Chương 6
Không trách cậu chủ Hạ nghi ngờ như vậy, ai bảo sáng nay hỏi thế nào Bạch Thanh Ngữ cũng không chịu đưa, đến tối lại có?
Bạch Thanh Ngữ sững người, cậu là Thần Trà, chẳng lẽ lại đi lừa người khác bằng lá trà cũ sao?
"Không phải, đây là trà mới." Cậu vừa lấy kéo cắt từ gáy Trà Tiểu Bảo.
Bạch Thanh Ngữ thất vọng nói: "Chẳng lẽ anh không phân biệt được trà pha lần đầu và lần hai sao?"
Hạ Nhậm Nguyên nhíu mày: "Ai nói tôi không phân biệt được? Nhưng bát cháo này cậu ngâm năm tiếng đồng hồ, có thể giống nhau sao?"
Bạch Thanh Ngữ nói: "Tôi phân biệt được."
Bị một tên bảo mẫu dùng lá trà để tắm "vượt mặt" về khả năng thưởng trà, đúng là một sự sỉ nhục.
Hạ Nhậm Nguyên cầm thìa lên, múc một thìa cơm ngâm trà.
Bỏ qua phần cơm bị ngâm đến nhão nhoẹt, trà đúng là trà ngon.
Tối muộn không nên ăn đồ dầu mỡ, cháo trà thanh đạm, miễn cưỡng cũng nuốt được.
Hạ Nhậm Nguyên chìm trong suy tư, mặc cho nước trà như những đợt sóng ký ức vỗ vào tảng đá phong ấn kiên cố trong đầu. Nhờ có bộ não ưu tú, việc học hành và công việc trước đây đều thuận buồm xuôi gió, Hạ Nhậm Nguyên chưa từng phải vắt óc suy nghĩ, tất cả đều được trải nghiệm trong ba năm nay.
Suy nghĩ đến cùng cực là một việc rất tốn sức, một lúc sau, trán Hạ Nhậm Nguyên đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Chiếc thìa sứ chạm vào đáy bát, phát ra tiếng leng keng giòn tan. Hạ Nhậm Nguyên hoàn hồn, nhận ra bát cháo trà dở tệ này đã hết sạch.
Tuy anh không nhớ ra được gì, nhưng bát trà này khiến anh chắc chắn rằng mình đã mất đi một phần ký ức, tuy không tìm thấy dấu vết nào trên dòng thời gian thực tại, nhưng càng giống với phán đoán của anh.
Bạch Thanh Ngữ khen anh như khen Bạch Tiểu Trà: "Giỏi quá." Hôm nay chủ nhà ăn cơm chăm chú giống hệt Bạch Tiểu Trà, nhưng bát cháo trà đâu có nóng đến mức anh ta phải toát mồ hôi thế kia?
Hạ Nhậm Nguyên: "..."
Lúc Bạch Thanh Ngữ cúi xuống lấy bát, Hạ Nhậm Nguyên đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu. Cổ tay trắng nõn, mảnh khảnh, mười ngón tay thon dài như ngọc, không giống như đã từng làm việc nặng nhọc, ở nhà anh đúng là bị ủy khuất.
Hạ Nhậm Nguyên nhìn thẳng vào khuôn mặt nhạt nhòa của Bạch Thanh Ngữ, bình tĩnh nói: "Trà trong bát và trà trên người cậu không cùng loại."
Bạch Thanh Ngữ suýt chút nữa đã phản bác lại. Sao lại không cùng loại? Bạch Tiểu Trà là do cậu sinh ra, cùng một dòng máu, chẳng lẽ chủ nhà nghi ngờ cậu và Bạch Tiểu Trà không phải cha con ruột? Họ có sổ hộ khẩu mà.
Hạ Nhậm Nguyên nói thẳng: "Thời gian sinh trưởng khác nhau." Trên người Bạch Thanh Ngữ thậm chí còn có mùi hương của trà Đại Hồng Bào từ cây mẹ trong truyền thuyết.
Các ngón tay bị nắm chặt của Bạch Thanh Ngữ khẽ co lại, rõ ràng là đang chột dạ. Cậu chỉ cố tình tỏa ra một chút hơi thở của Thần Trà, càng nhạt càng giống Bạch Tiểu Trà. Hạ Nhậm Nguyên đúng là người sành trà nhất mà cậu từng gặp.
"Cũng không giống nhau lắm... Vì trên tàu, tôi gặp một ông lão, ông ấy thần thần bí bí nói muốn đi đấu trà, thấy Trà Bảo... thấy tôi hiểu biết sâu rộng về trà nên tặng tôi một ít." Bạch Thanh Ngữ "nâng bi" chủ nhà. "Nếu anh cũng ở trên tàu, chắc chắn ông lão cũng sẽ tặng cho anh, người sành trà thưởng thức lẫn nhau mà."
Hạ Nhậm Nguyên khịt mũi coi thường: "Người ta tặng cậu, cậu không uống, lại mang đi tắm?"
Bạch Thanh Ngữ: "Tôi uống hai lần rồi mới mang đi tắm. Đại Hồng Bào trên thị trường chủ yếu là trà pha trộn, tôi cũng muốn thử xem hai loại nham trà kết hợp với nhau sẽ có mùi vị như thế nào."
Trà pha trộn là do các chuyên gia phối trộn các loại nham trà khác nhau theo tỷ lệ nhất định, tạo ra hương vị thơm ngon, tinh khiết hơn, vì vậy, Đại Hồng Bào của các thương hiệu khác nhau có hương vị hơi khác nhau.
Hạ Nhậm Nguyên cảm thấy cổ tay đang nắm trong tay thật trơn, không giữ được, tức giận đến mức siết chặt hơn. Anh rõ ràng cảm nhận được mùi hương Đại Hồng Bào thuần chủng trên người Bạch Thanh Ngữ, thậm chí là loại cao cấp nhất từ cây mẹ.
Nhưng cây mẹ đã ngừng thu hoạch từ mười bảy năm trước, những lá trà cuối cùng được cất giữ trong bảo tàng quốc gia.
Một kẻ nghèo không có lai lịch như Bạch Thanh Ngữ, làm sao có thể có liên quan đến cây mẹ? Nói ra, đến Bạch Thanh Ngữ cũng sẽ cười nhạo anh.
Bảo mẫu không chỉ gian xảo, mà còn hiểu biết về trà. Đúng là đã lâu không làm luật sư, anh đã thua trên mặt trận đấu võ mồm.
Hạ Nhậm Nguyên buông tay cậu ra, định đứng dậy.
Bạch Thanh Ngữ xung phong: "Ngày mai tôi làm bữa sáng cho anh nhé?"
Dì Lưu chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ thật sự rất lãng phí, nhưng bà không dám hỏi Hạ Nhậm Nguyên muốn ăn gì, chỉ có thể mỗi thứ làm một ít. Chủ nhà và người làm lại ăn riêng, đến khi Hạ Nhậm Nguyên ăn không hết thì mọi người đã no rồi.
Bạch Thanh Ngữ hỏi: "Sáng mai chủ nhà muốn ăn gì?"
Hạ Nhậm Nguyên nhìn bát không trên bàn, không hề mong đợi gì vào tài nấu nướng của Bạch Thanh Ngữ, anh đứng dậy đi lên lầu. "Không cần cậu làm."
Bạch Thanh Ngữ vịn tay vịn cầu thang bằng gỗ lim, dỗ dành: "Trứng trà được không? Tôi còn một ít trà."
Bạch Tiểu Trà đã ba tháng không cắt tóc, có thể cắt thêm một ít.
Hạ Nhậm Nguyên dừng bước, tay nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi lên: "Cậu còn bao nhiêu trà?"
Bạch Thanh Ngữ cảm thấy chủ nhà như muốn lao xuống bóp chết mình, cậu nấp sau thanh chắn cầu thang, nhỏ giọng đáp: "Một ít."
Theo tốc độ phát triển của Tiểu Trà Thần, mỗi ngày đều có thêm một ít.
Hạ Nhậm Nguyên sao có thể để Bạch Thanh Ngữ nắm thóp mình bằng lá trà, làm đảo lộn trật tự?
"Trứng trà với sữa đậu phộng được không?" Bạch Thanh Ngữ hỏi.
Xua đuổi ăn mày à? Hạ Nhậm Nguyên không quay đầu lại.
Bạch Thanh Ngữ lớn tiếng nói: "Thêm một đĩa rau luộc, sau khi ăn xong uống một ấm trà."
Hạ Nhậm Nguyên nhắm mắt lại, cứ như bước vào một quán ăn hắc điếm, nếu không phải anh muốn khôi phục trí nhớ thì đã chẳng đến mức này. "Cậu tốt nhất dọn lên trước 7 giờ."
Bạch Thanh Ngữ: "Vâng."
Nhìn chủ nhà lên tầng hai, Bạch Thanh Ngữ mới bước lên lầu, bước chân rất nhẹ.
Lên đến tầng ba, Bạch Tiểu Trà thấy ba đến gần, buông bộ đồ chơi xếp hình - quà của người phụ nữ tốt bụng trên xe lửa tặng.
Cậu bé không kịp đứng dậy, chống tay xuống đất, bò hai bước rồi lăn đến chân ba. "Ba ba."
"Ba ba, chỗ này của ba bị sâu cắn ạ?" Bạch Tiểu Trà chỉ vào vết đỏ mờ nhạt trên cổ tay ba.
"Không sao, là con sâu không đủ lợi hại." Bạch Thanh Ngữ đã đạt được mục tiêu trong ngày hôm nay, vui vẻ bế con trai lên. "Đợi lát nữa chúng ta xuống làm trứng trà nhé."
Trứng trà ngâm qua đêm sẽ ngon hơn, phải làm trước. Nếu là trứng gà ta thì càng tốt, không biết khi nào mới nuôi được gà.
Bạch Thanh Ngữ dặn dò: "Lát nữa chúng ta xuống bếp, phải nói nhỏ thôi."
Bạch Tiểu Trà gật đầu: "Vâng."
Bạch Thanh Ngữ vẫn chưa yên tâm, chủ nhà rất tinh ý. "Cục cưng, chủ nhà rất thông minh, nếu anh ta lên tầng ba kiểm tra, con phải trốn cho kỹ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Trà lộ vẻ nghiêm trọng: "Bị chú chủ nhà bắt được thì sẽ không được đi làm cùng ba ba nữa."
Bạch Thanh Ngữ: "Đúng vậy, các bạn nhỏ khác đều không được đi làm cùng ba ba, con là do ông quản gia lén đưa vào."
Bạch Tiểu Trà: "Ông quản gia tốt quá!"
Bạch Thanh Ngữ thu liễm hơi thở của mình, giả vờ như đã tắm rửa sạch sẽ mùi trà, tránh bị Hạ Nhậm Nguyên phát hiện ra niên đại của cây trà không khớp.
Bạch Thanh Ngữ ôm con trai lặng lẽ xuống lầu, khóa cửa bếp lại, luộc trứng gà trước.
"Ba ba một quả, cục cưng một quả..." Bạch Tiểu Trà thấy ba bỏ ba quả trứng vào nồi, "Úc, chú chủ nhà một quả."
Thực ra là hai quả cho chủ nhà, Bạch Thanh Ngữ không ăn. Hạ Nhậm Nguyên cao như vậy, bữa sáng phải ăn nhiều một chút.
Trứng chín, vớt ra cho vào nước lạnh. Bạch Thanh Ngữ cho gia vị vào nồi, hồi, muối, đường và lá trà.
Bạch Thanh Ngữ không phải lần đầu làm trứng trà, ngay cả Bạch Tiểu Trà cũng quen thuộc quy trình.
"Cục cưng, cho ba một ít lá trà." Bạch Thanh Ngữ muốn dùng trà của mình, nhưng Hạ Nhậm Nguyên đã uống quen rồi, đổi loại khác, ngày mai anh ta lại gây sự với cậu.
Bạch Tiểu Trà ngoan ngoãn cúi đầu bất động, làm "người mẫu" cắt tóc ngoan số một. Bạch Thanh Ngữ cắt vài sợi tóc của cục cưng, dùng thần lực hong khô nhanh chóng trên tay rồi cho vào nồi nhỏ.
Bạch Tiểu Trà ngồi dưới đất, dựa vào tủ bát, lấy một quả trứng, gõ vào cạnh tủ, lăn qua lăn lại, vỏ trứng vỡ vụn, đưa cho ba.
Bạch Thanh Ngữ nhận lấy quả trứng, ngâm trong nước luộc khoảng hai mươi phút.
Trong lúc chờ đợi, sợ Trà Bảo buồn chán, Bạch Thanh Ngữ mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa chua và một que xúc xích.
Xúc xích được hâm nóng bằng lò vi sóng, sữa chua mở nắp, đưa cho Bạch Tiểu Trà.
Bạch Tiểu Trà cầm xúc xích chấm vào sữa chua, tạo thành một lớp vỏ chua ngọt, giống như khoai tây chiên chấm tương cà.
Bạch Thanh Ngữ lại mở tủ lạnh, suy nghĩ xem sáng mai nên luộc rau gì cho chủ nhà.
Súp lơ xanh đi, hình như người thành phố thích ăn món này.
Bạch Tiểu Trà nhìn thấy thức ăn trong tủ lạnh, toàn là đồ ăn, kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Que xúc xích bọc sữa chua không cẩn thận chọc vào mặt, để lại một vệt trắng.
Thật là lớn!
Bạch Tiểu Trà lau mặt bằng mu bàn tay, tập trung ăn sữa chua.
Hai mươi phút sau, Bạch Thanh Ngữ tắt bếp, bế cục cưng đã ăn hết một hộp sữa chua về phòng.
*
Hôm sau.
Hạ Nhậm Nguyên nhìn bữa sáng đạm bạc trước mặt, im lặng ba giây.
Chị Lưu không làm bữa sáng cho cậu chủ, nhưng vẫn làm cơm cho người làm, mọi người đều được ăn sáng thịnh soạn.
Thôi xong rồi, lần này Bạch Thanh Ngữ chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Tại bà hôm qua không nói rõ sự đáng sợ của cậu chủ, để Bạch Thanh Ngữ tự ý làm việc, kết quả bữa sáng của cậu chủ Hạ biến thành trứng trà, sữa đậu nành và rau luộc.
Đúng lúc chị Lưu tưởng Hạ Nhậm Nguyên sắp nổi giận thì anh cầm lấy một quả trứng trà.
Cậu chủ đúng là đẹp trai, đến bóc trứng trà cũng thật tao nhã, vỏ trứng được bóc thành từng vòng như gọt táo.
Bạch Thanh Ngữ quan sát, thầm nghĩ, Trà Bảo đúng là biết lăn trứng, giúp chủ nhà bóc vỏ dễ dàng như vậy.
Nhìn Hạ Nhậm Nguyên ăn hết bữa sáng, không lãng phí một chút nào, Bạch Thanh Ngữ lấy ra một chiếc cốc 500ml, bên trong đầy trà, lá trà xanh nhạt lững lờ trong nước, dần dần chìm xuống đáy.
"Anh mang đi làm đi." Bạch Thanh Ngữ hào phóng đưa chiếc cốc to được tặng kèm khi đăng ký tài khoản mới cho Hạ Nhậm Nguyên mượn, vẻ mặt như đang khen thưởng Hạ Nhậm Nguyên vì đã ngoan ngoãn ăn hết cơm.
Chiếc cốc to hình chú chó màu xanh lá cây, có dây đeo cổ và ống hút.
Hạ Nhậm Nguyên tức giận, trừng mắt nhìn Bạch Thanh Ngữ. "Đây là thứ cậu nhặt được ở đâu vậy?"
Bạch Thanh Ngữ: "Tôi mua khi đăng ký tài khoản mới, chỉ tốn một xu, hơn nữa còn chưa dùng lần nào."
Hạ Nhậm Nguyên xoa huyệt thái dương, người dùng mới, một xu, dựa theo chi phí quảng cáo, giá mua thực tế của thứ này chắc chắn không quá mười tệ.
Chẳng lẽ anh phải mang theo thứ xấu xí này đến công ty? Ngay cả những người ở cơ quan nhà nước cũng biết dùng cốc thủy tinh hoặc bình giữ nhiệt.
Bạch Thanh Ngữ rất thích hai quai đeo của chiếc cốc này, có thể xách, không xách được thì đeo vào cổ, rất thích hợp cho người đi làm.
Thần Trà rất bao dung, Hạ Nhậm Nguyên chê bai chiếc cốc cũng không khiến cậu tức giận, cậu chỉ quan tâm đến kết quả. "Anh có uống không?"
Hạ Nhậm Nguyên thề đây là lần cuối cùng anh nhịn, anh cầm lấy chiếc cốc bụng to, nước trà ấm áp xuyên qua thành cốc, sưởi ấm lòng bàn tay khô ráp của anh.
Hạ Nhậm Nguyên mím môi, nhanh chóng rời đi.
Trong lúc Bạch Thanh Ngữ nói chuyện với Hạ Nhậm Nguyên, những người khác đều im lặng. Đợi Hạ Nhậm Nguyên vừa đi, hai chị em Lý Như, Lý Nguyện lập tức ra hiệu bằng tay, như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại ngại ngôn ngữ ký hiệu không thể diễn tả hết cảm xúc của họ.
Quản gia hỏi phiên dịch viên: "Hai cô ấy nói gì?"
Phiên dịch viên quan sát một lúc, phát hiện hai chị em dám bàn tán về cậu chủ và bảo mẫu, cô rụt rè đáp: "Không nói gì ạ, bảo lát nữa sẽ dọn dẹp vệ sinh."
Quản gia ồ một tiếng, ông quan tâm hơn đến việc Trà Tiểu Bảo đã ăn chưa.
Bạch Thanh Ngữ: "Chưa ăn ạ, tôi để phần cơm cho bé rồi, nếu mọi người dọn dẹp thì tôi lên cho bé ăn."
Bạch Thanh Ngữ mang trứng trà và một cốc sữa đậu nành lên lầu, đặt trước mặt Bạch Tiểu Trà, để con tự ăn. Còn cậu thì ngồi xếp bằng trên sàn nhà, dùng điện thoại tìm kiếm các trường mầm non gần đó.
Bạch Tiểu Trà hơn hai tuổi, có thể học lớp mầm non. Tốt nhất là trường gần nhà, tiện đưa đón. Hạ Nhậm Nguyên tuy tính tình nóng nảy, nhưng vừa về đã bảo quản gia trả trước ba tháng lương cho cậu, tổng cộng một vạn năm nghìn tệ, cậu có tiền cho Bạch Tiểu Trà đi học.
Bạch Thanh Ngữ mở bản đồ, nhập "trường mầm non", tìm được trường gần nhất, cách 1,5 km, tên là trường mầm non quốc tế Chanh.
Bạch Thanh Ngữ gọi điện thoại đến trường: "Alo, xin chào, tôi có con hai tuổi, cho hỏi trường mình còn nhận học sinh không?"
Giọng nhân viên tư vấn rất chuyên nghiệp: "Chào anh, năm học mùa xuân đã bắt đầu được một tháng rồi, nếu con anh vào học bây giờ sẽ được tính là học sinh mầm non, có thể cháu bé sẽ không quen với việc hòa đồng cùng các bạn khác, học phí cũng sẽ được tính theo cả học kỳ."
Bạch Thanh Ngữ nói: "Không sao, Trà Bảo Bảo rất dễ thích nghi."
Nhân viên tư vấn nói: "Trẻ em dưới ba tuổi học phí là hai vạn sáu mỗi tháng, nếu cần đưa đón bằng xe buýt của trường thì phải trả thêm phí..."
Hai, hai vạn sáu? Mỗi tháng? Bạch Thanh Ngữ choáng váng, ba tháng lương của cậu không đủ trả một tháng học phí cho Bạch Tiểu Trà?
Học phí mầm non ở thành phố đắt đỏ như vậy sao?
"Xin lỗi, để tôi suy nghĩ lại."
Bạch Tiểu Trà không ngẩng đầu lên, lặp lại theo: "Ba ba suy nghĩ lại nhé."
"Vâng, anh cứ suy nghĩ kỹ. Bên em cũng khuyên anh nên cho bé vào học mùa thu, chương trình học sẽ đồng bộ hơn."
"Vâng, cảm ơn cô." Bạch Thanh Ngữ cúp điện thoại, thầm nghĩ, sao lại đắt như vậy? Chắc chỉ có con nhà giàu mới học được. Con của Thần Trà không kham nổi.
Nhưng Trương Tú Quyên và con của người thợ hồ đều đi học mầm non. Chắc chắn có vấn đề gì đó.
Gặp chuyện không giải quyết được thì hỏi "chị" Google.
Ba phút sau, Bạch Thanh Ngữ đã hiểu. Trường mầm non cũng chia làm nhiều loại, trường tư thục quý tộc, trường quốc tế song ngữ, trường dân lập đặc sắc, trường phổ cập... Người lao động bình thường có thể cho con học trường phổ cập, mỗi tháng chỉ mất khoảng hai nghìn tệ.
Cậu đang ở khu biệt thự cao cấp, gần đây chỉ có trường quý tộc, trường quốc tế, trường phổ cập gần nhất cách cậu 12 km.
Bạch Thanh Ngữ quyết định hôm nào sẽ tự mình đi khảo sát thực tế.
"Thanh Ngữ, có chuyển phát nhanh cho cậu." Quản gia gọi điện lên báo.
Chắc chắn là "xe đẩy có mái che" của cậu đã đến rồi. Lúc này chủ nhà không có nhà, Bạch Thanh Ngữ thoải mái ôm con trai xuống lầu nhận hàng.
"Cái thùng gì to vậy?" Quản gia giật mình, đây là mua thêm đồ nội thất gì sao? "Cậu không cần tự bỏ tiền mua đâu, thiếu đồ gì cứ ghi vào sổ chi tiêu của cậu chủ. Để tôi thanh toán cho."
Bạch Thanh Ngữ là người thật thà, cậu thấy mua xe đẩy không nằm trong danh sách vật dụng cần thiết cho công việc. "Không cần đâu ạ, không đắt lắm."
Bạch Thanh Ngữ nhanh chóng mở thùng hàng ra, bên trong là một chiếc thùng rác màu xanh lá cây to tướng. Bạch Tiểu Trà và quản gia đều ngẩn người.
"Cái thùng to quá!" Bạch Tiểu Trà đứng dậy chỉ cao bằng nửa chiếc thùng.
Quản gia khó hiểu, trong nhà thiếu loại thùng rác này sao?
Bạch Thanh Ngữ nói: "Tôi mua để đựng đồ."
Quản gia: "..."
Quản gia nhìn hai cha con vui vẻ đẩy thùng rác vào thang máy, thở dài, đúng là quá nghèo.
Vẫn nên thanh toán cho cậu ta. Quản gia đang định chuyển khoản thì nhận được điện thoại của Hạ Vọng Trọng, bố của Hạ Nhậm Nguyên.
"Nghe nói A Nguyên ở nhà hai ngày liên tiếp?" Hạ Vọng Trọng tuy hỏi vậy, nhưng giọng điệu rất chắc chắn, có nguồn tin riêng.
Quản gia: "Vâng ạ."
Hạ ba ba: "Vậy cậu nói xem tối nay nó có ở nhà không? Tối nay tôi sẽ cho người mang một bát canh đến, nhớ nhắc nó uống."
Quản gia: "Cậu chủ chưa nói tối nay có về nhà không ạ."
Hạ ba ba: "Cứ thử vận may vậy."
Hồi trẻ, Hạ Vọng Trọng và vợ là những người bận rộn, 350 ngày trong năm không ở nhà. Sau khi thành công, ông bỗng nhiên muốn làm đầu bếp, đắm chìm trong việc tự tay nấu nướng để bù đắp cho con trai.
Có chút tâm ý, nhưng không nhiều, chủ yếu thể hiện ở nguyên liệu cao cấp, tay nghề còn kém xa chị Lưu.
Công ty Hạ Nhậm Nguyên không cho phép mang bất cứ thứ gì từ bên ngoài vào, muốn đưa cơm cũng chỉ có thể đưa đến nhà, mà Hạ Nhậm Nguyên ở nhà còn ít hơn cả bố mẹ anh hồi đó.
Tóm lại, trên không gương mẫu thì dưới sẽ noi theo, cả nhà chẳng có chút quan niệm gia đình nào, không ai coi trọng bữa cơm tối, công ty giống như nhà hơn.
*
Hạ Nhậm Nguyên vừa bước vào nhà đã thấy hơi hối hận, đây chẳng phải là tự hành hạ bản thân sao?
Từ từ đã, từ bao giờ mà việc anh về nhà mình lại phải xem sắc mặt người khác?
Anh đã dặn trước, bảo chị Lưu làm cơm chiên cho anh, sẽ không bị Bạch Thanh Ngữ tra tấn bằng cháo trà và cơm trà nữa. Cậu chủ Hạ tự giác đặt chiếc cốc nhựa hình cún đã rửa sạch lên bàn.
Thứ này anh dùng một lần rồi định vứt, lại sợ bảo mẫu tiếc của không nỡ vứt.
Trong bếp, chị Lưu vui vẻ nói với Bạch Thanh Ngữ: "Vẫn là cậu có cách, đây là lần đầu tiên cậu chủ gọi món, tôi chỉ cần làm một phần cơm chiên là được."
Bạch Thanh Ngữ khiêm tốn nói: "Chứng tỏ chủ nhà biết nghe lời khuyên, hiểu chuyện."
Chị Lưu: "Dù sao thì cậu cũng rất giỏi, đây là kiểu quản lý hướng đến tương lai của người trẻ tuổi."
Hạ Nhậm Nguyên yên tâm ăn bữa tối. Lúc này, quản gia bưng lên một bát canh bí đỏ nấm trắng.
"Đây là canh chủ tịch mang đến ạ."
Hạ Nhậm Nguyên liếc nhìn, nấm trắng và bí đỏ hòa quyện thành thứ nước canh sền sệt, khiến người ta không có chút hứng thú ăn uống nào. "Mang đi."
Quản gia ngượng ngùng bưng bát canh xuống. Hình dạng bình thường, chắc hương vị cũng bình thường, nhưng đây là nấm cục trắng Alba, được mệnh danh là kim cương trắng, không ăn thì tiếc quá.
Ơ? Trong đầu quản gia Tề hiện lên hình ảnh bé con ăn cơm.
Ông vội vàng bưng bát canh bí đỏ nấm trắng quý giá này lên tầng ba, sợ đổ mất một giọt.
"Trà Bảo." Quản gia nhẹ nhàng gọi ở cửa. "Ra ăn ngon này."
Bạch Tiểu Trà nhanh chóng thò đầu ra từ phía sau cửa: "Ông quản gia?"
"Là đồ ngon đấy, mau ăn đi." Quản gia trìu mến đặt bát canh lên ghế, đưa thìa cho Bạch Tiểu Trà.
Bạch Tiểu Trà cầm thìa, múc một miếng cho vào miệng.
Chưa từng ăn, ngon quá!
Quản gia mỉm cười nhìn cậu bé, cảm thấy rất mãn nguyện.
Một lát sau, ông nhận được điện thoại của chủ tịch.
"A Nguyên ăn chưa? Ngon không?" Hạ Vọng Trọng bình tĩnh hỏi.
"Ăn rồi ạ, ăn rồi ạ." Quản gia đáp lấp lửng.
Cậu chủ lớn không ăn, cậu chủ nhỏ ăn rồi.
--------
Quản gia: )
Truyện này mỗi chương dài zl toàn 4-5k chữ😓
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro