Chương 39: Màn Khiêu Vũ Giữa Sói và Cáo
Chương 39: Màn Khiêu Vũ Giữa Sói và Cáo
Cuộc trò chuyện lấp lửng giữa cậu và Riddle vào ngày cuối cùng ở Hogwarts cứ quanh quẩn trong đầu Harry. Tom không nói gì quá rõ ràng, nhưng cảm giác khó chịu mà hắn để lại cứ bám riết lấy cậu. Giống như một cạm bẫy đã được đặt sẵn, chỉ chờ cậu sơ sẩy bước vào.
Nhưng dù có lo nghĩ thế nào, học kỳ đã kết thúc, và cậu buộc phải quay về nhà Potter.
May mắn thay, Fleamont không ép cậu phải xã giao quá nhiều. Dù những bữa tiệc là điều không thể tránh khỏi, cậu chỉ cần xuất hiện với một nụ cười vừa phải, nói vài câu chào hỏi, rồi lặng lẽ lui về một góc khuất, tránh xa ánh mắt soi mói của những kẻ trong giới quý tộc.
Những bữa tiệc trong kỳ nghỉ đông đều giống nhau đến mức nhàm chán.
Bữa tiệc tại nhà Rosier được tổ chức trong một dinh thự xa hoa, nơi các gia tộc thuần huyết ngấm ngầm cạnh tranh với nhau trong từng ánh nhìn và lời nói. Cậu dành phần lớn thời gian đứng cạnh Fleamont, nghe ông đối đáp một cách khéo léo trước những câu hỏi đầy ẩn ý về Hadrian Potter. Ở đây, cậu cảm nhận rõ những ánh mắt thăm dò, những lời đồn đại được truyền tai nhau—một số đến từ Hogwarts, một số khác có lẽ đã được dựng lên chỉ để thử phản ứng của cậu.
Bữa tiệc của gia tộc Nott lại hoàn toàn khác. Không quá hào nhoáng, nhưng lại mang một bầu không khí nặng nề khó tả. Nhà Nott là một trong những gia tộc bảo thủ nhất trong giới phù thủy thuần huyết, và sự xuất hiện của cậu giữa những con người này mang theo một cảm giác kỳ lạ. Những ánh mắt đánh giá, những nụ cười mang tính xã giao nhưng không chút nhiệt thành—Harry biết mình không thực sự được chào đón.
Bữa tiệc tại nhà Prewett có phần dễ chịu hơn, nhưng chỉ là tương đối. Gia tộc này có truyền thống trung lập hơn so với những gia đình khác, và dù họ không trực tiếp tham gia vào các cuộc đấu đá quyền lực, điều đó không có nghĩa là họ không quan tâm đến những biến động trong giới quý tộc. Ở đây, Harry có thể thả lỏng hơn một chút, dù vẫn phải giữ cảnh giác.
Nhưng bất kể là ở đâu, những bữa tiệc này đều có một điểm chung: Chúng không bao giờ đơn thuần chỉ là một buổi gặp gỡ xã giao.
Mỗi câu nói đều mang theo một ẩn ý.
Mỗi ánh mắt đều ẩn chứa một tầng tính toán.
Và mỗi cử chỉ đều có thể trở thành một con dao, sẵn sàng đâm vào người khác hoặc chính mình nếu không cẩn thận.
Dù đã quen với điều này, Harry vẫn không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng cậu không thể để mình lơ là, nhất là khi sự chú ý của một số gia tộc đang đổ dồn vào cậu theo cách mà cậu không hề mong muốn.
Cậu đã nghĩ buổi tiệc hôm nay ở dinh thự nhà Black cũng sẽ diễn ra như những bữa tiệc khác—xa hoa, đầy rượu mạnh, những cuộc trò chuyện rỗng tuếch và những kẻ quý tộc khoác lên mình bộ mặt giả dối.
Nhưng rồi, một biến số bất ngờ xuất hiện.
Abraxas Malfoy bước vào đại sảnh, mái tóc bạch kim sáng lên dưới ánh nến lung linh. Hắn bước đi với dáng vẻ thong dong, nụ cười mỏng manh trên môi, như thể đang tận hưởng một trò tiêu khiển đặc biệt.
Harry không thích nụ cười đó.
Và cậu càng không thích khi nhận ra ngay phía sau Abraxas—đúng vậy—Tom Riddle cũng đang tiến vào, với vẻ điềm nhiên như thể hắn hoàn toàn thuộc về nơi này.
Bàn tay cầm ly rượu của Harry hơi siết lại, nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng. Cậu không thể để lộ bất cứ phản ứng nào. Dù trong đầu đã có vô số giả thiết lướt qua, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng rồi, sự ngờ vực của cậu nhanh chóng trở thành nỗi kinh hoàng khi Abraxas mở miệng.
"Harry!"
Giọng hắn vang lên rõ ràng giữa không gian xa hoa của bữa tiệc.
Và như một bản năng khắc sâu vào tiềm thức, cậu quay lại theo tiếng gọi.
Cậu nhận ra sai lầm của mình ngay lập tức.
Cả căn phòng như chững lại trong khoảnh khắc.
Những cuộc trò chuyện rì rầm im bặt, tiếng ly chạm vào nhau cũng ngừng lại. Ánh mắt của những vị khách trong bữa tiệc—các quý tộc, những kẻ có địa vị cao, cả những người mang dòng máu thuần chủng cao quý nhất—đều đồng loạt hướng về phía cậu và Abraxas.
Môi Harry khẽ mím lại, nhanh chóng che giấu sự hoảng hốt thoáng qua trong mắt. Cậu biết quá rõ rằng khoảnh khắc vừa rồi là một sai lầm.
Bởi lẽ, Hadrian Potter chưa từng được gọi là "Harry" trong bất cứ sự kiện nào thuộc giới phù thủy thuần huyết.
Chỉ khi chạm phải ánh mắt sắc sảo của Abraxas Malfoy, cậu mới nhận ra mình vừa mắc một sai lầm.
Abraxas vẫn đứng đó, nụ cười của hắn tựa như một lời mời khiêu vũ. Nhưng với Harry, đó là một cái bẫy.
Và kinh khủng hơn, Tom Riddle cũng đang có mặt.
Hắn đứng cách đó không xa, giữa ánh đèn mờ ảo và những bóng người lướt qua. Vẫn là dáng vẻ hoàn hảo thường thấy—điềm tĩnh, không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không vội vã chen vào. Hắn chỉ đơn giản là đứng đó, quan sát.
Cảm giác như thể hắn đã biết trước điều này sẽ xảy ra.
Biến nguy thành cơ
Harry chớp mắt một cái. Cậu không thể để tình huống này kéo dài.
Một Gryffindor có thể phạm sai lầm. Nhưng một Hadrian Potter thì không thể.
Vậy nên cậu không bối rối, không hoảng sợ, cũng không giận dữ. Cậu bình tĩnh lại, nhanh đến mức không ai nhận ra khoảnh khắc chần chừ ban nãy.
Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi cậu.
"Ồ, cậu thực sự thích gọi tôi như thế à, Abraxas?"
Cậu nói bằng một giọng điệu lơ đễnh, gần như là một lời đùa cợt không mấy để tâm.
Mọi người chờ đợi một phản ứng mạnh mẽ—hoặc phủ nhận, hoặc tức giận. Nhưng cậu chẳng làm gì cả. Chỉ đơn giản là mỉm cười, nhẹ như thể cái tên đó chẳng có gì quan trọng.
Chính điều đó khiến tất cả trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Những kẻ tò mò trong đám đông bỗng chốc không biết nên nghĩ thế nào. Nếu cái tên đó thực sự là một bí mật đáng che giấu, tại sao Hadrian Potter lại phản ứng bình thản như vậy?
Abraxas không có được phản ứng mà hắn mong muốn. Hắn hơi khựng lại, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin.
"Tôi nghĩ nó hợp với cậu hơn 'Hadrian' nhiều, cậu không thấy vậy sao?"
Một lời khiêu khích trắng trợn.
Nhưng Harry chỉ nhẹ nhàng nhấc ly rượu vang trên bàn, khẽ lắc nhẹ, để chất lỏng sóng sánh trong ánh đèn vàng.
"Ừm... vậy sao?"
Chẳng phủ nhận, chẳng khẳng định—chỉ là một câu hỏi lửng lơ, nửa như đồng ý, nửa như chẳng bận tâm.
Câu trả lời này khiến Abraxas cảm thấy hụt hẫng, còn những kẻ xung quanh thì bắt đầu tự suy đoán.
Chính xác là Harry đang muốn truyền đạt điều gì?
Còn Tom Riddle—hắn không nói gì cả. Nhưng ánh mắt hắn chợt sắc bén hơn.
Harry biết, hắn đã nhận ra điều gì đó.
Cậu hơi nghiêng đầu, cố tình quay sang Tom, để lại một khoảng lặng ngắn giữa hai người.
"Thật kỳ lạ... tôi cứ tưởng chỉ có một người thích gọi tôi như vậy. Không ngờ lại có người thứ hai."
Cậu nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, như thể đang nhận xét về một chuyện nhỏ nhặt nào đó. Nhưng câu nói này không hề đơn giản.
Cậu biến sự khiêu khích của Abraxas thành một điều vô nghĩa—bởi vì ngay từ đầu, Tom Riddle mới là người đầu tiên gọi cậu như vậy. Một lời nói dối trắng trợn nhưng làm gì có ai biết nó là lời nói dối ngoài Malfoy và Riddle ra , và sẽ chẳng có ai trong hai bọn họ thực sự vạch trần đó là lời nói dối vì đơn giản là nó thốt ra từ miệng Potter , nên nó có tính "xác thực"
Và giờ đây, nếu Tom tỏ ra quan tâm quá mức, chẳng khác nào hắn tự ngầm thừa nhận rằng cái tên đó có ý nghĩa quan trọng với hắn.
Harry đã đặt hắn vào thế khó.
Tom có thể chối bỏ—nhưng nếu hắn làm vậy, chẳng khác nào hắn tự bác bỏ quyền sở hữu của mình với cái tên đó.
Còn nếu hắn đồng ý, hắn sẽ mặc nhiên thừa nhận rằng cái tên đó có ý nghĩa.
Dù hắn chọn cách nào, Harry cũng đã tước mất sự chủ động của hắn.
Harry biết cậu không thể hoàn toàn thoát khỏi nghi ngờ. Nhưng cậu có thể làm mờ ranh giới giữa sự thật và suy đoán, biến những gì đáng lẽ là bằng chứng rõ ràng thành một thứ không ai dám chắc.
Cậu đặt ly rượu xuống, nụ cười vẫn vững vàng.
"Dù sao đi nữa, cũng không quan trọng."
Câu nói cuối cùng khép lại toàn bộ cuộc đối thoại, như thể cậu vừa gạt đi một vấn đề tầm thường.
Dù ai đó có cố phân tích hay suy luận, họ cũng không thể chắc chắn được điều gì cả.
Abraxas có thể nghi ngờ, nhưng hắn không có bằng chứng rõ ràng.
Tom có thể nhận ra điều khác lạ, nhưng hắn không thể tóm lấy cậu chỉ vì một cái tên.
Còn đám đông? Họ sẽ quay về với những tin đồn không căn cứ, để rồi dần quên đi chuyện này.
Khi ván cờ kết thúc, chỉ còn lại những người chơi thực sự
Bữa tiệc tiếp tục. Đám đông dần di chuyển, những cuộc trò chuyện chuyển hướng sang những chủ đề khác.
Nhưng Harry biết rằng hai kẻ kia sẽ không dễ dàng để chuyện này qua đi.
Và khi cậu liếc nhìn Tom Riddle, cậu biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
Từ ánh mắt đó, cậu thấy một điều rất rõ ràng—Tom không giận dữ, cũng không thất vọng.
Hắn chỉ đơn giản là đang chờ đợi.
Một trận chiến dài hơi vừa bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro