Chương 11
Chương 11
Gần 1 tháng sau đó, hai đội của Gia Uy và Hải Nguyên gần như hoạt động hết sức lực. Họ phải nghiên cứu, khảo sát địa bàn, gặp gỡ các bên, đưa ra giải pháp và điều hành cả đội thiết kế. Tất cả đều như căng ra làm việc. Văn phòng tới 9h tối nhưng hôm nào cũng sáng đèn. Thậm chí, mọi người còn thấy mình chẳng có thời gian mà ốm.
Gia Uy trở về công ty lúc hơn 9h tối sau một ngày gặp gỡ đủ các nhân vật tầm cỡ trong giới xây dựng. Anh mệt mỏi và chán nản. Gia Uy cầm một tách cà phê đứng ở hành lang của công ty.
- "Sao? Vừa mới bắt đầu mà trông cậu mệt mỏi thế?"
Hải Nguyên bước tới đứng cạnh Gia Uy. Anh cũng cầm một ly cà phê nhưng nét mặt thì vui tươi hơn nhiều.
- "Nghe nói hôm nay cậu đi gặp các bên chuyên về xây dựng để kêu gọi hợp tác nhưng không thành công?"
Gương mặt Hải Nguyên đầy vẻ đắc thắng. Gia Uy bình thản nhấp ngụm cà phê đắng ngắt:
- "Anh biết lí do mà. Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu"
- "Uhm. Tôi cũng mong là thế, chứ thắng khi đối thủ bỏ cuộc thì chán lắm. Những người mà cậu gặp, họ đều đứng về phía tôi, bởi vì họ tin cơ thành công của tôi. Đó là cái thứ mà cậu nỗ lực thế nào cũng không có được. Tôi có được điều đó vì sao cậu biết không? Bởi vì tôi là con chính thức của bố, còn cậu, vĩnh viễn chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi"
Hải Nguyên nhếch mép cười rồi rời đi. Phía sau lưng anh, Gia Uy siết chặt bàn tay, ly cà phê bằng nhựa co rúm lại...
Từ một góc hành lang, Hạ Vy nghe rõ từng lời Hải Nguyên nói. Và dù không cần nhìn nhưng cô cảm nhận được những đổ vỡ trong lòng Gia Uy.
Gia Uy trở về phòng làm việc, còn một vài người đang thu xếp đồ đạc để ra về:
- "Chào mọi người! Mọi người làm muộn thế! Nghỉ thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục"
- "Giám đốc, anh về rồi ạ. Đôi thiết kế đang dần hoàn thành dự án rồi, hôm nay anh đi gặp các bên thế nào? Họ có hỗ trợ chúng ta không?" – Một trong số những nhân viên hồ hởi.
- "À... tình hình không khả quan lắm, nhưng nói như vậy không phải là hết hy vọng. Chúng ta hoàn toàn có thể lật ngược thế cờ nếu như ở buổi công bố kế hoạch chúng ta thuyết phục được mọi người mà" – Gia Uy cố tỏ ra lạc quan nhất nhưng không khó để anh nhận ra nét mặt buồn bã và lo lắng của nhân viên. Họ đã vì anh mà cố gắng rất nhiều. Họ không muốn thất bại.
- "Vâng, giám đốc, anh cũng đừng chán nản nhé. Chúng tôi tin ở anh. Giờ chúng tôi về đây. Anh cũng nghỉ sớm đi nhé"
Đội nhân viên lục đục kéo nhau về. Gia Uy giữ nét mặt vui vẻ để chào mọi người. Chỉ ngay sau khi họ rời đi, Gia Uy về bàn và ném chiếc cặp xuống đất. Anh cảm thấy mình bất lực.
- "Anh có muốn đi uống một chút gì đó không?"
Hạ Vy xuất hiện sau lưng Gia Uy khiến anh hơi giật mình. Thì ra cô vẫn còn ở đây... Anh cầm lại chiếc cặp của mình, bước về phía cửa:
- "Mình đi thôi"
***
Hai người tới một quán rượu trong con hẻm nhỏ. Nó bình yên và vắng lặng. Gia Uy uống liên tiếp ba chén và gương mặt anh nhăn lại vì vị cay nồng. Hạ Vy không ngăn cản. Cô lặng lẽ gắp bỏ thức ăn vào bát anh.
- "Cô thấy tôi đáng thương lắm đúng không?"
- "Sao anh nói như vậy?"
- "Câu chuyện ban nãy ở hành lang, cô nghe thấy cả còn gì?"
Hạ Vy bối rối. Cô không nghĩ anh lại đoán ra điều đó. Có lẽ việc cô bỗng dưng xuất hiện rồi lại mời anh đi uống như thế này đã tố giác tất cả:
- "Anh ăn chút gì đó đi" – Hạ Vy cố đánh trống lảng.
- "Khó thật đấy... Dù tôi có cố gắng thế nào thì cũng không thể xóa bỏ cái thân phận đó. Mà việc là một đứa con ngoài giá thú đâu phải lỗi tại tôi? Tôi chỉ mong có một gia đình bình thường, một người anh, một người bố... Khi được đón về, tôi đã rất vui mừng và coi anh ta như người hùng trong lòng mình vậy. Nhưng đổi lại, anh ta coi tôi như cái gai trong mắt. Suốt bao năm qua anh chỉ tìm cách loại trừ tôi bởi vì anh ta sợ tôi cướp đi tất cả. Biết làm sao nhỉ, khi anh ta đặt tôi vào vị trí của kẻ thù mà không cho tôi cơ hội được là người một nhà?"
Gia Uy lải nhải một mình nhưng lời anh nói u uất lắm. Anh uống chén rượu thứ 4. Hạ Vy đưa tay ngăn lại:
- "Còn nhiều việc lắm đó, anh đừng để mình say"
Gia Uy dừng lại, nhìn chăm chăm vào ly rượu.
- "Cô nói phải. Tôi không thể say lúc này được".
Hạ Vy tiếp tục gắp đồ ăn vào bát của Gia Uy. Cô không hiểu từ bao giờ cô lại học được tính nhẫn nại trước người đàn ông này. Anh ta như một chú ngựa bất kham nhưng Hạ Vy luôn muốn kìm cương lại, dù... cô và anh, chẳng có một danh phận gì.
- "Mình đi bộ một đoạn rồi về nhé"
Gia Uy chủ động đưa ra lời đề nghị. Hạ Vy khẽ gật đầu.
Thật khó để tìm được một khoảng không gian không ồn ào, không tiếng còi xe, không những ánh điện nhấp nháy tỏa ra từ những khu vui chơi sầm uất. Con đường mà Hạ Vy và Gia Uy đi chỉ được soi sáng bằng ánh điện cao áp mờ mờ. Bóng hai người đổ dài...
Hạ Vy hơi co mình lại vì lạnh. Thành phố đã vào thu, sương đêm thấm vào làn da mỏng manh làm cô hơi rùng mình. Gia Uy cảm nhận rất nhanh, anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài và choàng lên vai cô.
- "Khoác vào đi, đừng để mình bị lạnh"
Hạ Vy ngoan ngoãn làm theo lời anh.
- "Ở bên Pháp có những con đường nhỏ thế này không?" – Gia Uy trò chuyện
- "Cũng có, những góc nhỏ vắng người..."
- "Khi buồn hay nhớ một ai đó, ở Pháp cô sẽ làm gì?"
- "Tôi thường đi dạo và ngắm sông Seine. Cảm giác lúc đó rất nhẹ nhàng, thư thái. Thi thoảng, tôi cũng thường ném những đồng xu vào đài nước gần đó để cầu nguyện"
Gia Uy bật cười:
- "Cô ngốc quá, cô ước gì vậy? Điều ước đó có thành công không?"
Hạ Vy mơ màng nhìn vào màn đêm rồi mỉm cười:
- "Tôi ước tìm được một tình yêu là định mệnh của đời mình. Chỉ cần thế thôi, tôi sẽ bỏ cả thế giới này để bên người ấy".
Gia Uy dừng lại, anh chậm hơn Hạ Vy vài bước chân:
- "Vậy cô tìm thấy định mệnh ấy chưa?"
Hạ Vy ngoái đầu nhìn Gia Uy:
- "Còn chưa thấy, tôi vẫn đang đi tìm"
Gia Uy đủng đỉnh bước những bước dài gần với Hạ Vy hơn:
- "Thế thì hoặc là cái đài phun nước ấy không linh thiêng, hoặc là cô đã quá tiết kiệm khi tung đồng xu. Chừng nào quay lại đó, cô thử mang một bao tải tiền xu ném xuống và ước xem sao. Không biết chừng, cô sẽ gặp định mệnh của mình đứng ngay sau đó".
Tới lúc này, Hạ Vy không thể nín nổi mà bật cười thành tiếng:
- "Chịu anh thật đấy, đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra kiểu ước như vậy. Nhưng tôi sẽ bắt đầu để dành tiền từ hôm nay, chừng nào quay lại đó, tôi sẽ ước thử bằng cách đấy xem sao".
Hạ Vy cười đẹp quá. Gương mặt cô sáng bừng trong đêm tối. Gia Uy thấy trái tim mình thổn thức. Bờ môi cô khiến anh khao khát. Anh đã phải cố răn mình, không mất kiểm soát mà chiếm đoạt lấy đôi môi đầy mời gọi ấy.
Bỗng Gia Uy như sực nhớ ra điều gì. Anh mở điện thoại ra nhìn lịch.
- "Đội thiết kế làm việc tới đâu rồi?"
- "Đã xong phần thiết kế nội thất tổng quan rồi ạ. Hiện tại, với phòng nghỉ của khách, đang phân chia từng phong cách khác nhau để đáp ứng nhu cầu của nhiều đối tượng hơn. Phần đó mới đang trong giai đoạn lên kế hoạch và chia người thực hiện"
- "Mai cô nhờ người phụ trách việc của mình nhé, cô đi với tôi có chút việc"
- "Tôi có thể biết đi đâu được không?"
- "Đi tới làng trẻ em mồ côi. Hoạt động từ thiện thường niên của công ty ấy mà. Mọi năm làm lớn lắm nhưng lần này vì bận dự án quá quan trọng này nên chắc sẽ không có khâu tổ chức tới như mọi năm. Không biết phía bên của Hải Nguyên thế nào nhưng đây là việc chúng ta nên làm. Không phải vì đấy là thông lệ mà vì đây là việc có nghĩa. Các em trẻ cần tới sự hỗ trợ của chúng ta. Theo dự tính, năm nay chúng ta sẽ tới làm từ thiện ở khu vực ngoại thành thôi. Chúng ta sẽ cấp một số trang thiết bị và sửa sang lại nội thất khu ở của các em cho khang trang hơn. Mọi năm chúng ta đi cả đội, cả bên Hải Nguyên và khối kinh doanh nữa nhưng năm nay bận, tôi và cô đại diện đi thôi, để mọi người ở nhà lo công việc"
- "Vậy được, để tôi đi cùng anh"
- "Mình về thôi, mai 8h tôi đón cô ở cổng nhà nhé"
Gia Uy bước vội về phía khu để xe. Cái dáng tất tả của anh trong đêm khiến Hạ Vy thấy xót xa.
Hôm đó, suốt cả đoạn đường về và cả khi chìm vào giấc ngủ, Gia Uy nghĩ mãi về nụ cười của Hạ Vy, còn cô ám ảnh về cái dáng hình đơn côi của anh trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro