Chương 4

Bạch Thanh Ngữ xoa đầu con trai: "Vì ba muốn đưa con ra ngoài ăn xúc xích nướng, ngon không?"

Bạch Tiểu Trà gật đầu, hai má mềm mại run rẩy: "Ngon ạ."

Trà Thần rất khó bị bệnh, trừ khi thời tiết khắc nghiệt đến mức cây trà trên núi héo úa, họ mới bị ảnh hưởng trở nên suy yếu, nhưng cơ thể lạnh cũng không thoải mái.

Bạch Thanh Ngữ dùng lòng bàn tay che trán Bạch Tiểu Trà, tránh cho bé bị gió thổi, vừa rồi ra ngoài vội vàng, cũng không ngờ buổi tối sẽ ở bên ngoài qua đêm, sớm biết đã mang mũ theo.

"Ba ba, giúp con cầm." Bạch Tiểu Trà dùng sức xoa xoa hai tay, áp sát vào cổ ba, "Nóng hổi."

Lòng bàn tay non nớt cọ xát sinh nhiệt có hạn, Bạch Thanh Ngữ vẫn phối hợp nói: "Nóng quá."

Một người qua đường ban đêm dắt chó đi dạo, nhìn thấy đôi cha con sống nương tựa lẫn nhau này, bước chân chậm lại, bối rối sờ túi áo, lại sờ túi quần, trống rỗng, cuối cùng lúc lôi điện thoại di động ra vẻ mặt bối rối, bị con chó lớn lôi đi.

Người qua đường tốt bụng này phỏng chừng cả đêm sẽ vì trên người không mang theo tiền mặt mà mất ngủ.

Bạch Tiểu Trà được ba ba che chở, gặm hết cây xúc xích nướng, đôi mắt sáng lấp lánh, con ngươi bé giống Bạch Thanh Ngữ, hơi có màu hổ phách của nước trà, tóc mềm mại lại rất đen, phô ra ánh sáng của viên đá đen được phơi nắng đủ.

Ngay lúc Bạch Thanh Ngữ tính toán ngủ tạm một đêm ở phòng tự phục vụ của ngân hàng, quản gia cuối cùng cũng nhắn tin, hỏi bé con ngủ chưa, nếu ngủ rồi thì bế bé vào từ cửa sau, đừng gây ồn ào. Nếu chưa ngủ, mang bé con vượt qua chiến tuyến thì quá nguy hiểm.

Bạch Thanh Ngữ nhìn bé con đang liếm xiên tre, trả lời: "Ngủ rồi ạ."

Quản gia nhìn cửa sổ tầng hai cuối cùng cũng tối đèn, thở phào nhẹ nhõm, đến cửa đón Bạch Thanh Ngữ.

Ông còn mang theo một chiếc hộp giấy cho Bạch Thanh Ngữ đựng bé, quản gia thích thể hiện ở chỗ ông tìm một chiếc hộp đựng trà rất sang trọng.

"Nếu bị nhìn thấy thì nói là dọn lá trà, cậu chủ Hạ có sở thích sưu tầm trà nổi tiếng."

Bạch Thanh Ngữ gật đầu lia lịa.

Tầng hai, trong bóng tối, Hạ Nhậm Nguyên ngồi lặng im bên cửa sổ, trong tầm tay là ly trà đã nguội lạnh.

Mấy năm gần đây, buổi tối anh dễ mất ngủ, không ngủ được còn tự ngược uống trà, cà phê.

Trên bàn mở một quyển sổ ghi chép, trên đó ghi lại những sự việc xảy ra vào mùa xuân ba năm trước, có những việc anh nhớ rõ, có những việc anh tìm lại được thông qua nhật ký công việc, thông qua camera giám sát và lời kể của người khác, chính xác đến từng phút từng giây xảy ra chuyện gì. Anh có thói quen với thời gian, không cho phép bất kỳ thời gian nào ẩn trong bóng tối mơ hồ.

Nhưng mà, thời gian không trôi qua một cách vô nghĩa, cùng lắm là anh đã bất tỉnh ở dưới vách núi vài giờ và mất đi ý thức. Hạ Nhậm Nguyên lại tin chắc rằng mình đã bỏ lỡ một phần ký ức quan trọng.

Nếu không, làm sao giải thích được hình xăm lá trà trống rỗng xuất hiện sau thắt lưng của anh?

Về việc này, bác sĩ đưa ra lời giải thích là -- anh đã mất đi đoạn ký ức ngắn đi xăm mình trước khi rơi xuống vách núi.

Phải không? Nhưng ký ức trước khi rơi xuống vách núi, anh đã tìm lại được toàn bộ thông qua nhiều cách thức khác nhau, từng phút, từng giây, chứng cứ vô cùng xác thực, không tìm thấy chỗ trống nào để xăm.

Hạ Nhậm Nguyên uống ngụm nước trà đã nguội, trở tay rót, phát hiện bình cũng đã cạn. Lá trà giúp anh hồi tưởng quá khứ, nhưng tác dụng ngày càng không rõ ràng.

Anh giật giật chân dài, đứng dậy đi rót nước, có chút bực bội, chú Tề nói anh uống trà như vậy là tự ngược, bèn đem lá trà trong nhà cất vào tủ ở tầng một, không cho để ở tầng hai nơi anh dễ dàng lấy được.

Anh đi xuống lầu.

Vừa đến cửa cầu thang, Hạ Nhậm Nguyên liền nhận thấy có người đi lên, bước chân rất khẽ, nghe tiếng bước chân không phải người trong nhà.

Cũng sẽ không có kẻ trộm không có mắt nào dám đến đây, vậy đó là người bảo mẫu mới tới thân thể khỏe mạnh nhưng đầu óc không bình thường.

Hạ Nhậm Nguyên dừng bước chân, giây tiếp theo, liền chạm mặt với người mới đang rón rén vận chuyển bé con.

Chỗ ngoặt đột nhiên gặp phải một người mặt không cảm xúc, dù là Trà Thần cũng có chút giật mình.

Tuy rằng không bật đèn, nhưng nhờ ánh đèn hắt ra từ cửa sổ chỗ rẽ cầu thang, lờ mờ có thể thấy đường nét anh tuấn của chủ nhà, lông mày anh ta quanh quẩn áp suất thấp không thể xua tan, phảng phất có thể cuốn người đối diện vào biển sâu không thấy ánh mặt trời.

Trước đó Hạ Ánh và quản gia vẫn luôn cường điệu chủ nhà tính tình không tốt, Bạch Thanh Ngữ cũng không để trong lòng, cậu là Trà Thần, lẽ nào lại sợ hãi trước cơn giận của một người phàm hay sao?

Bạch Thanh Ngữ ôm chặt cái rương, có chút chột dạ, có một số người phàm vẫn rất đáng sợ.

Ánh mắt Hạ Nhậm Nguyên đầu tiên dừng ở rương lá trà trong tay cậu, cùng với ngón tay thon dài trắng nõn đang ôm cái rương. Bởi vì anh thích trà, đối tác thường đầu cơ trục lợi đem địa điểm trao đổi định ở trà quán, anh đã gặp qua rất nhiều đôi tay pha trà, đều không bằng đôi tay trước mắt này thích hợp nâng bạch sứ, quây lò pha trà, đẩy chén đổi ly.

Ý nghĩ chỉ là thoáng qua, tầm mắt Hạ Nhậm Nguyên di chuyển lên trên, chạm phải một khuôn mặt phổ thông trong đám đông.

Bạch Thanh Ngữ đã quên mất việc phải khớp lời khai với quản gia, thấy Hạ Nhậm Nguyên có vẻ mặt muốn cái rương của mình, khẩn trương nói: "Quản gia nói số lá trà dư thừa trong rương này bị ẩm, phải bỏ đi, tôi có thể lấy."

Chính bản thân Hạ Nhậm Nguyên cũng không biết trong nhà có bao nhiêu lá trà, uống quá nhiều, đã chết lặng, anh từ lâu không còn hứng thú giám định và thưởng thức lá trà, phẩm chất đậm nhạt với anh mà nói đều giống nhau. Anh chỉ là thiên vị sự liên kết kỳ diệu giữa lá trà và ký ức, nhưng sự liên kết này dần dần mất đi hiệu lực.

Nhưng giờ phút này, chóp mũi anh ngửi thấy hương trà, nhàn nhạt, giống như một sợi tơ tinh tế, khơi dậy gợn sóng không biết thông nơi nào trong trí óc, tựa như lần đầu tiên anh tỉnh lại uống ngụm trà kia.

Hạ Nhậm Nguyên thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Cho tôi một ít."

Bạch Thanh Ngữ cường điệu: "Bị ẩm rồi."

Hạ Nhậm Nguyên nhíu mày: "Tôi biết."

Bạch Thanh Ngữ mím môi, nhưng trong rương chỉ có bé con, không có lá trà.

Hạ Nhậm Nguyên tính tình không tốt hù dọa cậu: "Đồ trong rương của cậu quyền sở hữu không rõ ràng, làm chủ nhà tôi có quyền kiểm tra."

Bạch Thanh Ngữ không hiểu nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau cậu nghe hiểu, vội nói: "Đừng nóng giận, tôi lập tức cho anh."

Bạch Thanh Ngữ thò tay vào trong rương, nhẹ nhàng nhéo hai sợi tóc của bé Trà Thần.

Tóc rơi vào lòng bàn tay, biến thành một nhúm lá trà, Bạch Thanh Ngữ dùng thần lực hong khô, nói: "Duỗi tay."

Hạ Nhậm Nguyên: "Hả?"

Bạch Thanh Ngữ theo nếp nói: "Bên trong là lá trà rời, cho nên mới bị ẩm, không có đóng thành từng gói."

Hạ Nhậm Nguyên xòe bàn tay ra, vài lá trà rơi vào lòng bàn tay anh, mang theo hơi ấm: "Chỉ có chút này? Đủ pha một ấm trà không?"

Bạch Thanh Ngữ ôm cái rương lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt nhìn kẻ buôn người nhìn Hạ Nhậm Nguyên, "Đủ rồi."

Thật là, bởi vì thiếu gia trở về, cậu và Trà Bảo ở bên ngoài dầm mưa một lúc, tóc bị ướt, trà hương tỏa ra bốn phía, dẫn tới lại bị thiếu gia sành trà chặn lại đòi trà.

Hạ Nhậm Nguyên cười lạnh, bên ngoài cả đống người vơ vét danh trà đỉnh cấp xếp hàng dài để lấy lòng anh, anh lại ở đây cùng bảo mẫu vì mấy cọng lá trà mà cò kè mặc cả.

Nếu không phải anh hiện tại bực bội bởi vì mất ngủ lâu ngày, không muốn xuống lầu, anh sẽ lập tức sa thải tên bảo mẫu bủn xỉn này.

"Không đủ, lấy thêm một ít."

Bạch Thanh Ngữ quả thực không có cách nào với tên cướp chặn đường này, bất đắc dĩ, chỉ có thể thò tay lại nhổ một ít tóc của Bạch Tiểu Trà, tìm kiếm chỗ để cắt.

Bé con trong lúc ngủ mơ cho rằng ba ba đang sờ đầu mình, thoải mái trở mình.

Lá trà trong rương va chạm, Bạch Thanh Ngữ một tay suýt chút nữa không ôm nổi, luống cuống tay chân khom lưng giữ chặt.

Hạ Nhậm Nguyên bước xuống một bậc thang đỡ lấy cái rương, cảm giác được sức nặng không nhẹ.

Ít nhất hai mươi cân lá trà, mấy gram cũng không cho anh? Số lá trà này vốn dĩ vẫn là của anh? Hạ Nhậm Nguyên hít sâu một hơi, an ủi chính mình không thể so đo quá nhiều với kẻ thiểu năng đần độn.

Đang lúc anh định tự mình lấy, Bạch Thanh Ngữ mắt nhanh tay lẹ ngăn anh lại, cũng thả vào lòng bàn tay anh một nhúm lá trà.

Bạch Thanh Ngữ: "Anh còn có việc sao? Tôi có thể lên lầu ngủ không?"

"Quản gia an bài cậu ở tầng ba?" Hạ Nhậm Nguyên nhíu mày, tầng ba là nơi khách ở.

Bạch Thanh Ngữ nhìn anh, chẳng lẽ ông chủ lớn trở về ngày đầu tiên, cậu không chỉ không được ăn cơm, mà phòng cũng bị thu hồi?

Hạ Nhậm Nguyên tiếp nhận ánh mắt của cậu, nhếch khóe miệng nghiêng người tránh ra.

Lúc Bạch Thanh Ngữ đi qua, Hạ Nhậm Nguyên lại ngửi thấy mùi trà đậm hơn, anh nâng tay lên ngửi, cho nên...... Kỳ thật lá trà bị ẩm càng thơm hơn?

Hạ Nhậm Nguyên ném lá trà vào ấm dưỡng sinh đun sôi, rót ra một ly.

Màu trà xanh non, lan hương thơm ngát, trà hương tươi nhưng khi uống vào vị trà lại nhạt, rõ ràng là tân tùng trà (cây mới) trồng chưa đầy ba năm. Hẳn là vẫn là chính nham trà (trà đá chính hiệu) của núi Vũ Di, trải qua công đoạn phơi héo, sao trà đơn giản, không tính là thành phẩm trà.

Trông thế nào cũng quá non.

Chính nham trà sản xuất từ núi cao khe cốc, quý hiếm khó cầu, Hạ Nhậm Nguyên có rất nhiều, do quản gia quản lý, mấy năm nay anh cũng không để ý lắm.

Hạ Nhậm Nguyên khom lưng từ dưới bàn tìm ra một chiếc chén sứ men ngọc bích, thay thế cho chiếc ly sứ dùng để uống trà, tiếp theo liền sửng sốt, anh đã rất lâu, rất lâu rồi, không có vì uống trà mà hao tâm tổn trí.

......

Bạch Thanh Ngữ hú hồn vận chuyển Bạch Tiểu Trà lên tầng ba, hao tổn năm sợi tóc.

Nếu Bạch Thanh Ngữ sử dụng hình dáng thần tiên nguyên bản, tóc cậu dài đến thắt lưng, hơn nữa có màu xanh lá cây đậm.

Bạch Tiểu Trà ăn nhiều đồ ăn của con người, tóc mới đen như vậy, hoàn toàn không giống Trà Thần, cũng có thể là trong cơ thể chảy xuôi một nửa huyết mạch khác của người cung cấp, tóc quá đen.

Có điều người này có thật sự tồn tại không? Cây trà phân ra sinh sản vô tính và sinh sản hữu tính, hệ vô tính càng dễ dàng giữ lại đặc tính tốt đẹp của thế hệ trước.

Bạch Tiểu Trà không phải là do cậu sinh sản vô tính đấy chứ? Nhưng mà...... Bạch Thanh Ngữ nhìn tóc đen của con trai lâm vào trầm tư. Nếu là sinh sản vô tính, hẳn là phải có màu xanh lá cây đậm mới đúng.

Á! Có thể là do ăn nhiều đồ ăn của con người.

[Trà Bảo, con sau này ăn ít hạt vừng đen và nước tương của con người thôi.]

*

Hôm sau, Hạ Nhậm Nguyên ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một bữa sáng bình thường, anh không có khẩu vị, ngược lại nhớ đến ngụm trà tối qua.

Tối qua anh ngủ rất ngon.

"Chú Tề, tối qua loại lá trà nào bị ẩm?"

Quản gia "a" một tiếng, cái gì bị ẩm? Lá trà của thiếu gia ông đều chăm sóc tỉ mỉ, tuyệt đối không có khả năng bị ẩm, trà thông thường hạng hai mấy chục năm vẫn còn tốt.

Hạ Nhậm Nguyên không nhận được câu trả lời, nhíu mày nói: "Rương lá trà chú đưa cho bảo mẫu mới tới, trong kho còn không?"

Trong nháy mắt, quản gia phản ứng lại, nào có lá trà gì, tám phần là tối qua Bạch Thanh Ngữ ôm con về phòng bị cậu chủ bắt gặp, nói dối là lá trà.

Quản gia lời ít mà ý nhiều: "Không có ạ."

Hạ Nhậm Nguyên: "Không có?"

Quản gia bịa lý do: "Đó là lần trước tôi về quê, ở chỗ người bán hàng rong lưu động tiện tay mua lá trà giá rẻ, gói cuối cùng, tôi chiếu cố sinh ý của ông chủ, sau đó phát hiện hương vị bình thường, liền không cất kỹ."

Lời nói này trăm ngàn chỗ hở, Hạ Nhậm Nguyên không thèm vạch trần, mạc danh bị người ta mạo phạm phẩm vị: "Hương vị bình thường?"

"Ngài uống rồi ạ?" Quản gia trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ hương vị rất ngon? Kịch bản giữa ông và Bạch Thanh Ngữ về lá trà không khớp a! Sao cậu chủ lại để ý đến rương lá trà này nhiều như vậy chứ.

Bạch Thanh Ngữ vừa lúc từ trên lầu đi xuống, không ai nói với cậu khi Hạ Nhậm Nguyên ở nhà, bảo mẫu phải dậy sớm hơn, cậu xuống lầu muộn, cúi đầu đi xuống cầu thang, bị quản gia gọi lại.

"Thanh Ngữ, tối qua tôi đưa lá trà cho cậu......" Quản gia hơi nhích cằm.

Bạch Thanh Ngữ tiếp lời: "À, cảm ơn chú, uống rất ngon."

Cậu có chút công nhận - mèo khen mèo dài đuôi: "Ngài Hạ hẳn là cũng cảm thấy không tồi nhỉ."

Hạ Nhậm Nguyên hừ nhẹ một tiếng, nói với quản gia: "Chú đến chỗ người bán hàng rong kia mua thêm một rương nữa."

Quản gia: "......" Đi đâu mà mua?

Hạ Nhậm Nguyên hảo tâm nhắc nhở: "Chú Tề, quê chú ở phương bắc, người bán hàng rong lưu động bán tùng già thủy tiên, hẳn là rất dễ tìm nhỉ?"

Quản gia trước mắt tối sầm, Bạch Thanh Ngữ lấy đâu ra lá trà lừa gạt Hạ Nhậm Nguyên, nghe giọng điệu của cậu chủ, vẫn là hàng chính phẩm, "Tôi nhớ ra rồi, lần trước một hộp tùng già thủy tiên, tôi không cẩn thận làm đổ trên mặt đất, ngã vào cùng một chỗ."

Bạch Thanh Ngữ: "Chú Tề --" đừng hùa theo thiếu gia nói nữa, toàn là cạm bẫy, lừa gạt cả.

Hạ Nhậm Nguyên: "Ồ? Tôi nói sai rồi, không phải lão tùng (cây già), là tân tùng (cây con)."

Quản gia ngậm miệng, thôi, không nên giảo biện trước mặt luật sư, không biết câu nào là thật câu nào là giả.

**

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro