Chương 49: không bận tâm
Mắt Tạ Kiều lóe lên một tia bất thường, cô cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc của mình. Rõ ràng đêm qua hai người còn rất thân mật, giờ đây lại như có khoảng cách đột ngột.
Trong lòng trống rỗng, như có gì đó đang đâm vào tim, khiến cô cảm thấy khó chịu, tim như đang nhỏ máu. Nhưng cô phải mạnh mẽ, phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Xin lỗi, Thần Vũ sắp tới rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng anh ấy, mọi người cứ đi trước nhé." Giọng nói ngọt ngào của Hạ Băng Băng vang lên.
Tạ Kiều đặt hành lý của mình lên xe du lịch của đoàn làm phim, tỏ vẻ như không có gì bước lên xe, như thể mọi điều Hạ Băng Băng nói đều không liên quan đến mình.
Ánh mắt Cao Văn lóe lên tia sáng bất thường, trong lòng cô đột nhiên dâng lên từng đợt căm ghét. Ý tứ khoe khoang của Hạ Băng Băng quá rõ ràng, khiến cô cảm thấy chói mắt.
Cô ta lén nhìn Tạ Kiều, từ hành vi và thái độ của Tạ Kiều khiến cô ta cảm nhận được có gì đó bất thường, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Trên đường đi, ngoài một vài cô gái trẻ đang phấn khích bàn tán về chuyến đi này, còn lại đều thờ ơ, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Tạ Kiều nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ vụt qua, lòng nặng trĩu. Nhiệt độ ấm áp vẫn còn đó, nhưng tâm trạng lại khác hẳn.
Sau hơn 7 giờ đồng hồ trên xe, cuối cùng cũng đến được Mậu Thành. Sự mệt mỏi sau chuyến đi dài khiến mọi người đều cảm thấy kiệt sức. Đạo diễn nhìn mọi người với vẻ uể oải, đành sắp xếp cho tất cả được hoạt động tự do, hôm nay sẽ không tiến hành quay phim.
Tạ Kiều nhìn bầu trời, màu xám xịt, như thể sắp mưa vậy.
"Tôi nghĩ việc nghỉ ngơi này phần lớn là nhờ cô Băng Băng của chúng ta, nếu không phải vì cô ấy không thể đến đúng giờ, thì chúng ta cũng không có quyền nghỉ ngơi." Katie lạnh lùng nói, lời nói rõ ràng có chút mỉa mai.
"Katie à, em bớt nói đi." Cao Văn biết Katie không thích Hạ Băng Băng, phần lớn là vì cô ấy nghĩ Hạ Băng Băng đã cướp vị trí của Cao Văn. Katie thấy bất bình cho cô, nhưng Katie nói thẳng như vậy sẽ khiến những người hâm mộ Hạ Băng Băng không hài lòng, nên phải lên tiếng khuyên nhủ.
"Chị Cao Văn, em không có rộng lượng như chị đâu. Chị không tranh giành gì cả, nên mới bị người ta chèn ép." Katie rõ ràng vẫn còn ấm ức thay cho Cao Văn.
Cao Văn lắc đầu, bất lực kéo Katie đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Thời tiết ở Mậu Thành khá lạnh, dù mới chớm đông, nhưng người dân nơi đây đã mặc áo bông dày, quấn khăn len, giữ ấm cho bản thân.
Tạ Kiều ngồi một mình trong phòng, cô đã nghỉ ngơi trên xe cả quãng đường dài nên bây giờ rất tỉnh táo và minh mẫn. Vào lúc như thế này, cô nên trò chuyện với người mình yêu, tán tỉnh một chút, nhưng người cô yêu lại không biết đang ở đâu, chắc hẳn anh đang chìm đắm trong thế giới dịu dàng nào đó.
Nghĩ vậy, cô liền nằm xuống giường, chẳng bao lâu sau đó, đã ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Tạ Kiều dụi mắt, đi đến và mở cửa ra, nhìn thấy trợ lý của đạo diễn là Tiểu Khả.
"Tiểu Tạ, Trình tiểu thư đến rồi, nói muốn mời chúng ta ăn cơm, cô nhanh chóng chuẩn bị nhé." Tiểu Khả thông báo nhanh rồi chạy đến một cánh cửa khác để tiếp tục lặp lại.
Trình Hiểu Kha đến sao? Cô ấy đến làm gì? Vốn dĩ cô ấy đâu có rảnh rỗi đến vậy? Tạ Kiều chưa kịp hỏi thêm vài câu, Tiểu Khả đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tạ Kiều chuẩn bị qua loa rồi đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, cô mới chợt nhận ra điện thoại của mình để quên trong phòng. Lúc đầu cô định quay lại lấy, nhưng nghĩ lại cũng không ai có việc quan trọng cần tìm mình, nên thôi không quay lại nữa.
Khi Tạ Kiều xuống đến nơi, mọi người đã đến gần đủ cả rồi, chỉ có Hạ Băng Băng là chưa thấy đâu, giống như đã sắp xếp từ trước vậy. Cô ta đắc ý chỉ đạo A Lệ khiêng hành lý, dù chỉ ở Mậu Thành một tuần, nhưng cô ta lại mang tới 5 chiếc vali.
"Thật là làm màu, bây giờ mọi người đều đang đợi mỗi cô ta." Katie nhìn A Lệ bận rộn, rồi lại nhìn Hạ Băng Băng đang tỏ vẻ kiêu ngạo, không nhịn được mà cằn nhằn.
"Katie!" Cao Văn lắc đầu bất lực.
"Đạo diễn, xin lỗi, giờ tôi mới đến kịp, có chút tắc đường." Hạ Băng Băng tuy nói lời xin lỗi với đạo diễn, nhưng mắt lại nhìn Tạ Kiều, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cao Văn.
Cô ta khoe khoang một cách rõ ràng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tạ Kiều chỉ giả vờ như không thấy, cũng như không nghe.
"Cô mau chuẩn bị đi, Trình tiểu thư đến rồi, nói muốn mời chúng ta ăn cơm." Đạo diễn giục.
"À... nhưng tôi đã hẹn với Thần Vũ. Xin lỗi nhé, mọi người cứ ăn đi, tôi không đi được." Hạ Băng Băng nói với vẻ tiếc nuối.
"Được rồi." Dù đạo diễn cảm thấy Hạ Băng Băng như đang ra vẻ, nhưng nghĩ đến việc cô ta là nữ chính được Trình Hiểu Kha chỉ định, không đi thật sự không hay lắm. Tuy nhiên, danh tiếng của Giang Thần Vũ bên đó thật sự rất lớn, với cả họ đã hẹn trước rồi, ông cũng không tiện phá hỏng cuộc hẹn của hai người họ. Vì vậy, đạo diễn lại nhắc nhở Hạ Băng Băng một cách kín đáo: "Cẩn thận một chút, đừng để paparazzi chụp được."
"Yên tâm đi." Hạ Băng Băng lạnh mặt, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu. Thật là phá hỏng bầu không khí, cô ấy và Thần Vũ thân mật có liên quan gì đến người khác đâu, chỉ vì những tay săn ảnh đó mà cô phải giữ khoảng cách với Giang Thần Vũ? Thật đáng ghét.
Trình Hiểu Kha chọn một nhà hàng lẩu, mọi người tụ họp đông đủ, không khí vui vẻ, ăn uống rất thoải mái.
Tuy nhiên, vẫn còn một số âm thanh không đồng nhất, khi đạo diễn nói với Trình Hiểu Kha một cách xin lỗi, nói rằng Hạ Băng Băng và Giang Thần Vũ đi ăn tối, Katie chế giễu:
"Cô Hạ thật không nể mặt cô Trình chút nào. Cô ta thật sự không ai dám đắc tội." Cao Văn không ngăn cản Katie mà lén kéo góc áo, ra hiệu cô không nên công khai công kích Hạ Băng Băng trước mặt nhiều người như vậy. Tuy nhiên, trên mặt Trình Hiểu Kha lại không biểu lộ sự tức giận như người ta tưởng tượng. Thay vào đó, cô ấy có vẻ như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Giang Thần Vũ thực sự đã đến Mậu Thành vì Hạ Băng Băng. Có phải Hạ Băng Băng đã được ưu ái đến vậy không? Cô lén liếc nhìn Tạ Kiều, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Cô không tin Tạ Kiều không có tình cảm, chỉ là đang giả vờ bình tĩnh thôi. Nhiều năm qua, không ai hiểu được Tạ Kiều, nhưng cô làm sao có thể không hiểu? Khi Trình Hiểu Kha thấy Giang Thần Vũ có tình yêu mới, cô cũng có cảm giác giống với Tạ Kiều. Bởi vì cả hai đều yêu Giang Thần Vũ sâu sắc.
"Không sao, người đã ở bên cạnh Giang Thần Vũ thì không sao." Trình Hiểu Kha giả vờ rộng lượng nói. "Tôi mừng là cô Trình không tức giận." Đạo diễn nhìn vẻ mặt thoải mái của Trình Hiểu Kha, không dám nói thêm gì nữa. Suy cho cùng, nếu không cẩn thận, rất có thể làm mất lòng cả hai bên. Tuy nhiên ngay sau đó, Trình Hiểu Kha nhận được một cuộc gọi điện thoại rất bất ngờ.
"Alo? Trạch Minh? Anh về nước rồi à? Thật sao? Thật tuyệt vời!" Mắt Trình Hiểu Kha như đang tỏa sáng, cô vội rời khỏi bàn, chạy vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại.
"Này này này, đừng ra vẻ phấn khích, cô giả vờ không giống chút nào. Suốt nhiều năm ở nước ngoài, tôi không hề thấy cô gọi điện hỏi thăm tôi." Diệp Trạch Minh có vẻ hờn dỗi.
"Được rồi được rồi, tôi cũng không tranh cãi với cô nữa." Diệp Trạch Minh tiếp tục nói, hoàn toàn không muốn khiến Trình Hiểu Kha khó xử: "Cô hiện ở Giang Thành phải không? Cùng tôi ăn cơm đi."
"Hiện tại tôi không ở Giang Thành, tôi đang ở Mậu Thành." Trình Hiểu Kha biết rõ tình cảm của Diệp Trạch Minh dành cho mình, nhưng vì người cô thích là Giang Thần Vũ, nên cô mới không chấp nhận Diệp Trạch Minh.
"Nghe nói cô tài trợ cho một bộ phim, tựa đề là 'Nhân tình' hay gì đó, có phải cô muốn đổi nghề không?" Diệp Trạch Minh nói đùa.
"Ừm, tôi tài trợ bộ phim đó..." Trình Hiểu Kha nghe Diệp Trạch Minh biết về chuyện mình tài trợ, cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Cô sao không mời tôi đóng phim nhỉ? Cô có thể tìm đâu ra một diễn viên giỏi như tôi chứ!" Diệp Trạch Minh tỏ ra rất giận dữ vì việc lớn như vậy mà Trình Hiểu Kha không nói gì với anh.
Diệp Trạch Minh là một diễn viên, dù chỉ đóng một vài bộ phim nhưng mỗi phim đều rất kinh điển, và anh có danh tiếng rất cao. Trước anh sang nước ngoài để đi du học, muốn thử sức với âm nhạc.
Anh và Trình Hiểu Kha từ nhỏ đã là bạn bè, hơn nữa còn là bạn thân thời thơ ấu của Giang Thần Vũ, mối quan hệ giữa anh và hai người này luôn rất tốt.
"Ôi chao, làm sao tôi biết anh sẽ về nước chứ, còn tưởng anh bị mê hoặc bởi các cô gái nước ngoài nóng bỏng mất rồi."
"Tôi phải trở về..." Diệp Trạch Minh ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nhưng rất ít liên lạc với bạn bè trong nước, dù là Trình Hiểu Kha hay Giang Thần Vũ, anh đều không hay gọi điện.
"Làm sao có thể! Sao cô có thể nghĩ về tôi như vậy! Cô đặt tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy ở đâu, cô nói! Tôi không quan tâm, tôi muốn đóng vai nam chính!" Diệp Trạch Minh nói một cách ngang ngược.
"Tốt, tốt, tốt, để anh đóng vai nam chính." Diệp Trạch Minh mãi mãi giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, hay hờn dỗi, Trình Hiểu Kha đành phải chiều theo anh.
"Giữ lời nhé, bây giờ tôi đến tìm cô." Trình Hiểu Kha chỉ cần nghe giọng nói của Diệp Trạch Minh cũng có thể hình dung ra nụ cười tinh quái trên môi anh lúc này, rõ ràng là lợi dụng tình bạn để đạt được mục đích.
"Anh đến Mậu Thành bây giờ sao? Tốt, anh đến đi." Trình Hiểu Kha bất lực nói. Nhiều năm trôi quq, mọi người đều đã trưởng thành , nhưng Diệp Trạch Minh vẫn giống như một đứa trẻ mãi không bao giờ lớn. May mà Diệp Trạch Minh là bạn thân từ nhỏ của Giang Thần Vũ, nếu không, với tính cách của Giang Thần Vũ, chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên quan nào với Diệp Trạch Minh.
"Giọng điệu cô như vậy là không chào đón tôi?" Giọng nói của Diệp Trạch Minh mang một chút không vui.
"Chào đón, chào đón, làm sao có thể không chào đón... Tốt, tốt, tốt... ờm..." Trình Hiểu Kha cúp điện thoại xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Trạch Minh không chính thức theo đuổi Trình Hiểu Kha, nhưng mọi người đều hiểu rõ tình cảm của anh ta dành cho cô ấy, giống như tình cảm của Trình Hiểu Kha dành cho Giang Thần Vũ vậy.
Khi Trình Hiểu Kha trở lại chỗ ngồi, mọi người đã ăn được bảy tám phần rồi.
Nghĩ đến việc Diệp Trạch Minh sẽ đóng vai nam chính của bộ phim này, Trình Hiểu Kha không khỏi cảm thấy lo lắng. Dù phim là cô tài trợ, nhưng cô đã chỉ định nữ chính, và nam chính cũng đã được quyết định, không biết nam chính trước có chịu nhường chỗ hay không, bồi thường một khoản tiền cũng không thành vấn đề, chỉ sợ sẽ phát sinh những rắc rối khác, và đạo diễn có thể đồng ý hay không. May mà hiện tại chưa có cảnh quay của nam chính, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ có, tình hình rất cấp bách.
"Trình tiểu thư, cô có việc gì vậy?" Đạo diễn nhìn Trình Hiểu Kha cứ để tâm trí ở đâu, không khỏi hỏi. Đối với đạo diễn, Trình Hiểu Kha là nhà tài trợ kim cương, ông ta tự nhiên phải quan tâm nhiều.
"Sau khi tan bữa, ông ở lại chút, tôi có việc muốn bàn với ông." Trình Hiểu Kha do dự một chút, vẫn mở lời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro