C185 - C189
Chương 185 : Mắng ai là mèo hoang thế hả?
Cảnh Ninh đứng nép trong ánh đèn mờ.
Ánh sáng trắng xóa đến chói mắt người ta ngoài cửa sổ đều đã bị tầng rèm cửa dày của căn phòng chắn kín. Thi thoảng có một khe hẹp, vô số những tia sáng hắt vào vẫn bị bóp nặn thành từng đường mảnh. Chúng sốt sắng len lỏi vào trong, rơi xuống từng ngón tay đang nắm chặt lại của Cảnh Ninh, rồi phản xạ lên lớp thảm trải sàn màu trắng sữa.
Tia sáng quá yếu ớt, không thể soi rọi được tới chỗ người đàn ông ngồi trên sô pha.
Chỉ có điều nó đã làm nhòa đi bóng hình trong góc tối, làm mờ đi bóng dáng cao lớn và đĩnh đạc. Có duy nhất một tia sáng chính là ánh lửa nơi đầu điếu thuốc trên ngón tay anh. Nó giống như một đóa hoa màu cam đang đung đưa giữa bóng tối. Từng làn khói thuốc mỏng manh bay dần lên từ giữa bông hoa, rồi lại nhanh chóng bị bóng tối nuốt trọn.
Nhưng Cảnh Ninh lại cảm thấy, nó giống như đôi mắt của một ác ma đang nhìn cô chằm chằm. Cho dù ở trong bóng tối, sự theo dõi sát sao ấy vẫn không dừng lại.
Rất lâu sau, người đàn ông mới nhả ra một làn khói rồi lên tiếng: "Quyền khai thác mảnh đất phủ Thân vương Lục Đông Thâm giành được vốn không phải dựa vào báo giá của mình. Đầu tiên là những lời ăn nói điên rồ của vợ mình khiến Thai Quốc Cường bị đá khỏi cuộc chơi, sau đó tập đoàn Hoa Lực lại bị chụp cái mũ thuê gián điệp thương mại. Từng chuyện từng chuyện như thế xảy ra vào những thời cơ quá chuẩn xác và cẩn thiết. Nếu nói phía sau không có sự thao túng của Lục Đông Thâm, tôi không tin."
Cảnh Ninh ra sức bấm vào lòng bàn tay: "Tôi không biết những chuyện này, thế nên, tôi không giải đáp được những thắc mắc của anh."
"Em phản bội tôi?"
"Tôi không hề." Cảnh Ninh phản xạ lại theo điều kiện.
Người đàn ông bật cười: "Tôi cũng đoán em không dám."
Cảnh Ninh mím chặt môi, ngón tay vừa buông ra lại nắm vào.
"Lục Đông Thâm chưa đi bước cờ hạ giá, em bảo vì anh ta biết nhìn xa trông rộng hay vì anh ta đã nghi ngờ em?" Người đàn ông hỏi.
Hơi thở của Cảnh Ninh trở nên dồn dập: "Tôi không biết."
"Em không biết?" Ánh mắt người đàn ông tinh như ưng, hơi nheo lại: "Trong số những người ở bên cạnh Lục Đông Thâm, em có thâm niên lâu nhất."
"Nhưng anh ấy không tin tưởng bất kỳ ai." Cảnh Ninh nói: "Không phải tất cả mọi việc tôi đều có quyền can dự. Cho dù là những nhân viên cốt cán lâu dài bên cạnh anh ấy, thì mỗi người lại phụ trách một lĩnh vực khác nhau. Anh ấy không bao giờ giao tất cả mọi việc cho cùng một người toàn quyền phụ trách."
Người đàn ông cười khẩy: "Đây đích thực là Lục Đông Thâm."
"Thế nên, anh giữ tôi lại cũng vô ích, tôi vốn không thể tạo nên sự uy hiếp nào với Lục Đông Thâm."
"Ai nói không có ích gì?" Người đàn ông chậm rãi lên tiếng: "Lần này, tôi vốn dĩ cũng không định lợi dụng giá thấp để đẩy Lục Đông Thâm khỏi cuộc chơi."
"Anh có ý gì?" Cảnh Ninh thầm sửng sốt.
Người đàn ông cười thành tiếng: "Chỉ là tôi muốn thăm dò tâm ý của Lục Đông Thâm, quả nhiên là anh ta thích giương Đông kích Tây."
"Cũng có nghĩa là, anh đã sớm dự liệu được anh ấy sẽ giành được mảnh đất đó?"
"Thứ mà Lục Đông Thâm đã muốn có được thì sẽ dốc hết tâm tư để đoạt về tay. Thế nên, anh ta có thể giành quyền khai thác mảnh đất đó không kỳ lạ chút nào." Người đàn ông khẽ gạt tàn thuốc: "Trò chơi này, chỉ khi nào anh ta giành được đất rồi thì mới vui, bằng không sẽ nhạt nhẽo lắm."
"Rốt cuộc anh định làm gì?" Cảnh Ninh nghiêm giọng quát.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm: "Em muốn biết suy nghĩ của tôi ư? Nếu biết rồi, liệu em có nói cho Lục Đông Thâm không?"
Cảnh Ninh cắn chặt môi, lát sau mới nói: "Tôi không muốn tham gia vào trò chơi tranh đấu này. Thế nên từ nay về sau, tôi sẽ không giúp anh làm thêm việc gì nữa. Còn về những việc đã làm tôi cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Giữa anh và tôi không còn quan hệ gì nữa, anh cũng đừng tới tìm tôi nữa!"
Dứt lời, cô quay người định bỏ đi.
Khi cánh tay vừa chạm lên nắm đấm cửa, chiếc di động trong túi xách rung lên. Cô rút ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, khi ngón tay ấn vào thì một đoạn clip nóng bỏng hiện lên.
Những tiếng rên rỉ, thở dốc đan cài vào nhau, toàn là những âm thanh sắc tình.
Cảnh Ninh cảm thấy như bị ai đó bóp chặt cổ, khiến cô tắc thở, tuyệt vọng. Hơi lạnh bò dọc sống lưng, cô quay đầu, lại nhìn trân trân người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên sô pha. Anh đang nghịch di động, ánh sáng màn hình chiếu rọi vào đầu mày đôi mắt của người đàn ông, đẹp trai như khắc nhưng lại thâm trầm nguy hiểm.
"Có phải em nghĩ rằng tôi không dám làm gì em không?" Anh từ tốn lên tiếng: "Khi đoạn băng này được tung ra, tôi hoàn toàn có thể rút lui an toàn, còn em thì sao? Chỉ cần Lục Đông Thâm không tin tưởng em nữa, một khi em bị đuổi việc, thì sự nghiệp cả đời này coi như đổ bể."
"Anh đủ rồi đấy!"
"Sao mà đủ được? Tôi kẻ là bày ra trò chơi này, chỉ có tôi mới có quyền nói dừng hay tiếp tục." Người đàn ông ném di động sang bên cạnh, đứng dậy, mặc cho đoạn băng ấy tiếp tục phát.
Từng âm thanh như từng nanh vuốt, cào vào mang tai khiến Cảnh Ninh đau đớn. Cả người cô không còn sức lực gì nữa, loạng choạng ngã dựa vào cánh cửa. Trong bóng tối, cô nhìn thấy người đàn ông tiến về phía mình.
"Cảnh Ninh, đừng cố gắng thoát khỏi tôi, em không có bản lĩnh này đâu." Người đàn ông đứng áp sát cô, giơ tay vuốt ve gương mặt cô: "Lục Đông Thâm đã si mê Hạ Trú, đây là một dấu hiệu tốt. Chí ít thì chúng ta biết được đâu là điểm yếu của anh ta. Theo dõi Hạ Trú thật sát vào, nhất là khoảng thời gian này."
"Tôi không làm!" Cảnh Ninh phản kháng.
Một giây sau, cô bị người đàn ông bóp cổ, ngón tay anh đột ngột dùng sức khiến Cảnh Ninh cảm thấy nghẹt thở trong giây lát. Từng cơn thiếu khi dâng lên khiến cô có cảm giác huyệt thái dương đang giật lên điên cuồng. Môi anh gần như dính vào môi cô, hơi thở lạnh lẽo phả ra: "Em có tư cách nói không với tôi sao?"
Cảnh Ninh gần như sắp tắc thở, miệng cô hơi há ra nhưng vẫn không nuốt được ngụm khí nào. Cô liều mạng đẩy anh. Còn anh, cuối cùng cũng buông tay như ý cô. Cảnh Ninh bị sốc, ra sức ho khan kịch liệt.
Ngay sau đó, cô bị anh đè lên cánh cửa. Anh đột ngột cất hết mọi âm u đi, nở nụ cười dịu dàng: "Nhớ tôi không?"
Cảnh Ninh rất sợ sự nắng mưa thất thường này của anh. Cô đột ngột đẩy anh ra, nhưng tốc độ của anh nhanh hơn, mới đó đã ấn ngược cô trở lại bức tường bên cạnh cửa: "Em là của tôi, cả đời này em cũng đừng hòng chạy thoát."
Anh giơ tay dùng sức, giật tung quần áo của cô...
***
Khi Hạ Trú đi làm trở lại, rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt khác lạ các đồng nghiệp dành cho mình. Việc cô có thể làm chính là thẳng lưng ưỡn ngực bước qua giữa những ánh mắt đó. Nhưng khi tới phòng trà nước, cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng mấy đồng nghiệp xì xào to nhỏ bên trong: Nghe nói giám đốc Hạ đã ở trong phòng khách sạn riêng của tổng giám đốc Lục hai đêm liền đấy.
Mấy lời đồn đại này ở trong mắt cô chẳng có vị gì, thích đồn thổi thì đồn thổi, dù sao thì, cũng là sự thật.
Ngoài một đống việc ở phòng thực nghiệm, phương thuốc cho vợ của Thai Quốc Cường cũng đã được điều chế xong. Sau khi gọi người tới mang đi, cô lại lo lắng tới sức khỏe của bác trai Nhiêu nên nghĩ bụng sẽ căn cứ vào tình hình sức khỏe hiện tại của bác ấy để pha chế một vài dạng thuốc viên.
Cả một buổi sáng bận đến không ngóc đầu lên được, Trần Du thì cáo ốm xin nghỉ phép, Hạ Trú nghĩ buổi tiệc tối hôm trước đã gây ra một đòn đả kích không nhỏ với cô ta, nên cũng chấp nhận để mặc cô ta.
Đến gần trưa thì có người gõ cửa.
Cô tưởng là Julia nên cũng không lên tiếng, bận rộn đọc những số liệu phân tích từ phòng thực nghiệm chuyển tới. Sau đó, đầu bị ai đó xoa xoa. Cô vừa ngẩng đầu lên thì đập ngay vào đôi mắt cười của Lục Đông Thâm, bèn gào rú: "Anh có thể đừng có xoa đầu em nữa được không? Từ nhỏ cho tới lớn em ghét nhất là có ai chạm vào đầu em, em không phải thú cưng."
Lục Đông Thâm vẫn ngậm cười từ đầu tới cuối, không tức giận: "Trưa nay anh có buổi tiếp khách, không thể cùng em đi ăn được, đã bảo Cảnh Ninh đưa em đi ăn mấy món ngon rồi, đừng ăn cho xong chuyện. Tối nay có buổi họp với Hội đồng quản trị, nhưng anh sẽ cố gắng thu gọn thời gian."
"Thu gọn thời gian làm gì?" Hạ Trú vẫn chưa hiểu ngay.
Thế là đầu cô lại bị anh xoa thêm cái nữa: "Để ở cạnh em."
Hạ Trú càng lúc càng cảm thấy mình giống một con chó cưng, lại còn là thể loại chó con bé tý nữa.
"Ai cần anh ở cạnh?" Trong lòng cô hưng phấn như hoa nở, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng: "Mỗi mình anh bận à? Em cũng bận lắm đây."
Lục Đông Thâm nuông chiều cho cô được cãi lý, thấy khuôn mặt giảo hoạt của cô anh lại càng yêu thích hơn. Anh không chịu được bèn lấy hai tay vầy vò hai má cô, tức đến nỗi cô đẩy tay anh ra: "Anh có thấy phiền không cơ chứ."
Anh phá lên cười sảng khoái.
Rồi anh rút ví tiền ra, lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cô: "Mật khẩu là sinh nhật em."
"Ồ." Hạ Trú nâng chiếc thẻ đen lên như nâng trứng: "Đúng là điển hình cho kiểu tổng tài bá đạo đã yêu tôi như thế. Có phải câu tiếp theo anh sẽ nói là: Người đẹp, đây là tiền tiêu vặt hàng tháng của em, tiêu thoải mái đi."
Lục Đông Thâm phì cười: "Em cảm thấy anh zai có bá đạo không?"
"Anh zai thì không bá đạo nhưng anh zai rất độc tài." Cô cố tình bẹt giọng ra nói.
Lần này là mũi bị véo, véo đến mức cô phát đau. Thế là bản tính ngứa răng đã xuất hiện, cô há miệng định cắn lên đầu ngón tay Lục Đông Thâm, cũng may anh rút lại kịp thời. Anh lắc đầu: "Lại còn tổng tài bá đạo yêu em? Em mà vào trong một bộ phim ngôn tình thì với tính khí này, nửa tập là đóng máy."
"Thế anh cho em thẻ làm gì?" Hạ Trú vênh mặt đập thẻ xuống bàn.
"Phòng ngủ trong nhà cần lát thảm trải sàn. Anh không có thời gian, em chọn một loại em thích đi." Lục Đông Thâm nói.
Hạ Trú ngây người: "Thảm trải sàn? Chẳng phải anh không thích nhìn thấy thảm trải sàn sao?"
"Cố gắng thích ứng."
Hạ Trú hồ nghi nhìn anh rất lâu rồi nói: "Em chẳng biết chọn đâu, lỡ chọn phải cái anh không thích thì sao?"
"Em thích là anh sẽ thích." Lục Đông Thâm nói: "Em là bà chủ, chọn kiểu dáng gì em quyết là được."
"Ai là bà chủ chứ." Hạ Trú lại ngượng ngùng.
Lục Đông Thâm bật cười, véo cằm cô rồi cúi người xuống rỉa một cái lên môi cô: "Đương nhiên, thẻ này là của em, tiền tiêu vặt chắc là cũng đủ dùng rồi."
"Trời ơi là trời, anh mau đi tiếp khách đi." Lòng Hạ Trú đã ngọt lắm rồi.
Lục Đông Thâm khẽ cười, đứng thẳng người lên: "Anh để tài xế lại cho em, em cứ dặn dò anh ấy lúc nào cũng được."
Hạ Trú gật đầu.
Khi anh gần ra tới cửa, Hạ Trú gọi giật anh lại: "Việc trải thảm anh thật sự không gặp vấn đề gì chứ? Đang yên đang lành sao lại như trúng gió vậy? Anh có nuôi chó loại to đâu?"
Lục Đông Thâm từ tốn trả lời: "Chó loại to thì anh không định nuôi. Nhưng anh lại nuôi một con mèo, còn là mèo hoang, buổi tối đi ngủ không chịu nằm yên trong lòng anh, cứ thích chui xuống dưới gầm giường."
Sau khi cửa đóng lại một lúc lâu, Hạ Trú mới tỉnh ra, nghiến răng ken két: Lục Đông Thâm, cụ nhà anh, mắng ai là mèo hoang thế hả?
Chương 186 : Đừng đứng nhầm đội
Buổi tối khi sắp tan ca, Hạ Trú nhận được một tờ chi phiếu, con số không hề nhỏ, cả một dãy số không khiến người ta nhìn đã yêu. Cô nhìn một lúc lâu, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Thai Quốc Cường.
"Pháp sư, đây chính là một chút tâm ý của tôi, cô cũng đừng hiểu lầm." Thai Quốc Cường ở đầu kia giải thích.
Hạ Trú đi tới trước cửa sổ, nhìn dòng xe như mắc cửi dưới chân mình, nhẹ nhàng trả lời: "Pha chế công thức cho phu nhân của ông cũng chỉ là việc tiện tay, không tốn quá nhiều tâm sức của tôi. Ông rút lại chi phiếu đi, chỗ tiền này tôi không lấy đâu."
Thai Quốc Cường ở đầu kia liên tục khuyên nhủ, thái độ của Hạ Trú dĩ nhiên lại càng kiên quyết, cuối cùng cô hỏi một câu: "Ông nói phu nhân của ông lúc ở phủ Thân vương đã gặp ma. Con ma đó cũng hát kịch trên sân khấu ư? Hát bài gì? Đóng vai gì?"
Đầu kia gắng nhớ lại: "Sau khi trở về nhà bà ấy vẫn luôn lẩm nhẩm là nữ quỷ, còn nữa..."
Nghe ra sự ngập ngừng của Thai Quốc Cường, Hạ Trú truy hỏi ông ta còn chuyện gì nữa. Thai Quốc Cường đầu kia trả lời rất nhanh: "Cũng không có gì, chỉ nói là nữ quỷ đó có cổ tay áo phất phơ rất dài, bay qua bay lại trên sân khấu. Pháp sư, vợ tôi chắc là khi đó hoa mắt thôi."
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hạ Trú liền nghĩ: Nếu như là Thương Xuyên, vì sao không đóng vai Hạng Vũ giống lần trước trong đoạn clip? Còn nếu không phải Thương Xuyên thì người đó lại là ai?
Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Sắc trời bên ngoài vẫn chưa đỏ rực hẳn. Vào hè, ngày trở nên dài hơn, nhưng độ nóng của những giờ cao điểm buổi tối vẫn như vậy. Hạ Trú ngồi nghịch di động, mấy lần định gọi cho Thương Xuyên, nhưng lại sợ quấy rầy cậu ấy đóng kịch. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bèn gửi tin nhắn wechat cho cậu ấy: Thương Xuyên, chúng ta nói chuyện đi.
Khoảng năm, sáu phút sau, đầu kia trả lời: Được.
Hạ Trú ngẫm nghĩ, quyết định thời gian và địa điểm rồi gửi cho cậu ấy.
Cô chắc chắn phải nói chuyện nghiêm túc với Thương Xuyên.
Hôm nay lúc nghỉ trưa, dường như cô đã nằm mơ. Trong mơ, cô trở lại sân khấu kịch của thầy, ba người họ đùa giỡn vui vẻ. Sau khi mở mắt ra cô đã nghĩ. Nếu kể toàn bộ câu chuyện của Tả Thời cho Thương Xuyên, liệu cậu ấy có tha thứ cho cô không? Dẫu sao cũng là tình bạn từ nhỏ tới giờ.
Thế nên, cô cần kể lại cho Thương Xuyên chuyện của Tả Thời.
Trước khi ra khỏi công ty, cô lên tầng ngó thử. Trong phòng hội nghị, Lục Đông Thâm và các quản lý cấp cao của dự án đều đang có mặt, họ đang cùng các cổ đông tại tổng bộ Lục Môn tổ chức cuộc họp trực tuyến. Qua cánh cửa thủy tinh nhìn vào trong, cô vừa hay bắt gặp bóng hình Lục Đông Thâm.
Anh đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, góc nghiêng trông rất nghiêm nghị, làm gì có chút bóng dáng nào của một người khi còn đang giày vò cơ thể cô?
Hạ Trú bĩu môi, đưa ra một kết luận bốn chữ: Thú đội lốt người.
Ra khỏi công ty, ngồi lên xe, Hạ Trú đưa cho tài xế địa chỉ của một nơi trong thành phố. Nghe nói là cô phải đi chọn thảm trải sàn, người tài xế cười ha ha: "Vị trí của cô Hạ trong lòng anh Lục rất quan trọng, bình thường anh ấy không chịu nổi thảm đâu."
Hạ Trú mỉm cười đáp lại: "Chọn cho nhà anh ấy mà."
Người tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Cô Hạ là người thông minh. Cho dù là chọn thảm trải sàn cho nhà anh Lục thì thảm này anh Lục cũng trải vì cô Hạ thôi."
Người tài xế này suy nghĩ lanh lợi, ánh mắt rất tinh, ăn nói lại kín kẽ không để hở chuyện gì, khiến Hạ Trú bất thình lình nhớ lại lời trước đó Nhiêu Tôn từng nói. Nhân lúc phía trước tắc đường, Hạ Trú rảnh rỗi nói chuyện bâng quơ với người tài xế, rồi lặng lẽ nhắm vào trọng điểm của bản thân.
"Nghe nói gần đây sức khỏe của vợ anh không tốt lắm?"
"Vâng vâng, gần đây cô ấy rất hay kêu là ngực đau nhói, không thoải mái, tới bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện ra bệnh gì. Đó toàn là bệnh cũ tái phát. Hồi sinh em bé, cô ấy ở bên Mỹ, bên đó cũng không thịnh hành chuyện ở cữ, thế nên mỗi năm trời nóng là cô ấy lại không thoải mái trong người."
"Trong phòng thực nghiệm tôi có pha chế một mùi hương ôn hòa, lát về anh cầm một ít. Thành phần rất an toàn, chủ yếu là thôi chanh trắng. Mỗi tối đốt lên mười lăm phút sẽ giảm bớt cơn đau của vợ anh."
"Thật sự cảm ơn cô Hạ." Người tài xế cảm kích vô cùng: "Trước kia thật ra tôi cũng rất muốn xin cô Hạ, nhưng lại sợ phiền cô."
"Không có gì, anh vẫn luôn làm việc cho Đông Thâm, đây cũng là điều tôi nên làm."
Người tài xế nói: "Cô Hạ thật là tốt bụng."
"Anh Từ, anh lái xe cho Đông Thâm bao lâu rồi?"
Anh Từ cười ha ha: "Từ khi anh Lục chính thức vào Lục Môn làm việc, tôi đã là tài xế cho anh ấy rồi, hơn mười năm."
"Xem ra anh ấy rất tin tưởng anh, thế nên tới Trung Quốc phát triển vẫn đưa anh theo."
Anh Từ vội nói: "Là anh Lục sai tôi quen rồi, đổi thành người tài xế khác lại phải làm quen từ đầu."
"Anh ở bên Đông Thâm nhiều năm như vậy, chắc biết được rất nhiều chuyện của anh ấy, và cũng rất hiểu anh ấy, phải không?" Hạ Trú nói.
Câu nói này rất thẳng thắn, dù là một người ngốc cũng nghe ra có vấn đề. Nụ cười của anh Từ có phấn gượng gạo rồi anh ấy trả lời lấp lửng: "Cũng không thể nói vậy. Tôi chỉ là tài xế của anh Lục, cùng lắm cũng chỉ hiểu về thói quen dùng xe của anh ấy thôi."
Hạ Trú nhìn vào anh ấy trong gương chiếu hậu: "Buổi tối Nhiêu Tôn ở trong khu nhà tôi, là Đông Thâm bảo anh theo dõi tôi sao?"
Tốc độ xe hơi khựng lại, là do đạp chân phanh đột ngột, một hành vi vô thức khi người ta hoang mang hoảng hốt, lại giống như chỉ vì tình trạng giao thông phía trước mà ra. Sau khi phát giác ra, anh Từ nói với vẻ ngượng ngập: "Chuyện này... cô Hạ hiểu lầm rồi chăng?"
"Anh Từ, anh bảo bây giờ ai mới là người kề gối với Đông Thâm?"
"Dĩ nhiên là cô Hạ rồi."
"Đông Thâm thương tôi bao nhiêu, anh cũng nhìn ra được. Có thể giao cả căn nhà của anh ấy cho tôi, chính vì anh ấy đặt tôi ở vị trí chủ nhân. Anh Từ, anh cũng là người thông minh, đừng đứng nhầm đội." Hạ Trú nói thản nhiên: "Một là, tôi muốn thông qua anh muốn hiểu một vài chuyện của Đông Thâm chứ không phải hại anh ấy; Hai là, anh cũng biết bản lĩnh của tôi rồi đấy, tôi muốn anh xảy ra chút lỗi lầm trong công việc là chuyện dễ như trở bàn tay."
Anh Từ dĩ nhiên rất thông minh, lập tức nói: "Vâng vâng vâng, cô Hạ nói đúng. Cô yên tâm, sau này tôi sẽ luôn báo cáo tình hình của anh Lục với cô. Còn về buổi tối đó... thật ra anh Lục chỉ quan tâm tới cô chứ không phải không tin tưởng cô. Cô Hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm."
Hạ Trú ngồi dựa ra sau ghế, thầm thở dài trong lòng. Tình hình tối đó đúng là Lục Đông Thâm biết rất rõ ràng, còn cả dấu hôn đó nữa, thật ra anh đã có đáp án trong lòng từ lâu. Tình yêu Lục Đông Thâm giành cho cô giống như mặt biển rộng lớn mạnh mẽ, mặc cho cô bơi lội. Nhưng càng rộng lớn lại càng nguy hiểm, một khi dậy sóng nó sẽ khiến người ta chết ngạt.
Thứ anh cần là một tình yêu toàn tâm toàn ý, không cho phép có bất kỳ sự phản bội nào, dù chỉ là mầm mống, anh cũng sẽ bóp chết trong trứng nước.
Siêu thị đồ gia dụng này có chế độ đặt lịch sẵn. Sau khi tới nơi, nhân viên trong cửa hàng vô cùng nhiệt tình, họ chuẩn bị thảm trải sàn loại tốt từ lâu, bày ra trước mặt.
Hạ Trú xưa nay không phải là một người thích đi mua sắm. Nếu có mua sắm, cô cũng chỉ nhắm tới một vài thương hiệu nổi tiếng quen thuộc. Việc này bắt nguồn từ sự thiếu kiên nhẫn của cô. Nhưng trong việc lựa chọn thảm trải sàn này, cô lại rất nhẫn nại, từ nguyên liệu, cách may, cách sản xuất, công nghệ sản xuất, màu sắc... tất cả đều phải tìm hiểu một lượt thật rõ ràng.
Chọn mãi chọn mãi đã hơn một tiếng đồng hồ, tới tận khi di động kêu lên.
Là Trần Du gọi tới, ngữ khí rất không khách khí: "Tưởng Ly! Cô qua đây cho tôi!"
Dám hống hách như vậy, Hạ Trú cũng không khách sáo nữa: "Cô mắc bệnh à?" Dứt lời cô chỉ tay vào tấm thảm trải sàn bên trái, hỏi: "Miếng này sản xuất từ nước nào?"
Đầu kia di động nói: "Tôi có bệnh đấy, cô có chữa cho tôi không?"
"Cô uống nhiều rồi đấy!" Hạ Trú nói đại một câu.
Trần Du cười khẩy: "Uống nhiều sao? Ha ha, tôi đang uống rượu đấy, cô dám đến không?"
Hạ Trú sững người: "Cô đúng là đang uống rượu sao?"
Trần Du lẩm bẩm một câu ở đầu câu, một lát sau nói với giọng nặng nề: "Tưởng Ly, bây giờ tôi muốn gặp cô!"
Chương 187 : Mạng của anh lúc nào cũng có thể trả cho em
Khi tới quán bar, trời đã tối hẳn. Qua giờ ăn tối, cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu. Các quán bar bên cạnh khu Sanlitun đa phần cung cấp cho mấy tay thanh niên vắt mũi chưa sạch lần đầu tới, nhân lúc còn trẻ tuổi mặc sức ngang ngược, còn những quán bar xanh đỏ ẩn khuất trong khu đại sứ quán mới là nơi dành riêng cho những người muốn ngâm mình trong bóng tối.
Một mặt tiền không nổi bật cho lắm, trước cửa không có chỗ đỗ xe, không treo những tấm biển đèn Led đã trở thành thương hiệu của các quán bar. Nếu chỉ đi lướt qua vội vàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ chú ý tới nơi này. Bên cạnh cây cột trụ ngoài cửa chỉ treo một tấm biển gỗ rất nhỏ, viết chữ: Night.
Khi Hạ Trú tìm được Trần Du, cô ta đang ngồi trên một chiếc sô pha trong góc uống rượu.
Vẫn chưa phải là lúc quán bar đông khách nhất nên xung quanh không có quá đông người, chỉ lác đác vài cái bàn như thế. Cộng thêm việc người khác đều đi có đôi có nhóm, chỉ có mình Trần Du cô độc một mình, muốn nhanh chóng tìm được cô ta là chuyện khá dễ dàng.
Trên sân khấu có ban nhạc sống, một tay keyboard đang từ tốn đánh một bản nhạc chậm. Khi không có nhiều khách, bầu không khí đúng là khá tĩnh mịch.
Trong khoảnh khắc, Hạ Trú chợt nhớ tới quán bar Miss ở Thương Lăng, quán bar của Đàm gia.
Đã từng có thời, các ca sỹ ở Miss cũng nhàn nhã thành thơi thế này. Sau khi bị cô tát một cái cho tỉnh, người ca sỹ đùa cợt cười với cô: Tưởng gia, vẫn chưa tới giờ khách khứa đến đông mà.
Phù Dung là thương hiệu của Hoàng Thiên, đồng thời cũng là khách quen của Miss, nhưng chị ấy cũng chỉ tới uống một ly những lúc quán bar không quá sôi động, sau đó lại vội vã lao tới một Hoàng Thiên chiến trường của pháo lửa. Phù Dung nói với cô: Chị thích Miss những lúc yên ắng, uống một ly rượu hơi ngà ngà say, sau đó cảm thấy mình cực kỳ an toàn khi ngồi giữa địa bàn của Đàm gia.
Trước nay cô biết Phù Dung vẫn luôn thích Đàm Diệu Minh, chỉ có điều theo lời của chị ấy thì: Chị là cái gì? Nói dễ nghe thì là diễn viên chính trên sân khấu, nói khó nghe thì là "gà". Một chút tình cảm dành cho Đàm gia chị cũng không được phép bộc lộ ra ngoài, sợ sẽ làm bẩn thanh danh của anh ấy.
Hoàng Thiên, Miss, Đàm Diệu Minh, tất cả giống như nỗi đau kiếp trước khắc sâu trong cốt tủy của cô, đã xa lắm rồi nhưng khó mà quên được. Còn Phù Dung, từ sau khi bị Long Quỳ chà đạp đã biến mất không một chút dấu vết.
Hạ Trú ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện Trần Du: "Cô cũng được đấy, kiểu quán bar này vừa nhìn đã biết là ổ của những người sành sỏi, xem ra thường ngày cô cũng ghé đến đây không ít." Rồi cô nhìn nhanh chai rượu trên mặt bàn: "Bản lĩnh điều chế hương của cô tuy rằng không tới từ năng khiếu bẩm sinh, nhưng cũng không thể chà đạp bản thân như vậy chứ? Không biết chất cồn có thể kích thích khứu giác hay sao?"
Trần Du nhướng mày nhìn cô, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay tay cầm một chiếc cốc không, bỏ vào đó một viên đá, rót nửa cốc Whisky rồi đẩy tới trước mặt cô: "Rượu giả quá nhiều, rượu ở đây an toàn."
Dưới ánh đèn, đôi má Trần Du chỉ ửng hồng, nói năng vẫn có logic, xem ra chưa quá say.
"Gọi tôi tới đây làm gì?" Hạ Trú không động vào rượu trước mặt.
Trần Du cười khẽ: "Uống rượu với tôi còn không được chắc?"
"Có gì thì nói luôn đi, nếu không tôi đi đây."
Hạ Trú đang định đứng dậy thì Trần Du đã chậm rãi hỏi cô: "Cô nói đi, rốt cuộc cô có bao nhiêu bí kíp? Sao cứ bị trộm miết vậy?"
Nghe cô ta nói vậy, Hạ Trú lại không vội đi nữa. Cô dựa vào sô pha, chân trái vắt lên chân phải: "Cô nghe trộm cuộc đối thoại giữa tôi và Quý Phi thật đấy à."
"Còn cần nghe trộm sao?" Trần Du phì cười: "Nếu tôi thật sự có âm mưu gì đó với cô, thì hôm nay đã chẳng gọi cô ra ngoài được."
Hạ Trú hơi nheo mắt nhìn cô ta.
"Có lúc tôi đang nghĩ, cho dù cô là Hạ Trú thì đã sao? Lẽ nào cô có bản lĩnh hô mưa gọi gió? Nhưng, hóa ra cô lại có quan hệ với nhiều nhân vật có máu mặt như vậy, có thể khiến Đông Thâm sống chết hết lòng vì cô. Ngay cả một người trước nay kiêu ngạo như Quý Phi cũng phải kiêng dè cô vài phần. Bây giờ tôi mới biết, thì Hạ Trú nằm xưa là một nhân vật đình đám như thế."
"Câu này nghe không giống như thật lòng khen tôi."
"Ở trong lòng cô, hành vi của tôi và Quý Phi đều như nhau. Cô đã sớm coi tôi là cái gai trong mắt rồi, tôi có khen hay không cũng có gì khác biệt đâu?"
Hạ Trú đăm chiêu giây lát rồi vươn người cầm lấy ly rượu. Viên đá tan đi một nửa trong dung dịch rượu màu hổ phách, tạo thành một lớp sương mỏng giăng ngoài thành ly. Cô lắc lắc ly rượu, cho tiếng đá va vào nhau vang lên khe khẽ rồi nói: "Khác nhau."
Trần Du nhìn cô, vẻ không hiểu.
"Cô cùng lắm chỉ được tính là trộm cắp vặt, còn họ..." Hạ Trú nhấp một ngụm rượu, trong mắt là sương lạnh: "Là đại gian đại ác, không thể dung thứ."
Trần Du sững người giây lát, rất lâu sau mới nói: "Cô cũng từng nói là cô sẽ không tha thứ cho tôi."
Hạ Trú nhìn cô ta chằm chằm như nhìn một kẻ vừa hỏi câu ngớ ngẩn, rất lâu sau mới lườm cô ta rồi dùng chiếc ly trong tay chạm vời Trần Du: "Cô muốn uống rượu cơ mà? Uống đi."
Trần Du choáng váng uống quá nửa ly.
"Cô sẽ không nói cho tôi biết ân oán giữa cô và Quý Phi đúng không?"
Hạ Trú đùa nghịch ly rượu trong tay, uể oải lên tiếng: "Cô cũng không quá ngu ngốc."
"Cuộc đối thoại giữa hai người tôi cũng loáng thoáng nghe được một ít, nhưng tôi không quan tâm tới chuyện này." Trần Du thành thật khai báo rồi nhấp một ngụm rượu: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, sau lưng Quý Phi là sức mạnh của cả một ngành. Cô uy hiếp tới quyền thế của cô ta, cô ta sẽ không để yên như vậy đâu."
Hạ Trú chậm rãi uống rượu, về điểm này xưa nay cô đều hiểu rõ. Đặt ly rượu xuống, cô mỉm cười với Trần Du: "Cô làm vậy là sao? Chủ động tốt với tôi à?"
Trần Du lườm nguýt cô, cười khẩy: "Tôi chủ động tốt với cô? Phải, là tôi có lỗi với cô nhưng không có nghĩa là bà đây sẽ khom lưng uốn gối. Dù sao thì trong lòng cô tôi cũng là kẻ có tội, nịnh bợ nữa cũng ích gì! Công thức của cô ghê gớm thật nhưng bao năm qua tôi cũng không ngừng nỗ lực và phấn đấu đấy."
"Vậy hôm nay cô tìm tôi tới đây làm gì?" Hạ Trú nhìn cô ta, vẻ tức cười.
Trần Du trầm mặc giây lát, sau đó ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, rồi đặt mạnh nó xuống bàn: "Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, tôi từ bỏ."
Hạ Trú nhìn cô không hiểu: "Từ bỏ cái gì? Bỏ chữa bệnh á?"
"Cô có thể nghiêm túc một chút không?" Trần Du bực bội.
"Không phải, cô nói chuyện có đầu lại cụt mất đuôi, bảo tôi nghiêm túc thế nào?"
"Tôi đang nói đến Lục Đông Thâm!" Trần Du gào tướng lên, nhìn cô ta chằm chằm, hằn học: "Tôi không muốn yêu Lục Đông Thâm nữa. Bà mệt rồi, từ bỏ rồi. Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, vì sao bà phải treo cổ chết trên một cái cây?"
Hạ Trú bật cười: "Tư tưởng giác ngộ khá đấy. Tôi đã công khai thể hiện tình cảm với Lục Đông Thâm rồi, cô mà còn không từ bỏ thì định làm gì?"
"Hạ Trú, cô đừng được nước lấn tới. Tôi từ bỏ không phải vì cô đâu." Nói xong, Trần Du mắng khẽ một câu: "Tên với tuổi quái quỷ!" Sau đó ngước mắt nhìn cô: "Lẽ nào cô không muốn biết hôm đó Lục Đông Thâm trả lời tôi thế nào ư?"
"Hôm nào?" Hỏi xong câu này, Hạ Trú mới chợt nhớ ra cảnh tượng trong phòng làm việc, lập tức chữa lại: "À, à, à, hôm đó à."
Trần Du nhìn cô bằng ánh mắt quái đản: "Tôi phát hiện cô sống thật là bất cần đấy."
"Không bất cần cô ăn cắp được bí kíp chắc?"
Trần Du chẳng buồn nhắc lại chủ đề này, cô ta lại rót rượu, nói thẳng: "Tôi hỏi Lục Đông Thâm, nếu không có cô anh ấy liệu có lấy tôi không. Anh ấy nói: Không."
Hôm đó cô ta đánh cược chút tự trọng cuối cùng để hỏi một câu như thế.
Ngữ khí của Lục Đông Thâm tuy nhẹ nhàng nhưng thái độ rất đanh thép. Anh nói: "Trần Du, nhà họ Trần có ơn với anh. Anh có thể cho em bất kỳ thứ gì, duy chỉ có hôn nhân là không được."
Cô ta cố đè nén nỗi đau, hỏi tiếp: "Vậy nếu em muốn mạng sống của anh thì sao?"
Chẳng qua chỉ là một câu nói trong lúc muốn phát rồ, cũng là câu nói dồn ép cô ta tới bờ vực thẳm không thể giãy giụa được nữa. Cô ta không ngờ, Lục Đông Thâm lại trả lời mình rất nghiêm túc: "Nếu trên đời này không có Hạ Trú, mạng của anh có thể trả cho em bất cứ lúc nào."
Chương 188 : Thật sự là vì cô sao?
Hạ Trú nghe xong, cầm chai rượu qua, tự thêm một ít cho mình rồi buông tiếng thở dài: "Thế mới nói, việc Lục Đông Thâm có lấy cô hay không chẳng liên quan gì đến tôi."
Trần Du im lặng, nhìn cô chằm chằm.
Thật ra cô ta hiểu điểm này, chỉ có điều, cô ta không muốn nói với Hạ Trú rằng, Lục Đông Thâm đã sớm coi mạng của cô như mạng của anh. Tuy rằng hôm đó khi nói những lời ấy, Lục Đông Thâm tỏ thái độ nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, nhưng sự sâu nặng, thâm tình bên trong làm sao Trần Du không hiểu được?
Thấy Trần Du cứ nhìn mình trân trân, Hạ Trú lại từ tốn bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu không phải vì tôi, giấc mộng tình si của cô vẫn có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa. Nhưng Trần Du này, cô phải cảm ơn tôi, thật đấy. Chính tôi đã cứu vớt tuổi thanh xuân và thời gian của cô. Tuy rằng cách thức đánh cho cô tỉnh này có hơi tàn nhẫn một chút nhưng cũng còn hơn để cô tiếp tục lãng phí tuổi xuân, phải không?"
Trần Du nghiến răng kèn kẹt: "Nhưng anh ấy đã vì tôi từ chối cả Lục Môn, từ chối cả Thai Tử Tân!"
"Thật sự là vì cô sao?" Hạ Trú bình tĩnh hỏi ngược lại một câu.
Trần Du nghẹn lời giây lát, sau đó cầm chặt chiếc cốc, ngửa cổ uống cạn. Cô ta không cần vì câu nói đó mà tính toán so đo với cô, trong lòng Hạ Trú hiểu rất rõ, đối mặt với chuyện tình cảm, cho dù Trần Du cả một bầu nhiệt huyết thì nhất định cũng có khả năng suy xét và sự nhạy cảm riêng.
Một khoảng lặng cứ xuất hiện giữa hai người như thế. Những ngọn đèn năm màu hắt những tia sáng đan xen lẫn lộn lên khuôn mặt cả hai. Gương mặt Trần Du ánh lên trong quầng sáng chỉ thấy ngàn vạn đau khổ, đến nỗi Hạ Trú nhìn cũng thấy đành lòng chẳng đặng. Rất lâu sau, Trần Du mới lên tiếng, giọng rất thấp: "Thật ra tôi vẫn luôn hiểu..."
"Từ sau khi bước vào Skyline, tôi vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh ấy, từ nước ngoài về Trung Quốc, dù có bên nhau ít, xa nhau nhiều tôi cũng cố gắng ở bên cạnh anh ấy. Ai ai cũng mặc nhận quan hệ giữa tôi và anh ấy. Anh ấy không giải thích, không trốn tránh. Một là anh ấy không có thói quen giải thích, hai là anh ấy cũng nể phần ân tình cũ. Anh ấy tốt với tôi trăm lần, dịu dàng với tôi ngàn lần, chẳng qua là muốn tránh những dây dưa không cần thiết. Chỉ có điều, vở kịch này diễn nhiều, tôi dường như bắt đầu tưởng thật, cũng quên mất anh ấy từng nói với tôi: Ở trong lòng anh, em giống em gái hơn."
"Tôi những tưởng giấc mơ này sẽ kéo dài rất lâu, lâu tới mức khi bên cạnh anh ấy không còn một cô gái nào khác, lâu tới mức anh ấy sẽ kịch giả thành thật, cho tới khi, anh ấy đưa cô từ Thương Lăng về đây." Trần Du vân vê ly rượu, nghiêng người tựa vào sô pha, hơi ngà ngà: "Tôi phát hiện ra những điều khác thường, nhưng chính vào lúc đó tôi cũng đang tự lừa mình lừa người. Từ khi cô đến, tôi phải sống không bằng chết, thậm chí còn đánh mất lý trí cãi nhau ầm ĩ với Đông Thâm. Buổi tiệc tối hôm đó, cô khiến mọi người căng mắt quan sát, anh ấy vẫn nuông chiều vô vàn. Giây phút đó, cuối cùng tôi mới hiểu, thì ra khi Lục Đông Thâm yêu một người con gái, trông anh ấy sẽ như vậy."
Hạ Trú vẫn im lặng không lên tiếng. Cô cúi đầu nghịch ly rượu, thật ra cô muốn nói vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì. Vào lúc này, dù cô nói bất kỳ câu gì, khi rơi vào tai đối phương cũng giống một sự giả tạo.
"Kiểu đàn ông như Lục Đông Thâm không thể yêu nổi." Trần Du mệt mỏi vuốt mặt: "Giống như ma túy, một khi yêu vào sẽ không thể cai nghiện được nữa. Nhưng tôi không muốn ngày ngày sống trong đau khổ và ghen tỵ, tôi không muốn ngày ngày mệt mỏi như thế, tôi muốn buông tay. Nhưng đây lại là một chuyện gần như không thể."
Đổi lại là lúc bình thường, Hạ Trú không coi cô ta ra gì, vậy mà hôm nay nghe Trần Du nói vậy, cô nhất thời cũng rất xúc động. Không cần biết những chuyện trước kia Trần Du làm mất mặt dường nào, chí ít trong việc yêu Lục Đông Thâm, họ đều thống nhất chung với nhau một quan điểm: Yêu Lục Đông Thâm giống như uống thuốc độc.
Cô vĩnh viễn không thể quên được lần đầu gặp mặt, khi anh đứng ở đầu đường thành cổ, phong độ phóng khoáng. Chỉ một cái nhìn, cô đã biết, một khi chọc vào người đàn ông ấy, cuộc đời của cô rồi sẽ điên đảo nhường nào.
"Hôm nay cô gọi tôi tới đây, thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, tôi chẳng giúp gì được cô." Hạ Trú nói: "Chuyện tình yêu, không phải ai nhường cho ai là người đó sẽ giành được."
"Tôi hiểu, hơn nữa với tính cách của cô, bây giờ có rút dao ra kề vào cổ cô, cô cũng sẽ không nhường lại Lục Đông Thâm đâu." Trần Du lại nhấp một ngụm rượu, tự cười mình: "Tôi cũng không biết làm sao, chỉ là rất muốn gặp cô, sau đó kể cho cô nghe những đau khổ tôi đang chịu đựng."
Nói tới đây, cô ta ngước mắt lên nhìn Hạ Trú: "Thú vị lắm phải không. Tôi đã thất tình, vậy mà lại muốn tìm tình địch kể khổ. Mấy năm qua tôi chỉ mải yêu Lục Đông Thâm, bây giờ quay đầu nhìn lại, các mối quan hệ của bản thân hoàn toàn trắng xóa. Đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn."
Hạ Trú cười khổ.
Cho dù các mối quan hệ phong phú, nhiều màu sắc thì đã sao? Cô cũng đã từng gọi bạn xưng bè, đã từng tâm sự đủ chuyện không giữ điều gì với Quý Phi, kết quả thì sao? Đời người đã ngắn còn khổ, huống hồ là một tình bạn đã bị lợi ích xen vào?
Thêm nữa, những cuộc gặp gỡ trong cuộc đời này kỳ lạ khó tả. Cô không tha thứ cho sự phản bội trước kia của Trần Du, nhưng cũng không căm hận hành vi của cô ta. Cô đã từng nghĩ, đời này họ sẽ ai đi đường nấy, không ngờ tối nay hai người họ vẫn có thể uống rượu tâm tình.
Thật ra trong lòng Hạ Trú hiểu rất rõ, so với Quý Phi, cái xấu xa của Trần Du chân thực hơn. Cô ta không che đậy cái ác của mình trong quá khứ, cũng không che đậy sự đố kỵ dành cho cô. Người như vậy, ngược lại khiến Hạ Trú không thể hận nổi.
Cứ như vậy, cô và Trần Du uống hết cốc này đến cốc khác.
Ban đầu không có gì để nói, mỗi người mang trong mình một tâm trạng riêng. Nhưng cuối cùng họ không chống đỡ nổi men rượu kích động và đêm đen khuấy loạn lý trí, dần dần hai người bắt đầu mở máy. Trần Du kể về trước kia, hồi hai người mới quen nhau, mang theo hơi rượu, cười hi hi ha ha hệt như một đứa trẻ.
"Cô còn nhớ món hoa hấp trầm hương mà cô nói với tôi không? Kết quả, tôi làm theo đúng cách cô nói, ra món bánh cổ long diên hương làm bố tôi suýt nôn mửa!" Trần Du say mơ màng, cười khúc khích.
Hạ Trú cũng uống không ít. Cô vốn có tửu lượng cao, cuối cùng gần như cướp rượu của Trần Du để uống. Nghe xong, cô giơ tay lên khuơ chân múa tay: "Tôi đã nói với cô thế nào? Có phải tôi nói với cô phàm là hương liệu, chưng nóng là tuyệt nhất? Cô đã chưng nóng nghiêm chỉnh chưa?"
"Chuyện này chúng ta phải lý luận rõ ràng lại mới được." Trần Du trở nên ngang bướng, tuy rằng đã say nhưng những logic về chuyên ngành chưng cất hương liệu vẫn rất rõ ràng: "Chọn lấy trầm hương, bưởi bung và các loại hương liệu mủ cây cùng mùi và những loài hoa được chọn lọc cẩn thận bỏ chung vào nhau, phong kín vào trong chõ, sau đó cho vào nồi chưng lên. Thứ tự sai sao? Lúc đó tôi đã thêm vào bảy mùi hương hoa, kết quả mùi chưng ra lại khó ngửi tới phát khóc. Cô nói đi, cô cố ý phải không?"
Hạ Trú cười nghiêng cười ngả, chỉ vào cô ta rồi lại chỉ vào mình: "Tại tôi sót một câu. Phải là: Tứ thời, hoa gặp mùi hương, thì phải nấu nhiều lần."
Câu này nói cho người ngoài nghe, họ nhất định chẳng hiểu ý tứ bên trong. Nhưng Trần Du xuất thân từ một gia đình làm y, lại có nhiều năm kinh nghiệm điều chế hương, vừa nghe đã hiểu ngay, cho dù trong tình trạng ngà ngà say: "Cũng tức là không chỉ chưng một lần, mà phải chưng suốt bốn mùa?"
"Đúng thế." Hạ Trú nằm bò lên chiếc sô pha bên cạnh một cách vô tâm, cười rất khó chịu: "Khi lấy hương hoa để chưng cất hương liệu, khi đến mùa hoa nở, phải lấy hoa của mùa đó chưng với hương liệu một lần. Cứ làm suốt một năm như thế thì khi nướng bánh thơm lên mới có mùi hương của trăm hoa."
Chương 189 : Thâm ca
Từ lâu ở đời nhà Tống, cách thức "hoa chưng trầm hương" này đã thịnh hành rồi, trong đó các loại hoa phong phú chính là chủ lực để chưng hương, bỏ thêm vào hoa mai, thụy hương, hoa nhài, hoa mộc... Không ngại nề hà, dựa theo sự thay đổi các mùa mà làm ra bánh thơm thì sẽ cực kỳ hấp dẫn.
Trần Du nghe xong hoàn toàn bùng nổ: "Cô quá đáng rồi đấy, những điều này cô đều chưa nói, cũng không viết vào trong sổ tay!"
"Cô có thể diện không Trần Nam Nam? Cô ăn trộm sổ tay của tôi, bây giờ lại còn trách móc tôi không viết đủ công thức nữa hả?"
Trần Du ầm ĩ: "Hai chúng ta ai không có thể diện? Có thể diện mà đi cướp Lục Đông Thâm của tôi à."
"Cô trộm sổ tay của tôi, tôi trộm người đàn ông của cô, hòa rồi." Hạ Trú say lắm rồi, xua tay: "Không đúng, Lục Đông Thâm cũng chưa từng thuộc về cô mà..."
Hai người vừa uống vừa oán trách nhau, đã sắp không biết năm nào tháng nào nữa rồi.
Cho tới khi nhạc trong quán bar trở nên ồn ã, bóng người đi qua đi lại, cuộc sống về đêm kéo rèm lên, bốn bề toàn là náo nhiệt. Trong lúc Trần Du vào nhà vệ sinh, Hạ Trú như con mèo không xương dính chặt lên tay vịn sô pha. Cô chưa đến mức say khướt không biết gì, nhưng từng tế bào não bộ chưa bao giờ hoạt động tích cực như thế, đó chính là dấu hiệu của say rượu. Cô nhắm mắt lại một lúc, dần dần có cảm giác bốn bề đang xoay tròn. Khi mở mắt ra, trước mắt là cả một khoảng đèn xanh đỏ.
Có một cây cột được dựng ngay giữa sàn nhảy. Có một cô gái lĩnh xướng đang nhảy nhót bên trên, tư thế uốn éo mê hoặc. Cả một khoảng eo lộ hoàn toàn ra ngoài trắng đến lóa cả mắt. Cô gái để tóc ngắn, trên mặt trùm một chiếc khăn voan màu đỏ, vừa thần bí vừa quyến rũ.
Hạ Trú nhìn mãi nhìn mãi, đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Nhưng rốt cuộc đó là cảm giác gì, cô nhất thời không thể nghĩ ra. Rất nhanh, cảm giác khác thường ấy bị suy nghĩ vô cớ khác xua tay. Cô rút di động ra, mở wechat gửi một tin nhắn thoại, giọng lè nhè say và uể oải: "Thâm ca, anh vẫn đang làm việc à?"
Đợi một lát không thấy tin nhắn trả lời, cô gửi thêm tin nữa: "Thâm ca, người ta nhớ anh rồi."
Như đá tảng chìm xuống biển khơi.
Chắc anh vẫn đang họp.
Trong lúc buồn chán, Hạ Trú mới giật mình phát hiện Trần Du đã vào nhà vệ sinh hơi lâu rồi, chẳng lẽ đã ngất xỉu? Cô vội vàng đứng dậy đi tìm, nhưng đi chưa được vài bước đã nhìn thấy bóng Trần Du. Dưới ánh đèn lập lòe, cô ta đang bị hai người đàn ông cao lớn lôi lôi kéo kéo.
Hạ Trú hơi nheo mắt lại. Hai gã đàn ông đó vóc dáng to cao, chỉ nhìn bắp tay thôi đã to hơn bắp chân của cô rồi, cắt đầu đinh, người xăm trổ, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng vừa to vừa thô kệch. Trần Du bị bọn họ kéo qua kéo lại, mặt có vẻ hoảng sợ lắm, xem ra vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã bị giữ lại.
Loại ghế sô pha đơn, khá tương đồng với chỗ họ vừa ngồi. Trần Du thì bị bọn chúng kéo vào trong như cưỡng ép. Ánh đèn mê loạn, đám người như những hồn ma trôi nổi. Trong khung cảnh này, sự giãy giụa và kêu gào của Trần Du đều hoàn toàn bị chôn vùi, không ai để ý đến.
Hạ Trú buông một tiếng thở dài nặng nề, lẩm bẩm: Đúng thật là, lại kiếm rắc rối về cho mình rồi.
Bên cạnh chiếc ghế đó còn có một chiếc sô pha, diện tích rộng gấp ba lần, dựa vào góc khuất nhất, không chịu sự quấy rầy, đồng thời cũng che đi tầm nhìn của các vị khách khác. Khi Hạ Trú đi ngang qua, cô vô tình liếc vào trong, có một người đàn ông cực kỳ nổi bật giữa đám người.
Hóa ra là Thai Nghiệp Phàm.
Hạ Trú cười khẩy, tên công tử phá gia chi tử này tim cũng đủ to. Mẹ mình đang ở nhà dở điên dở khùng, bố thì đau đầu nhức óc mà hắn ta vẫn có tâm trạng ngồi đây rượu chè gái gú.
Trần Du bị kéo ngồi xuống sô pha, người ngồi đối diện có lẽ là đại ca của bọn họ, còn lực lưỡng hơn hai người kia, cánh tay để trần xăm trổ, miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm cốc rượu, trông vô cùng lưu manh côn đồ. Sau khi nhìn thấy Trần Du, mắt hắn chợt sáng lên.
Hơi rượu nồng và khói thuốc làm Trần Du sặc sụa, ho khan liên tục. Cô ta giãy giụa nhưng bị hai gã kia giữ rịt. Một trong hai gã nhuộm tóc vàng cười nói: "Đừng vội đi như thế, ngồi chơi với mấy anh đã."
Người còn lại con mắt khá nhỏ, gần như chỉ bằng hạt đậu, cười càng đê tiện hơn: "Ban nãy chẳng phải em cố tình đâm vào bọn anh sao? Bây giờ còn vờ vịt nỗi gì?"
Trần Du ban nãy uống đến đầu váng mắt hoa, sau một hồi bị giày vò cũng tỉnh rượu hơn nhiều, vội nói: "Tôi không cố ý đâu, không phải..."
"Gặp gỡ chính là duyên phận, em gái nhỏ, nào, cùng các anh uống một ly." Gã xăm trổ cánh tay cười xấu xa, cầm cốc rượu lên định đổ vào miệng Trần Du.
Trần Du càng ngọ ngoạy điên cuồng, ly rượu đổ nghiêng, rượu bắn ra ngoài, văng lên cánh tay hắn. Mặt hắn biến sắc, tên tóc vàng cười nói: "Đại ca, em gái này muốn liếm sạch cho anh đấy."
Vị trí văng rượu có hơi khó xử.
Người đàn ông xăm trổ phản ứng lại, cười ghê rợn, rồi ngồi hẳn lên sô pha, nói với Trần Du: "Không sai, không liếm sạch cho ông thì tối nay đừng hòng đi đâu."
Trong lúc ba người họ đang giằng co thì nghe thấy có âm thanh vọng tới: "Ba người đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, thú vị lắm sao?"
Trần Du nhìn theo, rồi như vớ được phao cứu sinh: "Cứu tôi!"
Cả ba người đàn ông đồng thời nhìn về phía Hạ Trú, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần bò, đứng giữa khung cảnh này càng ngời lên vẻ phong độ và phóng khoáng. Gã đàn ông xăm trổ nheo mắt quan sát một lượt, sau đó bật cười: "Lại có một cô gái xinh đẹp quá, ăn mặc thật cá tính, anh mày thích đấy."
Hạ Trú không hề tức giận. Cô tiến tới gần, ngồi xuống chiếc sô pha đối diện gã đàn ông, dựa người về phía sau, gác chân phải lên bàn rượu, rồi gác chân trái lên chân phải, dáng vẻ bắng nhắng vô cùng: "Bạn tôi đắc tội gì với ba anh vậy?"
Gã xăm trổ chỉ vào quần: "Mày nói xem? Bà nó chứ, đi ra ngoài trong tư thế này, người ta lại nghĩ ông mày tè ra quần!"
"Vậy anh muốn thế nào?" Hạ Trú lười biếng hỏi.
"Bảo bạn mày bò qua đây liếm sạch cho tao!"
Hạ Trú mím môi cười, giơ ngón tay lên lắc lắc: "Không thể được."
"Vậy được, uống hết rượu trên bàn này cho ông. Không uống hết, hai chúng mày đừng hòng ra khỏi quán." Gã xăm trổ tức thở hồng hộc.
Hạ Trú liếc nhìn bàn rượu. Có rượu đỏ, rượu trắng, cả bia nữa, đám người này uống cũng khá phong phú. Cô thu lại ánh mắt, nhìn gã xăm trổ: "Tới đây chơi, va chạm nhau là chuyện khó tránh khỏi. Nếu thật sự đỏ mặt cũng chỉ phạt ba ly rồi ai về nhà nấy. Ba vị có phải người giang hồ không? Nếu đã là người giang hồ thì nên tuân thủ quy tắc, phạt rượu không quá ba chén, không làm khó người già yếu và người bệnh tật."
Gã xăm trổ nghe xong câu này bèn "Yo ha" một tiếng, quan sát lại Hạ Trú: "Thấy tuổi tác chưa nhiều mà có vẻ khá hiểu quy tắc giang hồ đấy nhỉ?"
"Ba ly rượu tôi nhận phạt, bạn tôi sẽ xin lỗi anh, người tôi đưa đi." Hạ Trú từ đầu tới cuối vẫn uể oải dựa vào đó: "Có ý kiến gì không?"
"Cô bé, ăn nói lưu loát quá nhỉ." Gã xăm trổ cười ghê tởm: "Quy tắc thì đúng là quy tắc, nhưng không thể hiểu như vậy được. Bạn cô không hiểu chuyện đắc tội với tôi, cục tức này tôi không dễ nuốt trôi như vậy. Không uống rượu cũng được, cô phải nghĩ ra một cách để tôi tâm phục khẩu phục mới được."
"Tâm phục khẩu phục chứ gì? Dễ thôi." Hạ Trú hơi nhấc chân lên: "Cược một ván được không? Nếu anh thắng, trên bàn rượu có bao nhiêu rượu tôi uống hết bấy nhiêu. Nếu anh thua, tôi được đưa người đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro