Nơi Ánh Lửa Chưa Chạm Tới - Phần I

Miên bắt đầu viết vào một buổi sáng mùa đông. Không phải vì cô có điều gì để kể. Cũng không phải vì cô muốn được thấu hiểu. Mà vì sau bao ngày đêm im lặng, cô thấy một khoảng trống nào đó đang âm thầm lớn dần trong mình — không ồn ào, không báo hiệu, chỉ là sự vắng mặt cứ dày lên như lớp sương lạnh giữa những hành lang dài của viện dưỡng lão.

Cô đã từng tin rằng mình không cần cảm xúc để sống. Cảm xúc là thứ xa xỉ, phiền toái, và đầy rối ren. Từ sau "sự kiện thiên sứ", Miên dường như trở nên trơ lì hơn cả những người xung quanh. Khi mọi người khóc vì xúc cảm đột nhiên trở lại hoặc hoảng loạn vì những cảm giác lạ tràn đến, cô chỉ quan sát như người ngoài, không hiểu, không chia sẻ. Trong thế giới mà những luồng ánh sáng đánh thức ký ức, cảm xúc, tình yêu... cô là một chấm lặng, không bị chạm tới. Và cô nghĩ mình đã quen với điều đó.

Nhưng cái chết của cụ Tâm đã thay đổi điều gì đó.

Cụ Tâm không đặc biệt hơn những người khác trong viện, nhưng ông có thói quen kể chuyện mỗi đêm. Dù là chuyện thật hay bịa, Miên không rõ. Cô chỉ ngồi đó, yên lặng nghe. Những câu chuyện không gợi trong cô cảm xúc rõ rệt — không buồn, không vui, không giận dữ. Chúng trôi qua như gió luồn qua những khung cửa mở. Nhưng rồi, sau khi ông mất, cô nhận ra mình đã tiếp tục nhớ chúng, nhớ cả cách ông ngắt nhịp, cách ông khẽ nghiêng người, và cả lúc ông trầm ngâm, không kể nữa.

Trong lúc dọn dẹp, Miên tìm thấy một cuốn zine cũ của cụ Tâm. Không đề tên, không ghi chú, chỉ có những dòng chữ viết tay và vài mẩu cắt dán lộn xộn.

Ban đầu, cô đọc nó như thể đang kiểm tra một di vật: ánh mắt lướt qua từng dòng chữ với sự bình tĩnh lạnh lẽo. Nhưng càng đọc, càng thấy trong lòng xuất hiện một thứ gì đó không tên. Không phải xúc động – mà là một dạng chao nghiêng. Cô cảm thấy bản thân giống như một ly nước đầy, đang khẽ rung dưới tác động rất nhẹ từ bên ngoài – không đủ để tràn, nhưng cũng không thể đứng yên.

Từ sự rung nhẹ ấy, một buổi sáng, cô ngồi xuống và viết.

Không vì muốn cứu rỗi điều gì. Không vì mong ai đó hiểu. Chỉ là, lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy sự hiện diện của một điều gì đó trong lòng mình, dù rất mỏng, rất nhỏ – như một ánh lửa vừa chạm mép bóng tối.

Miên bắt đầu viết vào một buổi sáng mùa đông, khi ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ phòng trực, hắt lên sàn gạch cũ những mảng sáng nhợt nhạt. Trời không quá lạnh, nhưng yên ắng một cách khác thường. Cô ngồi ở bàn gỗ cạnh cửa sổ – chiếc bàn vốn chỉ dùng để ghi lại danh sách thuốc và giờ tiêm, nay đặt thêm một tập giấy nhỏ và cây bút máy cũ đã khô mực từ lâu. Cô rót ít nước ấm, nhúng nhẹ ngòi bút, và viết thử. Những dòng đầu tiên chảy ra chậm rãi, méo mó, mực nhòe thành vệt.

Miên không gọi đó là “viết zine” – cô thậm chí không nghĩ gì rõ ràng. Chỉ là, trong nhiều đêm trực liền kề, sau sự ra đi của cụ Tâm, cô thấy mình nhớ tiếng kể chuyện khản đặc nhưng trầm ấm của ông. Nhớ cách ông vừa cười vừa nhắm mắt, miêu tả lại những buổi chiều thời chiến hay khoảnh khắc nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên của vợ mình. Miên từng cho rằng mình không có cảm xúc. Rằng biến cố “thiên sứ” kia không chọn cô, cũng chẳng bỏ qua cô – đơn giản là cô đứng ngoài nó. Nhưng sau cái chết của ông, và sau khi tìm thấy tập zine cũ – bản zine An viết – thứ gì đó đã cựa mình trong cô.

Không có gì rõ ràng thức dậy trong cô. Không có nước mắt. Không có run rẩy. Chỉ là một chiều nọ, khi đi ngang hành lang dài nối giữa hai khu nhà, cô chợt dừng lại nhìn khung cửa sổ mở hé – nơi ánh sáng vàng đổ lên một chiếc xe lăn trống. Hình ảnh đó – vô nghĩa với người khác – khiến cô nghĩ về sự vắng mặt. Và về một điều chưa từng có tên: Nỗi nhớ.

Kể từ đó, cô bắt đầu viết. Không viết về cụ Tâm. Không viết về An. Mà viết về cảm giác như thể có ai đó vừa rút tay ra khỏi tay mình – dù mình không biết mình đã nắm tay họ từ lúc nào.

---

Tập zine đầu tiên của Miên không dày – chỉ khoảng mười hai trang. Giấy vàng ố, nét mực lúc đậm lúc nhạt. Không minh họa. Không tiêu đề. Cô đặt nó trong một chiếc túi giấy, rồi mang đến quán cà phê cũ nằm ở góc phố nhỏ – nơi cô từng nghe cụ Tâm kể rằng đã nhặt được một cuốn zine “rơi ra từ kệ gỗ cạnh cửa sổ”. Chủ quán là một bà cụ tóc bạc, ít nói, từng để một góc nhỏ cho người ta “để lại điều gì đó nếu thích”.

Ngày đó, Miên từng nghĩ cụ Tâm chỉ bịa chuyện như bao lần khác. Nhưng giờ đây, cô lại bước đến nơi ấy, mang theo những trang giấy vừa khô mực. Cô không nói gì, chỉ đặt nhẹ tập zine lên kệ, rồi khẽ gật đầu với bà chủ quán. Cô không quay lại nhìn lần hai.

Buổi chiều hôm đó, khi trở lại viện, cô tiếp tục công việc như thường lệ. Không có gì thay đổi. Nhưng khi đi qua phòng cụ Tâm – nay đã để trống – cô dừng lại một chút. Ánh nắng chiều hắt qua khe cửa sổ, đổ bóng lên chiếc ghế gỗ ông hay ngồi. Trên tường vẫn còn bức tranh vẽ bằng bút chì – hình một ngọn đồi và mặt trời mọc – ông từng bảo là vẽ từ ký ức. Miên chỉ đứng yên một hồi lâu.

Tối hôm ấy, cô không viết tiếp. Cô chỉ lấy tập giấy mới, viết một dòng:

“Không phải ai cũng có thể cảm nhận điều gì đó. Nhưng có lẽ, có thể nhìn thấy người khác cảm nhận, cũng là một cách để sống lại.”

Cô gấp lại, cẩn thận, và đặt bên cạnh gối. Như thể chờ một giấc mơ.

Đêm đó, Miên mơ thấy một điều lạ. Không phải là giấc mơ rõ ràng, có hình ảnh, có người — mà chỉ là cảm giác như thể cô đang đi qua một căn phòng đầy bụi. Những hạt bụi bay chầm chậm trong ánh sáng mờ nhòe, lơ lửng giữa không gian, và mỗi bước chân cô đi đều để lại một vệt dài phía sau, như một dấu tích. Không ai gọi tên cô trong giấc mơ ấy. Không có tiếng nói, không có âm thanh. Chỉ có sự tĩnh lặng lạ lùng khiến cô thấy lòng mình nặng trĩu — như thể những điều chưa từng chạm tới giờ đang âm thầm quay về, tìm đường đi xuyên qua lớp băng mỏng cô từng xây quanh mình.

Khi tỉnh dậy, Miên không nhớ rõ chi tiết nào. Nhưng cái cảm giác ấy vẫn còn nguyên — như một lớp khói không tan, cứ lẩn khuất trong ngực.

Những ngày sau đó, cô không viết tiếp ngay. Thay vào đó, cô đi bộ nhiều hơn giữa những con đường quanh viện. Có hôm cô dừng lại lâu ở sân sau, nơi có một gốc bàng già. Cô nhớ đã từng thấy cụ Tâm ngồi dưới đó, kể chuyện cho một cụ bà mù. Lúc ấy, cô chỉ đi ngang qua, không nghe rõ câu chuyện. Giờ nhớ lại, cô thấy mình muốn biết nội dung của nó, dù chỉ là một đoạn.

Cô bắt đầu lấy một cuốn sổ tay nhỏ, ghi lại những mẩu ký ức vụn vặt không có thứ tự: tiếng chuông báo cơm, mùi trà nóng pha loãng, âm thanh giày cao su lướt nhẹ qua nền gạch khi các điều dưỡng đổi ca… Mỗi chi tiết đều bình thường đến mức không ai ghi nhớ, nhưng cô thấy chúng giữ trong mình một loại nhịp điệu kỳ lạ — như thể có điều gì đó vẫn đang tiếp tục, âm thầm, bất chấp sự lãng quên của người khác.

Rồi một hôm, cô trở lại quán cà phê cũ.

Trời mưa nhẹ, đường ướt loáng nước. Quán vắng, chỉ có tiếng muỗng chạm nhẹ vào thành ly từ phía quầy. Bà chủ vẫn vậy – mái tóc bạc buộc gọn sau đầu, cử chỉ chậm rãi. Miên ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra góc phố. Cô không mang theo tập zine nào mới. Chỉ ngồi đó, uống một ly trà nóng, và nhìn kệ gỗ nhỏ nơi mình từng đặt tập đầu tiên.

Tập zine của cô không còn ở đó.

Miên không hỏi. Cô cũng không rõ mình có muốn biết ai đã lấy nó hay chưa. Nhưng trong lòng lại dậy lên một cảm giác rất nhẹ – như thể một vệt tro vừa được gió đưa đi. Không rõ sẽ bay tới đâu. Không rõ có tan biến không. Chỉ biết là nó đã từng rời khỏi tay mình, và giờ đây đang thuộc về một ai đó, hoặc một nơi nào đó khác.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy có một thứ gọi là mong đợi.

Không phải với thế giới, không phải với ai đó cụ thể. Mà với chính mình — như thể cô muốn chờ xem điều gì sẽ xảy ra nếu tiếp tục bước tới, tiếp tục ghi lại những mảnh nhỏ của đời sống đang chậm rãi hiện hình trong cô. Không cần gọi tên cảm xúc. Không cần định nghĩa. Chỉ cần tiếp tục.

---

Tối hôm đó, Miên lại ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ trong viện. Bút mực cũ đã được thay ngòi mới, nét chữ tròn trịa hơn. Cô viết tiếp, lần này không chỉ là vài dòng. Cô bắt đầu bằng một đoạn về tiếng gió len qua khe cửa vào mùa đông. Rồi đến tiếng còi xe buýt từ xa, xen lẫn giọng cười của một cụ bà thích đùa mỗi sáng. Những chi tiết nhỏ không ai để ý, nhưng cô thấy chúng kết nối với nhau, như những sợi chỉ mảnh đang dệt nên một điều gì đó lặng lẽ mà bền bỉ.

Cô không gửi tập zine thứ hai đi đâu. Cô chỉ cất nó vào hộp, đặt cạnh đầu giường. Mỗi khi trực đêm, cô lại viết thêm một chút. Không ép mình phải viết hay. Không gượng ép cảm xúc. Chỉ đơn giản là đặt xuống những thứ từng bị xem là vụn vặt.

Miên không trở thành một người sống cảm xúc mãnh liệt sau đó. Cô vẫn trầm lặng, vẫn giữ khoảng cách. Nhưng có những khoảnh khắc, khi nhìn thấy ánh nắng chạm lên tách trà ai đó đang cầm, hay khi nghe một câu chuyện dở dang của người bạn già trong viện, cô thấy lòng mình rung lên — rất khẽ. Như một ngọn lửa nhỏ sau lớp tro tàn.

Và cô tiếp tục viết. Không vì muốn thay đổi thế giới.

Mà vì có thể, ở một nơi nào đó, một ai đó sẽ nhìn thấy ánh lửa ấy – dù rất mờ – và nhận ra rằng, họ không phải là người duy nhất vẫn còn lặng lẽ sống với điều mình không thể gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro