Phần 3


Vừa ngồi xuống ghế đá ở căn tin, chị Chi dạy văn đến ngồi bên cạnh Hạ:
- Nè hôm qua tao mới cho lớp mày giờ c đó.
- Sao vậy chị? Hạ cau mày
- Bực bội hết sức. Chút nữa vô hỏi tụi nó, giờ tao mà kể là nổi khùng lên. Nói rồi chị xách giỏ vào phòng giáo viên.
Cô Chi dạy văn tuổi xắp xỉ năm mươi. Khuôn mặt lạnh băng khó đoán được cảm xúc. Với gương mặt ấy và bộ môn văn chương lãng mạn mà mình dạy, tìm thấy sự liên quan chẳng khác nào tìm kim đáy biểu, mà nếu ai tìm được thì chắc chắn sẽ cấp bằng tốt nghiệp luôn khỏi phải thi !
Cô nổi tiếng khó tính nhất trường, cô dạy rất hay nhưng lại quá nghiêm khắt, không hề biết thông cảm cho mấy trò nghịch ngợm của hs, bất cứ một lỗi gì từ nhỏ đến lớn cô đều la mắng và không bỏ qua, vì vậy lúc nào giờ văn cũng luôn là giờ học nặng nề.
Quả thật không hổ danh là Ma Ma tổng quản trong mấy phim cổ trang Trung quốc.
"Mới sáng chưa gì đã bị mắng vốn." Hạ lầu bầu trong miệng.
Làm GVCN giống như làm cha mẹ tụi học sinh, bất cứ chuyện gì người ta cũng mét. Thậm chí buổi tối tụi nó đi chơi về khuya, tình cờ cô nào phát hiện ra cũng lên "mét" "Tối qua em thấy thằng A lớp chị đi với con B lớp ..., 11 giờ rồi mà còn lang thang ở ngoài đường". Hay như ông tướng nào trong lớp cô hút thuốc lá ở ngoài đường cũng "được" mét. Thậm chí tụi nó bồ bịch với nhau cũng "được" thông báo ngay lập tức, làm cho người nghe cũng phát mệt.
GVCN làm sao mà quản lý hết sinh hoạt hàng ngày của tụi nó được. Mà cũng nhờ được nhiều người "mét" vậy nên cái gì Hạ cũng biết. Còn tụi Hs thì cứ thắc mắc sao tụi nó làm gì ở ngoài đường mà cô cũng biết hết trơn vậy ta?
Vừa bưng li cafe lên uống một ngụm, con nhỏ Thanh dạy nhạc đi đến đập tay cô:
- Chị , em...
- Ngừng ngay, nếu mắng vốn thì đợi chút nữa ra chơi nói. Giờ mày để tao uống hết ly cafe, sắp vào lớp rồi.
- Dạ. Con nhỏ sợ sệt đứng dạy đi một lèo và tự biết chắc mình không phải là người đầu tiên rồi.
Giáo viên nào ở trường này lâu cũng biết tính Hạ là sáng sớm chỉ nghe một người mắng vốn thôi, người ta thì "nhất quá tam," còn cô thì không có người thứ hai. Muốn nói gì phải đợi cô uống hết ly cafe, nếu mà cố tình nói thêm là bị "mắng" ngược lại ráng chịu à. Mấy thầy cô lớn tuổi thì quen rồi nên thấy bình thường, còn mấy giáo viên trẻ mới về trường sợ cô một phép. Hầu như đứa nào cũng bị mắng ít nhất một lần rồi nên sáng sớm không dám đụng vào Hạ.
Cái kiểu than phiền như: " Lớp chị ồn quá em không dạy được" " Tụi nó không chịu chép bài" " không chịu nghe giảng, làm việc riêng" là Hạ ghét nhất. Giờ đó là giờ của mấy người mà, quản lý lớp không được thì đừng có dạy. Chẳng lẽ mỗi lần mấy người dạy tui phải vào lớp ngồi quản lý trật tự cho mấy người hả? Vậy mấy người tuyển thêm trợ lý đi.
Mấy giáo viên trẻ thì thầm với nhau là cô rất bênh vực học trò mình như mẹ bênh con vậy, nên tụi nó chỉ thích học có mỗi môn toán thôi. Còn Hạ thì nghĩ rằng học trò cũng như con mình, mình không thương thì đừng mong người khác thương.
Còn cái vụ đồng phục nữa, quy định là lên lớp phải mặc áo dài thì được rồi, vậy mà mấy đứa giáo viên trẻ rảnh quá nên đẻ thêm ra, thứ hai: áo dài màu đỏ, thứ ba: màu xanh, thứ tư: màu vàng... Rồi thì áo nhóm màu này màu khác, và còn thuyết phục cả trường mặc theo cho... đẹp và thời trang.
Hạ chẳng bao giờ tham gia vào ba cái vụ đồng phục, áo nhóm áo nhiếc gì đó, nhìn cứ như một đám con nít hoặc là công nhân của mấy khu công nghiệp.
Có hôm tụi nó mặc áo nhóm màu cam dẫn hs đi dã ngoại, trùng hợp nhân viên của khu du lịch đó cũng mặc áo màu cam, thế là khách du lịch tưởng mấy cô giáo viên đó là nhân viên phục vụ nên họ cứ gọi để sai vặt, cho chừa cái tật. Hôm đó cô và mấy thầy được một bữa cười no bụng.
Cũng có lẽ vì vậy mà ở trường này, ngoại trừ một số giáo viên lớn tuổi ra thì Hạ có vẻ là người khác biệt nhất.
Trống vào lớp, đến giờ truy bài. Mới vào đầu năm học nên sáng nào Hạ cũng phải lên chăn học trò như chăn vịt. Năm nay lớp có gần chục ông cá biệt, nếu không có mặt ở lớp thì nó thành cái chợ.
Vừa bước lên cầu thang cô nghe tiếng chân chạy rầm rầm, tiếng nói "Cô lên kìa, cô kìa." biết ngay là mấy ông lớp mình trốn truy bài.
Đi dọc hành lang nhìn ra sân sau, thấy có mấy hs đang đứng ngay bụi chuối, Hạ dừng lại nhìn kĩ thấy có hai ông lớp mình đứng giơ chân giơ tay, miệng thì đang huyên thuyên với 2 bạn nữ của lớp nào đó. Hạ lắc đầu, vẫn chưa vào nề nếp được.
Vào lớp, y như rằng hai chỗ ngồi còn trống.
- Hai bạn kia đâu rồi em? Cô hỏi lớp trưởng.
- Dạ hai bạn đó xin ra ngoài ăn sáng.
- Em chạy ra bụi chuối kêu hai anh Chí Phèo vào dùm cô đi, nó đang hẹn hò với thị Nở thì có chứ ăn sáng gì.
Cả lớp khúc khích cười.
Hạ lật sổ đầu bài, nhìn thấy con c giờ Văn, Hạ nhíu mày chưa kịp hỏi, thằng Đạt đứng lên nhận tội trước.
- Dạ thưa cô, hôm qua bị giờ c là do em nhưng mà do tại con mèo cô ạ.
- Đã nhận lỗi còn đổ thừa tại cái này cái nọ thì thà em đừng có nhận. Mà tại sao lại có con mèo vào đây?
- Dạ tại con mèo nó chạy vào, rồi con bướm nó bay vô nên em mới mới...
Con nhỏ bên cạnh giơ tay.
- Cô để em kể đầu đuôi cho cô nghe, bạn nói lung tung không rõ đâu cô.
- uh, em kể đi
- Dạ đang học giờ văn, có con mèo nó rượt theo con bướm vào lớp, cả lớp nhốn nháo cười lên, cô Chi la rồi xong cả lớp im lặng học tiếp, tự nhiên bạn Đạt hát lên: "Con bướm xinh, con bướm xinh, con bướm hôi rình."
Cả lớp lại khúc khích cười, Hạ cũng muốn cười lắm nhưng phải nén lại.
- Rồi sao nữa?
Dạ cô văn kêu bạn Đạt đứng lên, bạn ấy còn nói là tại con mèo và con bướm làm bạn ngẫu hứng chứ không phải tại bạn muốn hát, nên cô văn tức quá cho giờ c.
- Con bướm đó có bay qua chỗ em không Đạt?
- Dạ không?
- Vậy ai bắt được con bướm? con mèo hay em?
- Dạ không ai hết, con bướm bay ra cửa sổ rồi bay mất, con mèo cũng chạy mất luôn.
- Vậy sao em biết con bướm hôi rình?
- Dạ dạ...
Cả lớp cười rần lên. Thằng Đạt mặt từ từ chuyển sang đỏ...
- Lần sau muốn nói thì phải nói cho chính xác. Biết thì nói không biết thì thôi, muốn nói gì đợi hết giờ học rồi nói, không phải cứ muốn là phát ngôn bừa bãi như vậy được. Nếu con bướm mà biết nói, nó nói không chừng nó còn thơm hơn em đó. Bạn Đạt có ý kiến gì không? Hạ nhìn thẳng vào thằng Đạt hỏi, mặt không thay đổi sắc.
- Dạ em xin lỗi cô, bữa sau không nói bậy trong giờ học nữa. Nó lí nhí trả lời
- Thôi em ngồi xuống đi, chuyện giống như này chấm dứt ở đây, đừng để lập lại nữa nhen. Cả lớp chuẩn bị học tiết đầu đi.
Hạ nửa đừa nửa thật vậy mà lớn im phăng phắt.
Hai ông Chí Phèo bước vào.
- Hai ông vừa đi đâu vào đó?
- Dạ em đi ăn sáng.
- Giờ này là giờ truy bài chứ không phải ăn sáng, mà ăn sáng gì ở bụi chuối?
- Tại bạn Lâm nói ngồi dưới bụi chuối cho nó mát.
- Chứ không phải hẹn hò với hai nàng Thị Nở hả? Về chỗ đi, từ mai mà còn trốn truy bài thì tui cho 2 ông vô lò gạch mà học chứ không vào lớp đâu nhen.
Hai ông bị cô giáo bắt đúng tim đen nên cuối gằm mặt xuống.
- Dạ, em hứa.
- Thôi khỏi hứa. Tui không thích nghe hứa.
Hai thằng chạy bay về chỗ ngồi.
- Không biết khi nào tui mới hết bị mắng vốn vào sáng sớm đây.
Hạ lắc đầu đi ra khỏi lớp. Nhìn tụi nó lớp 9 rồi mà vẫn cứ hồn nhiên, chỉ có to cái xác, nhiều lúc tức điên lên được, muốn la mắng một trận cho đã cũng không được. 8 năm chủ nhiệm Hạ đã dần dần biết cách "dạy dỗ" với mấy ông cá biệt rồi. Đối với mấy ông tướng đó thì phải lúc mềm lúc rắn và đôi khi chỉ còn cách mưa dầm thấm đất chứ không thể nôn nóng được.
Xuống phòng giáo viên nhìn thấy chị Chi dạy văn, Hạ nhớ đến "con bướm hôi rình" nên cười, con nhỏ dạy hóa hỏi:
- Có gì vui mà tự nhiên cười một mình vậy chị?
Cô kể chuyện con mèo và con bướm, giáo viên trong phòng cũng cười rần rần. Chị Chi:
- Cái lớp của mày tao bó tay rồi nhen.
- Vậy chứ sau này tụi nó làm ông to bà lớn không đó. Thôi ráng dạy đi vì tương lai con em của ai chứ không phải của tui!

*****


Vừa về đến nhà Hạ thấy Vân Anh đứng trước cổng nhà cô, Vân Anh vẫn còn mặc áo dài, chắc là vừa dạy ra.
- Sao lại đứng đây?
- Dạ em mới nhận tháng lương đầu tiên, em muốn mời cô đi ăn .
- Vậy hả, nhưng cô bận rồi, giờ phải chuẩn bị dạy phụ đạo nữa.
- Dạ lúc nào cô rảnh đi cũng được.
- Cả tuần cô đều không rảnh, tối chủ nhật thì không dám hứa. Thôi để sáng chủ nhật đi café nhen.
- Dạ, em xin lỗi chuyện hôm bữa nhen cô.
- Có gì đâu mà xin lỗi, rủ cô bạn của em đi luôn cho vui.
- Dạ thôi cô, nó đến lại gây chuyện nữa, với lại nó hay đi làm đột xuất lắm.
- Uh, vậy gần đến chủ nhật nhắc cô nhen, cô hay quên lắm, ở đâu nhắn tin cô tới.
- Dạ.
- Uh, giờ cô chuẩn bị đi dạy nữa nè. Chào em nhen.
- Dạ chào cô.
Vân Anh đi rồi cô mới nhớ ra nãy giờ hai người vẫn còn đứng ngay cổng. " Quên mất, thôi lần sau sẽ mời em ấy vào nhà."
Từ bữa đó đến giờ Vân Anh cứ thấy áy náy vì chuyện con bạn trời đánh Bảo Linh phá đám, muốn gặp Hạ để xin lỗi nhưng không biết lấy lí do gì. Nhân dịp nhận lương, nàng ta mừng hí hửng, cũng có cái cớ hợp lý để gặp lại cô rồi.
Quán café Hello.
Hạ và Vân Anh đang ngồi nói chuyện thì nghe giọng nói quen quen từ ngoài cửa vọng vào, cả hai nhìn ra thấy Bảo Linh đang đi vào với mấy người bạn, cô nàng đang quơ hai tay nói cười rôm rả như đang kể chuyện gì hào hứng lắm, tiếng cười nói làm náo nhiệt cả đoạn đường họ đi qua .
Vân Anh giật mình, con nhỏ này, đã cố tình không kêu nó rồi mà giờ vẫn gặp, mong cho nó đừng thấy. Hạ thì đang ngạc nhiên với cái cách tự nhiên của cô bạn đó, hôm nay cô ta ăn mặc có phù hợp hơn bữa trước. Váy xòe ngắn, áo thun dài tay, trang điểm nhẹ nhàng nhìn trẻ trung, dễ thương hơn. Nhưng mà cái dáng cao gầy vẫn nổi bật hơn tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro