Chương 18: Thách Ai Đấy?

—–

Bị những bình luận chỉ biết "haha" của cư dân mạng làm tức giận, Yu Jimin dứt khoát thoát Twitter.

Cái hot search gì vậy, chẳng có tí ý nghĩa gì!

Nhưng hậu quả mà những bình luận để lại vẫn còn, Yu Jimin đi trên đường, chỉ cần thấy bạn học nào cười hề hề hề với mình, tức khắc cô cảm thấy người đó chắc chắn đang thầm mắng mình là đồ vô tri.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Yu Jimin liền thấy bực bội.

Đúng lúc này, Kim Minjeong còn đổ thêm dầu vào lửa bằng cách gửi cho cô một tin nhắn.

Đại gia Kim chắt chiu từng đồng: [Vừa xem video... vòng sơ loại của cô. Rất thú vị, cứ tiếp tục phát huy.]

Liếc mắt cái là nhìn ra ngay ý châm biếm trong từng câu từng chữ của đối phương, đôi mắt Yu Jimin tức thì bén ra tia lửa, ngón tay bay nhanh trên màn hình tìm kiếm hình ảnh.

Năm giây sau –

Điện thoại của Kim Minjeong vang lên.

Chim hoàng yến lơ là công việc: []

Chim hoàng yến lơ là công việc: [Đã chặn, sau này có việc xin liên hệ qua cái lọ.jpg]

Đại gia Kim chắt chiu từng đồng: [?] !

Kim Minjeong mở to mắt nhìn dấu chấm than đỏ chói ở khung chat và dòng thông báo –

Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.

Kim Minjeong: "..." Hừ, quỷ hẹp hòi.

Bên này, cấp dưới đang tiến hành báo cáo công việc lén ngẩng đầu lên. Cô ta thấy sếp Kim đang cất điện thoại, khóe miệng thì nhếch lên một đường cong nho nhỏ.

Cảm thấy từ lúc xem xong màn biểu diễn tấu hề của nữ thí sinh đến từ Học viện Điện ảnh Seoul, tâm trạng sếp Kim của họ có vẻ rất tốt.

Thật không ngờ một người nghiêm túc chính trực như sếp Kim cũng thích girl ngớ ngẩn. Mở mang tầm mắt rồi.

Quả nhiên ngớ ngẩn chính là đỉnh nhất, hề hề!

Lúc này, trong phòng vệ sinh tại ký túc xá nữ số 3 của Học viện Điện ảnh Seoul.

Giselle khó tin mà lướt đi lướt lại Twitter. Karina... Karina... Karina...

Sao người lên hot search lại là Karina? Làm sao có thể là Karina được!

Rõ ràng hôm vòng sơ loại cô đã múa điệu Khổng tước sở trường của mình. Thậm chí còn nhận được lời khen ngợi từ cả ba giám khảo, nói cô là người trẻ đáng kỳ vọng. Nhưng sao...

Bàn tay Giselle cầm điện thoại không ngừng siết chặt, siết tới mức vị trí xương ngón tay bắt đầu nổi lên trắng bợn mà vẫn không có ý buông ra.

Tại sao Karina lại biểu diễn tay chém gạch?

Tại sao video không có ý nghĩa và kỹ thuật đó lại nổi tiếng?

Tại sao Karina trong video chẳng hề có chút nhút nhát rụt rè nào như bình thường?

Tại sao?

Giselle có quá nhiều câu hỏi tại sao.

Nếu chẳng phải cô gái trong video giống hệt Karina thì cô đã nghi ngờ người này có phải đã bị tráo đổi rồi không!

Nhưng dù có bị tráo đổi hay không.

Cô không thể chịu đựng được việc Karina cùng tham gia chương trình tuyển chọn với mình lại nổi tiếng trước, thậm chí còn có vô số dân mạng đang tìm kiếm tài khoản Twitter của Karina. Đây đều là gì, đều là fan!

Karina thu hút được một lượng fan lớn trước cô, những fan này chắc chắn sẽ mang lại lợi thế không nhỏ trong các tiết mục sau này.

Từ lúc nhập học bình chọn hoa khôi đã bị Karina giẫm dưới chân, ngay cả cô gái mình thích cũng bị cướp mất. Giờ đây Karina còn có độ hot cao hơn mình.

Đây là điều mà Giselle không cách nào chịu được.

Sự bực bội và phiền muộn khó tả dâng lên trong lòng khiến cô gái trốn trong nhà vệ sinh không kìm được hất đổ tất cả những chai nhựa được xếp ngay ngắn trên kệ xuống đất.

Tiếng bộp bộp làm bạn cùng phòng của Giselle ở bên ngoài vội vàng hỏi to: "Sao vậy Giselle? Cậu không sao chứ?"

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của bản thân trong gương, biểu cảm của Giselle vẫn thế nhưng giọng nói trong phút chốc đã dịu dàng như nước: "Không có gì, không có gì. Sàn trơn quá, tớ vô ý làm đổ đồ..."

"Ồ, vậy cậu cẩn thận nhé."

"Ừm."

Giselle vừa trả lời vừa từ từ cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn Kakao mà mình đã gửi cho Ahn Yujin sáng nay.

Giselle: [Chào buổi sáng Yujin, em đang làm gì vậy? Đã ăn sáng chưa? Chị đi học môn tự chọn rồi, nếu em thấy tin nhắn này thì nhớ trả lời chị nhé.]

Giselle: [Căn tin đông người quá. Sáng nay chị ăn cháo kê, trứng luộc nước trà và sữa đậu nành, còn em ăn gì?]

Giselle: [Đi học một mình cô đơn quá. Hôm nay lạnh quá, chị mặc có ít quần áo, hắt hơi mấy cái rồi (ảnh chụp)]

...

Cả buổi sáng cô đã gửi cho đối phương ít nhất năm tin nhắn rồi, nhưng Ahn Yujin lại chẳng có ý định trả lời một tin nào.

Nửa tháng nay vẫn luôn như thế, thái độ của Ahn Yujin đối với cô ngày càng lạnh nhạt. Bình thường trả lời chỉ có một hai từ, qua loa vô cùng.

Điều này khiến Giselle càng ngày càng hoảng.

Thậm chí còn bắt đầu hối hận về hành động chất vấn đối phương vì không kìm được cơn giận ngày hôm đó ở bệnh viện.

Rõ ràng trước đây có thể nhịn, sao ngày hôm đó lại không nhịn được?

Nếu biết trước mình thuận miệng chất vấn một câu sẽ gây ra tình cảnh như hiện tại, thì ngày hôm đó dù có giận cỡ nào cô cũng sẽ nhịn.

Cô nghi ngờ phản ứng bất thường của Ahn Yujin trong thời gian này chắc chắn có liên quan tới việc em xuất hiện cùng Karina trong rừng cây nhỏ tối hôm đó.

Đầu tiên là Ahn Yujin, rồi đến "Nhịp đập thần tượng", cuộc sống trật tự của cô bị Karina làm cho rối tung.

Karina... Karina!

Giselle dùng sức cắn răng, từ từ đứng thẳng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong gương.

Nhìn một lúc, cô gái bỗng nhiên nhếch mép không một tiếng động.

Đây là do cô ép tôi đấy, Karina.

Ban đầu tôi chẳng định dùng chiêu này để đối phó với cô để giành lại Yujin, nhưng ai bảo cô dám đè đầu cưỡi cổ tôi chứ?

Tôi không thể không phản công.

Cũng không biết sau khi chuyện này xảy ra, Yujin và đám dân mạng đang tâng bốc cô đủ kiểu trong bình luận Twitter sẽ có thay đổi thế nào nhỉ?

Hãy đợi đó.

Giselle giữ nụ cười trên môi, ngồi xổm xuống, vừa ngâm nga hát với tâm trạng rất tốt, vừa nhặt những chai lọ mà mình vừa quét xuống đất lên.

Khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô cầm chai sữa tắm đã vỡ của một trong những bạn cùng phòng, mặt đỏ bừng vẻ lúng túng, nhỏ nhẹ giải thích: "Ừm, xin lỗi nhé Hanni? Lúc nãy tớ suýt ngã trong phòng tắm, vô ý làm đổ sữa tắm của cậu. Nó cũng vỡ rồi, chai này giá bao nhiêu vậy? Để tớ chuyển tiền cho cậu nhé!"

"Hả?"

Cô gái đang đeo tai nghe chơi game ở đầu bên kia vừa nghe Giselle nói vậy, lập tức khoát tay.

"Vỡ thì vỡ thôi, chuyển tiền gì chứ, thật là, chai sữa tắm đó mình dùng được hơn nửa rồi..."

"Không được! Vẫn phải chuyển tiền chứ, cậu đợi chút... Tớ thấy trên mạng chai sữa tắm này giá 65 đấy, tớ chuyển Kakao cho cậu nhé."

"Giselle..."

"Thôi nào, chúng ta đều là bạn tốt mà, chút tiền nhỏ không cần tính toán qua lại làm gì. Tớ ra ngoài đây, tạm biệt!"

"Giselle!"

Dù đã đi được một đoạn, Giselle vẫn có thể nghe thấy lời khen ngợi của mấy người trong ký túc xá dành cho mình.

"Giselle thật tốt bụng. Trước đây trên mạng nói gì mà ký túc xá nữ đại học toàn là âm mưu cung đình, phải lập hơn chục nhóm chat nhỏ gì đó. Tớ thật sự không cảm thấy vậy, có được mười cô bạn cùng phòng như Giselle tớ còn chê ít!"

"Đúng vậy! Từ lâu tớ đã muốn nói rồi, Giselle thật sự có giáo dục tốt, cách đối nhân xử thế gì đó thật sự khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân vậy!"

...

Những lời sau đó, Giselle đã đi đến cầu thang nên không nghe rõ lắm. Song điều này chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.

Mẹ nói đúng, chỉ cần một lòng tốt nhỏ nhoi đã có thể đổi lấy tiếng thơm. Đúng thật là vụ mua bán lời nhất trên đời này.

Chính nhờ chiêu này mà cô mới khiến những người thân bên ba thừa nhận sự tồn tại của hai mẹ con họ. Dù không có danh phận, họ vẫn có thể sống sung túc.

Bên này, Yu Jimin vừa mới chặn Kim Minjeong xong, tức thì nhận được tin nhắn từ đoàn chương trình "Nhịp đập thần tượng". Họ nói 2 ngày nữa chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, yêu cầu cô trước 5h chiều ngày mai mang hành lý đến nhà thần tượng theo bản đồ, trả lời thông tin liên quan, lắng nghe quy tắc chương trình, tiến hành phân phòng và làm quen với các thí sinh khác. Nhận được tin trả lời.

[Đã nhận.]

Yu Jimin tiện tay trả lời.

Nhìn tin nhắn này xong, suy nghĩ Yu Jimin bắt đầu không kiểm soát được mà miên man.

Bởi vì cô cứ cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó, là gì nhỉ?

Một giờ sau, Yu Jimin nhìn Giselle đã hẹn mình ra sân bóng đá, trong lòng chợt hiểu ra.

Trông thấy chị gái này, Yu Jimin cuối cùng mới nhớ ra mình đã quên điều gì.

Cái mình quên chính là cốt truyện!

Trong nguyên tác, Karina với tư cách là nữ chính, vào một số thời điểm vẫn có chút hào quang nữ chính trên người. Ví dụ như dù cô ấy cùng Giselle tham gia vòng sơ loại "Nhịp đập thần tượng", có trời mới biết vẻ ngoài nhợt nhạt bệnh tật, gương mặt nhỏ trắng bệch chẳng hiểu đã chạm đến điểm nào của dân mạng. Mặc dù không không giống như Yu Jimin nổi tiếng bằng sự ngô nghê... à không!

Khụ khụ, tuy không giống cô nhưng cũng lên hot search. Còn có một nhóm fan mẹ hét gọi cô ấy là con gái bé bỏng.

Nhưng là nữ chính trong truyện sầu bi, Karina có thể thuận buồm xuôi gió được không?

Hiển nhiên là không thể.

Lần lên hot search đó của cô ấy chẳng biết đã chọc vào mắt nào của Giselle.

Hot search vừa lên, chiều hôm đó đối phương đã hẹn cô ấy tới sân bóng đá. Rồi...

Ngay lúc này trong ký túc xá, Ahn Yujin vô thức liếc nhìn điện thoại của mình đột nhiên rung lên.

Giselle: [Yujin, mấy ngày nay em không trả lời chị có phải vì Karina không? Em không muốn nói với chị, được không sao, chị đã hẹn Karina ở khán đài sân bóng đá, chị sẽ tự hỏi cô ấy tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Là bạn gái của em, chị nghĩ chị hẳn có quyền biết sự thật.]

Gần như vừa nhìn thấy tin nhắn này, Ahn Yujin đang nằm trên giường bật dậy ngay.

"Giselle, cmn..."

Em gái thốt lên một câu chửi thề, nắm chặt điện thoại, nhảy xuống từ giường trên rồi chạy về phía sân bóng đá không ngoảnh đầu lại.

"Karina, cậu nói xem chúng ta có phải là bạn thân không?"

Nhìn Yu Jimin, Giselle mở miệng với giọng điệu u oán.

"Không phải."

"Đã là bạn thân... Hả? Gì cơ? Cậu vừa nói gì?"

Mạch cảm xúc vừa được ấp ủ đã bị hai chữ "không phải" của Yu Jimin cắt đứt.

"Tôi nói không phải."

Yu Jimin mỉm cười.

"Một người xuất sắc như tôi, cô có tư cách gì để làm bạn với tôi chứ?"

Giselle: "..." Đm, cô cũng tự luyến quá đấy, làm rối loạn cả suy nghĩ của tôi rồi này.

Im lặng 2', Giselle ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được mạch suy nghĩ, nhanh nhảu mở miệng: "Mặc kệ cậu có thừa nhận tớ là bạn của cậu hay không, trong lòng tớ vẫn luôn xem cậu là người bạn thân nhất của mình. Tớ sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cậu, nhưng chỉ có một thứ tuyệt đối không chia sẻ được..."

"Ahn Yujin là đồ vật à?"

"Đương nhiên em ấy không phải là đồ vật!"*

"Chí lớn gặp nhau." Yu Jimin than thở.

Giselle: "..." Cô mới là đồ vật.

"Cậu có thể để tớ nói hết không?"

Bị ngắt lời liên tục, ngay cả Giselle cũng không chịu đựng được nữa.

Nghe thế, Yu Jimin quay đầu lườm cô ta, thái độ thờ ơ: "Nói đi."

Giselle: "Tớ..." Ủa khoan, mình vừa nói tới đâu rồi nhỉ?

"Bảo cô nói lại không nói. Không nói thì thôi, tôi đi đây!"

Vừa nói, Yu Jimin định xoay người bỏ đi.

Nhưng người trong kế hoạch của Giselle vẫn chưa xuất hiện, sao cô ta có thể để Yu Jimin đi được. Cô ta lập tức kéo tay áo cô: "Không được, cậu không thể đi..."

Chính lúc này, người mà Giselle mong đợi đã lâu – Ahn Yujin cuối cùng cũng xuất hiện.

Điều này khiến ánh mắt cô ta bỗng sáng lên, việc có thể làm lành với Yujin hay không phải xem hôm nay rồi.

Nhìn thấy biểu cảm của Giselle, Yu Jimin nhàm chán nhếch môi.

Chỉ biết nói, những câu chuyện bi đát xưa lắc xưa lơ quá sức khuôn mẫu ở điểm này.

Nữ phụ độc ác luôn thích dùng cách làm tổn thương bản thân để vu oan cho nữ chính, và luôn chọn đúng thời điểm nữ chính số 2 xuất hiện

Ví dụ như lôi kéo nữ chính, giả vờ nữ chính đẩy cô ta từ trên khán đài sân bóng cao cao xuống.

Mục đích chỉ là để thể hiện sự tàn nhẫn và độc ác của nữ chính ngây thơ trong trắng. Thể hiện bản thân mình yếu đuối, đáng thương và bất lực.

Mấu chốt cái trò vặt này chỉ cần có chút não là có thể nhìn thấu, nhưng nữ chính số 2 đầu óc ngu ngốc của chúng ta lại không thể nhìn ra mà bất chấp tất cả tiến lên tát nữ chính một cái, sau đó ôm lấy nữ phụ có chút xây xát ở móng tay và tóc, đòi đưa cô ta đến bệnh viện và để lại một câu. 

"Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu."

Yu Jimin cũng không bịa đặt, đây đều là nội dung có thật trong nguyên tác.

Nguyên chủ chưa làm gì đã bị gán cho cái tội độc ác đẩy Giselle xuống khán đài, còn bị Ahn Yujin tặng cho một cái tát thật mạnh.

Thậm chí sau đó, trên diễn đàn trường còn xuất hiện những bình luận về việc cô ấy vì yêu Ahn Yujin mà không được đáp lại nên cố tình đẩy Giselle bị thương, tâm tư quá ư là độc ác.

Chậc chậc, cái tình tiết chó má này thật vớ vẩn. Đệt mợ đúng là khiến người ta điên đầu!

Thấy ánh mắt của Giselle càng lúc càng hưng phấn. Khi xác định Ahn Yujin đang chạy đến có thể nhìn thấy rõ động tác của hai người, cô ta nhanh chóng bước đến trước mặt Yu Jimin, đồng thời hạ thấp giọng.

"Đồ ngu, cô thật sự nghĩ tôi coi cô là bạn à? Yujin đã kể cho tôi nghe hết về mấy chuyện bẩn thỉu của cô hồi cấp ba rồi. Nghe nói hình như cả lớp đều ghét cô đúng không? Cũng phải thôi, cái mặt hàng như cô dâng tới cửa người ta chê còn chứ ai mà ưa nổi. Lên hot search một lần đã tưởng mình ghê gớm lắm rồi hả? Nếu là tôi, với những trải nghiệm đó trước đây, sợ là đã xấu hổ tới mức chẳng dám đi tham gia tuyển chọn rồi. Chỉ có cô, loại mặt dày..."

Đúng là một đoạn thoại y chang nguyên tác!

Yu Jimin thật sự ngưỡng mộ trí nhớ siêu đẳng của mình.

Trong cốt truyện, nguyên chủ sau khi nghe thế mới thất thần, mặt tái nhợt bị Giselle bắt lấy tay đưa lên ngực cô ta...

Yu Jimin không tái mặt, cũng không thất thần. Nhưng Giselle vẫn kéo tay cô đặt lên ngực cô ta, sau đó trên mặt làm ra vẻ vô cùng kinh hoàng.

"Yujin cứu..."

Cả người lập tức không kiểm soát được ngã về phía sau.

"Giselle!"

Ahn Yujin hét lên như thể Giselle rơi xuống vực, chạy lộn nhào lên khán đài. Tiếp đó...

Chỉ thấy Yu Jimin dùng ngón út móc vào cổ áo Giselle nhẹ nhàng kéo cô ta trở về.

Sau khi bị kéo trở lại, Giselle chưa kịp phản ứng, Ahn Yujin chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Yu Jimin ở gần đó nắm cổ áo Giselle, tát cô ta hai bạt.

Âm thanh giòn tan.

Hai cái tát này đánh cho Giselle choáng váng.

Cô ta bị đánh...

Bị Karina đánh...

Giselle khó tin đưa tay ôm mặt.

Giây tiếp theo, cô ta đã được Ahn Yujin xông lên che chắn phía sau.

"Cô làm cái gì vậy!"

Nước bọt văng tung tóe, nếu Yu Jimin không tránh nhanh thì đã dính lên mặt rồi. Chưa từng thấy ai mắc ói như vậy!

"Tôi làm gì em không thấy sao?"

Yu Jimin vẩy vẩy tay, vẻ mặt ngạc nhiên. Không ngờ đánh người thôi mà tay cũng hơi đau!

Giselle bên kia đã rơi nước mắt, Ahn Yujin thấy mà lửa giận bốc cao. Lần trước cũng vậy, cô chẳng ư hử gì đánh em một trận, lần này cô lại đánh người.

Giselle đã làm sai điều gì chứ?

"Tại sao cô làm vậy?"

"Em tự hỏi nếu cô ta không đụng chạm tới tôi thì tôi đánh làm gì?"

"Chị không có..." Giọng yếu ớt của Giselle vang lên sau lưng Ahn Yujin. Cô ta thực sự không hiểu cô muốn làm gì. Cô ta cứ tưởng Karina cứu mình là vì đã nhìn thấu kế hoạch, nhưng cớ gì lại đột nhiên tát cô ta?

Đau quá mẹ ơi!

"Giselle nói không có!"

"Tôi nói cô ta có!"

"Mặc kệ có hay không, cô có quyền gì mà đánh người vô cớ như thế?"

Thật là lắm lời!

"Bà đây thích, lý do này đủ chưa? Còn lải nhải nữa thì có tin bà đánh luôn cả em không!"

Yu Jimin mất kiên nhẫn nhíu mày.

Giselle đang giả vờ yếu đuối sau lưng Ahn Yujin nghe xong thì tức thì ngẩng đầu lên khó tin.

Đừng nói là cô ta, Ahn Yujin đã bị Yu Jimin đánh một trận cũng khó tin không kém.

Trong thời gian dưỡng thương, em đã không ít lần nhớ lại Karina trước đây, cô gái nhỏ nhắn gầy gò, yếu đuối và thích đi theo sau mình đó.

Nhớ tới mức chẳng thèm trả lời tin nhắn của Giselle.

Em nhớ rất rõ hồi cấp ba, có một lần thấy Karina mặc đồng phục trắng xem rộng thùng thình ngoan ngoãn giúp mình làm bài tập, em bỗng nổi hứng muốn rủ cô đi chơi, Karina lúc đó lập tức đồng ý với vẻ mặt vui mừng, sau đó em vì chuyện gia đình nên không đi được.

Ngày hôm sau khi đi ngang qua chỗ ấy, em bất ngờ phát hiện Karina đã đợi mình cả đêm. Phải biết rằng đó là một đêm mưa bão, ở đó lại chẳng có nơi nào để trú, cũng có nghĩa là Karina đã đứng dưới mưa cả đêm để đợi em.

Hồi cấp ba cô sống cùng cậu mợ, tiền sinh hoạt hàng tháng đều do cô tự đi làm thêm kiếm. Vậy mà sinh nhật em, cô vẫn dùng số tiền mà mình dành dụm được mua cho em một chiếc đồng hồ...

Mấy việc như thế quá quá nhiều.

Nhiều đến mức Ahn Yujin nhớ lại còn có hơi nghi ngờ trên đời này thật sự có cô gái ngốc nghếch như vậy à?

Nhưng chiếc đồng hồ đó vẫn còn nằm trong vali của em, nó chứng minh rõ ràng cô gái ngốc nghếch đó từng tồn tại.

Vì vậy chuyện lần trước chắn chắn là một sự cố. Karina thích em như vậy, chắc chắn lần trước gặp phải chuyện gì đó mới có hành động mất lý trí như thế. Hôm nay trước đám đông, không thể nào cô lại đánh em.

Chắc chắn là không!

Nghĩ xong, Ahn Yujin cứng đầu cứng cổ đứng ra: "Được, cô đánh đi, cô đánh tôi đi!"

Em không tin Karina có thể ra tay lần nữa.

Yu Jimin: "..."

"..."

Hai phút sau..

"Ôi Yujin!"

Giselle ôm lấy Ahn Yujin đang nằm dưới đất kêu la đau đớn.

Yu Jimin đúng lúc thu nắm đấm về.

"Ờ thì Giselle cô cũng nghe rồi đó, chính cô ta bảo tôi đánh nên tôi mới đánh thôi!"

"Nói thật, cả đời này tôi chưa từng nghe kiểu yêu cầu như này."

Yu Jimin: Mở mang tầm mắt.jpg

——

Chị đại thời tận thế vênh mặt: Mày thách ai?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro