CHƯƠNG 271 - 272: ĐI ĐÂU RỒI

Chương 271: Xuân vượng. Đông tử.

Yu Jimin nhịn cười, nhìn Kim Minjeong có chút ghét bỏ đá số quần áo kia tới, sau đó nhanh chóng gọi bảo nhóm Giselle lùi đi.

Đám xác rữa kia không có quần áo, nhất thời đều ngớ ra, đứng nguyên tại chỗ quay sang nhìn nhau, sau đó phẫn nộ nhào về phía Kim Minjeong.

Khoảng cách 50 mét, bước chân của chúng khó khăn. Tuy cái cây kia khiến chúng có thể tiếp tục hoạt động, duy trì trạng thái giống như thây ma xác sống, nhưng cũng trói buộc phạm vi hoạt động của chúng.

Kim Minjeong quay đầu nhìn đám xác rữa kia, vô thức nhíu mày, tại sao lại có cảm giác đám xác rữa này yếu ớt hơn tưởng tượng của bản thân rất nhiều? Tuy có thẻ đạo cụ trợ giúp, nhưng một mình Kim Minjeong ra ngoài chiến đấu với mười mấy xác rữa kia, nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thực sự không gặp phải bất kì nguy hiểm nào, ngay cả lấy đồ trên chiếc cây kia cũng dễ dàng quá mức.

"Lấy được thứ gì rồi?" Yu Jimin vẫn luôn quan sát Kim Minjeong, đương nhiên phát hiện khi Kim Minjeong tới gần cây đã làm tư thế đưa tay lấy đồ, thấy Kim Minjeong có chút khác lạ, liền lên tiếng hỏi.

Kim Minjeong nhìn đám xác rữa kia nối tiếp nhau quay về lòng đất, đè lại nghi hoặc trong lòng, quay người xòe tay ra với Yu Jimin.

Trong lòng bàn tay ngọc ngà của Kim Minjeong là một tấm thẻ gỗ nhỏ, bên trên thẻ gỗ có một sợi dây đỏ đã đổi màu, trước đó tấm gỗ này được sợi dây đỏ buộc trên cây.

Lớp sơn trên tấm thẻ gỗ đã sớm tróc ra, hơn nữa mấy chữ Tiểu Khải bé tí khắc bên trên, nét chữ loang lổ, có chút mơ hồ.

Kim Minjeong và Yu Jimin tỉ mỉ phân biệt, rất lâu sau Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn bốn người còn lại, trầm giọng nói: "Là xuân vượng."

"Xuân vượng? Cái này có nghĩa gì?" Yu Jimin nhíu mày, nhất thời chưa phản ứng kịp.

Kim Minjeong không trả lời, mà ngẩn người ánh mắt trống rỗng, rơi vào trong tư duy của bản thân. Giselle đưa tay ra nhận lấy thẻ gỗ, cẩn thận quan sát một lượt, chỉ có hai chữ, "Xuân Vượng."

Lee Seung Ho có chút hoang mang, anh nhìn ra cây cỏ xanh tươi trên mặt đất bên ngoài, còn có cái cây lá xanh tán rộng kia, lẩm nhẩm: "Là chỉ lúc này là mùa xuân chăng, xuân vượng, là muốn nói mùa xuân thịnh vượng sao?"

Kim Minjeong không lên tiếng, cô lại nhớ tới câu nói Ngô Đống lưu lại cho bản thân trước khi tới nơi này, "Xuân sinh hạ mọc thu gặt đông trữ", đây vốn chỉ về quá trình phát triển của sự vật tương ứng với bốn mùa xuân hạ thu đông, mùa xuân manh nha, mùa hạ sinh trưởng, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ.

Kí ức về việc tham gia thiết kế phó bản Thiên Võng trong quá khứ không ngừng cuộn trào trong đầu Kim Minjeong, khi đó cô lựa chọn nguyên tố ngũ hành này thực ra là vì có chút nguyên nhân.

Nhắc tới chuyện này, cũng có chút liên quan tới Yu Jimin. Khi đó trong tổ đội phụ trách thiết kế phó bản của một đàn em không biết tại sao lại đam mê bói toán.

Thường ngày đàn em hay đọc tất cả các loại sách báo bói toán, hôm đó Kim Minjeong đi qua bàn làm việc của đàn em, vừa hay liếc một cái, nhìn thấy đàn em đang đọc Ngũ hành luận trong bói mệnh, bên trong nhắc tới "Vượng, tương, hưu, tù, tử" (thịnh vượng, tương trợ, ngừng nghỉ, giam cầm, tử vong) trong bói mệnh ngũ hành.

Khi đó Kim Minjeong và Yu Jimin gặp nhau trên đường, trong cuộc nói chuyện của hai người, Yu Jimin lại không đứng đắn tán tỉnh Kim Minjeong, nói gần đây bản thân gặp được một cao nhân bói mệnh, thuận tiện giúp Kim Minjeong bói một quẻ.

Hiện tại Kim Minjeong vẫn nhớ rõ lời của Yu Jimin, "Ông ấy bói cho tôi một quẻ, nói mệnh tôi thuộc mộc, còn em thuộc hỏa, mà mộc sinh hỏa, cho nên nói tôi tương em. Em biết tương này có ý nghĩa gì không?"

Khi đó Kim Minjeong nhìn Yu Jimin, thực ra trong lòng buồn cười, chỉ là lúc đó tính cách của bản thân có chút khiến người ta ghét bỏ, mà với kiểu tiếp xúc quanh năm của hai người, cũng khiến Kim Minjeong không thể thật sự biểu đạt suy nghĩ chân thực của bản thân với Yu Jimin.

Kết quả cuối cùng, lại là giải tán trong bực bội.

Cho nên khi nhìn thấy "tương" bên trên, Kim Minjeong lập tức dừng lại. Trước giờ Kim Minjeong luôn nghiêm túc chăm chỉ với công việc, điều này tất cả mọi người trong sở nghiên cứu khu 3 đều nhận thức sâu sắc.

Khi đó đàn em bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng bệch, ấp a ấp úng không dám lên tiếng, mà Kim Minjeong chỉ hỏi một câu, "Tương có nghĩa là gì?"

"Jimin, chị biết tương có nghĩa gì không?" Kim Minjeong nhớ tới đây đột nhiên hỏi Yu Jimin một câu.

Yu Jimin ngớ ra, có chút hoang mang nói: "Tương gì cơ?"

Kim Minjeong thấy có vẻ như Yu Jimin không nhớ khoảng thời gian ấy, trong lòng có chút đau nhói, cô thật sự không rõ tại sao khi đó Yu Jimin lại thích mình.

Đè lại xót xa cuộn trào, Kim Minjeong khẽ cười nói: "Tương trong chị tương em."

Lúc này Yu Jimin lại ngẩn ra, kí ức quá khứ quá hỗn loạn, ảo ảnh thực tại đan xen lấy nhau, Yu Jimin cảm thấy bản thân đã không phân biệt được rất nhiều chuyện. Có một vài kí ức xa xôi cũng bị những chuyện khắc cốt ghi tâm kia chôn vùi, cho nên khi Kim Minjeong nhắc tới tương, cô ấy thực sự không nhớ, nhưng khi Kim Minjeong nói "chị tương em", một khúc nhạc dạo bị vùi lấp trong lớp bụi dày lập tức hiện lên.

"Chị thuộc mộc, em thuộc hỏa, cho nên chị tương em."

Cổ họng Yu Jimin gần như bị nghẹn lại, rất lâu sau nói không thành lời, vành mắt xót xa vô cùng. Cô ấy quay đầu đi đè lại cảm xúc đột nhiên tràn tới, mới tiếp tục cười nói: "Có nghĩa là bổ trợ."

Kim Minjeong nhìn vào mắt Yu Jimin, gật đầu, "Em biết rồi."

Yu Jimin có chút ngạc nhiên, Kim Minjeong nắm lấy tay cô ấy, cười một cái, sau đó nói với nhóm Lee Seung Ho: "Rất không trùng hợp, tôi biết cái này. Xuân vượng, Lee Seung Ho giải thích không sai, nhưng không phải tất cả thuộc tính đều có xuân vượng.

Ngũ hành tương ứng với bốn mùa, mỗi một mùa đều có vượng, tương, hưu, tù, tử của bản thân. Đồng thời mỗi một thuộc tính đều có vượng, tương, hưu, tù, tử của bản thân. Đương sinh giả vượng, sở sinh giả tương, sinh ngã giả hưu, khắc ngã giả tù, ngã khắc giả tử. Ý nghĩa chính là thuộc tính nhất trí thì là vượng, nếu là tôi sinh thì là tương, mà sinh tôi thì là hưu, khắc tôi thì sẽ bị giam cầm, tôi khắc thì sẽ chết."

Kim Minjeong nói xong cầm kiếm vẽ một bảng biểu, cột đầu tiên là mộc hỏa thổ kim thủy, hàng đầu tiên là xuân hạ thu đông và tứ quý. Lần lượt điền "vượng, tương, hưu, tù, tử" lên trên dựa theo ngũ hành tương sinh tương khắc.

"Nó vốn chỉ ảnh hưởng của mùa màng với ngũ hành, mùa xuân thuộc mộc, cho nên mộc trong mùa xuân là xuân vượng, xuân vượng trên tấm thẻ gỗ này, chính là có nghĩa này. Mùa hè thuộc hỏa, mà mộc sinh hỏa, sinh ngã giả hưu, mộc trong mùa hè chính là hưu. Mùa thu thuộc kim, kim khắc mộc, ngã khắc giả tử, cho nên mộc trong mùa thu là tử. Mùa đông thuộc thủy, thủy sinh mộc, cho nên mộc trong mùa đông sẽ là tương. Tứ quý chi mạt là thổ, mà mộc khắc thổ, cho nên thổ trong tứ quý chi mạt sẽ bị vây hãm, cũng chính là tù."

Nói tóm lại, thuộc tính của mộc chính là xuân vượng, hạ hưu, thu tử, đông tương, tứ quý tù!

Mọi người nhìn bảng biểu trên mặt đất lắng nghe Kim Minjeong nói, nhất thời trong lòng thật sự không ngừng cuộn trào, toàn bộ đều ngớ ra.

"Em... em không hiểu lắm, đội trưởng, tại sao chị chỉ cường điệu vượng, tương, hưu, tù, tử của mộc, những thứ khác thì sao? Không phải chúng ta là kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành sao?" Ning Ning choáng váng, có chút phản ứng không kịp.

Giselle ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt, lại nhớ tới tình hình tối qua, con ngươi lập tức sáng lên, "Không, không, đội trưởng nói đúng. Chúng ta nghĩ sai rồi, thứ chúng ta đang trải qua không phải luân chuyển ngũ hành đơn thuần. Mọi người nghĩ thử xem, không phải biến hóa mà chúng ta trải qua là chuyển biến bốn mùa xuân hạ thu đông à? Tối qua là thu, thu tử, cho nên mới nguy hiểm như vậy, có lẽ vẫn là vì cài đặt phó bản, trò chơi ra tay nương tay nên chúng ta mới có thể tránh được một kiếp.

Hôm nay chỉ là biểu thị mùa xuân, cái cây kia cho dù là thời điểm nào nó vẫn ở đó, cho nên thuộc tính của chúng ta trong cục diện này đã được xác định, cái cây kia đại diện cho chúng ta. Chúng ta bị vây hãm ở đây, tứ quý tù, thân thể chúng ta bị nhốt ở bên trong, không phải là tứ quý tù sao?"

Giselle vừa giải thích, Ning Ning lập tức bừng tỉnh, mọi người vô cùng kích động, xuân vượng, hạ hưu, thu tử, đông tương, tứ quý tù, mỗi câu mỗi chữ đều đang nói với năm người nơi có cơ hội sống và kiếp nạn chết.

"Giselle nói sai một chút, không phải cài đặt nương tay, mà là vì hôm qua đã là cuối thu, nó chỉ khốn chứ không tử, nếu hôm qua chúng ta tới sớm chút nữa, có lẽ vẫn là tử." So với sự hưng phấn của ba người, Yu Jimin lại có chút nặng nề.

Xuân vượng, đông tử, từ hôm qua có thể thấy bốn mùa không phải là bắt buộc luân chuyển, mà là ngẫu nhiên, cho nên không ai có thể dự đoán được mùa tiếp theo là mùa gì. Lúc này xuân vượng ở ngay trước mắt, nhưng bọn họ chỉ biết cơ hội sống và kiếp nạn chết nằm ở mùa nào, còn thoát ra bằng cách nào vẫn chưa có manh mối.

Một khi bỏ lỡ xuân vượng, cho dù năm người tìm thấy manh mối cũng không thể thoát ra.

"Tôi vẫn luôn cho rằng 'thiên' mà hệ thống đưa ra trước đó là chỉ giờ, hiện tại xem ra, câu nói của nó rõ ràng là tính cả bốn mùa vào trong. Hành động lúc thích hợp, vậy muốn ra ngoài, thời điểm tốt nhất chính là mùa xuân." Nói rồi ánh mắt Kim Minjeong và Yu Jimin chạm nhau, rõ ràng chuyện Yu Jimin đang nghĩ tới, Kim Minjeong cũng đang nghĩ tới.

Vì phục hồi kí ức nên rất nhiều suy đoán và phát hiện trong kí ức này, còn cả một số nhiệm vụ phải hoàn thành, Kim Minjeong đều không cần phát hiện đủ chứng cứ cũng có thể thản nhiên giải quyết. Mà bốn tấm thẻ gỗ còn lại trên cây, có thể thấy có xác suất lớn tương ứng với hạ hưu, thu tử, đông tương còn lại.

"Mọi người ở lại đây, tôi đi thêm chuyến nữa." Nói xong Kim Minjeong lại nhảy tới khu vực hoạt động của đám xác rữa.

Kim Minjeong đại khái hiểu ra tại sao đám xác rữa hôm nay lại ôn hòa hơn hôm qua, xác thực xuân vượng là cơ hội tốt.

Sau khi lặp lại y hệt cách cũ, Kim Minjeong xuyên qua đám xác rữa như tia chớp, thần kì là, quần áo của chúng đã được mặc lại.

Mà lần này Kim Minjeong tốc chiến tốc thắng, lấy được tấm thẻ gỗ thứ hai như mong muốn. Nhưng lần này rõ ràng cô đã chọc tức chúng, khi quay lại, tốc độ của xác rữa đã nhanh hơn trước, còn có vài con học được cách mai phục dưới đất, đợi tới khi Kim Minjeong không thể không chạm đất, thình lình nhào lên tấn công.

Yu Jimin quan sát trước mắt, trái tim run rẩy, nhưng Kim Minjeong không hề rút lui, giơ chân đá tấm thẻ gỗ qua khe hở ba thi thể thối rữa về phía Yu Jimin, hai tay nắm lấy kiếm không định rời đi. Vì mục tiêu lần này của Kim Minjeong rất rõ ràng, tiếp tục lột quần áo.

Yu Jimin đứng dậy nhận lấy thẻ gỗ, mím chặt môi chăm chú quan sát Kim Minjeong. Ngón tay vuốt trên thẻ gỗ mấy cái, quả nhiên bên trên viết, "Hạ hưu."

Tuy tốc độ hồi phục vết thương của Kim Minjeong và Ning Ning rất nhanh do có tác dụng của Lửa trại, nhưng dù sao cũng bị thương, chắc chắn động tác mạnh sẽ gây đau đớn.

Hơn nữa trong lòng Yu Jimin thấp thoáng cảm giác bất an, có cảm giác cánh tay cào cô ấy bị thương khác với những xác rữa còn lại.

Người có phổi bị rễ cây kí sinh, gan bị rễ cây kí sinh rõ ràng rất khác biệt, đám NPC này liệu có quan hệ gì với đám NPC bọn họ gặp phải khi tách ra trước đó hay không? Phó bản này chia thành hai giai đoạn, đều trực thuộc phó bản số 009 "Đi đâu rồi", trên nguyên tắc bối cảnh câu chuyện không nên phân tách mới đúng.

Cho nên liệu đám xác rữa này có phải chính là người bị Ngô Đống báo thù hay không? Tuy họ đã chết, nhưng vẫn phải ở lại nơi này vĩnh viễn không được yên nghỉ, canh giữ địa ngục này.

Rất nhanh sau đó Kim Minjeong thở hồng hộc quay về, trên mặt đất lại lần nữa có thêm mười mấy bộ quần áo rách.

"Vết thương trên chân em thế nào rồi, có đau không?" Yu Jimin đã biết tính toán của Kim Minjeong, nhưng thực sự rất đau lòng.

Kim Minjeong rất đau lòng, "Trong lòng em có tính toán, đừng lo. Chị có phát hiện không, đây chính là lỗi. Vì dựa theo quy định kiểm tra, trong Thiên Võng không cho phép xuất hiện cảnh tượng bạo lực quá mức, loại tiêu chuẩn này rất khó khống chế, cho nên khi đó nhân viên cài đặt đã áp đặt cứng nhắc quy định, cho dù là người chơi hay NPC, đều không được phép để lộ 40% diện tích trần trụi ở nơi công cộng. Cho dù là ma quỷ, cũng không thể trần trụi toàn thân.

Đám xác rữa này chưa hoàn toàn hóa thành xương trắng, cho nên khi ở đây nhất định phải có quần áo. Nếu em làm hỏng hoặc là lấy đi một bộ quần áo thì không sao, nhưng em lột hết toàn bộ, trong cài đặt kiểm tra của hệ thống sẽ tự động kiểm tra được, hậu trường sẽ tự động phục hồi nguyên trạng cho chúng."

Những chuyện còn lại không cần giải thích, mấy người Yu Jimin đều hiểu, Kim Minjeong đã lợi dụng lỗi này, điên cuồng thu thập quần áo.

Tuy mấy người Lee Seung Ho càng ngày càng nghi ngờ chuyện tại sao Kim Minjeong lại hiểu biết thấu đáo hệ thống như vậy, nhưng thông tin này càng có sức hấp dẫn với bọn họ.

Đây chẳng phải là chặng bay vô hạn sao? Nhân lúc hệ thống chưa vá lỗi, bọn họ có thể nhanh chóng nhổ lông cừu.

Thế là Lee Seung Ho, Giselle đều gia nhập. Hai người tận dụng thẻ đạo cụ gây nhiễu loạn xác rữa, nhanh chóng lột sạch quần áo của chúng.

"Ning Ning, làm mới thẻ, đốt lửa trại." Trong lòng Kim Minjeong sớm đã lên kế hoạch, tình trạng vết thương của Yu Jimin quá nặng, hơn nữa hậu quả không thể dự đoán. Cô cần tận dụng Lửa trại của Ning Ning ở mức độ lớn nhất để Yu Jimin hồi phục, sau đó thực hiện bước tiếp theo.

Hậu trường hệ thống không ngừng lóe lên dòng cảnh báo màu đỏ, "Kiểm tra thấy mã số 32140 trong phó bản số 009 xuất hiện lỗi trong giai đoạn hai, vui lòng lập tức sắp xếp quản trị viên giải quyết!"

Trong phòng máy chật hẹp, mấy người vừa rối loạn tay chân liên lạc với cấp trên, vừa nhanh chóng kiểm tra.

Họ nhìn lập trình đơn giản lặp lại lần thứ tám bên trên, mặt mày hoang mang lại sửng sốt, "Chuyện gì thế này? Ai khẩu vị nặng không ngừng lột quần áo của đám quỷ quái kia thế, có lạnh tới đâu cũng không đến mức mặc loại quần áo này chứ?"

"Đừng nhiều lời nữa, nhanh vá lỗi đi, cài đặt đống quần áo này thành vĩnh viễn không thể cởi xuống." Người đàn ông nghe được lời căn dặn của cấp trên, vừa căng thẳng vừa bất đắc dĩ. Đã lâu vậy rồi mà còn dây dưa lề mề, hà tất phải vậy chứ.

*****

Chương 272: Thi thể có rễ cây

Nhìn thấy quần áo rách chất đống trên mặt đất, Kim Minjeong mới dừng lại.

"Thấy đủ thì dừng, tránh cho họ chó cùng rứt giậu." Cô nhấc kiếm, không để ý tới đám xác rữa điên cuồng cào xé sau lưng, quay người quay về bên Yu Jimin.

Cắm kiếm sang một bên, Kim Minjeong bảo Yu Jimin dựa vào mình nghỉ ngơi bên cạnh lửa trại.

"Đội trưởng, tiếp sau đây chúng ta phải làm sao?" Lee Seung Ho nhìn cái cây kia, cùng đường hết cách. Tuy hai lần liên tiếp lấy được thẻ gỗ chứng thực suy đoán liên quan tới xuân vượng, hạ hưu, thu tử, đông tương của Kim Minjeong, bọn họ đã biết nhất định phải thoát ra trước khi tới mùa thu tiếp theo, nhưng phương pháp vượt ải vẫn còn là ẩn số.

Kim Minjeong đưa tay vỗ nhẹ lên tay muốn cử động của Yu Jimin, trầm tĩnh nói: "Ngồi yên quan sát tình hình, đợi tới khi vết thương của Jimin đỡ hơn chút, chúng ta sẽ đi xung quanh thăm dò trước, nếu thực sự chỉ có nơi này đặc biệt, vậy câu đố chỉ có thể nằm ở đây. Chúng ta cắm rễ ở đây, chắc chắn sẽ có phát hiện."

Xác thực hệ thống đã chỉnh sửa lập trình phần chơi này, nhưng đối với Kim Minjeong mà nói đã không quan trọng nữa, nhiều quần áo như thế, còn có hai tấm thẻ sinh hoạt, tạm thời bọn họ không cần lo lắng.

Một đống quần áo này đốt gần một giờ đồng hồ, hiện tại thấy ngọn lửa sắp tắt, Kim Minjeong cẩn thận quan sát vết thương của Yu Jimin.

Tác dụng của Lửa trại có thể dễ dàng nhìn thấy, vết cắt lớp thịt rữa trước đó của Yu Jimin to gần bằng lòng bàn tay, lúc này đã kết một lớp vảy dày.

Kim Minjeong đưa tay ra ấn, không chảy máu, màu sắc vết thương cũng tốt hơn. Tuy độc tố ở vết thương vẫn còn, khiến miệng vết thương vẫn trào ra chút dịch, nhưng tốt hơn nhiều so với trước đó.

Trạng thái nhợt nhạt yếu ớt của Yu Jimin cũng vơi đi không ít, có thể thấy tinh thần đã ổn hơn trước đó rất nhiều.

"Tiếc là sắp cháy hết rồi, nếu cháy thêm lúc nữa thì tốt." Giselle đi tới quan sát, lại bôi thuốc khử trùng cho Yu Jimin.

Ban nãy Giselle đã kiểm tra vết thương cho Ning Ning, đã sắp lành.

"Cần đổi củi không?" Ning Ning có chút chần chừ.

Kim Minjeong lắc đầu, cô không thể dự đoán phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định phải có đường lui. Quan trọng nhất là tấm thẻ này là một tấm thẻ không thể đảo nghịch, dùng hết sẽ không còn nữa.

Ánh mắt Kim Minjeong nhìn sang vải bông đặt ở một bên, "Đốt vải bông trước đi."

Năm người yên lặng ngồi đó suy nghĩ chuyện của bản thân, ánh mắt đều có chút trống rỗng nhìn chằm chằm vải vóc cháy thành ngọn lửa. Rất lâu sau, Yu Jimin lên tiếng: "Em đã tính toán xong rồi à?"

Kim Minjeong hoàn hồn quay đầu nhìn Yu Jimin, sau đó đưa tay ra. Tấm thẻ chi phối thời gian yên lặng nằm trong tay Kim Minjeong.

Ba người Giselle cũng nhìn thấy, trước đó bọn họ đã nghe Kim Minjeong và Yu Jimin nói chuyện về tấm thẻ này, nhìn thấy Kim Minjeong cầm nó, lập tức hiểu ra ý đồ của cô.

"Em không chắc chắn về tác dụng của nó, nhưng chắc chắn chúng ta phải tính toán thật kĩ. Ngộ nhỡ phó bản lần này xảy ra sai sót, nó chỉ cho chúng ta một cơ hội duy nhất. Hơn nữa không ai đoán được thời cơ này sẽ tới vào lúc nào, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước, nếu tùy tiện sử dụng, ngộ nhỡ quay về địa điểm và thời gian không thích hợp, kết cục cũng rất khó dự đoán." Kim Minjeong nói xong đưa tay ra lấy tấm thẻ của Yu Jimin, cẩn thận giải thích cho ba người còn lại.

"Nhưng đội trưởng, tôi có một nghi vấn. Nếu sử dụng thẻ quay ngược thời gian, trên nguyên tắc là bắt đầu lại từ đầu, vậy chúng ta vẫn sẽ nhớ những gì đã xảy ra chứ? Nếu không nhớ thì phải làm sao?" Lee Seung Ho nghe hiểu ý Kim Minjeong, nhưng anh nghĩ tới một vấn đề trí mạng, nếu không nhớ vậy quay lại có tác dụng gì?"

Ánh mắt Kim Minjeong nhìn xuống tấm thẻ trong lòng bàn tay, lắc đầu, "Tôi không biết, hai tấm thẻ này không có hướng dẫn sử dụng, tất cả đều là suy đoán của tôi và Jimin. Hơn nữa nếu tới thời điểm không thể không dùng, sợ là không nhớ cũng là một cơ hội mới, cơ hội cuối cùng."

Mọi người nghe xong những lời này, trái tim đều lạnh toát, bọn họ chỉ hi vọng bản thân nghĩ nhiều, kết cục tồi tệ nhất kia sẽ không xuất hiện.

Khi tấm vải cuối cùng cháy hết, Kim Minjeong lấy thẻ Cuộc sống online đổi bánh ngô rẻ nhất.

Một tấm thẻ chỉ đổi được bốn chiếc bánh ngô, rõ ràng không đủ chia cho năm người.

Từ khi vào phó bản tới giờ bọn họ chưa được ăn gì, sớm đã đói tới nỗi bụng hóp vào lưng, Kim Minjeong đưa bánh cho Lee Seung Ho.

Lee Seung Ho vội xua tay, "Tôi chưa đói, mọi người ăn đi, đặc biệt là đội phó, tối qua sốt cả đêm, tiêu hao nhiều, chắc là đói lắm rồi. Cô và Ning Ning đều bị thương, ban nãy còn đánh nhau với đám xác rữa kia, mọi người ăn nhiều chút, tôi vẫn gắng được."

"Tới đây không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đừng nhường nữa, ăn đi." Kim Minjeong kiên trì đưa cho Lee Seung Ho.

Lee Seung Ho nhìn mọi người, cuối cùng nhận lấy bánh. Còn lại Giselle chủ động lấy một chiếc ăn chung với Ning Ning.

Kim Minjeong cũng lấy một chiếc, nhìn Yu Jimin, sau đó vô cùng thản nhiên chia thành hai, hai phần không nhiều không ít đưa cho Yu Jimin mỗi người một nửa.

"Ăn chút lót dạ, còn lại để phòng lúc cấp bách." Kim Minjeong nói rất bình tĩnh, cũng không ưu đãi vì người kia là Yu Jimin, lấy nửa của mình bỏ vào miệng nhai nuốt.

Yu Jimin cầm nửa chiếc bánh ngô của mình, nhìn Kim Minjeong ăn, rất lâu sau cũng không động đậy.

Mãi tới khi Kim Minjeong lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người đừng tiết kiệm, lúc này tôi muốn thấy trạng thái tốt nhất của mọi người. Jimin, Đến từ nơi đến về lại nơi đến của chị, đợi lát nữa sẽ dùng."

Yu Jimin lập tức hiểu ý của Kim Minjeong, thế là cầm bánh ngô đút vào miệng. Cô ấy xoa tay, nhíu mày nhỏ tiếng oán thán, "Khó ăn chết mất, đau cả họng."

Kim Minjeong thấy Yu Jimin ăn bánh cũng yên tâm hơn. Nhìn mặt mày không vui, yếu ớt cố gắng nhai bánh ngô của Yu Jimin, trong mắt Kim Minjeong không khống chế nở nụ cười.

Chỉ có lúc này, cô mới có thể cảm nhận được Yu Jimin vẫn là công chúa yêu kiều trong ký ức, sợ đau kén ăn, rất mềm yếu, nhưng luôn có thể lay động dây đàn trong tim cô, khiến trái tim cô trở nên mềm nhũn. Lại nghĩ tới người lúc này luôn xông pha đi trước đón đầu, thay bản thân hứng dao chịu đau, Kim Minjeong lại buồn bã vô cùng.

Kim Minjeong phát hiện cảm xúc của bản thân không ổn, vội vàng lấy nước, đưa cho Yu Jimin, "Ở đây thì tạm bợ thôi, uống mấy ngụm nước sẽ ổn."

Yu Jimin nhìn nước chỉ còn lại một phần ba, ngửa đầu uống hai ngụm, đưa cho Kim Minjeong, "Chị uống nhiều lắm rồi, em cũng uống nhiều chút, vẫn còn 4 lít nữa mà, không cần tiết kiệm."

Kim Minjeong uống hai ngụm sau đó đưa cho Giselle, lần này mọi người đều uống hai ngụm, lúc chuyển lại vẫn còn một chút.

Căn cứ theo kế hoạch, Yu Jimin kích hoạt thẻ, gắn vị trí của năm người trong căn nhà mà bọn họ dựng lên. Vì đã tới thời gian làm mới, Trần Khải kiệt sắp xếp tiếp tục mở rộng căn phòng hơn một chút thành một phòng đơn gần 8 mét vuông, có thể dùng để tránh gió.

Khi bọn họ chuẩn bị cùng nhau đi xung quanh thăm dò, Yu Jimin bỗng dừng lại, sau đó đưa ngón cái ra trước mặt đo tỉ lệ, tay phải cô ấy di chuyển trái phải, sau đó nhíu mày lại.

Kim Minjeong ý thức được điểm bất thường, lên tiếng hỏi, "Jimin, sao thế?"

"Minjeong, em có phát hiện cái cây kia cách chúng ta xa hơn rồi không?" Yu Jimin buông tay xuống chỉ.

Trái tim mấy người Kim Minjeong lạnh toát, vội vàng cẩn thận quan sát.

"Đúng, trước đó cách chúng ta chừng hơn 50 mét, hiện tại ít nhất cũng phải 70 mét." Trong lòng Kim Minjeong có chút sửng sốt, nó có thể di chuyển.

"Vậy nếu có thể di chuyển, nơi chúng ta đang ở sẽ không còn nằm trong khu vực an toàn nữa, mọi người phải chú ý."

Chỉ là nếu cây biết di chuyển, vậy một khi toàn bộ bọn họ rời đi, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một vấn đề, rất có khả năng sau khi quay lại bọn họ sẽ không biết cái cây kia nằm ở đâu. Dù sao không ai có thể dự đoán nó sẽ di chuyển bao xa, tốc độ di chuyển sẽ nhanh nhường nào.

"Nhưng chúng ta quá dễ dàng phát hiện ra cái cây kia, một nơi không có điểm cuối như thế này, nếu vẫn ở lại nơi này, tôi lo lắng sẽ bỏ lỡ manh mối." Trong lòng Kim Minjeong có chút không yên tâm.

"Vậy chỉ có thể tách ra hành động thôi." Giselle suy nghĩ, khi mọi người nhìn sang lại nghiêm túc nói: "Trong tay tôi có hạc giấy, chỉ cần cài đặt không cố tình cản trở, tôi có thể tìm được mục tiêu trong cùng không gian. Cũng có thể nói là, cho dù tách ra, tôi cũng có thể tìm được mọi người."

Xác thực phương pháp của Giselle không sai, chỉ là bọn họ không biết ở đây còn có nguy hiểm gì khác, một khi tách ra gặp phải nguy hiểm, sẽ không cách nào ứng cứu.

"Thỉnh thoảng chúng ta dùng hạc giấy liên lạc, hơn nữa chúng ta cũng có thẻ đạo cụ, chắc chắn thoát thân không thành vấn đề." Lee Seung Ho suy nghĩ, vẫn quyết định tách ra hành động.

Kim Minjeong suy nghĩ rất lâu rồi gật đầu. Vết thương của Yu Jimin vẫn chưa lành hẳn, Kim Minjeong không yên tâm rời đi, cuối cùng bàn bạc, cô và Yu Jimin sẽ ở lại đây cùng cái cây, ba người Giselle cùng nhau đi xung quanh quan sát.

Hai người nhìn ba người Giselle rời đi, bóng lưng cả ba càng ngày càng nhỏ, chầm chậm biến mất trên đường chân trời đằng đông. Diện tích đồng cỏ bao la, cao thấp trập trùng, tuy tầm mắt nhìn được rất xa, nhưng cũng không thấy được điểm cuối.

"Minjeong, bây giờ chúng ta làm thế nào?" Yu Jimin nhìn cái cây kia lại chuyển động, trầm giọng nói.

"Nếu những nơi khác không có manh mối, vậy chắc chắn ở bên kia. Chúng ta không thể ngồi không chờ chết, chị nghỉ ngơi đi, em vẫn muốn đi thăm dò." Nói xong Kim Minjeong lấy kiếm thăm dò đi về phía trước.

1 mét, 10 mét, cái cây to bằng ba người ôm, giống như chiếc ô khổng lồ sừng sững nơi đó. Kim Minjeong không ngừng tới gần, cỏ cây xung quanh nó đã bắt đầu chấn động. Giây tiếp theo chân Kim Minjeong vừa chạm đất, mặt đất cạch một tiếng, nứt ra một khe, nhưng lại không có bất kì phản ứng nào khác.

"Minjeong, cẩn thận chút." Không còn kĩ năng khinh công, Kim Minjeong chỉ còn thẻ Dịch chuyển tức thời để thoát thân, cho nên Yu Jimin có chút lo lắng.

Kim Minjeong gật đầu, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Một bước, hai bước, không có bất kì phản ứng nào, nhưng càng bình tĩnh, hai người càng căng thẳng.

Nó giống như cây bẫy kẹp, mở rộng cánh hoa thu hút kẻ địch xâm nhập, đợi tới khi kẻ địch vào sâu liền đột ngột đóng lại.

Không phải Kim Minjeong không biết ý đồ của chúng, nhưng lại không thể không dấn thân vào nguy hiểm.

Yu Jimin căng thẳng đứng dậy, Kim Minjeong đưa tay làm tư thế biểu thị cô ấy yên tâm. Trong sự quan sát của Yu Jimin, Kim Minjeong tiến về phía trước hơn 20 mét, xác rữa bên dưới vẫn không có động tĩnh.

Nhưng Yu Jimin nghe được một vài âm thanh kì quái, giống như có thứ gì đó đang chui từ bùn lên, phát ra tiếng ọp ẹp ọp ẹp.

Giây tiếp theo, khu vực bên dưới cây biến thành một đầm lầy, xác rữa nối tiếp nhau ngoi đầu từ dưới lên, đưa cánh tay dài nhanh chóng giữ lấy cơ thể Kim Minjeong.

Kim Minjeong nhảy lên, nhấc chân nặng nề đạp lên đầu một xác rữa, mượn lực nhảy một bước lớn về phía trước, còn chưa chạm đất đã đạp lên vai của một xác rữa khác, sau mấy lần mượn lực đã nhảy lên trên cây.

Lần này đám xác rữa kia không xông ra cùng rễ cây trên người, để Kim Minjeong nắm được cơ hội. Cô nhanh chóng trèo lên thân cây, phát hiện ra ba tấm thẻ gỗ khác bên trên.

Nhưng mục đích của Kim Minjeong không phải thứ này, cô muốn quan sát những nơi khác, nhưng đám xác rữa kia không cho cô cơ hội, chúng tràn sang bên này như phát điên, lúc này đã có xác rữa vùng khỏi lớp bùn muốn tới gần cây.

Kim Minjeong nhanh chóng quét qua những nơi có thể có manh mối trên cây, đồng thời nắm thẻ Dịch chuyển tức thời trong tay, nhưng giây tiếp theo cô dừng động tác kích hoạt thẻ trong tay. Vì ban nãy khi trèo, mũi chân bất cẩn đá lên thân cây, âm thanh thân cây phát ra lại là tiếng rỗng.

Kim Minjeong khom lưng đưa tay gõ lên, không nghe nhầm, thực sự là rỗng.

Khi trong lòng Kim Minjeong mừng rỡ, Yu Jimin sau lưng lại lớn tiếng hô: "Minjeong, mau quay lại!"

Cũng vào lúc này sau lưng có cơn gió mạnh nhanh chóng lướt qua, Kim Minjeong vừa kích hoạt thẻ thứ kia đã phả tới, đó là một sợi rễ, nó bật lên khỏi lòng đất nhanh như tia chớp, giống như con rắn độc đã mai phục rất lâu, chớp mắt liền quấn lấy Kim Minjeong.

Tới nỗi sau khi Kim Minjeong tận dụng thẻ Dịch chuyển tức thời di chuyển được một đoạn, sợi rễ kia vẫn quấn lấy eo cô, khiến trong lần dịch chuyển thứ hai cô lại không thể nhúc nhích nửa phân.

Giây tiếp theo cái cây kia lại lún xuống lòng đất, Kim Minjeong và cả xác rữa bò lên trước đó lập tức bị kéo xuống.

Yu Jimin dốc toàn bộ sức lực phi dao găm của mình ra, cơ thể cũng nhào tới. Nhưng tốc độ rễ cây rụt lại quá nhanh, tới nỗi Yu Jimin còn không chạm được ngón tay của Kim Minjeong.

"Minjeong!" Sắc mặt Yu Jimin biến đổi, biểu cảm trên mặt đã biến dạng vì dùng toàn bộ sức lực.

"Lối ra ở trong cây!" Kim Minjeong chỉ lưu lại một câu như vậy rồi mất tăm mất tích.

Nhưng Yu Jimin căn bản không muốn nghe, dao găm chưa từng mất đi sự sắc bén cắt lên sợi rễ kia nhưng bị bật lại, mở to mắt nhìn Kim Minjeong rơi xuống dưới.

Yu Jimin ngã ra đất, nhìn lòng đất sâu thẳm, mười mấy xác rữa quay cuồng quấn lấy nhau, bị kéo ngã nghiêng ngã dọc.

Nhưng có một thi thể đứng rất thẳng, trên người nó có sáu sợi rễ, tim gan tỳ phổi thận, không một ngoại lệ!

Sợi rễ quấn trên người Kim Minjeong, chính là sợi rễ thò ra từ tim của nó.

Nó nhìn thấy Yu Jimin, há miệng cười với cô ấy. Nó không có miệng, không có mũi, nó là Ngô Đống, là Ngô Đống!

Dòng máu trong cơ thể Yu Jimin cô đọng lại, cái cây đó mang theo Kim Minjeong biến mất trong tầm mắt của cô ấy, nhanh tới nỗi không cho cô ấy bất kì cơ hội nào để cứu vãn.

"Minjeongggg!" Hai tay Yu Jimin hung hăng đấm xuống đất, gào thét, đôi mắt nhanh chóng sưng huyết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro