Chương 1
Một buổi sáng yên bình. Chim hót líu lo trên cành. Người chạy bộ, kẻ đi làm. Khung cảnh sẽ rất yên bình, cho đến khi...
- A... Chết rồi! Sắp muộn học rồi!
Một tiếng hét vang trời phát ra từ nhà Băng Hạ. Nó lớn đến nỗi những con chim đang hót cũng phỉa bay loạn xạ, những chú chó tưởng trộm sủa ầm ĩ, những người đi ngang qua đều phải giật mình nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
"Bịch""Bịch""Bịch""Rầm"
Và người đó chính là Băng Hạ. Băng Hạ bị té 1 cách không giống ai (tự tưởng tượng).
- Có chuyện gì vậy? Ha ha...
Anh của Băng Hạ từ bếp đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền cười lớn. Băng Hạ tự mình đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi liếc xéo người đang hả hê kia. Cô giận dữ.
- Sao anh không gọi em dậy vậy hả?
"Kính kong! Kính kong! Kính kong!"
"Rầm!"
Trong khi Băng Hạ đang 'xử' người anh trai của mình thì cánh cửa ngã xuống. Lệ Xuân bước vào cùng với Thiên Băng và Băng Tuyết. Một cái cửa ra đã ra đi vĩnh viễn dưới sự dẫm đạp của những người vô tâm kia.
- Mày dí chết trong nhà đó rồi hả?- Lệ Xuân hét lớn - Mấy giờ rồi?
- Ờ thì 6 giờ 45. - Băng Hạ thản nhiên - Á...! Muôn học rồi!
- Em sẽ muộn thật đấy nếu em còn đứng đó hét.- Anh Băng Hạ bị đánh ngã đã đứng dậy phủi bụi trên quần áo.
- Lẹ lên!
Băng Hạ nắm tay Lệ Xuân chạy như bay ra ngoài cổng. Bỗng, Băng Hạ lại thấy thiếu thiếu gì đó.
- Anh cho em mượn xe đạp nha.
- Này! Tài sản duy nhất của anh đấy. Em lấy xe rồi thì anh đi bằng gì?- Anh Băng Hạ chạy ra ngoài thì đã muộn, Băng Hạ đã dắt xe đi.
-Thì anh đi bằng taxi đi. Vậy nha! Em đi học đây. Bye! - Băng Hạ leo lên xe đạp chạy theo 3 người đang đợi Băng Hạ.
- Thế là hết tiền của tháng này rồi!- Anh Băng Hạ mếu máo đi học.
Đến ngã ba gần trường, Băng Hạ lái xe trúng vào cục đá và...
"Ầm!"
Băng Hạ ngã xuống, Lệ Xuân vội chạy lại đỡ. Đúng lúc đó, Nhã Lệ chạy xe tới, Nhã Lệ vội dừng xe lại rồi dựng xe của Băng Hạ lên.
- Sao vậy? Mày có sao không?- Nhã Lệ vội hỏi.
- Cáng cục đá té. Nó là Atula nên nó không bị sao đâu.- Lệ Xuân nói.
Băng Hạ nghe thấy chữ "Atula" mắt liền lướt tới chỗ Thiên Băng. Băng Hạ tức giận nhìn Thiên Băng. Chính Thiên Băng đã đặt cái biệt danh đó cho cô. Còn giờ, Thiên Băng vẫn một mặt ung dung nhìn Băng Hạ té trên nền đất. Băng Hạ tức giận leo lên xe đi tới trường, 4 người kia cũng lên xe và chạy đến trường.
Đến trường, tụi nó cất xe rồi ra chỗ bảng thông báo xem kết quả vì trường tụi nó theo học vừa mới thi để xếp lớp cho năm nay.
1. Hàn Băng Tuyết 100đ
Vũ Thiên Băng 100đ
2. Lâm Băng Hạ 99đ
3. Vương Lệ Xuân 98đ
Hoàng Nhã Lệ 98đ
...
Tụi nó chỉ nhìn lướt qua bảng rồi cùng nhau đi thẳng lên lớp A1.
Lớp học có 4 dãy. Nhã Lệ ngồi bàn kế cuối bên cạnh cửa sổ, phía sau là Băng Hạ, bên cạnh là Lệ Xuân, bên cạnh Lệ Xuân là Thiên Băng và bên cạnh Thiên Băng là Băng Tuyết. Nhưng 3 bàn trước Lệ Xuân, Thiên Băng và Băng Tuyết đều bị bỏ trống và chưa ai dám ngồi vào những bàn ấy.
Chuông vào lớp reo lên, mọi người có đầy đủ trong lớp. Cô giáo bước vào lớp, trong khi cả lớp im lặng thì Nhã Lệ, Băng Hạ, Lệ Xuân ngồi ăn quà vặt, đang ăn còn giành đồ ăn của nhau. Thiên Băng ngồi nghe nhạc, vừa đọc tiểu thuyết. Băng Tuyết thì đang ngủ 1 cách ngon lành trên bàn. Cô giáo thấy vậy tức lắm nhưng chẳng thể làm gì. Cô giáo e ngại thế lực đứng sau bốn người, cũng như là trí thông minh kia, sợ rằng chưa kịp dạy cho chúng một bài học thì đã bị dạy ngược lại. Chỉ có Băng Hạ ngoan nhất trong nhóm là vừa ăn vừa chép bài. Nhưng Băng hạ chép rồi cũng để đó, chẳng bao giờ đọc lại xem mình viết gì.Hai tiết đầu lặng lẽ trôi đi.
Giờ ra chơi.
Nhã Lệ cùng với Băng Hạ và Lệ Xuân đang lôi Băng Tuyết dậy để cùng xuống căn tin. Còn Thiên Băng nói đi xuống thư viện trả sách rồi xuống căn tin sau. Thiên Băng đi ra ngoài và đi thẳng xuống thư viện và sau mọi "nỗ lực" của ba người, cuối cùng Băng Tuyết cũng chịu dậy để đi xuống căn tin cùng với ba người. Tụi nó vừa đi, vừa nói chuyện vui vẻ thì gặp...
Note: Mong mọi người nhận xét truyện cho mình. Cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro