Hồ sơ số 33: Onryo miệng sùi bọt mép
Hồ sơ: 041-144
Ngày: 12/08/1992
Địa điểm: Whisper Woods, Montana
Chủ thể: Veronica Burchill & Valerie Burchill
Entity: Onryo
Những điều dưới đây thu thập được từ một cuốn sổ cũ kỹ tìm thấy trong căn nhà của gia đình Burchill. Cuốn sổ chứa này chứa nhiều ghi chú và trích đoạn khác nhau liên quan đến các thực thể siêu nhiên. Điều này được coi là một sự phát hiện kỳ lạ, vì công việc của Veronica Burchill được liệt kê là hoàn toàn bình thường. Điều đáng ngạc nhiên hơn là rất nhiều trong số những ghi chép nhỏ bé vụn vặt này dường như có giá trị khoa học. Chúng tôi không biết chính xác người phụ nữ này là ai nhưng cô ấy có một số lý thuyết đáng kinh ngạc về lĩnh vực siêu nhiên.
Tôi đã gặp phải một chuyện hoàn toàn không thể giải thích và cực kỳ đáng sợ. Giờ đây khi tôi đã an toàn và cuộc sống của tôi không còn gặp nguy hiểm nữa, tôi tin rằng điều quan trọng là tôi phải viết lại trải nghiệm của mình. Tất cả bắt đầu với chuyến đi của tôi đến Nhật Bản. Khi đó tôi là một sinh viên trao đổi văn hóa . Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã tham gia các lớp học và học hỏi được nhiều thứ. Tôi đang học nền văn hóa của một đất nước xa lạ, và chẳng bao lâu thì tôi kết bạn và đột nhiên thấy mình cần thêm tiền để trang trải chi phí cho đời sống xã hội của mình.
Công việc đó rất dễ dàng, đặc biệt là đối với một người nước ngoài như tôi khi vẫn còn gặp vấn đề với kỹ năng nói, huống chi là kỹ năng đọc. Về cơ bản, tôi sẽ đi bộ xung quanh một khu phố nhất định và nhét mấy tờ quảng cáo này vào các hộp thư hoặc các khe thư trên cửa. Nếu tôi nhìn thấy có người ở nhà, tôi chỉ việc đưa cho họ tờ giấy kèm theo một vài câu xã giao đơn giản và rời đi. Quá dễ để thực hiện và tôi còn được khám phá thành phố nữa. Tuy nhiên, đó cũng là con đường dẫn tôi tới chỗ cô ta.
Vào ngày đầu tiên đối mặt với một sự kiện dị thường, tôi được chỉ định vào một khu phố khá cũ. Tôi còn chắc rằng một vài ngôi nhà mà tôi đã dán tờ rơi lên thực tế đã bị bỏ hoang. Tôi bước tới một trong những ngôi nhà tồi tàn hơn và đẩy tờ rơi vào một chồng giấy báo thư từ đã xếp đống từ trước. Tôi cho rằng có nhét tờ rơi vào đây cũng chỉ vô ích, nhưng sau đó tôi nghe thấy một tiếng thét phát ra từ bên trong.
Tôi vốn không phải là kiểu người thích tự ý xông vào nhà người khác, nhưng với tình trạng hiện tại của căn nhà, tôi nghĩ rằng có thể có một người già vẫn còn sống ở đây và họ đang phải chịu đựng một loại bệnh tật gì đó, vậy nên tôi vội vã bước vào qua cửa trước. Tôi được chào đón bằng mạng nhện, bụi, và một đống đồ nội thất tồi tàn. Tôi liếc nhìn quanh hành lang và đoán là mình đã nghe nhầm. Đơn giản là không có cách gì mà một người nào đó có thể sống trong một căn nhà như thế này. Tuy nhiên, khi tôi quay người bỏ đi, tôi nghe thấy một tiếng kêu khác phát ra từ sâu trong căn nhà. Tôi muốn tin rằng tôi đã làm điều hợp lý khi tôi lần theo tiếng kêu đó. Tôi muốn tin rằng tôi đã hành động như vậy như một con người với sự đồng cảm. Nhưng ngay cả khi viết ra những lời này, tôi vẫn thấy bản thân mình tràn đầy sự hối tiếc về hành động khi đó của tôi.
Sau khi lần theo tiếng kêu, tôi thấy mình đang ở trong một phòng ngủ hướng về phía sau căn nhà, và đó là nơi tôi tìm thấy cô ta. Cô ta được đặt trên một tấm chiếu tatami và chắc hẳn đã chết được một thời gian, do tình trạng phân hủy nhưng không còn mùi thối rữa . Người phụ nữ đang cầm một tờ giấy gì đó trong tay, nhưng tôi không dám chạm vào nó. Tôi nhìn chằm chằm vào thi thể thêm một lúc khá lâu, trước khi tôi nghe thấy một tiếng động phát ra từ một cái tủ ở cách xa xác chết. Tôi cũng sợ hết hồn đấy, nhưng nhanh chóng gạt đi, coi nó là âm thanh do động vật hay thứ gì đó tương tự. Nhưng âm thanh đó làm tôi thức tỉnh, và tôi nhanh chóng nhận ra mình cần phải đi đến đồn cảnh sát. Tôi quay người rời khỏi phòng, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng kêu một lần nữa, tiếp đó là tiếng cửa tủ từ từ mở ra, kéo theo cả bụi bẩn. Khi quay người lại, tôi bắt gặp cảnh tượng kinh dị của một người phụ nữ vươn ra khỏi cái tủ, miệng sùi bọt và cả cơ thể xoắn vặn theo một kiểu kỳ dị không thể diễn tả nổi. Cô nhảy ra khỏi tủ và sau đó: chẳng có gì cả. Cho đến ngày hôm nay tôi vẫn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Tôi đơn giản chỉ nhận ra mình đang đứng trước đồn cảnh sát gần nhất, cầm một búi tóc dài màu đen trong khi thổn thức khóc không kiểm soát được.
Rất nhiều sự kiện sau đó diễn ra mà tôi không thể nhớ rõ. Tôi ngay lập tức được đưa vào một căn phòng để các nhân viên cảnh sát tra hỏi, nhưng rõ ràng là không có ai nói tiếng Anh. Chúng tôi đã cố gắng giao tiếp, nhưng tôi không thể trình bày các thông tin chi tiết cho họ trong trạng thái kiệt quệ của mình. Hai cảnh sát, Sĩ quan Mori và Sĩ quan Wada, cuối cùng đã gọi một cuộc điện thoại và chúng tôi chờ đợi. Rõ ràng là chúng tôi đang đợi một sĩ quan từ một khu vực khác đến đây.
Điều đầu tiên tôi nhận thấy là vẻ ngoài bộc trực không câu nệ của anh ấy hơn so với hai người kia. Quần áo không được đóng thùng gọn gàng, tóc không được chải chuốt, và hai sĩ quan kia dường như còn ném cho anh ấy cái nhìn tỏ vẻ khinh thường. Nhưng, quan trọng nhất là anh ấy nói tiếng Anh. Cảnh sát đó tự giới thiệu mình là Sĩ quan Taguchi. Tôi nhanh chóng tường trình lại về công việc của tôi, làm thế nào mà tôi tới được ngôi nhà, và phát hiện ra thi thể. Tôi cũng định kể cho anh ta về người phụ nữ tôi thấy trong cái tủ, nhưng rồi lại quyết định thôi. Tôi thậm chí còn không chắc là chuyện đó có thực sự xảy ra hay không, nhưng Sĩ quan Taguchi đã nhận ra sự e sợ của tôi. Anh ta thuyết phục để tôi tiết lộ rằng tôi đã nhìn thấy một điều gì đó kỳ lạ, rằng tôi cảm thấy sợ hãi toàn bộ sự việc đó. Tuy nhiên hai Sĩ quan Mori và Wada lại nhất quyết muốn tôi đi cùng, vậy nên chẳng mấy chốc tôi lại thấy mình đứng ngoài căn nhà đó một lần nữa, lần này là cùng ba sĩ quan cảnh sát.
Chúng tôi từ từ tiến vào trong căn nhà, và chẳng bao lâu thì đến được căn phòng ngủ nơi tôi đã tìm thấy xác chết. Cô ta vẫn ở đúng vị trí lúc trước khi tôi mới phát hiện ra cô ấy. Cánh cửa tủ cũng được đóng lại, không có dấu hiệu gì cho thấy có bất kỳ thực thể nào đã ở đó hoặc đã làm xáo trộn căn phòng. Sĩ quan Wada cẩn thận rút tờ giấy ra khỏi tay người phụ nữ và đọc. Mắt anh ta mở to hơn một chút, trước khi anh ta nói điều gì đó với Sĩ quan Mori. Biết rằng tôi không thể hiểu họ đang trao đổi gì, Sĩ quan Taguchi bèn lên tiếng. Anh ấy nói với tôi rằng tờ giấy này vừa là bức thư tuyệt mệnh, đồng thời cũng là lời kêu gọi sự trả thù của một người tình bị phụ bạc. Dường như chồng của người phụ nữ này đã bỏ rơi cô ấy do cô ấy bị vô sinh, và cảm giác tội lỗi cùng nỗi oán hận đã khiến cô ấy tự sát.
Sĩ quan Taguchi hộ tống tôi ra khỏi căn nhà trong khi hai cảnh sát còn lại nghiền ngầm về những gì phải làm tiếp theo. Anh ta giải thích rằng họ sẽ chuyển thi thể đó đến nhà xác và xác định nhân dạng, trước khi liên lạc với những người thích hợp để báo cho họ biết về cái chết của người phụ nữ. Anh ta cũng bảo rằng chuyện như thế này đôi khi vẫn xảy ra, và tình yêu có thể là một thứ đau đớn và nguy hiểm. Anh ta chở tôi về căn hộ của tôi và chúc tôi mọi điều tốt đẹp. Đó lẽ ra là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Tuần kế tiếp sau sự kiện này là một khoảng thời gian hết sức kinh khủng. Tôi bị ốm liệt giường. Trên hết, tôi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ khi bị sốt về người phụ nữ miệng sùi bọt mép. Tôi mơ thấy cô ta đang săn tìm tôi. Bò trên tứ chi, bẻ gập và vặn xoắn cơ thể cô ta... Ngay cả bây giờ tôi vẫn nổi da gà khi nhớ lại những ký ức đó.
Mọi chuyện cũng chẳng khá hơn nhiều trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi tôi thức. Tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng, cảm giác như có ai đó liên tục theo dõi tôi. Tôi nhớ đã liếc mắt ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy cô ta trên ban công căn hộ ở tòa nhà phía đối diện với căn nhà tôi ở. Tivi của tôi cũng bắt đầu bị nhiễu, và nó thường tự động bật lên đột ngột khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi gạt nỗi sợ hãi của mình sang một bên bằng cách tự nhủ rằng đó là hệ quả của cơn sốt, và cơn sốt là kết quả của những sự kiện kinh khủng mà tôi đã trải qua. Nhưng rồi những cục tóc đen dài bắt đầu xuất hiện khắp nơi trong nhà. Tôi tìm thấy chúng trong phòng tắm, phủ lên giường của tôi, quấn quanh bàn tay tôi khi tôi ngủ dậy, và dính vào tivi. Đỉnh điểm là khi tôi uống một tách trà và chợt phát hiện thấy miệng mình đầy tóc. Khi đó tôi biết rằng chuyện này thực sự không ổn chút nào.
Trước khi tôi kịp có hành động gì với kết luận mới kia, điện thoại của tôi đổ chuông. Đó là Sĩ quan Taguchi, và anh ấy muốn gặp tôi ngay lập tức ở một nơi công cộng. Giọng anh ta có vẻ khẩn cấp và tôi nhớ cái cảm giác nỗi sợ hãi bao trùm vì điều đó càng khẳng định thêm lo lắng của tôi là có cơ sở. Không lâu sau, cả hai chúng tôi gặp lại bên ngoài một quán ăn gia đình mà Taguchi đã chọn làm điểm hẹn. Anh ấy đang đứng bên ngoài tòa nhà khi tôi đến và nhanh chóng dẫn tôi vào trong.
Chúng tôi ngồi xuống và gọi món ăn trước khi Taguchi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta nói với tôi rằng Sĩ quan Wada, Sĩ quan Mori, và nhân viên y tế giúp chuyển thi thể đó đi đều đã chết. Những cái chết đó đều được coi là tự tử hoặc tai nạn bất ngờ, và vết thương ở háng là điểm chung giữa những cái chết đó. Còn nữa, nhân viên khám nghiệm thi thể đó đang bị khủng hoảng tâm lý và bị giữ trong một viện tâm thần. Rõ ràng là anh ta cứ lảm nhảm về một con quỷ miệng sùi bọt mép đang rình rập anh ta.
Tôi thấy nỗi sợ hãi len lỏi vào tận trong tim, nhưng đồng thời cũng không hề ngạc nhiên khi nghe anh kể lại mọi chuyện. Tôi đã tự mình trải nghiệm chuyện dị thường như vậy, nên theo một cách nào đó thì tôi cũng đoán được chuyện gì xảy đến cho những người kia. Taguchi sau đó đã đề cập rằng anh và tôi là hai người duy nhất đã tương tác với xác chết mà chưa gặp phải tổn thương nghiêm trọng gì. Tôi hỏi anh ta tại sao chúng tôi là người duy nhất còn sống. Taguchi giả thuyết rằng tôi có thể được đối xử khác một chút so với những nạn nhân kia, bởi tôi là người phụ nữ duy nhất nhìn thấy xác chết. Anh ta đã rút ra kết luận đó dựa trên nguyên nhân tự tử của người phụ nữ và vết thương phần háng trên tất cả các nạn nhân khác.
Tôi nhớ rằng mình đã hỏi tại sao anh ta vẫn không hề hấn gì trong khi mọi người đàn ông khác đều bị ảnh hưởng. Taguchi thò tay vào trong áo và lôi ra một tấm bùa hộ mệnh. Anh ta nói với tôi rằng từ lúc rời ngôi nhà đó cho tới đầu tuần này, anh ta đã có những ảo giác kỳ dị về một cô gái rùng rợn đang bám theo anh ta. Mỗi lần như vậy cô ta lại tiến tới gần Taguchi hơn. Thế rồi một người đàn ông lớn tuổi mà anh chưa bao giờ gặp trước đó tiếp cận anh ta. Người đàn ông đó dường như biết Taguchi và cho anh vài lời khuyên, tấm bùa hộ mệnh và một cái danh thiếp. Ngay khi Taguchi bắt đầu mang bùa hộ mệnh bên mình, những "ảo giác" đó biến mất. Sau khi những người còn lại bắt đầu gặp phải số phận khủng khiếp, anh ta nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này và tìm cách liên lạc với tôi.
Tôi đã nói với anh ta về cuộc chạm trán lần đầu của tôi với người phụ nữ ghê tởm đó. Anh ấy chỉ đơn giản ngồi đó và chăm chú lắng nghe, tôi thực sự không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc gì từ anh ấy. Câu chuyện của tôi kết thúc vừa lúc thức ăn được dọn ra, và chúng tôi ăn trong im lặng. Sự im lặng khó xử này kéo dài thêm vài phút nữa, trước khi Taguchi lên tiếng. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không nghĩ tôi đã an toàn như anh ấy nghĩ lúc đầu. Anh ta giả thuyết rằng có lẽ người phụ nữ đó, thay vì tấn công ngay lập tức, lại dành thời gian của mình để khiến tôi suy sụp, trước khi làm bất cứ hành động gì lộ liễu. Anh ấy đề nghị tôi ở lại chỗ anh ta trong khi chúng tôi tìm kiếm phương án đối phó, và tôi chắc chắn chẳng còn lý do gì để từ chối.
Không có gì nhiều để nói về những gì xảy ra tiếp theo. Tôi đã dành vài ngày tiếp theo tại căn hộ của Taguchi. Không, ở thời điểm đó, chúng tôi đã bỏ qua kiểu gọi nhau trịnh trọng bằng họ mà gọi bằng tên rồi. Toshiro Taguchi. Toshiro và tôi đã dành rất nhiều thời gian ở căn hộ của anh ấy để lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo của chúng tôi. Chúng tôi tìm hiểu tài liệu về những hồn ma Nhật Bản, nghiên cứu các truyền thuyết, chúng tôi cố gắng tìm mọi thứ có thể. Chúng tôi hiểu nhau hơn khi chia sẻ câu chuyện quá khứ của mình. Tôi nói với anh ta về gia đình tôi ở Mỹ, thị trấn nhỏ của tôi, lý do khiến tôi chuyển đi và bỏ lại tất cả. Đổi lại, Toshiro kể cho tôi rằng anh ấy bị mang tiếng xấu do cách tiếp cận của anh ấy với việc thực thi pháp luật. Anh ấy ghét bị kìm kẹp trong sự quan liêu và hệ thống cấp bậc hành chính rối rắm. Cuối cùng, sự kìm hãm đó bắt đầu có ảnh hưởng lên phương châm làm việc và ngoại hình của anh ta, và Toshiro trở thành chàng trai thoải mái không câu nệ như lần đầu tôi gặp. Anh ấy có một tâm hồn đẹp; tôi có thể cảm thấy nó trong thời gian chúng tôi ở cùng nhau.
Tuy nhiên, những ngày dễ chịu đó nhanh chóng kết thúc. Tôi lại bắt đầu nhìn thấy người phụ nữ đó, lần này ở gần hơn. Cô ta ở khắp mọi nơi: ẩn mình trong bóng tối ở phía cuối mỗi hành lang, lờ mờ bên ngoài mỗi ô cửa sổ, xuất hiện như một cái bóng đen trên tivi. Tôi không thể thoát khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm của cô ta; tôi không thể thoát khỏi vẻ mặt biến dạng, giật giật của cô ấy. Không lâu sau đó sức khỏe của tôi giảm sút nghiêm trọng, và tôi phải nhập viện. Tại thời điểm này, Toshiro liên tục tới thăm và ngồi cạnh giường của tôi trong một nỗ lực nhằm xua đuổi người phụ nữ đó. Bất cứ lúc nào anh ấy không ở bên tôi, người phụ nữ đó lại vào phòng. Tôi thấy cô ta đứng trong góc tối. Khi tôi nói với anh ấy rằng tôi có thể nhìn thấy cô ta trong góc phòng, một nét biểu cảm hơn cả sự lo lắng lướt qua khuôn mặt anh.
Toshiro đeo tấm bùa hộ mệnh lên cổ tôi và nhét một tấm danh thiếp vào ví của tôi. Anh ta cúi người lại gần và nói với tôi rằng ông già đó bảo anh là ông ấy phải đưa tấm bùa cho anh để một ngày nào đó anh sẽ trao lại nó cho người khác. Ban đầu Toshiro không hiểu người đàn ông kỳ lạ đó có ý gì nhưng cuối cùng thì anh đã hiểu ra. Toshiro đứng dậy và bước ra khỏi phòng bệnh khi tôi cố gắng gọi anh ấy lại một cách yếu ớt. Tôi nhớ ánh đèn chớp tắt và sau đó tôi đã ngất đi do quá kiệt sức.
Khi tỉnh lại thì tôi được biết là Toshiro đã biến mất. Rõ ràng là không có ai nhìn thấy anh ấy rời khỏi bệnh viện. Thật không may là tôi không bao giờ còn gặp lại anh ấy nữa. Với tấm bùa hộ mệnh trong tay, có vẻ như tôi không còn phải lo lắng về người phụ nữ kia. Sau khi hoàn toàn bình phục, tôi trở về nhà. Tôi dự định sẽ học xong ở đây và tìm kiếm một công việc bình thường ở Mỹ. Hoặc ít nhất, đó là những gì người ngoài nhìn thấy. Tôi dự định tiếp tục nghiên cứu thứ mà Toshiro và tôi đã bắt đầu. Ma rõ ràng là có thật, vậy có nghĩa là những thứ khác cũng thế. Tôi cảm thấy một động lực phải học hỏi nhiều nhất có thể với hy vọng một ngày nào đó có thể chia sẻ những thông tin này ra để bảo vệ người khác.
Còn nữa, có vẻ như tôi sắp làm mẹ rồi. Toshiro và tôi đã dành một đêm thân mật bên nhau, và đứa trẻ này dường như là kết quả của đêm đó. Tôi không tin là Toshiro và tôi thực sự yêu nhau, nhưng chúng tôi vẫn có một mối liên kết mạnh mẽ như tình yêu. Tôi sẽ trân trọng đứa con mà anh ấy đã cho tôi. Và tôi sẽ học hỏi nhiều nhất có thể để bảo vệ đứa trẻ này, ngay cả khi tôi phải hy sinh mạng sống của mình.
Có rất nhiều cuốn sổ tay khác chứa đầy những thông tin mà Veronica Burchill đã thu thập được. Cô ấy đã biết về nhiều entity mà chúng ta đã chạm trán, một vài điều entity mà chúng ta chưa từng biết đến, và thậm chí ở một mức độ nào đó cô ấy còn phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta. Người phụ nữ này có vẻ như là một chuyên gia trong lĩnh vực thu thập thông tin. Có lẽ người đàn ông tên Toshiro Taguchi đã dạy cô ấy chút gì đó trong thời gian ở Nhật, hoặc có thể tấm bùa đã giúp cô ấy. Cuốn sổ tay cuối cùng có vẻ như còn tường thuật chi tiết lại sự kiện dẫn chúng tôi tới với Veronica Burchill.
Con gái của chúng ta, Valerie, đang gặp rắc rối, Toshiro. Con quái vật chết tiệt đó đã trở lại, hoặc có thể nó chưa bao giờ rời đi. Trong một thời gian dài em không còn nhìn thấy cô ta, do tấm bùa hộ mệnh anh đưa cho em, nhưng có những dấu hiệu. Valerie bắt đầu nói về một người bạn tưởng tượng: Toko-san, con bé gọi nó như vậy. Ban đầu em không nhận ra, vì em đã dạy tiếng Nhật cho con bé để Valerie có thể kết nối với cội nguồn của nó. Em đã nghĩ Toko-san là một cái tên mà con bé chọn lấy từ một trong những cuốn băng dạy tiếng Nhật. Thế rồi em bắt đầu bắt gặp con bé nhìn chằm chằm vào các góc tối trong phòng, nhìn vào màn hình tivi nhiễu và nhìn ra cửa sổ. Em đã cho rằng đó là người bạn tưởng tượng của con bé. Em đã bướng bỉnh không thể tin là người phụ nữ đó đã quay lại. Cuối cùng Val bắt đầu vẽ những bức tranh rùng rợn về một người phụ nữ cao, gầy gò với mái tóc dài màu đen che khuất khuôn mặt của cô ta. Con bé bảo em rằng Toko-san trông như thế đó. Đó cũng là lúc mà em cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thực về những gì đang diễn ra.
Em đã quá quan tâm tới việc săn lùng cái tổ chức bí mật dường như đứng đằng sau tất cả mọi chuyện kia. Em đã bỏ qua tất cả các dấu hiệu cho đến khi quá muộn. Em là đồ ngốc Toshiro, một con ngốc hết sức.
Đỉnh điểm là đêm qua. Valerie phàn nàn rằng Toko-san gây ra quá nhiều tiếng ồn trong phòng con bé và con bé muốn ngủ với em. Tất nhiên là em cho con bé lên giường, em muốn bảo vệ nó bằng mọi giá. Valerie nằm dựa vào em và cuối cùng cũng ngủ, còn em thì cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo, nhưng rồi cũng thiếp đi. Khi giật mình thức dậy, em vươn tay ra vuốt ve mái tóc của con bé. Khi xoa đầu Valerie, em cảm thấy có thứ gì đó lạnh, nhưng không thể thấy rõ trong bóng tối. Em bật đèn ngủ lên và nhìn sang phía Val. Ban đầu, em không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng khi nhìn kỹ Val, em thấy con khốn chết tiệt đó. Cô ta đang vươn nửa người ra khỏi giường và nắm chặt lấy tay Val, trong khi nhìn chằm chằm vào em. Tại vị trí tay cô ta chạm vào Val, một vết bầm kỳ lạ xuất hiện. Đến đó thì em không chịu nổi nữa. Trong cơn giận dữ, em đã tấn công người phụ nữ chết tiệt đó và không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Val an toàn, nhưng em biết là chuyện chưa kết thúc.
Bây giờ em sẽ làm theo lời khuyên được chính anh thừa nhận là kì lạ mà anh đã nói với em. Em sẽ trao tấm bùa hộ mệnh và tấm danh thiếp cho Val và con bé sẽ được an toàn. Bằng cách nào đó, người đàn ông kỳ lạ mà anh gặp đã biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ ông ta có sức mạnh gì đó. Em cũng có cảm giác rằng anh đã biết trước chuyện này rồi. Anh đã dạy cho em rất nhiều thứ và đưa em vào con đường này. Bây giờ em dự định sẽ tham gia cùng anh đây. Em đã tự mình viết ra rất nhiều lời khuyên hữu ích cho Valerie. Em chắc chắn nó sẽ giúp con bé, cho dù con bé có lựa chọn con đường nào để đi. Giờ thì em sẽ tới với anh đây, Toshiro.
Veronica Burchill rõ ràng là đã đưa tấm bùa hộ mệnh cho cô con gái trẻ của mình, Valerie Burchill, trong một nỗ lực để cứu cô bé thoát khỏi Onryo. Từ những gì chúng tôi có thể đoán được, Onryo đó đã bám theo đứa bé đang lớn dần lên trong bụng của Veronica, và đó là cách nó xoay sở để theo cô ấy đến tận Mỹ. Từ những thông tin ít ỏi mà chúng tôi biết được, Onryo đó đã không giết Veronica ngay lập tức giống như với những người đàn ông kia. Chúng tôi có một số hình ảnh cho thấy cô ta lang thang ở vùng ngoại ô Bozeman, đặc biệt bị phát hiện trên camera bên ngoài một phòng phá thai. Chúng tôi tin rằng Onryo đã khống chế hoặc sáp nhập với Veronica và có một số động cơ mục tiêu riêng mà chúng tôi chưa nắm được.
Còn với Valerie, người đàn ông lớn tuổi lại một lần nữa xuất hiện. Thậm chí ông ta đã xuất hiện ngay sau chưa đầy một ngày kể từ khi Valerie bị bỏ lại một mình, theo những gì chúng tôi thu thập được. Giả thuyết đưa ra là ông ấy nuôi dưỡng hoặc huấn luyện cô bé vì một lý do nào đó. Ông ta luôn hành động một cách bí ẩn nên chúng tôi không hoàn toàn chắc chắn động cơ của ông ta là gì. Dù gì đi nữa, giai đoạn điều tra này đã kết thúc. Chúng ta sẽ bắt đầu tìm hiểu về người đàn ông bí ẩn này và Onryo ở Bozeman như hai vụ riêng biệt.
Tình trạng Hồ sơ: Đóng.
----------------------------------------
(Chữ "Tử" trong tiếng Nhật, đường link cũng dẫn đến 1 post khác của Secrets gồm chữ đó viết lặp đi lặp lại kín 1 dòng)
************************************
Phần chữ màu xám là chú thích của người dịch
Tên dịch giả: Binzo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro