Chương 41

"Gia Thụ, cậu thực sự định đấu thầu dự án này à?" Tại một bữa tiệc cocktail, Cố Hằng gặp Lệ Gia Thụ, người đang học hỏi kinh nghiệm từ các chú của mình.

Lệ Gia Thụ cầm ly rượu vang đỏ trên tay, quay lại nhìn hắn, "vẻ mặt mờ mịt" nói: "Dự án gì? Tại sao tôi không biết gì hết?"

Cố Hằng chạm vào vai Lệ Gia Thụ, ra hiệu cho anh bước lên nói chuyện, ngồi xuống ghế sô pha trong góc, nhỏ giọng nói: "Có tin anh sắp tham gia đấu thầu dự án tái chế rác thải đô thị ở thành phố H. Trời ơi, trong vòng tròn này là vậy, tin tức nào cũng lan truyền rất nhanh. "

Mặc dù Lệ Gia Thụ không muốn công khai cụ thể vấn đề này, nhưng bất cứ ai tinh mắt đều có thể đoán được Lệ Gia Thụ đang bắt chéo chân, cười khúc khích và nói: "Cậu Hằng, có ý kiến ​​gì sao?"

"Ừ..." Cố Hằng nói như thực lòng quan tâm, "Tôi chỉ là có chút lo lắng cho anh... Đây có phải là một bước quá lớn không? Đây là nhượng quyền của toàn bộ thành phố H."

Lệ Gia Thụ thái độ rất tùy ý, thản nhiên nói: "Tôi không mong chiến thắng, tôi mới thành lập công ty không lâu, phải tham gia sự kiện lớn như vậy, rèn luyện kỹ năng của mình."

Tuy nhiên, bề ngoài anh trông có vẻ thoải mái nhưng trong lòng lại rất không vui, anh thực sự làm việc đó để rèn luyện kỹ năng của mình, và anh chưa bao giờ nghĩ rằng với tư cách là một công ty khởi nghiệp, lại có thể giành được một dự án như vậy, không có áp lực nào cả, và anh chỉ đang cố gắng hết sức mình. Nhưng khi lời đồn truyền ra thì lại khác, những người như Cố Hằng có lẽ đã cười thầm trong lòng rằng đã đánh giá anh không biết tự lượng sức mình.

"Quả nhiên, rèn luyện kỹ năng của anh cũng tốt..." Cố Hằng đồng ý, hiển nhiên không tin Lệ Gia Thụ có thể thắng, hắn tiếp tục nói: "Ở đây tôi có một hạng mục thích hợp để anh rèn luyện kỹ năng."

"Nhà máy hóa chất của tôi mỗi tháng thải ra hàng nghìn tấn chất thải nguy hại, tôi nghe nói giá xử lý rác thải sinh hoạt thông thường bên ngoài là 80 tệ một tấn nên tôi sẽ để lại cho công ty của anh xử lý, 200 tệ một tấn thế nào?"

"Có thể." Lệ Gia Thụ cười với Cố Hằng "lịch sự" nói: "Trước tiên cậu nên xử lý một cách vô hại, sau đó tôi sẽ thu gom." Chết tiệt, rác thực phẩm có giá 280 một tấn, còn đồ từ nhà máy hóa chất vẫn có giá 200 một tấn.

Cố Hằng lúng túng nói: "Đã được xử lý vô hại, sao còn gọi là chất thải nguy hại?"

Hắn lại thở dài và nói: "Gia Thụ, mặc dù đây là một dự án nhỏ, nhưng cũng đừng quá tham vọng, dù sao, nó có thể mang lại thu nhập hàng trăm nghìn cho công ty của anh mỗi tháng."

Lệ Gia Thụ nói: "Hằng thiếu, cậu và cha cậu giống nhau như vậy." Hương vị của bố.

Lệ Gia Thụ đứng dậy nói:  "Tôi là công ty xử lý rác thải, không phải người thu gom rác, tất nhiên là tôi không thể thu gom rác của cậu được, nếu cậu đến công ty chúng tôi để phỏng vấn, chúng tôi chắc chắn khẳng định cũng không thu, xin lỗi vì không tiếp được."

Cố Hằng: "Anh..." Đây là nói hắn là rác rưởi sao? Đây có phải là sự nuôi dạy của Lệ gia?

Cố Hằng nhất thời không nói gì, anh đã rời đi, chỉ có thể cười lạnh nói: "Tôi muốn xem cái công ty rác rưởi của anh sẽ thu được kết quả gì từ việc đấu thầu."

Cố gia và Lệ gia tuy đã liên hôn nhưng chỉ mới được hơn hai tháng, Lệ gia càng ngày càng bỏ mặc bọn họ.

Cho nên gả Cố Thầm rốt cuộc có lợi ích gì? Nhìn như thế này không chiếm được trái tim đàn ông, nên Lệ Đình Khâm đã ra nước ngoài chỉ vài ngày sau đám cưới! Bây giờ ngay cả Lệ Gia Thụ cũng có thể mắng mỏ hắn ta.

........

Trong điện thoại di động của Lệ Đình Khâm hiện lên một lời nhắc nhở: [Bạn đời của bạn đã gieo một quân cờ tình yêu vào trái tim bạn ~] *

Lệ Đình Khâm : "?" Mặc dù anh làm chương trình nhỏ này một cách ngẫu nhiên, nhưng phần viết văn án này lại được viết bởi một nhân viên nữ làm chuyên trách ở công ty trò chơi của tập đoàn, sao có thể viết thành như thế này?

Anh đang định nhờ người đi sửa đổi lại nhưng chợt nghĩ đến A Thầm và thấy nó khá thú vị, nên để như vậy đi.

Lệ Đình Khâm mở chương trình nhỏ và bắt đầu chơi cờ với Cố Thầm.

Hai người thỉnh thoảng chỉ tranh thủ thời gian rảnh rỗi để chơi vài quân cờ, chỉ trong vòng vài ngày, quân cờ đã chiếm gần hết bàn cờ.

Lệ Đình Khâm càng chơi cờ với Cố Thầm, cảm thấy vi diệu.

Phong cách chơi cờ của A Thầm hoàn toàn khác với tính tình có vẻ nhàn nhã và lười biếng của cậu, nó ngập ngừng từng bước, có chút hung hãn, nhiều chỗ bất ngờ và kỳ diệu, rất thú vị và cảm thấy rung động lòng người.

Lúc này, chương trình nhỏ hiện lên nhắc nhở: [Không thể gieo nhiều quân cờ như vậy vào lòng mình, mau ăn nhanh rồi, lấy đi một ít ~]

Trước mặt một câu như vậy, Lệ Đình Khâm cười nhẹ, lời nhắc nhở này thực sự rất thú vị.

Nếu như vậy thì, bắt đầu thu tiệm nét, anh lại một viên đá trắng xuống, thế cục bắt đầu xoay chuyển.

Cố Thầm cũng cảm thấy khá thú vị, Lệ Đình Khâm thực sự là một người rất kiên nhẫn, chơi cờ cũng chính là từng bước dụ địch vào sâu hơn, bề ngoài giống lịch sự và có tu dưỡng. Nhưng cậu có nội tâm cực kỳ cứng rắn, từ từ im lặng, chỉ để cuối cùng bắt được đối thủ trong nháy mắt.

Giống như bây giờ, việc bố trí những viên đá trắng trên bàn cờ đã hoàn thành, những viên đá đen đang từng bước đào sâu đã vô tình rơi vào bẫy, Lệ Đình Khâm đã hạ thêm vài viên đá, chỉ trong vài động tác đã ăn hết một lượng lớn đá màu đen.

Cố Thầm không vùng vẫy, cũng không chống lại đá trắng để cứu vãn sự suy tàn của đá đen, cậu tùy ý hạ mấy viên, và đá đen nhanh chóng bị đánh bại.

Điện thoại của Lệ Đình Khâm hiển thị lời nhắc: [Bạn đã chiếm được trái tim của người yêu rồi ~]

Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Thầm cũng hiển thị: [Người yêu đã lấp đầy trái tim bạn ~]

Cố Thầm cười nhẹ, nói với Lệ Đình Khâm: "Lệ tổng, chương trình nhỏ mà anh làm thật sự rất thú vị."

"Khụ khụ, A Thầm." Lệ Đình Khâm hiếm khi xấu hổ nói, "Tôi đã viết chương trình, nhưng tôi không viết văn án."

Anh đổi chủ đề, chuyển sang thảo luận ván cờ: "A Thầm, ván này cậu thua. Nhưng cũng là tôi cố ý bày ra ván cờ..."

Cố Thầm nửa cười nửa miệng nói: "Vậy Lệ tiên sinh làm sao biết đá đen không phải là cố ý bị đá trắng ăn?"

Lệ Đình Khâm dừng một chút, đột nhiên nói: "Được rồi, A Thầm, tôi hiểu được."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Thầm, Lệ Đình Khâm gọi điện cho trợ lý Trần và nói: "Hãy sắp xếp các nhà thiết kế và đội xây dựng trong nước, tôi cần cải tạo lại căn biệt thự nơi tôi thường sống ở thành phố H ở trong nước."

"Mua khu vực xung quanh và mở rộng hồ nhân tạo trong sân, thuê thêm những người làm cảnh quan chuyên nghiệp để làm cảnh quan và nhìn ra hồ trong sân, hãy tham khảo phong cách hiện tại của biệt thự Tùng Hạc và làm cho nó trở nên trang nhã hơn." Khi anh trở về nước, sẽ có một nơi để anh và A Thầm cùng nhau tản bộ.

"Bổ sung thêm một địa điểm đấu kiếm khác, hồ bơi và phòng tập thể dục cũng cần được cải thiện." Cũng cần có một nơi để tập thể dục.

"Mở rộng phòng thay đồ trong phòng khách và thêm hai khoảng trống để A Thầm cất giữ đồ đạc." Cũng nên có một nơi để đặt những thứ mà A Thầm thích.

"Mấy ngày tới thỉnh nhà thiết kế chuẩn bị bản vẽ thiết kế để tôi xem qua, hy vọng việc cải tạo có thể hoàn thành trước khi tôi về nước."

Trợ lý Trần gật đầu: "Rõ." Tuần trăng mật của Lệ tổng và Cố  tiên sinh có đến quá muộn không? Hai người này cưới nhau được hai ba tháng, có lẽ vì yêu xa nên càng nhớ nhau hơn.

Lệ Đình Khâm lần lượt sắp xếp, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Cố Thầm: [Đúng rồi, A Thầm, tôi quên hỏi cậu  thích hoa gì?]

Cố Thầm đang tựa lưng vào ghế tựa trong sân phụ, nghe thấy tin nhắn của Lệ Đình Khâm, cậu đặt sách xuống, cầm điện thoại lên, tựa người vào ghế tựa, ngả người ra sau.

Cậu trả lời: [Tôi không có loài hoa yêu thích nào cả. ]

Nhưng khi chiếc điện thoại bị lấy ra khỏi tầm nhìn của cậu, từ góc nhìn phẳng, cậu tình cờ nhìn thấy cây tử đằng tím đang bò tự do trên tường sân và nở rộ như thác nước.

Cậu chụp ảnh gửi cho Lệ Đình Khâm: "Hoa tử đằng trên tường trong sân khá đẹp.]

Lệ Đình Khâm trả lời: [Được rồi. 】

.......

Cố gia đang chú ý đến Lệ gia đều bối rối.

Lệ Đình Khâm đang ở nước ngoài lại đột nhiên xây biệt thự trong nước quy mô lớn như vậy? Quên việc cải tạo và trang trí bên trong đi, họ thực sự đã mở rộng diện tích và bắt đầu đào ao?

Đây có phải là lúc để trở về nhà phải không? Nhưng Lệ Đình Khâm sống một cuộc sống khiêm tốn và việc thực hiện các dự án xây dựng quy mô lớn không phải là phong cách của hắn ta.

Cho đến khi họ nhìn thấy một cây tử đằng lớn màu tím đẹp mắt do một chiếc xe tải lớn và xe kéo chở, đây là mùa hoa nở, những bông hoa nở rộ như thác nước màu tím, đã được trồng vào sân của biệt thự và đã thuê một nghệ sĩ cảnh quan chuyên nghiệp để vẽ cảnh quan cho Tùng Hạc...

Cố gia cuối cùng cũng nhận ra: Đây chính là "Cưới thê tử ở nhân gian cười, không ai biết là vải thiều tới" sao! (khó quá bỏ qua, dịch đại sửa sau..)

Công việc xây dựng rộng rãi, đào ao và cấy những cây tử đằng lớn quy mô lớn như vậy, có lẽ tất cả chỉ để khiến ai đó mỉm cười.

Cố Hằng lắc đầu thở dài: "Kết thúc rồi, Lệ Đình Khâm ở nước ngoài tìm được tình yêu mới nhanh như vậy, biệt thự này nhất định đã được sửa đổi để phù hợp với đôi vợ chồng mới. Bây giờ... Cố Thầm sợ mình thật sự sẽ trở thành một kẻ điên nên bị nhốt ở trên núi."

"Chính vì vẻ ngoài ưa nhìn của Cố Thầm mà cha tôi đã đưa anh ta về nhà, không ngờ Lệ Đình Khâm lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy, bây giờ thực sự không biết tại sao ngay từ đầu Lệ Đình Khâm lại đồng ý gả cho Cố Thầm. "

Cố Khảng cau mày nói: "Đoán cậu ta chỉ cưới về như một vật trang trí để trấn an nhà ta thôi. Không ngờ Lệ gia lại thông qua hợp tác đột nhập thị trường phía Nam nhanh như vậy, bây giờ qua cầu rút bán, liền không đem Cố gia vào mắt lờ...."

Cố Hằng không muốn tiếp tục chủ đề đáng thất vọng này, nói: "Nhân tiện, anh cả, anh đã nghe nói về Cố gia bí ẩn chưa? Cố tiên sinh và Lệ lão gia có quan hệ cá nhân, hơn nữa giáo sư Cố là ngôi sao sáng trong giới học thuật, nếu tìm được, nhờ họ kiểm tra gia phả, có lẽ tổ tiên của chúng ta là cùng một gia đình, dù sao thì bọn họ cũng không thể viết chứ Cố trong hai nét chữ được."

Cố Khảng suy tư  nói: "Đúng vậy, nếu chúng ta có thể thiết lập mối quan hệ với gia tộc này thì cũng sẽ có ích cho gia đình chúng ta. Cho dù chúng ta không cùng một gia tộc, chỉ cần lợi ích có thể hợp tác với nhau, thì chúng ta có thể hợp lực với gia tốc Cố đó."

Cố Khảng càng cảm thấy việc thống nhất gia tộc là khả thi nên ra lệnh cho thư ký của mình: "Đi kiểm tra kỹ thông tin chi tiết về gia tộc Cố đó."

.......

Trước khi đấu giá, mặc dù không báo cáo bất kỳ kỳ vọng nào, nhưng Lệ Gia Thụ vẫn cố gắng hết sức để đạt được hiệu quả huấn luyện bản thân.

Nhưng những người như Cố Hằng ở bên cạnh không quan tâm liệu bạn có làm việc đó để rèn luyện bản thân hay không, nhưng tất cả đều đang chờ đợi nhị thiếu gia đầy tham vọng của Lệ gia té ngã.

Vì vậy, dù tâm tình đang vui vẻ nhưng Lệ Gia Thụ vẫn có chút lo lắng trước khi lên đường, tất cả người nhà đều bị anh quấy rối: "Ông ơi! Cháu đi đầu thầu!"

"Chị! Em đi đấu thầu!"

.......

Đến chỗ Cố Thầm, anh càng nói nhiều hơn: "Anh dâu! Em đi đấu giá!"

"Ta vẫn luôn cảm thấy lời nói của ngươi thật thần kỳ, ngươi có thể nói vài câu chúc phúc cho ta được không?"

"Em vẫn luôn cảm thấy lời nói của anh  thật thần kỳ, anh có thể nói vài câu chúc phúc cho em được không?"

Cố Thầm thản nhiên nói: "Cố lên, cậu có thể làm được."

Lệ Gia Thụ nói: "Không không không, không phải vậy, anh dâu, những gì anh nói phải có nội dung cụ thể."

Cố Thầm nói: "Thực ra, tôi nghĩ rằng là một công ty mới, cậu có rất ít cơ hội thành công, nhưng nếu ai đó tình cờ muốn một cái gì đó mới, hãy thử xem, cố lên."

Lệ Gia Thụ tức khắc nói: "Được rồi, cảm ơn anhdâu! Thế thôi! Đợi emquay lại để báo cáo những hiểu biết sâu sắc về quá trình đào tạo của mình cho anh! "

Cố Thầm: "...Không cần thiết đâu."

Cố Thầm trải qua một ngày theo lịch trình của chính mình, buổi tối cũng là lúc đi dạo.

Lệ Gia Thụ lúc này tranh thủ lúc hoàng hôn rực lửa, xuống xe chạy vào: "A a a, anh dâu! Em trúng ! Em trúng !"

Cố Thầm: "..." Hét lên như thế thật sự giống như Phạm Tiến trúng cử vậy.

Lệ Gia Thụ nói: "Anh dâu, anh không thể để tâm một chút sao?! Ông nội ở thành phố A, anh trai ở nước ngoài, chị gái ở thành phố điện ảnh và truyền hình, còn anh là người duy nhất ở thành phố H này, em chỉ có thể đến và chia sẻ tin vui này với anh trực tiếp! "

Cố Thầm nói: "Ừ, thật sự rất tốt."

Lệ Gia Thụ tiếp tục: "Anh dâu, anh không tò mò về việc em đã giành được giải thưởng như thế nào sao? Những gì anh nói thực sự hữu ích! Thành phố H chỉ muốn giới thiệu công nghệ xử lý tài nguyên và xử lý tài nguyên vô hại mới! Em thậm chí thực sự còn muốn có một công ty mới, để sự hội nhập toàn cầu mới..."

"Vì vậy, trọng tâm thực sự là một từ mới!!!"

"Anh dâu, trong người anh thật sự có sức mạnh thần bí nào đó!"

Cố Thầm bỗng nhiên nói: "Nhượng quyền? Toàn cầu hội nhập?"

Lệ Gia Thụ nói: "Đúng vậy."

Cố Thầm thở dài nói: "Đây có thể không phải là chuyện tốt, chỉ vì những công ty khác ở thành phố H rút lui khỏi đàm phán, ước tính năm nay sẽ phải tổ chức 180 cuộc họp phối hợp, cậu sẽ có thời hạn hai năm, giai đoạn chuyển tiếp hội nhập... Cậu có thể đã phải làm việc tăng ca hàng ngày trong vài năm để làm được điều này..."

Phá dỡ bất động sản chỉ là thuyết phục các hộ chủ chốt trên đất di dời đi, bây giờ muốn sáp nhập cả khu vực thì phải "thuyết phục" tất cả các doanh nghiệp có liên quan trên địa bàn di dời đi, khi thực hiện vài cuộc họp được tổ chức mỗi tuần, cảnh tượng cãi nhau bằng lời nói với hơn chục, hai mươi công ty vẫn còn quá đáng sợ đối với những người đã về hưu...

"Anh dâu, sao anh biết thời gian chuyển tiếp hội nhập là hai năm?" Lệ Gia Thụ vẫn rất vui vẻ, một chút cũng không nhận thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. "Không sao đâu anh dâu, em còn trẻ và cần tập thể dục, cần phải làm thêm giờ mỗi ngày."

Cố Thầm nhìn Lệ Gia Thụ ở trước mặt ồn ào khiến cậu nhức đầu, đột nhiên đổi lời: "Cậu nói không sai, đây có lẽ là một chuyện tốt."

Cậu không thể chịu đựng được nữa nên đứa trẻ này nên làm thêm giờ càng sớm càng tốt.

_______

3k từ       69241028

Mấy ngày nay lười, sắp học lại nên không vui

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro