Chương 73: Kết quả giám định

"Chủ tịch đang ở đây, tôi và tổng giám đốc đến thăm chủ tịch." Thấy hai người như vậy, A Lệ không khỏi thay Giang Thần Vũ trả lời.

"Ồ, vậy là chú đang ở bệnh viện này. Tôi có thể đến thăm không?" Nghe thấy câu trả lời của A Lệ, Tạ Kiều tiếp tục nói,  cố ý không để ý tới câu hỏi của Giang Thần Vũ.

"Không cần, ông ấy đang ngủ rồi." Giang Thần Vũ nhìn Tạ Kiều đang cố gắng che giấu, nhưng không muốn vạch trần cô. "Em làm sao mà vào đây? Không khoẻ chỗ nào sao?"

Thấy Giang Thần Vũ không ngừng hỏi về vấn đề này, Tạ Kiều chợt nhớ đến món súp hoa hồng quế đường đỏ sáng nay, liền nói: "Không sao, chỉ là đau bụng một chút thôi." Cô biết nếu không cho Giang Thần Vũ một lý do, anh sẽ không ngừng tra hỏi, dù sao cái gì càng cố che giấu, càng khiến người khác tò mò.

Giang Thần Vũ nhìn chữ 'phòng khám da liễu' viết trên bảng ở sau lưng Tạ Kiều, càng thêm hoài nghi. Từ khi Tạ Kiều từ Mậu Thành trở về, dường như cô có rất nhiều tâm sự và bí mật nhỏ nhặt mà không muốn chia sẻ với anh. Giang Thần Vũ tự nhiên không vui vì điều này, hỏi: "Khoa da liễu?"

"À, em đến nhầm chỗ thôi." Tạ Kiều nhìn theo ánh mắt của Giang Thần Vũ, ngượng ngùng đáp lời. Thật là xui xẻo, ai mà ngờ rằng vừa ra ngoài cô đã chạm mặt Giang Thần Vũ cơ chứ, nếu biết trước Giang Chính Nam cũng ở trong viện này, đánh chết cô cũng không dám đến đây. Tạ Kiều nắm chặt bệnh án, sợ Giang Thần Vũ sẽ đòi xem. May mắn thay cô mặc áo khoác bông và cầm theo chiếc túi đủ lớn để đựng vừa cuốn sổ ghi chép bệnh án này.

Giang Thần Vũ biết cơn đau bụng mà Tạ Kiều nhắc đến có lẽ là do kì kinh nguyệt của cô, nhưng vì A Lệ đang ở đây nên anh không muốn nói rõ về vấn đề này.

Vì vậy, anh bước đến bên Tạ Kiều, vòng cánh tay dài ôm cô vào lòng. Anh ghé sát vào tai Tạ Kiều, nhẹ giọng hỏi:
"Bụng em đau như thế nào?"

"Em không biết..." Tạ Kiều có chút không thoải mái với sự thân mật đột ngột của Giang Thần Vũ. Dù sao thì cô cũng không thích thể hiện tình cảm ở nơi công cộng nên có chút ngại ngùng.

"Có phải bị cảm lạnh không?" Giang Thần Vũ nhớ tới đêm qua Tạ Kiều còn không đi dép mà đi chân đất trên sàn nhà, nghĩ rằng có thể do sàn nhà lạnh lẽo nên tuỳ tiện hỏi thăm.

Tạ Kiều sửng sốt, cô nghĩ chẳng nhẽ Giang Thần Vũ đã biết chuyện cô suýt bị đuối nước rồi? Trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô đáp lại một cách rụt rè: "Không, em không bị cảm lạnh."

"Hôm qua không phải em đi chân trần trên sàn nhà sao?" Thấy Tạ Kiều không thừa nhận, lại còn có chút do dự và bối rối, Giang Thần Vũ càng tin rằng Tạ Kiều đang cố che giấu anh điều gì đó, nên bình tĩnh đổi chủ đề. Hôm nay Tạ Kiều đặc biệt nhạy cảm, mỗi lần anh nhắc đến chuyện gì, cô lại ấp a ấp úng, như thể có gì đó khuất tất, anh thậm chí còn không nghe được gì từ A Lệ. Anh thầm nghĩ trong đầu và quyết định sẽ tự mình tìm ra lý do.

"Có thảm mà, em không lạnh đâu." Tạ Kiều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Giang Thần Vũ vẫn chưa biết gì cả.

Mọi biểu hiện của cô đều lọt vào mắt Giang Thần Vũ, Tạ Kiều đang đứng rất gần anh, anh thấy có thể Tạ Kiều đột nhiên thả lỏng, giống như có vẻ nghĩ mình đã xoá tan được sự nghi ngờ của anh. "Dù sao thì sàn nhà rất lạnh, có khi em bị cảm lạnh mà lại không nhận ra, nhớ uống thêm thuốc bổ và giữ ấm cơ thể mấy ngày này. " Giang Thần Vũ hờ hững nói.

"Vâng." Tạ Kiều ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục tranh cãi với Giang Thần Vũ nữa, giống như rất nghe lời anh.

"Đúng rồi, không phải phụ nữ có cái gì đó để giữ ấm bụng hay sao?" Giang Thần Vũ dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên nói.

Tạ Kiều cảm thấy hôm nay Giang Thần Vũ đặc biệt quan tâm đến cô, vốn dĩ anh chưa bao giờ quan tâm đến đồ dùng cá nhân của phụ nữ, vậy mà đột nhiên anh lại nhắc tới điều đó.

"Là túi chườm nóng." Tạ Kiều giải thích một cách nhẹ nhàng, đồng thời cũng nhìn Giang Thần Vũ với sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

Giang Thần Vũ không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Tạ Kiều lúc này, tất nhiên anh sẽ không nói với cô rằng ngày hôm qua khi cô ngủ, anh đã tra cứu trên mạng 'cách giảm đau bụng trong kỳ kinh nguyệt', điều này thật đáng xấu hổ.

Biểu cảm của Giang Thần Vũ có chút không tự nhiên, anh sợ Tạ Kiều sẽ nói thêm gì đó nên vội gọi A Lệ đang đứng ở đằng sau và nói: "Mua ít túi chườm nóng."

"Túi chườm nóng?" Hiển nhiên A Lệ không biết đó là cái gì, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh có thể xử lý mọi vấn đề liên quan đến kinh tế, cổ phiếu,... nhưng 'túi chườm nóng' thì chưa từng nghe qua, cảm thấy vô cùng bối rối.

Dù sao thì A Lệ là một người đàn ông chưa từng trải qua tình cảm nam nữ, nên anh không biết về thứ này của phụ nữ cũng là điều dễ hiểu. Tạ Kiều liền nhắc nhở A Lệ một cách tốt bụng: "Anh hãy đến siêu thị gần đây và nói với người bán hàng rằng anh muốn tìm đồ dùng để giữ ấm bụng cho các cô gái, họ sẽ nói cho anh biết."

"Ồ, được." A Lệ ghi nhớ lời Tạ Kiều dặn, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ lắm. Dù sao thì anh cũng chỉ cần làm theo lời cô nói, không cần phải nghĩ nhiều, nghĩ như vậy, A Lệ liền nhanh chóng rời đi.

"Thần Vũ, anh cũng nên khuyên trợ lý Lệ thử hẹn hò đi." Tạ Kiều nhìn A Lệ rời đi và mang theo vẻ mặt đầy mơ hồ, quay sang nói với Giang Thần Vũ.

"Ừm." Giang Thần Vũ cũng đồng ý với vấn đề này, nhưng trước hết, anh vẫn cần A Lệ giúp đỡ một số việc. Khi sóng gió của tập đoàn qua đi, anh sẽ cho A Lệ nghỉ phép một thời gian.

Điện thoại của Giang Thần Vũ đột nhiên reo lên, anh cầm lấy và nhìn vào màn hình, sau đó nhanh chóng buông Tạ Kiều ra, tránh sang một bên nghe điện thoại, giống như không muốn để Tạ Kiều biết. "Alo? "Được rồi... Tôi hiểu rồi... Nói chuyện trực tiếp nhé... Tôi sẽ tới ngay..."

Tạ Kiều chỉ nghe thấy những câu nói ngắt quãng của Giang Thần Vũ, không biết ai đang gọi điện cho anh? Tại sao anh lại phải tránh mặt cô? Có phải là Hạ Băng Băng không? Theo tình hình hiện tại, có vẻ như anh không có thời gian và sức lực để tiếp tục qua lại với Hạ Băng Băng. Nhưng ngoài việc qua lại với phụ nữ phải tránh mặt cô ra, còn điều gì khác chứ? Tạ Kiều không thể nghĩ ra được.

"Kiều Kiều, công ty có chút việc, nếu em không khỏe thì về nhà sớm đi." Sau khi dặn dò Tạ Kiều, Giang Thần Vũ vội vã rời đi.

Tạ Kiều nhìn theo bóng lưng vội vã của Giang Thần Vũ, trong lòng cảm thấy lo lắng không rõ lý do, nhưng may mắn anh không nhìn thấy cuốn sổ bệnh án trong tay cô, nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy.

Lòng bàn tay của Tạ Kiều đã ướt đẫm mồ hôi, cô vội vàng đi mua thuốc, rồi đến khoa phụ sản lấy một ít thuốc trị đau bụng kinh, sau đó mới trở về nhà, dù sao đã diễn phải diễn cho trọn vẹn, tuyệt đối không được để lộ sơ hở.

Vừa về đến nhà, A Lệ cũng theo sau trở về, chậm một chút nữa, có lẽ cô cùng A Lệ sẽ cùng bước vào cửa.

"Sao anh lại qua đây?" Tạ Kiều hỏi A Lệ với vẻ khó hiểu.

"Giám đốc bảo tôi mang cái này đến cho cô, rồi đi tìm anh ấy." A Lệ đặt túi chườm vào tay Tạ Kiều, mặt còn hơi đỏ, như thể vừa trải qua một chuyện gì đó khó xử, nhưng anh vẫn không quên lời dặn của Giang Thần Vũ: "Giám đốc bảo tôi nhắn với cô, nhớ phải chườm cái này, đừng để bị lạnh bụng."

Nói xong, A Lệ vội vã rời đi, như thể đang trốn tránh. Anh ta đã đi siêu thị theo lời của Tạ Kiều, nhưng ai ngờ vừa mô tả xong, bà dì ở siêu thị đã nhìn A Lệ với ánh mắt mập mờ, rồi hỏi có phải mua cho bạn gái không.

Nghe vậy, A Lệ lập tức lắc đầu, Tạ Kiều là phụ nữ của Giang Thần Vũ, anh ta làm sao dám. Nhưng bà dì rõ ràng không buông tha, lại hỏi có phải là bạn gái đầu tiên không, chắc chưa có kinh nghiệm gì nhỉ, khiến A Lệ mặt đỏ gay gắt, không dám nói thêm với bà ta, chỉ nhờ bà ấy chỉ chỗ, anh liền lấy mỗi loại mười cái, dù sao cũng là tiền của Giang Thần Vũ, cho nên anh cũng không quan tâm.

Kết quả, khi thanh toán, bà dì lại trêu chọc anh, A Lệ tự nhủ trong lòng sẽ không bao giờ quay lại siêu thị này nữa! Hơn nữa, anh nhất định phải tìm Giang Thần Vũ để xin tăng lương!

Tạ Kiều nhìn theo bóng lưng vội vã của A Lệ, cảm thấy A Lệ như vừa ngộ ra điều gì, ngay cả khi đưa túi sưởi cho Tạ Kiều, mặt anh cũng có chút đỏ ửng, cực kỳ không tự nhiên.

Tạ Kiều nghĩ đến việc mình đã nói về "đồ vật giữ ấm cho phụ nữ", có thể A Lệ đã bị nhân viên siêu thị trêu chọc. Nghĩ đến điều này, khóe miệng Tạ Kiều chợt cong lên, như thể cô nhìn thấy hình ảnh của một A Lệ nghiêm túc và đĩnh đạc đang bị một nhóm phụ nữ trêu chọc.

KTạ Kiều nhìn xuống túi đồ đựng đầy miếng dán giữ ấm, cô cảm thấy choáng váng. Số lượng miếng dán quá nhiều, đủ để dán toàn thân cô và sử dụng trong nửa tháng tới mà không cần lo lắng về việc hết hàng. Quả thực là một hành động hào phóng của người có tiền, điều này có thể là do A Lệ đã nhiễm thói chi tiêu từ Giang Thần Vũ. Thật là lãng phí!

Ở phía bên kia, Gianh Thần Vũ ngồi trong văn phòng với biểu cảm nghiêm túc. Sau khi người giám định dược phẩm đưa báo cáo cho anh, Giang Thần Vũ không nói một lời nào.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề, khiến người giám định không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ làm phiền Giang Thần Vũ.

Giang Thần Vũ gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, sự tức giận đang bộc phát mà không cần nói ra. Anh im lặng, như thể đang suy nghĩ hay chờ đợi điều gì đó.

Giang Thần Vũ nhìn vào báo cáo với các thành phần hỗn độn trên đó, anh không muốn đọc kỹ vì không hiểu rõ. Tuy nhiên, kết quả thì anh có thể hiểu được. Báo cáo cho biết rằng sản phẩm được kiểm tra, nếu thoa lên mặt, sẽ dẫn đến việc hủy hoại dung mạo, đúng vậy, là hủy hoại dung mạo.

Ai đã ra tay độc ác như vậy, dám động đến người phụ nữ của anh, thật là không biết sống chết. Tốt nhất là đừng để anh phát hiện ra, nếu anh tìm ra được người đó, người đó có thể sẽ không còn cơ hội để khóc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro