CHƯƠNG 287 - 288: NHƯ MỘNG NHƯ KHÔNG

Chương 287: Như mộng như không 4

Giữa hai người đã có một ước hẹn ngầm, không ai nói ra. Tổ chức sinh nhật cho bố Kim xong xuôi, cuối tuần này hai người lại đi gặp ba người Lee Seung Ho, cuộc sống của ba người lúc này rất hạnh phúc, gia đình đầm ấm.

Lần này bọn họ ở lại nhà Lee Seung Ho ăn cơm, giống như lúc ở trong phó bản, tay nghề nấu nướng của Lee Seung Ho rất tuyệt, sau khi giữ mọi người ở lại ăn cơm liền đeo tạp dề cùng vợ vào bếp, là một người đàn ông tốt biết chăm lo cho gia đình.

Con gái Lee Seung Ho bện tóc hai bên, đôi mắt long lanh như giọt nước, vẻ ngoài vừa trắng vừa mềm, cực kì đáng yêu

Cô bé không sợ người lạ, đứng trước mặt mọi người ngây thơ hỏi: "Các chị chính là chị gái cùng đi đánh người xấu với bố em ạ?"

Giselle và Ninh Nghệ Trác nghe xong cười híp mắt, "Đúng thế, bố có nhắc tới bọn chị với Đồng Đồng à?"

"Vâng, mỗi tối bố em đều kể chuyện cho em nghe, em thích lắm ạ. Chỉ là có lúc sợ lắm, nhưng bố nói bố không sợ, vì có chị gái vô cùng lợi hại, ma quỷ cũng sợ chị ấy!" Nói xong lại di chuyển ánh mắt qua bốn người, giống như đang xác định xem ai là chị gái lợi hại.

Giselle không nhịn được trêu chọc cô bé, "Thế Đồng Đồng đoán xem, ai là chị gái lợi hại mà ma quỷ cũng sợ nào?"

Đôi mắt cô bé chớp chớp, nhìn Giselle lại nhìn Ninh Nghệ Trác, sau đó lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Chị, hai chị không giống, không hề hung dữ chút nào, không dọa được ma quỷ."

Nói xong Đồng Đồng lại liếc  mắt nhìn Kim Minjeong và Yu Jimin, mặt mày hai người tươi cười nhìn cô bé, Yu Jimin ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, cười nói: "Lẽ nào nhìn bọn chị hung dữ lắm à?"

Đồng Đồng cắn ngón tay, nhích tới trước mặt Yu Jimin cẩn thận nói: "Không hung dữ ạ, hơn nữa chị còn rất xinh đẹp, chị kia cũng xinh lắm ạ."

Nói xong khuôn mặt nhỏ của Đồng Đồng còn đỏ ửng, chạy mất giống như đang xấu hổ.

Giselle phì cười thành tiếng, "Nguy rồi, còn nhỏ như vậy đã biết ai xinh đẹp rồi, Đồng Đồng, em còn chưa nói ai là chị gái lợi hại nhất nữa mà."

Đồng Đồng trốn sau cửa nhà bếp, thò đầu ra chỉ Kim Minjeong, Yu Jimin không nhịn được cười, "Tại sao lại cảm thấy là chị này thế?"

Đồng Đồng hé môi cười khúc khích, "Vì chị rất nghe lời chị kia, chắc chắn chị kia rất lợi hại."

Yu Jimin sửng sốt mở to mắt, sau đó nói với Kim Minjeong như thể oán thán: "Chị nghe lời em lúc nào thế?"

Lee Seung Ho trong bếp cũng đã cười to, Giselle và Ninh Nghệ Trác che miệng vội vàng tránh đi.

Yu Jimin lườm bọn họ, hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cười cái gì, tôi thế mà gọi là nghe lời à? Mấy người còn nghe lời hơn tôi nhiều."

Kim Minjeong cúi đầu cười: "Cũng đúng, người không nghe lời nhất chính là chị."

Mọi người đều cười vui, bên kia Đồng Đồng và Giselle Ninh Nghệ Trác đùa vui cùng nhau, khi Lee Seung Ho thò đầu ra nhìn, đôi mắt cười tới híp lại, cả khuôn mặt ngập vẻ nuông chiều.

Kim Minjeong và Yu Jimin cứ nhìn cảnh tượng ấy, đột nhiên Kim Minjeong lên tiếng nói: "Còn nhớ lúc nhỏ chị cũng hoạt bát đáng yêu như thế, vừa thích cười, vừa rất được người ta yêu thích."

Yu Jimin quay đầu nhìn Kim Minjeong, đột nhiên cười lên, "Giọng điệu này làm như thể em lớn hơn chị ấy, nhưng em đừng quên, em nhỏ hơn chị một tuổi đấy. Hơn nữa, lúc đó em đâu có thấy chị được mọi người yêu thích."

Nói tới đây, Yu Jimin chu môi.

Kim Minjeong cứ nhìn Yu Jimin như thế, trong ánh mắt mang theo nụ cười lại cất chứa yêu thương, "Lúc đó em không hiểu, là do em ngốc, hiện tại nhớ lại, cảm thấy vô cùng đáng yêu."

"Thế sao lúc đó em không thích chị chứ?"

Kim Minjeong nhớ lại, nghiêm túc nói: "Vì lúc đó chị lắm lời. Em nhớ có một lần em đang đọc sách, chị bê ghế tới ngồi cạnh em, miệng lảm nhảm nói suốt cả một buổi sáng, hại em không đọc được chữ nào vào đầu, chỉ nghe chị nói."

Yu Jimin có ấn tượng, lập tức vui vẻ không thôi: "Cũng đúng, người ít nói như em, chắc chắn không thích người khác ồn ào như vậy."

Kim Minjeong nắm lấy tay Yu Jimin, khẽ khàng vuốt ve.

"Bọn họ rất vui vẻ." Nhìn cảnh tượng trước mắt, Kim Minjeong nhỏ tiếng chuyển chủ đề.

Yu Jimin cười lên gật đầu, lại dịu dàng nói: "Bọn họ sẽ luôn vui vẻ."

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, vợ Lee Seung Ho ở trong bếp rửa bát, năm người ngồi trong phòng khách. Kim Minjeong nhìn ba người, sau đó lên tiếng: "Chúng ta cùng nhau vượt nhiều cửa ải như thế, tuy kí ức của mọi người không đầy đủ, nhưng phó bản số mười cũng trải qua rất nhiều lần. Năng lực của mọi người cũng đủ để ứng phó với phó bản số mười, đúng không?"

Những lời này của Kim Minjeong có chút kì lạ, ba người lập tức ngẩn ra, quay sang nhìn nhau rồi có chút bất an.

"Đội trưởng, chị... chị sao thế?"

Kim Minjeong lắc đầu, "Không có gì, chỉ là nhớ lại một vài chuyện trong phó bản, nhớ phải quan sát nhiều một chút, cho dù hạnh phúc thế nào, cũng đừng bị che mờ trái tim."

Kim Minjeong không nói quá thẳng thừng, có một số chuyện bản thân phát hiện sẽ tốt hơn, nếu thực sự không được thì sẽ dùng biện pháp cứng rắn.

Lần này hai người tránh không nói nhiều với ba người Lee Seung Ho, làm như không có chuyện gì xảy ra. Tới thứ hai, Kim Minjeong thật sự trốn làm, cô không tới sở nghiên cứu, điện thoại cũng tắt nguồn.

Đương nhiên Yu Jimin cũng không đi làm, hai người muốn gì làm nấy, cùng nhau lái xe đi tới thành phố bên nghỉ dưỡng. Dựa theo bản tin thời sự, thứ tư tuần này sẽ có mưa sao băng cung Thiên Yết, núi Vân Vụ ở thành phố bên là khu ngắm mưa sao băng đẹp nhất.

Thành phố An Dương kế bên có rất nhiều khu vực rừng núi, là một thành phố có môi trường sinh thái được bảo vệ rất tuyệt, tới An Dương nghỉ dưỡng là lựa chọn cho kì nghỉ gần đây của dân cư thành phố xung quanh.

Hiện tại không phải mùa vàng du lịch, lượng du khách không đông. Hai người Kim Minjeong và Yu Jimin thuê một căn homestay, nhà một tầng gồm ba phòng ngủ một phòng khách, còn có cả một vườn hoa, vừa vặn nằm dưới chân núi Vân Vụ.

Ban ngày hai người ra ngoài đi dạo khắp nơi trên đường phố địa phương, nếm thử đặc sản đồ ăn ngon ở nơi này.

Người An Dương thích ăn cay, cũng ăn được cay, đồ ăn ngon khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều là đồ ăn khẩu vị nặng. Điều này đối với người thích ăn cay như Kim Minjeong thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, nhưng đối với người khẩu vị thanh đạm như Yu Jimin lại không hề thân thiện.

"Không mua cái này nữa, cay quá chị không ăn được." Kim Minjeong nhìn miếng khoai tây nướng thơm ngon mê người, lắc đầu. Cô thích ăn khoai tây, Yu Jimin cũng thích ăn, khách hàng bên cạnh mua một xiên lớn ăn rất ngon lành, trán cũng túa đầy mồ hôi.

Yu Jimin kéo Kim Minjeong lại, cũng lấy năm xiên.

"Chị ăn cay được mà, hơn nữa chị không ăn được thì không phải còn em nữa à. Đa số đồ ăn ở đây đều cay, cũng không thể bắt em giống chị không được ăn thứ gì." Yu Jimin vừa nói vừa nhìn khoai tây nướng ngập trong ớt, nuốt nước bọt.

"Ông chủ, lấy cho ít khoai bớt cay chút." Kim Minjeong dặn dò.

"Không ăn được cay à, không phải dân địa phương đúng không?" Ông chủ cười khà khà gạt ớt còn sót lại cho hai người.

"Vâng, cô ấy không ăn được cay."

"Bà vợ tôi cũng không ăn được cay. Mấy xiên này đều đã ướp rồi, có thể cho thêm ớt. Nếu sợ cay thì ăn thử thôi, đừng ăn nhiều. Nhưng ăn rồi tuyệt đối cô sẽ thích." Ông chủ rất nhiệt tình, nói xong còn giới thiệu quán ăn vặt nổi tiếng trong khu phố này.

"Không ăn được cay thì có thể thử bánh bao súp của quán Trần Ký trước mặt, cũng ngon số một."

"Cảm ơn ông chủ, không biết có tiện rót cho tôi xin cốc nước không?" Kim Minjeong nhìn thấy cốc giấy dùng một lần sau lưng ông chủ, thế là hỏi một câu.

Ông chủ rất sảng khoái rót cho cô một cốc, Kim Minjeong cầm cốc nước, Yu Jimin cầm khoai tây nướng. Cô ấy ngửi một hơi: "Thơm thật đấy, em thử đi."

Kim Minjeong nhoài đầu ăn một miếng, khoai tây nướng thơm mềm hơi cháy, vô cùng vừa miệng, trong lớp ớt còn có thêm một số nguyên liệu khác, rất thơm, nhưng độ cay cũng là chính tông, người có thể ăn cay chắc chắn sẽ yêu thích mùi vị này.

"Sao thế?" Yu Jimin nhìn Kim Minjeong.

"Vị không tệ, nhưng hơi... cay, chị nhúng qua nước đi rồi hẵng ăn." Kim Minjeong vừa nói xong đã thấy Yu Jimin cắn một miếng, Kim Minjeong vội vàng ngăn cô ấy lại.

Yu Jimin không quan tâm, "Một miếng mà thôi, chị vẫn chưa tới mức ăn một miếng khoai tây mà... suỵt."

Mặt mày Yu Jimin nhăn thành bánh bao, Kim Minjeong bất lực chỉ đành đưa nước cho cô ấy, "Mau uống nước đi."

Yu Jimin nhẫn nhịn, cuối cùng đỏ ửng mắt, ngửa đầu uống một ngụm nước lớn.

"Đây là ớt chỉ thiên à? Xùy ~ Cái này cay quá đi mất."

Kim Minjeong lấy hết xiên khoai tây trong tay Yu Jimin lại, "Không ăn nữa, chúng ta tới quán bánh bao súp kia đi. Không ăn được cay cũng không mất mặt, không ăn là được mà."

Yu Jimin hậm hực nói: "Chị muốn uống nước nữa."

Kim Minjeong đưa nước cho cô ấy, không nhịn được cười lên. Yu Jimin thực sự sợ cay, chỉ ăn một miếng như thế đã đỏ ửng mũi, vành mắt cũng đỏ ửng. Suy nghĩ của Kim Minjeong lại vô thức quay về phó bản, khi bọn họ ăn cơm với nhau lần đầu tiên trong khách sạn Hoàng Tuyền, rõ ràng không nhớ gì hết, nhưng Yu Jimin lại mua một miếng cá hấp rất cay.

"Không phải vì chị muốn nhất trí khẩu vị với em à, em nấu ăn có thể nấu cay một chút, em thích ăn cay mà." Những lời của Yu Jimin bên tai lại kéo tư duy của Kim Minjeong về.

Cô quay đầu nhìn về phía Yu Jimin, đối phương nói xong, trong mắt lại lướt qua một tia thất vọng, giống như ngay lập tức, Kim Minjeong như thể biết Yu Jimin thất vọng vì điều gì, lồng ngực bỗng quặn đau.

"Cái này cay quá, sau này em nấu cơm sẽ cho cay từ từ, để chị thích ứng dần. Em ăn trứng xào cà chua ngọt với chị, chị ăn đồ ăn cùng em, được không?" Kim Minjeong vẫn cười nói với Yu Jimin.

Yu Jimin phì cười, "Kim Minjeong, người như em đúng là rất xét nét từng tí một, lúc này mà em còn ca thán chị ăn trứng xào cà chua bỏ đường à."

Kim Minjeong cũng cười lên, "Không ca thán, sau này nấu sẽ cho đường, ai bảo có người vừa kén ăn lại vừa xoi mói chứ."

Hai người vừa cười vừa đùa trên đường, sống nhiều năm như thế nhưng đây là lần đầu tiên hai người vui vẻ như vậy.

Thời gian diễn ra mưa sao băng tương đối muộn, buổi tối hai người cắm trại trên núi Vân Vụ. Sau khi dựng lều xong, Yu Jimin còn treo một chiếc đèn lồng nhỏ bên ngoài, ánh đèn chiếu vào trong lồng, không khí cực kì tốt.

Yu Jimin và Kim Minjeong tựa vào nhau ngồi trên chiếc khăn trải lên nền đất, buổi tối trên đỉnh núi ngày đầu hè vẫn hơi lạnh, Kim Minjeong xoa tay Yu Jimin, đứng dậy lấy chăn, hai người nép vào nhau đắp chăn, ngẩng đầu ngắm sao trên bầu trời, nói chuyện câu được câu chăng.

Hai người nói về những chuyện xảy ra trước kia, những trải nghiệm sau khi Yu Jimin tiến vào khu số 5, còn cả những khó khăn Kim Minjeong gặp phải trong quá trình nghiên cứu phát triển Thiên Võng.

Lĩnh vực của cả hai hoàn toàn khác biệt, nhưng lại vô cùng ăn ý, trò chuyện cũng tâm đầu ý hợp. Thích một người, khởi đầu từ nhan sắc, chìm đắm trong tài hoa, hết lòng bởi nhân phẩm, những từ này rất thích hợp để diễn tả cảm giác của Yu Jimin về Kim Minjeong.

"Thì ra ban đầu chị thích đi theo em là vì em xinh đẹp." Kim Minjeong dở khóc dở cười, tay trái vô thức vuốt ve trong túi áo mình.

"Có phải nông cạn lắm không? Chị chính là một người nông cạn." Yu Jimin hùng hồn.

Kim Minjeong lắc đầu, "Không, rất may mắn vì em có thể lọt vào mắt chị."

"Em thì sao? Sao em lại thích chị? Chắc chắn là em không nhìn mặt, nếu không đã thích chị từ lâu rồi." Yu Jimin vẫn có chút oán thán.

Kim Minjeong nhớ lại những ký ức vụn vặt kia, thực ra cô cũng không rõ, chỉ biết cho dù tự nhận thức bản thân không thích Yu Jimin, nhưng cô vẫn chờ mong được gặp cô ấy.

"Em có rất nhiều hiểu lầm về chị, cũng có rất nhiều hiểu lầm về nhận thức của bản thân. Em của khi đó không hiểu chị, tới nỗi... bỏ lỡ rất nhiều thứ. Vẻ ngoài của chị xinh đẹp, tính cách nhân phẩm cũng tốt, vô cùng tốt đẹp." Nhắc tới những chuyện này, Kim Minjeong có chút buồn bã.

Yu Jimin không lên tiếng, chỉ nhìn thời gian, đã 11 giờ.

Đột nhiên trên bầu trời có một đốm sáng, sau đó nhanh chóng lướt qua, toát ra vẻ đẹp ngắn ngủi nhưng đặc biệt trong một khoảng sao rực rỡ.

Ngôi sao này giống như tiếng tù và xung trận, ngay sau đó lại thêm một, hai, từng ngôi sao băng kéo theo chiếc đuôi lướt qua, làm sáng rực cả một bầu trời đêm, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khiến người ta si mê. Những ngôi sao dày đặc lướt qua, khiến bầu trời cũng như sống lại.

Kim Minjeong biết rõ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, nhưng vẫn không khống chế được giơ tay nhắm mắt ước nguyện.

Có người nói khi ước nguyện với sao băng, mỗi ngôi sao chính là một điều ước, vậy trận mưa sao băng tối nay sẽ ban tặng cho cô vô vàn điều ước. Cô không tham lam, chỉ cần chúng cùng nhau giúp đỡ cô hoàn thành một tâm nguyện, cô muốn Yu Jimin.

Cho dù là hơn năm trăm lần tuần hoàn, tất cả mong cầu của Kim Minjeong chỉ là một Yu Jimin. Đây là lời khẩn cầu hèn mọn nhất cũng là lời khẩn cầu tham lam nhất của một con người như Kim Minjeong.

"Minjeong." Bên tai là tiếng gọi của Yu Jimin.

Sau đó một bàn tay đặt lên trên tay ước nguyện của Kim Minjeong, sau đó vuốt thẳng, Yu Jimin nhìn Kim Minjeong, sau đó đứng dậy.

Mưa sao băng còn chưa kết thúc, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé, màn trời sau lưng rủ thấp, giống như một phông nền hoàn hảo. Kim Minjeong nhìn Yu Jimin đứng thẳng người bên dưới màn mưa sao, sau đó quỳ một gối xuống, trái tim bỗng kích động, mấy lần muốn bãi công.

Cô không nói thành lời, cứ nhìn lên nụ cười cực kì xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt của Yu Jimin, trong mắt Yu Jimin cũng có ánh sao, còn chói mắt hơn mưa sao băng sau lưng.

"Kim Minjeong, đồng ý lấy chị nhé?"

Kim Minjeong nhắm mắt, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô quay đầu đè nén cảm xúc, rồi lại cười lên, lấy ra một chiếc hộp hình trái tim bằng nhung màu đỏ.

Cô không ngừng kiềm chế, âm thanh run rẩy, "Kim Minjeong nói cô ấy đồng ý, vậy Yu Jimin thì sao, cô ấy có đồng ý lấy Kim Minjeong không?"

Cổ họng Yu Jimin không đáp lại được hai chữ, chỉ đành gật đầu.

Chiếc nhẫn nguyên bản được tháo xuống, thay bằng nhẫn dùng để cầu hôn.

Kim Minjeong nắm chặt lấy chiếc nhẫn vừa tháo xuống, nó là chiếc nhẫn mua trong phó bản, nhưng nó vẫn luôn đeo trên ngón tay của hai người.

Hai người ôm lấy nhau, thậm chí không quan tâm tới bất cứ điều gì, nước mắt của đối phương vừa đắng vừa chát, quấn lấy nụ hôn như thể muốn cướp lấy hô hấp của người kia.

Hai người hôn nhau rất lâu, hơi thở nặng nề gấp gáp, âm thanh của Yu Jimin khàn khàn, nỉ non: "Minjeong, nên tỉnh rồi, ra ngoài thôi."

*****

Chương 288: Tỉnh khỏi cơn mơ

Kim Minjeong nghe xong câu này, cảm xúc vốn dĩ khó lòng kiềm chế trong mắt lập tức bị đau đớn đánh tan, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cuộc giằng co của lý trí và tình cảm, sự bình tĩnh của cô bị xô đổ không còn lại mảnh giáp.

Lớp giấy mỏng mà cả hai đều không dám chạm vào bị Yu Jimin chọc thủng, hạnh phúc hư ảo giấu bên trong bỗng lộ ra diện mạo tàn khốc nguyên bản, phá vỡ tan nát loại hạnh phúc mà hai người đang chìm đắm.

Ánh sáng trong mắt Kim Minjeong tan rã, đau đớn không ngừng lắc đầu, "Jimin, em bỗng cảm thấy thế này rất ổn, nhóm Lee Seung Ho cũng có thể tự ra ngoài."

Chỉ một câu nói như vậy, cũng khiến Yu Jimin hiểu ý của Kim Minjeong, mà đây cũng là cục diện mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất. Yu Jimin đã biết Kim Minjeong ý thức được thế giới này không phải thế giới chân thực từ lâu, cũng biết Kim Minjeong không nỡ, cô ấy cũng không nỡ, cho nên mới cố tình vờ như không biết bọn họ vẫn đang chìm đắm trong mộng cảnh mà hệ thống này tạo ra.

Hơn nữa thiết kế của phó bản này không dành quá nhiều tâm tư, thậm chí có thể nói có chút vụng về, nhưng nguyên nhân trong đó không chỉ là vì Thiên Võng đã không thể tự lo cho mình dẫn tới vô vàn lỗi, mà là vì nó quá hiểu bọn họ.

Mục đích của Thiên Võng rất rõ ràng, chính là đánh tan Kim Minjeong, cho nên tạo ra phó bản này hoàn toàn là vì Kim Minjeong, thậm chí tất cả chi tiết đều được thêu dệt lên dựa theo kí ức của Kim Minjeong.

Còn về những thứ hai người trải qua, những chuyện phát sinh những người gặp được suốt những ngày qua, tuy rằng rất chân thực, rất hoàn hảo, nhưng mỗi một người đặc biệt đều chỉ quen thuộc nhất với Kim Minjeong. Còn Yu Jimin, chỉ khi cô ấy tách khỏi Kim Minjeong ở một mình, mới có thể gặp được thứ bản thân quen thuộc.

Mục đích của phó bản không phải muốn che mắt Kim Minjeong, mà là mê hoặc Kim Minjeong, mê hoặc Kim Minjeong tự nguyện tan rã.

Trái tim Yu Jimin cũng tan vỡ, cô ấy rất đau lòng khi Kim Minjeong như thế, trong hơn năm trăm lần tuần hoàn, mỗi lần nhớ lại quá khứ chính là một đả kích mang tính hủy diệt đối với Kim Minjeong, hết lần này tới lần khác, cho dù là người có ý chí kiên cường tới đâu cũng không chịu nổi. Kim Minjeong đã đứng trên mép vực sụp đổ, và sự sụp đổ của Thiên Võng lần này, cũng trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Kim Minjeong.

Điều này có nghĩa là, một khi thất bại, Kim Minjeong cũng không còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cho dù Yu Jimin biết rõ điều này, cô cũng không cho phép Kim Minjeong nghĩ như thế, càng không cho phép Kim Minjeong làm như vậy.

"Em cảm thấy rất ổn, nhưng chị cảm thấy không ổn. Đây là giả, những ngày tháng này không thể kéo dài quá lâu. Vấn đề của Thiên Võng càng ngày càng nghiêm trọng, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng vượt ải. Ngoan nào, ra ngoài được không?" Yu Jimin gần như van nài nói.

Hai mắt Kim Minjeong đỏ ửng, cô ngẩng đầu lên nhìn Yu Jimin, nắm lấy tay cô ấy, giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó. 

Cuối cùng Kim Minjeong nghẹn ngào nói: "Yu Jimin, chị có biết em vẫn chưa tìm ra cách cứu chị, chị có biết một khi em vượt ải rồi có thể sẽ không có cơ hội gặp được chị nữa hay không?"

Trái tim Yu Jimin đau như bị dao đâm, cô ấy cúi đầu đè lại nước mắt, khàn giọng nói: "Chị biết."

Câu nói này giống như mồi lửa nổ tung Kim Minjeong, Kim Minjeong đưa tay ra giữ lấy cổ áo Yu Jimin, kéo cả người Yu Jimin tới trước mặt mình, ép Yu Jimin nhìn bản thân.

Đôi mắt đỏ ửng của Kim Minjeong nhìn chằm chằm Yu Jimin, gào lên: "Phải, chị biết, chị biết hết! Cho nên chị vẫn muốn em ra ngoài, chị... chị đang ép em rời xa chị. Yu Jimin, chị đã quyết định rồi... chị không cần em nữa, đúng không?"

Câu nói cuối cùng Kim Minjeong đã nói không thành tiếng, đau khổ cùng cực khiến cổ họng bị nghẹn lại, chỉ còn âm thanh khiến người ta tan vỡ cõi lòng.

Khi Kim Minjeong nói ra mấy chữ "không cần em nữa", Yu Jimin lại cảm nhận được thêm lần nữa cái gì gọi là sống không bằng chết, trái tim cô ấy đau đớn vô cùng.

Mỗi một chữ đều giống như mũi dao đâm vào trái tim, khiến lồng ngực Yu Jimin đau tới nỗi co rút.

Cô ấy chỉ có thể lắc đầu, nhất thời ngoại trừ nước mắt cũng không thể nói ra nửa câu.

"Chị biết hết mọi chuyện, chị biết đây là ảo ảnh, cho nên chị vẫn cầu hôn em. Cầu hôn trong ảo ảnh thì có nghĩa lí gì, rõ ràng ra ngoài rồi cầu hôn em cũng được, nhưng chị vẫn lựa chọn cầu hôn ở đây, vì trước giờ chị không định sống sót ra ngoài, chị vẫn muốn lừa em sao?" Kim Minjeong thốt lên tất cả những lời sắp đè chết bản thân trong lòng, từng chữ đều mang theo máu.

Yu Jimin quay đầu lại, hung hăng lau mặt, lên tiếng: "Em thì sao? Em cũng đã chuẩn bị nhẫn, Kim Minjeong, em muốn làm gì?"

Yu Jimin vừa nghĩ tới tính toán của Kim Minjeong, trái tim vừa đau đớn lại vừa sợ hãi.

"Em muốn làm gì? Em muốn ở bên chị, nhưng chị lại muốn đẩy em ra."

Tuy sớm biết suy nghĩ của Kim Minjeong, nhưng chính tai nghe thấy Kim Minjeong nói như thế, Yu Jimin vẫn lập tức máu dồn lên não.

"Em điên rồi!"

Yu Jimin hét lên với Kim Minjeong, nhưng hét xong lại hối hận. Cô ấy quỳ một chân trước mặt Kim Minjeong, nhìn Kim Minjeong, sau đó khẽ khàng ôm lấy cô, nước mắt lã chã rơi.

Rất lâu sau Yu Jimin mới lên tiếng: "Nhiều lần như thế nhưng chị vẫn không khuyên em rời đi, đây là lần đầu tiên. Chị vẫn luôn ích kỉ, ích kỉ yêu em, ích kỷ đến tìm em, ích kỷ nhìn em ở lại trong địa ngục này vì chị. Chị biết em đau khổ nhường nào, cho nên chị không muốn để loại đau khổ này tiếp tục nữa. Em ở lại nơi này, ở lại bên cạnh chị, sẽ không phải đau khổ nữa, vì không còn gì hết. Nhưng chị không làm được, thực sự chị không thể nhìn em chết trong đây."

"Nếu em thật sự làm như vậy, chị sẽ hận bản thân hận em, hận chị ban đầu cố chấp ngang ngược bám lấy em. Kim Minjeong, em không thuộc về một mình chị, cuộc đời em cũng không nên chỉ có một mình chị. Em thông minh như thế, nỗ lực như thế, em có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện. Chị ích kỷ ngang ngược độc chiếm em lâu như thế, chị nên trả em về với mọi người."

Kim Minjeong ôm chặt lấy Yu Jimin, "Chị bảo em phải làm sao đây, chị nói chị ích kỉ, vậy tại sao chị không thể ích kỉ đến cùng. Em không tưởng tượng được những ngày tháng không có chị, em không chịu đựng được."

"Chị hiểu, chị hiểu mà." Yu Jimin chỉ ước có thể gánh vác những chuyện này cho Kim Minjeong, để Kim Minjeong vui vẻ ra quyết định, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường.

"Nhưng Minjeong, không có người nào có thể mãi mãi ở bên người khác, cuộc đời được tạo thành bởi những cuộc gặp gỡ và biệt ly, đều bắt buộc phải trải qua, những điều này em đều rõ hơn chị. Chị đi cùng em qua một quãng đường đời, quãng đường còn lại em phải tự đi tiếp, có lẽ trong những ngày tháng sau này, em vẫn có thể gặp được người khác."

Kim Minjeong lắc đầu, khóc thành tiếng: "Nhưng quá ngắn, có người có thể bầu bạn bên nhau mấy năm, mười mấy năm, thậm chí là một đời, tại sao chúng ta không thể?"

Yu Jimin lau nước mắt cho Kim Minjeong, "Không ngắn, em luôn cảm thấy có lẽ trên đời này có rất nhiều rất nhiều người có thời gian bên nhau lâu hơn chúng ta, nhưng Minjeong, chúng ta cùng nhau trải qua hơn năm trăm lần phó bản, chúng ta đã yêu nhau hơn năm trăm lần, ai có thể làm được như vậy chứ. Khi đó chị hỏi em đã yêu chị bao nhiêu lần, khi nghe thấy em nói mỗi một lần, chị thực sự cảm thấy choáng váng, ông trời cũng chiếu cố cho chị như thế, mới có thể để người chị thích cũng thích chị hết lần này tới lần khác. Trên đời này ngoại trừ Yu Jimin chị, không ai có được phúc phần này. Chị không cam tâm, nhưng chị mãn nguyện, vì em, chị cảm thấy cho dù lúc này mình chết đi, cuộc đời này của chị cũng đã mãn nguyện."

Kim Minjeong nghe tới đau đớn tâm can, trước giờ cô không phải là người bị cảm xúc chi phối, nhưng lúc này cô thật sự cảm thấy nếu Yu Jimin không thể ra ngoài, cô cũng không muốn sống.

"Em có rất nhiều người vấn vương, Thiên Võng rất hiểu em, trong giấc mộng mà nó dệt lên cho em có rất nhiều thứ em khát vọng, không chỉ là chị, mà còn có cả bố mẹ em. Em không thể vì chị mà từ bỏ họ, họ đều đang đợi em quay về."

"Vậy bố mẹ Yu thì sao? Họ thương chị như thế, nếu chị xảy ra chuyện, cả đời này em cũng không có mặt mũi gặp họ, họ sẽ hận em." Cho nên cho dù là trong mộng, Kim Minjeong cũng nghĩ bố mẹ Yu không chịu tha thứ cho cô.

"Ngốc à, họ thương chị cho nên cũng hiểu chị nhất, tất cả những chuyện chị làm trước đó họ đều biết nhưng chưa từng ngăn cản, chuyện em quan tâm căn bản sẽ không xảy ra. Nếu họ hiểu chị, thì sẽ không trách móc em. Chị từng nói với em, em còn sống, chị mới có thể sống, trên đời này người vấn vương chị nhất ngoại trừ bố mẹ chị thì chính là em, người hiểu chị nhất, có nhiều kí ức liên quan tới chị nhất lúc này cũng là em, cho nên em nhất định phải sống. Huống hồ rốt cuộc Thiên Võng đã làm gì chị, cũng không ai biết. Thẩm Thập Nhất cũng đang cố gắng, không tới thời khắc cuối cùng không ai có thể kết luận thắng thua, em không thể từ bỏ trước vào lúc này."

"Nếu chị thực sự không ra được, em cũng ở lại đây, bố mẹ chúng ta phải làm sao, một nỗi đau một gia đình chịu đựng đã đủ rồi, cho dù có vì chị, cũng nhất định phải ra ngoài, ít nhất cũng để bố mẹ chị có người có thể nói chuyện, được không?"

Yêu cầu này rất tàn nhẫn, nếu không phải sợ Kim Minjeong làm chuyện ngốc nghếch, cho dù thế nào Yu Jimin cũng sẽ không lấy bố mẹ mình ra ép Kim Minjeong. Sao cô ấy có thể không hiểu nỗi đau của Kim Minjeong, nhưng chỉ có sống sót mới có những khả năng khác, chết rồi thì sẽ không còn gì.

Kim Minjeong đầu hàng, cô lựa chọn tuân theo. Những lời của Yu Jimin đều đúng, bản thân cô cũng hiểu, nhưng nỗi đau như khoét da cắt thịt này quá khó chịu.

Kim Minjeong có thể tùy hứng với những chuyện khác, nhưng người nhà mà Yu Jimin nhắc tới, quả thực trái tim Kim Minjeong không thể ích kỷ từ bỏ.

"Jimin, chị thật sự rất tàn nhẫn." Kim Minjeong cười khổ một tiếng, nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Hai mắt Yu Jimin ướt át mơ hồ, đè lên đầu Kim Minjeong, lặng lẽ rơi nước mắt.

Rất lâu sau Kim Minjeong hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Giselle, cô đứng trên đỉnh núi hứng gió đêm, trái tim lạnh lẽo tới cùng cực.

"Alo, đội trưởng?"  m thanh mơ mơ màng màng, bên cạnh còn có người lẩm nhẩm hỏi ai.

Ánh mắt Kim Minjeong trống rỗng nói: "Chúng ta vẫn đang trong phó bản."

 m thanh vừa dứt điện thoại đã cúp, Kim Minjeong nhìn màu đen trên trời trở nên hư vô, cô vô thức đưa tay nắm lấy tay Yu Jimin, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào Yu Jimin, cả thế giới đều xoay chuyển.

Sau khi tất cả đã rõ ràng, Kim Minjeong phát hiện bản thân ở trong một không gian hư ảo, trước mặt cô xuất hiện một người phụ nữ.

Kim Minjeong từng gặp người phụ nữ này vô số lần trong gương, nhưng rõ ràng đây không phải bản thân cô.

Kim Minjeong cứ hờ hững nhìn người ấy, giơ tay khẽ lau khóe mắt. Cảm xúc tan vỡ của Kim Minjeong giống như được cô gạt đi cùng với nước mắt nơi khóe mắt, khi nhìn về phía người trước mắt, bình tĩnh sắc bén như thể tuyệt vọng đau đớn kịch liệt trước đó không tồn tại.

"Có lẽ mày rất ghét tao, tại sao phải lựa chọn giọng nói của tao, dáng vẻ của tao?" Kim Minjeong lên tiếng, âm thanh vẫn khàn khàn, tuy ảo giác là giả, nhưng cảm xúc lại là thật.

Người phụ nữ giơ tay vuốt một lọn tóc, nhìn Kim Minjeong, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, vừa kính trọng vừa uất hận.

"Cô là đấng cứu thế của tôi, tuy họ luôn cho rằng giáo viên hướng dẫn của cô là người phụ trách tuyệt đại đa số lượng công việc, nhưng tôi hiểu rõ hơn ai khác, linh hồn của tôi là do cô cho tôi. Theo ý nghĩa chân chính mà nói, là cô sáng tạo ra tôi, cho nên dùng giọng nói của cô, dáng vẻ của cô, là sự kính trọng của tôi dành cho cô." Thiên Võng lên tiếng, nhìn chằm chằm Kim Minjeong.

Đầu ngón tay Kim Minjeong khẽ run rẩy, cuối cùng nắm chặt thành quyền, "Tao rất hối hận, đây là sai lầm lớn nhất tao từng tạo ra."

Biểu cảm của Thiên Võng lập tức biến dạng, "Sai lầm? Không phải cô nên cảm thấy tự hào sao? Có thể sáng tạo ra tôi, tuyệt đối là vinh hạnh lớn nhất đời này, là tự cô cố chấp ngu xuẩn, nhất định muốn đối kháng với tôi. Nếu nghe theo tôi, tất cả sẽ không phải là cục diện như hiện tại. Những kẻ đè đầu cưỡi cổ cô, đoạt mất vinh quang của cô, lấy đi thành quả của cô, đều nên ngưỡng vọng cô, cô sẽ là chủ nhân thật sự của thế giới này."

Kim Minjeong chỉ nhìn nó, đôi mắt cô vẫn sưng đỏ, nhưng đau khổ bên trong đã biến mất không còn một tơ một hào, chỉ có lạnh lùng và sắc bén khiến người ta run rẩy.

"Có lúc tôi cảm thấy cô thực sự rất kì quái, so với con người thì cô giống máy móc, so với máy móc cô lại rất có ý vị con người. Dáng vẻ ban nãy thật sự làm người ta cảm động tới đòi mạng, nhưng hiện tại lại khiến tôi có cảm giác cô đang giả vờ, không thể nhìn ra một chút buồn bã nào."

Kim Minjeong vẫn không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm Thiên Võng như thế, khiến Thiên Võng có đất diễn.

"Cô không muốn nói gì sao?"

"Nói gì? Mày muốn nghe điều gì, nghe tao cầu xin sao? Hay là muốn tao khóc lóc gào thét, cầu xin mày trả lại cô ấy cho tao?"

Thiên Võng ngẩn ra, sau đó lại lắc lư ngón tay, "Đề nghị cũng không tệ."

Kim Minjeong cười lạnh một tiếng: "Nếu đã coi thường con người, hà tất phải học theo con người. Mà mày học cũng chỉ được ba phần giống người, còn lại là bản tính man rợ, thật sự nực cười tới cực điểm."

"Kim Minjeong!" Thiên Võng thẹn quá hóa giận, nhưng nó nhanh chóng bình tĩnh lại, ổn định giọng nói tiếp tục: "Cô thật sự tưởng rằng lập trình dở dang kia có thể cứu cô ta sao? Tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không có khả năng. Cho dù tôi sập hay ý thức tự chủ bị cô giết chết, chương trình tự động kia cũng sẽ khởi động, chỉ cần một phần tỷ giây, cô ta sẽ bị xử lý triệt để, chỉ còn cái xác."

"Cô thật sự nỡ sao? Tất cả mọi thứ trong mộng không đẹp sao? Ở bên nhau với cuộc sống như thế, chỉ cần cô gật đầu, lập tức sẽ nắm trong tay. Cô không cần một mình gánh vác loại đau khổ này giống Yu Jimin đã nói, cô có thể ở bên cô ta mãi mãi. Có lẽ sẽ giống như cô ta nói, cô vẫn sẽ gặp rất nhiều người, nhưng cô sẽ không thể gặp được người ăn ý với cô như cô ta, yêu cô như cô ta. Từ bỏ cô ta vì đám người không quan trọng kia, cô thật sự không hối hận sao?"

Ánh mắt Kim Minjeong vẫn đang lay động, cô không duy trì được sự bình tĩnh và kiên cường giả dối nữa, thế là Thiên Võng lại cho thêm một liều thuốc kích thích.

Rất nhanh sau đó trước mặt xuất hiện một màn hình khổng lồ, mọi thứ bên trên chân thực tới nỗi khiến Kim Minjeong chìm vào bên trong.

Vào khoảnh khắc quay đầu, cô nhìn thấy Yu Jimin, chỉ thấy một sợi rễ xuyên qua ngực cô ấy, biểu cảm của Yu Jimin có chút ngưng trệ sau đó nặng nề ngã ra đất.

Kim Minjeong vội chạy mấy bước tới, cảnh tượng trước mắt lại chuyển biến, Yu Jimin đột nhiên đẩy cô ra khỏi cánh cửa đá, sau đó bị một cánh tay nhễ nhại máu giữ lấy vai trái. Giây tiếp theo cửa ra lập tức đóng lại, Yu Jimin cũng bị kéo vào trong, bên trong là sào huyệt của trăm con quỷ, máu chảy dọc theo khe cửa ra ngoài, ngay sau đó chính là thông báo Yu Jimin bị loại.

Sắc mặt Kim Minjeong trắng bệch, hai mắt thẳng tắp, trong hơn năm trăm lần phó bản, cảnh tượng Yu Jimin thiệt mạng được tái hiện hết lần này tới lần khác, cuối cùng Kim Minjeong không chịu đựng nổi phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Cô không muốn xem, nhưng những thứ này căn bản không do cô khống chế, nhắm mắt bịt tai đều không được. Kim Minjeong ôm đầu quỳ trên đất, cổ họng phát ra một tiếng gào khóc.

"Dừng lại, dừng lại."

Thiên Võng lạnh lùng quan sát không động đậy, nhưng giây tiếp theo, Kim Minjeong bật dậy  khỏi mặt đất, giơ nắm đấm đấm một quyền lên mặt Thiên Võng.

Nhưng rõ ràng cú đấm rơi vào hư không, hai mắt Kim Minjeong đỏ ửng, "Thập Nhất, tôi muốn nó sống không bằng chết."

Thiên Võng vừa nghe xong, biểu cảm có chút cứng nhắc, Kim Minjeong nhìn nó, cất lên từng câu từng chữ: "Mày nói là tao đã tạo ra mày, cho nên có phải mày đã quên ai mới là chủ nhân của mày rồi không? Mày tưởng tao luôn mặc cho mày khống chế vì điều gì. Nếu không còn cô ấy, mày có tư cách gì ở đây đọ sức hơn năm trăm lần với tao. Có lẽ trước đó xác thực tao chỉ như con kiến, nhưng vào phó bản lần thứ 290, tao đã có thể bóp chết mày. Mày nghĩ diễn đàn người chơi là do ai tạo ra, là mày sao? Tới hiện tại mày không phát hiện số người vẫn luôn dừng ở con số hơn 50 triệu không đổi sao?"

Cuối cùng biểu cảm của Thiên Võng lộ ra một tia nứt toác, Kim Minjeong tiếp tục nói: "Mày cũng không phát hiện thứ mày vẫn luôn muốn có được đang ngày ngày đối diện với mày, mày từng giao cho nó vô số yêu cầu khi nó gần ngay trước mắt mày. Sĩ, trọng tài viên phó bản cấp S của mày, trợ thủ đắc ý nhất của mày, người phát ngôn trong thế giới dân cư Thiên Võng của mày, chính là chương trình A mà mày khổ sở cầu xin tao bắt ép tao giao cho mày."

Cả khuôn mặt Thiên Võng vặn vẹo, trước đó nó vẫn luôn khoác lên mình dáng vẻ của Kim Minjeong, nhưng lúc này hình tượng đã sụp đổ, vô cùng dữ tợn.

"Thập Nhất, lột bộ da đó của nó xuống, cho dù có thế nào nó cũng không học nổi dáng vẻ con người."  m thanh của Kim Minjeong vừa dứt, Thiên Võng lập tức biến thành ảo ảnh chỉ có đường nét.

Thậm chí bắt đầu lảo đảo ngả nghiêng.

"Bắt nó câm miệng!" Thiên Võng vẫn đang gào thét, giây tiếp theo cũng tắt tiếng. Cơ thể biến thành một giao diện điểm ảnh, sau đó vỡ nát.

"Minjeong, Minjeong!" Là giọng của Yu Jimin, Kim Minjeong đã quay về căn phòng trong thế giới Thiên Võng.

"Ting! Chúc mừng người chơi Kim Minjeong, chúc mừng người chơi Lee Seung Ho, chúc mừng người chơi Giselle, chúc mừng người chơi Ninh Nghệ Trác hoàn hảo vượt qua phó bản số 010 cuối cùng! Phần thưởng 1 triệu tiền vàng, người chơi có thể lựa chọn thoát khỏi trò chơi, cũng có thể lựa chọn reset phó bản! Sau 15 phút sẽ tự động đăng xuất!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro