C205 - C209

Chương 205 : Tôi vui còn chẳng kịp

Dương Viễn ngồi thẳng người dậy: "Nếu cậu đã muốn nói tới việc chính thì tôi sẽ nói việc chính với cậu đây. Skyline hiện tại đang rơi vào cuộc chiến 'nước bọt', mức độ tin cậy càng ngày càng giảm, bên phía Hội đồng quản trị cũng đã tạo áp lực cho cậu rồi? Cậu như vậy..."

"Nói vào trọng điểm đi." Lục Đông Thâm nói.

"Đuổi việc Hạ Trú là vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng." Dương Viễn nói đúng trọng điểm.

Lục Đông Thâm quay đầu lại nhìn anh ấy, nét mặt bình thản.

Dương Viễn gượng gạo ho mấy tiếng: "Đương nhiên, đây chỉ là kế sách tạm thời thôi. Đợi sau này sóng gió bình lặng rồi, cậu lại kéo cô ấy về. Bây giờ điều đám fan của Thương Xuyên cần là một lời giải thích. Cậu cứ một mực bảo vệ cô ấy như vậy, không những khiến Skyline rơi vào thế khốn đốn mà phía Hội đồng quản trị bên kia cũng sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của cậu, hơn nữa họ cũng sẽ có ý kiến đối với Hạ Trú."

"Không giải quyết được vấn đề liền kéo một cô gái ra hứng bom hộ mình sao?" Ngữ khí của Lục Đông Thâm nghe có vẻ bình thản, nhưng trầm thấp như đè chặt người ta xuống.

Dương Viễn phì cười: "Cậu tưởng cô nàng yếu đuối mỏng manh nhà cậu không gánh nổi bom chắc? Xét về năng lực, có rất nhiều người đàn ông có thể bị cô ấy giẫm dưới chân. Hơn nữa, chuyện này cũng vì cô ấy mà ra, đúng không? Nếu đã vậy, cũng nên thể hiện một thái độ gì đó mới đúng."

"Thái độ của cô ấy, tôi thể hiện." Lục Đông Thâm cất giọng thản nhiên.

Dương Viễn nghiến răng: "Lục Đông Thâm, cậu trúng tà rồi phải không? Cậu tin tưởng cô ấy như vậy sao? Lỡ như cô ấy đặc biệt tới đây để hại cậu thì sao? Cậu bị cô ấy gài rồi mà còn không biết!"

Lục Đông Thâm dập tắt điếu thuốc, chậm rãi đáp lời: "Tôi vui còn chẳng kịp."

***

Vào lúc trời nhập nhèm tối, Cảnh Ninh gõ cửa một gian phòng khách sạn.

Khi người đàn ông ra mở cửa cho cô, sau lưng anh là cả một khoảng âm u đen ngòm. Tia sáng yếu ớt kia phát ra từ ngọn đèn sàn gần cửa ban công, lọt vào phòng khách, xuyên qua cửa chính. Cảnh Ninh căng thẳng nuốt nước bọt, cả người đứng đờ trước cửa. Người đàn ông một tay kéo tuột cô vào trong, cánh cửa sau lưng từ từ khép lại.

Trái tim Cảnh Ninh thắt lại.

Người đàn ông tháo mũ và khẩu trang của cô xuống, mỉm cười nhìn cô trong bóng tối. Cảnh Ninh không ngước lên nhìn biểu cảm của anh, nhưng cũng có thể phát giác ra ánh mắt chăm chú bức người của anh, sống lưng lại cứng và lạnh đi vài phần. Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn mãi nhìn mãi rồi áp mặt xuống.

Cảnh Ninh đang định quay mặt đi thì người đàn ông đã khẽ ra lệnh: "Đừng động đậy."

Cô bèn đứng im không nhúc nhích nữa, ngón tay nắm chặt lại, mặc cho anh cạy mở môi mình từng chút một.

Rất lâu sau, anh mới buông tay, nhưng đôi môi vẫn còn mơn man nơi gò má cô, tiếp tục di chuyển, anh cười khẽ: "Mới vài ngày không gặp, tôi cũng rất nhớ em đấy, em thì sao?"

Cảnh Ninh kìm nén cơn giận: "Vào lúc này rồi anh còn bắt tôi tới khách sạn Skyline, anh điên rồi hả?"

"Sợ gì chứ?" Người đàn ông cọ qua cọ lại khuôn mặt cô: "Bây giờ Skyline từ trên xuống dưới đều rất hỗn loạn, còn ai rảnh quan tâm tới việc trợ lý của tổng giám đốc lên giường với người đàn ông nào chứ?"

"Anh ăn nói sạch sẽ một chút đi!" Cảnh Ninh giận đến run người.

Ánh mắt người đàn ông hơi nghiêm lại, anh kéo giật cô vào lòng, bàn tay lớn giữ chặt lấy eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích được: "Không nghe được mấy câu đó sao? Nhưng ở trong mắt tôi, trợ lý Cảnh lúc ở trên giường của tôi rất sung sướng."

"Thả tôi ra!" Cảnh Ninh sống chết giãy giụa.

Nhưng cô bị người đàn ông kéo tuột vào trong phòng khách, sau đó đẩy mạnh một cái, Cảnh Ninh ngã nhào xuống sô pha, đầu gối va phải mép bàn uống nước, đau đến nhói lòng. Anh từ từ tiến lên trước, đứng nhìn cô từ trên cao, ngữ khí trầm lạnh: "Muốn thoát khỏi tôi? Không dễ dàng vậy đâu. Tôi nói rồi, em chỉ cần làm việc cho tôi một lần thì cả đời này cũng đừng hòng rửa được vết nhơ trước mặt Lục Đông Thâm."

"Anh rốt cuộc định làm gì?" Ngón tay Cảnh Ninh găm sâu vào lòng bàn tay. Anh nói đúng, cô đã càng bước càng sai, sau đó càng đi càng xa trên con đường dẫn xuống vực thẳm này, không bao giờ có thể quay đầu được nữa.

Nghe xong, người đàn ông bật cười, giơ tay nâng cao mặt cô lên, có ý đùa giỡn: "Buổi tối thế này, em vào phòng tôi, em bảo tôi định làm gì?"

Lần này Cảnh Ninh không điên cuồng nữa. Cô chống người dậy, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào anh, dằn mạnh từng từ từng chữ: "Lục Khởi Bạch, anh biết tôi đang hỏi chuyện gì, chuyện của Thương Xuyên liên quan đến anh, đúng không?"

Có tia sáng yếu ớt nào đó hắt lên đôi mày của Lục Khởi Bạch. Anh buông tay, nụ cười khẩy vẫn còn trôi nổi nơi khóe miệng. Anh ngồi xuống chiếc sô pha đối diện cô, nhàn nhã châm điếu thuốc. Giữa làn khói, khuôn mặt tuấn tú trở nên mơ hồ. "Cảnh Ninh, em quá đề cao tôi rồi."

"Đề cao sao?" Cảnh Ninh ngồi dậy, thẳng thắn đối mắt: "Tôi tưởng mấy vai diễn đứng phía sau giở trò này thích hợp nhất với anh."

Là lỗi của cô.

Không phải vì đôi chân của cô đã đi nhầm bước, mà vì trái tim của cô đã lệch quỹ đạo.

Lần đầu gặp Lục Khởi Bạch là trong một buổi họp của Lục Môn, cô và Lục Đông Thâm cùng tới tham gia. Trong buổi họp đó, Lục Đông Thâm gần như đàn áp được số đông, thuyết phục Hội đồng quản trị mở rộng lãnh thổ kinh doanh bằng những số liệu có căn cứ và những tài liệu đã được tổng hợp, chuẩn bị từ nhiều năm trời. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lục Đông Thâm là người nổi bật nhất. Anh ấy đầy dã tâm, và đầu óc tỉnh táo, những người có mặt ở đó không ai có được sự hấp dẫn như anh ấy.

Ngoại trừ một người, Lục Khởi Bạch.

Anh phong độ ngời ngời, khuôn mặt tuấn tú vô cùng mê người. Khi tất cả các cổ đông đều tỏ thái độ nghi ngờ, anh lại đứng về phía Lục Đông Thâm, không phải là sự nịnh bợ lộ liễu mà là những lời phân tích hùng hồn, lý lẽ. Giây phút đó, cô mới chợt nhận ra, con cái nhà họ Lục, không một ai chỉ có cái danh.

Cô không những ghi nhớ con người ấy, còn cảm thấy từ tận đáy lòng, có một thứ như vừa trào dâng, thứ ấy gọi là: Tiếng sét ái tình.

Ai ai cũng nói, con cái nhà họ Lục là thuốc độc, không thể tùy tiện chạm vào, một khi chạm vào sẽ si tình, một khi si tình sẽ vạn kiếp bất phục. Biết rõ Lục Khởi Bạch là con thú đứng mai phục trong bóng đêm, thứ chảy trong cốt tủy của anh chưa bao giờ là mấy chuyện yêu đương nam nữ, vậy mà cô vẫn lao đầu vào.

Chỉ có điều cô không có bản lĩnh tiên tri trước tương lai, chưa bao giờ biết kể từ khoảnh khắc gặp anh, cuộc đời cô sẽ trở thành một đám cháy, cô vĩnh viễn phải chịu nỗi đau bị ngọn lửa liếm vào tim. Lần đầu tiên mơ màng tỉnh lại trên giường anh, anh đã hôn lên môi cô và nói: Cảnh Ninh, từ nay về sau, em sẽ là người của tôi.

Đối diện với một màn hình đang chiếu những cảnh quấn quýt triền miên của buổi tối hôm trước, cô lập tức hiểu ra, "người của tôi" mà anh nói có ý nghĩa gì.

Không thoát ra được, không né tránh được, cô như bị người ta trói chân trói tay, giống như một con rối gỗ được sắp đặt ở bên cạnh Lục Đông Thâm, theo dõi từng nhất cử nhất động của anh ấy, còn sợi dây điều khiển cô thì nằm trong tay Lục Khởi Bạch. Anh chỉ cần móc một ngón tay, cô sẽ không thể hành xử bừa bãi.

Cô biết giá trị của mình, cô cũng biết anh chưa bao giờ yêu cô.

Lục Khởi Bạch nhả ra một ngụm khói, bật cười: "Tôi thấy em thông minh quá mức rồi. Thương Xuyên xảy ra chuyện, Skyline cũng gặp họa, tôi là người của nhà họ Lục, việc này có lợi gì cho tôi nào?"

Cảnh Ninh ngồi đờ người ra đó, nhìn chằm chằm đôi mắt cười của anh qua làn khói: "Công nghệ sinh học."

Lục Khởi Bạch nheo mắt lại, nhìn cô, rất lâu sau mới rướn môi lên: "Gì cơ?"

"Sao anh có thể cam tâm tình nguyện làm nhân viên cho Lục Đông Thâm? Dự án Giang Nam Xuân quá nhỏ, hoàn toàn không đủ làm no cái dạ dày của anh. Công nghệ sinh học của Lục Môn mới là mục tiêu lớn nhất của anh, lợi ích bên trong lớn cỡ nào nghĩ cũng đủ biết." Giọng Cảnh Ninh lạnh ngắt: "Trên khu vực quốc tế, ba ngành trụ cột lớn nhất của Lục Môn chính là năng lượng, sinh học và vũ khí quân đội. Ngành năng lượng từ lâu đã bị Lục Đông Thâm giành mất. Anh ấy dã tâm lớn, trước mắt chưa đụng được vào vũ khí quân đội, nhưng tầm mắt từ lâu đã để ý tới công nghệ sinh học. Dĩ nhiên anh không thể ngồi yên chờ chết, mà hòn đá kê chân tốt nhất để với tới công nghệ sinh học chính là Skyline!"

Chương 206 : Làm người đứng ngoài vở kịch là thú vị nhất

Những sợi khói quấn quýt giữa những ngón tay của Lục Khởi Bạch, mảnh và trắng như từng sợi dây có thể thít chặt cổ họng, từng chút từng chút lan tỏa ra xung quanh Cảnh Ninh. Anh nhìn cô chăm chú, không giận dữ mà bật cười: "Em nói tiếp đi."

Cảnh Ninh đứng hẳn dậy, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm: "Trong Lục Môn, anh gần như ngang tài ngang sức với Lục Đông Thâm, bốn công ty con dưới quyền đã chắc chắn kiếm được cho anh không ít. Vậy mà anh lại cam tâm tình nguyện tới Skyline sống nhờ sống gửi. Trông bề ngoài có vẻ giống như anh đang bị Hội đồng quản trị ép làm một việc bất đắc dĩ, thực chất là anh đang tìm một thời cơ thích hợp để chuyển chiến trường về phía thị trường nội địa. Đối mặt với một thị trường khổng lồ như nội địa, Lục Đông Thâm dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Mảnh đất phủ Thân vương đốối với anh ấy mà nói chẳng qua chỉ là một hòn đá kê chân để tạo mối quan hệ thân thiết với Chính phủ. Chỉ cần cái miệng của Chính phủ rộng mở, anh ấy sẽ có thể lợi dụng nguồn tài nguyên hiện có của Skyline ở trong nước để tiếp nối công nghệ sinh học, sản xuất dược phẩm của Lục Môn. Đây chẳng qua chỉ là sự tiếp nối vốn, đối với Lục Đông Thâm mà nói không quá khó khăn, cộng thêm việc giá thành nhân công của khu vực châu Á vốn đã thấp hơn nhiều so với Âu Mỹ. Lục Đông Thâm muốn tranh giành công nghệ sinh học thì tới những nơi như Trung Quốc hay Ấn Độ là có thể giải quyết vấn đề nhân công. Vì vậy, dù xét về phương diện nào, Lục Đông Thâm cũng đang quyết tâm giật ngành công nghệ sinh học này về tay. Như vậy đã động vào cái bánh của Lục Khởi Bạch anh. Công xưởng nghiên cứu công nghệ sinh học và sản xuất dược phẩm lớn nhất của Lục Môn đang do anh nắm giữ. Thứ anh đang thiếu chính là quyền phân phối sản phẩm. Vốn dĩ đang dựa vào công trạng của các công ty dưới quyền anh, cả chuỗi sản nghiệp công nghệ sinh học cũng đang ở trong túi anh, nhưng bị Lục Đông Thâm khuấy đảo như vậy thì một việc đã chắc đến tám, chín phần bỗng dưng bị ngâm đó, không chịu giải quyết."

"Mảnh đất phủ Thân vương kia là củ khoai nóng trong tay Chính phủ, đối với các doanh nghiệp mà nói thì lại là mảnh đất mở đường tuyệt vời nhất để giành được cơ hội hợp tác với Chính phủ. Chính phủ chọn doanh nghiệp hợp tác chẳng qua chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất là nguồn vồn hùng hậu; thứ hai là độ tín nhiệm cao. Đây cũng là nguyên nhân Skyline có cơ hội bộc lộ tài năng. Nhưng một khi Skyline đánh mất độ tin cậy của mình, khiến người dân bất mãn, khiến dư luận phẫn nộ thì đó chính là tai họa dành cho việc hợp tác. Đương nhiên, mất đi một dự án chẳng thể khiến Skyline sụp đổ, nhưng danh dự và niềm tin của nó trong thị trường Trung Quốc có thể bị phá hoại, năng lực của Lục Đông Thâm cũng sẽ bị nghi ngờ. Việc này kéo dài, một khi Lục Đông Thâm bị cản trở, việc công xưởng sản xuất thuốc và công nghệ sinh học trong nước cũng sẽ bị hẫng, vừa hay trở thành cơ hội cho anh tạm nghỉ lấy hơi."

Giọng cô giòn tan, mạnh mẽ dứt khoát trong căn phòng chỉ còn tiếng thở của hai con người, từng câu từng chữ gợi mở những gì Lục Khởi Bạch đang suy nghĩ trong lòng. Nhưng Lục Khởi Bạch nghe xong hoàn toàn không phẫn nộ, anh nhìn cô đầy hứng thú, sau đó gạt chút tàn thuốc, lên tiếng nói: "Cảnh Ninh à, tôi bỗng nhiên cảm thấy để em ở bên cạnh anh ta thật là đáng tiếc."

Cảnh Ninh bặm môi, cảnh giác nhìn anh chằm chằm.

Lục Khởi Bạch hút hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt đầu lọc, đứng lên. Cảnh Ninh vô thức lùi sau nửa bước. Anh theo đà cũng tiến lên nửa bước. Cô tiếp tục lùi, kheo chân chạm vào sô pha, không đứng vững bèn ngã phịch xuống. Anh dồn ép tới trước, nắm chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.

"Một cô gái thông minh như vậy một khi phản bội tôi thì không hay chút nào."

Cảnh Ninh cố chịu đựng cơn đau trên cằm: "Nói như vậy, chuyện của Thương Xuyên quả nhiên không tránh khỏi có can dự tới anh!"

Lục Khởi Bạch đè người xuống, từ từ dồn ép cô tới tận góc sô pha, bật cười: "Lục Đông Thâm đắc tội với quá nhiều người, có những chuyện không cần tôi đích thân ra tay cũng có người sốt sắng làm hộ. Cảnh Ninh, em ghi nhớ, người đứng trong cuộc chẳng bao giờ thú vị được bằng người ngoài cuộc. Đứng càng cao dĩ nhiên sẽ nhìn càng xa. Xem kịch ngoài việc xem cho vui thú, còn có thể nắm chắc người và việc trong lòng bàn tay để đưa ra sự tính toán. Về điểm này, Lục Đông Thâm giỏi nhất. Chỉ tiếc là, vì một Hạ Trú, anh ta buộc phải đắm chìm vào cục diện này, muốn thoát ra ngoài, quá khó."

Trái tim Cảnh Ninh lạnh ngắt hẳn đi. Câu nói này của Lục Khởi Bạch giống như đã trả lời cô, nhưng phần nhiều là ám thị cho tương lai khốn đốn của Lục Đông Thâm lần này.

Sự ấm nóng lan dần trong trái tim, phủ lên lớp băng lạnh trào dâng từ tận đáy lòng. Bờ môi của Lục Khởi Bạch mơn man trên cổ cô, hơi thở quấn quýt, nóng rực. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bị tay của anh ghìm chặt sự tự do.

"Lục Khởi Bạch, anh sẽ gặp báo ứng đấy!" Cảnh Ninh ngửa đầu nhìn chằm chằm cái bóng mờ mờ in trên trần nhà, chính là dấu vết của sự giãy giụa trong bất lực của cô.

Lục Khởi Bạch cười khẽ: "Có em ở bên tôi, gặp báo ứng thì đã sao?"

***

Lúc Hạ Trú đang nằm co người trên giường nghiên cứu con dao găm bắn ra từ chiếc đồng hồ thì chuông cửa kêu lên. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, mười giờ mười lăm phút.

Cô giấu con dao găm vào trong túi áo ngủ, rồi loẹt quẹt dép lê đi ra cửa chính. Người ngoài cửa hết sức kiên nhẫn, tiếng chuông cửa vang lên chậm rãi từ tốn. Cô nhìn qua mắt thần, có phần kinh ngạc, vội vàng mở cửa.

Là Lục Đông Thâm.

Cái bóng cao lớn đứng dựa bên cạnh cửa, cúc áo được cởi ra mấy chiếc, cổ tay được xắn lên, gương mặt có phần mỏi mệt. Hạ Trú mũi thính: "Anh uống rượu đấy à?"

"Tối nay có buổi tiếp khách, ít nhiều cũng uống một chút." Lục Đông Thâm một tay chống lên cánh cửa: "Anh làm phiền em không?"

"Em còn chưa ngủ nữa." Hạ Trú nghiêng người cho anh đi vào: "Bây giờ anh vào nhà em như về nhà mình vậy, bảo vệ dưới tầng cũng coi như không thấy rồi."

Lục Đông Thâm cốc một cái lên đầu cô: "Em nghĩ những người dưới kia mù cả à? Anh đã cùng em ra ra vào vào bao nhiêu lần rồi, kẻ khờ kẻ ngốc cũng có thể biết hai chúng ta có quan hệ gì."

Hạ Trú bĩu môi.

Sau khi đi vào phòng khách, Lục Đông Thâm ngồi xuống sô pha, xem ra là thật sự mệt mỏi. Anh tháo đồng hồ đặt lên mặt bàn, ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm nghiền mắt lại, cũng không nói gì, tùy ý như trở về nhà của mình vậy. Hạ Trú đang suy đoán ý định của anh khi đến đây tối nay, tuy rằng cô và anh đã đầu gối tay ấp nhưng giữa hai người vẫn giữ không gian riêng tư cho nhau. Chuyện ở chung không ai nói ra cả. Cô cảm thấy có lúc tuy rằng da mặt Lục Đông Thâm hơi dày nhưng kiểu bỗng dưng đề nghị sống chung với một cô gái thì người mắc chứng sạch sẽ và OCD nghiêm trọng như anh chắc sẽ không làm.

Cô vòng ra sau sô pha, đặt ngón tay lên hai bên thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp. Lục Đông Thâm không mở mắt ra, nhưng những nếp nhăn trên trán đã dãn ra không ít. Ánh đèn trong phòng không được bật tới mức sáng nhất, chỉ có một màu vàng nhạt nhòa hắt xuống gương mặt anh, từng đường nét sâu và sắc khiến người ta rung động. Cô không kìm được lòng mình, hôn lên trán anh rồi hỏi: "Anh thoải mái hơn không?"

"Ừm." Lục Đông Thâm nhắm mắt hưởng thụ.

Hạ Trú ngẫm nghĩ, rồi vòng lại phía trước, ngồi xuống ghế, kéo anh nằm xuống, để anh gối đầu lên chân mình. Anh mở mắt ra, mỉm cười nhìn cô: "Không chê nặng à?"

"Nhắm mắt lại, đừng nói gì cả."

Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, nghe lời.

Cô nhẹ nhàng day đầu cho anh, xoa dịu mỗi một huyệt đạo. Kể ra cũng buồn cười, chiêu này ngày trước cô học từ Trần Du. Cô ta xuất thân từ một gia đình bán thuốc Nam, đôi tay đó có thể làm cho người ta thoải mái sảng khoái khắp cơ thể. Hạ Trú đã học được, nhưng không có kiên nhẫn mát xa cho ai hết, vậy mà bây giờ, cô lại cảm thấy mình thật may mắn khi có tay nghề này.

Đại đa số đàn ông không thích người khác chạm vào đầu mình, kiểu như Lục Đông Thâm lại càng như vậy. Hạ Trú không cần hỏi cũng biết, tay nghề tốt của Trần Du chắc là chưa dám thể hiện đối với Lục Đông Thâm. Nghĩ như vậy, cô càng yêu anh hơn.

Căn phòng yên tĩnh, giống như lánh xa thế sự ngoài kia.

Đương nhiên, việc này chỉ là tự lừa mình lừa người, Hạ Trú không phải không biết nguyên do anh mệt mỏi và phải đi tiếp khách khắp nơi như vậy.

Một lúc lâu sau, cô hỏi: "Hôm nay anh định ngủ ở chỗ em sao?"

Lục Đông Thâm chưa ngủ, nhưng tinh thần đã thả lỏng hơn: "Không, vẫn phải quay về công ty, nhân lúc đợi điện thoại thì tới chỗ em ngồi một chút."

"Anh như vậy không tốt đâu." Hạ Trú nói.

Anh mở mắt ra: "Hết khoảng thời gian bận rộn này, anh sẽ cố gắng ở bên em."

"Em không có ý đó." Hạ Trú khẽ thở dài: "Em biết bây giờ anh không chỉ gánh vác cho Skyline mà khi làm việc qua lại với các doanh nghiệp nước ngoài còn có vấn đề chênh lệch múi giờ, thế nên anh sẽ thường xuyên mất ngủ. Em cảm thấy có những việc anh thật sự không cần tận tâm tận lực, cho dù là người sắt anh cũng phải nghỉ ngơi chứ."

Lục Đông Thâm thoải mái nói: "Sau khi quen em, chứng mất ngủ của anh đã cải thiện không ít, ít nhất có thể ngủ trọn cả một giấc, bây giờ chỉ là thời kỳ đặc biệt mà thôi."

"Em đang sợ bao nhiêu nỗ lực của em đổ xuống sông xuống biển." Hạ Trú bĩu môi.

Lục Đông Thâm kéo tay cô qua, vỗ vỗ mấy cái: "Lấy tập phong bì trong túi công vụ của anh ra đây."

Hạ Trú làm theo.

Lấy phong bì ra, cô nhìn một cái rồi nói: "Em còn tưởng ngày mai Cảnh Ninh sẽ giao cho anh."

"Tự xé đi." Lục Đông Thâm thoải mái dựa dẫm rồi lại nhắm mắt vào nghỉ ngơi.

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Xé ngay đi." Lục Đông Thâm thản nhiên nói: "Chưa có sự cho phép của anh, không được phép từ chức."

Chương 207 : Em chính là quá bướng bỉnh

Hạ Trú vân vê lá đơn xin từ chức trong tay, thể hiện thái độ, nói lý lẽ với anh: "Ai rảnh rỗi thích chơi trò nghỉ việc cho vui chứ, hơn nữa lúc trước em còn được anh mất bao công sức mời về, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để em được giương oai giễu võ trước mặt anh cả đời rồi. Nhưng tình hình hiện tại chẳng phải là không được phép sao? Tất cả mọi mâu thuẫn đều hướng về phía em, chi bằng em cứ nộp đơn xin nghỉ việc trước để chặn họng mọi người, sau đó tiếp tục điều tra rõ ràng cái chết của Thương Xuyên."

"Ngốc." Lục Đông Thâm chỉ bình luận một chữ duy nhất cho màn phân tích tràng giang đại hải của cô.

Hạ Trú đặt lá thư từ chức sang một bên, lấy hai tay ôm mặt anh rồi cúi đầu xuống: "Mắng ai đó? Có tin em cắn môi anh sưng lên như cái lạp xưởng không?"

Lục Đông Thâm mở mắt ra, giơ tay lên kéo, ngẩng mặt hôn lên môi cô. Cô khẽ cắn vào lưỡi anh tỏ ý kháng nghị, anh mới buông cô ra và nói: "Không thể từ chức, em mà từ chức là danh tiếng sẽ bị hủy hoại."

Hạ Trú sững người.

Thấy vậy, Lục Đông Thâm cười khẽ, hỏi cô làm sao vậy.

Hạ Trú cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt lên mặt anh rồi nói: "Đông Thâm, anh thật tốt."

Được gặp anh trong cuộc đời này là chuyện may mắn nhất của cô. Anh nâng niu cô trong lòng bàn tay mình, không những mang đến cho cô cuộc sống bình yên, còn cẩn thận bảo vệ cho tôn nghiêm của cô. Sự tốt đẹp của anh lặng lẽ tưới tắm cho vạn vật, rõ ràng là không cố tình nhưng lúc nào cũng coi cô quan trọng nhất.

Cô và anh vốn dĩ là người của hai thế giới, một người trái tim nơi giang hồ, một người lăn lộn chốn thương trường. Cô tiêu diêu tự tại, ghét sự cổ hủ, không thích bị gò bó. Anh thận trọng nghiêm túc, làm mọi việc đều thích tính toán từng bước, nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay. Có lúc cô đã nghĩ, bất luận nhìn thế nào, cô và Lục Đông Thâm cũng không thể đi bên nhau. Thế mà bây giờ, họ lại thực sự đến với nhau.

Cô yêu anh, yêu sâu sắc những điều tốt đẹp của anh. Anh giống như một viên nam châm khổng lồ, hút chặt cô vào, không thể rời xa.

Lục Đông Thâm thích sự chủ động gần gũi như thế này của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Bé con, tâm tư của em, sự lo lắng của em anh đều hiểu, nhưng em cũng hiểu rõ tính cách của anh đấy. Tình hình hiện tại đúng là hơi khó khăn một chút, nhưng anh sẽ không đẩy em ra chắn tai họa. Danh tiếng quá quan trọng đối với một người con gái, thế nên, em phải ngoan ngoãn nghe lời anh."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, ánh mắt sáng rực, kiên định.

Anh lại nói: "Lợi ích khiến lòng người trở nên khó đoán. Đây là đạo lý anh hiểu được khi từ nhỏ nhìn bố từng bước đứng vững trong Lục Môn, không thể né tránh, không thể trốn thoát. Chỉ cần giẫm chân vào hồ cá sấu này, tình trạng khó khăn sẽ liên tiếp xuất hiện. Thế nên, chuyện như ngày hôm nay không là gì cả. Việc em cần làm là nghe lời anh, đừng để áp lực trong suy nghĩ trở nên quá nghiêm trọng."

Hạ Trú không phải là một người thích dây dưa lằng nhằng vào cùng một vấn đề. Nghe xong những lời của Lục Đông Thâm, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Em muốn chia sẻ với anh."

Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, đùa nghịch đầu ngón tay cô: "Em cứ sống vô tư thoải mái là sự chia sẻ lớn nhất rồi."

"Trong Lục Môn không ít người nói em là hồng nhan họa thủy phải không?" Hạ Trú bĩu môi.

Lục Đông Thâm buông một câu nhẹ tênh: "Anh đã yêu phải chậu 'họa thủy' này rồi, hết cách."

Hạ Trú không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Lát sau cô nói: "Muốn em không từ chức cũng đợc, anh phải hứa với em một chuyện."

Lục Đông Thâm nhướng mày.

"Không thể lập tức mai táng thi thể của Thương Xuyên, sau khi lấy ra khỏi nhà khám nghiệm phải để đó vài hôm." Hạ Trú nói.

Nghe xong, Lục Đông Thâm có phần ngạc nhiên, anh ngồi dậy, nhìn cô. Cô kéo bàn tay của anh lại, đan vào tay mình: "Đông Thâm, anh cũng hiểu em mà, em không thích ngồi yên đợi chết. Nếu cái chết của Thương Xuyên có liên quan đến mùi hương thì các pháp y có giỏi cũng chưa chắc đã tìm ra được. Anh thấy em trai anh giỏi đúng không, anh ấy cũng không nhìn ra được vấn đề khác thường của thi thể."

"Ý của em là, để thi thể đó vài ngày có thể sẽ nhìn ra vấn đề?"

Hạ Trú gật đầu: "Trong truyền thống mai táng từ thời xa xưa vẫn luôn có tập tục để thi thể bên ngoài trong vòng bảy ngày. Lúc đó khoa học chưa phát triển, thế nên để ngoài bảy ngày đã trở thành 'Bảy ngày hồi hồn'. Sau này, càng ngày càng ít người hiểu về kỹ thuật chống phân hủy xác nên thời gian để xác bên ngoài cũng giảm từ bảy ngày xuống còn ba ngày, đến thời bây giờ thậm chí còn có người lập tức đưa xác vào lò hỏa thiêu. Thực tế, đây là phương thức cuối cùng để tìm ra nguyên nhân tử vong ở thời xa xưa. Thời cổ đại, các máy móc khám nghiệm tử thi có hạn, vào lúc nghi vấn cuối cùng không thể giải đáp được, họ chỉ còn cách quan sát sự thay đổi của thi thể sau nhiều ngày. Cái chết của Thương Xuyên nếu đã không thể điều tra ra bằng khoa học kỹ thuật hiện đại, vậy thì cách duy nhất chính là tiếp tục để đó."

Lục Đông Thâm đăm chiêu: "Bên phía nhà khám nghiệm cũng đang điều tra, cũng coi như đang để đó phải không?"

"Khác nhau." Hạ Trú nói: "Trong nhà khám nghiệm, thi thể vẫn cần để lạnh. Nhưng thật sự để đó tức là không đợc để lạnh, phải dùng một cỗ quan tài đặc biệt và các loại thuốc đặc biệt để duy trì không cho thi thể thối rữa, như vậy mới có thể nhìn ra sự thay đổi của thi thể. Nếu lúc đó Thương Xuyên bị mùi hương hãm hại thì theo thời gian, mùi hương di chuyển sẽ để lại dấu vết trên thi thể. Việc này không thể làm được trong hoàn cảnh để lạnh."

Lục Đông Thâm kéo cô qua, đặt ra nghi vấn: "Em thật sự khẳng định Thương Xuyên không chết vì tai nạn như vậy sao?"

"Ừm." Hạ Trú gật đầu.

"Thông qua cách thức này nhất định có thể điều tra ra vấn đề sao?"

Hạ Trú suy nghĩ: "Chỉ có 50% chắc chắn."

Lục Đông Thâm giơ tay vén tóc cô ra sau tai, khẽ thở dài: "Bé con, em đang mạo hiểm đấy."

"Thi thể của Thương Xuyên ngày kia sẽ được đưa ra khỏi nhà khám nghiệm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì phía pháp y sẽ vẫn không tìm ra vấn đề. Việc này rất bình thường, họ có thể tìm ra các vết thương ngoài sáng, nhưng điều tra các vết thương trong tối kiểu này chỉ có thể đi đường ngách. Không thể dây dưa đợc nữa, nếu không khi thi thể bị đẩy vào lò hỏa thiêu thì sẽ chẳng điều tra được gì nữa." Hạ Trú lo lắng.

Lục Đông Thâm nhìn cô: "Em phải biết, anh hoàn toàn không muốn để em can dự quá nhiều vào việc này."

"Nhưng em đã can dự rồi." Hạ Trú dựa vào người anh: "Bây giờ em đã bị fan của Thương Xuyên đẩy ra đầu sóng ngọn gió rồi."

"Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bây giờ em chỉ cần không quan tâm, không đáp trả là được." Lục Đông Thâm nhíu mày: "Một khi em động vào thi thể của Thương Xuyên, ý nghĩa mọi chuyện sẽ thay đổi."

Hạ Trú vòng tay ôm chặt cổ anh, ngồi lên đùi anh: "Em không thích bị đổ oan như vậy, cũng không thích chịu ấm ức. Đông Thâm, anh cứ coi như em bướng bỉnh đi."

Lục Đông Thâm thở dài khó xử: "Cái gì gọi là coi như em bướng bỉnh? Em phải gọi là quá bướng bỉnh."

Hạ Trú sát lại gần anh, mỉm cười: "Thì em chính là như vậy, anh còn thích không?"

Lục Đông Thâm nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa của cô, ánh mắt rơi xuống cổ áo ngủ hơi mở của cô, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, nghiến rắng: "Yêu tinh!"

Anh đè cô xuống, cắn mạnh vào cổ cô. Cô cười đau đớn, đang đẩy anh ra thì di động trên bàn bỗng dưng đổ chuông. Là điện thoại của Lục Đông Thâm. Hạ Trú vội vàng giúp anh cầm di động qua, dâng lên bằng hai tay với thái độ nịnh nọt. Trong ánh mắt Lục Đông Thâm toàn là sóng ngầm dâng cao, anh hít sâu một hơi, làm dịu đi những dục vọng đang dâng tràn sau đó nghe điện thoại.

Hạ Trú đang định rời đi thì bị anh giữ chặt eo lại, mím môi cười khẽ, bắt cô duy trì tư thế ngồi trên đùi anh, bò rạp ra lòng anh.

Bên tai là nhịp tim của Lục Đông Thâm, trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp của anh.

Là điện thoại của Dương Viễn, cô loáng thoáng nghe thấy đầu kia nói: Tập đoàn Hoa Lực đang âm thầm nuốt trọn cổ phần công ty năng lượng quốc tế BOG.

Hạ Trú sửng sốt trong lòng, BOG là công ty năng lượng thuộc quyền quản lý của Lục Đông Thâm, nghe nói là lên sàn giao dịch từ năm kia, có một thành tích rất tốt trên trường quốc tế. Không ngờ Hoa Lực lại giương Đông kích Tây, hướng sự chú ý vào BOG.

Lúc này, khu vực thương mại phủ Thân vương tại Trung Quốc xảy ra vấn đề, công ty năng lượng quốc tế lại bị đánh úp. Hạ Trú lo lắng, ngước mắt lên, nhìn thấy bờ môi hơi mím và khuôn cằm căng ra của Lục Đông Thâm.

Lát sau, cô nghe thấy anh nói: "Cứ để cậu ta nuốt."

Hạ Trú sửng sốt.

Chương 208 : Có phúc ba đời

Cuộc điện thoại không kéo dài quá lâu. Lục Đông Thâm kiệm lời như vàng, Dương Viễn ở đầu đó sau khi nghe được quyết định của anh bèn hỏi: Cậu chắc chứ? Anh trả lời: Chắc chắn.

Trước sau chỉ có hai câu, nhưng Hạ Trú lại ngửi thấy một mùi gió mưa vần vũ. Ánh quá bình tĩnh ngược lại càng khiến cô không an tâm. Quăng di động qua một bên, Lục Đông Thâm vùi đầu vào hõm vai cô, thì thầm: "Tay Dương Viễn này biết chọn lúc thật đấy."

Cô ôm chặt lấy mặt anh, đề phòng anh được nước lấn tới: "Nhiêu Tôn định làm gì?"

Lục Đông Thâm ngước mắt lên nhìn anh, tận sâu trong đáy mắt là những tia sáng âm u, giống như bóng đêm ở nơi vực sâu thăm thẳm, quấn chặt đến nỗi người ta không sao thở được. Hạ Trú liếm môi, gượng gạo bổ sung một câu: "Đâu phải vì em quan tâm tới anh ta."

Anh giơ tay lên, ngón cái chạm nhẹ lên môi cô, cọ cọ: "Hoa Lực mạnh tiền lớn thế, nguồn năng lượng mới ở quốc tế lại được nhiều người chú ý, dĩ nhiên cậu ta phải chen vào. Hai năm nay, Hoa Lực để liên tục thu mua hai công ty năng lượng có thương hiệu lâu đời ở Anh và Pháp, hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với Trường Thịnh trong lĩnh vực khai thác năng lượng. Trước mắt, hai công ty vẫn đang là quan hệ cạnh tranh, nhưng một khi cậu ta bắt tay với Trường Thịnh thì sẽ hình thành sự uy hiếp đối với nền công nghiệp năng lượng dưới trướng Lục Môn."

"Nhiêu Tôn cao ngạo vênh váo. Nếu không có được chút lợi nào từ Trường Thịnh thì anh ta thà nuốt gọn Trường Thịnh cũng không nhường miếng bánh của mình ra. Thế nên với tình hình trước mắt, hai bên hợp tác là điều không thể." Hạ Trú khẽ nói.

Lục Đông Thâm đè xuống mặt cô, cười nửa đùa nửa thật: "Đừng nhắc đến cậu ta, cũng không được phép thấu hiểu cậu ta như vậy."

Con người không ai hoàn hảo. Một gượng mặt "đẹp không góc chết" như Lục Đông Thâm có thể dụ dỗ, khiến cô cảm thấy anh trăm tốt ngàn tốt, nhưng cô quên mất rằng người đàn ông này cũng tật xấu đầy người: Gia trưởng, hẹp hòi, thích so đo với người khác. Hạ Trú bĩu môi: "Em chỉ nói sự thật hôi, chính suy nghĩ của anh xẻ tà, suốt ngày chạy lung tung thì có."

Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, nghiêng mặt qua cắn lấy vành tai xinh xắn của cô. Hơi thở của anh nóng rẫy, phả vào tai cô, rồi theo con đường ấy len lỏi vào trái tim. Cô biết anh không nói thật, có thể là chưa phải lúc, cũng có thể vì đối phương là Nhiêu Tôn, thế nên anh không muốn cô nhắc thêm câu nào. Nhưng bất luận là gì đi chăng nữa, cô cũng không thể xua tan dự cảm trong lòng mình, lo lắng và bất an.

Trước kia khi còn ở bên cạnh Đàm Diệu Minh, cô luôn lo lắng Đàm Diệu Minh không sống được qua ngày mai. Tính mạng của anh ấy như nằm trên lưỡi dao. Cứ mỗi khi đêm về, cô lại cảnh giác có kẻ đến tìm trả thù. Bây giờ đến với Lục Đông Thâm lại là một tâm trạng và hoàn cảnh khác. Giang hồ có sự hiểm ác của giang hồ nhưng cuộc chiến chốn thương trường lại càng khiến người ta tim đập chân run hơn nữa. Là một cuộc chiến không tiếng động, không có dao, không có máu, nhưng lại ngang nhiên ép người ta vào đường cùng. Ánh dao sáng loáng ẩn chứa đằng sau những tiếng nói cười nhẹ nhàng. Cuộc tranh đấu nhân tính trên nền tảng lợi ích từ từ rộng mở giữa sự tao nhã và từ tốn.

Khong giống như dao sắc súng rền chốn giang hồ, kiểu người sở trường làm dây câu dài để câu cá to như Lục Đông Thâm trên thương trường là rất đông đảo. Đây không phải là lĩnh vực mà cô sở trường, cô lực bất tòng tâm.

Áo ngủ đã được cởi ra quá nửa, trái tim của cô cũng dập dềnh theo hơi thở của anh.

"Anh còn phải về công ty cơ mà? Đừng đùa nữa." Cô rất nhanh bừng tỉnh ý thức, người đàn ông này có độc trên người.

Lục Đông Thâm liếc mắt nhìn giờ, cất giọng khản đặc: "Anh sẽ cố gắng kiểm soát trong vòng một tiếng."

"Anh lừa ai chứ!" Tuy rằng cả người đã mềm oặt ra, nhưng Hạ Trú vẫn cứng rắn giữ vững lý trí, giữ chặt đầu anh, đẩy anh ra xa thật xa: "Đã có lần nào anh kiểm soát được đâu? Lần nào anh tốc chiến tốc thắng hả?" Cứ cởi áo vest ra anh lập tức trở thành sói, lần nào cũng rút cạn kiệt cơ thể và trái tim cô mới chịu, hành hạ cô đến không còn hình người, còn anh thì vẫn phấn chấn hứng khởi.

Trước kia khi cô vẫn thường xuyên qua lại với Phù Dung, Phù Dung rất hay chấm điểm những vị khách qua đêm với chị ấy trước mặt cô, trong đó có một người tìm chị ấy nhiều lần nhất, bị chị ấy đặt biệt danh là "Một đêm bảy lần". Ban đầu, Hạ Trú không hiểu nó có nghĩa là gì. Về sau, Phù Dung giải thích một chút là cô lập tức hiểu ngay, và cực kỳ ngỡ ngàng về thể lực của người ấy. Ai ngờ Phù Dung cười khẩy: "Nhìn là biết em chẳng có tý kinh nghiệm nào. Thời gian ngắn, chiến đấu nhanh thì dĩ nhiên phải chia làm nhiều lần rồi. Đối phương thì sung sướng, còn chị thì cứ chới với trên không trung không lên không xuống được."

Sau đó Phù Dung dùng ngón tay hoa sen của mình chọc lên trán cô, phổ cập "thường thức" quan trọng cho cô: "Vũ khí chiến đấu mà mạnh mẽ, thể lực mà dồi dào thì thời gian chiến đấu sẽ duy trì được lâu. Một người có thể bảo đảm cả chất và lượng của mỗi một cuộc chiến đấu mới là người đàn ông giữa những người đàn ông."

Cuối cùng, chị ấy cảm thán một câu: "Những người làm nghề như bọn chị, gặp được một người đàn ông như vậy có thể nói là có phúc ba đời."

Hạ Trú cảm thấy, nếu được gặp lại Phù Dung, cô sẽ nói với chị ấy một câu: Có phúc ba đời cái đầu chị ấy! Chị cứ gặp thử kiểu đàn ông đó rồi xem? Anh ấy sẽ tước đi một lớp da thịt trên người chị, còn chẳng bằng người đã treo lơ lửng chị lên, chí ít người đó sẽ cho chị một ít thời gian để thở.

Ánh mắt Lục Đông Thâm như bốc cháy: "Không nhớ anh thật sao?"

Câu nói này khiến Hạ Trú gục ngã, tất cả cứng rắn đều sụp đổ trong hơi thở mạnh mẽ ấy. Không nhớ là nói dối. Đây là gì nhỉ? Rõ ràng là vừa lành vết thương đã quên đau.

Thấy vậy, Lục Đông Thâm bật cười, lập tức bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ.

Đêm đã rực rỡ sáng lạn.

Cuối cùng, khi Hạ Trú có sức lực để hoạt động gân cốt thì Lục Đông Thâm cũng vừa tắm qua và đi ra ngoài, áo sơ mi quần Âu chỉnh tề, cứ gọi là ung dung tao nhã. Hạ Trú nằm bệt trên giường, người ướt rượt như cá. Cô ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm. Đúng là trong sáng như nam thần của phái "cấm dục", làm gì còn dáng vẻ cầm thú ban nãy? Cô nghiến răng: "Lục Đông Thâm, anh cứ nói lời nuốt lời như vậy thú vị lắm sao?"

"Cực kỳ thú vị." Lục Đông Thâm bừng bừng sức sống, đưa tay véo cô một cái.

Hạ Trú gạt tay anh ra, kéo cao chăn lên.

Lục Đông Thâm mỉm cười, rõ ràng không khác gì một con mèo vừa được ăn no căng. Anh giơ tay cài cúc cổ áo, chậm rãi nói: "Đúng rồi, kể từ ngày mai, em dọn sang nhà anh ở."

"Hả?" Hạ Trú trợn tròn mắt: "Vì sao chứ?"

"Vì sự an toàn của em." Lục Đông Thâm nói: "Hôm nay lúc vừa đến, bảo vệ đã nói với anh chuyện em nhận được bưu phẩm rồi. Đề phòng vạn nhất, em vẫn nên chuyển về sống cùng anh."

Hạ Trú câm nín. Người bảo vệ khu nhà thật sự coi anh như ông chủ rồi, chuyện gì cũng mách. "Vừa nhìn là biết do fan của Thương Xuyên làm, mặc kệ họ là xong mà, em dọn đi như vậy há chẳng phải em chột dạ sao?"

Lục Đông Thâm lấy con dao găm cài trong áo ngủ ở đầu giường ra: "Tuy rằng con dao này vẫn còn bọc kín nhưng đã có thể phán đoán đây là một việc có thể gây nguy hiểm tới tính mạng. Fan của Thương Xuyên rất điên rồ, nơi ở của em đã bị lộ, chưa biết được sau này họ còn làm ra những chuyện gì khác. Thế nên, dọn qua ở cùng anh là ổn thỏa nhất."

"Tiểu khu này cũng có trị an rất tốt mà, bưu phẩm không thể tùy tiện mang lên nhà được. Cùng lắm sau này em không nhận hàng nữa." Hạ Trú vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để sống chung với anh. Trước kia không phải anh chưa nhắc đến nhưng cũng chỉ là những lời bâng quơ, chưa đến mức quyết định chính thức. Nhưng hôm nay, cô nhìn ra được sự quyết tâm tới cùng của anh.

Lục Đông Thâm lắc đầu: "Lần sau chưa chắc đã là bưu phẩm. Chuyện của Thương Xuyên ầm ĩ khắp nơi, một khi nó chưa kết thúc thì em ở lại đây sẽ rất nguy hiểm." Sau khi cài xong cúc cổ tay áo, anh đổ người xuống, dịu dàng nói: "Nghe lời anh."

"Thế..." Hạ Trú cứ cảm thấy ngượng ngùng. Tuy rằng cô thích được dính lấy anh, nhưng ở chung lại là hai chuyện khác nhau. Nghĩ một lúc, cô nói: "Vậy em sẽ qua chỗ anh lánh nạn một thời gian, đợi sóng gió qua đi em lại quay về."

Lục Đông Thâm nhìn cô cười, lát sau anh xoa đầu cô rất mạnh, quyết định: "Ngày mai anh bảo Cảnh Ninh qua thu dọn cho em. Em không cần phải lo lắng gì cả, sau khi tan làm cứ ngoan ngoãn quay về chỗ anh là được rồi."

Hạ Trú nghẹn lời, còn phải thu dọn đồ đạc à...

Chương 209 : Em theo nhầm người rồi

Lục Đông Thâm làm việc nghiêm túc nhanh chóng. Ngay hôm sau, Cảnh Ninh đã túm mấy vệ sỹ của công ty làm nhân viên dọn nhà theo giờ, đồng thời thuê cả công ty chuyển nhà tới. Trong lúc nhà cửa đang được thu dọn một cách tuần tự gọn gàng thì những tâm lý tiêu cực trên mạng xã hội vẫn tiếp tục lên men, xoay xung quanh câu chuyện Hạ Trú từng là một bác sỹ phù thủy tại Thương Lăng và chuyện hồn ma vất vưởng Ngô Trùng.

Người nhà họ Thai từng bán đứng Ngô Trùng vô số lần được đề cập đến. Có người bắt đầu nghi ngờ kẻ năm xưa bán rẻ thông tin, bán rẻ tình bạn để cầu vinh chính là Chủ tịnh tập đoàn Trường Thịnh hiện tại – Thai Quốc Cường. Lời đồn này không phải là vô căn cứ, một là vì ông ta cũng mang họ Thai, hai là vì vợ của Thai Quốc Cường, Hà Tư Nghi.

Bối cảnh của Hà Tư Nghi không khó tìm ra. Trước khi Hồng Kông được trả về cho Trung Quốc, cha của bà ta từng là một đại ca xã hội đen đình đám tại Hồng Kông. Hồi đó những người có xã hội đen chống lưng, lại có tiềm lực tài chính đều nhất loạt đầu tư vào mảng điện ảnh truyền hình. Trong lịch sử phim điện ảnh Hồng Kông khi ấy, tại mục nhà sản xuất liên tục xuất hiện một cái tên "Hà Chí Siêu". Sau khi được các fan mạng moi ra thì Hà Chí Siêu chính là bố đẻ của Hà Tư Nghi, mà nhà sản xuất của bộ phim "Phù Sinh" phiên bản đầu tiên cũng trùng hợp chính là Hà Chí Siêu.

Còn Thai Quốc Cường thì khi trước có rất ít thông tin. Trên mạng chỉ có thể tìm được một số bài phỏng vấn của ông ta, có đề cập ngày trước sau khi thôi học thì đi tới địa phương khác làm thuê, từ làm thuê cho tới bán lẻ, sau đó dựa vào sự nhiệt tình dành cho ngành buôn bán mà tiến lên. Về sau ông ta bắt đầu làm các giao dịch xuất khẩu, trạm đầu mối chủ yếu là Hồng Kông, cũng trong khoảng thời gian đó ông ta gặp gỡ và yêu Hà Tư Nghi. Cùng với sự hình thành và phát triển lớn mạnh của thị trường, Thai Quốc Cường càng qua lại mật thiết với các công ty quốc tế, công ty thu về lợi nhuận lớn và thành công lên sàn giao dịch chứng khoán. Thai Quốc Cường di chuyển trụ sở chính ra nước ngoài, đồng thời đổi tên thành tập đoàn Trường Thịnh.

Trên mạng bèn có người nghi ngờ quá khứ của ông ta. Nếu chuyện về Ngô Trùng là thật thì sự thành công của Thai Quốc Cường nhuốm đầy rẫy âm mưu. Hơn nữa việc Trường Thịnh có thể đạt được tiêu chuẩn lên sàn giao dịch trong thời gian ngắn, rất nhiều người cũng cho rằng không thể không liên quan tới gia cảnh của Hà Tư Nghi.

Tin đồn ầm ĩ khắp nơi, bỗng chốc kéo cả hai tập đoàn còn lại vào cuộc, nghĩ cũng đủ biết khí thế rầm rộ cỡ nào.

Khi Hạ Trú tới nhà họ Thai, Hà Tư Nghi đang ở trong vườn cắt tỉa hoa, một bình trà hoa quả đã được pha sẵn, hương thơm thoang thoảng bay.

"Đều là mấy loại hoa cỏ nhà tự trồng, cứ yên tâm mà uống." Hà Tư Nghi mặc một chiếc váy ở nhà màu xanh nhạt, toát lên vẻ tao nhã, sắc mặt đã hồng hào hơn không ít. Bà ta cầm bình pha trà bằng gốm lưu ly lên, rót đầy cốc cho Hạ Trú rồi nói: "Căn nhà này đã được mua lại từ lâu rồi, cũng may là mua được sớm. Nếu tính theo giá nhà đất hiện tại thì mua nó tốn không ít tiền đâu. Mấy năm nay tôi ở nước ngoài luôn suy nghĩ trong nhà trồng thêm hoa lá cỏ cây không biết sẽ như thế nào, bây giờ về đây sống mới cảm thấy nơi này là thoải mái nhất."

Hạ Trú khẽ ngửi thử món trà hoa quả, đúng là vô cùng thuần khiết: "Đích thực là trà ngon." Cô nhấp một ngụm, vị thơm ngọt lan tỏa vào miệng. Cô nói: "Thai phu nhân cũng tìm hiểu khá tỉ mỉ về mùi hương thì phải? Tỷ lệ mùi hương trên thành phần của loại trà hoa quả này được nghiên cứu rất kỹ."

Ngoài việc này ra, lần trước khi tới phòng bà, các sản phẩm chăm sóc da trên bàn trang điểm cũng đều là sản phẩm được đặt riêng, mùi hương độc đáo, rất phù hợp với khí chất của bà ta. Loại mùi hương đó không phải một nhà điều chế hương bình thường có thể tạo ra.

Hà Tư Nghi cầm quạt phẩy nhẹ nhàng mấy cái. Tiết trời nóng nực, thi thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi qua mặt, gió từ chiếc quạt thổi ra còn kèm theo một mùi hương dịu nhẹ. Bà ta nói: "Cô Hạ là người trong ngành, lần này tôi có thể tỉnh lại đều nhờ phúc của cô Hạ, thế nên tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ? Nhà phân tích mùi hương của Trường Thịnh chắc là cô Hạ cũng quen biết. Hội trưởng Vệ có một trình độ nhất định trong lĩnh vực mùi hương." Nói tới đây, bà ta dùng quạt đặt nhẹ lên môi, cười nói: "Nhưng tôi cảm thấy cô Hạ còn hơn một bậc. Hội trưởng Vệ ấy à, vẫn còn quá theo nề theo nếp. Tôi nghe nói cô Hạ từng trị bệnh cho Quốc Cường lúc ở Thương Lăng, tôi lại càng cảm thấy cô Hạ là cao thủ ẩn dật."

"Cao thủ ẩn dật thì không dám, chẳng qua là một kẻ nghiệp dư mà thôi, so với hội trưởng Vệ thì chẳng thể nào lên được vị trí cao siêu ấy." Hạ Trú ít nhiều đã hiểu rõ trong lòng, chỉ không ngờ Vệ Bạc Tôn lại tận tâm tận lực như vậy.

Cô nhìn xung quanh một lượt vườn hoa. Căn nhà này đích thực rất hiếm gặp trong thời buổi này, nằm giữa thành phố lại như ẩn dật. Chỉ riêng diện tích của vườn hoa này thôi đã không hề nhỏ rồi. Bốn bức tường bao xung quanh như cao vút tận trời xanh. Giữa vườn là hàng trăm loại hoa cỏ um tùm xanh mướt. Cho dù là giữa hạ, ngồi giữa nơi này cũng mát mẻ thoải mái. Cho dù là một Lục Đông Thâm tiền tài như nước cũng chưa chắc có cơ hội tìm được một nơi như vậy. Thứ có thể so sánh chính là phòng thực nghiệm là Lục Đông Thâm tặng cho cô, nhưng chẳng qua vẫn là một nơi nằm xa trung tâm thành phố.

"Căn nhà này đích thực rất đáng đồng tiền, để tới bây giờ đúng là phải mua với giá trên trời." Hạ Trú đứng dậy, đi bộ tới trước một cây lê. Mùa xuân sẽ là mùa nó đẹp nhất, hoa lê bay ngập trời. "Nhưng tôi cảm thấy khi trước ông Thai chưa chắc đã có mắt nhìn đến thế?"

Hà Tư Nghi cũng là một người thông minh, bà ta nghe ra ý tại ngôn ngoại của Hạ Trú. Bà ta đặt tách trà xuống: "Tôi và cô Hạ cũng coi như vừa gặp đã thấy thân, thế nên tôi chẳng cần che đậy giấu giếm gì. Tôi biết cô đang nghi ngờ những lời đồn đại trên mạng, cho rằng Quốc Cường lập nghiệp là nhờ vào nhà vợ, càng nghi ngờ ông ấy là kẻ báo tin mật năm xưa. Thực tế đây chỉ là chuyện trùng hợp. Năm xưa bố tôi đúng là đã đầu tư vào Phù Sinh, nhưng năm đó Ngô Trùng chỉ vì quá nhập tâm vào vai diễn, cuối cùng nhảy lầu tự vẫn, làm gì có những chuyện mà đám người đó bịa đặt chứ? Câu chuyện này đã bị lẫn lộn đầu đuôi rồi. Tôi được gả về nhà họ Thai trước. Còn đám người kia lại mang cái danh họ Thai ra để hư cấu nên một câu chuyện vốn không có thật."

Cuối cùng bà ta thở dài: "Ai cũng nói đời người như vở kịch, vở kịch tựa đời người. Người làm diễn viên ấy à, có lúc si mê cả đời, không thể bước ra khỏi vai diễn cũng là chuyện thường tình. Đầu tiên là Ngô Trùng, sau đó đến Thương Xuyên, một vở Phù Sinh, một giấc mơ lớn."

Một vở Phù Sinh, một giấc mơ lớn, có ai lại không si mê tình cảm thù hận chốn nhân gian, cố chấp không tỉnh ngộ đây?

Ngồi trong xe, câu nói này cứ văng vẳng trong đầu Hạ Trú. Hà Tư Nghi chỉ dùng đôi ba câu để giải thích câu chuyện đồn đại trên mạng, tuy rằng đã gạt bỏ sạch sẽ sự liên quan, nhưng cô vẫn cảm thấy bất ổn. Chí ít thì trong chuyện của Thương Xuyên, cô và bà ta không đạt được sự thống nhất.

Đang mải nghĩ thì chuông di động vang lên, là trợ lý Julia gọi tới, vô cùng sốt sắng. Hạ Trú nghe xong thì giật mình, lệnh cho người tài xế lập tức quay đầu trở về công ty.

Bầu không khí trong Skyline rất kỳ lạ, từ trên xuống dưới, vừa bước vào công ty Hạ Trú đã cảm nhận được ngay.

Julia đã đứng ra cửa đợi sẵn từ lâu. Thấy cô quay về, còn chưa đợi cô hỏi, cô ấy đã nói ngay: "Chắc là mảnh đất phủ Thân vương không ổn rồi, vị Thái tử gia kinh thành kia tới đây với khí thế rất dữ dội."

Khi cô vội vàng đi tới phòng họp thì đúng lúc cánh cửa phòng họp bị đẩy ra.

Ra đầu tiên là hai người vệ sỹ, sau đó là Nhiêu Tôn, đi bên cạnh có trợ lý, người trợ lý ôm một xấp tài liệu trong tay. Đằng sau Nhiêu Tôn là các cán bộ cấp cao của Skyline. Bên trong khói thuốc mù mịt, Hạ Trú đánh mắt nhìn, chỉ thấy được bóng hình trắng xám mờ mờ ẩn khuất bên trong của Lục Đông Thâm.

Nhiêu Tôn ăn vận chỉnh tề, từ bộ vest trên người không hề phát hiện ra chút thái độ khiêu khích nào, nhưng sự kiêu ngạo trên nét mặt thể hiện rằng anh ta đã đạt được mục đích của mình. Thấy cô thở hồng hộc đứng trước cửa, anh ta đi tới, cười đùa giỡn: "Anh còn tưởng lần này em sẽ không đứng ra đầu sóng ngón gió nữa chứ. Chí ít thì sẽ giống như ba năm trước, làm một con lạc đà trốn biệt đi."

Hạ Trú đứng ngược chiều sáng với anh ta, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười nửa chính nửa tà của anh ta: "Nhiêu Tôn, anh làm vậy là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi sao?"

Nhiêu Tôn giơ tay gõ gõ vào tập tài liệu của người trợ lý: "Hoặc có thể nói rằng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau."

Sắc mặt Hạ Trú đờ ra.

Lục Đông Thâm từ trong đi ra, ánh sáng hắt ngược lên bờ vai rộng dài của anh, nét mặt anh dường như cũng vì chút ánh sáng ấy mà trông có phần mỏi mệt. Anh có vẻ như muốn tiễn khách, nhưng Nhiêu Tôn lại ngang nhiên nói tiếp trước mặt bao người: "Nhớ lúc trước Đàm Diệu Minh không thể tự bảo vệ mình, tổng giám đốc Lục nhân cơ hội đó cướp mất Hạ tiểu thư, bây giờ, có vẻ như phong thủy đã đổi, chỉ không biết là tới cuối cùng tổng giám đốc Lục có chịu từ bỏ tình yêu không thôi."

Hạ Trú sửng sốt, quát: "Nhiêu Tôn, anh đừng có ăn nói hàm hồ!"

"Tâm tư tôi dành cho Hạ tiểu thư, ai ai cũng biết." Nhiêu Tôn mặc kệ cô, nhìn thẳng vào mặt Lục Đông Thâm, cười mà như không cười.

Hạ Trú cuộn chặt tay lại, chiêu nay của Nhiêu Tôn thật sự đã lột trần tôn nghiêm và thể diện của Lục Đông Thâm.

Sắc mặt của Lục Đông Thâm cũng không dễ nhìn, khuôn mặt anh lạnh ngắt, sa sầm lại nói một câu: "Tôn thiếu đi cẩn thận, không tiễn."

Nhiêu Tôn kiêu căng, từ tốn đi tới trước mặt Hạ Trú, hạ thấp giọng nói với cô: "Ở Trung Quốc này, Lục Đông Thâm muốn đấu với anh còn kém xa. Hạ Hạ, em theo nhầm người rồi." Dứt lời, anh ta ngông nghênh bỏ đi.

Hơi thở của Hạ Trú trở nên gấp gáp, khi cô ngước mắt lên, Lục Đông Thâm đã quay người đi vào phòng họp, cái bóng trầm mặc khiến người ta đau lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro