Chương 3

Cửa hàng nhạc cụ Eto chủ yếu kinh doanh dương cầm. Bác giám đốc Eto thường không có mặt ở cửa hàng. Thợ lên dây có bốn người, tính cả lễ tân, nhân viên phòng hành chính, phòng kinh doanh là vừa tròn mười người. Một cửa hàng khá nhỏ.

Sau khi vào làm, tôi có nửa năm để thực tập các công việc trong cửa hàng, bắt đầu từ việc trả lời điện thoại đến việc chuẩn bị các thiết bị ở phòng âm nhạc hay bán nhạc cụ bày ở gian đằng trước của cửa hàng hoặc đón tiếp khách hàng đến với cửa hiệu. Những lúc rảnh rỗi, họ cho phép tôi luyện tập cách lên dây đàn.

Tầng một của cửa hàng là phòng trưng bày dương cầm, có một quầy nhỏ bán nhạc phổ và sách âm nhạc. Ngoài ra, chúng tôi có thêm hai phòng nhỏ để học nhạc và một hội trường nhỏ dành để biểu diễn âm nhạc có thể chứa được mấy chục người. Thường chúng tôi làm việc trên văn phòng tầng hai. Trên tầng hai, ngoài văn phòng còn một phòng họp và một phòng khách. Phòng còn lại được dùng làm kho.

Cửa hàng có sáu chiếc dương cầm. Tôi có thể dùng để thực hành, luyện tập lên dây bất cứ lúc nào. Công việc luôn bận rộn tới tận giờ đóng cửa nên tôi chỉ còn buổi tối để luyện tập.

Trong cửa hàng nhạc cụ không một bóng người vào ban đêm, tôi nhẹ nhàng mở nắp chiếc đàn dương cầm màu đen. Trong tôi dâng trào một cảm xúc hồi hộp nhưng đáy lòng lại như đang co rúm lại. Sự im lặng khó tả bao trùm lên khắp căn phòng. Tôi gõ vào âm thoa. Một tiếng “pin” xẹt ngang qua thần kinh của tôi.

Tôi bắt đầu chỉnh âm thanh của từng dây một. Chỉnh rồi lại chỉnh nhưng vẫn cảm thấy rời rạc. Tôi không thể nắm bắt được sóng của âm thanh. Tôi như nghe thấy sự run rẩy của những tần số đáng ra phải chuẩn khi đo bằng bộ điều chỉnh. Người ta đòi hỏi ở thợ lên dây đàn dương cầm nhiều thứ hơn việc chỉnh âm. Đầu tiên, tôi cũng phải đạt tới trình độ đó đã.

Như thể người ta tưởng mình chắc chắn có thể bơi được vậy mà khi nhảy vào bể bơi, bản thân chỉ có thể cố vùng vẫy. Dù đã gắng quạt nước vậy mà không có cảm giác mình đang tiến về phía trước. Khi phải đối diện với màn đêm, trước cây đàn dương cầm, tôi đều phải gắng sức quạt nước để bơi, thở ra những bong bóng nhỏ, đôi khi chân chạm tận xuống đáy bể để dồn lực đẩy hòng tiến về phía trước.

Tôi không mấy khi gặp được bác Itadori. Có nhiều đơn hàng yêu cầu bác ấy đi chỉnh đàn dương cầm cho nhạc hội, khách hàng đặt hẹn với bác ấy tại nhà cũng khá nhiều. Công việc bận rộn nên bác hầu như không ở cửa hàng. Lắm lúc bác cứ đi thẳng đến gặp khách rồi đi thẳng về nhà, cả tuần chẳng gặp nhau nổi một lần.

Tôi đã rất muốn xem bác Itadori lên dây đàn. Muốn bác ấy chỉ dạy tôi về kỹ thuật điều âm, nhất là, tôi muốn nghe những âm sắc lan tỏa mỗi lúc một sắc nét dưới đối tay chỉnh đàn của bác ấy.

Dường như những suy nghĩ đó đã hiển hiện rõ ra ngoài mặt. Có lần bác Itadori nhìn thấy tôi trong quãng thời gian ngắn ngủi trước khi ra ngoài làm việc, bác đã lên tiếng gọi tôi:

“Không được nóng vội. Cháu phải tích lũy từng chút, từng chút một.”

“Vâng ạ.” Tôi đáp. Từng chút, từng chút. Từ những cái từng chút, từng chút một chậm rãi đến mức tâm trí chuếnh choáng, trương phình lên mới có thể làm được công việc của một người thợ lên dây dương cầm.

Chỉ riêng việc được bác Itadori quan tâm đến thôi đủ khiến tôi vui rồi. Nhưng không chỉ có mỗi sự vui sướng. Tôi còn cố đuổi theo bác Itadori khi bác chuẩn bị rời khỏi cửa hàng.

“Từng chút một, như thế nào ạ? Phải chậm rãi như thế nào mới đúng ạ?”

Tôi đang rất tuyệt vọng. Bác Itadori nhìn tôi đang thở dồn với vẻ đầy ngạc nhiên:

“Đối với công việc này, không có tiêu chuẩn đúng hay sai. Cháu nên cẩn thận với từ đó thì hơn.”

Nói rồi, bác Itadori khẽ gật gù như thể nói với chính

mình. Bác vừa mở cánh cửa dẫn ra bãi đỗ xe ô tô vừa nói:

“Luôn nhắc nhở mình phải từng chút, từng chút một, hit and run¹."

Bóng chày mà lại từng chút một sao? Sự so sánh khó

hiểu ấy có hợp lý chăng?

“Không phải homerun, bác nhỉ?"

Tôi vừa giữ cánh cửa vừa hỏi lại. Bác Itadori nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

“Đừng nên nhắm đến homerun”

Một lời khuyên tưởng như hiểu mà lại chẳng thể hiểu được. Tôi chỉ biết, mình nên cẩn thận với từ “đúng”.

Từng chút, từng chút một như vậy, cứ khi có thời gian, tôi lại thực hành lên dây. Mỗi ngày một chiếc. Khi đã
lên dây và sửa hết sáu chiếc đàn, tôi quay lại với chiếc đàn ban đầu, chỉnh từ âm cơ bản rồi lên lại dây đàn.

~~~~~~~~
Hit and run: thuật ngữ trong bóng chày, nghĩa là đập bóng và chạy về base (gôn).

Homerun: thuật ngữ trong bóng chày, người đánh bóng (batter) đánh bóng ra ngoài sân, trong vùng giữa hai vạch foul (biên), chạy một vòng quanh 3 gôn và về đến gôn 1 (home).
~~~~~~~~

Nếu muốn điều âm cho khách, nhanh cũng phải đợi nửa năm nữa. Nghe nói người tôi vào thế chỗ đã phải tốn khá nhiều thời gian, mất một năm rưỡi làm trong cửa hàng mới được đến nhà khách lên dây đàn lần đầu tiên.

Người cho tôi biết điều này là Yanagi, một đàn anh đã làm ở đây bảy năm.

“Người đó cũng tốt nghiệp ở trường dạy nghề hẳn hoi đó. Đúng là nghề cũng chọn người cả.”

Tôi chưa đủ để đứng vào vị trí nói được nghề này có chọn mình hay không. Nhưng tôi rất sợ bản thân cố gắng đến mức nào, biết đâu nghề lại chẳng chọn mình.

“Với lại, thứ quan trọng nhất đối với một người thợ lên dây không chỉ là kỹ thuật lên dây đâu.”

Anh Yanagi vỗ vai tôi cái bộp.

Tôi chẳng có chút tự tin vào trình độ kỹ thuật lên dây của mình dù đã tốt nghiệp từ một ngôi trường nghiêm khắc. Thứ tôi trang bị được cho mình chỉ là những điều căn bản nhất. Khi đứng trước một cây đàn mà bản thân chưa từng chạm tới, việc tôi có thể làm được đó là sắp xếp lại những âm thanh rời rạc, điều chỉnh lại tần số, tạo thành những thang âm. Còn lâu tôi mới đạt được trình độ tạo ra những âm sắc đẹp. Và tôi là người hơn ai hết, biết rất rõ khả năng mình có thể làm được đến đâu.

Bản thân đã không tự tin vào trình độ của mình mà lại có thêm những việc khác quan trọng không kém, tôi đúng là không thể xoay xở được hết.

Như thể nhìn ra nỗi bất an trong tôi, anh Yanagi cười xòa nói:

“Anh đã bảo là không sao đâu mà. Em cứ làm mạnh tay vào. Phải nói sao nhỉ, em nên làm mạnh tay thì hơn vì không ai tin tưởng vào một người thợ lên dây đầy bất an đâu.”

“Em xin lỗi.

“Ôi dào. Xin lỗi gì chứ. Cứ làm mạnh tay vào là được.”

Anh Yanagi cười lớn. Dù là bậc đàn anh nhưng anh ấy không hề bắt nạt hay tỏ vẻ phách lối. Tôi thấy phải cảm ơn anh vì điều đó.

Tin Sống tại một cộng đồng nhỏ trong một khoảng thời gian dài, tôi mãi vẫn không thể hiểu được cái gọi là quan hệ trên dưới. Nhiều thứ chẳng thể hiện gì nhiều về thứ bậc lại có mối liên quan mạnh mẽ về thứ bậc. Chẳng hạn mối hệ giữa đàn anh với đàn em. Quan hệ giữa nông quan thôn và thành thị. Giữa trước và sau, lớn và nhỏ. Chỉ có khác nhau như vậy thôi, tôi chẳng hiểu sao lại cần thiết phải làm rõ tôn thứ đến thế.

Ngoài việc miệt mài tích lũy, luyện tập việc lên dây và lên dây, tôi còn cố gắng lắng nghe tuyển tập các bản đàn dương cầm, từng chút, từng chút một. Vì mãi cho tới khi học hết cấp ba, tôi hầu như chẳng bao giờ nghe nhạc cổ điển nên mọi thứ đều rất tươi mới đối với tôi. Tôi ngay lập tức bị đắm chìm vào trong đó. Hàng đêm, tôi nghe nhạc của Mozart, Beethoven, Chopin rồi chìm vào giấc ngủ.

Tôi thậm chí còn không biết rằng cùng một bản nhạc nhưng có rất nhiều nghệ sĩ dương cầm biểu diễn, cũng chẳng biết nên lựa chọn kiểu gì. Vì chẳng có thời gian để nghe nhiều nghệ sĩ chơi cùng một bản nhạc rồi so sánh nên tôi cố gắng không nghe trùng lặp một nghệ sĩ quá nhiều, tóm lại tôi đặt cho mình nhiệm vụ phải nghe được càng nhiều bản nhạc càng tốt. Giống như những chú gà con mới nở ra từ quả trứng sẽ coi thứ mình nhìn thấy đầu tiên là bố mẹ của mình. Tôi cũng bị ấn tượng mãi với những bài biểu diễn mình nghe lần đầu. Lần nào cũng vậy, hễ đến bản nhạc đó là chỉ có nghệ sĩ đó thể hiện tuyệt vời nhất. Dẫu nhạc công này có thói quen mắc lỗi ở đâu đó, có tạo ra thay đổi lớn trong nhịp đàn thế nào đi chăng nữa thì cứ là tác phẩm tôi nghe lần đầu, nó sẽ trở thành chuẩn của riêng tôi.

Ngoài những điều kể trên tôi còn cần phải tích lũy từng chút, từng chút một thứ gì nữa nhỉ? Khi có thời gian, tôi lại đứng trước dương cầm, mở cánh đàn ra và quan sát các bộ phận bên trong. Đàn có tám mươi tám phím, mỗi phím được căng từ một đến ba dây và liên kết trực tiếp với búa đàn. Mỗi lần nhìn những chiếc búa gõ lên phím đàn như những nụ hoa mộc lan phương Bắc trắng muốt nằm ngay ngắn, trong tư thế luôn sẵn sàng, tôi cũng như được tiếp thêm động lực, vươn mình đứng dõng dạc. Khu rừng sau khi được hòa âm thật đẹp. Trong lòng tôi nảy ra một từ ngữ mới, chữ “đẹp” cũng tương đương với chữ “đúng” vậy. Cho đến khi biết tới đàn dương cầm, tôi đã sống mà không hề nhận thức đến cái đẹp. Nó hơi khác so với việc tôi không biết đến chúng. Tôi biết nhiều lắm chứ. Chỉ có điều, tôi đã chẳng đoái hoài gì đến những điều mình biết.

Những dấu tích đó, sau khi biết tới đàn dương cầm, tôi bắt đầu phát hiện ra vô vàn thứ tuyệt đẹp trong tầng tầng lớp lớp ký ức của mình.

Ví dụ như món hồng trà sữa bà thường làm cho tôi hồi còn ở nhà. Khi thêm sữa vào hồng trà được đun trong cái nồi nhỏ, ấm trà trở nên có màu giống như màu nước đục sau mỗi trận mưa lớn. Ấm trà sữa ngọt ngào, ấm áp như thể đang che giấu những chú cá nhỏ dưới đáy. Mắt tôi như muốn hút vào vòng xoáy mà thứ chất lỏng đó tạo nên khi rót vào tách trà. Tôi nghĩ chúng thật đẹp đẽ.

Hay như những nếp nhăn giữa trán của một em bé khi gào to lên khóc. Những nếp nhăn trên khuôn mặt đỏ lựng vì phải gồng hết sức mình. Nó chứng tỏ ý chí mạnh mẽ của một sinh linh. Đứng bên cạnh nhìn thôi tôi cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch. Điều đó cũng thật đẹp làm sao.

Ngoài ra còn là vẻ đẹp của những cái cây trơ trụi lá. Mùa xuân hay về muộn với núi, những cành cây trơ trụi đó đột nhiên đồng loạt nảy lộc. Trước đó ít lâu, đầu cành lún phún, đua nhau nhú lên những mầm sáng nhỏ. Gần như năm nào tôi cũng nhìn thấy quang cảnh cả dãy núi bừng sáng trên nền màu đỏ nhạt của những cành cây. Khi những màu đỏ như những ngọn lửa hư ảo đang cháy rực trên núi đập vào mắt tôi, một cảm xúc áp đảo xâm lấn, tôi cứ đứng sững ở đó mà chẳng thể làm gì. Tuy chẳng thể làm gì nhưng trong tôi lại nảy lên một niềm vui khó cưỡng. Tôi chỉ dừng bước, rồi hít một hơi thật sâu. Khu rừng khi mùa xuân đến sẽ dần được bao phủ bởi màu xanh mướt của lá non. Những dự cảm ấy đã nhộn nhạo trong lồng ngực tôi như thế.

Điều đó có lẽ vẫn chẳng hề thay đổi cho đến tận bây giờ. Trước những thứ đẹp đẽ, tôi vẫn chỉ biết đứng sững lại mà ngắm chúng thôi. Tôi chẳng thể giữ mãi vẻ đẹp của cô cây, của sông núi, của tiết trời. Tự mình cũng không thể hòa mình được vào cái đẹp ấy. Nhưng, tôi biết được đó là những thứ gọi là cái đẹp. Chỉ đơn giản vậy thôi tôi cũng cảm thấy như mình đã được giải phóng. Vì vẻ đẹp tôi đã gọi lên được thành ngôn từ nên giờ đây, tôi lúc nào cũng có thể gọi ra nó mà không hề do dự. Tôi có thể chỉ ra, giãi bày nó với mọi người, còn biết hoán đổi, so sánh nữa. Chiếc hộp mang tên là đẹp đẽ đã có sẵn trong tôi. Tôi chỉ cần mở nắp lên thôi là được.

Tôi biết những thứ từ trước tới giờ mình chưa gọi được tên là cái đẹp đang ùa về phía tôi từ trong sâu thẳm mọi ngóc ngách của miền ký ức. Chúng giống như ta dùng nam châm hút bột sắt, nhẹ nhàng, lại tự do tự tại.

Những mầm nhỏ lún phún đầu cành, sau đó đồng loạt đâm thành chồi xanh. Cùng với vẻ đẹp lung linh, nó hiện hữu như điều hiển nhiên khiến tôi thêm một lần kinh ngạc. Nó hiển nhiên là thế mà như một kỳ tích. Chỉ là do tôi không để ý ra mà thôi, cái đẹp lẩn khuất khắp mọi nơi. Rồi đột ngột, tôi phát hiện ra chúng như thể bị ném thẳng vào mình. Như khi tôi đứng ở phòng thể chất của trường cấp ba sau giờ tan học hôm ấy.

Nếu chiếc đàn dương cầm đã làm nên kỳ tích là lấy ra những thứ đẹp đẽ đang lẩn khuất đâu đây, gọi nó thành hình hài và truyền tới tại tôi, tôi xin nguyện vui vẻ làm kẻ tôi tớ cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro