Chương 9: Sự trói buộc của phán quyết

Gemini từ từ mở mắt. Đầu óc còn mơ hồ, chưa kịp nhận thức rõ mọi chuyện xung quanh thì cậu đã cảm nhận được cơn đau nhức âm ỉ nơi cần cổ, đôi môi khô rát đến bỏng cháy. Không gian quanh cậu tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào, le lói chiếu lên căn phòng xa lạ.

Gemini gắng gượng ngồi dậy nhưng cơ thể nặng nề và cơn đau khiến từng cử động trở nên khó khăn. Cậu nhìn quanh để xác định mình đang ở đâu nhưng bóng tối khiến mọi thứ trở nên mờ mịt. Khi định bước xuống giường, cậu bàng hoàng phát hiện hai tay mình đã bị xiềng xích chặt chẽ. Lật tấm chăn phủ trên người, cậu thấy hai chân cũng bị còng lại, không cách nào tự do di chuyển.

Hoang mang và sợ hãi, Gemini cố gắng vùng vẫy nhưng âm thanh của xích kim loại va chạm vào nhau càng làm nỗi bất an trong cậu thêm dâng trào. Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối:

"Anh tỉnh rồi à?"

Gemini giật mình, ánh mắt lập tức hướng về nơi phát ra giọng nói. Từ trong bóng tối, một bóng người dần hiện ra - là Scorpio. Bước đi chậm rãi, đầy kiên định, ánh mắt của cậu ta sáng lên trong ánh trăng nhạt nhòa, mang theo sự lạnh lùng khiến Gemini không khỏi run rẩy.

"Scorpio..." Gemini khẽ gọi tên, giọng cậu run run, lạc đi như không tin vào những gì đang diễn ra. "Là ngươi thật sao?"

Scorpio dừng bước, đứng ngay bên mép giường, cúi đầu nhìn Gemini. Đôi mắt của cậu lạnh lẽo, không chút dao động trước vẻ mặt bàng hoàng của anh.

"Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là ảo ảnh?" Scorpio cất giọng trầm thấp nhưng đầy uy hiếp, mang theo sự sắc bén như dao găm.

Gemini nín thở, thần kinh của cậu căng cứng ngay khi nhớ lại những gì Scorpio đã làm với mình. Cậu vội đẩy Scorpio ra nhưng tay đã bị người kia nắm chặt, kéo cả cơ thể lại gần. Scorpio áp sát bên tai Gemini, giọng nói lạnh lùng như một lời cảnh báo:

“Anh đã sẵn sàng để trả giá chưa?”

Gemini không thể khống chế nổi cơ thể mình, mặt cậu tái nhợt, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của Scorpio. Đôi tay cậu bị xiềng xích chặt đến mức không thể cử động như thể ngay cả hy vọng cũng bị chặt đứt. Scorpio nhìn cậu chăm chú, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo như ánh mắt của con thú săn mồi đã thấy được con mồi trước mắt, hỏi:

“Tại sao anh lại xa lánh tôi? Tại sao lại làm vậy với tôi?”

Giọng của Gemini run rẩy, cậu quay đi tránh ánh mắt của Scorpio, không dám đối diện với sự áp bức đang dần dồn nén lấy mình.

“Chuyện đó... ngươi không cần phải biết,” cậu lẩm bẩm. “Dù sao... ta muốn giết ngươi... thì có gì cần giải thích?”

Scorpio nhìn anh, không hề thay đổi nét mặt. Cậu kéo cằm Gemini lại, ép buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình, không cho phép sự tránh né.

“Anh nghĩ tôi sẽ để mọi chuyện trôi qua dễ dàng sao?”

Gemini cảm thấy trái tim mình thắt lại và từng câu hỏi của Scorpio cứ như làn sóng xô đẩy, cuốn đi từng chút hi vọng mong manh còn sót lại. Không thể nói gì, cậu chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và áp đảo của Scorpio.

Scorpio nhìn thấy sự im lặng của Gemini, nhếch môi cười nhạt. “Không nói sao? Vậy tôi sẽ cho anh một lý do để không cần trả lời câu hỏi nào nữa.”

Rồi, Scorpio kéo cằm Gemini lên và ép cậu đối diện với mình. Nụ hôn đến đột ngột, mạnh mẽ như một cơn sóng cuốn phăng mọi sức phản kháng. Gemini hoảng hốt, cố sức vùng vẫy nhưng bàn tay Scorpio vẫn như xiềng xích, buộc cậu vào sự kiểm soát không thể thoát khỏi. Cảm giác nghẹt thở đến mức cậu không thể hít thở, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không chỉ vì sự đau đớn thể xác mà còn vì cảm giác nhục nhã đang thấm dần vào tâm hồn.

Scorpio thấy anh khóc nhưng không dừng lại. Nụ hôn trở nên dịu dàng hơn như thể cảm nhận được sự yếu ớt trong Gemini nhưng nó không có chút thương xót nào. Gemini, dù muốn thoát khỏi nhưng càng cố gắng phản kháng, Scorpio càng không buông tay. Nụ hôn kéo dài cho đến khi Gemini cảm thấy như mình sắp ngất đi.

Cuối cùng, Scorpio cũng buông anh ra, để lại một Gemini đang gục xuống, thở hổn hển như kẻ vừa thoát khỏi bờ vực chết đuối. Cảm giác nghẹt thở vẫn còn vương vấn nhưng trước khi kịp lấy lại chút sức lực, ánh mắt anh đã bắt gặp bóng dáng Scorpio bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt rực lên thứ ánh sáng khó lường như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy trong màn đêm.

Scorpio không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến. Trong tay cậu xuất hiện một chiếc hộp nhỏ, thiết kế tinh xảo tựa như bảo vật của hoàng gia, từng đường nét đều phát ra vẻ bí hiểm. Cậu mở nắp hộp chậm rãi, mỗi chuyển động như đang cố tình kéo dài sự căng thẳng để Gemini chìm sâu hơn vào nỗi bất an đang gặm nhấm tâm trí.

“Anh có biết đây là gì không?” Giọng Scorpio vang lên, trầm và bình thản nhưng mỗi từ đều nặng như đá, rơi thẳng vào lòng Gemini.

Gemini nhìn chằm chằm vào viên thuốc nhỏ xíu bên trong chiếc hộp, màu đỏ như máu, phát sáng mờ ảo dưới ánh trăng. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, dù cậu chưa hiểu rõ đó là gì nhưng bản năng mách bảo rằng thứ này không mang lại điều gì tốt đẹp.

“Đây là một sáng chế,” Scorpio tiếp tục, “Loại thuốc này có thể khiến đàn ông mang thai nhưng chưa công bố ra ngoài vì nó có thể gây ra làn sóng phản đối lớn.”

Gemini bắt đầu cảm thấy không ổn nhưng chưa kịp hiểu rõ thì Scorpio đã tiếp tục. “Anh phải gọi tôi là em như ngày xưa. Và anh phải giải thích lý do tại sao lại đối xử với tôi như vậy, nếu không... anh sẽ phải trả giá.”

Gemini cứng người rồi lắp bắp giải thích: “Cha... cho phép em tranh quyền thừa kế với tôi, khiến tôi cảm thấy mình bị phủ nhận...” Cậu không dám nhìn Scorpio nữa, sợ ánh mắt của cậu sẽ lại đánh thức một cơn giận dữ chưa nguôi ngoai.

Scorpio cười nhạt, ánh mắt trở nên sắc bén. “Chỉ vì vậy mà anh đối xử với tôi như thế sao?” Cậu buông một tiếng cười như điên dại.

“Tôi chưa bao giờ muốn tranh quyền thừa kế với anh.”

Scorpio quăng chiếc hộp đi, nhanh chóng nắm lấy cằm Gemini, ép anh mở miệng và nhét viên thuốc vào trong. Gemini giãy giụa nhưng Scorpio lại khóa chặt môi anh bằng một nụ hôn sâu khiến cậu không thể làm gì ngoài việc nuốt viên thuốc.

Khi buông ra, Scorpio nhìn Gemini, ánh mắt đầy vẻ chiến thắng.

“Anh không thể tống nó ra đâu. Nó sẽ bám ở dạ dày và tạo ra tử cung để mang thai."

Gemini muốn lao tới nhưng bị xiềng xích giữ chặt, cậu khóc trong uất hận, giọng gào lên:

“Vì sao? Tại sao lại làm vậy với tôi?”

Scorpio đáp, giọng khàn đục nhưng lạnh lẽo như không có chút tình cảm:

“Đừng quên, anh là người tàn nhẫn với tôi trước. Bây giờ anh phải trả giá cho những gì đã làm.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro