héo úa

Có một thiếu niên nọ, tựa hoa, nhưng hoa chưa nở.... người đã tàn

Hoa rộ rực, người héo úa
Phai càng phai, nát tương từng mảnh

lạ làm sao? Khi vẻ ngoài bông hoa vẫn vẹn toàn, thế mà bên trong đã mục nát từ lâu

cho đến ngày mặt trời rực rỡ , giữa cánh đồng hoa nhỏ , bóng hình dần khuất sau màn sáng, màu tóc đen bóng thanh thoát đổ oạp xuống nền đất lạnh căm, tưởng chừng từ dã , nhưng người vẫn sống , chỉ là..., hồn la liệt bay về nơi đâu

................


Biệt Ly Bi Thương

Người đã đi rồi, ta chẳng thiết sống nữa. Đời người có bao nhiêu thì giờ đâu, ta không tiếc vì người đã ra đi, chỉ tiếc rằng đời này ta chỉ có một người để yêu, để thương. Kiếp này được yêu người, dù có đau đớn đến tận cùng, ta vẫn mãn nguyện.

Nhưng mãn nguyện để làm gì, khi mỗi ngày trôi qua chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo? Khi từng hơi thở cũng như bị gió bấc xé nát, từng giây từng phút chỉ là chuỗi ngày giằng xé trong nhớ thương? Người mất rồi, cả thế giới của ta cũng đổ sụp.

Người đi, lòng ta cũng chẳng còn nguyên vị

Ta từng muốn trốn chạy khỏi mảnh ký ức này, thứ đã từng khiến ta chìm trong hạnh phúc, mà nay lại biến thành xiềng xích trói chặt trái tim ta đến muôn đời. Ta liều mạng muốn thoát ra, muốn quên đi những ngày xưa cũ, muốn chôn vùi hết thảy mà bước tiếp. Nhưng kết cục ta nhận lại chỉ là những cơn quặn thắt trong tim, đau đến mức không thể thở nổi.

Từng hồi, từng hồi, trái tim như bị ai bóp nghẹt, vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh. Những ký ức xưa cũ giống như những mảnh kính vỡ, sắc nhọn và lạnh lẽo, cứa sâu vào từng góc khuất trong tâm hồn ta. Ta cố chấp muốn giữ lại, nhưng càng siết chặt, những mảnh vỡ ấy càng đâm sâu hơn, máu tươi loang lổ, đau đớn đến tận cùng.

Để rồi khi nhìn lại, ta chỉ còn lại một con tim tàn phế, một thân xác mất mát, một tình yêu nhuốm đầy đau thương.

Chốc chốc, ta lại nhớ về những năm tháng khi xưa. Khi mà thế giới này vẫn còn tươi đẹp, khi mà ta vẫn có người bên cạnh. Chúng ta đã từng ngồi đây, dưới ánh chiều tà dịu dàng, trên ngọn đồi đầy gió mát. Từng cơn gió lướt qua mái tóc mềm của người, đem theo chút hương thanh nhã mà ta yêu đến khắc cốt ghi tâm. Người tựa đầu vào vai ta, khe khẽ thủ thỉ những điều nhỏ nhặt, chỉ có thế thôi mà khiến ta nguyện dùng cả đời để lắng nghe.

Nụ cười của người đẹp biết bao, rực rỡ tựa nắng mai, khiến ta chẳng thể nào rời mắt. Khi ấy, ta cứ ngỡ rằng cuộc đời này sẽ mãi như vậy, rằng ta và người có thể bên nhau mãi mãi. Nhưng hóa ra, thời gian lại vô tình đến vậy. Hóa ra, hạnh phúc cũng có ngày tàn lụi.

Người đã đi rồi, mang theo tất cả những gì đẹp đẽ nhất.

Bỏ ta lại nơi đây, với một trái tim trống rỗng, với những tháng ngày không còn ý nghĩa. Ta đã chôn vùi chính mình cùng với những ký ức ấy, trong cái ngày định mệnh đó.

Chỉ là, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, dù cho ký ức có phai mờ dần, ta vẫn không thể ngăn mình cất tiếng gọi:

“Người ơi! Về đây với ta, đừng đi khi tình ta còn dang dở…”

Người ơi , tệ bạc lắm , người ơi !

khi ta chìm trong khoảng không hư vô , tưởng chừng như đã nắm được người nhưng ... Càng lúc càng xa càng mất nhau

----------
Các bạn muốn hiểu đánh xưng người với ta là Khang hoặc Hoàng cũng được.

Đảo lên đảo xuống cũng giống nhau à tại tui viết cái này không rõ danh xưng với mục đích là thể hiện việc cả hai người nếu không còn vẹn nguyên đều đau khổ như nhau

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro