Hồ sơ số 34: Những kẻ đi nhờ xe
Hồ sơ: 054-002
Ngày: 15/05/1985
Địa điểm: Nhiều địa điểm khác nhau
Chủ thể: Nhiều người khác nhau
Entity: Hitchhikers
Dưới đây là các bản tường thuật và các tài liệu khác nhau có liên quan tới một loại entity mà chúng tôi đặt tên là "Hitchhikers" ("Những kẻ đi nhờ xe"). Chúng tôi tin rằng có ít nhất một vài thực thể này lang thang khắp nơi trên thế giới, chứ không phải một cá thể duy nhất tự di chuyển, mặc dù chúng tôi có ít bằng chứng, ngoài những phỏng đoán và biểu đồ về các vụ chạm trán Hitchhiker, để đưa ra kết luận đó.
Bản tường thuật đầu tiên của chúng tôi đến từ một thám tử điều tra các vụ mất tích khác nhau trên một đoạn đường cao tốc nằm trong khu vực quản lý của anh ta.
Bản ghi băng ghi âm của Thám tử Marley khi anh ta nói vào máy ghi âm của mình.
Tôi đã có "niềm vinh dự lớn lao vô cùng" khi được chỉ định vụ án "Các vụ bắt cóc trên Đường 41". Jack Fleming, thám tử trước đây của vụ án hiện đang mất tích. Vụ này thì hơi quá sức với một thám tử mới vào nghề nhưng tôi là người duy nhất không có gia đình. Tôi đoán điều đó có nghĩa là mấy ông trên nghĩ rằng kẻ bắt cóc đã ra tay với Fleming vì anh ta biết quá nhiều. Tôi nên cảm thấy bực bội bởi tôi bị đưa ra làm tốt thí chỉ vì tôi chưa có cơ hội lập gia đình. Đ.m. mấy lão đó. Hoặc là tôi sẽ giải quyết vụ này và hưởng lấy những lợi ích mà chiến công đó mang lại, hoặc tôi cũng sẽ mất tích. Chuyện đó là rõ rành rành rồi.
Vì vậy, điều đầu tiên tôi làm là xem lại một đống ghi chép cũ của Fleming. Không có nhiều thứ ở đây mà tôi phải giữ bí mật: các cuộc phỏng vấn thành viên gia đình và bạn bè của những người mất tích, giả thuyết về hoạt động buôn bán người và ghi chú về nơi những chiếc xe trống rỗng được tìm thấy. Các cuộc phỏng vấn chẳng đem lại kết quả gì. Hầu hết trong số họ đều nói chung một bài giống nhau rằng người thân bị mất tích của họ không có kẻ thù nào, được tất cả mọi người yêu quý, bla bla bla. Thực sự không có mối liên hệ nào giữa những người bị bắt nhưng tôi cảm thấy điều đó có thể suy ra được, dựa trên vị trí những chiếc xe trống rỗng được tìm thấy.
Lúc đâu tôi thực sự nghĩ rằng giả thuyết về việc bắt cóc buôn bán người cũng có sức nặng đấy. Nhưng càng tìm hiểu kỹ những người bị mất tích, thì tôi càng thấy rằng những vụ bắt cóc này dường như hoàn toàn ngẫu nhiên. Người giàu, người nghèo, thuộc bất kỳ chủng tộc nào, thuộc mọi lứa tuổi. Không quan trọng, họ chỉ đơn giản bị mất tích. Bạn nghĩ rằng chúng ta sẽ phát hiện được ít nhất một người trong số họ xuất hiện trở lại, nhưng không. Làm cho bạn tự hỏi họ đã bị bắt đi đâu.
Phần cuối cùng của các ghi chú là vị trí của tất cả những chiếc xe mà chúng tôi đã tìm thấy, điều mà tôi đã nắm rõ. Bất cứ kẻ nào gây ra chuyện này đều không quá thông minh khi thực hiện các vụ bắt cóc. Theo như tôi có thể thấy, chúng đặc biệt nhắm vào Đường 41, bắt đầu tại một nơi nào đó ở Illinois và từ từ xuống tới đây: Florida. Tôi đoán rằng chúng có thể chệch ra khỏi Đường 41 một lần vài lần để bắt một hoặc hai người, nhưng tới giờ tôi vẫn hoàn toàn không có bằng chứng gì về điều đó. Nhưng đây đúng là một cách bắt cóc hết sức lộ liễu. Chúng hoàn toàn không cố che giấu hành tung của mình. Vậy mà, chúng tôi chưa bắt được chúng. Thực sự thì cũng chẳng biết phải đổ lỗi cho ai.
Đó là tất cả các thông tin ban đầu mà tôi thu được từ đống báo cáo của Fleming. Có rất nhiều thứ ở đây để lọc kỹ ra, vì vậy tôi hy vọng là có một manh mối nào đó có thể giúp tôi. Tôi chỉ hy vọng mình có thể tìm thấy đầu mối đó và phá xong vụ án này, trước khi đến lượt một người nào khác đào bới đống ghi chép của tôi.
Một bản ghi âm khác từ Thám tử Marley.
Tôi tin rằng mình đã tìm thấy một cái gì đó. Có vẻ như Fleming đã tìm được một người đã thoát khỏi một vụ bắt cóc. Uhm, ít nhất là tạm thời thoát được. Người này sau đó vẫn bị mất tích, nhưng vì không có ai ngoài Fleming biết rằng vụ đó có liên hệ tới Các vụ bắt cóc trên Đường 41, nên nó chưa nổi lắm. Điều này ít nhất chứng minh rằng những kẻ bắt cóc sẵn sàng đi chệch ra khỏi Đường 41 để bắt người.
Nhưng điều đó không hẳn là một tin tốt. Người phụ nữ mà anh ta nói chuyện không được bình thường cho lắm. Cuộc phỏng vấn của Fleming với người đó chủ yếu bao gồm việc cô ta kể về một người đàn ông cao lớn mà cô ấy nhìn thấy đang đi dọc theo bên đường. Lời nói chính xác của cô ta là cô ấy "thấy người đó loạng choạng bước đi trong bóng tối. Tôi nghĩ anh ta có thể bị thương, vậy nên tôi đã đỗ lại, ra khỏi xe và đi theo chiều ngược lại về phía anh ta ". Cô ta tiếp tục nói rằng người đàn ông đó là một con quái vật hoặc gì đó tương tự. Cô ta tuyên bố rằng cô ấy đã nhìn thấy "the eyes of a god" ("đôi mắt của một vị thần"). Sau đó cô ta cuống cuồng chạy về xe, lái về nhà và gọi một cuộc điện thoại cho cảnh sát trưởng địa phương để báo cáo. Bằng cách nào đó mà Fleming biết về vụ này. Tôi đoán là những kẻ bắt cóc đang sử dụng người đàn ông này để dụ dỗ mọi người tấp lại và ra khỏi xe. Có lẽ hắn ta giả vờ bị thương và vấp ngã, cho đến khi có ai đó đỗ lại và rồi bọn chúng sẽ bắt người đó đi.
Fleming dường như không thực sự tin câu chuyện của cô gái này, cho đến khi cô ta mất tích. Anh ta quay lại nhà cô ấy tìm kiếm manh mối sau khi nhận được điện từ cảnh sát trường. Cảnh sát trưởng nói với anh rằng một người hàng xóm đã nhận thấy cửa trước nhà cô ấy mở ra trong suốt mấy ngày liền, nên sang kiểm tra xem có chuyện gì không. Không có dấu hiệu của một cuộc xô xát, nhưng họ đã tìm thấy một cuốn sổ ghi chép có câu "His eyes were a window to God's realm" ("Đôi mắt của ông ấy là cửa sổ nhìn vào vương quốc của Chúa") viết đi viết lại. Tôi đã tự mình xem cuốn sổ đó và quả thực là cô ta đã xoay sở để viết kín tất cả các trang. Quả là một sự nỗ lực. Tuy nhiên Fleming lưu ý rằng có một trang có chút gì đó khác biệt trên đó, so với các trang còn lại. Tôi xem lại cuốn sổ và không tìm được nó, nhưng chắc là anh ta đã tìm thấy một trang với một con số ở trên, mà tên ngốc điên rồ đó tin rằng đấy là một mốc đánh dấu dặm trên đường. Thật không may, mốc dặm đó cũng là nơi mà chúng tôi sau đó tìm thấy chiếc xe trống rỗng của Fleming.
Bản thu âm cuối cùng từ Thám tử Marley.
Suốt mấy ngày sau khi tìm được phát hiện của Fleming, công việc vẫn dậm chân tại chỗ và không có thêm đầu mối nào mới. Cuối cùng, một chiếc xe trống khác cũng xuất hiện, lần đầu tiên kể từ khi tôi được giao vụ này. Trong khi kiểm tra chiếc xe, tôi tìm thấy một con số bị khắc vào bộ giảm xóc. Nếu nó là một mốc đánh dấu dặm như những gì đã xảy ra với Fleming, thì tôi có thể thấy là mình đang đi vào một cái bẫy. Nhưng, làm sao mà những kẻ bắt cóc lại biết rằng tôi sẽ tìm thấy một con số nhỏ xíu khắc trên một chiếc xe hơi? Làm thế nào chúng biết rằng tôi biết những gì mà Fleming biết chứ? Đệch, suy nghĩ về tất cả những điều đó làm tôi đau hết cả đầu.
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Tôi đang ở đó rồi. Tôi muốn chủ động ra tay trước, vậy nên tôi quyết định ngồi đợi tại vị trí này trên đường cao tốc. Máy ghi âm đã được gắn dưới bảng điều khiển xe, và tôi hy vọng là sẽ ghi lại được mọi chuyện diễn ra. Tôi cảm thấy một động lực kỳ lạ là phải đi tới cùng vụ này. Tôi không nên đến đây và tôi biết điều đó. Nhưng tôi cứ cảm thấy một sự thúc giục kỳ quái buộc tôi phải dấn thân điều tra thêm một chút thôi.
Ngáp
Tôi đã ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ, và chưa gặp ai ngoài một hai người qua đường. Gần đây mọi người thực sự bắt đầu tránh xa khỏi Đường 41, mà cũng chẳng trách họ được.
Một âm thanh vo vo kỳ lạ giống tiếng phát ra từ máy móc cơ khí, yếu ớt vang lên trong bản ghi âm.
Huh? Cái gì thế? Đợi đã! Tôi thấy hắn ta rồi. Giống hệt như cô gái đó nói. Chúa ơi, hắn ta lớn như một ngọn núi vậy. To khổng lồ. Đệch. Đệch. Đệch. Thôi nào Mar, can đảm lên chứ. Vì Chúa, mày là cảnh sát đấy.
Tiếng cửa xe mở ra, còn tiếng vo vo kia vẫn tiếp tục.
Anh kia? Anh kia! Dừng lại ngay! Tôi có súng đấy!
Tiếng vo vo biến thành một cái gì đó giống như tiếng rít, nhưng nghe không giống âm thanh của con người chút nào.
Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi!
Có thể nghe thấy tiếng súng của Thám tử Marley vang lên vài lần, cho đến khi mọi thứ trở nên im lặng, ngoại trừ tiếp vo vo kia. Một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề đi trên sỏi có thể được nghe thấy khi nó đi vượt qua chiếc xe, cho đến cả nó và âm thanh vo vo kia nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Thám tử Marley là người cuối cùng bị tuyên bố mất tích trong Vụ bắt cóc lộ ở Đường 41, chiếc xe trống rỗng của anh ta được tìm thấy ngay bên ngoài phạm vi bang Miami. Một vài tháng trôi qua mà không có vụ bắt cóc nào xảy ra trên Đường 41 hoặc trên các tuyến đường lân cận khác. Cảnh sát hoàn toàn tin vào giả thuyết buôn bán người, và kết luận rằng thủ phạm chắc hẳn đã bỏ trốn ra nước ngoài sau khi đạt được chỉ tiêu. Họ nhanh chóng kết thúc vụ án và tiếp tục công việc như thường lệ, còn các vụ bắt cóc trên Đường 41 cuối cùng cũng biến mất khỏi trí nhớ của hầu hết mọi người.
Phần tiếp theo của Hồ sơ đến từ một cuộc phỏng vấn với Travis Benton. Travis là một cậu bé dường như đã có sự tương tác với một Hitchhiker trên con đường giáp ranh với trang trại của gia đình cậu ta.
Nhân viên cảnh sát: Nghe này Travis, bọn chú đã tìm thấy rất nhiều thứ kỳ lạ trong phòng của cháu. Tất cả các tấm thẻ này được gọi là giấy phép lái xe. Làm sao mà cháu có được chúng?
Travis: Ummm, Mister Walker (Ông Đi bộ) đưa chúng cho cháu!
Nhân viên cảnh sát: Mister Walker? Ai là Mister Walker hả Travis?
T: Ông ấy là người đàn ông to lớn thi thoảng vẫn đi dọc theo rìa trang trại nhà cháu! Cháu thích ngồi trên những tảng đá và xem ông ấy bước đi. Đôi khi ổng để lại những tấm thẻ đó cho cháu!
Nhân viên cảnh sát: Travis, cháu có biết rằng những người trên mấy tấm thẻ này đều đã mất tích không? Cháu có thấy bất kỳ ai nào trong số những người này chưa?
T: Xin lỗi chú, có thể Cha đã nói với chú rồi, nhưng quả thực cháu nhìn không được tốt cho lắm. Cha bảo rằng cháu nhìn mọi thứ đều mờ mờ. Cháu thậm chí còn không biết những tấm thẻ này có ảnh người trên đó. Cháu chỉ thích chúng vì chúng sáng bóng thôi!
Nhân viên cảnh sát: Vậy cháu không phải là người đã cạo đi mắt và miệng của những người trong ảnh?
T: Không không. Đó chắc chắn là Mister Walker!
Nhân viên cảnh sát: Chú hiểu rồi. Thế, nếu chú yêu cầu cháu mô tả "Mister Walker" này thì cháu không thể cho chú biết ông ta trông như thế nào đúng không?
T: Ồ, cháu có thể kể cho chú về Mister Walker! Ông ấy trông, ừm, cháu không biết phải nói thế nào, nhưng ông ấy rất dễ nhìn. Cháu không phải nheo mắt nhiều. Và ông ấy thường mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam lớn!
Nhân viên cảnh sát: Còn mặt ông ấy thì sao? Bất cứ điều gì cháu có thể cho bọn chú biết?
T: Không, thưa chú, cháu chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy. Cháu không nghĩ là ông ấy có mặt...
Travis cuối cùng cũng được đưa về nhà và mọi chuyện trôi đi mà không có chuyện gì lớn xảy ra. Khi cảnh sát đến thăm trang trại vài ngày sau đó, họ thấy toàn bộ nơi này bị bỏ hoang. Travis và gia đình cậu bé đã biến mất. Manh mối duy nhất mà cảnh sát thu được là dòng chữ "Through God's eyes he takes us to the Quiet Place" ("Bằng đôi mắt của Chúa, ông ấy dẫn chúng ta tới Vùng đất Yên Lặng") được khắc vào bàn bếp. Sau đó không còn ai khác bị mất tích quanh rìa trang trại đó, nên cảnh sát đã đưa ra một giả thuyết thiếu cơ sở rằng gia đình Travis có thể đã đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, và sau đó kết thúc cuộc điều tra.
Vụ án cuối cùngđược ghi nhận có liên quan tới Hitchhiker trong năm 1985 là từ một máy quay video được tìm thấy trong một chiếc xe thể thao thuộc về Todd Richtner. Mr. Richtner là một đạo diễn phim khiêu dâm, người đã sản xuất các tác phẩm dưới nhiều tên khác nhau do tính chất nhạy cảm của công việc này. Anh ta lái xe xuống Austin để quay phim, và tình cờ có mang theo một camera trên người anh ấy để ghi lại những đoạn anh ta tập lời thoại và quay phim trên đường. Các cuộc phỏng vấn với những người biết anh ta cho thấy dường như anh ta đang cố thoát khỏi việc đạo diễn phim khiêu dâm và muốn chuyển sang làm phim điện ảnh chuyên nghiệp. Anh ta chạm trán với một người đàn ông lạ và kết quả được ghi lại như sau.
Như đã nói ở trên, cảnh quay bắt đầu với việc Richtner cố gắng thử nhiều kiểu giọng và biểu cảm khác nhau trong khi phóng như bay trên đường cao tốc. Sau đó anh ta chụp vài tấm ảnh mặt trời lặn một cách thật nghệ thuật, trước khi tiếp tục luyện tập khả năng diễn xuất của mình. Anh ta cứ như vậy cho đến khi trời nhá nhem tối, trước khi hét lên một tiếng và đạp phanh gấp, hất văng camera xuống sàn xe.
Thằng cha đó làm cái quái gì vậy? Suýt nữa đâm phải hắn! Cái đệch...
Mr. Richtner nhấc camera lên và đặt nó lên bảng điều khiển nên ta có thể nhìn ra ngoài cửa sổ phía đuôi xe. Có thể thấy một cái bóng lớn của một người đàn ông đang từ từ đi về phía chiếc xe, với ánh sáng duy nhất là ánh đèn đỏ từ đuôi xe chiếu lên người đó. Mr. Richtner giận dữ ra khỏi xe và bắt đầu đi về phía người đàn ông. Cũng giống như với máy ghi âm của Thám tử Marley, một tiếng vo vo yếu ớt có thể được nghe thấy khi Mr. Richter tới gần người đàn ông cao lớn hơn. Nó biến thành một tiếng rên rỉ chói tai khi Mr. Richtner cuối cùng cũng đối đầu với người đàn ông, tuy nhiên anh ta nhanh chóng bước lùi lại. Người đàn ông cuối cùng cũng ngừng tiến về phía Richtner, người lúc này có vẻ như đang cố quay lưng bỏ chạy nhưng dường như không thể. Tiếng rên rỉ chuyển thành thành tiếng hét ngay lúc camera bị nhiễu hoàn toàn, hình ảnh cuối cùng mà nó quay được là hai vòng tròn lớn xuất hiện trên "mặt" của người đàn ông và bằng cách nào đó từ WHERE'S GOD (Chúa ở đâu) xuất hiện trên phần nhiễu. Hình ảnh bất thường này tiếp tục cho đến khi hết băng. Đó là lần cuối cùng người ta nhìn thấy Mr. Richtner.
Sau khi xem xét kỹ, có thể thấy rõ rằng người đàn ông trong đoạn phim là một Hitchhiker. Từ những gì các nhà nghiên cứu của chúng tôi có thể thu thập được, chúng tôi tin rằng các Hitchhiker đang tìm kiếm một cái gì đó và / hoặc một người nào đó. Chúng tôi cũng đã suy luận rằng các Hitchhiker khó có thể bị nhìn thấy đối với hầu hết mọi người, và rằng chúng dường như không "tấn công" bất cứ ai cho đến khi chúng bị chú ý. Điều gì xảy ra với các nạn nhân thì chúng tôi hoàn toàn không rõ. Nếu có cơ hội chúng tôi sẽ điều tra các Hitchhiker này vào một thời điểm nào đó trong tương lai, nhưng hiện tại thì không, trừ phi mối đe dọa của chúng tăng lên.
Tình trạng Hồ sơ: Đóng.
----------------------------------------
Tattle (sử dụng account Organizing_Secrets của Secrets): Xin chào NoSleep, Tattle yêu quý của các bạn đây. Tôi ở đây để báo tin cho các bạn, cả tin tốt lẫn tin xấu.
Có vẻ như ai đó đã phải tốn nhiều công sức để làm suy sụp Secrets bé bỏng của chúng ta. Chậc. Chậc.
Tôi e rằng thời gian qua tôi có bận một số chuyện, nên tôi đã đặt sự an toàn của Secret vào tay một vài cấp dưới, điều này rõ ràng là một sai lầm về phía tôi khi Secret trở thành mục tiêu của một Onryo, đặc biệt khi Onryo này lại mạnh hơn bình thường . Khi tôi đến chỗ Secrets, Onryo đó đã làm suy kiệt tâm lý của cậu ta đi khá nhiều, và đang chuẩn bị ăn cậu ấy.
Nhưng không có gì phải sợ hãi đâu những độc giả tò mò ạ, ngay lúc này cậu ta đang an toàn trong một phòng y tế ở cuối hành lang từ chỗ tôi đứng . Uhm, trong trường hợp này thì từ "an toàn" chỉ mang tính... tương đối.
Onryo đó đã đánh dấu lên Secrets. Dù tôi có giấu cậu ta ở đâu thì cuối cùng cô ta cũng tìm được và tấn công, vậy nên tôi đã thực hiện phương án duy nhất tôi biết, tôi truyền vào cơ thể cậu ta các particle (hạt vật chất) từ một entity mạnh hơn. Giờ thì Onryo đó sẽ không dám động vào cậu ta nữa, bởi cơ bản là tôi đã phủ lên người cậu ta nước tiểu của một kẻ săn mồi lớn hơn. Tuy nhiên, phương án này có một nhược điểm: nếu entity mạnh hơn mà tôi chọn đó có trốn thoát (điều mà trước đây nó đã thực hiện được rồi) thì có khả năng rất cao là nó sẽ săn lùng Secrets: một rủi ro mà tôi đã cân nhắc kỹ.
Còn có một hạn chế nữa của phương án này. Phương án này tình cờ giống hệt với biện pháp được sử dụng để tấy não và thay đổi ký ức, hay đúng hơn đây là một quy trình có thể được sử dụng thay thế cho biện pháp kia. Tóm lại là Secrets yêu quý của chúng ta sẽ mất trí nhớ trong một thời gian chưa xác định. Trường hợp xấu nhất là mãi mãi, khả quan nhất là một vài tháng. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ làm thay việc của Secrets với các Hồ sơ.
Tôi cũng đã điều tra Onryo này và đoạn text tiếng Nhật được chèn vào các Hồ sơ, và tôi đã đi đến một kết luận. Đó là có một người khác giả vờ là Onryo dùng account của Secrets để post bài, đồng thời đặt bẫy cho Secrets nhìn vào đoạn stream đó. Tôi đoán đây cũng chính là một người hoặc một nhóm người đã tấn công cậu ta trong thời gian cậu ấy post các Hồ sơ lên đây. Nhưng cái hành động giả ma giả quỷ đó của bọn chúng thật trẻ con, và nếu tôi mà tìm được chúng thì... uhm, các bạn cũng đoán được rồi đấy.
Còn có một vấn đề khác, chứng đau nửa đầu của Secrets không phải do Onryo ám cậu ta. Đó là một vấn đề khác hoàn toàn. Các bạn biết đấy, các Hồ sơ này được bảo vệ bằng một loại bẫy, vốn một loại "virus trực quan" có nguồn gốc từ virus 2K. Nó sẽ giết chết hầu hết những ai đọc phải các Hồ sơ này mà không có biện pháp bảo vệ thích hợp. Tiện thể tôi cũng tiết lộ thêm rằng đây không phải là lần đầu Secrets đến thăm căn cứ của tôi. Tôi bắt cóc Secrets ngay trước khi cậu ấy "tình cờ tìm được" các Hồ sơ, để đánh dấu một dạng dấu hiệu sinh học lên cậu ta. Tất cả những gì nó làm là giữ cho virus kia không giết chết cậu ấy, nhưng nó có thể mất hiệu quả dần theo thời gian và cần thay mới. Chứng bệnh của Secrets xuất phát từ việc virus cố gắng tấn công cậu ta và sự bảo vệ không còn toàn vẹn như trước của dấu hiệu đó. Điều này cũng đã được khắc phục.
Tôi rất vui khi được trở lại với tất cả các bạn. Lần này hãy chắc chắn là sẽ có trò vui nhé. Hoặc điều gì đó khác.
- Tattle
************************************
Phần chữ màu xám là chú thích của người dịch
Tên dịch giả: Binzo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro