Chương 3
Sau đấy, hai người ở chung thường thường thản nhiên - không phải thanh đạm tựa như quân tử chi giao, mà là nhạt nhẽo giống như nước sôi vậy, bởi vì Tô Kính Minh khuyết thiếu kỹ xảo cùng nhân loại trao đổi tình cảm, còn Lưu Quân tuy rằng giản dị nhưng lại không biết nói chuyện.
Thế nhưng may mắn là, nhóc con từ nhỏ đã bị mẹ ruột vứt bỏ thực thích chú vú nuôi mới tới, mà Lưu Quân tựa hồ cũng thực mến cái tên nhóc lai lịch không rõ này, mỗi lần đi đến phòng trẻ em, đều sẽ truyền tới tiếng cười vui vẻ của đứa nhỏ, tại thời điểm Tô Kính Minh vô tình hoặc cố ý trông qua, sẽ phát hiện trên gương mặt của nam tử xuất thân nhà nông này lộ ra tươi cười hiểu ý - mà dáng vẻ tươi cười kia Tô Kính Minh chưa bao giờ gặp được.
Tảng đá trong lòng Tô Kính Minh coi như đã buông xuống. Trừ chuyện này ra, khiến Tô Kính Minh vừa lòng nhất là nhiệm vụ của Lưu Quân không chỉ giới hạn trong việc chăm trẻ, hắn còn có thể một tay gánh vác gia vụ; khi người kia rời đi sau, Tô Kính Minh không để ý tới cơm nước, cực ít đi ra ngoài, liên tiếp khiêu chiến cực hạn đói khát của nhân loại, thậm chí chỉ ngay tại thời khắc sắp bị chết đói mới chịu gọi cho người đại diện mua giúp cơm bụi, tuy nhiên sau khi Lưu Quân xuất hiện, Tô Kính Minh một ngày ba bữa, thêm bữa khuya cùng trà bánh ngọt buổi chiều, đều có người lo liệu, từ nay về sau liền cùng cơm bụi chia tay. Mà Tô Kính Minh đem biệt thự ở đến loạn thất bát thao, có thể nói là không khác gì ổ chó, rốt cuộc thấy được bộ dạng nguyên bản của ngôi nhà.
Nói tóm lại, Lưu Quân ngoại trừ sinh con, không gì không làm được - khoan đã, Tô Kính Minh đột nhiên nghĩ đến, làm một người song tính, Lưu Quân hẳn có thể sinh con - cũng không phải cứ ai là song tính đều có thiên phú dị bẩm như Lưu Quân, trời sinh liền có khả năng sinh sữa, có một số người tất yếu phải sinh con sau mới sinh sữa, tỷ như mẹ ruột của tên nhóc kia, vợ trước của Tô Kính Minh. Bởi có kỹ năng thiên phú, người sở hữu thể chất song tính như Lưu Quân rất được hoan nghênh, có vài người đi làm vú nuôi, cũng có kẻ trở thành nô lệ tình dục cho bọn người ác thú vị.
Lưu Quân không gì không làm được nhượng Tô Kính Minh thực hài lòng.
Tô Kính Minh cảm giác mình phải làm gì đó để cảm ơn hắn, thế là y tăng tiền lương cho Lưu Quân; tại lúc Lưu Quân hưng phấn đến hai tay run rẩy đi nhận tiền lương, Tô Kính Minh phát hiện khi mình nhìn thấy nam nhân vui vẻ, nội tâm y thế nhưng sản sinh một tia thỏa mãn. Đặc biệt là, sự khoái hoạt này là do sở tác sở vi của Tô Kính Minh tạo nên, Tô Kính Minh cảm thấy càng thêm thỏa lòng.
"Cảm ơn, cảm ơn." Mặc dù Lưu Quân chỉ biết nói cảm ơn, nhưng Tô Kính Minh cũng rõ người nọ hiện tại thực sự phi thường kích động. "Số tiền này đủ trả một năm học phí đại học cho em gái tôi đó."
Lời nói của nam nhân khiến Tô Kính Minh sinh ra hứng thú. "Anh có em gái à?"
"Có." Nam nhân trả lời. "Tôi còn có em trai, bọn nó đều đang đi học, cả học phí và sinh hoạt phí cái gì cũng không ít, may là hai đứa đều học rất khắc khổ, đều lấy được học bổng, nhưng phí sinh hoạt vẫn thật là..." Vừa nhắc tới em trai và em gái, Lưu Quân trở nên hay nói, liên tục kể về em trai, em gái của mình, có thể nhìn ra, hắn thực tự hào về bọn họ.
Tô Kính Minh một bên nghe, một bên gật đầu.
"Thực xin lỗi a, cậu Tô," Đang cao hứng thì Lưu Quân bỗng nhiên dừng lại, hắn sờ đầu, có chút xấu hổ nở nụ cười. "Ngượng ngùng a, chuyện tôi kể thật nhàm chán nhỉ, cậu xem xem tôi này, vừa nhắc đến bọn họ tôi liền không ngừng nỗi."
"Không có quan hệ," Tô Kính Minh nháy mắt mấy cái. "Tôi đây vốn là lần đầu tiên được nghe anh đề cập về chuyện của mình, rất có ý tứ." Tô Kính Minh nói.
Nam nhân thẹn thùng gãi gãi đầu, sau đó, lại là một trận trầm mặc.
"Thế, cậu Tô à," Lần này, Lưu Quân là người mở lời trước, hắn thật cẩn thận nói. "Cậu có anh chị em gì hay không?"
"Có," Tô Kính Minh đáp. "Hẳn là có... một người em gái."
Thật dĩ nhiên, câu trả lời của Tô Kính Minh làm Lưu Quân thực khó hiểu, hắn mở hai mắt nhìn Tô Kính Minh, phi thường mờ mịt.
"Con bé với tôi không cùng một cha," Sau khi người nọ rời đi, Tô Kính Minh đã cố gắng tưởng nhớ tới tất cả những gì liên quan đến cô bé có chung huyết thống với y, đáng tiếc không mấy hiệu quả. "Đại khái... đại khái nhỏ hơn tôi mười tuổi."
"Thực xin lỗi, tôi không nên hỏi cậu về mấy việc này." Lưu Quân cúi đầu, nhỏ giọng bảo.
"Không sao mà," Tô Kính Minh lắc đầu, mà lúc này, y đột nhiên bị một loại xúc động thôi thúc, y muốn lý giải thế giới của nam nhân giản dị trước mặt, Tô Kính Minh rất ít khi đối với sinh vật ngoại giới cảm thấy hứng thú, nam nhân này chính là số ít những người Tô Kính Minh có cảm giác thích thú. "Tiếp tục kể cho tôi nghe về chuyện của anh đi."
"Của tôi ấy à?" Lời của Tô Kính Minh khiến Lưu Quân vừa kinh ngạc vừa mờ mịt. "Tôi không có cố sự gì để kể cả." Nam nhân cười, chà chà tay. "Người nhà nông, có cái gì để nói đâu chứ."
"Không sao," Tô Kính Minh kiên trì. "Tùy tiện nói chuyện gì cũng được mà."
"Vậy..." Dưới sự khăng khăng của Tô Kính Minh, nam nhân không thể không thỏa hiệp. "Cậu muốn nghe chuyện gì đây?"
"Thế thì kể vì sao anh lại chọn làm nghề này đi." Tô Kính Minh nói.
"Khụ." Nam nhân ngượng ngùng cúi đầu. "Tại vì muốn kiếm nhiều tiền hơn một điểm."
"Tiền, trọng yếu tới vậy à..." Vừa nghe đến tiền, Tô Kính Minh liền nhớ về vợ trước, trái tim thủy tinh của y tựa như bị nứt vỡ một chút, cảm xúc vốn đang không sai cũng biến thấp trầm.
"Đương nhiên là trọng yếu rồi." Lưu Quân dùng lực gật đầu, sau đấy lập tức kể về việc trong nhà có một trưởng bối tuy rằng tiến hành phẫu thuật thực thành công, nhưng giai đoạn điều dưỡng về sau cũng tiêu tốn rất nhiều tiền.
Lời Lưu Quân nói đa phần Tô Kính Minh đều không có nghe vào, bởi vì giờ đây, lòng y tràn đầy hình ảnh của người đàn ông đã phản bội y, tới khi Lưu Quân trông thấy Tô Kính Minh không yên lòng, vội vàng dừng lại, tựa như phạm sai điều gì mà giải thích không thôi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Kính Minh như từ trong mộng bừng tỉnh. "Anh không làm sai việc gì hết a."
"Cậu Tô à, cậu đừng để tâm," Lưu Quân đầy mặt xin lỗi nói. "Tôi quanh năm không có đọc sách, không có văn hóa gì, cùng cậu nói chuyện lông gà vỏ tỏi khiến cậu thấy phiền đi."
"Không thể nào." Tô Kính Minh lắc đầu. "Là do tôi nhớ đến mẹ của đứa nhỏ mà thôi."
"Lại nói tiếp," Lưu Quân một bên xem biểu tình của Tô Kính Minh, một bên cẩn thận hỏi. "Mẹ của đứa bé này ở đâu rồi?"
Trên mặt Tô Kính Minh lần nữa hiển lộ biểu cảm ưu thương.
"Thực xin lỗi!" Lưu Quân nhìn thấy vẻ mặt này liền vội vã nói xin lỗi, hắn đứng dậy. "Tôi... Tôi đi trông em bé đây ạ!"
"Không cần đi..." Tô Kính Minh kéo lấy quần áo của Lưu Quân. "Tôi kỳ thực cùng tên nhóc con đó giống nhau, đều bị mẹ của nó vứt bỏ..."
Gương mặt hàm hậu của Lưu Quân triển lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Buổi chiều hôm ấy, Tô Kính Minh đem cố sự giữa bản thân và mẹ của đứa nhỏ tất cả đều kể cho Lưu Quân, Lưu Quân một mực im lặng lắng nghe, thường thường lộ vẻ đồng tình cùng âm thanh thở dài.
Đợi đến lúc kể xong chuyện cũ, hai mắt Lưu Quân thế nhưng ẩm ướt, hắn dùng tay áo lau nước mắt một phen, nghẹn ngào nói. "Đứa bé này, không ngờ một đứa bé khả ái như thế này, lại giống như em trai, em gái nhà tôi, đều là những đứa nhỏ đáng thương."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro