Tiếng chim ríu rít buổi sáng đánh thức Bảo Linh dậy. Cô nàng chống tay ngắm nhìn người bên cạnh đang ngủ ngon lành. Bây giờ có thể gọi là người yêu được rồi. Từ người lạ, người quen rồi giờ là người yêu. Bảo Linh mỉm cười đưa tay sờ vào hàng lông mày của Hạ rồi kéo dọc qua chóp mũi xuống cái miệng đang mím mím kia. Cô khẽ hôn vào đó rồi thì thầm " Người yêu à, em yêu chị lắm đó."
Hạ mở mắt ra nhìn thấy Bảo Linh đang cười cười nhìn mình âu yếm, mày cô từ từ nhíu lại, rồi bật dậy thiệt nhanh, theo phản xạ lao đến cái gương nhìn vào cổ mình. Bảo Linh như hiểu ra hành động bất thường của Hạ nên phá lên cười.
- Tối qua em đâu có say rượu, chỉ có say tình thôi nên không để lại dấu vết đâu. Nàng ta càng cố tình chọc Hạ.
Không thấy dấu vết gì lạ nên cô thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại bất ngờ la lên:
- Á, em nhắm mắt lại cho tôi. Nhanh lên!
Thì ra chỉ vì lo dấu vết trên cổ mà quên mất mình... không có cái gì trên người. Bảo Linh lại cười khúc khích:
- Người ta thấy hết nãy giờ rồi ha, còn mắc cỡ gì nữa.
- Em còn nói nữa hả, nhắm lại nhanh lên đi.
- Rồi, rồi, nhắm rồi.
Hạ chạy thiệt nhanh vào phòng tắm. Có tiếng nước...
Bảo Linh vẫn còn cười vì thái độ xấu hổ của Hạ. Cô nàng thấy người ấy của mình đáng yêu làm sao.
Hạ bước ra, mọi thứ đã được che kín nhưng nhìn cái mặt cứ cười cười của Bảo Linh, cô không chịu được lấy cái gối đánh vào người nàng ta.
- Có thôi đi không, tại em chứ ai. Ghét quá.
Bảo Linh ôm lấy cô thì thầm: Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu, em cũng không biết nữa khi nào ta yêu nhau?
- Khi nào em yêu tôi vậy?
- Từ cái đêm đó.
- À mà nè, có phải lúc say gặp ai em cũng hôn hết hả? Hạ chăm chú nhìn Bảo Linh.
- Không có đâu, chỉ hôn mình chị thôi. Chị đừng có nghe lời Vân Anh. Nó cố tình chọc em đó. Bảo Linh cuốn quýt giải thích.
- Đêm đó là em... cố tình phải không?
- ừa,.... phải liều mạng mới có được người yêu nè.
- Lúc đó mới yêu hả, vậy mà tôi tưởng lâu hơn chứ. Hạ giả đò giận xịu mặt xuống.
- Lúc đó mới thể hiện, còn yêu từ kiếp trước rồi.
- Lưỡi em đúng là không xương mà. Yêu tôi em khổ lám đó.
- Em biết.
- Không được công khai đâu.
- Em biết.
- Ra ngoài không được thể hiện tình cảm quá mức chị em. Em có buồn không?
- Em chịu được mà. Chỉ cần chị đừng rời xa em là được.
- Tôi luôn ở đây mà, chỉ có em là xa tôi thôi. Nhưng mà tôi còn yêu nhiều thứ nữa.
- Gì nữa, cái này không chịu đâu.
- Không chịu thì đổi ý đi cũng đâu có muộn.
Cô nàng giận dỗi quay mặt đi.
Giọng Hạ cất lên:
Tôi yêu, xem một cuốn truyện hay, tiếng chim hót đầu ngày .Và yêu biển vắng.
Tôi yêu ly càfé buổi sáng ,Con đường ngập lá vàng... Và yêu trẻ thơ .
Tôi yêu đi bộ dưới hàng cây . Đấu vui với bạn bè .Và ly rượu ngon.
Tôi yêu trong nhà nhiều cây lá. Tôi yêu những người già...
Tôi yêu những gì đến tự nhiên. Những câu nói thành thật, và yêu ngày nắng.
Tôi yêu mặc Jean và áo Trắng. Yêu trăng sáng ngày Rằm .
Hạ hôn vào má Bảo Linh rồi thì thầm : Và tôi... cũng yêu em !
Cô cũng biết cách an ủi người khác quá ha.
Mặt cô nàng vẫn phụng phịu:
- Sao Hạ yêu nhiều thứ quá vậy, em chỉ xếp sau cùng vậy thôi sao? Không chịu đâu.
Hạ ôm lấy Bảo Linh hôn vào môi nàng ta một cái nhẹ rồi thì thầm:
- Yêu em nồng nàn, yêu em chứa chan!
Lời yêu quá ngọt ngào đầy lãng mạn của Hạ làm ai kia như tan thành nước. Bảo Linh cảm nhận được tình yêu nồng nàn chan chứa mà Hạ dành cho mình không chỉ là lời nói, mà còn toát ra từ cả con người cô.
Bảo Linh siết chặt lấy Hạ, hôn đắm đuối vào môi người đối diện và không muốn buông ra cho đến khi cả hai cảm thấy không còn o2 để thở.
- Em muốn cả hai cùng chết ngạt hả. Hạ vừa thở hỗn hễnh vừa nói.
- Em yêu chị. Bảo Linh thì thầm
Bao nhiêu lần rồi Bảo Linh thốt lên câu đó nhưng cô thấy vẫn chưa đủ. Cứ muốn nói hàng trăm, hàng ngàn lần.
Bảo Linh đắm chìm trong hạnh phúc mặc kệ là mình xếp thứ bao nhiêu trong danh sách dài ngoằn kia.
- Yêu em Hạ có ngại không? Bảo Linh hỏi Hạ khi tay mình vẫn đang đùa nghịch tóc cô.
- Ngại gì chứ? Mà em đừng có kêu tôi như vậy, người ta nghe được sẽ thắc mắc đó.
- Ngại người ta biết được sẽ xì xào sau lưng .
- Em đừng có làm gì quá thì người ta không để ý đâu.
- Em quá xinh đẹp nè người ta cũng để ý.
- Trời!! Ủa mà ai nói vậy. Tôi đâu có thấy đâu.
- Em có nhiều người theo đuổi lắm đó.
- Kệ họ, tôi không chấp.
- Hạ không ghen hả?
- Không, nhưng em thử đi rồi biết. Giọng gầm gừ.
- HiiHii . Em hay đi xa nữa nè, không có thường xuyên ở bên Hạ.
- Càng tốt.
- Gì chứ?
- Càng xa em tôi càng thấy yên tâm , í lộn, càng thấy yêu em.
- Chị đúng là người lập dị mà!
- Giờ mới biết hả, tưởng em biết lâu rồi chứ!
- Gru...gru... chị ... không nói lại chị mà.
Tức điên lên được, mặt nàng ta đỏ bừng, Bảo Linh đè lên người Hạ, đấm đấm vào mình cô. Làm cô phải la lên:
- Á Á, thôi thôi, được rồi, được rồi.
Hạ ôm Bảo Linh lại rồi thì thầm nói;
- Mình hẹn hò đi nhen!
- Gì chứ? Giờ mới quay lại hẹn hò hả? Mắt cô nàng mở to.
- Thì cũng phải làm cho đủ các bước chứ. Mình bị thiếu bước đó. Hạ thản nhiên nói.
- Chị làm như giải toán không bằng. Mà giải toán lôn xộn kiểu chị chắc không có điểm nào hết quá.
- Kệ đi miễn có kết quả đúng là được!
- Ôi trời ơi! Bảo Linh ngã một cái rầm xuống người cô. Phải giáo viên dạy toán không vậy trời.
Tình yêu của hai người này hình như đi ngược quá trình thì phải. Thường thì người ta đi từ thích đến yêu rồi thì tỏ tình, hẹn hò... rồi mới đến các thứ kéo theo, đại khái là vậy. Đằng này ... Chắc có lẽ "Người lập dị" họ yêu như vậy!
" Khụ, khụ, ằn ằn...' có tiếng tằng hắng bên ngoài. Cả hai dừng việc đùa giỡn lại.
- Chết, Thằng Vinh ở nhà.
Cô đưa mắt dò hỏi nhìn Bảo Linh.
- Thì trước sau gì ảnh cũng biết.
- Ừa, thôi mình ra ngoài đi.
Cả hai vscn, sửa soạn lại quần áo rồi đi ra.
- Á, lại ai đây. Ngạc nhiên quá ha. Vinh la lên khi thấy hai người từ phòng cô bước ra.
Hạ còn đang lúng túng không biết trả lời sao thi Bảo Linh lên tiếng.
- Dạ chào anh, em lại đến theo lời mời của anh.
- Anh mời hồi nào?
- Anh mau quên vậy, bữa trước anh nói căn phòng này luôn đón chào em mà. Sợ lời mời của anh bị ế nên em phải thực hiện thôi. Bảo Linh nói tỉnh bơ.
Vinh phá lên cười vui vẻ. Hạ cũng mỉm cười nghĩ " Cũng lanh miệng thiệt"
- Anh thua rồi. Nhưng giờ không dám mời nữa đâu. Sợ em đóng đô luôn ở đây quá. Anh ta nháy nháy mắt chọc cô nàng.
- Cái này anh đúng nè. Anh không cần mời đâu, có người đồng ý cho em ở lại ngủ nhờ luôn rồi. Bảo Linh nắm lấy tay Hạ, nhìn cô trìu mếm.
Vinh cũng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chị mình như dò hỏi " chuyện này là sao chị?"
Hạ nhìn qua Bảo Linh rồi nhìn Vinh:
- Chị và Linh đang yêu nhau. Cô nói giọng nhẹ nhàng như thông báo một điều ...hiển nhiên.
Mất khoảng vài phút im lặng của cả ba, đủ làm cho cả hai nàng bắt đầu lo lắng về phản ứng của Vinh. Anh ta phá lên cười to:
- Biết lâu rồi, tưởng chuyện gì quan trọng hơn kiểu như con kiến nói với con voi: Anh ơi em có bầu với anh rồi!
- Nè thằng quỷ. Lúc nào cũng giỡn được. Mặt cô đỏ lên. Còn Bảo Linh lại cười khúc khích vì cái cách pha trò của Vinh.
- Sao anh biết vậy?
- Lần đầu tiên thấy em từ phòng của chị Hai đi ra là biết rồi. Cái phòng đó gần 20 năm nay chưa ai được phép vào trừ cu Pin ra, kể cả ba mẹ nhen em. Vậy mà em không những được vô phòng mà còn được ngủ chung giường, không những một lần mà hai lần luôn. Chỉ có người đặc biệt mới được ưu đãi lớn như vậy. Khỏi nói cũng biết rồi. Mặt anh ta tỉnh queo.
- Nè, em bớt nói lại người ta cũng không nghĩ là em câm đâu nhen. Sao bữa nay nói nhiều vậy. Vân Anh đâu sao không rước nó đi cho rồi.
Vừa nhắc đến tên, có tiếng nói:
- Có em đây! Em chào cô. Ủa sao mày lại ở đây mà sao...
Vân Anh chưa nói hết câu, mắt đứng hình nhìn hai người. Bảo Linh đang ngồi trên thành ghế, một tay quàng qua ôm lấy vai Hạ, tay còn lại nắm tay cô như sợ ai đó mang đi mất.
- Chị và tao đang tạo dáng chụp hình mày thấy có đẹp đôi không?
- Cô không thích chụp hình với người lạ đâu nhen! Vân Anh cố tình chọc bạn mình.
- Ừa, người lạ thì không, còn người yêu thì được! Bảo Linh âu yếm nhìn Hạ.
- Hả??? Vân Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn qua Vinh.
- Em vào nãy giờ mà không thấy anh hả? người yêu gì mà kì vậy. Mình đi lên trên đi, trả không gian lại cho cặp tình nhân đó đi. Vinh vừa nói vừa kéo Vân Anh đi lên lầu.
Nhìn ánh mắt long lanh, gương mặt sáng ngời của chị mình, Vinh cũng thấy vui trong lòng, chị ấy đã trở lại như xưa, cái khoảng cách năm năm trầm lắng hình như không tồn tại.
- Come out một nửa rồi đó chị. Bảo Linh nhìn Hạ nói nhỏ.
Trong mối quan hệ này thì điều quan trọng nhất là được người thân yêu thông cảm và chia sẻ. Bảo Linh có Vân Anh coi như người thân, Hạ có Vinh đại diện gia đình. Đầu xuôi thì đuôi lọt, bước đầu như vây tạm ổn rồi, hy vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với họ.
- Mình đi hẹn hò đi chị. Giọng Bảo Linh nũng nịu cất lên.
Hạ mỉm cười nhìn Bảo Linh. Nhìn vào gương mặt đang ngời ngời hạnh phúc kia không ai nỡ từ chối.
- Tôi yêu ly café buổi sáng, con đường ngập lá vàng...
Vừa hát nho nhỏ Hạ vừa đứng lên vào trong thay đồ.
- Chị đừng có hát bài đó nữa, em không thích chị yêu tùm lum vậy đâu. Bảo Linh nói theo.
Hạ trở ra, nhìn cái mặt bí xị của Bảo Linh, cô nói nhỏ vào tai nàng ấy:
- Và tôi.. cũng yêu em! Tôi rủ đi café thôi mà. Sáng giờ chưa uống nên đang khó chịu trong người nè.
- Chị đúng là....không đụng hàng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro