác làm con người."

"Ta cũng muốn thử làm yêu quái một lần."

"Tại sao?"

Tuyết Tam Nguyệt nheo mắt nhìn đá lát đường phản chiếu ánh mặt trời phía trước, "Ta muốn biết, trở thành đồng loại của Cách Thù, rốt cuộc sẽ có cảm giác gì."

Kỷ Vân Hòa trầm mặc giây lát, sau đó dừng bước, thấy nàng dừng lại, Tuyết Tam Nguyệt cũng dừng lại. Kỷ Vân Hòa vươn tay: "Đến đây." Tuyết Tam Nguyệt không hiểu, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Kỷ Vân Hòa, nàng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Kỷ Vân Hòa: "Làm sao vậy?"

"Ngươi nắm tay ta đi."

Tuyết Tam Nguyệt theo lời bóp chặt tay Kỷ Vân Hòa.

"Có gì không giống nhau sao?" Kỷ Vân Hòa hỏi, thấy Tuyết Tam Nguyệt lắc đầu, Kỷ Vân Hòa nói, "Ngươi cũng từng nắm tay Cách Thù, hẳn vẫn còn nhớ cảm giác ấy. Cùng ta, cũng không khác biệt chứ?"?

"Tay hắn to hơn ngươi."

Kỷ Vân Hòa mỉm cười vỗ vỗ tay Tuyết Tam Nguyệt: "Năm đó vội vã cáo biệt, chưa kịp nói với ngươi về việc Cách Thù huyết tế thập phương trận." Nói đến đây, ý cười trên mặt Tuyết Tam Nguyệt trở nên yếu ớt, "Theo cách nhìn của ngươi, chuyện đến nước này, vẫn là Cách Thù lợi dụng ngươi sao, trà trộn vào Ngự Yêu cốc, cho rằng ngươi là vật thay thế của thanh loan, cuối cùng chỉ là phương tiện để hắn đạt được mục đích."

"Thao cách nhìn của ngươi không phải như vậy sao?"

"Là thế này, cũng không phải tự nhiên miêu yêu Cách Thù với sức mạnh to lớn lại lập tức huyết tế thập phương trận, có thể thấy hắn đã chuẩn bị không phải mới ngày một ngày hai. Nhưng ngươi bị bắt lại là chuyện bất ngờ, hắn cũng là sau khi hai người bị bắt mới trước mặt mọi người huyết tế thập phương trận, đây là một hành động vô cùng không sáng suốt, có thể thấy đây cũng phải bước đi trong kế hoạch của hắn." Kỷ Vân Hòa tiếp tục phân tích, "Theo ta nghĩ, Cách Thù sớm đã tìm được mười mắt trận, đã chuẩn bị xong việc huyết tế thập phương, nhưng hắn vẫn chưa ra tay, mà là ngày ngày theo ngươi chạy đông chạy tây, những hành động này, sẽ không phải chỉ coi ngươi là vật thay thế cho thanh loan chứ?"

Tuyết Tam Nguyệt nhìn tay mình, trầm mặc.

"Hắn không muốn, cũng không nguyện ý đánh đổi thời đánh hai người ở bên nhau."

Khóe môi Tuyết Tam Nguyệt khẽ run lên, tâm tình trong đáy mắt tựa như bị những lời của Kỷ Vân Hòa kinh động.

"Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện, nếu không phải vì muốn cứu ngươi khỏi Ngự Yêu cốc, Cách Thù huyết tế thập phương trận, sợ rằng sẽ là chuyện của mãi sau này." Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ cánh tay Tuyết Tam Nguyệt, "Vì lẽ đó, đừng cho rằng Cách Thù không thích ngươi, cũng đừng cho rằng hắn chỉ lợi dụng ngươi, càng đừng nghĩ, hắn làm như vậy chỉ bởi vì ngươi không phải yêu quái, không phải đồng loại của hắn. Ngươi nghĩ về hắn như vậy, dù năm đó Cách Thù có sai, ta cũng phải thay hắn kêu oan."

Dưới ánh nắng giòn tan, Tuyết Tam Nguyệt trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cười khổ một câu: "Vân Hòa, khó trách ngươi là ngự yêu sư lợi hại nhất Ngự Yêu cốc. Ngươi hiểu bọn họ."

"Từ khi ở Ngự Yêu cốc ta đã nói, cứ coi yêu quái như con người, sẽ không thấy khó hiểu nữa rồi. Nhưng các người thế nào cũng không nghe lọt tai." Kỷ Vân Hòa khoát tay áo, cất bước rời đi, "Có điều, bây giờ cũng không cần ta đi nói nữa rồi."

#ngu_yeu_chuong_108

*huhu cầu Cách Thù comeback TvT*

#link_wattpad: https://www.wattpad.com/713506446-ngự-yêu-chương-108-sẽ-không-bao-giờ-rời-xa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro