Chương 1: Lời thì thầm trong đêm trăng
Không ai nhớ rõ đêm đó bắt đầu như thế nào. Chỉ biết rằng mặt trăng – lẽ ra phải tròn vằng vặc trong lễ hội Kỳ Trăng Vàng – lại hiện ra khuyết tật, nửa sáng nửa tối, như con mắt của một sinh linh vĩnh cửu đang trừng trừng nhìn xuống nhân gian. Mây trôi ngược, gió đổ về từ phương bắc, kéo theo mùi tro âm ẩm và tiếng rên rỉ mơ hồ của rừng già.
Dưới chân dãy núi Elgath, trong thung lũng sương mù mang tên Ethari, làng Mýrias nằm co ro như một vết xước nhỏ trên bản đồ vương quốc. Nơi đó không ai sống nổi quá ba mùa đông nếu không có sự bảo hộ của các thần. Vậy mà đêm ấy, một người đàn bà lại sinh con – giữa lúc trời đất như đang đổi trục.
Nàng tên là Lysea, một góa phụ trẻ từng sống bằng nghề hái thảo mộc và giải mộng cho dân làng. Chồng nàng, người thợ gốm không tên trong bất kỳ biên niên sử nào, đã chết dưới thác Dran khi cố gắng cứu một đứa trẻ bị cuốn trôi. Từ đó, Lysea sống lặng lẽ trong căn chòi gỗ sát rừng, nơi mọc lên một cây nguyệt cầm cổ thụ – giống cây chỉ nở hoa khi sinh ra một linh hồn được thần chạm đến.
Trong căn chòi rợp bóng trăng, Lysea quằn quại giữa cơn đau đẻ kéo dài hơn mười hai canh giờ. Không ai đến giúp. Dân làng sợ — không phải vì nàng, mà vì cái khí trời kỳ dị đang vây quanh ngôi nhà gỗ. Người ta thì thầm: “Có thứ gì đó đang sinh ra, nhưng không phải người thường.”
Đúng giờ giao canh, khi mặt trăng nằm thẳng trên đỉnh đầu, đứa trẻ cất tiếng chào đời. Nhưng không ai nghe thấy tiếng khóc. Thay vào đó, có tiếng “rắc” như đá nứt, và một tia sét đánh thẳng vào bệ đá thờ bỏ hoang gần biên làng – nơi từ lâu người ta không dám lại gần vì tin rằng thần xưa vẫn ngủ dưới đó.
Bầu trời chuyển sang màu xanh đen kỳ lạ. Lũ quạ bay lên từ rừng, xoáy tròn phía trên mái nhà Lysea như bị hút vào một lực không tên. Dưới ánh trăng hắt qua khe cửa, đứa bé mở mắt – đôi mắt không mang màu đen hay nâu như loài người, mà là thứ ánh bạc lạnh lẽo như lưỡi dao nguyệt thạch.
Lysea, kiệt sức và gần như mê đi, cảm thấy như có ai đó đang đứng phía sau mình. Không hình, không tiếng động, nhưng sự hiện diện ấy mạnh mẽ đến mức không khí đặc quánh lại. Rồi nàng nghe thấy — không phải bằng tai, mà bằng toàn thân thể:
“Đứa trẻ này không thuộc về nơi đây. Nhưng nó sẽ là tiếng vọng cuối cùng của thần, trước khi loài người lãng quên ngôn ngữ thiêng.”
Lysea không thể hiểu hết ý nghĩa của lời thì thầm đó. Nhưng nàng biết: đứa trẻ này, con gái của nàng, sẽ không bao giờ có một đời bình thường.
Nàng đặt tên con là Theona — nghĩa là Người Nghe Được Ý Trời trong cổ ngữ Xelys, thứ ngôn ngữ chỉ còn tồn tại trong các bia đá rêu phong ở đền Lyriath.
Theona lớn lên như một nhánh cây non trong khu rừng linh thiêng – lặng lẽ, khó đoán, và đầy huyền ý. Dù mới vài tuổi, nàng đã biết cách phân biệt cây cỏ bằng mùi gió, đoán được cơn mưa nhờ tiếng vỗ của cành lá. Có lần, khi trời còn chưa kịp nổi gió, nàng đã đứng trước nhà cụ bà Rhemi và thì thầm:
“Bà đừng ra sông hôm nay. Con nước sẽ kéo bà đi.”
Rhemi, nửa tin nửa ngờ, ở nhà nấu bánh mật. Trưa hôm đó, cây cầu gỗ nối làng với bến nước bị cuốn đi bởi lũ bất ngờ – thứ lẽ ra không bao giờ xuất hiện vào mùa hè.
Càng lớn, những điều Theona “nghe thấy” càng kỳ lạ. Nàng không chỉ đoán được tai ương. Nàng mơ những giấc mơ trùng với chuyện sẽ xảy ra. Nàng viết những ký tự lạ trên đất, và khi già làng Epan nhìn thấy, ông tái mặt:
“Đây là ký tự cổ của thần Ásion. Thứ chữ này… chỉ có trong Kinh Đá.”
Người làng bắt đầu mang quà đến đặt trước cửa nhà Lysea: trứng gà mới đẻ, bánh dẻo rừng, hạt sen đỏ. Họ không nói ra lý do – nhưng ai cũng mong rằng cô bé sẽ không “thấy” điều gì xấu về mình. Mỗi lần Theona liếc qua ai đó, người ấy như lạnh sống lưng. Không phải vì ánh nhìn dữ dội, mà vì nàng nhìn thấy những gì họ giấu trong lòng.
Tuy vậy, không phải ai cũng yêu quý nàng.
Có người gọi nàng là “đứa bị thần nhập”, có kẻ nói nàng là “quỷ cái được sinh ra trong đêm trăng xấu”. Trẻ con cùng tuổi thì tránh né, có đứa còn liệng đá lên mái nhà nàng vào ban đêm. Nhưng Theona chưa bao giờ khóc. Dường như nàng không để tâm – hoặc đơn giản là đã quá quen với việc mình khác biệt.
Một lần, khi nàng chín tuổi, dân làng không thể tìm thấy con của thợ rèn đang chơi trong rừng. Gần nửa ngày tìm kiếm, người ta gần như tuyệt vọng thì thấy Theona đang ngồi trên đá, mắt nhắm, tay đặt lên mặt đất. Mười phút sau, nàng mở mắt và chỉ về phía một gốc cây cụt gần suối Đỏ.
Đứa bé nằm ở đó – kiệt sức nhưng sống sót.
Câu chuyện lan xa hơn làng Mýrias. Các thương nhân bắt đầu hỏi về “cô bé tiên tri”, và một thầy tu từ đền Xylian đã bí mật đến tận nơi. Nhưng hắn chỉ đứng từ xa quan sát, không nói một lời. Sau đó, hắn gửi một mảnh giấy da về thủ phủ Rhadion với nội dung:
“Đứa bé được sinh vào đêm Trăng Hở mang dấu ấn của Lời Cuối. Nếu đúng, nàng sẽ là người cuối cùng có thể nghe thần nói.”
Dân làng không ai biết điều đó. Chỉ có Lysea – người mẹ từng nghe lời thì thầm trong khoảnh khắc sinh nở – cảm nhận được tai ương đang tiến đến. Nàng khẽ dặn con gái trong một đêm mưa:
“Nếu một ngày nào đó con nghe thấy giọng nói không phải từ người, con đừng trả lời. Chỉ lắng nghe thôi.”
Theona không nói gì. Nhưng đôi mắt nàng – ánh bạc mờ như sương phủ đá lạnh – đã nhìn về phía xa xăm, nơi đường chân trời cắt ngang rặng Elgath. Như thể nàng đã nghe thấy điều đó… từ rất lâu rồi.
Năm Theona mười hai tuổi, đúng vào đêm Trăng Hở – đêm sinh nhật định mệnh – thung lũng Ethari lần đầu tiên có kỵ mã lạ từ phía đông đến. Họ mặc áo choàng lụa đen thêu biểu tượng lửa trắng, dẫn đầu bởi một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ đá obsidian.
Đó là Thầy Thắp Lửa Vireon từ Đền Lyriath – nơi được tin là nơi thần Ásion đã từng để lại lời cuối cùng cho loài người.
Ông đến làng Mýrias trong lúc trời đổ mưa lạnh như băng. Dân làng tụ tập giữa quảng trường, ánh mắt đầy bất an khi thấy biểu tượng thiêng của đền được mang ra khỏi chốn linh địa – điều chưa từng xảy ra trong nửa thế kỷ.
Vireon không dài dòng. Ông đi thẳng tới nhà Lysea, quỳ một gối trước Theona – lúc đó vẫn còn đang đứng sau cửa với chiếc áo choàng cũ – và nói:
“Ngươi đã được thần chọn. Giọng nói ngươi nghe không phải là ảo giác. Đó là Lời Sống Cuối Cùng. Hãy về đền, trở thành Người Giữ Lửa, người cuối cùng có thể truyền đạt ý chỉ của Ásion.”
Nhưng ngay lúc ấy, một người đàn ông già – Epan, già làng – bước tới, ngăn ông lại. “Theona là con gái của đất Mýrias. Nếu ông đưa nàng đi, ai sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi điềm dữ? Ai sẽ ngăn lũ, chữa bệnh, soi đường cho linh hồn chết?”
Lời ông khiến dân làng ồ lên. Những tiếng thì thầm biến thành sóng cãi vã.
Một phụ nữ hét lớn:
“Cô ta là của làng này. Nếu không phải thần gửi đến, thì chính là để trừng phạt!”
Một thanh niên khác ném viên đá xuống đất:
“Đã có lúc gia đình tôi bị nàng nguyền. Mẹ tôi mất sau khi nàng nhìn bà lần cuối!”
Lysea ôm con vào lòng, mắt long lên vì giận dữ. “Nó là con tôi! Các người từng quỳ gối xin nó đoán mộng, giờ lại muốn giữ nó như vật cúng tế?!”
Theona lặng im. Mắt nàng nhìn thẳng vào ngọn lửa được thắp giữa quảng trường – thứ lửa không tắt dù mưa đang đổ như trút. Giọng nàng vang lên, lạnh lùng:
“Ta không phải công cụ. Không của đền, cũng không của làng.”
Mọi người sững sờ. Lời nói của một đứa trẻ mười hai tuổi mang trọng lượng của một nhà tiên tri. Nàng quay sang Vireon:
“Nếu ta đi, ta sẽ đi vì muốn nghe rõ hơn tiếng gọi kia – chứ không vì thần nào sai khiến.”
Vireon gật đầu. “Và đó là lý do ngươi được chọn.”
Trong mưa, Theona bước lên cỗ xe phủ lụa trắng. Dân làng im lặng nhìn theo, có người rơi nước mắt, có kẻ quay mặt đi. Lysea chỉ đứng lặng, không ngăn, không níu. Nàng biết – ngăn làm sao được số phận?
Khi xe lăn bánh rời khỏi ranh làng, trời đột ngột dừng mưa. Từ đâu đó, tiếng quạ kêu vang, như một dấu hiệu rằng thần đã nghe… và chấp nhận.
Đoàn xe tiến sâu vào rừng Elyran, nơi cây mọc chằng chịt như mê cung sống. Màn sương dày đặc khiến người đi trước chỉ thấy lưng kẻ dẫn đầu. Vireon ngồi lặng trong xe đầu, mắt nhắm, tay giữ chặt tràng hạt đá đỏ – một tàn tích còn sót lại từ Kỷ Nguyên Thứ Sáu.
Bỗng nhiên, ngựa trước giật lùi, hí lên hoảng loạn. Không gian xung quanh lạnh hẳn đi – lạnh không phải của gió, mà của linh hồn bị hút khỏi cơ thể.
Một thực thể bước ra từ giữa sương. Không có hình thể rõ ràng – chỉ là một đám khói đen đặc, xoáy chuyển như vòi rồng, và trong đó là hai con mắt cháy âm u màu hổ phách.
Vireon lập tức nhận ra:
“Là Wraith Rhaegon… Kẻ lạc hồn của rừng thiêng.”
Wraith từng là linh hồn của một pháp sư thời Kỷ Tăm Tối, bị thiêu sống vì phản bội giao ước với thần lửa cổ đại. Nhưng hận thù khiến hắn không siêu thoát, và qua hàng thế kỷ, trở thành cơn ác mộng không ai dám gọi tên.
Ba người giữ lửa lập kết giới, nhưng Wraith chỉ vung một nhánh khói — kết giới vỡ vụn như gương nứt. Một trong họ hét lên, tay cháy đen từ bên trong, rơi gục.
Theona bước xuống xe khi lửa soi lên khuôn mặt nàng, không sợ hãi. Nàng nghe thấy tiếng thì thầm trong tim – giọng nói từng xuất hiện trong giấc mơ:
“Hắn là lửa bị phản bội. Con là ngọn lửa chưa ai điều khiển.”
Vireon lao đến, giữ nàng lại, nhưng bị đẩy bật ra như thể một sức mạnh vô hình vừa bảo vệ nàng. Theona nhắm mắt, đưa tay chạm vào đất.
Từ đầu ngón tay nàng, một vết nứt nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng-xám, chậm rãi lan rộng, rồi bùng lên như cơn bão lửa cổ đại. Ngọn lửa không đỏ – nó trong suốt, lạnh như sương đá nhưng thiêu đốt tận linh hồn.
Wraith rú lên, cuốn mình thành khối xoáy rít cao hàng chục mét, cố gắng thoát thân. Nhưng Theona không nói gì – chỉ đưa tay lên trời, và ngọn lửa vút lên như cột trụ trời, đâm xuyên xoáy hắc ám, khiến không gian rúng động.
Chỉ trong một nhịp tim, Wraith bị xé tan, tro bụi rơi xuống đất như bụi vàng… rồi lặng lẽ tan biến.
Người giữ lửa còn lại quỳ sụp. Vireon bước tới, mắt mở to như nhìn thấy một thần tích sống. Ông cất giọng trầm:“Thần Ásion đã nói: ‘Người ta chọn là ngọn lửa không chấp nhận cầm tù.’ Nay ta tin… là ngươi.”Theona nhìn ngọn lửa dần tắt giữa rừng, tay nàng còn run, nhưng ánh mắt không hề sợ hãi.
Nàng nói khẽ, như nói với chính mình:“Nếu lửa này là của ta… thì sẽ không ai dùng nó thay ta.”Đêm ấy, rừng Elyran lặng thinh. Đoàn xe không ai nói một lời. Nhưng trong mắt họ, Theona không còn là đứa trẻ được chọn. Nàng là điều mà thần linh cũng không dám sai khiến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro