Chương 4: Thằng Hề
—–
Đợi Yu Jimin bưng hai khay đầy ắp thức ăn tìm bừa một chỗ ngồi xuống, thì bình luận trong livestream của blogger ẩm thực Min Jung đã sớm bị lấp đầy bởi hàng loạt dấu chấm hỏi.
Một lúc lâu sau, trên bình luận mới xuất hiện một câu: [Phải chăng đây là bản thể của tiên nữ là Thao Thiết?]
[Thao Thiết... tiên nữ?]
[Thao Thiết là nữ à?]
[Không không không, quý vị hiểu lầm rồi. Nhìn khẩu phần này là biết không phải một người ăn mà! Tiên nữ tốt bụng, chắc chắn là lấy phần cho bạn bè nữa. Ngần này đồ ăn, tui là nam sinh trung học học thể thao còn chẳng ăn hết được, tiên nữ sao có thể...]
Yu Jimin gắp một miếng chân giò và bắt đầu ăn, chẳng có chút ý định chờ đợi cái gọi là "bạn bè".
Bình luận: ...
Cảnh tượng tiếp theo giống như những video mukbang của các vlogger lớn được cắt ghép và tua nhanh mà họ thường xem.
Cô gái ăn từng miếng, từng miếng, lại từng miếng.
Tướng ăn của Yu Jimin rất đẹp. Hay nói đúng hơn là với gương mặt tiên khí phơi phới như vậy, dù ăn gì cũng không thể xấu được, cho dù là đang gặm chân giò.
Trong khi Min Jung và fan của cô ấy đều đang trợn mắt há mồm nhìn Yu Jimin ăn.
Thì trong thư viện cách không xa căn tin số 3, ở vị trí gần cửa sổ có một đôi bách hợp tương xứng cả về ngoại hình, cử chỉ lẫn phong cách đều vô cùng xứng đôi ngồi đối diện nhau.
Ánh dương còn sót lại quấn quýt rơi trên người họ, như phủ cho bọn họ một lớp bộ lọc ánh sáng mềm mại.
Xung quanh đầy những ánh nhìn ngưỡng mộ, mê đắm hướng về phía họ. Cả hai dường như đã quá quen với sự chú ý như vậy, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Em gái nhỏ hơn đang đọc sách, cô gái thì im lặng lướt điện thoại.
"Ôi...!"
Bỗng nhiên, cô gái phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Trong tích tắc, không chỉ em gái ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn, mà cả những bạn học xung quanh cũng đưa ánh nhìn ngạc nhiên về phía cô gái.
Nhận thấy điều này, cô gái trước tiên cười xin lỗi với những bạn học khác bị mình làm quấy nhiễu, sau đó mới nhìn em gái ở đối diện.
"Sao vậy Giselle?"
Em gái hạ thấp giọng hỏi trước.
Nghe thấy câu hỏi, cô gái vừa nãy còn đầy vẻ kinh ngạc bỗng lộ vẻ khó xử sau khi đối mặt với em gái.
Cô do dự một lúc, rồi như thể đã hạ quyết tâm, vừa kéo tay em gái đi ra ngoài vừa hạ thấp giọng: "Yujin, em đi theo chị..."
Đúng vậy, hai người này không phải ai khác mà chính là nữ chính số 2 và nữ phụ trong cuốn sách "Ngàn dặm ngân hà" — Ahn Yujin và Giselle.
Lúc này, Giselle đứng ở cầu thang, cân nhắc một lúc rồi nói ra tin tức vừa xem được trên diễn đàn Cây Thường Xuân của trường cho bạn gái mình biết.
"Thực ra, chị cũng vừa thấy người ta tiết lộ mới biết tối nay Somi định tỏ tình với Karina..."
Trong lúc nói chuyện, Giselle luôn chú ý tới sự thay đổi trên gương mặt bạn gái mình. Khi thấy em gái vô thức nhíu mày, trái tim cô chợt chùng xuống, song trên mặt vẫn không để lộ bất cứ điều gì.
Cô biết ngay mà, địa vị của Karina trong lòng Ahn Yujin không bình thường. Cơ mà dù không bình thường thì có ích gì, cuối cùng em vẫn trở thành bạn gái của cô thôi.
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng trên mặt cô gái lại hiện lên vẻ ngạc nhiên và bối rối.
"Yujin, em cũng rất kinh ngạc đúng không? Chị cũng chẳng biết hai người họ làm sao mà đến với nhau được? Rõ ràng trước đó gặp nhau chẳng qua là cùng ăn với tụi mình một bữa. Hay là lúc đấy họ đã lén lút trao đổi thông tin liên lạc rồi nhỉ? Nếu thật sự như vậy, Karina chơi vậy là không được rồi. Lén hẹn hò mà chẳng nói cho bạn thân là chị biết, cậu ấy chắc cũng chẳng nói với em đâu đúng không?"
Giselle ra vẻ tức giận trách móc Karina vài câu.
Lúc này, cô phát hiện Ahn Yujin càng nhíu mày chặt hơn.
Thấy thế, Giselle kéo tay áo Ahn Yujin, trên mặt mang nụ cười dò hỏi: "Sao vậy Yujin? Nhìn em có vẻ khó chịu thế? Có phải em thấy Somi trông có vẻ hư hỏng, hơi lươn lẹo không? Yên tâm đi, nếu họ thật sự đến với nhau, người khác chị chẳng dám đảm bảo, nhưng nếu Jeon Somi đối xử tệ với Karina, chị nhất định sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta!"
Nghe bạn gái nói vậy, có lẽ Ahn Yujin cũng cảm thấy sự mất hứng bất chợt của mình đến quá vô lý. Lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, em đưa tay cưng nựng véo nhẹ chóp mũi Giselle.
"Chị lo lắng làm gì, Karina đã là người trưởng thành. Cô ấy muốn hẹn hò với ai, chúng ta chỉ là bạn, làm sao ngăn cản được quyết định của cô ấy?"
Khóe miệng em gái hơi nhếch lên, nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng như tuyết xuân tan chảy dưới ánh nắng.
Trong mắt Giselle lóe lên vẻ mê đắm.
Thực ra, dù Ahn Yujin không có người cha giàu nhất thành phố, chỉ riêng gương mặt này cũng đủ khiến cô mê mẩn...
Không, thôi được rồi, nếu chẳng có ba Ahn thì ngay từ đầu Ahn Yujin đã không nằm trong sự lựa chọn của cô chứ đừng nói đến việc trở thành bạn gái.
Lý trí của Giselle nhanh chóng trở lại, tay đan tay với Ahn Yujin, thân mật nắm chặt tay em.
"Vậy tụi mình có nên đến nơi tỏ tình xem thử không? Dù sao cả hai bên đều là bạn của tụi mình, trong dịp quan trọng như vậy làm sao có thể thiếu mình được, đúng không?"
Theo như sự hiểu biết của cô về cái đồ hèn nhát Karina kia. Chỉ khi bị Ahn Yujin tận mắt nhìn thấy cô ta và em gái khác mập mờ với nhau, cô ta mới vì tự ti mà dứt khoát từ bỏ những tình cảm thầm kín trong lòng, và mãi mãi không có cơ hội tiến xa hơn với Ahn Yujin.
Cô ghét những thứ thuộc về mình bị người khác ngấp nghé.
Dù cho ban đầu, những thứ này là cô dùng một xíu thủ đoạn để cướp từ tay đối phương.
Giselle cười dịu dàng.
Nghe vậy, Ahn Yujin suy nghĩ một lúc, sau đó buông tay: "Được, vậy em quay lại thu dọn đồ đạc của tụi mình, chị đợi ở đây nhé."
"Ừm!"
Giselle cười rạng rỡ gật đầu, đứng yên nhìn Ahn Yujin đi về hướng thư viện.
Khi bóng dáng em hoàn toàn biến mất sau cảnh cửa, cô mới quay đầu nhìn vào tấm kính vòi nước chữa cháy bên cạnh. Trên đó đang phản chiếu nụ cười của cô.
Nhìn vào tấm kính, cô điều chỉnh lại độ cong của khóe miệng.
Hình như nhếch hơi quá cao, trông hơi giả, lần sau như thế này sẽ hoàn hảo nhất.
Cô gái nở một nụ cười ngọt ngào và chuẩn mực trước tấm kính vòi nước chữa cháy.
*
Chỉ sau 15′, màn trình diễn ẩm thực đáng kinh ngạc của Yu Jimin đã đến hồi kết. Cô vẫn muốn ăn thêm nhưng cơ thể này có giới hạn, nên đành phải bỏ cuộc.
Qua camera điện thoại, người ta thấy đĩa sau khi ăn xong của tiên nữ như vừa được rửa qua nước vậy. Ngay cả món sầu riêng hầm trứng siêu cấp kinh dị cũng không ngoại lệ.
Thoáng chốc, tất cả cư dân mạng trong phòng livestream đều sinh ra sự kính trọng từ tận đáy lòng đối với vị đại nhân không biết tên này.
Tiên nữ chính là tiên nữ, ngay cả việc ăn uống cũng phóng khoáng và khác biệt như thế.
Thấy tiên nữ đã ăn xong và dọn dẹp đĩa định đi, đám cư dân mạng vội vàng thúc giục blogger ẩm thực Min Jung chạy lên làm thân với chị tiên nữ.
Thấy bình luận, Min Jung nhanh chóng chạy về phía Yu Jimin.
Nào ngờ trong một phút bất cẩn khi gần xuống cầu thang, cô ấy đã giẫm phải vết dầu trên sàn.
"A!"
Cô gái hét lên một tiếng theo phản xạ, mắt thấy mình sắp ngã sấp mặt xuống cầu thang, thậm chí điện thoại cũng bay ra khỏi tay.
Lúc này trong phòng livestream cũng nhanh chóng lướt qua hàng loạt chữ "cẩn thận", một số fan trung thành còn chẳng dám nhìn. Dẫu sao cũng là cầu thang cao 1 mét, ngã xuống không bị thương mới là lạ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay trắng nõn mảnh mai đã kịp thời ôm lấy eo của Min Jung đang sắp ngã, một tay kéo trở về.
Sau đó xoay một vòng, tay còn lại nhân cơ hội bắt lấy chiếc điện thoại đang bay của Min Jung.
Cả quá trình diễn ra một mạch, đừng nói là khán giả trong phòng livestream đã chứng kiến toàn bộ, ngay cả những sinh viên Học viện Điện ảnh đi ngang qua cũng nhìn đến ngây người.
Cơn đau trong dự kiến không ập đến, Park Min Jung theo bản năng mở mắt ra, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt trong veo.
"Em không sao chứ?"
Yu Jimin đỡ cô ấy đứng thẳng lại, đồng thời đưa điện thoại qua.
Trong phòng livestream hiện tại đang phát sóng trực tiếp. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, màn hình phút chốc đã bùng nổ bình luận.
[Aaaa, chị ơi giết em đi!]
[Mẹ ơi, lần này con thực sự đã yêu rồi!]
[Huhuhu, hy vọng chị đừng quá cứng nhắc về giới tính!]
[Chị tiên nữ là sinh viên Học viện Điện ảnh à? Có nghĩ đến chuyện ra mắt không? Có tham gia tuyển chọn không? Nếu tham gia, em nhất định sẽ pick chị aaaa!]
[Chủ phòng, chủ phòng, chủ phòng Min Jung ơi? Xong phim, các cậu nhìn ánh mắt của chủ phòng kìa, người ta đã đắm chìm rồi...]
[Chủ phòng à, cậu là cô gái thẳng băng mà, sao lại đỏ mặt như được ngâm trong ấm nước sôi thế này!]
Park Min Jung cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như bây giờ. Trước đây, cô ấy chắc chắn mình là gái thẳng, nhưng bây giờ thì không chắc nữa rồi.
Aaaaa, nhìn gần còn đẹp hơn nữa.
Trước đây cô ấy biết hoa khôi của Học viện Điện ảnh Seoul là Giselle. Mà giờ nhìn lại, có lẽ mắt của tất cả mọi người đã bỏ phiếu cho Giselle mù cả rồi, tiên nữ xinh đẹp thế này mà họ lại không chọn.
Thấy trong mắt Yu Jimin hiện lên vẻ nghi hoặc, Park Min Jung lập tức đứng thẳng người, má ửng đỏ: "Em không sao, chị ơi... chị thật xinh đẹp..."
"Hả?"
Yu Jimin sửng sốt một lúc, giọng vang vang hỏi lại.
"Không, em... em không có ý đó. Em muốn nói cảm ơn chị đã cứu em, và... và cái này cũng tặng chị luôn!"
Trong lúc hốt hoảng, Park Min Jung lúng túng móc ra một chai nước từ túi vải đeo bên người, vẻ mặt hết sức ngượng nghịu.
Cô ấy cũng chẳng hiểu sao mình lại thốt ra những lời trong lòng huhu. Tất cả là tại nhan sắc của mỹ nhân quá dữ dội khiến cô ấy nói năng lung tung!
Nghe vậy, Yu Jimin đưa tay nhận lấy chai nước, lắc lắc: "Cảm ơn, nếu em không sao thì chị đi trước đây, lần sau đi đường cẩn thận nhé!"
Yu Jimin vừa nói vừa vỗ vai cô ấy, rồi đi về hướng ký túc xá.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, miệng Park Min Jung vẫn lẩm bẩm: "Chị ấy dịu dàng quá, còn dặn mình lần sau cẩn thận nữa..."
Lúc này, cư dân mạng trong phòng livestream đang điên cuồng thúc giục Park Min Jung đi hỏi tên Yu Jimin, nghe ngóng thông tin của cô. Chỉ tiếc tất cả bình luận đều bị cô ấy phớt lờ.
Không còn cách nào khác, màn hình bắt đầu tràn ngập bình luận.
[Xong rồi, cô gái thật ngoan, nói cong là cong luôn!]
Yu Jimin nào biết rằng việc tiện tay giúp đỡ theo thói quen cô mang từ thế giới tận thế cũng có thể thu hút được một fan girl. Trên đường về ký túc xá, cô phát hiện có rất nhiều người liên tục chạy về hướng ký túc xá nữ.
Với sự tò mò, cô kéo một bạn học đang đi qua với vẻ mặt hào hứng để hỏi. Sau đó mới biết tối nay có người tỏ tình dưới ký túc xá.
Mặc dù ở thế giới trước Yu Jimin là FA, nhưng điều đó chẳng ngăn được sự hứng thú của cô với loại tình yêu ngây thơ, mãnh liệt thời học đường mà đã hơn chục năm chưa được chứng kiến.
Bản tính thích góp vui của loài người ngấm trong xương tủy đã giục Yu Jimin hào hứng chen lấn tới, ngay cả chai nước đã uống hết trên tay cũng không kịp vứt.
Khi đến nơi, trời ơi.
Mọi người hóng hớt dữ vậy!
Chưa bắt đầu tỏ tình mà đã vây quanh ba lớp trong, ba lớp ngoài rồi.
Cảnh tượng hoành tráng thế này, nếu không có bệnh cuồng xã hội trên người thì ai mà dám tỏ tình chứ.
Yu Jimin càng thêm hứng thú, vội vàng chạy theo các bạn học khác nhiệt tình hóng chuyện chen lên phía trước. Vừa mới chen đến tận trong cùng đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hò reo.
Yu Jimin cũng hò reo theo, chợt cảm thấy những âm thanh hào hứng của tuổi trẻ khiến mình như có cảm giác được sống lại.
Trên mặt không kìm được nở một nụ cười tươi.
Do tâm lý thích hóng hớt chẳng ngại chuyện to, cũng có thể là muốn tăng tí không khí cho màn tỏ tình này, Yu Jimin trực tiếp giơ ngón út tay phải lên, lưu manh huýt sáo.
Một tiếng "tuýt" vang lên lanh lảnh, rất nhanh những người xung quanh đã lần theo tiếng động nhìn về phía cô.
Khi nhìn thấy nụ cười chói lọi trên mặt Yu Jimin, ai nấy cũng đều sững sờ.
Lúc này Yu Jimin chưa nhận ra sự thay đổi của tình hình, vẫn vui cười như cũ.
Cho đến khi đám đông bỗng nhiên tách ra, một em gái tóc đỏ mặc áo sơ mi trắng trông khá bảnh bao, tay cầm một bó tường vi hồng phấn đi thẳng tới trước mặt cô, ánh mắt đắm đuối, quỳ một gối xuống đất.
Yu Jimin: ?
"Karina, không ngờ chị cũng gấp gáp như em. Em còn chưa kịp gọi tên, chị đã chủ động xuống lầu rồi..."
Yu Jimin: ???
"Đã như vậy, Karina, em thích chị, làm bạn gái em nhé!"
Vừa nói, em gái vừa đưa bó hoa về phía trước.
Yu Jimin: ???
Không, khoan đã, giỡn gì vậy?
Yu Jimin đưa mắt nhìn vẻ nhiều chuyện bừng bừng của mọi người xung quanh, rồi nhìn em gái đang giả vờ thâm tình trước mặt. Nụ cười dần biến mất.
"..."
Vãi cứt, thì ra thằng hề chính là bà đây!
—–
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro