Tập 1: NƠI NÀY KHÔNG ĐAU ĐỚN, CHỈ CÓ CHUỘT VÀ EM


Em chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Nếu người ta hỏi: “Ký ức đầu tiên của em là gì?”, em sẽ không nói về nụ cười hay tiếng ru. Em sẽ nói về cái lạnh của nền gạch mùa đông, tiếng khóa cửa lạch cạch mỗi khi bóng người ấy đi khỏi, và cái cảm giác như em đã biến mất khỏi thế giới ngay khi còn đang sống.

Không ai biết em bị xâm hại.
Không ai tin nếu em có kể.

Nên em không kể nữa. Em giữ im lặng, gập miệng như gập cánh cửa vào căn phòng nhỏ, nơi trái tim em nằm run rẩy như một con chim gãy cánh.

Em lớn lên, vẫn đi học, vẫn mặc áo đồng phục, vẫn biết nói “dạ” với người lớn. Em biết cách che quầng thâm bằng kem nền, biết cách cười khi người ta trêu đùa... nhưng trong lòng em, luôn là một căn phòng khóa kín.

Cho đến một ngày, em gặp nó.

Nó là một con chuột lang bị bỏ lại trước cửa phòng trọ em. Ai đó để nó trong một chiếc hộp giấy rách nát, không nắp. Bên cạnh là vài mảnh rau úa, và một tờ giấy nguệch ngoạc: “Ai nuôi thì giữ, tui bỏ.”

Nó run như cánh lá. Bộ lông màu nâu nhạt, bụng trắng, mắt tròn ươn ướt như sắp khóc. Em định bước qua, như em vẫn bước qua tất cả. Nhưng em nghe một tiếng kêu nhỏ xíu. Không rõ là tiếng nó… hay là tiếng của em trong em, sau chừng ấy năm bị bỏ lại.

Em bế nó vào. Tay em run. Nó cũng run.

Em đặt nó trong hộp giày cũ, lót bằng khăn lông. Không có cỏ khô, em xé giấy báo lót tạm. Không có rau tươi, em rửa sạch vài lá rau muống còn sót trong tủ lạnh.

Em gọi nó là “Mộc” vì trông nó mộc mạc, yếu đuối, và vì đó là cái tên đầu tiên em thấy trong một bài thơ cũ.

Mộc không biết hỏi em đã trải qua những gì.
Mộc không tò mò sao em hay khóc lúc nửa đêm.
Mộc không hỏi lý do vì sao em lại hay chảy máu tay khi rửa bát, hay vì sao em giật mình khi ai đó đụng vào vai.

Mộc chỉ nằm đó, im lặng. Mỗi khi em về, nó lại nhấc chân chậm rãi bước đến, dụi đầu vào ngón tay em.

Có lần em hỏi nó:
“Mộc, nếu em biến mất, liệu Mộc có buồn không.”

Nó không trả lời. Nhưng hôm đó, khi em bật khóc, nó lại cào cào nhẹ lên thành hộp, như thể nói: “Đừng bỏ em lại như người ta từng bỏ em.”

Từ ngày có Mộc, em bắt đầu về nhà đúng giờ. Em không còn trốn ở cầu thang chung cư chỉ để không phải vào căn phòng trống. Em mở mạng tìm hiểu cách nuôi chuột lang, cắt móng thế nào, cỏ khô nào tốt cho tiêu hoá.

Mộc dạy em những điều nhỏ xíu:
Rằng có những nỗi đau không cần gào lên.
Rằng không ai sinh ra để bị chạm vào khi không muốn.
Rằng yêu thương không phải là tiếng “yêu” hô to, mà là sự kiên nhẫn hiện diện mỗi ngày.

Có hôm em ngủ quên sau khi mơ thấy chuyện cũ. Lúc tỉnh dậy, nước mắt ướt gối. Em thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Một ánh sáng mỏng manh luồn qua rèm như một cái chạm thật nhẹ của ai đó lên lưng em.

Em nghe tiếng Mộc cào cào gọi ăn sáng.
Và em biết: Em vẫn còn sống. Và không chỉ sống cho nỗi đau.
Còn sống vì có một sinh vật cần em.
Cần tình yêu của một kẻ đã tưởng mình không còn gì để cho.

Từ khi có Mộc, căn phòng trọ thôi lạnh như chiếc hộp niêm phong tuổi thơ em.
Không còn tiếng im lặng nặng trĩu như chiếc chăn ướt đè lên ngực, mỗi đêm em về nhà.

Thay vào đó, là tiếng lách cách của chân nhỏ đang chạy vòng quanh chiếc máng ăn. Là tiếng sột soạt Mộc gặm rau, và cái rúc đầu vào lòng bàn tay em như thể… nó đang kiểm tra xem em còn ở đây không.

Em vẫn ở đây, Mộc à. Em chưa bỏ cuộc.
Không phải vì em đã tha thứ quá khứ.
Mà vì em chưa thể bỏ rơi em của bây giờ, và em không muốn bỏ em bé năm nào đứa nhỏ bị chạm vào khi chẳng ai bảo vệ, đứa nhỏ không biết kêu ai, và đành cắn răng chịu đựng trong bóng tối.

Có những buổi sáng em tỉnh dậy với vết xước mới trên cổ tay.
Không cố ý đâu. Chỉ là, tâm trí em như một cái hồ đóng băng lâu ngày mỗi cử động, mỗi suy nghĩ đều là những mảnh nứt, và đôi khi em chẳng biết mình đã làm gì.

Mộc không hỏi. Mộc chỉ lại gần, ngửi tay em như thể đang kiểm tra:
“Chị có sao không? Có còn là chị không?”

Và dù nước mắt em rơi, tay em lạnh, tâm trí em vỡ vụn… thì Mộc vẫn không chạy đi.

Em nhớ mãi hôm ấy hôm mà cơn hoảng loạn ập đến giữa đêm. Em không thở được, đầu em quay cuồng. Em đập vào tường, vào gối, vào chính mình. Em không biết đang đánh cái gì. Chắc là em đang đánh vào một phần ký ức không chịu biến đi.

Mộc nằm im. Không trốn.
Chỉ mở mắt nhìn em.

Khi em ngã xuống sàn, mệt đến mức không còn khóc nổi, em nghe tiếng móng vuốt nhỏ cào cào bên cạnh. Rồi… một cái mũi bé xíu dụi vào má em.

Em bật cười. Lần đầu tiên, sau rất lâu, em cười khi đang trong một cơn trầm cảm.

Mộc không phải là phép màu.
Nó không khiến em hết đau.
Nhưng nó dạy em đồng hành với nỗi đau, như nó đồng hành với em.

Có lần, một người bạn cũ đến chơi. Cô ấy nhìn Mộc, rồi nói:

“Chỉ là con chuột. Mày cưng chiều nó quá đó.”

Em chỉ cười.
Không ai hiểu.
Em cũng không cần ai hiểu.

Vì chỉ em mới biết: đã có lúc em không muốn sống, và cũng chỉ vì một con chuột lang nhỏ, em học lại cách yêu thương.

Em bắt đầu viết nhật ký. Không phải cho người đọc. Chỉ là cho em cho Mộc và cho đứa trẻ trong em vẫn còn hoảng sợ mỗi khi có tiếng cửa đóng mạnh.

Những trang giấy đầy những dòng lộn xộn:
“Hôm nay em không gào lên trong nhà vệ sinh.”
“Hôm nay em ra siêu thị và không run khi có người đàn ông đứng gần.”
“Hôm nay Mộc kêu ‘ec ec’ ba lần khi em về.”

Những điều nhỏ. Nhưng từng điều nhỏ là một viên gạch xây lại chính mình.

Nếu ai đó từng nói với em:
“Em sẽ ổn thôi.”

Em sẽ không tin.

Nhưng nếu họ nói:
“Sẽ có lúc em không còn đau đến mức muốn biến mất.”
“Sẽ có ngày em chỉ đau… như một vết xước, chứ không phải vết chém.”
“Sẽ có sinh vật nhỏ nào đó ngồi yên nghe em kể chuyện cả đêm, không chê em kì quặc.”

Thì em sẽ ngồi lại. Em sẽ lắng nghe.
Vì điều đó đang xảy ra.

Mộc không nói tiếng người.
Nhưng Mộc là một điều em chưa từng có trong đời: một nhân chứng cho sự tồn tại dịu dàng của em.

Mùa mưa đến. Em dọn dẹp lại căn phòng.
Từng món đồ nhỏ được đặt vào vị trí mới, như em đang sắp xếp lại những ký ức rối bời trong lòng.

Góc tường nơi em từng ngồi co quắp trong đêm giờ là nơi đặt chuồng của Mộc, bên cạnh chậu lavender nở tím.
Một cái gối tựa thêu chữ “em vẫn còn ở đây” nằm gọn trên ghế.

Không ai nói em phải sống.
Cũng không ai dạy em cách sống sau khi bị hủy hoại.
Chỉ là… em vẫn còn ở đây. Và Mộc cũng vậy.

Có hôm em nằm mơ.
Mơ thấy mình quay lại ngôi nhà cũ căn nhà với cánh cửa gỗ mục nơi mọi thứ bắt đầu. Em bé em ngày ấy trốn sau tấm rèm, mắt sưng đỏ, không dám cất tiếng.

Em bước lại, quỳ xuống.
Không ôm, không dỗ dành.
Chỉ đặt tay lên vai đứa trẻ đó như cách Mộc từng lặng im bên em.

Trong giấc mơ ấy, em bé kia hỏi:

“Chúng ta có sống sót không?”

Và em mỉm cười.

“Chúng ta không chỉ sống sót. Chúng ta còn biết thương mình.”

Sáng nay, có thư báo em được nhận vào lớp học trị liệu nghệ thuật miễn phí.
Không phải em đã sẵn sàng, mà là em đủ tò mò để thử chữa lành một cách khác.
Một phần là nhờ Mộc con chuột bé nhỏ vẫn chạy vòng quanh như thể đang diễn vở kịch duy nhất đời nó, chỉ để em cười mỗi sáng.

Em vẫn có những đêm trầm lặng.
Vẫn có lúc mệt, vẫn có ký ức bất ngờ ập tới như sóng dội.

Nhưng em cũng biết: sau cơn mưa, luôn có một đôi mắt đen bé xíu đang chờ em mở mắt.
Một sinh vật không bao giờ hỏi em đã vượt qua chưa, mà chỉ cần em còn thở, còn lặng lẽ sống.

Em từng nghĩ: mình không đáng được yêu, không đáng được tha thứ.
Nhưng giờ đây, nhờ Mộc nhờ ánh nhìn nhỏ bé không phán xét
Em hiểu ra: không phải em đáng bị yêu vì em giỏi chịu đựng, mà là vì em là em.

Em, với vết thương.
Em, với những đêm trắng.
Em, với tiếng cười bị quên mất.
Em, với một con chuột nhỏ gặm cỏ giữa lòng đời mỏi mệt.

“Nơi này không đau đớn,”
Em viết vào nhật ký.
“Chỉ có chuột. Và em.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro