Phần 3.4

Trời rạch ngang một tia chớp lóe sáng. Tình Sênh tay không lụi cụi đi khỏi nhà. Thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu về sau trông thấy cái bóng cao cao của Tình Nam đang khoang tay đứng ở cửa.

Là anh đang xem cô đi chưa.

"Tình Sênh!"

Chát!

Có tiếng gọi từ phía sau, Tình Sênh nghiêng đầu nhìn, chưa gì đã bị cái tát đau rát dáng xuống mặt đến ong tai.

"Tình Sênh! Đồ hồ ly...."

*Chị Mặc Ly, chị khóc à?*

Tình Sênh quơ quơ tay, tuy hốt hoảng, nhưng cô vẫn kịp nhận ra, Mặc Ly không hiểu ngôn ngữ của người câm. Mặc Ly hất văng tay cô ra, túm lấy cổ áo cô:

"Tình Sênh! Tao đã cảnh cáo mày rồi mà, tao đã bảo mày tránh xa Tình Nam ra cơ mà...sao mày cứ muốn phá hoại tình cảm cảm của chúng tao thế?"

"Ư...ư...!"

"Mày cảm thấy mình đáng thương lắm sao? Chỉ bị câm thôi mà."

Tình Sênh cảm thấy cổ áo ướt nhèm, ngoài nước mắt của cô và Mặc Ly ra, còn thứ gì khác? Cô nhìn xuống...

Máu!

Tay Mặc Ly chảy rất nhiều máu bởi chiếc cúc áo của Tình Sênh bằng hạt pha lê, vừa cứng lại vừa nhọn. Tình Sênh hốt hoảng:

"Ư...ư!"

"Mày còn muốn giải thích cái gì?"

"Ư...ư!"

"Đừng có chạy. Hôm nay, tao với mày giải quyết cho xong chuyện đi!"

"Đứng lại...."

Tình Sênh giằng co với Mặc Ly một lúc thì thoát. Cô cắm đầu vào chạy sang bên kia đường....

Ke...e...t! Rầm....

Nếu cho tôi khởi động lại cuộc đời, ước gì...năm ấy tôi đừng gặp được Tình Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro