Nhân duyên gặp gỡ
Khi lớn lên cô đã được ông Lạp cho đi du học vào năm 15 tuổi, cô lạnh lùng và có chút khó chịu nhất là khi có người đụng vào gì khi mình chưa cho phép, chắc do duy truyền nên phong thái của cô đi đến đâu cũng được kính nể.
Lạp Lệ Sa lớn lên thì ngày càng xinh đẹp và tài giỏi,khí chất bất phàm, đến nay cũng đã độ 5 năm, khi bước qua tuổi 20 thì cô vẫn không bao giờ có ánh nhìn hay để ý bất kì cô gái nào chỉ luôn tập trung cho việc học của mình.
Do xa nhà đã lâu nên năm nay cô muốn quay về để có thể ở cạnh ba mẹ và gia đình cũng như các anh chị , một phần cũng do ông Lạp muốn cô về để tiếp quản và phụ ông làm công việc của nhà
Cô đặt chân đến miếng đất vùng quê thân thương của mình với một vẻ vô cùng xa lạ, liếc mắt nhìn xung quanh thì lại nghe tiếng gọi thân quen :
-Sa, bên đây-Một cánh tay vẫy vẫy, chính là Trí Tú, chị cả của cô, đối với cô chị này thì cô luôn kính trọng và vô cùng yêu thương, vì trong mắt cô từ nhỏ đến lớn chị cả luôn vô cùng yêu thương và cưng chiều cô hết mực
Cô mỉm cười tiến lại phía chị mình-Em đã bảo không cần ra đón em rồi, đằng này rước còn là xe hơi, chị sợ người ta không biết chị là con nhà họ Lạp sao
-Haha..tại mẹ chị với má em nằng nặc bắt chị phải chạy ra rước em về, chứ em nghĩ chị muốn sao-Trí Tú nhếch mài khi thấy giọng cô đang tỏ ra người bình thường không thích phô trương như vậy, lại càng lạnh lùng thì ngán ngẫm hết sức
Trên đường về nhà cả hai nói chuyện rôm rả nhưng hình như chỉ có tiếng của Trí Tú là văng vẳng còn cô thì lẳng lặng nhìn ngắm bầu trời trong xanh ở ngoài, nơi mà có nhưng cánh đồng vàng ươm, có những con người đang mãi mê hăng say với công việc của mình, xe cô đi đến đâu cũng đều nghe được tiếng chào hỏi rôm rả của mọi người dành cho hai chị em nhà họ Lạp :
-Chào cô cả, cô út
-Trời ơi cô út về rồi kìa
-Tụi con chào cô út
-Chời ơi cô út đẹp quá tía má ơi
Đáp lại với những tiếng rơm rả đó là một mặt lạnh như tiền và cái gật đầu của cô
Trí Tú là người từ đầu tới cuối chứng kiến hết dáng vẻ của cô mà khẽ lắc đầu-Sao bao năm về vẫn như vậy ha
Cô nhìn chị mình thì cũng cất tiếng hỏi-Em đi xa nhà mấy năm nay có chuyện gì không, chị ba vẫn vậy sao ?
-Nhà thì vẫn yên bình như vậy, còn nhỏ ba thì sau 2 năm em đi thì nó nằng nặc phải cưới chồng, mà thằng chồng nó thì cũng chán chườm, ăn chơi mà còn nhậu nhẹt, mê gái rồi lại còn có có tiếng ăn chơi nhất vùng nữa, thế mà nó mê đòi ba sống chết phải cười về cho bằng được, ba thương nên chiều nó nhưng sợ nhỏ ba khổ nên để thằng đó ở rễ mới an lòng, còn má hai thì ngày nào cũng gây chuyện, nói chung là chán lắm em ơi
Cô thở hơi dài rồi tựa lưng vào ghế, nói về gia đình bà hai thì cô lại ngán ngẩm trước những con người đó, bây giờ lại có thêm ông chồng thì cái nhà này lại rắc rồi gấp đôi, đang ngẩm cô lại nhớ ra liền vội lục túi của mình thì lấy ra hộp quà :
-À đúng rồi, đây quà cưới của em cho hai người, trăm năm hạnh phúc nha, em có nghe về chị dâu rồi, thấy cũng hiền lắm đó
-Còn phải nói, ai cũng nói em ấy có phúc mới gặp được nhà mình nhưng chính chị mới biết mình có phúc mới rước được em ấy về làm vợ
-Rồi còn em, sao đây-Trí Tù nhướm mài tỏ ra đăc ý với câu hỏi của mình nhưng lại nhận được sự ngó lơ của chính nhỏ em của mình làm chị tụt mood hết mức
Lệ Sa ngắm nhìn bên ngoài thì bất chợt cô lại nhìn chăm chăm về một người con gái, làn da trắng trẻo, mái tóc thắt bím đen nhánh dài, cùng với dáng người mảnh mai khiến cô nhìn hớp hồn và tim lại nhẫng lên một nhịp
Ngay lúc đó thì Trí Tú chạy vào phải vũng nước nên hình như theo cô cảm nhận là đã tạt vô cô gái đó khiến cô bất giác ngượng nên không dám nhìn nữa. Còn người bị tạt thì đang cứng đơ người không biết nói gì cả
Sau một chuyến đi dài thì chiếc xe lăn bánh vào ngôi nhà thân quen của cô
-Cô út về rồi ông bà ơi-Thằng Tèo chạy ra xách đồ rồi hô hoán
-Trời ơi con gái của mẹ về rồi-Bà ba hớn hở chạy ra ôm con mình
-Con nhớ mẹ nhiều lắm-Cô đáp lại cái ôm của bà rồi khóc thút thít khi gặp mẹ của mình
-Hình như cô chỉ nhớ mẹ ruột chỉ đâu nhớ má 2 của chị ha-Bà hai phe phẩy cây quạt đi ra rồi xoa đầu Lệ Sa, thêm đôi ba câu chăm chọc
-Con đâu có, con thương hai mẹ bằng nhau mà-Vừa nói cô vừa ôm má hai
-Ba-Khi thấy ông Lạp đi ra thì cô đã chạy thẳng vào vòng tay của ông mà ôm, nói tới ông thì cô lại rất mực yêu thương, vì từ nhỏ tới lớn ông Lạp lại cưng chiều cô tới nổi vô thiên vô pháp, cô muốn gì thì được nấy, đều luôn dành điều tốt nhất cho cô con gái cưng này
-Con gái, mừng con về, thằng Tí, con Lành, thằng Tèo, tụi bây mau đi ra ngoài mua đồ về nấu tiệc vào ngày mai mừng con gái tao về-Vừa nói ông vừa nắm đôi bàn tay con gái mình với cái nhìn triều mến
Cô nhìn sang thấy chị dâu của mình và cả vợ chồng chị ba thì cất tiếng chào, và khẽ gật đầu-Chị dâu..anh chị ba
-Cô út đi học bên tây mà về sau lại kì thế này, không biết chào hỏi đàng hoàng nữa nó đa-Chị ba thấy chào mình lại không nhìn một cái thì lòng bực mà gây hấn
-À là chị ba hả, do mệt nên em tưởng mấy đứa người hầu-Nói rồi cô bỏ đi vào một nước khiến cho người ta tức sặc máu
Trí Tú đi theo Lệ Sa rồi đẩy vai cô một cách thích thú, cô nhìn qua thì lại chườm tới hun khiến cô ghét bỏ mà quay mặt sang chỗ khác, thì ánh mắt cô lại nhìn thấy cô gái đó đang tiến vào nhà mình trên người là chi chít ướt sủng hết người, khiến cô ngây người cứ nhìn theo mãi, thấy Lệ Sa cứ nhìn chăm chăm thì Trí Tú cũng nhìn theo rồi lên tiếng
-Ôi trời, Thái Anh, em làm gì mà người ướt sủng vậy hà, lại còn đầy sình nữa, mau đi vào trong đi thay đồ đi
-Thái Anh sao-Cô vẫn đang ngây người, dù cho ướt sủng nhưng nào đó nét đẹp ấy lại nhân lên gấp bội
-Sao nhìn chăm chăm vậy, mê rồi à-Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt của em mình dành cho một người con gái lại như bị hớp hồn đến thế nên tỏ ý trêu ghẹo
-Hả...không, em chỉ đang suy nghĩ nếu cô đấy biết xe tạt cô ấy là hai chị em mình thì sao
-Hả, vậy là cái vũng nước nãy...-Trí Tú khẽ nhìn nàng thì lại có chút thấy xấu hổ mà bật cười
-Ui trời, nhưng không sao nàng tiên đó không có nổi giận đâu, hiền như cục bột đấy- Giả dĩ Trí Tú gọi nàng là tiên bởi vì từ khi vào làm thì Thái Anh lúc nào cũng phụ giúp mọi người mà không có câu nào than thở, cũng chưa từng nghe em nói xấu ai và có điều ác ý về ai, lại còn chăm chỉ và hay nhận lỗi người khác về mình nữa
-Tiên sao..hờ hờ...xàm-Cô khẽ cười hờ một tiếng khi nghe về câu nàng tiên
-Con nhỏ này, mới nhìn người ta xong giờ vậy hả mạy-Trí Tú đánh yêu cô một cái "bốp"
-Thôi em đi cất đồ-Cô kéo vali vô căn phòng quen thuộc, nó vẫn để trống, nhưng vẫn được ông Lạp cho người dọn dẹp sạch sẽ gọn gàn
-Cô..cô út ơi-Có một bóng người nhỏ nhắn đang đứng thập thò bên ngoài
-Gì-Cô chỉ lườm mài một cái mà làm cho con người kia đã như con rùa rụt cổ
-Dạ con đem cho cô út mấy bộ đồ bà ba theo lại bà ba đem vô cho cô út, còn đây là gối mềm mà bà hai kêu con đem vô cho cô, trang sức của ông hội kêu đem vô cho cô, giày của mợ hai kêu con đem vô, còn cái này...-Nàng đang lanh miệng kể tường tận thì bị cô cắt ngang
-Được rồi, có ai bắt cô kể ra hết đâu-Lệ sa cũng thấy cô gái trước mắt mình dễ thương khi ngồi kể nhưng không lần nào dám nhìn vô mắt mình, phải chăng cô đáng sợ đến thế sao
-Dạ dạ tại con tưởng cô út cần..hihi..thế thôi con xin phép cô út con đi ra ngoài-Nàng chạy ra ngoài rồi cũng quay lại nhìn cô một cái mà cười
-Mèn đét ơi người gì mà xinh quá trời đất-Nàng nhìn lén vô cười thút thít
-Gì đó đa, muốn leo lên giường chủ hay sao mà ở đây cười khúc khích khen cô út nhà tui xinh dậy hả Thái Anh-Cô ba phẩy phẩy cây quạt trước mặt rồi nhìn Thái Anh với vẻ mặt kênh kiệu
-Dạ dạ...cô ba..con không có..cô ba tha cho con-Nàng nghe thì cuống cuồng quỳ xuống mà chấp tay quỳ lạy trước Lạp Lệ Hương
Cô đi ra khi thấy ồn ào thì trước mắt cô là hình ảnh người chị mình đang kênh mặt và hả hê và người con gái khi nãy thì đang quỳ dưới đất, nhưng cảnh này khiến cô không hiểu sao lại gai mắt
-Chuyện gì vậy chị ba-Thấy ồn ào nên cô bước ra
-Cô út, con không có ý leo lên giường cô út, con chỉ thấy cô út đẹp nên con..con mới khen...cô út tha tội cho con-Nàng quỳ dưới chân cô khiến cô bức rứt vô cùng mà phải cúi người đỡ nàng đứng dậy, lại đưa ánh mắt nhìn về Lệ Hương mong chờ một câu trả lời cho cảnh tượng này
-Ôi trời em út, đỡ làm gì cái loại khố rách áo ôm muốn trèo lên giường chủ này chứ, này em nhìn xem, trời ơi đứng trước cửa phòng chủ cười cười rồi khen em xinh đẹp, ghê chết đi được đó-Bởi lẽ vì ghét sự lương thiện của nàng nên lúc nào cô cũng làm khó dễ nàng
-Phải, tại thấy cô út gia sản nhiều hơn tụi này nên mới tiếp cận rồi khen chứ gì , trời ơi nhìn hiền lành vậy mà-Chú ba cũng nói thêm môt vài câu bồi vào
-Tôi đẹp nên người ta khen thì có sao đâu, hay chị thấy em đẹp quá nên ghen tị xong làm khó dễ người ta sao chị ba, tại biết sao không, tôi ăn ở có phúc ấy, nên đẹp lắm
Cô nhìn hai người họ rồi bồi thêm câu-Cha, vợ chồng cái mỏ giống nhau dữ đa, tâm sinh tướng, ây cha hèn chi, mô phật khẩu nghiệp quá đi
-Em út-Chị ba tức đến mức nghiến răng nghiện lợi mà chẳng làm được gì cô
Cô kéo tay nàng đi ra khỏi nơi đó thì mới buông ra xong thấy con người ấy đang thút thít thì lại bật cười-Sao, còn xinh nữa không
-Dạ..Dạ còn..cô út xinh mà-Nàng thút thít nhìn cô nhưng vẫn dám nói lời xinh
Cô nhìn nàng mà bật cười, con người này khóc thì khóc nhưng vẫn kiên định thật, không sợ bị một trận nữa sao
-Thôi nín đi, xong rồi khóc hoài-Cô nhìn người ta khóc có chút day dứt nên có chút không vui
-Hít..hít..dạ con cảm..cảm ơn cô út..cô út..tốt..tốt thật-Nàng hít hít vài cái rồi đưa ngón cái trước mặt cô khiến cô cũng phải nhìn say đắm
-Tốt hả-Cô nhìn nàng khi nghe thấy cụm từ tốt của người trước mắt
-Vô nhà tôi làm bao lâu rồi-Cô nghe vậy chắc cũng biết con người ta chỉ mới đến thôi, chứ từ trước tới giờ bọn người làm né cô còn hơn né tà, bọn người làm chưa ai chưa bị cô cho nềm mùi roi cả, vậy mà nàng còn dám khen cô tốt
-Dạ con làm được 2 năm lận-Nàng vẫn còn nấc cục khiến con Lệ Sa có chút khó chịu
-Lớn mà còn mít ướt-Cô nói xong nhìn lên từng đường nét trên gương mặt nàng rồi lại nói thêm câu
-Dậy mà cũng xinh cho được-Cô nói đã nhỏ lại còn nhanh khiến con người kia nhướm mài lên vẫn không biết cô nói gì
-Cô út nói cái gì dạ..hả..cô út kiu mua bánh in rồi đậy lại để chiều cô út ăn hả-Nàng tròn xoe mắt
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro