Chương 37

Họ đã trở lại khu vực phòng ngủ, nhìn chiếc giường đôi gọn gàng đã lâu không có người ngủ, Lệ Đình Khâm có ý tứ gì, không cần nói cũng biết.

Cố Thầm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn: "Ở đây khá rộng rãi..." Cậu dừng lại.

Lệ Đình Khâm nhìn thấy trước mặt thanh niên dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh, cười nói: "...Không sao đâu."

"Dù sao thì tôi cũng quen ngủ trên giường của anh rồi, Lệ tiên sinh." Mu bàn tay trái của Cố Thầm vuốt ve tấm ga trải giường bằng lụa mềm mại, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cậu để lại một vết lõm rõ ràng.

Lệ Đình Khâm cụp mắt xuống, nhìn động tác tay của cậu, thấp giọng nói: "Tôi nên nói cái gì đây?"

Sau đó, anh chú ý đến đôi môi mỏng của Cố Thầm hơi nhếch lên, trả lời anh: "Ở nhà cũ, đây có thể coi là chia sẻ không gian với Lệ  tiên sinh phải không?"

Sau khi nhận được câu trả lời này, yết hầu của Lệ Đình Khâm vô thức ực một cái.

Nó hoàn toàn khác với tình trạng bỏ trống lâu dài của khu phụ này, những căn phòng trong nhà cũ là không gian mà anh đã sống rất lâu khi còn trẻ và chúng riêng tư, nhưng khi A Thầm sống ở nhà cũ, anh thực sự đã ngủ trên giường của mình nhiều đêm...

Nhưng chính anh cũng không để ý tới việc mình đã kết hôn, Lệ Đình Khâm ánh mắt sâu thẳm nói: "Tốt."

"Nệm của tôi được làm riêng cho phù hợp với thói quen của tôi, nếu không thích thì cứ yêu cầu công ty này làm lại."

Cố Thầm nói: "Không, kỳ thật Lệ tiên sinh, nệm của ngài vốn đã rất thoải mái, tôi ngủ trên đó quen rồi."

Lý Đình Khâm hít một hơi, tối nay anh sẽ ra nước ngoài nên quyết định dừng chủ đề này lại, bình tĩnh nói: "Được rồi, Trần, buổi tối anh chat video với em, hy vọng có thể gặp em ở đây."

Lệ Đình Khâm hít một hơi, tối nay anh sẽ ra nước ngoài nên quyết định dừng chủ đề này lại, bình tĩnh nói: "Được rồi, A Thầm, buổi tối tôi chat video với em, hy vọng có thể gặp em ở đây."

Cố Thầm hơi nhướng mày, nói: "Được."

Trên thực tế, khii bay từ Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Thành phố D đến Thành phố H thì đã muộn rồi, Lệ Đình Khâm không thể ở lại lâu được.

Nhưng trước khi rời đi, Lệ Đình Khâm đã sắp xếp thêm 500 vạn "tiền tiêu vặt" cho Cố Thầm và nói: "A Thầm, cậu dùng nó làm việc cậu thích, đừng tiêu vào việc khác."

Mặc dù tháng trước đã tiêu hết 6100 vạn tệ nhưng Lệ Đình Khâm biết rất rõ rằng A Thầm không thực sự tiêu tiền như tiền tiêu vặt. Phần lớn số tiền 5000 vạn tệ chỉ dùng để giúp em gái anh đầu tư. Nói cách khác, việc biến tay trái thành tay phải là rất quan trọng.

Điều duy nhất cậu quan tâm là bỏ ra hàng trăm nghìn để đúc vài thanh kiếm nhưng không có chỗ để đặt nên buộc phải đưa vào phòng tiện ích.

"A Thầm, chỉ cần cậu thích, cậu có thể biến khu nhà phụ này thành kho vũ khí cũng không sao cả."

Cố Thầm: "..." Chúng ta giải thích đi.

Cậu thở dài: "Lệ tổng, tôi thực sự không thích điều này. Đối với tôi, những thứ này chỉ có ích thôi."

Trong mắt cậu, những món đồ đã trở lại hữu dụng, giống như chiếc đồng hồ thể thao của cậu, dù có giá vài trăm nhưng cũng đủ, miễn là nó có những chức năng cậu cần. Có bảy thanh kiếm các loại, thế là đủ. Nếu cậu làm quá nhiều thanh kiếm, nó sẽ trở thành một kho vũ khí và sẽ cồng kềnh.

Vậy... hình như cậu không có thứ gì đặc biệt mà cậu thích?

Cố Thầm cười nói: "Những thứ này khả năng không bằng cùng anh đấu kiếm sẽ thú vị." Đối với cậu mà nói, kinh nghiệm sống còn quan trọng hơn sở hữu vật phẩm.

Lệ Đình Khâm dường như hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói: "Được rồi, A Thầm, cậu đợi tôi về nước sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."

Lệ Đình Khâm ra nước ngoài,Cố Thầm trở lại cuộc sống bình thường và nhàn nhã.

Nhưng vào lúc này, Internet tràn ngập đau buồn.

【Thế thôi à? Chỉ thế thôi? Vẫn dám gọi mình là tay săn ảnh? Tại sao ngày càng trở nên vô dụng?】

【Lần trước chụp được ảnh đuôi xe nhưng lần này chỉ là xe tối màu thôi phải không?】

【Tại sao người hâm mộ vẫn chạy theo xe? Thật nguy hiểm.】

Paparazzi: "..." Không, bạn có thể tìm ra điểm mấu chốt không?

Nhưng không thể trực tiếp nêu tên các ông chủ, nên dè dặt chuyển tiếp bài đăng trên weibo và nói:【Lần trước tôi không tin vào tà ác nên đã đi xác minh.】

【Chết tiệt? ! Tôi hỏi tại sao người hâm mộ của lão sư bí ẩn lại là người già, rồi tôi phóng to bức ảnh lên để xem mục đích của việc được vây quanh bởi một đống xe sang là gì.】

【! ! ! Chẳng lẽ thật sự là phú hào đến cửa thăm tiên sư ? !】

【Tôi đã nói là bạn đang thực sự làm khó người hâm mộ chúng tôi, chúng tôi khó nhận ra những ông già này như thế nào không!】

【 Triệu tổng, Tôn tổng, Chu tổng......Không cần cảm ơn~】

【Trời má! Tôi đi tìm thì phát hiện những người này có thể ngồi bàn họp công việc ngay tại chỗ, nhưng không thấy người đó?】

【Nó cũng phần nào cho thấy đại tiểu thư tuyệt vời đến thế nào!】

【Buồn cười nhất là khi mấy ông già chạy theo xe, hahaha】


"Triệu tổng, có tay săn ảnh đã chụp ảnh ông đi đến thành phố điện ảnh và truyền hình và đăng lên mạng, điều này khiến cư dân mạng hiểu lầm, cho rằng ông đang đến thăm một vị tiên sư?"

Suy cho cùng thì ngành này cũng liên quan đến làng giải trí, Triệu tổng ngay lập tức chú ý đến dư luận liên quan.

"Có cần làm rõ một chút không?"

Triệu tổng liếc nhìn bức ảnh được trợ lý đưa ra, vẻ mặt giống như một ông già trên tàu điện ngầm đang nhìn vào điện thoại của mình, ông nhét lại điện thoại vào tay người trợ lý và giận dữ nói: "Làm rõ cái gì? Để cư dân mạng cả nước biết tôi sắp xin lỗi Lệ Đình Khâm? Tôi già như vậy, anh đã hoàn toàn làm tôi xấu hổ!"

Trợ lý nói: "Được rồi, vậy để cư dân mạng tưởng rằng ông muốn đi thăm tiên sư?"

Trợ lý đang đợi ông hướng dẫn thêm, ông nhìn ảnh ông phát lại liên tục trên điện thoại của trợ lý, ông tức giận nói: "Việc này không xấu hổ sao? Sao anh không xóa đi ngay lập tức?"

Trợ lý gật đầu: "Được, Triệu tổng."

Triệu tổng ôm lòng thở dài: "Hazz, gần đây thật xui xẻo, nên tìm đại sư đến giải quyết..."

Trợ lý suy đoán: "Triệu tổng, tôi chỉ nói vậy thôi... chẳng lẽ người được đại tiểu thư Lệ gia mời mới là đại sư thực sự? Chẳng lẽ Lệ gia luôn thịnh vượng như vậy sao?"

"Hơn nữa tôi cảm thấy, chuyện nhỏ nhặt như vậy đối với trưởng nữ nhà họ Lệ trong giới giải trí sẽ không khiến Lệ tổng gác lại công việc lớn ở nước ngoài và trở về nước vội vàng như vậy. Chắc chắn phải có lý do nào rất quan trọng nên  Lệ tổng trở về nước."

Triệu tổng choáng váng một lúc trước phân tích của mình, cuối cùng ông cũng nghĩ về điều đó và kết nối nó một cách hợp lý và nói: "Những gì cậu nói... có vẻ có lý? Còn lão sư bí ẩn đó thì sao? Chúng ta cũng có thể đi thăm..."

Trợ lý thở dài: "Sáng nay chúng ta không đuổi kịp được xe sao?"

Triệu tổng: "..." Thế thì nói nhiều như vậy có ích gì!

"Xóa xóa xóa! Nhanh xóa cho tôi!"

Triệu tổng bên này đang xóa, Tôn tổng bên kia cũng xóa, Chu tổng cũng xóa....

Họ không muốn giải thích gì cả, dù sao thà gặp đại sư còn hơn Lệ tổng toàn diện, nên xóa cho xong việc.

Kết quả là cư dân mạng phát hiện ra rằng "sức mạnh bí ẩn" lần này thậm chí còn đáng sợ hơn lần trước, các cuộc thảo luận liên quan đã biến mất trên diện rộng, những bức ảnh và video được lan truyền đều bị xóa khắp nơi...

【Ôi trời.....lão sư đó đúng là thần 404...】

Nhưng trước khi bỏ chạy lần này, cánh săn ảnh vẫn nói:【Nghe nói Tạ Tĩnh  Uyên đã hoàn thành vai trò, hẳn là lại lui về ẩn cư...】

【À à à không! Có phải vị thần tiền này chỉ xuống trần gian trong chốc lát không?】

【Vậy là dư luận hoàn toàn im lặng, đội hình 404 quy mô lớn chỉ là để đưa lão sư đó rút lui lần nữa? Sự sắp xếp đỉnh cao này thật đáng kinh ngạc...】

【Điều này làm tôi nhớ đến Cố tiên sinh của tôi, anh ấy đã như thế này khi anh ấy biến mất, anh ấy bí ẩn đến mức không thể nhắc đến ở đâu cả...】

【Và tổ chương trình xui xẻo đã thực sự tuân theo quy luật đó, trừ một ngày rồi trừ một tuần, sau khi bị trừ một tuần, bị trừ một tháng, vợ chồng Mục Vân Đình liền xin nghỉ phép, hai vị giáo sư cũng xin nghỉ phép, Thẩm Nguyên chạy đi chơi game, Lâm Tố Tố cũng rút lui, sau đó Đỗ Nhuy Thanh lật xe, Đỗ Nhuy Thanh rút lui... trực tiếp bị hoãn đến vô thời hạn hahaha.....chúng tôi sợ sẽ không bao giờ gặp lại Cố tiên sinh nữa... Cảm giác cũng giống hoàn cảnh của bạn...】

【艹!!Nếu bạn không gặp Cố tiên sinh, đó là việc của bạn, đừng chửi chúng tôi!!!】

【Hehehe, ít nhất chúng tôi còn hơn bạn một điều, đó là chính là phim của đại tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ ra mắt và sẽ có cơ hội gặp lại trên màn ảnh rộng~ Rồi chúng ta sẽ biết bộ phim đó thần kỳ đến mức nào ~】

【Ô ô, đúng là đại tiểu thư chỉ giới hạn, tôi chỉ có thể mong chờ bộ phim này thôi...】

【Mong chờ bộ phim!】

.........

Vì đã bị xóa kịp thời nên truyền thuyết về lão sư bí ẩn cũng không lan truyền đến người đang tích cực khởi nghiệp và làm việc nghiêm túc Lệ lão bản, Lệ Gia Thụ ở nơi này.

Những năm gần đây, đất nước ngày càng quan tâm hơn đến công tác bảo vệ môi trường, nhóm Lệ Gia Thụ mang về từ nước ngoài đã nắm vững các công nghệ cốt lõi có liên quan, Vì vậy, sau khi khai trương, công ty có đà đi lên khá tốt.

Đang là đợt tuyển dụng mùa xuân, công ty khởi nghiệp này cũng đã mở một số vị trí tuyển dụng. Vì quy mô của công ty chưa lớn nên Lệ Gia Thụ cũng là một trong những người phỏng vấn trong đợt phỏng vấn cuối cùng.

Lệ Gia Thụ gặp mấy người, đều cảm thấy không ổn, anh cầm cốc đang uống nước, nhìn thấy Vân Chu đi vào, tức khắc bị sặc: "Khụ khụ! Cậu là Tiểu Vân à? Cậu có phải đi nhầm rồi à?"

Vân Chu nghiêm túc nói: " Không đi nhầm, tôi đã vượt qua hai đợt phỏng vấn."

Lệ Gia Thụ nói: "Không, ý tôi là, cậu đang làm gì ở đây? Cậu không muốn vào công ty ở nhà à?"

Vân Chu tiếp tục nghiêm túc nói: "Ồ, nhà tôi sắp phá sản rồi, tôi năm nay tốt nghiệp, tham gia tuyển xuân tìm việc làm có vấn đề gì sao?"

Lệ Gia Thụ: "..." Tôi luôn cảm thấy khắp nơi đều có vấn đề, nhưng tại chỗ không thể hỏi tại sao gia đình cậu ta phá sản, phải không?

Vân Chu nói: "Lệ tổng, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi, anh sẽ không xem thường lý lịch của tôi chứ."

Lệ Gia Thụ run rẩy khi nghe đến danh hiệu Lệ tổng, nhưng anh hắng giọng và bắt đầu đặt câu hỏi như thường lệ.

Và Vân Chu quả thực rất giỏi ở khía cạnh này, cậu ấy đã trả lời tất cả các câu hỏi bằng kiến ​​thức chuyên môn.

Sau cuộc phỏng vấn, Lệ Gia Thụ nói: "Được rồi, Vân tiieen sinh, xin hãy về trước và chờ thông báo."

Vân Chu nhìn chằm chằm Lệ Gia Thụ nói: "Chờ một chút, các người sẽ không thừa nhận tôi, có ẩn ý gì sao?"

Lệ Gia Thụ: "......"

Anh đứng dậy nói: "Các cậu đi trước đi, tôi ra ngoài một lát."

Sau khi đưa Vân Chu đến văn phòng của mình, Lệ Gia Thụ nói: "Nói cho tôi biết, cậu  muốn gì?"

Vân Chu ngượng ngùng đi thẳng vào chủ đề nói: "Lệ tổng, anh có hứng thú liên hôn với Vân gia không..." So với Lệ Đình Khâm một chút không quen biết cậu, cậu cùng Lệ Gia Thụ vẫn là bạn học thời tiểu học, và là những người bạn được biết đến trong vòng bạn bè của họ.

Nếu Lệ tổng ở đó đã có gia đình thì vẫn còn Lệ tổng ở đây.

Lệ Gia Thụ ngay lập tức sợ hãi và lùi lại ba bước, thứ nhất, thật quá đáng sợ khi cậu ta gọi anh là Lệ tổng, thứ hai, bạn học tiểu học của anh đã đến tìm việc và thậm chí còn muốn liên hôn, thứ ba, người bạn cùng lớp tiểu học này là nam.

Lệ Gia Thụ nói: "Tôi không phải gay! Và đừng gọi tôi là Lệ tổng nữa, cậu có thể gọi tôi là Lệ lão bản nhị thiếu cái nào đều có thể!!"

Vân Chu lập tức thất vọng nói: "Ừ, anh không phải gay, anh trai anh mới là gay. Quên đi, tôi đáng chết quấy rối thẳng nam."

Anh suy nghĩ một lúc, chớp mắt nói: "Trong nhà cậu còn có người cần kết hôn sao?"

Lệ Gia Thụ không nói nên lời: "... Vân gia chuyện gì xảy ra, khiến cậu điên cuồng như vậy?"

Vân Chu nói: "Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn đã yêu một mỹ nam sao? Anh trai anh, anh dâu anh, còn có anh... Tuy nhiên, tôi dựa vào tiêu chuẩn đạo đức cao của mình mà từ bỏ. "

Lệ Gia Thụ: "..." Cậu  gọi anh trai và anh dâu của tôi làm gì? Anh luôn có cảm giác như người này đã làm được điều gì đó phi thường.

Vân Chu nói đùa sau, sắc mặt vẫn như cũ trầm xuống, nói: "Kỳ thực tôi chính là không có tiền... Nếu chúng ta không kết hôn, Lệ lão đại, anh có thể cho tôi mượn tiền được không?"

Lệ Gia Thụ nghi hoặc hỏi: "Vân gia không có tiền? Cậu muốn vay bao nhiêu?" Trong ấn tượng của anh, Vân gia là một công ty rất lâu đời, cha mẹ Vân Chu cũng là hai doanh nhân rất thực tế, việc thiếu tiền đã khiến Vân Chu phải làm những việc này đến mức nào?

Vân Chu háo hức nói: "Lệ lão bản, anh có 500 vạn sao sao?"

Lệ Gia Thụ càng khó hiểu: "500 vạn khiến cậu  muốn khắp nơi bán mình?"

Vân Chu kinh ngạc nói: "Vậy anh có?"

Lệ Gia Thụ nói: "Tôi đương nhiên, không có."

"Tất cả số tiền đã được đầu tư vào công ty mới và bây giờ tài sản của tôi đều âm."

Vân Chu nói: "Đúng vậy, gia đình tôi đang ở trong hoàn cảnh này, họ đã tham gia nghiên cứu và phát triển, nhưng vẫn không có kết quả, đầu tư quá nhiều tiền, hiện tại ngân hàng ngừng cho vay, cổ đông không mấy lạc quan, xung quanh mọi người đều đi vay tiền..."

"Hiện tại chỉ có tôi tin tưởng cha mẹ, cha lại phái tôi đi nghiên cứu khoa học, tôi không hiểu thế giới kinh doanh, cũng không biết bây giờ phải làm sao..."

Lệ Gia Thụ cau mày, nẹ của Vân Châu có nền tảng nghiên cứu khoa học, chính bằng sáng chế của bà đã hỗ trợ công ty ngay từ đầu, bà nên biết về tình hình hiện tại của Vân gia, phải không? Bà ấy nghĩ nó chắc chắn sẽ có kết quả sao?

Vân Chu dang tay thở dài: "Cho nên vay 500 vạn cũng khó, bây giờ chỉ cần xem có nhà đầu tư nào đủ sáng suốt để đầu tư hay không..."

_______

2k8 từ       19241249

Một tuần qua tui về ngoại, không coi được sáng 4 giờ mới lên lại rồi phải đi học giờ mới rảnh up xin lỗi nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro