Hộp thư sau đêm diễn
Những dòng chữ chưa từng được đọc lên.
;
[Từ một fan lâu năm của Quang Anh – acc phụ: @sleepyotter_qa]
Tôi nhớ rõ cái đêm đó, livestream lúc 1 giờ sáng.
Không intro, không nhạc nền, không filter. Chỉ có anh, với gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và một cái hoodie cũ kỹ quen thuộc.
Và tôi đã nghĩ, "Chết rồi. Quang Anh sắp bật lại rồi. Fan war thật sự rồi."
Nhưng không. Không có ai bị gọi đích danh, không một câu trách móc. Chỉ là những lời lẽ dịu dàng mà chắc nịch. Từng chữ một, như vẽ lại một đường ranh giới rõ ràng giữa hiểu lầm và sự thật.
"Nếu các bạn thật sự yêu thương mình, thì thương luôn cả người mà mình thương nhé."
Lúc đó tôi thực sự im lặng. Vì tôi đã từng là người thở dài khi thấy Duy đứng thay anh. Tôi từng nghĩ: "Không hợp đâu, không đủ tầm đâu..."
Nhưng tôi quên mất một điều:
Tình yêu không cần "đủ tầm", chỉ cần đủ thật.
Khi xem lại video trình diễn ITAY hôm đó. Lúc Duy cúi đầu bước ra, khi ánh đèn chưa kịp bừng sáng hẳn, tôi thấy rõ ảnh run — nhưng không lùi. Duy hát như thể đó là lần cuối mình được đứng cạnh người mình thương trên sân khấu. Ảnh nhảy như đã khâu hết mọi lời chỉ trích vào gan bàn chân, để bước tiếp.
Và tôi đã khóc.
Khóc vì mình từng ném ánh nhìn nghi ngờ về phía một người đang cố gắng từng chút để bảo vệ ai đó.
Khóc vì tôi nhìn thấy trong mắt Duy — là yêu thương, chứ không phải tham vọng. Là tin tưởng, chứ không phải thay thế.
Sau đêm đó, tôi đặt hình Duy vào khung ảnh nhỏ cạnh bàn học, cạnh ảnh Quang Anh. Không phải để ghép đôi, không phải để hùa theo ai — mà là để tự nhắc mình:
"Thương ai đó, đôi khi chỉ đơn giản là thương luôn cả điều họ chọn."
-------------
[Thư ẩn danh gửi Đức Duy – từ một fan lâu năm của Quang Anh]
Chào Duy,
Mình không biết em có đọc được lá thư này không. Có thể nó chỉ nằm lại trong một hộp thư không người mở, hoặc bị trôi giữa hàng trăm tin nhắn khác. Nhưng vẫn muốn viết, vì có những điều mà im lặng mãi thì thấy hèn với lòng mình.
Mình là fan của Quang Anh từ những ngày đầu debut, chứng kiến anh lớn lên và từng bước trưởng thành. Và thật lòng mà nói, ban đầu... mình không thích em lắm. Không phải vì em không tốt, mà vì mình không hiểu. Không hiểu vì sao người mình luôn tin tưởng lại giao vai trò quan trọng như vậy cho một người chưa từng đứng chính ở sân khấu đó.
Nhưng rồi mình xem em diễn. Xem cách em cúi đầu bước ra, xem cách em nhìn anh ấy trước khi cất giọng. Mình nhận ra... có những điều không thể luyện được. Sự chân thành trong ánh mắt, nỗi lo trong từng chuyển động — tất cả đều không phải là "diễn".
Và sau cái đêm livestream đó, mình đã khóc. Mình thấy mình sai. Không phải vì mình không thương anh Quang Anh nữa, mà vì mình đã quên rằng người anh chọn, cũng đang chịu tổn thương mà không một lời oán trách.
Cảm ơn em đã can đảm đứng đó.
Cảm ơn vì đã không bỏ cuộc, dù không phải ai cũng hiểu em ngay từ đầu.
Và... cảm ơn vì đã ở bên cạnh người mà bọn mình yêu thương suốt bao năm.
Dù em có thấy mình là người thay thế hay không, thì ít nhất với mình — em là người đã khiến anh cười giữa những ngày rất mệt.
Và điều đó, đáng giá lắm.
Chúc em mạnh mẽ thêm chút nữa, nhưng đừng gồng quá nhé.
Có người thương em thật lòng rồi, cứ để người ta che chở cũng được.
– Từ một Flash cứng, giờ đã mềm lòng.
------------
[Thư từ fan CAPTAIN BOY gửi RHYDER – viết bởi : @cuucocanh_baytoiday]
Chào anh Quang Anh,
Không chắc anh có bao giờ đọc được những dòng này. Có thể đây chỉ là một mẩu tin nhỏ nằm đâu đó trong biển fandom mênh mông, nhưng em vẫn muốn viết — vì có những điều không nói ra thì thấy trong lòng cứ bối rối mãi.
Em là fan của Duy, nhưng thật lòng thì hôm nay, em chỉ muốn gửi lời cảm ơn đến anh.
Cảm ơn vì đã tin tưởng em ấy.
Cảm ơn vì đã chọn Duy, không phải vì ai ép buộc, không phải vì tình thế, mà vì anh thật sự tin tưởng.
Tụi em — những người thương Duy — đều thấy hết. Cả cách anh im lặng bảo vệ, cả lời nói nhẹ nhàng trong livestream đêm đó, cả ánh mắt anh dành cho em ấy sau phần diễn. Không cần nói nhiều, nhưng từng cử chỉ đều cho tụi em biết: Duy không đơn độc.
Có thể đâu đó vẫn còn những người chưa hiểu, nhưng với tụi em, việc Duy được ai đó thật lòng bảo vệ như vậy... là điều quý giá vô cùng. Mà không — không chỉ được bảo vệ, mà còn được tin tưởng, được chọn, được đứng bên cạnh. Điều đó làm tụi em cảm thấy nhẹ lòng lắm.
Cảm ơn anh vì đã không để em ấy một mình.
Cảm ơn vì đã ở bên cạnh Duy vào lúc em ấy cần nhất.
Và nếu có lúc nào đó anh thấy mệt, mong anh nhớ rằng: không chỉ Duy, mà tụi em cũng ở đây. Có thể không giỏi bày tỏ như anh, nhưng tụi em luôn ghi nhớ.
Chúc anh khỏe mạnh, bình yên.
Cảm ơn anh một lần nữa, từ đáy lòng.
— từ một fan của Duy,
@cuucocanh_baytoiday
--------
[Fan letter gửi đến chiến hạm RHYCAP – từ @thisisa.fish]
Be be beee~
Tui yêu cái brotherhood giữa Quang Anh và Đức Duy lắm luôn á. Huhu... thánh ca "Chân Thành" vẫn còn vang, trận cãi vã huyền thoại ấy vẫn như mới đây thôi. Mà nói là cãi nhau, chứ ánh mắt Quang Anh nhìn Duy lúc đó... thiệt sự, không thể nào giấu nổi cái cưng chiều đâu!
Thời tiết hôm ấy có hơi "khó ở", nhưng Hi Mom Hi Dad vẫn ở đây mà!! Tụi tui vẫn cháy hết mình cùng các anh, vẫn rực rỡ như thường.
Mà tui thề, Duy đánh trống đỉnh vãi luôn. Nhìn em đứng đó, tay lướt như nước, đầu tui lại hiện ra cảnh Quang Anh đứng cạnh, vừa mỉm cười, vừa ra hiệu chỉ nhịp. Trời ơi, khóc mất. Duy ơi, giữ sức khỏe thiệt tốt nha, và đừng mếu nữa á. Tụi tui thấy hết đó.
Còn đoạn diễn bài "Bảnh" nữa, trời ơi... Có một em nhỏ (xin giấu tên :<) đã theo thói quen quay sang để đập tay, rồi mới sực nhớ ra là "ảnh" không diễn cùng hôm đó. Nhìn vừa buồn cười, vừa thương gì đâu luôn.
Không biết Quang Anh có vô tình thấy được không ta? Nếu đọc được, thì lần sau đừng để Duy đập tay hụt lần thứ ba nữa nha. Nhớ là phải nắm tay đàng hoàng!
Đừng có bắt chân như hôm trước nha hai ông tướng =)))
À mà, Quang Anh ơi, tui tin là anh đã xem phần Duy diễn ITAY rồi đúng không? Bé ngoan của anh vẫn nhớ lời hứa đấy: "Làm tốt cả phần của anh." Vậy nên, anh cũng nhớ mau khỏe để về dạy Cap từng động tác nhảy nữa nhé. Tụi tui biết thừa là Duy còn chưa thuộc bài đâu á.
Cảm ơn Quang Anh và Đức Duy — vì đã luôn bên nhau, vì đã âm thầm bảo vệ nhau suốt chặng đường này.
Tụi tui luôn ở đây, thương hai anh rất nhiều.
— Từ một fan nhỏ của AnhDuy, gửi tình thương đến chiến hạm RHYCAP.
-----
end.
⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
vậy là fic "Người anh chọn" đã kết thúc rồi, thật sự rất yêu cái tình "anh em", tình "bạn" này của Quang Anh và Đức Duy. Duy làm tốt lắm luôn, cừu tự hào về anh, Hoàng tổng ạ.
Quang Anh sớm hồi phục nhé, tui rất mong chờ ngày anh "dạy dỗ" lại ngoại lệ vì trêu anh đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro