CHƯƠNG 72: TRANH CÃI
Đọc 72 rồi lót dép hóng 73 nha =)))
___***___
CHƯƠNG 72: TRANH CÃI
Kỷ Vân Hòa biết, trăm năm trước, quan hệ giữa ngự yêu sư cùng yêu quái chưa có dáng vẻ như hiện giờ, không có tứ phương ngự yêu lãnh địa giam cầm ngự yêu sư, những đứa trẻ có ẩn mạch, phàm là muốn đi theo con đường ngự yêu, đều sẽ đi tìm một sư phụ để học hỏi "tay nghề".
Mà khống chế linh lực của ẩn mạch cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là muốn trở thành đại ngự yêu sư, thì phải theo học từ nhỏ, coi sư phụ như cha mẹ. Giữa sư đồ với nhau quy củ trùng trùng, giáo điều nghiêm ngặt, cho dù là ngày hôm nay, khi tứ phương lãnh địa ngự yêu sư được thành lập, quan hệ sư đồ vẫn không thể vượt qua những luật lệ ấy, giống như nàng và Lâm Thương Lan, nếu để cho người đời biết nàng giúp Lâm Hạo Thanh giết cha, đó cũng chính là sai lầm thiên lý bất dung.
Mà đây đại quốc sư, vào năm đó, cư nhiên lại có loại tình cảm như vậy đối với sư phụ của mình, còn dây dưa đến tận bây giờ, thâm sâu như vậy, điều này quả thực khiến Kỷ Vân Hòa khó lòng tin nổi.
Nàng trầm mặc, không đem lời người trong mộng nói với Thanh Cơ.
Suy cho cùng, nàng chỉ căn cứ vào một giấc mộng cùng vài suy đoán cá nhân, không phải chuyện đã xác thực, nàng vẫn không thể nói cho đương sự là Thanh Cơ được. Dẫu sao, theo như Kỷ Vân Hòa nhận định, Thanh Cơ thật ra vẫn chưa hoàn toàn buông xuống chấp niệm với Ninh Nhược Sơ.
Sự không cam lòng cùng thâm tình trong lòng Thanh Cơ cũng không ít, chẳng qua là người đã mất rồi, nàng có muốn cố chấp cũng biết phải cố chấp với cái gì đây?
Nhưng nếu nàng biết năm đó là do đại quốc sư trù tính hết thảy, vậy nàng tất nhiên sẽ không từ bỏ chấp niệm, thậm chí sẽ thật sự giống như nữ tử trong mộng nói, lập tức đánh một trận với đại quốc sư, hiện giờ trên cõi đời này người có thể cùng đại quốc sư đánh một trận, sợ rằng chỉ có một mình Thanh Vũ loan điểu mà thôi, nhưng đã một trăm năm không ai từng thấy đại quốc sư chân chính động thủ, Thanh Vũ loan điểu thực lực thế nào cũng rất khó xác nhận, hai người này nếu thật sự động thủ, ai thắng ai thua, khó mà dự đoán...
Kỷ Vân Hòa hôm nay vạn phần không hy vọng Thanh Cơ xảy ra chuyện.
Không nói tới tương quan lực lượng, có Thanh Vũ loan điểu trấn giữ xứ Bắc, sẽ mang đến niềm an ủi lớn lao cho người ở đây, chỉ nói giao tình giữa nàng và Thanh Cơ, nàng cũng không hy vọng nàng ấy xảy ra chuyện.
Kỷ Vân Hòa mím môi, không nói nửa lời.
Mấy ngày sau đó, Kỷ Vân Hòa chờ đợi có thể gặp lại bạch y nữ tử trong mộng, hy vọng có thể hỏi cho rõ chuyện này. Nhưng mặc cho Kỷ Vân Hòa trước khi ngủ cầu nguyện như thế nào, cũng không cách nào gặp lại nàng ta.
Có lẽ thân thể nàng càng suy nhược, cách cái chết càng gần càng có thể trông thấy nữ tử kia rõ hơn. Thân thể tốt hơn chút, dù chẳng qua chỉ là tinh thần khá hơn, nàng cũng không thấy được nàng ta...
Chẳng lẽ cõi đời này, thật sự có thần linh ma quỷ tồn tại...
Không cho Kỷ Vân Hòa thời gian suy nghĩ vấn đề huyền diệu này, Lâm Hạo Thanh dẫn ngự yêu sư từ tứ phương lãnh địa tới biên cảnh phương Bắc, khí thế như chẻ tre.
Trường Ý mỗi ngày càng thêm bận rộn, bên ngoài bình phong có không ít người lũ lượt kéo đến tìm Trường Ý. Mấy ngày nay, Kỷ Vân Hòa còn không kịp cùng Trường Ý nói một câu, nhưng thần kỳ là, mỗi buổi chạng vạng tối khi Kỷ Vân Hòa mở mắt, luôn bắt gặp Trường Ý ngồi bên giường mình.
Cho đến khi nàng mở mắt, Trường Ý mới rời đi.
Lại một ngày nữa, Kỷ Vân Hòa tỉnh lại nhưng không vội mở mắt, nàng cảm giác được cổ tay mình bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy, có mấy đầu ngón tay lành lạnh đặt trên mạch tượng của nàng, nàng hơi chuyển động con ngươi, khoảnh khắc ngắn ngủi khi nàng mở mắt ra, đầu ngón tay kia lập tức rút đi.
Những tâm tình mềm mại, những ưu tư ẩn nhẫn ấy, khiến đáy lòng Kỷ Vân Hòa buông tiếng thở dài.
Trước khi người đó rời đi, tay nàng khẽ chuyển, kéo lại cổ tay hắn.
Kỷ Vân Hòa mở mắt, trông thấy sợi tác màu bạc của Trường Ý quét qua mu bàn tay nàng.
"Trường Ý." Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, trong đôi đồng tử trong trẻo như băng xanh dập dần vài gợn sóng. Kỷ Vân Hòa nói, "Lâm Hạo Thanh, chàng định đối phó với hắn thế nào?"
Hóa ra Kỷ Vân Hòa muốn hỏi chuyện này, những rung động trong mắt Trường Ý chợt tĩnh lặng.
"Sao nào? Kỷ Hộ Pháp đây là nhớ tới tình xưa, còn định vì Lâm Hạo Thanh mà cầu xin sao?" Tiếng Không Minh hòa thượng sau lưng Trường Ý truyền tới, Kỷ Vân Hòa nghiêng đầu, trông thấy Không Minh hòa thượng đang ngồi bên bàn trà sửa sang lại túi ngân châm.
Không Minh hòa thượng cầm ngân châm đi tới, chế nhạo nói: "Có công phu này, chi bằng khuyên nhủ giao nhân lấy lại giao châu đi, nếu không, làm không cẩn thận, chúng ta còn phải kéo ngươi đến chỗ Lâm Hạo Thanh xin hàng kìa."
Trường Ý hất tay Kỷ Vân Hòa ra: "Ta tự có tính toán, không cần người khác nhiều lời."
Trường Ý xoay người rời đi, ngồi vào phía trước bức bình phong.
Cấm chế lại mở, chặn ngang giữa bọn họ, Kỷ Vân Hòa vừa quay đầu liền bị Không Minh hòa thượng cắm một cây châm trên ót, một châm này thực sự rất đau, không biết là muốn chữa bệnh cho nàng hay là đang trút giận.
Kỷ Vân Hòa trái lại cũng không để tâm đến chút chuyện vặt này, chỉ nói với Không Minh hòa thượng: "Lâm Hạo Thanh nhận lệnh Thuận Đức công chúa ra lệnh, mang theo người tứ phương lãnh địa ngự yêu sư, khí thế hung hãn, các ngươi nhất định không được dùng cứng đối cứng, thực lực xứ Bắc như thế nào, nhiều năm giao chiến Thuận Đức công chúa ắt phải hiểu rõ, mục đích nàng ta dùng chiêu này, có lẽ không phải thật sự muốn Lâm Hạo Thanh diệt xứ Bắc, mà là muốn các ngươi hao tổn lẫn nhau..."
Không Minh hòa thượng liếc Kỷ Vân Hòa một cái, vừa thêm một châm cho nàng vừa nói: "Ồ? Vậy theo Hộ Pháp, chúng ta phải làm thế nào cho phải?"
"Mục đích không phải giao chiến, mà là không chiến mà khuất phục địch. Dùng trận pháp cầm chân bọn họ, dùng áp lực thời gian, khuyên hàng Lâm Hạo Thanh."
Lời vừa dứt, Không Minh hòa thượng vừa khéo rút ngân châm trên đầu Kỷ Vân Hòa ra, tay còn dùng thêm chút lực, hắn nhàn nhạt nói: "Bằng không làm sao giao nhân kia lại thích ngươi chứ." Không Minh liếc qua Kỷ Vân Hòa, "Mưu đồ vậy mà lại giống nhau như đúc."
Kỷ Vân Hòa hơi ngẩn người.
Không Minh thu lại túi ngân châm: "Đã an bài xong xuôi rồi, hôm qua vừa bắt đầu, mọi người đã bận bịu bày trận ở phía trước, ước chừng còn hai ba ngày nữa đại quân sẽ đến. Trận pháp vừa vặn hoàn thành. Vây khốn bọn họ mười ngày nửa tháng, không thành vấn đề."
Trường Ý hôm nay đã có mưu kế riêng.
Kỷ Vân Hòa chớp mắt, cong môi cười một tiếng: "Vậy là tốt."
Trường Ý có thể tự mình tính toán mưu đồ, thật tốt quá rồi.
Bất quá nghĩ cũng đúng, sáu năm nay, gây dựng xứ Bắc lớn mạnh đến mức độ này, ngoại trừ Không Minh hòa thượng tương trợ, Trường Ý nhất định cũng học được không ít. Trái lại là nàng, đã quá coi thường giao nhân mưu kế của giao nhâm rồi.
"Hiện giờ, điều duy nhất khó giải quyết, là làm thế nào khuyên hàng Lâm Hạo Thanh." Không Minh hòa thượng liếc Kỷ Vân Hòa một cái, "Theo ta thấy, đợi sau khi đám ngự yêu sư bước vào trận pháp, tốt nhất để ngươi ra mặt đi, ngươi là người hiểu Lâm Hạo Thanh nhất, chẳng qua là... Giao nhân không đồng ý, mà ta cũng không biết, ngươi có thể sống đến khi đó hay không."
"Ngươi cho rằng ta còn sống được bao lâu?"
"Khí lực trong huyết mạch ngươi toàn bộ đã cạn kiệt, lục phủ ngũ tạng cũng đã khô héo, ta đoán chừng, chỉ còn mấy ngày thôi."
Kỷ Vân Hòa trầm mặc chốc lát: "Ngươi nói cho hắn biết chưa?"
"Không cần phải lừa gạt hắn."
À... Thì ra là như vậy, khó trách trước khi nàng tỉnh lại, Trường Ý luôn bắt mạch cho nàng, là sợ nàng bất tri bất giác ra đi trong giấc mộng sao...
Dù là trên người nàng còn có ấn ký của hắn, còn có giao châu của hắn, còn bị nhốt ngay trong căn phòng này cùng hắn, hắn vẫn như cũ, đem lòng hoài nghi.
Một đêm này, Kỷ Vân Hòa luôn nhìn người bên kia bức bình phong, ánh nến của Trường Ý một mực thắp tới sáng, cho đến xế trưa ngày thứ hai, cấm chế mới rút đi, Trường Ý đi tới sau tấm bình phong, thấy Kỷ Vân Hòa vẫn còn tỉnh, hắn nhíu mày.
"Nàng nên ngủ." Trường Ý nói.
"Sau này thời gian ngủ nhiều lắm, để cho ta mở mắt nhìn chút đi." Cửa sổ lộ ra một khe hở, ánh nắng bên ngoài xuyên qua khe hở, chiếu trên người Trường Ý, mái tóc bạch kim dưới ánh mặt trời mùa đông vừa mềm mại vừa sạch sẽ. Kỷ Vân Hòa khẽ cong môi, "Không ngắm được cảnh đẹp phương xa, vậy để ta ngắm mỹ nhân trước mặt cũng được."
Trường Ý ngẩn ra, hơi nheo mắt lại: "Kỷ Vân Hòa." Hắn có chút khó chịu, tựa hồ đối với giọng điệu vừa rồi của Kỷ Vân Hòa hết sức bất mãn.
Có lẽ là bởi vì giọng điệu như vậy của nàng khiến cho hắn nghĩ tới chuyện trước đây...
"Đường đột, đường đột." Kỷ Vân Hòa cười cười, "Trường Ý, ngồi đi." Kỷ Vân Hòa thuận tay vỗ xuống chỗ bên cạnh trên giường của mình.
Trường Ý nhìn lướt qua tay nàng. Vốn dĩ hắn định ngồi ở đằng kia, nhưng khi Kỷ Vân Hòa chủ động gọi hắn sang ngồi, hắn lại bước sang ngồi bên bàn trà.
Khó chịu đến kỳ quặc...
(Sát nghĩa nhất chính là từ "khó ở" ấy 😂)
"Trường Ý, Lâm Hạo Thanh đột nhiên muốn đến phương Bắc, chàng định phái người nào đi trước hiệp đàm?"
Ánh mắt Trường Ý khẽ chuyển, nhìn lướt qua gò má lõm xuống của Kỷ Vân Hòa, tựa như bị kim châm làm đau đớn, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
"Không phải là nàng."
"Phải là ta." Kỷ Vân Hòa nói, "Ta là người hiểu rõ nhất tứ phương ngự yêu lãnh địa, cũng là người hiểu rõ Lâm Hạo Thanh nhất. Ta ở Ngự Yêu cốc, cùng hắn đánh nhiều năm, nhưng thực ra... còn có ẩn tình khác. Hắn và ta, vừa là địch vừa là bạn, hoặc cũng có thể nói... ta và hắn, xem như là người thân cuối cùng còn sót lại trên cõi đời này của nhau."
"Ồ?" Một tiếng cười khẽ bật lên, xen lẫn cả những cảm xúc Trường Ý không nhận ra, "Ta còn không biết, nàng và Lâm Hạo Thanh lại thân mật như vậy đấy?"
Kỷ Vân Hòa cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của Trường Ý, nàng cùng Trường Ý bốn mắt chạm nhau: "Ta..."
Lời giải thích của nàng còn chưa kịp thốt lên, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lạc Cẩm Tang vội vã chạy vào, còn chưa đứng vững đã gấp gáp nói: "Giao nhân, giao nhân, Lâm Hạo Thânh bọn họ, đã dừng lại trước trận pháp rồi!"
Trường Ý cùng Kỷ Vân Hòa đều sửng sốt một hồi.
Hóa ra mấy ngày nay Lạc Cẩm Tang không có ở xứ Bắc là do được phái ra ngoài dò la tin tức, nàng biết ẩn thân, có thể lẻn vào rất nhiều nơi người khác không tới được, nghe ngóng được những tin tức tuyệt mật nhất.
Nàng không tìm thấy Trường Ý ở trước bức bình phong, lại đang lúc không bày cấm chế, nàng liền chạy thật nhanh đến sau bình phong, vội vàng nói: "Bọn họ hình như phát hiện ra trận pháp, toàn bộ đều dừng lại trước trận pháp, bọn họ bây giờ không định tấn công mà giống như muốn cắt đứt liên lạc của xứ Bắc với bên ngoài!"
Trường Ý hơi nhíu mày.
Kỷ Vân Hòa nghi hoặc: "Cắt đứt liên lạc với bên ngoài? Là ý gì?"
"Vân Hòa, tỷ đối với xứ Bắc có điều không biết. Nơi biên cảnh này là vùng cực bắc của Đại Thành quốc, đi sâu về phía bắc thêm nữa chính là vùng núi tuyết hoang vu, rất hiếm dấu chân con người, đừng nói là người bình thường, ngay cả yêu quái cũng khó lòng sinh sống. Mà nay xứ Bắc đều là người từ Đại Thành quốc trốn tới, Lâm Hạo Thanh hiện tại muốn cắt đứt lộ tuyến nam bắc, tuy không động thủ với chúng ta, nhưng lại bắt toàn bộ người đến nương nhờ chúng ta, cũng không cho vật liệu hàng hóa vận chuyển đến đây..."
"Hắn muốn cô lập xứ Bắc." Kỷ Vân Hòa nói, "Triều đình trước đây không làm được, hắn dựa vào cái gì làm được?"
Nhắc tới chính sự, hai người đều không tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Trường Ý nói: "Triều đình có phủ quốc sư phủ, nhưng phủ quốc sư phủ cuối cùng cũng phải cạn người. Muốn dựa vào, chẳng qua chỉ có thể là quân đội tướng sĩ, phong tỏa cũng rất nghiêm ngặt. Nhưng xứ Bắc ta có yêu tộc đến nương nhờ, dĩ nhiên có thể tránh qua bọn họ, từ không trung, dưới lòng sông, vòng qua hai ngọn núi cao, đưa tới vật phẩm."
"Ừ." Lạc Cẩm Tang gật đầu, "Lần này may là ta ẩn thân, bằng không cũng không về được, ngự yêu sư bọn họ điều khiển rất nhiều đại yêu quái, có loài bay trên trời, có loài lội dưới sông, có loài chạy trên mặt đất, khắp nơi đều có, mọi ngả đường đều bị bọn họ khống chế rồi."
Trường Ý trầm giọng nói: "Ta công phá Ngự Yêu đài, rất nhiều ngự yêu sư không dùng hết toàn lực, mà tình huống hiện giờ có lẽ không giống như vậy."
Kỷ Vân Hòa cũng trầm tư: "Hành động lần này của Lâm Hạo Thanh thật giống như muốn dồn lực tứ phương ngự yêu lãnh địa cùng xứ Bắc quyết chiến vậy, nhưng vì sao chứ? Nàng khó hiểu, "Xứ Bắc càng kéo dài, đối với hắn, đối với Ngự Yêu tộc, chẳng phải càng có lợi sao? Hắn tội gì dính vào vũng nước đục này? Thuận Đức công chúa rốt cuộc cho hắn thứ gì? Hắn nhất định không thực sự muốn diệt xứ Bắc..."
Lạc Cẩm Tang ở một bên lắng nghe đến hồ đồ: "Các người đang nói gì vậy? Ban đầu ngự yêu sư ở Ngự Yêu đài không liều mạng bảo vệ Ngự Yêu đài, tại sao phải bỏ nhà bỏ cửa dắt díu nhau đến phía Nam? Còn có... Lâm Hạo Thanh nếu không muốn diệt xứ Bắc, vậy hắn hùng hùng hổ hổ đến đây làm gì?"
"Đi phương nam là vì muốn thống nhất thế lực Ngự Yêu tộc."
Kỷ Vân Hòa vừa suy nghĩ vừa nói, "Năm đó ngự yêu sư bị phân ra tứ phương ngự yêu lãnh địa, giam cầm tự do, chính là vì triều đình sợ hãi sức mạnh của ngự yêu sư, muốn kiềm hãm ngự yêu sư. Ngự Yêu đài phương Bắc bị thế lực xứ Bắc lật đổ, bọn họ đương nhiên phải rút khỏi phương Bắc, nhưng không vội đến hai lãnh địa ngự yêu sư gần hơn ở phía đông hay phía tây mà lại thẳng đường đến Ngự Yêu cốc phía nam, là bởi vì Ngự Yêu cốc thực lực mạnh nhất." Kỷ Vân Hòa tự lẩm bẩm:
"Triều đình bị xứ Bắc phân tán lực lượng, Ngự Yêu tộc ẩn nhẫn xây dựng thế lực, bọn họ hôm nay nhất định có mưu đồ." Kỷ Vân Hòa suy nghĩ, Lâm Hạo Thanh, Lâm Hạo Thanh... Ngươi lần này tới xứ Bắc, lại là vì sao... Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
"Hắn muốn ngươi." Không Minh hòa thượng chen vào.
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía Không Minh hòa thượng, Không Minh hòa thượng ném phong thư mang theo khí lạnh còn dán kín lên trên bàn trước mặt Trường Ý.
Lạc Cẩm Tang nhìn Không Minh: "Lừa ngốc, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Lâm Hạo Thanh sai người đưa tin tới, muốn xứ Bắc giao ra Kỷ Vân Hòa, lấy được người, hắn sẽ lập tức rút quân. Tin ở đây này." Không Minh nhìn Trường Ý, "Người đưa tin vẫn còn ở xứ Bắc, chờ ngươi trả lời."
Trường Ý không thèm mở phong thư ra, dòng khí lạnh ngưng tụ trong lòng bàn tay, biến phong thư thành một khối băng, hắn nắm thật chặt, khối băng nhất thời vỡ vụn: "Bảo cô ta mau cút."
Không Minh cười nhạt: "Ta cũng đoán là như vậy." Hắn xoay người định đi, Kỷ Vân Hòa chợt cất tiếng:
"Chờ một chút." Nàng vừa gọi Không Minh một câu, Trường Ý lập tức phản bác một câu: "Không cần chờ!"
Kỷ Vân Hòa nhìn về phía Trường Ý, vừa có chút buồn cười, vừa có chút tức giận: "Ta còn chưa nói xong..."
"Không cần nói. Ý ta đã quyết."
"Chàng làm sao biết ta muốn nói gì?"
"Ta biết."
"Chàng không biết."
*ôi cái mùi Thương Tiêu èn Nhan Nhược Nhất...*
Khóe miệng Lạc Cẩm Tang co quắp, nhìn hai người: "Các người đều trưởng thành cả rồi. Cộng lại cũng sắp một trăm tuổi đó..."
Kỷ Vân Hòa hiếm khi nổi giận nói: "Hắn là yêu quái, dấu hiệu tuổi tác đều ở trên đầu hắn kia kìa, một trăm tuổi này hắn phải gánh tám phần! Ta vẫn còn trẻ."
Trường Ý cuộn chặt nắm đấm.
Nét mặt Lạc Cẩm Tang lộ rõ vẻ chê bai nhìn Kỷ Vân Hòa: "Vân Hòa... biểu hiện của tỷ bây giờ rất trẻ con."
Không Minh hòa thượng đứng một bên lườm Lạc Cẩm Tang: "Ngươi như vậy còn dám nói người khác trẻ con?"
Lạc Cẩm Tang nén giận: "Ta đang khuyên can bọn bọ, ngươi không nên đem chiến hỏa dẫn tới trên người ta, ta cảnh cáo ngươi đó."
"Cảnh cáo ta? Lạc Cẩm Tang, ngươi tự ý rời khỏi xứ Bắc, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ..."
"Ngươi thái độ cái gì, ta đợi xứ Bắc ngươi chê ta, ta rời khỏi xứ Bắc ngươi cũng chê ta, ta làm cái quái gì cũng chê ta?"
Tận mắt thấy hai người bọn họ cãi vã, Kỷ Vân Hòa có chút sững sờ.
"Đủ rồi!" Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là Trường Ý nhận lấy gánh nặng của sự trưởng thành, hắn quát, "Muốn tranh cãi ra ngoài mà tranh cãi."
Kỷ Vân Hòa xoa xoa chân mày: "Các người cũng đủ rồi đó! Chẳng phải nói người đưa tin vẫn còn ở xứ Bắc sao? Có thể nói chuyện chính sự một chút không!"
Tranh cãi về sự trẻ con, cuối cùng cũng hạ màn.
Kỷ Vân Hòa thở dài thật sâu: "Để ta cùng Lâm Hạo Thanh gặp mặt đi."
"Không được."
"Ta không nói muốn đi cùng hắn, ta nói, muốn cùng hắn gặp mặt." Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, "Ta cần phải biết, hắn rốt cuộc muốn làm gì."
"Không được."
"Tại sao?"
Trường Ý trầm mặc hồi lâu: "Kỷ Vân Hòa, đừng quên, nàng vẫn là tù nhân của ta."
#ngu_yeu_chuong_72
#link: https://my.w.tt/nkbonnWY7T
#Vy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro