Chương 7
Lưu Quân vẫn như trước diện vô biểu tình.
Sự trầm mặc của Lưu Quân khiến Tô Kính Minh tâm tình đại loạn, y vội vàng nói, "Anh chỉ cần mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ thành toàn anh!"
Lưu Quân tiếp tục không đáp lại gì, hắn chỉ nhìn xuống dưới đất.
"Anh... Thật sự không được nữa thì anh đánh tôi một trận đi! Còn không -" Tô Kính Minh thốt ra, "Nếu có thể giúp anh giải hận, vậy anh đem tôi tới đồn cảnh sát ngay đi!" Hiện giờ, Tô Kính Minh chỉ một lòng thầm nghĩ làm sao để có thể khiến Lưu Quân tha thứ cho mình, thế nên mới nói ra được những lời xúc động như vậy.
"Không," Lưu Quân chậm rãi lắc đầu. "Nếu như cậu phải ngồi tù, đứa nhỏ sẽ không còn cha."
Nghe thấy lời của Lưu Quân, Tô kính Minh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt khác, Tô Kính Minh cũng ngầm có chút cao hứng, tuy rằng Lưu Quân là vì đứa bé kia mới không trừng phạt Tô Kính Minh, thế nhưng Tô Kính Minh lại đem những câu này xem như Lưu Quân đang quan tâm y.
"Thế... Anh coi phải làm sao đây? Hay anh cứ đánh tôi một trận đi?" Tô Kính Minh bảo.
Lưu Quân vẫn lắc đầu.
"Vậy anh nói phải làm sao đây?" Tô Kính Minh có điểm lo lắng. "Anh chỉ cần mở lời, tôi nhất định sẽ bồi thường anh mà."
"Không, cậu không cần bồi thường cho tôi đâu." Lưu Quân đáp.
Tô Kính Minh kinh ngạc nhìn Lưu Quân, lại không biết làm như thế nào cho phải.
Ngay lúc Tô Kính Minh trầm mặc, Lưu Quân nói: "Cậu còn chuyện gì khác không, nếu không thì tôi xin phép đi tắm rửa."
Tô Kính Minh bất đắc dĩ phất phất tay, nhưng ngay tại thời điểm Lưu Quân sắp rời đi, Tô Kính Minh đột nhiên bảo, "Nếu anh muốn tôi bồi thường ra sao, bất cứ lúc nào anh cũng có thể nói cho tôi biết."
"Được." Lưu Quân không quay đầu, chỉ thấp giọng đáp ứng.
------
Trong phòng tắm.
Lưu Quân vừa đến trong phòng tắm, hắn liền lập tức cởi bỏ quần áo, vọt vào bồn, hắn đem vòi sen vặn tới lớn nhất, rồi tựa hồ cả người như bị dính cái gì dơ bẩn mà ra sức xoa nắn cơ thể, cứ như thế giằng co tẩy sạch một hồi lâu, làn da của Lưu Quân đều đã ửng đỏ nhăn nhíu, nhưng Lưu Quân lại không hề đình chỉ.
Mà giờ đây, dưới tiếng nước chảy ào ào, người hán tử thoạt nhìn cương nghị tựa trên vách tường.
Hắn cuối cùng bất lực bật khóc.
------
Vài ngày sau.
Lưu Quân nhận được điện thoại của người nhà gọi tới, là người chú thân thiết nhất của Lưu Quân.
Cha mẹ Lưu Quân mất sớm, Lưu Quân từ nhỏ đã không đi học để đi làm công nuôi sống em trai, em gái, lúc đi làm thuê, hai đứa em liền phải phó thác cho chú, người chú này cũng tội nghiệp thân thế đáng thương của ba anh em nhà Lưu Quân, từng ở trước mặt Lưu Quân vỗ ngực cam đoan, chỉ cần bản thân ông có cơm ăn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi em trai, em gái của Lưu Quân; trên thực tế, chú ấy quả thực đã làm vậy, cho nên Lưu Quân mới có khả năng lên thành phố bương chải, mà em trai, em gái cũng có thể an tâm cấp sách đến trường, cuối cùng đều thi đậu đại học. Trừ bỏ việc chiếu cố hai người em của Lưu Quân, ông cũng thường xuyên đối với Lưu Quân hỏi han ân cần, bảo Lưu Quân không nên quá vất vả, phải chú ý thân thể nhiều một chút. Mỗi lần Lưu Quân về quê, ông đều soạn cho Lưu Quân chỉnh chỉnh một bao đặc sản quê nhà. Phương pháp biểu đạt tình cảm của người nhà nông rất đơn giản, lại chất phác, lần nào cũng có thể nhượng Lưu Quân phải đi tha hương mưu sinh cảm nhận được sự quan tâm từ đối phương.
Dẫu Lưu Quân ngượng ngùng nói thẳng, nhưng trong lòng Lưu Quân, đã đem chú mình xem như cha ruột mà đối đãi.
Thế nhưng, người tốt lại không có hảo báo. Có lẽ vì phải một thân chống đỡ hai cái nhà, ông đã ngã bệnh, may mắn là, bệnh của ông rốt cuộc trị khỏi, nhưng quá trình điều dưỡng sau khi phẫu thuật đều phải tốn một khoảng tiền lớn; lúc này, Lưu Quân mới không buông tha mà hy sinh đứng ra gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình của chú mình, buông tay công việc trên công trường, bắt đầu làm vú nuôi, sau đấy, khi chú hắn đã khôi phục sức khỏe, lệ nóng doanh tròng nói lời cảm tạ, Lưu Quân cảm thấy tất thảy vất vả của bản thân đều đáng giá.
Tuy đã hết bệnh rồi, nhưng chú hắn vẫn bị đề nghị không nên lao động nặng, mà tật bệnh vốn đã vét sạch vốn liếng của một gia đình nguyên bản không hề giàu có gì này. Hôm nay, thời điểm chú của hắn gọi điện, ông đầu tiên nói cho Lưu Quân, con trai ông, cũng chính là em họ của Lưu Quân, sắp kết hôn, sau đó lại tỏ vẻ lo lắng, trong nhà thật sự đào không ra tiền tổ chức tiệc cưới, ông gọi đến để cùng Lưu Quân thương lượng.
Lưu Quân trầm mặc một lát, rốt cuộc hắn nói với chú mình, "Chú à, không sao đâu, con cùng chủ nhà này kí hợp đồng, có lấy được một khoảng tiền, một mình con dùng lại dư dật, nên trước mắt con cho chú mượn để xây phòng nhé!"
Chú của hắn vui mừng quá đỗi, liên tiếp hỏi vậy Lưu Quân còn đủ tiền để tiêu hay không, trăm ngàn lần không được miễn cưỡng bản thân, dưới sự kiên trì của Lưu Quân, ông mới thiên ân vạn tạ cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Quân quyết định cùng Tô Kính Minh bàn chuyện.
-------
Mấy ngày nay Lưu Quân đều cố ý tránh né Tô Kính Minh, chỉ có ở phòng em bé mới có thể ngẫu nhiên gặp hắn, nhưng liền tính gặp được, hắn cũng sẽ cố tình cùng Tô Kính Minh bảo trì cự ly, thấp giọng kêu một tiếng "Cậu Tô" sau, lại cố gắng chăm nom đứa nhỏ. Thế nhưng hôm nay có chút bất đồng, Lưu Quân chủ động tìm đến Tô Kính Minh.
"Cậu Tô, cậu từng nói qua, để bồi thường cho tôi, tôi có thể đưa ra bất kì loại điều kiện nào phải không?" Lưu Quân mở miệng.
"Đương nhiên rồi," Việc Lưu Quân đánh vỡ trầm mặc chủ động cùng Tô Kính Minh nói chuyện, miễn bàn khiến Tô Kính Minh có bao nhiêu cao hứng.
"Vậy cậu có thể cho tôi một khoảng tiền được không?" Sau đấy, Lưu Quân báo ra con số kia.
Lưu Quân quyết định, một khi lấy đến số tiền ấy, một phần cho chú hắn xây nhà, một phần khác do chính hắn lưu lại, thừa dịp bản thân còn trẻ, mà rời khỏi nơi khiến hắn thương tâm này, về quê mua vài mẫu đất, nếu vận khí tốt, tìm một người con gái không ngại thân thể dị dạng của hắn, còn không được thì cứ một thân một mình qua một đời, đều so với hiện tại tốt hơn nhiều.
"Thế là được rồi sao?" Tô Kính Minh hỏi, trong lòng y, dùng tiền để giải quyết chuyện gì đó không phải là đại sự. Mà số tiền Lưu Quân muốn so với số tiền bị vợ cũ của y cổm đi, quả thực là không đáng nhắc tới, điều này làm Tô Kính Minh có điểm kinh ngạc.
Lưu Quân gật gật đầu.
"Anh có thể lấy nhiều thêm một ít." Tô Kính Minh nhắc.
Đối với đề nghị của Tô Kính Minh, Lưu Quân chỉ lắc đầu.
"Được rồi, nếu anh đã khăng khăng một mực, vậy thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của anh." Tô Kính Minh thở dài, lấy ra một tập chi phiếu, viết ra số tiền của Lưu Quân, giao cho hắn.
"Cảm ơn cậu Tô," Trong nháy mắt nhận được chi phiếu, Lưu Quân cảm giác hốc mắt của mình dần nóng hổi, thế nhưng hắn cưỡng chế lại nước mắt, tiếp tục nói với Tô Kính Minh. "Phải rồi, cậu Tô, tôi muốn về nhà."
"Cái gì?" Chuyển biến một trăm tám mươi độ của Lưu Quân khiến cho Tô Kính Minh trở tay không kịp đột nhiên đứng dậy. "Anh lặp lại lần nữa xem!"
"Tôi nói tôi muốn về nhà, không muốn làm việc ở đây nữa." Lưu Quân nói.
"Không, không thể được!" Tô Kính Minh lớn tiếng quát. "Anh không được đi!"
"Tiền vi phạm hợp đồng tôi trả." Lưu Quân bình thản đáp. "Cứ dựa theo hợp đồng mà làm."
"Anh!" Tô Kính Minh mở to hai mắt, gắt gao trừng Lưu Quân. "Anh không được đi!" Tô Kính Minh chỉ lặp đi lặp lại những lời này, mà không chỉ ra được lý do nào để giữ chân Lưu Quân.
Đến lúc này, tiếng khóc của đứa nhỏ đột ngột vang lên, tiếng khóc của nó đánh vỡ giằng co giữa hai người, cũng khiến Lưu Quân không nói hai lời quay đầu chạy tới phòng em bé, hắn nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, bắt đầu thấp giọng trấn an.
Ngay tại thời khắc Lưu Quân chiếu cố cho tên nhóc con kia, phản ứng của hắn đã khiến cho Tô Kính Minh trong nháy mắt liền minh bạch biện pháp duy nhất có thể giữ lại Lưu Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro