PART 1: CÓ THỂ KHÔNG? YÊU EM? [WARNING H]
NGƯỜI HÁT TÌNH CA [Warning H]
Part 1: Có thể không? Yêu em?
Nhiều lúc tự hỏi đã lâu như vậy tại sao tôi vẫn chưa từng khóc?
Không phải
Bởi vì trong mơ đã có quá nhiều nước mắt rơi
Đôi lúc cũng muốn hỏi tại sao lại không thể gượng cười
Đúng rồi
Chỉ là con người quá nhơ bẩn để khóe môi có thể vẽ nên điều kỳ diệu ấy
Nhưng mà ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phát ra được
Có phải không? Chính là không thể cùng người kia đứng cùng một đẳng cấp mà thôi
Baekhyun cẩn thận bò trên sàn nhà lau chùi sạch sẽ, buổi sáng chủ nhân đã nói với cậu tối nay hắn muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ dành cho mấy người bạn công tác ở ngước ngoài về nước nghỉ dưỡng. Bàn tay lấm lem cát bụi quệt mạnh lên vệt mồ hôi khó chịu đang lăn dài trên trán, Baekhyun nghĩ nghĩ phải sớm hoàn thành việc nhà để có thể ra siêu thị mua nguyên liệu chuẩn bị cho tối nay. Bởi vì lúc sáng chủ nhân luôn luôn lạnh lùng rất hiếm khi tỏ ra thái độ đột nhiên cao hứng trước mặt cậu, nên không thể để người kia mười mấy tiếng đồng hồ nữa lại mất mặt với bạn bè thân thiết của mình.
Lại nói, chủ nhân cho dù luôn tỏ ra lạnh nhạt với cậu, cũng chưa bao giờ hé môi nở nụ cười, nhưng mà người kia lại chính là ân nhân của cậu a. Còn nhớ hơn 7 năm trước cậu còn là một đứa nhỏ 14 tuổi ngồi ngơ ngác trên sân khấu, thân hình trần trụi nhỏ xíu sợ hãi trước ánh nhìn săm soi đầy tà ác của lũ đại gia lắm tiền biến thái bên dưới. Thật không ngờ trong một thế giới hiện đại văn minh như vậy lại đâu đó vẫn xuất hiện những phiên chợ đen buôn bán người bất nhân tính như thế.
Lúc nhỏ Baekhyun vốn là thành viên trong câu lạc bộ thanh nhạc của trường. Nhưng cuộc sống khắc nghiệt nào để cho con người tầm thường dễ dàng vươn tới giấc mơ mà mình theo đuổi. Vì qua túng thiếu, ngay cả những người Baekhyun tưởng rằng sẽ yêu thương mình nhất cũng quay lưng phản bội lại niềm tin non nớt của cậu. Biết làm sao đây, đứa trẻ 14 tuổi ấy chỉ có lẳng lặng gánh chịu nỗi bi thương này thôi.
Mà đúng lúc người kia lại như vầng thái dương rực rỡ soi rọi xuống cuộc đời tăm tối của đứa nhỏ đáng thương đang run rẩy ôm chặt lấy thân mình che đi những bộ phận nhạy cảm của cơ thể đó, hắn tựa một ngôi sao sáng lấp lánh hào quang trên khán đài, dõng dạc đề nghị bảng giá mà những người xung quanh cho là quá đần độn để mua về một đứa nhỏ ốm yếu, kém cỏi như thế. Mà cũng từ lúc đó, Byun Baekhyun liền hiểu được, giá trị sinh mệnh của mình là 10 triệu won. Tất cả tâm hồn lẫn thể xác của bản thân, tất cả sinh mệnh chập chờn mà cậu có được, đều thuộc về chủ nhân - chủ nhân Park Chanyeol.
Nhưng mà có thật may mắn khi trở thành người của hắn? Lần đầu tiên cậu nếm trải hương vị của tình dục hoan ái chính là năm 16 tuổi, trong một lần vị chủ nhân cao ngạo kia say rượu. Baekhyun trước khi bị bố mẹ bán cho bọn buôn người vì túng thiếu cũng từng là học sinh. Cậu đã từng đi học, từng có thể ngồi trước tivi thỉnh thoảng ngơ ngác trước những cảnh không dành cho trẻ nhỏ của đôi diễn viên yêu nhau say đắm qua màn ảnh nhỏ của chiếc tivi cồng kềnh cũ kỹ. Bản tính tò mò của nam sinh trung học khiến cậu biết chuyện ân ái kia chỉ dành cho những cặp tình nhân yêu nhau.
Nhưng mà chuyện chủ nhân làm là như thế nào? Hắn có cảm tình với cậu sao? Sau một thời gian dài câu hỏi ngớ ngẩn ấy cứ như nguồn thức ăn tinh thần mỗi ngày làm cậu phải thường xuyên chất vấn bản thân. Cuối cùng, Baekhyun có đầu óc chậm chạp cũng có thể tìm thấy lời giải bấy lâu nay vất vả theo đuổi. Chính là, người kia một chút tâm tư cũng chưa bao giờ đặt lên người cậu. Baekhyun đáng thương bắt đầu phát hiện ra, tần số hắn quấn lấy cơ thể cậu ngày một tăng, mà sau này khi đã trưởng thành, cậu hiểu chính là hắn không có ai khác để bản thân tin tưởng nên tùy tiện vơ lấy cơ thể yếu đuối của cậu làm nơi phát tiết dục vọng. Bất quá Baekhyun cũng có chút vui vẻ, tuy không thể thể hiện ra bằng nụ cười trên môi, nhưng cậu luôn tự nhủ rằng mình cũng có một vị trí nào đó trong lòng chủ nhân, một vị trí bé xíu xa xôi mà chính mình cũng chưa từng dám mường tượng ra, phải không?
Khịt khịt mũi, Baekhyun vất vả đấm đấm cái thắt lưng đau nhức của mình để sửa soạn đến siêu thị. Bước chân khập khiễng đứng lại trước ngã tư đường rộng lớn, Baekhyun có chút choáng váng do ánh mặt trời mùa hè gay gắt cứ như đổ lửa chiếu thẳng lên cái đầu trần không có mũ che chắn của cậu. Vì tiền tiêu xài chủ nhân trả cho mình hàng tháng đều được cậu tiết kiệm cẩn thận không dám sắm sửa đồ dùng cá nhân hoang phí, không phải cậu là người có lòng dạ hẹp hòi hay keo kiệt bủn xỉn, chỉ là bản thân con người đáng thương này muốn thay chủ nhân tiết kiệm một chút vài để phòng trường hợp bất trắc sau này. Cậu cũng hiểu được, số tiền mình để dành so với mệnh giá mà mỗi bộ quần áo chủ nhân mặc hàng ngày kém xa tít tới nhiều con số, nhưng bản thân cũng không kiềm được muốn vì người kia làm một vài chuyện nhỏ xíu gì đó, xem như là muốn trả một phần nào đó món nợ ân tình bao la cho hắn đi.
- Này nhóc, có thể giúp tôi tìm địa chỉ của khách sạn này không?
Một giọng nói xa lạ vang lên phía sau làm Baekhyun suýt chút nữa đánh rơi giỏ hoa oải hương mà cậu vừa mua được ở cửa hàng nọ. Chậm chạp quay ra đằng sau, trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn khoác trên mình cái áo phông có tông màu trừu tượng mang khí khái của một nghệ sĩ phong nhã, nhìn chiếc vali to đùng đằng sau, Baekhyun nghĩ thầm hẳn là khách du lịch tới nơi này tìm chỗ nghĩ dưỡng đây mà.
- Thật xin lỗi vì đột ngột làm phiền em, tôi là lần đầu tiên đến đây nên không rõ. Có thể hay không giúp tôi tìm địa chỉ?
Người đàn ông lúng túng nhìn người trước mặt khi thấy cậu nhóc có gương mặt trẻ con cứ một mực im bặt. Gãi gãi mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, anh ta có chút thất vọng nhìn đôi mắt nhỏ cứ chăm chăm nhìn mình một cách ngơ ngác. Vừa định nói ra lời xin lỗi vì làm phiền người khác một lần nữa, cánh tay âm ấm của cậu nhóc đột ngột nắm lấy tay anh chỉ chỉ về phía bên trái. Ngơ ngác để đứa nhỏ kéo đi một quãng đường dài, đến lúc lấy lại bình tĩnh đã thấy mình đứng trước một khách sạn có bảng tên hệt như dòng chữ dài ngoằn ngoèo trong tờ địa chỉ mình đang nắm giữ.
Có chút bất ngờ nhìn cậu nhóc có gương mặt dễ nhìn đang huơ huơ tay trước mặt mình chỉ về phía khách sạn, người lạ mặt lập tức mỉm cười nhẹ giọng.
- Cảm ơn em nhé! Có chút đỉnh này xin em nhận hộ tôi thay lời cảm ơn...
Còn chưa kịp nói xong cái đầu nhỏ đối diện đã lắc nguầy nguậy. Baekhyun xua xua tay, có ý bảo người kia không cần vì chút chuyện nhỏ này mà cầm lấy ví tiền rồi đưa ra tờ chi phiếu cho mình. Tuy gia cảnh lúc nhỏ khó khăn, nhưng cậu vốn hiểu được bản thân giúp đỡ người khác là một việc tốt, mà đã là việc tốt thì không được tùy tiện nhận bồi thường, như vậy sẽ làm vấy bẩn cái chân lý cao đẹp kia a.
- Thật ngại quá! A, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có gì khó khăn có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ em!
Người xa lạ có chút xấu hổ rồi đưa tấm danh thiếp của mình cho cậu nhóc lương thiện. Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác rất đỗi ngọt ngào, không ngờ trong cuộc sống đầy rẫy những mánh khóe dối lừa cùng vô cảm này lại xuất hiện một con người thuần khiết như vậy. Âm thầm nhìn kỹ gương mặt trắng bệch thiếu sức sống nhưng toát lên sự trong sáng cùng đáng yêu ấy, người xa lạ muốn khắc thật sâu hình ảnh chàng trai đặc biệt nhất mà hơn hai mươi bảy năm cuộc đời anh ta mới may mắn gặp được.
.....
Baekhyun vội vã từ siêu thị trở về nhà sau khi mất hơn nửa tiếng cùng người xa lạ nọ dây dưa ở trước khách sạn. Lẩm bẩm cái tên được in trên tấm danh thiếp. Baekhyun trong lòng thầm cảm thấy thật vui vẻ vì đây là người đầu tiên chủ động tiếp xúc với cậu, lại còn nói sẽ giúp đỡ cậu sau này nữa mặc dù bản thân mù mịt không biết khi nào sẽ lần nữa được tái ngộ.
Kim Minseok, Kim Minseok. Byun Baekhyun nhất định sẽ không quên cái tên này.
.....
- Vào nhà đi, hôm nay tớ đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để chào đón các cậu trở về nước đây!
Park Chanyeol vốn dĩ luôn bày ra thái độ lạnh nhạt ngày hôm nay lại cực kỳ cao hứng tiếp đãi những người bạn thân lúc còn du học nước ngoài về nước. Khuôn mặt điển trai với những đường nét góc cạnh tinh tế có thể sánh ngang nam thần cùng với một cơ thể cường tráng khiến người mẫu cũng muốn ghen tỵ của hắn luôn luôn thu hút cảm tình của cả người cùng giới và khác giới. Khuôn miệng mà Baekhyun ngốc nghếch luôn cho rằng như có băng đá đông cứng lại hôm nay lại chuyên nghiệp vẽ nên nụ cười lịch lãm, quyến rũ. Trốn trong góc bếp trộm nhìn ra phía ngoài, Baekhyun quả thực cực kỳ bất ngờ, không ngờ người đàn ông ấy sau tận 7 năm cậu sống chung dưới một mái nhà với hắn lại có được cơ hội đắm chìm vào nụ cười tuyệt vời ấy. Như một tia nắng sớm mang một chút ấm áp hiền hòa đọng lại trên khóe môi, Byun Baekhyun âm thầm cảm thán nếu người kia ngày ngày đều mỉm cười chắc hẳn mỗi ngày mặt trời cũng không cần thức giấc lúc chạng vạng nữa rồi.
- Quào! Park, nơi ở của cậu cũng không tệ nha!
Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông đứng đầu trong ba người khách lạ kia nhanh nhẹn bày ra sự hứng thú nhìn xung quanh căn hộ nhỏ sang trọng.
- A, không ngờ cái miệng quạ của Sehun lại có ngày mở ra được một lời nói êm tai như vậy!
Chanyeol cười cười châm chọc chàng trai có mái tóc màu vàng cam đầy thời trang vừa mở miệng phát biểu kia.
- Này Chanyeol, cậu cũng có mắt thẩm mỹ đấy. Căn hộ này được trang trí theo bố cục thật không tệ a!
Người đàn ông mặc chiếc áo phông với những màu phối theo chủ nghĩa trừu tượng hứng thú xoa xoa cằm nhìn một lượt những đồ vật bày biện trang trí trong phòng khách từ sofa đến những bông hoa oải hương được cắt tỉa gọn gàng rồi cắm vào một cái lọ thủy tinh có hoa văn đơn giản trên bàn tỏ ý cực kỳ hài lòng. Hương thơm của những cánh hoa vô tri kia nhè nhẹ tỏa ra khiến anh có chút sảng khoái mà quên đi cái mệt mỏi suốt một chặng đường dài ngồi trên máy bay từ Mỹ về Hàn Quốc.
- Lời khen của Minseok mới thật giá trị nhất! Haha! Lần này cậu về nước hẳn là thử nghiệm thể loại âm nhạc mới rồi tìm một ca sĩ trẻ để lăng xê à?
- Uầy! Tớ cũng chỉ đang trong quá trình nghiên cứu xem kế hoạch có khả thi không thôi. Cậu biết mà, tớ thực sự kén chọn người có thể đồng hành cùng tớ trong sự nghiệp nghệ thuật. Haha!
Đôi mắt anh đào của Chanyeol bỗng lóe lên nhìn về phía người đang im lặng đứng cuối cùng trong ba người bạn. Người này, quả thực đã lâu rồi không có gặp lại. Trái tim bỗng nhói lên một cái, người này, hẳn là bây giờ còn chán ghét với hắn đi, nên mấy năm qua cho dù hắn có cố liên lạc y cũng không hề muốn gặp mặt. Bất quá, đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, hiện bây giờ y xuất hiện ở đây coi như cũng là một điều kỳ diệu đối với hắn a.
Chất giọng trầm thấp có chút nghẹn ngào không thể thốt nên lời, một lời nói nhẹ như khói sương vậy mà tại nơi cửa miệng lại trĩu nặng như quả cân đang treo ngay đầu lưỡi.
- Kyungsoo...
- Ừ Chanyeol, đã lâu không gặp!
Người kia có chút giật mình khi được gọi tên nhưng ngay sau đó vẫn bình tĩnh tỏ thái độ bình thường lưu loát mà đáp lại lời hắn. Nhưng mà Chanyeol cảm nhận được, thực sự họ chỉ cách nhau vài bước chân nhưng khoảng cách của tâm hồn đã xa xôi đến hàng vạn dặm. Gương mặt anh tuấn loáng thoáng vài tia u ám liền ngay lập tức phủ lên lớp mặt nạ giả tạo vui vẻ, chuyên nghiệp che đậy sự khó chịu trong lòng.
- Vào phòng ăn dùng bữa đi, tớ đã chuẩn bị sẵn cả rồi!
.....
- Oa, Park! Những món này là cậu mua ở nhà hàng nào thế? Sao lại ngon đến vậy?
Sehun vừa nhai thức ăn nhồm nhoàm trong miệng vừa phấn khích muốn biết chủ nhân của những món ăn này. Anh ta thực sự không thể tin ở Hàn Quốc lại có người có thể nấu ra món ăn ngon vừa khẩu vị với người kén chọn như mình a. Quả thực người bạn Park Chanyeol lạnh như nước đá này có mắt ẩm thực không tệ nha.
- ... Oh Sehun! Cậu muốn tớ thay cậu xấu hổ vì mất hình tượng à! Thật mất mặt!!
- Này, đừng có xao nhãng câu hỏi của tớ, mau trả lời ngay! Tớ muốn mời đầu bếp đó về Mỹ nấu ăn riêng cho tớ a!
Sehun cao giọng dùng chiếc nĩa đang ghim thức ăn chỉ chỉ về phía Chanyeol giở thái độ đe dọa, chỉ thấy người kia đáp lại lời của mình bằng giọng điệu khinh bỉ.
- Ài! Thật phiền phức. Là người làm nhà tớ...
Chanyeol có chút chán nản nhìn vẻ mặt những người ở đây đang biến hóa không tưởng nhìn chằm chằm về hướng hắn. Quả thực hắn chán ghét phải nhắc tên con người kia trước mặt người khác. Mà người đó là ai hắn cũng chưa thể xác định rõ. Suốt 7 năm qua, người đó tồn tại trong căn nhà này với vai trò gì? Người giúp việc? Tất nhiên không thể gọi bằng cái danh "cao sang" như vậy đối với con người ở tầng lớp hạ đẳng như vậy rồi. Người ở? Cũng không thích hợp. Cái kẻ bán thân cho hắn nên gọi là gì mới đúng đây? Nô lệ? Hẳn là vậy đi, vì hắn luôn biết được người kia đối với hắn chính là tôn sùng bằng cái vị trí "chủ nhân" từ phiên chợ đen buôn người năm ấy rồi. Búp bê tình dục thì sao nhỉ? Cũng không hẳn không đúng a, người kia luôn tùy ý để hắn hung hăng đặt dưới thân, tàn bạo ra vào phát tiết trong cơ thể mà. Bất quá, cũng một phần là vì muốn quên đi ai đó đang có mặt ở đây.
- Chanyeol, cho bọn tớ gặp mặt người đó được không? Thật muốn cảm ơn cậu ta vì đã chiêu đãi bọn tớ những món ăn tuyệt vời này a.
Minseok cao hứng đề nghị.
- ...
- Chanyeol, cậu ta không có ở đây à?
Kyungsoo tuy muốn tạo khoảng cách với người này nhưng vẫn tò mò muốn gặp người khéo léo chuẩn bị bữa tiệc trên bàn này. Mà nghe được tiếng gọi của người khiến mình ngày đêm đặt nặng tâm tư, Chanyeol cố không tỏ ra vẻ mặt bất mãn đứng dậy khỏi bàn ăn đi đến chân cầu thang đạp đạp vào cái cánh cửa gỗ nhỏ đã được đóng chặt kín mít. Hành động này của hắn khiến những người đang ngồi trên bàn ăn hoàn toàn bất ngờ. Cái gầm cầu thang chật chội bé xíu ấy cũng có thể chứa đựng cơ thể của một con người hay sao?
- Chủ nhân?
Baekhyun hoảng hốt ló đầu ra phía ngoài, cậu ngơ ngác nhìn gương mặt đang kiềm nén tức giận của kẻ bề trên, trong lòng bỗng nổi lên một trận sợ hãi.
- Mau chui ra đây? Bọn họ muốn gặp mặt cậu.
Baekhyun ngoan ngoãn chật vật bò ra khỏi không gian chật hẹp nọ, hai bàn tay mịn màng nhỏ bé vô thức đan chặt vào nhau nén lại cơn run rẩy khiến chủ nhân lại thêm chán ghét. Trong cái đầu nhỏ ngay lập tức tràn ngập câu hỏi mình đã làm sai cái gì khiến chủ nhân bày ra gương mặt khó chịu này như những lần bản thân sắp sửa chịu đòn vì bị trừng phạt. Nhưng còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ một phút, bàn tay cơ bắp rắn chắc kia đã khoác tay về phía ba người lạ hoắc đang ngồi trên bàn ăn chăm chú nhìn cậu.
- Là cậu ấy?
Sehun sau một hồi ngẩn người liền nhanh nhẹn hỏi.
- Ừ!
- A, cậu bé, thật làm anh bất ngờ nha. Không ngờ người nhỏ tuổi như em có thể nấu ra món ăn ngon như vậy!
Chàng trai tóc cam vàng vui vẻ mỉm cười nhìn về phía cậu trai có gương mặt khả ái đang co ro như muốn làm thu nhỏ lại sự tồn tại của bản thân ngơ ngác nhìn về phía bọn họ.
Mà còn chưa kịp hỏi lai lịch của cậu nhỏ, ba người còn lại gồm Chanyeol, Sehun, Kyungsoo đều giật mình nhìn về phía Minseok đang kích động đi nhanh về phía con người có tài nấu ăn kia, mạnh dạn dùng bàn tay to lớn của anh siết lấy đôi tay nhỏ trắng bệch đang nắm chặt lại phía trước, phấn khích nói.
- Nè cậu bé, thì ra là em. Có còn nhớ anh không? Anh là người mà đã được em giúp đi tìm địa chỉ khách sạn đó!
- ...
Minseok không vì cậu bé không đáp lời mà tỏ ra thất vọng, anh liền quay mặt về phía bọn người kia kể lại sự tình ban trưa cho họ nghe khiến hai người kia gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng về con người bé nhỏ trước mặt.
- Em tên là gì?
- ...
- A, thật ngại quá, đừng có giận anh nha, chỉ là anh hơi kích động không nghĩ rằng được gặp em ở đây!
Minseok ái nái buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Baekhyun, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- Ơ, nhưng mà em không muốn trả lời anh hả?
Minseok lúc này thất vọng nhìn vào đôi mắt nhỏ đang tỏ ra vẻ bối rối của người kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
- Cậu ta bị câm!
Chanyeol sau một hồi im lặng bắn ánh nhìn chán ghét về phía con người không nên xuất hiện ở đây, hờ hững nói.
- Hả???
Ba người kia bất ngờ nhìn về phía hắn, trong lòng mỗi người không kiềm được thầm cảm thương cho cậu bé tội nghiệp này.
Mà lúc ấy Baekhyun cũng có chút bất ngờ nhìn về phía chủ nhân, thì ra chủ nhân từ lâu đã cho là như vậy.
Bị câm ư? Thôi thì... cứ vậy đi...
Buồn bã cúi đầu, Baekhyun không cần nhìn cũng biết khóe mắt người kia liếc nhìn mình ngoài chán ghét ra thì cũng chỉ toàn là chán ghét cùng chán ghét hơn mà thôi.
.....
- Không ngủ lại đây một đêm sao?
Chanyeol có chút chờ mong nhìn về phía những người bạn. Nhưng họ khéo léo từ chối vì đã tìm khách sạn cho riêng mình rồi.
- Tớ đã thuê khách sạn rồi. Sehun với Kyungsoo còn phải đi mua sắm gì đó cho mấy cô người yêu chân dài bên Mỹ ấy, kệ họ đi!
Minseok thật lòng trả lời, anh không để ý người bạn thân thoáng chóc đã mặt mũi tối sầm.
Có người yêu? Người kia có bến đỗ mới rồi? Chanyeol hậm hực cố gắng bình tĩnh tiễn bọn họ ra khỏi cửa. Mà Minseok lại như chợt nhớ gì đó, đôi chân dài nhanh chóng bước trở lại chạy vào nhà bếp, nắm lấy bàn tay còn ướt nhem đang rửa bát của Baekhyun, dịu dàng mỉm cười.
- Baekhyun à, sau này có dịp ra ngoài đi chơi với anh nhé!
Baekhyun sau khi hết lúng túng liền ngờ nghệch gật đầu, nhìn gương mặt đẹp trai hớn hở kia có chút kỳ quặc, cậu cũng không dám nghĩ nhiều nhưng trong lòng thầm mong có thể cùng người đối diện có một buổi hẹn thật vui vẻ. Nghĩ vậy trong lòng chợt tươi tắn lên không ít, chỉ là gương mặt ảm đạm vẫn không thể nhếch khóe môi lên mỉm cười mà thôi.
.....
- BYUN BAEKHYUN!!!
Chanyeol hung tợn hét lên cái tên của cậu khi đang điên tiết đập vỡ đồ đạc loảng xoảng ngoài phòng khách. Vào những lúc chủ nhân cáu tiết muốn giải phóng bực dọc như thế này, Baekhyun chỉ biết sợ hãi gục đầu vào hai đầu gối ép mình lại thật chặt như muốn làm biến mất sự tồn tại của mình trong căn nhà sang trọng mà thiếu "hơi người" này. Cố gắng thu mình thật nhỏ nép vào dưới gầm cầu thang, đôi tay trắng xanh bạc nhược ra sức bịt chặt miệng ngăn đi tiếng hít thở hổn hển run rẩy vì sợ hãi. Sau nhiều năm sống chung với hắn, bài học kinh nghiệm, là bài học kinh nghiệm xương máu mà cậu rút ra được chính là cố gắng hết mức có thể là không được lảng vảng xuất hiện trước mặt hắn khi con người đội lốt ác quỷ hung tợn kia đang say rượu hay điên tiết vì chuyện rắc rối gì đó. Dù đầu óc có trì độn mau quên cách mấy Baekhyun đáng thương vẫn không thôi ám ảnh về những trận đòn tàn bạo mà hắn giáng xuống người mình hay những cú thúc điên cuồng thô bạo như xé toạc nửa dưới của bản thân, chà đạp lên tình yêu đơn phương bé nhỏ của cậu âm thầm lẳng lặng trao gửi cho khối đá đập thình thịch trong lồng ngực của hắn, kèm theo hàng loạt lời nhiếc móc đến nhục nhã nhân cách con người thấp hèn của mình.
Nhưng một khi chủ nhân gọi tên thì không thể nào có can đảm mà lơ đi mệnh lệnh của hắn. Baekhyun cố gắng an ủi bản thân gạt qua hết nỗi sợ hãi vì hàng loạt những ký ức đen tối mà bản thân bị chà đạp đến sống dở chết dở. Cậu chật vật bò ra khỏi gầm cầu thang chật chội, gắng gượng chống đỡ thân hình đang run lẩy bẩy của mình lê bước về phía căn phòng sớm đã mang hơi thở ngột ngạt của Thần Chết phe phẩy lảng vãng trôi trộn lẫn vào không khí cùng tiếng loảng xoảng rơi vỡ ghê rợn.
- Chủ nhân?
- Đã là đứa câm vô dụng mà ngay cả tai cũng có vấn đề sao?
Bờ vai rộng cường tráng của Chanyeol đứng xoay về phía cậu đang nhấp nhô theo nhịp thở hổn hển nhìn đống đồ trang trí nát vụn dưới chân rồi từ từ quay đầu lại. Đôi mắt hằn lên những tia máu đáng sợ mở trừng về phía cậu cùng mùi rượu nồng nặc chạy xộc qua sống mũi khiến Baekhyun kinh hoảng tột độ. Vị chủ nhân phong độ, lịch lãm luôn khoác trên mình vẻ ngoài lạnh lùng khó tiếp cận đâu mất rồi? Con người, à không, con ác quỷ hung tợn có cái lườm như muốn giết người này là ai? Một chút cũng không có quen biết, chỉ có những mảng màu u tối giấu trong miền ký ức khiến thay nhau chèn ép cậu sinh ra phản xạ sợ hãi vô điều kiện mỗi khi đối mặt với loại tình huống này.
- Tắm rửa sạch sẽ rồi lên phòng tôi!
Hắn lớn giọng quát lên.
Sau một hồi ngẩn ra, Baekhyun bày ra vẻ tiếp thu lời hắn nói, cái đầu nhỏ gật gật liên tục sau đó lại như hóa thân thành con sóc nhỏ nhanh nhẹn chạy vào phòng tắm tẩy rửa thật sạch sẽ mặc dù hai tiếng trước đó cậu cũng đã kỹ càng làm sạch cơ thể rồi từ chỗ đó bước ra ngoài. Lại nói, vì sao cậu không có siêng năng dọn dẹp bãi chiến trường của hắn? Không phải vì lười biếng, mà vì mỗi câu nói của người kia như một quân lệnh nghiêm khắc ép cậu phải ngay lập tức thực hiện nếu không muốn sáng mai lại còn một nửa cái mạng mềm oặt nằm dài trên sàn nhà.
.....
- Cởi đồ! Còn muốn đợi tôi nhắc?
Nghe giọng chủ nhân dần dần mất đi kiên nhẫn, Baekhyun thành thục cởi lớp quần áo mỏng manh trên người để lộ ra một cơ thể trắng nõn còn lưu lại những dấu ấn ký đỏ tím đã hơi mờ nhạt. Chủ nhân say rồi, Baekhyun thầm cầu nguyện rằng tối nay bản thân có thể suôn sẻ sống sót qua khỏi.
Chủ động bước lên giường hướng về phía người kia bò chậm chạp đến trước đôi chân trần của Park Chanyeol, Baekhyun chần chừ lấy tay xoa xoa lên túp lều đang hung hăng dựng thẳng lên nơi đũng quần hắn. Có chút thất thần lo sợ, liền bị người kia thô bạo túm lấy mình ấn mạnh xuống khiến đôi môi anh đào chạm vào nơi đã ngẩng cao đầu của hắn. Lấy hết can đảm còn sót lại, Baekhyun cẩn thận mở khóa quần của hắn, giúp chủ nhân mau chóng thoát ra khỏi mớ vải áo quần lằng nhằng vướng víu.
- Ngậm vào!
Hắn cọc cằn quát. Ngay lập tức con sóc nhỏ máy móc dùng khoang miệng ấm nóng bao lấy dục vọng đang muốn bùng nổ của chủ nhân. Chanyeol rít khẽ, chưa bao giờ hắn phải cảm thấy thất vọng về cái miệng nhỏ của con thú con đang ngoan ngoãn ngậm lấy người anh em của mình. Men rượu như thứ thuốc kích thích đắt tiền khiêu khích hắn muốn nhiều hơn nữa, nhu cầu sinh lý cứ réo gọi mãi khiến lương tâm cao thượng bị đẩy qua một bên nhường chỗ cho những khoái cảm tầm thường nhưng hắn chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi mà nhẫn nhịn.
- Dùng sức một chút, hay là cậu bị bỏ đói?
Baekhyun thoáng giật mình dừng lại một chút, đúng rồi, bữa tối này cậu còn chưa kịp ăn đã chứng kiến một màn phát hỏa của hắn khi con ác quỷ đội lốt người kia đang nốc rượu ừng ực rồi điên tiết đập phá đồ đạc trong phòng khách. Bản thân cậu còn không dám bước ra khỏi nơi ẩn náu duy nhất trong căn hộ này nói chi tìm cái gì đó để bỏ vào bụng dằn đi cơn đau dạ dày cứ quặn thắt từ sáng tới giờ.
- Không được xao lãng, mau mau chuyên tâm hầu hạ tôi!
Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại lướt nhẹ lên đỉnh dục vọng đã rỉ ra dịch nhờn, Baekhyun bây giờ như con mèo nhỏ ra sức liếm liếm phần to lớn của chủ nhân muốn lấy lòng. Đáp lại lòng thành của cậu, Park Chanyeol hài lòng đỉnh đỉnh vào cổ họng khiến Baekhyun khó khăn hô hấp. Thứ kia trong miệng chàng trai khổ sở cứ vô thức vì hưng phấn mà căng ra thêm một vòng lại một vòng. Khó chịu vì cơn nôn khan đang theo từng cú thúc của hắn bắt đầu lởn vởn nơi cuống họng khi đầu của dục vọng chạm đến yết hầu, Baekhyun đáng thương muốn nhả cái kia ra một chút lại bị hắn khó chịu dùng tay ấn cậu mạnh mẽ xuống bộ vị của mình rồi ra sức thúc lên chạm vào cổ họng ấm áp khiến hắn thở dài thỏa mãn.
- Càng ngày càng có tiến bộ a!
Chanyeol không nhịn được khàn khàn giọng trào phúng tán thưởng. Sau một hồi chèn ép con búp bê tình dục có hơi thở con người của hắn phun ra nuốt vào thứ dị vật quá khổ của bản thân, cuối cùng chủ nhân của Baekhyun gầm lên bắn hết tất cả con giống của hắn vào cổ họng của cậu.
- Cái này thưởng cho cậu, coi như cho cậu ăn đỡ đói để bắt đầu vào trọng điểm đi.
Hắn nhếch mép khinh khỉnh nhìn Baekhyun chật vật ho khan thứ nhớp nháp trắng đục đầy hương vị nam tính của hắn vừa trôi tuột vào bao tử. Mà qua giai đoạn miễn cưỡng coi là dạo đầu này, Baekhyun mới bắt đầu cảm thấy chân tay bủn rủn với nghĩa vụ sắp sửa phải thực hiện với chủ nhân.
- Đến đây!
Thanh âm đầy từ tính tưởng chừng sẽ nuốt chửng cả đời cậu chìm trong u mê say đắm nhưng lúc này lại như viên đạn đã lên nòng chuẩn bị bóp cò mà họng súng đang dí sát vào đầu cậu. Baekhyun thừ người ra ngơ ngẩn nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm sắc bén như hăng hái nghiền nát linh hồn mình vào bể sâu dục vọng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người kia thoắt một cái xô ngã cậu lên giường rồi dùng thân thể lực lưỡng đè lên con sóc nhỏ ốm yếu.
- Còn tỏ vẻ sợ sệt cái gì? Cũng không phải là lần đầu tiên mà. Haha! Cậu cũng đâu cần bày ra bộ dạng xử nam ti tiện này trước mặt tôi đâu!
Hắn nhếch môi cười lạnh, nụ cười cùng lời nói cay nghiệt khiến Baekhyun đang hoảng loạn ngẩn người ra thất thần rồi ngay lập tức buông lỏng thân người mặc cho người kia bắt đầu dùng đôi bàn tay thô ráp sờ soạng lên làn da nhạy cảm của cậu.
Phải rồi, nhân cách này còn có điều gì có thể làm cậu gục ngã vì nhục nhã nữa đâu. Bởi vậy không cần giải thích, không cần mở miệng. Vì không thể cùng người kia đứng trên một đẳng cấp mà thốt thành lời
Kẻ bề trên hài lòng nhìn con sóc nhỏ bên dưới đã hoàn toàn nằm im khuất phục hắn, những vết chai sạn trên đốt tay do luyện tập boxing tà ác mò đến nơi bộ vị kém phát triển của cậu, bóp mạnh. Baekhyun nén tiếng nức nở vào đôi môi đang bị cắn chặt đến bật máu, cơ thể theo bản năng không ngừng run rẩy vì đau đớn thống khổ cứ thắt lên từng cơn. Đôi con ngươi trong sáng bắt đầu mờ đi vì ứa nước, nhưng chàng trai nhỏ vẫn kiên cường cố gắng không để cho chất lỏng vô dụng kia hùa nhau trào ra ngoài.
- Đau? Cái này cũng có thể gọi là phần nam tính của đàn ông sao?
Park Chanyeol trào phúng ném cái nhìn khinh bỉ về phía hai dục vọng chênh lệch một trời một vực đang chậm rãi ma sát vào nhau. Vừa mới phát tiết xong nhưng bản thân kẻ có bệnh yêu bản thân lại không thể giữ được kiên nhẫn mà lần nữa phóng túng để dục vọng của mình như con ác thú đầy dã tâm cương cứng lên tìm đến chỗ hang động ấm áp, chật chội mà nó muốn an tĩnh nghỉ dưỡng. Nhìn xuống cơ thể trần trụi phiếm hồng vì phong tình của vật chiếm hữu riêng của hắn, Chanyeol buông thả bản thân hít thở mùi hương đặc trưng lúc nào cũng lảng vảng quanh cánh mũi hắn mỗi khi người bên dưới xuất hiện. Hắn cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng ngần để lại những ấn ký mới chồng chéo lên vô số dấu vết cũ xanh tím vừa mới nhạt đi của cậu, sau đó lại chậm rãi thưởng thức xương quai xanh tinh tế mà vô số lần làm mình không khống chế được lén lút nuốt nước bọt. Quay trở lên cắn mạnh lên yết hầu không lộ rõ ra ngoài như nam giới của Baekhyun, Chanyeol trở lại tìm đến khung xương sườn được tạo hóa cân đối của cậu. Chiếc lưỡi ấm nóng ướt át gian xảo như con độc xà lướt nhẹ lên hai tiểu cầu hồng hào đang cương lên phía dưới, Chanyeol không muốn nhẫn nhịn liền tham lam ngậm lấy điểm nhô lên thu hút tầm mắt mịt mờ dục vọng của hắn, thô lỗ liếm lộng cùng cắn xé. Lập lại lần nữa động tác vừa rồi bên phía còn lại, đôi mắt hoa đào phong tình híp lại tỏ ý vô cùng hai lòng khi thấy khuôn ngực của người kia bị mình chà đạp đến thê thảm. Giọng nói trầm khàn ngay lúc này lại thêm cô đặc vì ham muốn sinh lý phóng túng nặng nề thổi vào tai cậu.
- Mùi vị không tệ!
Baekhyun rùng mình khi cảm nhận được thứ thô cứng nóng như lửa nung kia đang nhấn nhấn trước cửa hậu huyệt của mình. Cậu có thể cảm nhận được luồng hơi thở thèm khát muốn thỏa lấp dục vọng mà chủ nhân đang ồ ồ phả lên da thịt đã ửng đỏ của mình. Thắt lưng đột ngột nảy lên khi dục vọng quá khổ kia bắt đầu hành trình xâm chiếm thô bạo lãnh thổ của nó. Chanyeol không có báo trước, liền một động tác dứt khoát nhét thứ thô to đã cương lên thêm vài vòng của mình vào sâu trong hậu huyệt chật chội. Hắn rít khẽ vì mị thịt nóng hổi đang đè ép lấy phần nam tính của mình như muốn tham lam nuốt chửng nó, trong lòng không khỏi cảm thán cảm giác này thật tuyệt vời. Mà Baekhyun đáng thương vì sự thoải mái của chủ nhân mà đổi lại bản thân không ngừng co giật vì sự ứ nghẹn lấp đầy bên dưới cứ liên tục đẩy sâu vào cơ thể cậu. Dục vọng to lớn không nghỉ ngơi liền nhằm vào điểm tận cùng vùng đất mà nó vừa chiếm hữu thô bạo thúc sâu vào.
Như một con rối nằm mềm oặt trên giường dung túng mọi hành động cho chủ nhân của nó, Baekhyun cong thắt lưng gắng gượng đón nhận những cú thúc tàn nhẫn không có lương tâm từ kẻ nắm giữ sinh mạng của mình.
Không có cảm tình vụn vặt hay một chút thương hại loáng thoáng, chỉ có dục vọng và chiếm hữu quá mức cường liệt. Cố gắng để ý thức mau chóng tách rời cơ thể để rong ruổi theo những hồi ức tốt đẹp hiếm hoi mà mình từng được trải nghiệm lúc nhỏ, Baekhyun đè nén sự thống khổ của bản thân để tống khứ cơn đau nhức nhối lan ra từ hạ thể đến toàn thân.
Thân thể yếu ớt nhỏ bé cứ nảy lên theo từng nhịp thúc mạnh bạo của hắn, Baekhyun bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay đến bật máu, cậu mở to đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà trắng xóa được chạm khắc những bức phù điêu tinh tế. Không thể mở miệng cầu xin chủ nhân có thể nhẹ một chút buông tha cho mình hay can đảm dấy lên một chút hành động phản kháng muốn tách xa khỏi người kia để có thể hít thở, cậu cứ nén tất cả ủy khuất, tủi nhục bản thân phải đau đớn gánh chịu bằng những cái run rẩy kịch liệt cùng tiếng nức nở lí nhí trong cổ họng đã chống chế đến cực hạn. Mà con dã thú đội lốt người kia lại như chẳng vướng bận chuyện gì trên đời này nữa, nguồn sống của nó cứ như phụ thuộc hẳn vào hang động ấm áp mà nó thèm khát kia mà ra sức chiếm đoạt. Chanyeol gầm gừ vì khoái cảm cứ lần lượt chiếm lấy lý trí của hắn, cơ thể ửng hồng đầy hôn ngân đập vào mắt khiêu khích bản tính hung tàn bị vẻ ngoài lịch lãm giấu giếm. Vì tin tưởng người này không thể nói chuyện nên bản thân cứ thản nhiên buông thả vào những cơn thịnh nộ vô tiết chế chà đạp lòng tự trọng cùng thân xác tồi tàn của Byun Baekhyun đáng thương.
- Kyungsoo...
Khi khoái cảm mịt mù khiến tầm mắt hắn mờ ảo xuất hiện gương mặt của người nọ, Chanyeol lần đầu tiên ở trước mặt cậu xuất hiện một tia ôn nhu ngắn ngủi trong chớp mắt. Baekhyun điếng người như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, con ngươi long lanh phủ tầng nước âm ấm mở trợn lên nhìn vào đôi mắt toát ra tràn đầy yêu thương của người phía trên. Cái tên vừa được chủ nhân nhắc tới kia, chẳng phải là của một trong ba vị khách lúc nãy đã đến đây sao?
- Tại sao lại đối xử như vậy với tớ?
Baekhyun nấc lên khi phần đỉnh thô to càng lúc càng hung tợn nhấn mạnh vào điểm tận cùng phía bên dưới của cậu. Hô hấp như bị tảng đá nặng nề đè xuống khiến cậu chới với không thể thở nổi. Đầu óc choáng váng lần đầu tiên nghe được ngữ điệu đau khổ xót xa của người chủ nhân cao quý, trái tim không tự chủ được co thắt liên hồi như đang bị vật sắc nhọn từng chút từng chút một cứa nát tình yêu đơn phương đầu đời đầy những đường sẹo dài lồi lõm của mình.
- Kyungsoo, tôi hận cậu!
Hắn hét lên giận dữ đồng thời thô bạo càng đẩy nhanh tốc độ cùng lực đạo bên dưới không ngừng ra vào mật huyệt đã sớm bị rách đến chảy máu của cậu. Không biết qua bao lâu mà Baekhyun cứ tưởng tượng sắp trôi đến ngày tận thế, sau mấy chục cú thúc điên cuồng cuối cùng, Park Chanyeol rốt cuộc không thể nhịn được liền bắn hết tất cả tinh hoa phóng thích cơn thỏa mãn dục vọng, cùng những sự uất ức mà hắn cất giấu bao năm nay tống hết vào con thú nhỏ đang chật vật co giật tiếp thu lấy phía bên dưới.
Không có vội vàng rút phân thân ra rồi ném cái nhìn khinh bỉ, ghê tởm vào mặt cậu như mọi lần. Baekhyun khổ sở nhẫn nhịn không để bản thân rơi nước mắt khi cơn đau nhức bên dưới bắt đầu nháo nhào làm loạn, cậu kinh ngạc nhìn chủ nhân đang cúi mặt áp sát vào mình. Hơi thở yếu ớt vì mệt mỏi như ngọn nến lập lòe sắp bị cơn gió mạnh nhẫn tâm dập tắt, Baekhyun nín thở khi thân thể cao to cường tráng của Chanyeol phủ lên hình dạng nhỏ bé của mình khiến thứ ánh sáng nhạt nhòa của đèn ngủ trước mặt cậu mau chóng bị khuất đi dưới cái bóng đen vĩ đại ấy. Hơi thở nóng bỏng đầy tư vị nam tính của người kia từ từ nặng nề phả lên từng thớ tế bào đang nhạy cảm rung động sau khi vừa trải qua trận vận động quá mức cuồng bạo. Bất chợt, một cái chạm nhẹ của vật gì đó vừa mềm mại, vừa ấm nóng lại có chút ướt át lướt qua đôi môi trầy rách đang rỉ máu của cậu. Baekhyun trợn mắt như không thể tin được những gì mình vừa thấy, vị chủ nhân mắc chứng ưa sạch sẽ kia chưa bao giờ để bản thân buông bỏ phòng bị mà chạm đôi môi dày lên môi mình ngay lúc này đang ra sức mút lấy cánh môi đầy vết xước bong tróc da của cậu.
Chủ nhân Park Chanyeol đang hôn cậu!!?
Như không thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của bản thân cùng sự thoải mái khi chạm vào cánh hoa mềm mại đầy mị hoặc ấy, Chanyeol càng cúi sát người chạm trán vào cái trán trơn nhẵn đầy mịn màng đang ướt nhẹp mồ hôi của con sóc nhỏ. Dịu dàng đánh lưỡi liếm liếm những vết hở rách đang rỉ máu rồi từ tốn hút chất dịch tanh nồng mằn mặn ấy vào cổ họng, Chanyeol như bị mùi vị đặc trưng ấy thu hút hết toàn bộ lý trí mà nhanh chóng quên đi mình vừa sảng khoái phát tiết những hai lần. Bản tính tò mò khao khát muốn nếm trải hương vị mới lạ của đàn ông khiến Park Chanyeol khó chịu muốn biết bí mật đang giấu sau hai cánh môi anh đào kia là thế nào. Còn chưa kịp nghĩ xong, kẻ bề trên cao ngạo lại lười nhác vứt câu hỏi dang dở ấy qua một bên mà khéo léo dùng lưỡi tách hai cánh hoa mềm mại kia ra rồi gấp gáp xâm nhập vào dò xét. Những cái khuấy đảo e dè ban đầu ngay lập tức được thay thế bằng cơn thèm khát muốn hút trọn hết sinh khí thuần khiết của người bên dưới. Chiếc lưỡi ướt át của Chanyeol như con rắn độc ra sức luồn lách bên trong khoang miệng của Baekhyun, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ còn cứng đơ của cậu như đang họa lên vũ điệu mời gọi bạn tình. Baekhyun sau một phút thất thầt liền có gắng trúc trắc đáp lại nhu cầu của hắn. Tưởng chừng bản thân sắp sửa chết vì ngạt thở thì đôi môi ấm nóng kia bất chợt tách ra rồi ngay lập tức lần nữa ra sức chà đạp chút sức lực yếu ớt còn lại của cậu. Cẩn thận làm theo sự dẫn dắt của chủ nhân, Baekhyun nửa tỉnh táo nửa buồn ngủ tập trung hết sức vào những cái chạm đầy khát khao của môi lưỡi để lấy lòng người đàn ông phi thường khỏe mạnh còn đang bừng bừng khí thế. Dịch vị nhớp nháp không tự chủ được mà tràn ra khỏi khóe miệng lại lập tức bị người kia tham lam nuốt vào. Baekhyun nghĩ nghĩ, chủ nhân hôm nay đã uống nhầm rượu rồi sao?
- Anh yêu em...
Thanh âm khàn khàn từ hai đôi môi đang cuốn chặt vào nhau của hắn đột ngột vang lên khiến người còn lại giật mình cứng nhắc.
Chủ nhân đang nói với ai vậy?
- Đồ xấu xa, tại sao lúc nào cũng muốn lừa gạt anh...
Hẳn là nói với người được nhắc tên lúc nãy đi, sự cuồng nhiệt của hắn bây giờ khiến cậu không còn tâm trí để buồn quan tâm tới nữa.
Con quái vật đang ngủ say bên trong cơ thể Baekhyun như vô thức được tiếp thêm năng lượng mà lập tức bừng tỉnh giấc, phấn chấn ngẩng cao đầu. Thầm cảm thán cho số phận thảm thương của chính mình một tiếng, đêm nay cậu thực sự không xong rồi.
.....
Baekhyun sau khi tỉnh lại liền nhân cơ hội chủ nhân còn chưa thức dậy mà chật vật bò ra khỏi căn phòng ngủ xa hoa đầy mùi hoan ái của hắn. Hôm nay đã có quá nhiều cái đầu tiên xảy ra với cậu. Lần đầu tiên thấy chủ nhân cười, lần đầu tiên nghe được ngữ điệu đau thương ẩn trong chất giọng trầm ấm, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi đầy đặn của người kia. Nhưng đối với cậu hôm nay cũng có lần đầu tiên, lần đầu tiên nghe được thanh âm vụn vỡ đến xé lòng của con tim chắp vá khi biết người mình thầm lặng đặt tâm tư tình yêu đã sớm hướng về một kẻ khác.
Nhưng mà, có tư cách đau lòng sao?
Baekhyun thất thần nhìn vào thân ảnh xa lạ đang phản chiếu trong gương. Người này là ai vậy? Một chút cũng không quen? Sao lại trông tiều tụy đến thế? Cả khuôn miệng cũng nhếch nhác gắng gượng cũng không thể miễn cưỡng mỉm cười.
Đôi tay nhỏ bé đầy vết xước bầm tím chạm nhẹ lên khóe mắt đã ráo hoảnh nhưng vẫn còn hằn lại vài tim máu đỏ gắt, Baekhyun cảm thấy đầu óc thật trống rỗng. Hình như đã lâu rồi cậu cũng chưa từng khóc ấy nhỉ? Bỗng có chút tự cao e dè trỗi lên, không ngờ bản thân lại mạnh mẽ đến vậy. Đúng rồi, người vô lương tâm đã từng là mẹ của cậu từng nói là con trai không thể nào được để rơi nước mắt, sẽ là rất mất mặt, là nhục nhã a. Nhưng mà bất quá bản thân cũng không còn một mảnh tự trọng vớt vát nào, tỏ ra kiên cường mạnh mẽ như vậy có thể khiến cậu thanh thản sao?
Nhiều lúc tự hỏi đã lâu như vậy tại sao tôi vẫn chưa từng khóc?
Không phải
Bởi vì trong mơ đã có quá nhiều nước mắt rơi
Muốn cong lên khóe miệng để mỉm cười tự giễu, Baekhyun đành ngậm ngùi ngậm thất vọng trong lòng vì khóe môi cứng nhắc kia như bị băng đá đông cứng mà không thể cong lên dù là giả tạo.
Đôi lúc cũng muốn hỏi tại sao lại không thể gượng cười
Đúng rồi
Chỉ là con người quá nhơ bẩn để khóe môi có thể vẽ nên điều kỳ diệu ấy
Dịch thể cùng máu nóng rát chảy ra dưới hạ thân khiến đôi chân đang đứng trên sàn phòng tắm không thể trụ vững bao lâu. Mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn gạch lạnh lão. Đôi tay vô thức hướng xuống phía dưới quệt chất nhờn nhớp nháp đang dính trên đùi trong, Baekhyun nhắm mắt lại lưu luyến cảm giác chủ nhân chiếm đoạt cậu tối qua, thật đau thương nhưng cũng thật hạnh phúc. Biết nói sao đây? Người kia kể từ lúc ấy đã trở thành lý do duy nhất để cậu kiên nhẫn tồn tại trên quả đất khắc nghiệt này.
Hắn chính là người mang đến thế giới cho cậu, là nguồn sinh dưỡng tốt đẹp nhất để cậu có thể tồn tại trên cuộc đời này. Như cái cây con nhỏ cô đơn cằn cõi thiếu sức sống, Park Chanyeol là dòng nước mát ngọt tưới mát cuộc đời vốn sắp lụi tàn của cậu, nuôi dưỡng loài sinh vật sống kém cỏi để nó có thể may mắn có khả năng sinh tồn trong tạo hóa cuộc sống. Mà bản thân Baekhyun đối với hắn, chỉ là tựa như một điểm sáng nhợt nhạt đôi lúc lóe lên trong vực sâu bóng tối của dục vọng đê hèn ngoan ngoãn nằm yên để hắn nuốt chửng vào.
Muốn cùng người kia trong phút chốc có thể chân thành nói hết ngôn ngữ nhiệm màu của con tim
Nhưng mà ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phát ra được
Có phải không? Chính là không thể cùng người kia đứng cùng một đẳng cấp mà thôi
.....
Chanyeol ủ rũ nằm dài lên chiếc bàn đang bày những đĩa thức ăn bắt mắt mà tinh tế, người kia thực sự không có đến rồi. Ba tiếng đồng hồ với hy vọng chờ đợi cơ hội được tái ngộ lần nữa, nhưng mà ngay lúc nãy Minseok vừa nhắn tin cho hắn, bảo rằng người kia đã lên máy bay về Mỹ hơn hai tiếng trước rồi. Mà người đàn ông làm nhà soạn nhạc kia như cố ý làm ra vẻ không có hiểu rõ sự tình, luyên thuyên vài câu chúc mừng sinh nhật Park Chanyeol rồi hứa hẹn năm tới sẽ đền bù lại cho hắn một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng khác.
Ánh mắt lơ đãng nhìn ánh nến còn chưa đốt lên phía trên mặt bánh sinh, trong lòng rõ ràng là bực bội cùng thất vọng đau khổ, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được muốn nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo. Thì ra bao lâu nay là hắn ngu ngốc một mực cho rằng mối duyên nợ dang dở này có thể lần nữa tái hợp như trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình ướt át mà đám thiếu nữ thời nay ngẩn ngơ mơ mộng xem là chân ái. Rốt cuộc tình yêu có sức mạnh ghê gớm gì có thể khiến con người luyến tiếc đến thương tâm như vậy? Thật không thể hiểu nổi a!
[Em hãy nhớ rằng những lúc gặp phải khó khăn]
[Hãy luôn biến những giọt nước mắt ấy thành nụ cười]
Giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng cất lên theo từng nốt nhạc ngân lên từ chiếc piano màu trắng đặt giữa sân khấu. Như từ trường mạnh mẽ đánh vào guồng máy lý trí luôn hoạt động năng nổ khiến sự chú ý ngay lập tức tập trung về hướng kia, Chanyeol lần đầu tiên ngạc nhiên muốn nhìn thấy chủ nhân của thanh âm trong sáng này.
[Đừng khóc, dù không có anh bên cạnh, xin em đừng khóc nhé]
Ngay khoảnh khắc thanh âm thuần khiết mượt mà lướt qua những nốt cao tinh tế rồi lại hoàn hảo hạ xuống khoảng âm vực trầm thấp ấm áp, Park Chanyeol cảm thấy trái tim mình tức khắc hẫng mất một nhịp. Tại sao lại có cảm giác xa lạ lẫn quen thuộc đến thế?
https://youtu.be/Dp-LT5AXTxo
[Kể cả khi đôi mắt em đang dần ngấn lệ]
[Lần này anh sẽ là người rơi nước mắt thay em]
Cổ họng nghẹn đắng lại khi cảm nhận được cái nhói đau âm ỉ từ cơ quan đang duy trì sự sống. Có cái gì đó vừa lạ lẫm vừa nảy nở ra nơi tâm hồn trong giây phút kỳ diệu ấy, là tình yêu sao? Cảm giác này hệt như rung động đầu đời của hắn nhiều năm về trước, là lúc gặp mặt Do Kyungsoo.
[Hãy cứ để người phải khóc là anh nhé]
[Những giọt nước mắt ấy, lần này thôi]
Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp nhìn về phía con hổ trắng dễ thương đang vẽ nên chuỗi âm thanh tuyệt diệu ấy, người đó là ai? Trang phục hóa trang quái lạ của người nghệ sĩ vô danh đang trình diễn trên sân khấu nhanh chóng tập trung sự chú ý của tất cả mọi người. Họ đang say sưa lắng nghe, à không, chính là đắm mình vào tiếng hát mềm mại êm ái như dòng suối trong vắt có thể soi rõ những viên sỏi đá đủ sắc màu ở đáy dưới ánh mặt trời. Không chỉ đơn giản là lắng nghe, là thưởng thức âm nhạc, mà đối với họ đây chính là hưởng thụ, là chiêm nghưỡng thứ giọng hát cực phẩm trong cực phẩm mà tạo hóa ưu ái ban tặng đang phiêu theo những ca từ trong sáng mà đẹp đẽ, dễ đi vào lòng người ấy. Rồi cả gian phòng như nín thở chờ đợi người nghệ sĩ tài hoa kia hoàn hảo hoàn thành những nốt cao trào điêu luyện đạt đến trình độ cực đỉnh cuối cùng, tiếng piano ngân dài rồi tắt đi mang theo thứ âm thanh báu vật giấu vào trong cổ họng con hổ trắng có gương mặt khả ái.
Con hổ trắng chậm rãi đứng lên bắt đầu đi về phía góc phòng có chiếc bàn ăn được trang trí đơn giản dành cho hai người nhưng chỉ có một người lẻ loi ngồi ở đó. Mỗi động tác hay cử chỉ nhỏ nhặt của y lúc này khiến mọi người ở đây đều không nhịn được mà buông tha sự chú ý. Chanyeol bất ngờ vì ca sĩ trong bộ hóa trang kỳ quái đang chậm chạp bước tới trước mặt mình. Trái tim trong lồng ngực cứ như bị điện giật mà nảy lên thình thịch chờ mong sự thật sau lốt thú đó. Cảm giác quen thuộc quá, cứ như từng gặp vóc dáng nhỏ nhỏ này mỗi ngày vậy... Mà cái tông giọng kia, cũng có phần nào đó giống với người hắn chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ này. Không kiềm chế được xúc động ao ước điều mình đang hy vọng sẽ trở thành hiện thực, Park Chanyeol vô thức siết chặt hai bàn tay to lớn lại với nhau nhìn chằm chằm về phía con hổ trắng dễ thương đang tỏ ra e dè đứng cách hắn hai bước chân. Bàn tay với những đốt xương tròn trĩnh hằn lên vài đường màu đen lưa thưa chìa ra trước mặt hắn không biết từ đâu ra lại xuất hiện một cái hộp màu đen nhỏ gọn được gói lại bắt mắt mà sang trọng.
Chanyeol không vội nhận lấy hộp quà được người kia trao tặng mà nhanh chóng đứng lên, bản thân vì kích động mà hai mắt đã ửng đỏ hằn lên những tia máu bước tới nắm lấy hai bàn tay của người kia kéo vào trong lồng ngực vững chải, nhỏ giọng nghẹn ngào.
- Kyungsoo à, là cậu phải không?
- ...
- Kyungsoo, tại sao lúc nào cũng khiến tớ phải khó chịu như vậy?
Không giấu nổi nụ cười hạnh phúc, Chanyeol ôn nhu siết mạnh đôi tay đang run rẩy của đối phương, vươn tay muốn gỡ đi cái lốt thú còn đang đội trên đầu người đó.
Kyungsoo?
Mà đối phương như chết lặng, cứ đứng đó thất thần để mặc Chanyeol lúc nãy ôm chằm lấy mình. Không thể phát ra bất cứ câu nói nào, mọi ngôn ngữ đồn nén bấy lâu muốn được cùng người trong lòng bày tỏ bỗng chốc ứ nghẹn lại nơi yết hầu. Cảm giác tê buốt lạnh giá bắt đầu bao phủ từng thế tế bào trong cơ thể đến những đốt xương trắng bệch ngay khoảnh khắc cái tên nào đó lại được cất ra từ đôi môi ấm áp của người ấy. Chút hy vọng bé xíu mỏng manh mà bản thân luôn lén lút cất giữ trong phút chốc vỡ vụn ra thành những mảnh tàn tro lủi thủi tan vào hố đen vô tận.
Người được gọi tên không phải là mình? Phải làm sao đây?
Khi cái đầu hổ trắng dễ thương từ từ được tháo ra để lộ gương mặt trắng bệch đầy sợ hãi cùng bi thương nhìn thẳng vào đôi mắt chờ mong của hắn. Nụ cười vừa chớm nở còn chưa kia rạng rỡ trên khóe môi cao ngạo kia ngay lập tức vụt tắt. Chanyeol sững sờ nhìn người trước mặt, cảm giác hồi hộp khát khao sự thật phũ phàng cũng không còn nữa, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn sự xáo rỗng cùng lòng tự trọng ngủ vùi bắt đầu vùng vẫy réo gọi bản thân mau chóng trừng phạt kẻ ngu đần dám cả gan làm tổn hại đến sự kiêu ngạo của nó.
Đã làm anh thất vọng rồi... Chủ nhân, thực xin lỗi!
BỐP.
Baekhyun ngã sóng soài nằm dài trên mặt đất. Những người xung quanh vì loại tình huống bất tiện này cũng không có gan dây dưa vào liền trở mặt tiếp tục công việc ăn uống. Đâu rồi lòng hâm mộ một tài năng âm nhạc khiến mọi người tán thưởng khi nãy, cuộc sống khắc nghiệt không biết từ lúc nào lại rèn cho con người cái cảm xúc thờ ơ vô tâm trước bi kịch của đồng loại như vậy.
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao!!!
Cơn thịnh nộ hung tợn nuốt luôn sự chú ý về giọng nói mà 7 năm qua bản thân chưa lần nào nghe được. Hắn bủn xỉn ném cái nhìn căm hận vào Baekhyun chưa được nửa giây đã lập tức hậm hực bước ra khỏi nhà hàng. Để lại chàng trai bé nhỏ đang chật vật bò dậy, Baekhyun liếc mắt xuống khóe miệng đã chảy máu rơi xuống thấm vào bộ hóa trang màu trắng được trang trí bằng những đường nét đáng yêu của mình tạo những đốm đỏ hồng lộn xộn như những cánh hoa anh đào nở rộ bắt mắt trong màn tuyết trắng xóa.
Đây là món quà mà cậu đã dùng số tiền 7 năm trời tích góp được của mình để trả ơn hắn. Bất quá, bây giờ vỡ vụn rồi...
Khóe môi lúc này vô thức cong lên thành một vòng cung hoàn hảo. Cuối cùng Byun Baekhyun cũng có thể mỉm cười được rồi, mặc dù nụ cười này không có mang ý nghĩa mà chủ nhân của nó hằng khao khát.
.....
Đôi chân khập khiễng bước đi xiêu vẹo trong màn mưa trái mùa trắng xóa. Baekhyun phát hiện ra bây giờ cậu cũng không còn sợ sấm sét như trước nữa khi những tia chớp cứ liên tục lóe lên in bóng hình cô độc lẻ loi của cậu xuống mặt đường nhựa tối om. Nhớ lúc trước mỗi khi trời có mưa gió sấm chớp liền sợ hãi chạy đến cửa phòng của chủ nhân để cảm thấy an tâm một chút vì cách một cánh cửa gỗ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm nhạt nhòa vô hình của hắn. Nửa bên mặt sưng húp vì cái tát quá bạo lực của hắn bỏng rát đến nước mắt cũng ứa ra ngấn ngấn làm tầm nhìn dưới mưa ngày càng mờ mịt nhưng Baekhyun vẫn không hề để ý tới. Trong đầu cậu đang tràn ngập mớ câu hỏi lộn xộn lẩn quẩn làm đầu óc trì độn trở nên rối rắm. Có nên quay về nhìn người kia lần cuối nữa hay không?
.....
Bàn chân nhỏ trơn trợt vì ướt sũng cố gắng bước thật nhẹ nhàng về phía căn phòng còn đang mở đèn sáng. Dùng hết can đảm mà bản thân tích góp được hơn hai mươi năm qua, Baekhyun cẩn thận mở cánh cửa gỗ nơi ra vào của căn phòng xa hoa lạnh lẽo mà chủ nhân sở hữu, cậu thở phào nhẹ nhõm khi biết người này đã ngủ say trên giường do say rượu vì lúc nãy ở dưới nhà cậu đã rất thận trọng bước qua mấy mảnh vỡ thủy tinh li ti mà vô cùng sắc nhọn của những chai rượu đắt tiền mà chủ nhân luôn chăm chút lau chùi sạch sẽ.
Đôi tay be bé mịn màng giờ đã phồng rộp nhăn nheo vì thấm nước quá lâu cứ vươn ra trong không khí rồi ngập ngừng hướng về phía gương mặt an tĩnh đang chìm đắm vào giấc ngủ của Chanyeol nhưng không hề chạm vào. Hẳn là đêm nay chủ nhân ngủ không được ngon giấc đi, vì đôi mày nam tính vẫn nhíu nhíu lại cau có đây này. Có phải không vì chưa có phát tiết dục vọng cùng điên tiết cả ngày hôm nay vào bên trong cơ thể mình nên hắn mới khó chịu như vậy? Thật buồn cười, chẳng phải người kia vừa nói không muốn thấy mình tồn tại trước mặt hắn nữa.
Baekhyun điềm tĩnh ngồi ngắm nhìn thật lâu như muốn khắc ghi lên linh hồn của mình cái gương mặt vẫn cứng nhắc không buông được lớp mặt nạ lạnh lùng thường ngày. Con người này, mặc dù thường ngày luôn thản nhiên bày ra thái độ lạnh nhạt với những người xung quanh, nhưng cậu biết được, biết rất rõ tâm hồn của hắn luôn ấm áp, luôn luôn sẵn sàng bất chấp tất cả để chở che cho tình yêu chân thành của mình.
Không nhịn được muốn phá bỏ đi cái định nghĩa nghiệt ngã của sự phân biệt đẳng cấp lúc hiện tại, Baekhyun hít thật sâu mạnh dạn dùng bàn tay trắng bệch với những đốt xương tinh tế của mình chạm vào làn da mát lạnh trên gương mặt nam thần của người nọ, dịu dàng vuốt ve lên những dường nét góc cạnh sắc sảo đã khắc họa lên gương mặt hoàn hảo này. Khóe môi lại lần thứ hai trong suốt 7 năm trời nở nụ cười, nhưng cũng như lần đầu tiên trước đó. Nụ cười này trông thật méo mó đến đau đớn bi thương.
- Chủ nhân... [Chanyeol à!]
- Thực xin lỗi... [Em yêu anh...]
Tiếng nói trong trẻo xa lạ dường như chưa từng tồn tại nhẹ nhàng trôi lan man vào bầu không khí có độ ẩm cao tạo nên chuỗi anh thanh ngân dài cọ xát với hơi nước đọng lại nơi chiếc giường có một người đàn ông đang say ngủ. Bàn tay được đặt ngay ngắn vào trong chăn bất giác siết chặt lại. Đôi mày rậm quyến rũ như gặp phải ác mộng mà bất an nhăn nhó khó coi.
Park Chanyeol trong tiềm thức hư ảo lờ mờ cảm nhận được, dường như hắn sắp mất đi cái gì đó rất quan trọng với mình rồi.
Nếu anh thật lòng chán ghét em như vậy, thì em đây chỉ biết là kẻ thức thời...
.....
- Minseok à, có tin tức gì về nạn nhân tự tử ở sông Hàn hôm trước không?
Park Chanyeol sợ hãi nắm chặt điện thoại đang áp vào tai chú tâm nghe từng lời giải thích bình tĩnh của người bạn thân bên kia đầu dây, chất giọng trầm tĩnh thường lệ của bản thân như lặn mất tâm hơi. Chính hắn cũng không để ý, hai ngày hôm nay bản thân mình như yếu đuối đi một chút. Khối đá trong ngực trái như phản xạ vô điều kiện nhói lên quặn thắt mỗi khi nghe người khác báo cáo về tình hình vụ tai nạn nọ. Theo nhân chứng kể lại, họ thấy có một chàng trai trẻ vóc người nhỏ bé trong cơn mưa liều lĩnh vứt thể xác đáng trân trọng của mình xuống dòng sông Hàn tự tử. Mà tên nô lệ kia của hắn, đã hai ngày vẫn chưa có trở về.
Lời yêu thương còn chưa kịp nói, câu tình tự mới còn đọng lại ở đầu môi. Biết làm sao đây? Đã quá muộn rồi...
-----------------
Thực sự mình không biết nói gì nữa, chỉ biết cảm ơn tất cả mọi người thôi à :)
Hoyee xin cảm ơn các chị em đã luôn sát cánh bên nhau 2 năm qua cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, chia sẻ với nhau như những người thân trong một gia đình thực sự
Cảm ơn tất cả các bạn đã luôn đồng hành cùng bọn mình
Dù chặng đường vừa qua không thể tránh khỏi những thiếu sót, nhưng bọn mình vẫn luôn cố gắng từng ngày từng ngày một để hoàn thiện hơn nữa, hãy tin tưởng và ủng hộ bọn mình nhé
Tất cả mọi người là SUNSHINE của bọn mình. Chúng ta là một FAMILY <3
You are my sunshine <3
Love all <3
Cre: on pic
~Hoyee~
P/s: [My Turn To Cry], bài hát mà Baekhyunee đã solo piano năm 2014
Hãy thưởng thức sự kết hợp tuyệt vời giữa hai con người sinh ra để thuộc về nhau này nhé ;)
https://youtu.be/fS7L60nSBY4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro